Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 63: Những con rối


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 63: Những con rối


Đưa tay vén tấm màn mỏng để cho những tia nắng sáng lọt thỏm vào căn phòng u uất, cô gái xinh đẹp vuốt mấy lọn tóc mai nâu vàng phía sau mang tai,đôi mắt hổ phách long lanh dõi ra phía xa xăm ngoài bầu trời cao vợi.Sau lưng cô, cặp chân mày kiếm sắc lạnh đang ngồi trên giường nhíu chặt, đôi mắt đang dán trên màn hình laptop có chút bực dọc. Những ngón taytiếp tục lạch cạch gõ trên bàn phím, hết sức tập trung, con ngươi màulục cứ cố định như ghim chặt vào desktop.Chàng trai phía sau vẫn chuyêntâm với công việc của mình.
Rất lâu, không khí trong phòng mới bị phá vỡ bằng thanh âm trầm trầm, pha chút giễu cợt.
– Đang lo lắng sao?
Cô gái đang nhìn miên man bên ngoài bầu trời, bàn tay nắm chặt chiếc máytính bảng, trong màn hình là một bản đồ đường đi cùng một chấm đỏ nhỏxíu liên tục nhấp nháy di chuyển. Cô gái quay đầu, đôi mắt hổ với biểucảm thản nhiên nhưng thực chất đang cố che đậy cảm xúc bồn chồn, lo sợcủa mình. Cô đáp:
– Chào mừng tôi đến đây bằng trò đùa này sao?
Black Jack gập laptop lại, những biểu cảm trên gương mặt luôn được khống chếnghiêm ngặt. Gã là con người của lí trí, mọi cảm xúc kích động, vui buồn luôn luôn nhốt giữ trong nhà ngục lí trí. Tĩnh lặng, gã trầm ngâm chútrồi đứng dậy, đến bên cô gái.
– Ella, cô vì sao phải lo lắng cho hắn?
– Không liên quan tới cậu. Tôi yêu cầu cậu dừng ngay trò đùa này!
– Đơn giản thế sao? – Vệt sáng màu lục lướt qua đáy mắt, trên môi gã cong lên nét cười. – Cô rõ tính tôi mà!
Hừ lạnh, cô gái chăm chăm vào gã đối diện, cánh môi mềm mượt cười tựa như có như không.
– Tôi sẽ cho cậu biết về Cái chết của thiên thần – những người quá cố tạo nên Angel.
– Mẹ của cô? – Tia mắt sắc lạnh như xuyên thấu bức màn hổ phách trong veo trong con ngươi của cô gái, gã trầm giọng.
– Phải!
– Được thôi! – BJ nhún vai. – Hai đứa ngốc đó vờn thế là đủ rồi! Còn nhiều trò hay nữa!
Ella đưa mắt nhìn dáng hình kia đang kề sát mình, giọng nói ma mị như cợt nhã.
– Cô nhớ Thiên Du không?
Cô gái im lặng, không đáp. Gã nói tiếp:

– Chơi một trò nhé!
Ngẩng đầu cao, cô muốn nghe rõ hơn. Gã tiếp tục:
– Đuổi kịp những gã khát máu kia thì sẽ cứu được họ, con đường từ ngoại thành đến biển.
Cô gái cau mày, rủa lầm bầm, mái tóc cột cao tung bay nhè nhẹ, cô chụp lấy chiếc mũ lưỡi trai đen trên bàn và xâu chìa khoá, xô ập ngang qua vaigã. Ella vớ lấy chiếc Ipad, chạy hấp tấp ra ngoài.
Phía sau, gã nhướn mắt nhìn, môi bật lên nụ cười tự mãn. Gã thích đùa, nhưng gã không giết ai tuỳ tiện, chỉ khi có lệnh thì mới…
Đối với tên con trai họ Stewart kia vẫn còn phải ve vờn, nếu hắn có bề gì thì lấy ai để gã tiêu khiển?
Mặt trời mùa hè chói chang bên ngoài, BJ đưa mắt ra cửa sổ trên tầng lầuchung cư cao chót vót, phía dưới là những chiếc xe con con tấp nập.Chiếc Mercedes xám bạc chạy vù ra khỏi hầm để xe, gã chắc là Ella đang ở trên chiếc xe đó. Nhiều khi cũng bật cười ngán ngẫm tại vì sao gã luônnhún nhường với cô gái đó. Cô ta yêu Thiên Du điên dại, nhưng nó nàoquan tâm đến. Trong mắt nó, cô bé “Kẹo Bông” thực sự mới là tình yêu…Đối với Ella, hình như gã đang thương hại, một cô gái quá say tình, tựchuốc lấy đau khổ.
Cơn gió mơn man lùa qua cửa sổ, vút theo tiếng cười âm vọng:
“Thiên Du, cô ấy đến rồi!”
Trên đại lộ, chiếc xe màu xám bạc ngày một tăng tốc độ, lòng Ella như lửađốt. Thật quái quỷ! Tại sao Kevin lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy, anhấy không cần mang theo vệ sĩ, kết cục luôn để bản thân mình vướng lấyrắc rối.
Cô thật sự chả thể hiểu nổi con người đó, cảm giác như cả Kevin và BlackJack là kẻ thù truyền kiếp với nhau. Mặc kệ họ có ra sao, cô vẫn thíchđeo bám vào mối quan hệ nguy hiểm đó, như kẻ giao liên đứng giữa hai chí tuyến mà cười cợt người trong cuộc.
Từ lâu, cô đã muốn rút khỏi cuộc chơi này. Quá mệt mỏi rồi!
Thiết bị định bị vẫn nhấp nháy, Ella đưa mắt nhìn, môi hững hờ rồi lại mímchặt. Cô ta thấy rất rõ cả hai chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình,khoảng cách của hai chấm tròn càng lúc một gần hơn, càng sít sao, càngnguy hiểm.
– Chết thật chứ!
Cô hừ lạnh rồi bạo gan đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vun vút về phíatrước, xả ra không khí phía sau xe một lớp bụi mù xám bạc và tiếng độngcơ rú gào.
Chạy.
Hộc tốc chạy.
Hoàng Hiểu Minh kéo tay tôi chạy điên cuồng. Trong cơn gió tạt vào tai như gào thét, tiếng cậu đứt quãng thì thầm.

