Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 59: Sợi dây chuyền chữ thập


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 59: Sợi dây chuyền chữ thập

Ặc ặc, lạnh chết mất! Miệng tôi cóng hết cả rồi. Ly kem thứ tư gần hết,bụng tôi đã no óc ách. Hự hự, vốn tự tin xử đẹp 5 ly, nhưng mà giờ tôithấy hối hận thật rồi! Trời ơi! No quá!
Còn nửa ly cuối cùng, Minh nhìn cái mặt méo xệch của tôi, đắc ý:
_ Thế nào? Thua rồi phải không? Ai ăn thua trả hết chầu nhé!

Cái gì? Hết chầu này á? Hơ hơ, 12 ly kem ư? Chết rồi! Tốn mấy trăm ngànchứ chả chơi. Tôi thất thần, bấm bụng cố gắng. Mà… Thực ra tôi đã thấy gương mặt của Minh cũng đã tái lã.
Hai gương mặt đỏ rần, tôi và hắn dường như là ăn xong cùng một lúc. Vừaxong, tôi đã vội chụp nhanh ly nước lọc uống một hơi để giải phóng cơnlạnh se sắt kia. Tôi phát sởn da gà vì cóng. Hoàng Hiểu Minh run mình,thều thào, môi và mũi đỏ ửng:
_ Khụ khụ… Sắp tắt tiếng thật rồi! Tôi thắng!
Tôi bĩu môi, nhìn chồng ly đã sạch kem, ngán ngẫm:
_ Giá như lúc nãy tôi không ăn KFC thì giờ thắng rồi! No muốn nôn ra luôn!
Tên thiếu gia tỏ ra khoái chí, nheo nheo hàng mi rậm đen lại:
_ Chầu này cô trả.
Gừ! Tức chết mà! Thì ra lôi tôi đến đây, ý định mời tôi ăn kem hoá rabắt tôi bao hắn ăn à? Tên này quả là siêu lừa đảo mà! Hừ hừ! Tôi muốnnhào tới bóp cổ cái gương mặt tí tởn đó. Hoàng Hiểu Minh thật xấu xa!
Đếm đếm lẩm bẩm tính tiền, tôi muốn độn thổ xuống đất, lí nhí:
_ Không đủ tiền!
_ Được, tôi trả!
Tôi đa nghi:
_ Với điều kiện?
Minh đáp:
_ Trả lại sợi dây chuyền cho tôi.
Hứ! Biết ngay mà! Tên này dùng mọi chiêu trò chỉ là muốn lấy lại sợi dây chuyền đó thôi. Đồ xảo trá!
Chiếc quạt phun sương tản mát, mang theo những bụi nước li ti làm dịu đi cái nắng ngày hè. Quán đông khách, đa phần là trẻ con. Có chú bé ăn kem kế bàn tôi, chốc chốc nó lại nhìn bọn tôi, cười khì khì.

Một quán kem hạng sang ít nhất một ly kem cũng giá vài chục nghìn, hơn chục ly ở đây, trả xong là tán gia bại sản mất!
Tôi đưa tay day môi, cẩn trọng liếc mắt quan sát đối tượng. Hoàng HiểuMinh càng nhìn thì lại rõ ra cái tư chất nửa người lớn, nửa trẻ con.Ngoài cách cư xử lạnh nhạt thì cái tính lừa đảo, trêu chọc người khácthật là con nít.

Nhưng cảm giác của tôi chỉ dừng lại ở việc đánh giá khách quan. Có vẻnhư nhìn nhiều người dung mạo tuấn tú quá mà tôi thấy chai lì với mỹ nam rồi. Nhất là Hiểu Minh, kẻ chưa xác định là bạn hay thù, tôi càng không muốn nảy sinh bất cứ cảm tình hay mê mẩn gì.
_ Tôi không trả. Đã bảo từ đầu, tôi ghét kẻ vung tiền ra giải quyết vấnđề. Dù cậu bắt tôi nợ chầu kem này thì tôi cũng không thèm đem sợi dâychuyền ra thế chấp bù nợ.
Khảng khái trả lời, tôi quay mặc chỗ khác, kẻo người đó tưởng tôi mê mệt nhan sắc hắn thì phiền lắm!
Minh thở dài, thất vọng gục mặt xuống bàn.
_ Tôi muốn phát điên vì mất đó. Tôi sắp lật tung cả thế giới để tìm nó.Tôi thở phào vì biết cô đang giữ nó, tôi dùng cả bạo lực, nhượng bộ, mưu kế để lấy lại nó. Nhưng cô không muốn trả nó. Phải làm sao đây? Cáchnào cô mới chịu trả nó cho tôi?
Trả à? Đơn giản là tháo nó xuống và đưa cho cậu. Hờ hờ, tôi không bao giờ làm điều đó đâu!
_ Trả cho cậu ư? – Tôi cười. – Mơ đi! – Lườm hắn bén ngọt.

