Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 60: Rượt đuổi


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 60: Rượt đuổi


– Vậy bâygiờ cậu đồng ý hay là không? – Tôi dõng dạc, ánh mắt có nét ma quái,thầm đánh giá những biểu hiện trên gương mặt đối tượng.
Hoàng Hiểu Minh cau chặt ấn đường, day môi, rõ ràng là đang rất lưỡng lự. Tôi bật cười thành tiếng, dồn ép cậu ta:
– Tôi đếm từ 1 đến 3, nếu cậu không đồng ý thì coi như mất nó luôn nhé!
– Tôi… – Vẫn ậm ừ, bối rối.
Chiếc quạtphun sương đảo qua một làn nước mỏng, dịu mát, những giọt nước bé xíutrên da nhồn nhột. Tôi chống tay lên bàn, nghịch ngợm xoay xoay đế ly,điệu bộ đang vờn con mồi.
Chiếc áophông trắng tỏ ra lúng túng, mặt cứ cúi gầm, rất khổ sở. Là osin mộttháng đấy! Cậu ta chịu nổi không? Đường đường là một thiếu gia, tự nhiên lại…. Ha ha, nghĩ thôi là cũng đủ mắc cười rồi!
Tôi bắt đầu cất giọng, âm cứng nhắc, lạnh lùng:
– Một…
– Ơ… – Vò đầu bứt tóc.
– Hai…
Minh mếu máo, nhìn tôi như muốn cầu cứu:
– Tôi… Ơ…
– Hai rưỡi… – Mày nhướn lên, tôi ráng kéo dài thời gian.
– Ưm… Nhưng…

– Hai chín chín…
– Á! Đồng ý! Tôi đồng ý! – Hắn hấp tấp đáp, tay xua xua lên.
Bravo! Tôi ép được tên đười ươi này đồng ý rồi! Ha ha, vui quá!
Chờ vậy thôi là tôi cười ầm lên, vai rung rung, tiếng cười bật lớn làm nhiều người chú ý.
– Giỏi lắm! Ha ha! Quyết định sáng suốt đấy!
Mặt HiểuMinh quạo đeo, nhăn như khỉ ăn ớt, cười hay khóc cũng chẳng rõ. Biểu cảm trên khuôn mặt đó thật sự rất khôi hài báo hại làm tôi cười đến chảynước mắt.
– Hả dạ lắm phải không? – Tên đối diện gằn giọng, biết là đang cố kiềm chế lắm đây!
La la! Cậu đang uất ức lắm à? Lấy đạo người trả cho người thôi mà! Ha ha! Kì này thì cậu chết chắc với tôi!
Tôi tạo ra chất giọng hoa mỹ nhất, điệu đà mà cũng ngọt ngào, chun mũi:
– Chào cậu, osin mới của tôi, chúc cậu có một tháng phục dịch tôi vui vẻ nhé! Gọi một tiếng Chủ nhân thật dễ thương xem nào!
Minh lí nhí, tiếng vi vu như muỗi kêu:
– Chủ nhân!
– Gì chứ nhỉ? Tôi nghe không rõ!
– CHỦ NHÂN! – Mặt cậu ta thật sự thật sự giống một em bé bị bạn bè bắt nạt, nhìn ngộ, mà cũng dễ thương lắm! Hai cái má phồng phồng, môi thì vẫn đỏ lựng, dẩu ra đầy uỷ khuất. Hoàng Hiểu Minh, tôi thực sự muốn xem thử cha mẹ cậucó gương mặt thế nào rồi đấy! Trông cậu thế này chắc cha mẹ đẹp lắm nhỉ?
Giọng tôi như một lãnh chúa, người tựa ra ghế khoanh tay, ra vẻ dạy dỗ, lên mặt, cao hứng giảng dạy:
– Kể từ bâygiờ, hễ tôi yêu cầu thì cậu phải lặp tức có mặt. Tôi ra lệnh thì cậuphải tuân theo. Không được cãi lời, không được chống đối. Vui vẻ, hoànhã phục dịch tôi. Ok? – Mặt kề gần mặt cậu ta, hạ thấp giọng. – Bằngkhông… Sợi dây chuyền…
Những sợi mi đen dài rũ xuống, ánh mắt hổ phách đầy phiền muộn, tiếng nói trong trong như chưa vỡ giọng đó thều thào:
– Biết rồi!
– Sao chứ? – Tôi gằn giọng, đanh mặt.
Hiểu Minh tặc lưỡi, cố nhượng bộ mà tôi thấy như hắn đang nghiến răng, nghiến lợi:
– Vâng, biết rồi thưa chủ nhân!
Được vậy màlàm tôi thoả mãn cười híp cả mắt. Bên ngoài phố xe đang ngang dọc, quánkem ở ven ngoại ô nhưng đắt khách vô cùng. Trong quán vang lên bảnballad nhè nhẹ, nghe trong veo như tiếng suối róc rách xoa dịu thời tiết oi bức mùa hè. Tôi uống hết ly nước lọc, ra lệnh với osin, không quênxoay xoay mặt dây chuyền ý khiêu khích cậu ấy.
– Được rồi! Giờ thì lập tức đưa tôi về chỗ cũ – nơi mà đã bắt tôi đi đó! À quên, trả chầu này nhé!
Nói rồi tôithong thả đứng dậy, rời khỏi ghế, đi nhanh ra chỗ để xe trước, thật ralà ép hắn móc bóp trả tiền kem thôi. Tôi đâu có ngốc! Hô hô!
Hoàng HiểuMinh mang bộ mặt cam chịu, lúc tôi đi ngang qua cũng là lúc cậu ta trurú lên, đập đầu xuống bàn tức tối. Tội nghiệp thật đấy!
Trời nắngoi, không có chút gió mát, tôi đưa bàn tay phe phẩy quạt mát. Nóng muốnchảy mỡ, tôi mặc quần Jean-short và áo cánh dơi trắng – bộ trang phụcrất hợp với mùa hè. Tên thiếu gia bước ra với bộ điệu hậm hực thùngthẩy, mắt nheo nheo tránh nắng. Xem cái đôi mắt đó muốn liếc tôi lắm màkhông dám tự nhiên làm tôi hưng phấn kì lạ!