– Không được dừng lại! Cố lên!
Chúng tôi băng qua cánh đồng bạt ngàn đã còn huơ hoắc những chân rạ chômchổm, băng qua một đầm sen mướp độ nở hoa, mùi sen thơm ngào ngạt. Tôikhông ngờ qua được con đường với những khoảng đê chông chênh lại dẫn đến một con lộ nhỏ đầy đá đỏ và bụi mù. Hiểu Minh cứ vừa chạy, siết tay tôi và nhìn vào điện thoại mà xác định phương hướng.
– Tôi mệt quá! – Tôi thở hồng hộc, mệt mỏi mà muốn gào lên, chân bắt đầu chậm lại.
– Cố lên! Trừ khi cô muốn chết!
– Tôi không muốn chết trẻ đâu!
– Vậy thì chạy đi! Nhiều lời quá!
Cứ thế mà tôi cứ ráng sức mà chạy tiếp, chân bủn rủn cả ra. Lâu lâu, bịvấp một hòn đá, chân tôi lại trẹo xuống, đau vô cùng. Chúng tôi cứ chạybăng trên con đường này, rồi lại một con đường khác, lại qua một khu đất mênh mông cỏ lau, rất xa, rất xa.
– Tới biển chưa? – Tôi vừa mếu vừa thở, tôi có thấy nguy hiểm gì đâu! Cớ sao cứ bắt tôi chạy như điên thế này?
Mấy người bên đường hay chạy xe nhìn theo hai chúng tôi, chắc họ nghĩ bọn tôi đang đóng film hành động.
Mình làu bàu:
– Khổ quá! Sắp tới đường lớn rồi! Cô ngậm miệng lại, lấy sức mà chạy đi!
Hừ! Đồ lang sói xấu xa! Mắc mớ gì mà tôi phải bị dính vô cái thứ hổ lốn này chứ? Tự nhiên kéo người ta chạy marathon thế này! Tên huấn luyện viênnày ngoài giấc mơ rèn tôi đi thi Sea Games mà muốn tôi thi chạy đườngdài tham dự Olympic hay gì đây? Sát thủ ư? Chúng tôi đang bị cái đám sát thủ quỷ quái nào đeo theo?
Darkness là cái đồ dở hơi! Hắn hết phá phách tôi, quay tới Minh. Nổ bom? Phá thắng xe? Sát thủ? Cứ như trong film vậy!
Và đây là cuộc sống bình thường! Tôi không tin hắn dám giở trò.
Những đôi chân đạp trên mặt đất, cát tung lên. Lồng ngực sắp rạn nứt, tim tôi đập sắp lã đi. Mệt quá!
Lối rẽ trước mặt đã cho tôi thấy mặt đường cao ráo, tiếng xe lớn huyên náohơn, hình như là ra đến đường lớn rồi. Sao tôi chợt có linh cảm gì đó sợ sệt lắm! Như đang có một mối nguy hiểm sắp ập tới. Cảm giác chán ghétphải chạy như bay kiểu này dần chuyển sang lo âu, thôi thúc chân tôinhanh bước hơn.
Chân tôi không còn là của tôi, nó sắp rụng ra rồi!