Vài nét xám tái vụt qua trên cơ mặt tên thiếu gia, nhìn hắn buồn thiu,mắt cụp xuống buồn rầu. Bên ngoài trời, nắng vừa hạ, cơn gió khô hanh ập tới mang theo bụi mù bay lên không trung. Tôi lơ đờ ngáp dài, vân vêmặt dây chuyền, những viên kim cương đen bắt nắng lại tỏa ra thứ ánhsáng hấp lực mê hoặc lòng người.

_ Chứng cớ đâu mà cậu nói là của cậu?

Hoàng Hiểu Minh thở dài, màu mắt hổ phách sậm lại, trong tròng mắt tôithấy có những mạch máu đỏ vằn, cậu ta lấy trong bóp tiền một tấm ảnh đã cũ màu, đưa cho tôi.

Trong ảnh là một đứa bé chừng 10 tuổi và một em bé chừng 3, 4 tuổi đangnắm tay nhau, gương mặt rất giống nhau, đôi mắt tròn xoe như bi ve, datrắng và gương mặt thon thon thanh tú. Là anh em ư?

Minh chỉ vào cổ đứa bé trai lớn:

_ Là tôi đấy. Thấy cái sợi dây chuyền trong ảnh, tôi đang đeo trên cổ không? Là nó đấy. – Chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ tôi.

Nhưng tôi không quan tâm điều đó, mải mê ngắm nhìn hai đứa bé xinh trai:

_ Wow! Mason (*)!

Hắn cốc đầu tôi:

_ Xùy, nó là Jeremy.

_ Em bé xinh quá! Con trai à? Y hệt con gái!

Lần này lại thêm một cốc vào đầu tôi:

_ Là con trai!

Tôi cáu, xoa cái trán, đay nghiến:


_ Làm gì dữ vậy? Trêu tí thôi mà! Em bé đẹp trai quá, ú ú tròn tròn, tóc vàng, môi đỏ không yêu sao được! Chẳng bù cho cái tên đứng kế bên… xấu…

Chưa dám nói hết tôi đã thấy ánh mắt kia nẹt lửa dữ dội, tôi mà nói hết chắc hắn đào mồ chôn sống tôi tại đây mất!

Run quá! Tôi cười xuề xòa, đổi chủ đề:

_ Em trai của cậu phải không?

_ Không. – Minh đáp lạnh tanh, mặt biến sắc.

Tôi chụp tấm hình, ngắm nghía:

_ Giống mà. Nhìn là biết đúng địa chỉ liền.

Tên con trai giựt tấm hình lại, cằn nhằn tôi, vội trả nó lại chiếc bóp tiền:

_ Tôi bảo cô xem sợi dây chuyền chứ không phải là ngắm trai!

Thôi thì đúng là của hắn! Đã bảo là không trả cơ mà, dù có chứng cứ thì có lợi ích gì đâu!

_ Nhưng giờ nó là của tôi rồi, nó là quà của bạn tặng cho tôi. Tôi chỉ trả cho bạn ấy, không trả cho cậu.

Minh tựa lưng vào ghế, khoanh tay hất hàm:

_ Tôi gọi cô ấy tới.

_ Ấy khỏi! – Tôi xua tay, đột nhiên có một ý tưởng kì quặc nảy ra, tôi hớn hở cười tà nhìn hắn.


Nếu gương mặt này chịu hạ thấp mình thì sao đây ta? Gương mặt kiêu căngnày trở nên khổ sở sẽ như thế nào nhỉ? Tự nhiên tôi rất muốn tưởng tượng ra cái mặt nhăn nhó kêu trời của tên đười ươi khó ưa này. Hắn hành hạ,chơi khâm tôi bao phen, ít ra bây giờ tôi cũng có cơ hội hạ đo ván hắnrồi. Điểm yếu của Hiểu Minh là sợi dây chuyền, ngu dại gì mà không lợidụng!

Tôi tủm tỉm cười, nhích mông ngồi thẳng thóm trên ghế nghiêm túc như sắp họp bàn một việc quan trọng. Giọng nói cũng thấp thoáng vẻ ma mãnh:

_ Huấn luyện viên thân mến! – Minh ngẩng mặt, đo lường vẻ man trá của tôi. Tôi hắng giọng, tiếp tục nói hết câu:

_ Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi! Tôi sẽ trả lại sợi dây chuyền cho cậu.

Hắn liền nhại ngay lời của tôi khi nãy, tầm mắt thu hẹp lại:

_ Kèm theo điều kiện?

Tôi thủng thẳng vờn con mồi.

_ Thông minh lắm!

_ Nói. – Giọng Minh chợt lạnh tanh.

_ Okay. – Môi cong lên ngọt ngào, mắt lại sắc bén, ra chiều thách thức. – Cậu-phải-làm-osin-của-tôi-trong-vòng-một-tháng!

_ HẢ? CÁI GÌ???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.