– Thưa chủnhân, mời cô nhấc cái chân ngà ngọc cùng thân hình duyên dáng của cô antoạ trên chiếc xe cổ lỗ sĩ, ọp ẹp của kẻ hèn mọn này ạ! – Hắn vừa mở cửa xe, vừa cất giọng nịnh bợ sến sụa báo hại tôi cười suýt ngất.
Tôi tủm tỉm ngắm nhìn rồi nhã nhặn ngồi vào xe, trang nhã vuốt tóc.
– Cô có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?
Minh vừa tra khoá vào ổ, đeo dây an toàn, vừa hỏi.
Tôi đáp:
– Ừ. Vui mà! Cậu ra dáng osin lắm! Như là có kinh nghiệm từ lâu ế
– Bắt chước Alex. – Cậu lẩm bẩm.
Ánh mắt cậunhìn tôi, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tia mắt dần di chuyển về phía cửa kính ghế ngồi của tôi. Tôi theo hướng nhìn cũng hướng mắt theo.
Trước mắt,trong lõm nhỏ thường để đặt vài thứ lặt vặt bên cửa xe chỗ tôi ngồi, cómột mảnh giấy cứng hình chữ nhật in hình một cô gái mặt váy nửa đen, nửa trắng. Trên vai cô ta, một bên có chiếc cánh thiên thần, một bên lại là chiếc cánh ác quỷ. Minh thu hẹp tầm mắt, giọng chợt lạnh đi.
– Đó là gì thế?
Tôi lắc đầu, trả lời:
– Không biết! Không phải của cậu à?
Minh lắcđầu, chú mục nhìn. Tự nhiên thứ đó làm tôi dâng lên cảm giác bất an. Tôi đưa tay lấy nó lên, tăm tia. Thì ra đó là một lá bài, một con Jackbích.
Tôi sửng sốt, thốt lên khe khẽ:
– Black Jack?
Gương mặtHoàng Hiểu Minh trở nên xám tái, nhìn tôi một cách kì dị. Cậu ta khôngcòn vẻ thoải mái, thân thiện nữa, từng ánh mắt, biểu cảm, cả chất giọngcứ như đang bị đóng băng.
– Cô biết gì về Black Jack?
Tôi lúng túng, ậm ừ:
– Tôi…

– Sao hử? – Hoàng Hiểu Minh nghiêm nghị đến mức làm tay tôi toát mồ hôi lạnh, nắm chặt lá bài trong tay đến nhăn nhúm.
Nhìn đáp trả ánh mắt lạnh lùng đó, tôi nhìn rất sâu, rất muốn rất muốn toát lên vẻkhao khát được biết hết sự thật về những chuyện xung quanh mình. Cậu tarốt cục là ai? Là kẻ xấu hay người tốt? Người mang thiện chí hay nguyhiểm cho mình đây? Và Black Jack với biểu tượng lá bài Jack bích cuốicùng là ý nghĩa gì?
Tôi mím môi, giọng trầm xuống, thật sự nghiêm túc, hơi thở trong lòng ngực trở nên buốt giá, tim thình thịch:
– Cậu có phải là người tốt không?
Một câu hỏirất ngu ngơ, nhưng đó là niềm hi vọng của tôi, tôi biết Hoàng Hiểu Minhkhông tầm thường. Con người đó đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, làmtôi trở nên bấn loạn và nghi hoặc tất cả. Tôi muốn còn một chút hi vọng, dù nhỏ bé để can đảm đối diện với Minh.
Minh xoáysâu vào mắt tôi, tôi nghe rõ cả tiếng thở của cậu. Không biết do điềuhòa xe lạnh hay trong lòng tôi đang bị bủa vây bởi muôn ngàn tinh thểbăng lạnh ngắt.
Tiếng Minhthanh nhẹ, cứ như một tiếng chuông âm vang xóa đi cơn lạnh lẽo đang baobọc không gian này, mang theo câu hỏi đau đáu:
– Cô thấy tôi có xấu không?
– Tôi… – Rất khó mà trả lời. Tôi mím môi, cúi mặt. – Không! Dù tôi không thích cậu,nhưng ít ra cậu chưa làm gì tổn thương đến tôi quá nặng nề.
Minh vội vàng, như mừng rỡ:
– Chỉ cần cô cảm thấy như thế thì tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô. Nói cho tôi biết, cô đã biết được những gì?
Tôi hít hơi sâu vào buồng phổi, tâm tư rối bời, chần chừ lúc lâu rồi mới e dè:
– Cậu là bạn thân của Chí Linh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.