Lòng bàn tay Hoàng Hiểu Minh đầy mồ hôi, nhớp nháp lại siết chặt hơn. Người tôi cũng bị lớp mồ hôi bóng nhẫy bao bọc, trơn tuột.
Chúng tôi chạy trên con đường lớn, lại rẽ sang một con đường nhỏ hơn, vắngtanh xe cộ. Xung quanh đây, cỏ dại cao ngang đầu, không khí âm u, quỷ dị lạ. Tôi lướt mắt nghiêng nghiêng, sau rặng cỏ là mấy ngôi mộ con con,liu hiu nhiều màu.
Phía trước có tiếng xe gào rú, nhanh như điện xẹt, những bóng đen ập tới,như những bóng ma chắn hết tầm mắt. Một loạt dãy xe màu đen chặn trướcmặt bọn tôi, mang theo sự đe dọa ấn tượng ngay từ đầu. Những con người mặc đồ bụi bặm, đeo kính và đeo mặt nạ thằng hềbước ra, ẩn sau những cánh tay giấu sau lưng, hình như đang che giấuđiều gì.
Họ là sát thủ?
Những rặng mây xám ảm đạm vần vũ. Bầu trời tắt nắng. Gió vút, luồn xiên quatừng ngọn cỏ mỏng manh, bao lấy hai chúng tôi. Trong cơn gió, dư vị củasự nguy hiểm đang gần kề.
Tim tôi thít lại.
Tay lạnh buốt.
Hiểu Minh nghiến răng, bất giác dùng lực siết chặt tay tôi, tay còn lại luồn ra phía sau như muốn lấy gì đó ra từ thắt lưng.
Súng?
Trong cuộc đời tôi chưa bao giờ sẽ tưởng lâm vào tình huống trớ trêu như ngày hôm nay. Chả lẽ tôi đang vướng phải vụ nào đó rất nghiêm trọng?Phải chăng họ là Mafia? Hay khủ.ng bố? Tôi có tội tình gì chứ!
Yết hầu Minh nhẹ nhàng chuyển động, mồ hôi trên thái dương lăn dài xuống má. Tay cậu lạnh ngắt.
Đối diện, họ đang bước đến gần.
Theo bản năng, chân tôi lùi lại. Hoàng Hiểu Minh ghị cánh tay tôi, không cho tôi tiếp tục lùi. Đứng yên để tỏ ra chút hiên ngang cuối cùng ư?Thời khắc này mà co giò chạy thì tôi không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Có khi nào, đây là những giây phút cuối cùng tôi nhìn thấy mặt trời? Tôi không muốn chết đâu!
– Minh ơi, làm sao đây? – Giọng tôi thỏ thẻ, như là khói mây, tiếng nói nhỏ đến mức hình như Minh không nghe thấy.
Minh vòng tay qua nắm lấy vai tôi, bước lên, dùng tấm lưng che khuất tôi, thì thào:
– Bình tĩnh. Tôi sẽ bảo vệ cô! Đừng sợ! Nếu có bề gì, hãy giữ kĩ sợi dây chuyền, chỉ duy nhất được giao cho Alex.
Tôi hoàn toàn bị lấp mất sau bóng lưng cậu, tay lại đưa vào cổ áo nắm gọn mặt dây chuyền thập tự, đáp:
– Ừm, tôi nhớ. Nhưng vệ sĩ của cậu đâu rồi?
– Alex về Anh rồi. Tôi chả bao giờ cho vệ sĩ đi theo mình, trừ khi có Alex đi theo.
– Vậy là…

Giọng Minh vẫn đáp thì thào:
– Nguyện cầu cho Chúa che chở chúng ta!
Chúa ơi! Cứu con! Con còn yêu đời lắm! Phải làm sao đây? Đứng yên chờ chết sao?
Những chiếc mặt nạ thằng hề vô hồn với cái mũi to như quả cà chua cứ chầm chậm bước tới gần.
Làm sao bây giờ?

Kẻ đi đầu cất tiếng ồm ồm, đôi mắt hắn giấu kín trong lớp mặt nạ từ hợpchất quánh dẻo, bàn tay sau lưng hắn đưa lên dần, hiện ra một khẩu súngmàu xám bạc. Trong ánh nắng dịu, ánh sáng kim loại loá lên lấp lánh.
– Kevin, bị tóm rồiiii!!!
Sau bóng lưng chàng trai, tôi như nghe rõ âm thanh đang hỗn loạn bêntrong lồng ngực kia. Minh đang sợ? Không phải chứ? Gương mặt cậu ấy vẫnbình thản tựa một vị thiền sư không vướng vòng trần tục, không hề có một nét khắc cử động nào trên cơ mặt đó. Đôi mắt Minh chớp chớp, mồ hôi vẫn tuôn từ những chân tóc tràn ra, lăn trên cổ cậu.
Tôi nhón chân, nhướn mắt nhìn thằng hề cầm súng đang đến gần, bất giác,tay tôi cấu nhàu một vệt vải trên áo phông của cậu. Không khí bị gió tạt ngang mũi, thoảng mùi cỏ dại.

– Mày là người của Black Jack?

– Thì sao? – Hắn hất mặt, trả lời.

Minh nhún vai, trên môi chợt cong nhẹ, nụ cười lạnh buốt trông ghê rợn.Tên sát thủ vác khẩu súng trường trên vai, nghiêng nghiêng đầu:

– Nơi đây sẽ là nghĩa trang chôn thân chúng mày.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.