Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 58: Sợi dây chuyền chữ thập
Tôi giơ ngón trỏ huơ trước mặt hắn, tay còn lại túm chặt cổ áo, che đi sợi dây chuyền.
_ Never!
_ Làm ơn! Tôi xin cô! – Gương mặt người thiếu niên khẩn thiết, đôi mắtto long lanh lên trông thật đáng yêu. À không, là đáng ghét.
Tôi lạnh nhạt, kênh mặt:
_ Tránh ra trước khi tôi truy hô cậu quấy rối tôi.
Trái lại, Minh càng áp sát, nhốt chặt tôi tựa vào cột, tình thế vô cùng ám muội, hắn không hề chùn bước.
_ Trả cho tôi! Nếu không đừng trách tôi dùng bạo lực! – Bàn tay đó thò tới cổ tôi, đe doạ.
Gừ, chưa biết mùi chưa tởn mà! Chị đây sẽ làm em tởn mặt vì dám đe doạchị! Cậu dám làm gì tôi chứ? Bóp cổ tôi chết rồi lấy lại nó à? Bóp đi!Ta đây thách đố với mi đấy!
_ Tránh ra! Tôi hét lên đấy!
Tay tên ác ma đó giơ dần lên cổ tôi, ánh mắt man rợ nhìn tôi không chớpmi. Tôi cười cũng man rợ chả kém, mắt giương lên thách thức.
_ BỚ NGƯỜI TA CƯỠNG HIẾP! BỚ NGƯỜI TA YÊU RÂU XANH QUẤY RỐI THIẾU NỮ! CỨU TÔI VỚI!!!
Âm thanh cực lớn. Tôi đã vặn hết âm lượng lên mà hét. Tiếng hét vangtrong bãi giữ xe thành ngàn tiếng vọng đổ về. Mặt Hiểu Minh trắng chạchvì khiếp đảm.
Xung quanh, tiếng hét oanh vàng của tôi đã thu hút được bảo an và một số người mua sắm đang đi lấy xe ở trong hầm. Nhanh chóng, họ phát hiện một mỹ nam thiếu niên đang bao lấy, ép sát một đứa con gái trong góc cột.Tư thế này không nghĩ bậy được mới lạ.
_ Này! Anh kia! Đang làm gì đó? – Chú bảo an vác theo cây baton chạytới, huýt còi hoét hoét. Mọi người bu kín chỗ chúng tôi, tò mò.
Tôi nhanh chóng xô hắn ra, núp vào lưng chú bảo an, thút thít:
_ Chú ơi, hắn…hắn… Hức… Hức…
Tiếng bàn tán, có lời khó nghe chỉa thẳng vào tên đười ươi đó mà bùngphát. Ha ha, cho đáng đời! Lần nào cũng bị tôi hại cho ê chề thế này! Ha ha, trông cái mặt hắn thộn ra buồn cười chết đi được!
Minh đưa mắt nhìn xung quanh, rồi quay sang nhìn tôi. Vẫn vẻ mặt tỉnhbơ, có phần ngơ ngác. Từ từ, ánh mắt đó hạ dần xuống, bỏ ngoài tai tiếng xì xầm, bàn tán, chử.i bới của mọi người. Chất giọng ấm nồng, đầy tìnhcảm, tên ôn dịch nhìn tôi đầy quyến luyến:
_ Anh xin lỗi! – Đôi mắt rung rinh sũng nước. Hắn đang muốn làm cái quái gì đây?
Tôi trơ ra, nhìn hắn chăm chăm. Minh tiếp túc nói bằng vẻ vô cùng khổ tâm và tội nghiệp, hắn đi dần đến, nắm lấy tay tôi:
_ Sao em lại nhẫn tâm như vậy? Anh chỉ muốn giải thích với em lần cuốithôi mà! Em không thể lắng nghe anh được sao? Anh có lỗi! Em đừng bỏ mặc anh như thế! Nghe anh giải thích đi! Anh xin em! Đừng chia tay mà! Anhyêu em! Em có thể đánh anh, mắng anh nhưng xin em đừng hờ hững với anh!Xin em! – Rồi ôm trọn tôi vào lòng. Tôi thề là tôi đã hoá đá tại chỗ tựkhi hắn nói.
Tôi khẽ lầm bầm, rít răng:
_ Cậu muốn giở trò gì đó hả?
Minh ém đầu tôi vào vai hắn, tiếp tục bù lu bù loa với mấy câu sướt mướt rợn cả da gà. Minh quay sang mọi người, nhỏ nhẹ giải thích:
_ Cô ấy là bạn gái của tôi. Chúng tôi cãi nhau. Cô đòi chia tay và bỏđi. Tôi cố giữ cô ấy lại thì cô hét lên như thế! – Bộ mặt uỷ khuất làmtôi đớ cả lưỡi.
Mọi người ồ ra, vỡ lẽ.
_ Làm giật cả mình! Cô gái trẻ, cái gì thì bình tĩnh! Sao nói bạn trai là yêu râu xanh cơ chứ!
_ Tụi trẻ thiệt là! Làm giật cả mình!
_ Cô bé kì ghê! Có bạn trai đẹp thế này mà đòi bỏ à? Không tiếc sao? Nhường cho chị với!
Chú bảo an cũng lắc đầu nhìn tôi, thở dài:
_ Thôi chuyện riêng tư, hai anh chị có thể đi chỗ khác giải quyết, tránh làm ảnh hưởng đến mọi người!
WHAT??? Cái gì thế này? Người yêu? Bạn trai? Chia tay? Cái gì tùm lum thế này?
Tôi thở hồng hộc, cố vùng khỏi vòng tay của tên ma quỷ đó, chử.i làu bàu:
_ Bỏ tôi ra! Đồ xấu xa! – Kèm theo cú giẫm chân sở trường.
BỘP!
_ Hụt rồi! – Hiểu Minh xảo quyệt cười, nháy mắt thì thầm. – Bao nhiêutrò của cô tôi đều miễn nhiễm hết rồi! Im lặng nếu không muốn bị tôibiến thành kẻ ngoại tình, trắc nết hay xấu xa gì đó.
Nói rồi, hắn cười niềm nở chào mọi người, vừa ôm tôi bước lê dần đến một chiếc Bugatti gần đó. Tôi xù lông, muốn thét lên nhưng lại bị hắn uyhiếp không tiếc thương.
_ Cô mà hét nữa tôi sẽ nhét tất thối vào miệng cô thật đấy!
_ Cậu!
_ Ngồi im! – Hắn trợn mắt, cài dây an toàn cho tôi mà mặt hình sự như muốn giết người!
Tôi gào lên không phục, đòi mở cửa xe, lại la hét nổ trời:
_ Bỏ ra! Hoàng Hiểu Minh! Cậu đưa tôi đi đâu?
Quán kem Dodo.
Muỗng kem thứ nhất được múc ra khỏi ly, tôi tao nhã cho kem vào miệng.Vị mát lạnh lan tận trong cổ họng. Mùi trà xanh ngào ngạt bay lên mũithơm nồng. Đôi mắt hổ phách chớp chớp nhìn tôi, dường như đôi mắt mọihôm tựa được bao bọc một lớp băng mỏng đã tan chảy, đôi mắt đó long lanh và linh hoạt vô cùng. Minh ngồi đối diện. Phải, chính xác là hắn đangnhìn chòng chọc vào tôi, nhìn như sắp rớt cả hai con mắt vốn đã to trònđó ra khỏi hốc mắt.
_ Nhìn gì chứ? – Viên kem trà xanh nhanh chóng được tẩu tán, tôi múctiếp vị kem vani vào miệng. Vừa ăn, tôi vừa nhướn mắt. – Không ăn là tôi ăn nốt phần của cậu à!
Sau lời đó, Hoàng Hiểu Minh mới nhìn về ly kem của mình, màu chocolateđắng nâu đen trong chiếc ly kiểu cách. Cậu đưa muỗng lên, bắt đầu ăn.
Rất nhanh. Loáng tý ba viên kem trong ly đã hết sạch. Cậu ta ăn khôngcần nhìn mặt ai, ăn vô tư như một đưa trẻ, ăn ngấu nghiến đến nổi kemdính lên mép. Chiếc lưỡi nghịch ngợm liếm vòng quanh cánh môi sớm đã đỏlựng vì lạnh. Con người đó không hề chú ý đến tôi, vét đến cạn đáy lymới thoả mãn ngẩng mặt lên nhìn tôi, nói:
_ Xong rồi.
_ Cậu ăn cứ như bị bỏ đói rất lâu ấy. Ăn vậy không sợ viêm họng à?
Minh thơ thẩn xoa cái môi chắc đã tê rần do kem lạnh của mình, thản nhiên:
_ Vì thế mà tôi mới bị cấm ăn kem.
Quái nhân! Ban nãy mặt còn hầm hầm như quỷ sứ, ăn xong ly kem hoá thànhdễ chịu, có phần vui thích thế này sao? Dường như tên đười ươi này rấtthích ăn kem. Kì dị thật chứ! Nhất quyết lôi tôi lên xe, hăm doạ đủđiều, cuối cùng lại đãi tôi đi ăn kem. Hay hắn đang dụ khị tôi như connít để lấy sợi dây chuyền nhỉ?
Tôi chau mày:
_ Dường như cậu đang vui?
Hoàng Hiểu Minh nheo mắt nhỏ lại, khoanh tay lên chiếc bàn kính.
_ Được làm một điều đã bị cấm cản từ lâu quả là hơi phấn chấn.
_ Cấm cản? – Tôi chồm mặt. – Là ăn kem?
Hiểu Minh ngã lưng ra chiếc ghế đệm màu cam bắt mắt, chiếc Jacket đã bỏngoài xe. Tên huấn luyện viên mặc áo phông trắng. Và tôi nhớ rõ ràng làtrang phục của hắn chỉ thường có màu đen. Hôm nay tôi mới thấy hắn mặcáo trắng (trừ bộ võ phục trắng không tính). Xem ra màu trắng trông người đó thanh nhã, dễ gần hơn là sắc đen đơn độc, lạnh lùng.
Tiếng nói rất nhẹ, trong trong, thì thào như gió, hơi ngập ngừng như đang kể tin mật.
_ Hồi nhỏ tôi rất thích ăn kem. Tôi có thể ăn kem thay cả bữa ăn. Mỗilần tôi đều ăn hết năm ly kem, ăn đến nấc cục, lưỡi tê rần vẫn muốn ăn.Tôi chỉ có một đối thủ đáng gờm là con gái của bạn mẹ tôi, con nhỏ trạctuổi và ăn kem rất giỏi. Có lần tôi cá với nó xem ai ăn xem giỏi hơn,cuối cùng tôi đã thua. Con bé thắng và trêu tôi không giỏi bằng. Nhưngkết quả đó không tệ hại bằng việc tôi và nó cùng bị viêm phổi. Hậu quảlà từ đó hễ tôi và nó mà ăn kem là sẽ bị đánh đòn ngay. Nên rất lâu, rất lâu tôi mới dám trốn đi ăn kem. Lớn lên vẫn không bỏ. Cơ mà ăn xong lại bị phạt. Hôm nay không có quản gia theo cùng nên không trốn đi ăn kemquả là mất đi cơ hội ngàn vàng.
Wow! Lần đầu tiên tôi nghe hắn nói một hơi dài và tự nhiên như vậy.Không phải là mấy câu đá đểu thường lệ, không phải giọng điệu kênh kiệukhó ưa. Hắn thân thiện đến làm tôi sợ là hắn đang bị ấm đầu.
Tôi không ưa Hoàng Hiểu Minh. Tôi nghi ngờ tất cả mọi đều do hắn diễn,kể cả việc tiếp xúc với tôi. Hiểu Minh khi lãnh cảm, ngang tàn, khi nồng nhiệt, kì quái như trẻ con. Đâu mới chính là con người thật của hắn? Và mối quan hệ giữa Minh và Chí Linh là bạn bè sao?
Tôi im lặng, đắn đo suy nghĩ. Chốc chốc, tôi lại thấy hắn nhìn chăm chăm vào sợi dây chuyền thập tự trên cổ tôi.
_ Này, ăn chưa đã phải không?
_ … ???
Tôi chợt liếng láo, cười hất hàm:
_ Ê! Thi không?
_ Gì chứ? – Minh chớp mắt.
_ Ăn kem. – Kèm theo cái nháy mắt ranh ma.
_ Ưm! – Minh lắc đầu. – Nhỡ viêm họng thật Alex lại cằn nhằn tôi nữa đấy.
_ Alex, Alex, cái anh tóc vàng đó sao giống bảo mẫu cậu quá! – Tôi bĩu môi.
Ánh mắt tên đười ươi Anh Quốc sa sầm, rồi kéo tay anh phục vụ đang đi ngang qua, nhếch môi:
_ Cho tôi thêm 10 ly kem chocolate đắng.
Tôi thấy anh phục vụ đang mở tròn mắt, há hốc mồm.
Nhướn mày, tôi quệt mũi:
_ Này, này, ăn hết không đấy?
_ Mỗi người 5 ly, ai ăn trước thắng. – Minh giải thích luật chơi một cách súc tích nhất.
_ Okay! Dân chơi không sợ mưa rơi!
10 ly kem trải dọc trên bàn, tôi xếp chúng thành 2 hàng, mỗi hàng 5 ly.Ánh mắt lườm lườm đánh giá đối thủ, tôi tém môi, tập trung.
_ Chuẩn bị… 1… 2… 3…
Vừa dứt hiệu lệnh, hai đứa thiếu niên, một nam một nữ vội vã chụp ly ănngấu nghiến. Tôi thấy cổ họng mình lạnh ngắt, tê dại cả khoang miệng. Vị kem beo béo, đăng đắng. Tôi liếc mắt sang tên con trai, hắn ăn như mađói, chiếc muỗng thoăn thoắt trên tay. Ăn điên cuồng. Tôi cảm thấy cảnội tạng của mình như đông thành đá. Hoàng Hiểu Minh tiếp tục xử ly kemthứ hai, tôi cũng vừa ăn xong một ly. Hừ hừ, đó là thiếu gia luôn lễnghi phép tắc sao? Y chang như nhóc con ham ăn, đôi mắt láu liêng, vừaăn vừa cười.