Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 57: Sợi dây chuyền chữ thập
Phố mùa hè ngập tràn hoa nắng. Dòng xe cộ đan xen nhau thành những lốingược xuôi nơi ngã tư. Tôi đứng ở cột đèn giao thông, canh hướng băngđến trung tâm thương mại. Do lần trước bị xe chẹt mà giờ tôi thấy nhátcấy khi băng qua đường. Trung tâm thương mại ở trước mắt, dù sao điềuhoà trong đó cũng dễ chịu hơn thời tiết oi bức bên ngoài. Tôi vào đótrốn nắng.
Ngẫm lại, từ giấc mơ hôm qua đến biểu hiện của Vĩ An đều bao trùm một sự mơ hồ, khó hiểu. Chưa bao giờ tôi mơ thấy cơn ác mộng nào kinh khủngnhư vậy. Đó chưa hẳn là ác mộng, nó như là một chuỗi kí ức đứt đoạn được tua lại, ố mờ, đầy bí ẩn. Tôi thấy nó thật thân thuộc, cứ như tôi đãtừng trải qua, đã từng sống trong hoàn cảnh đó.
Buồn cười! Cô bé Hàn Băng đó và tôi khác xa nhau một trời một vực. Tôichỉ là một đứa con gái bình thường trong tầng lớp bình dân. Cô bé ấy từcách ăn mặc đến gia đình đều thuộc hàng quyền quý. Tại sao tôi lại mơthấy giấc mơ kì quặc đó được! Tôi mắc chứng hoang tưởng sao? Tôi cần gặp bác sĩ tâm lí!
Còn Dương Vĩ An, cậu ta đang muốn tìm kiếm thứ gì đó trong nhà tôi. Cậuấy thông thạo mọi ngõ ngách trong nhà, cha tôi sớm xem An là đứa connuôi từ lâu, và An nhiều khi còn biết nhiều thứ trong ngôi nhà này hơncả tôi. Tự bao giờ An trở nên kì lạ? Tôi cảm nhận cả An và Di hình nhưcàng ngày càng bí hiểm, che giấu nhiều bí mật. Từ lúc cái nick Darknessxuất hiện, Di hay xét nét, quản thúc tôi như tội phạm tình nghi. Cậu ấythay đổi tính tình ngày càng rõ rệt. Khi mới biết nhau, có vẻ con ngườiđó ngoan hiền và lễ độ. Càng về sau, Khánh Di đã cởi mở, hoạt bát hơn,tôi còn thấy Di hơi tưng tửng. Nhưng giờ, Di thất thường, hay áp đặt tôi một cách bá đạo không rõ lí do, tính cách trở nên lạnh lùng, ngangngược. Tôi từng suy nghĩ cậu ta có bị đa nhân cách không nữa.
Và An, An đang giấu tôi điều gì đó. Tôi thực sự muốn biết cái điều kìquái vô hình gì đang dần đảo lộn mọi thứ của tôi. Cả ba, tôi thật sựkhông biết tìm lí lẽ nào lấp liếm cho thân thế của ông. Jimmy Trần -Trần Thanh Tâm, hai cái tên có mối quan hệ gắn kết với nhau. Tôi có thểthẳng thừng xác nhận cha đang che giấu một bí mật gì đó.
Rốt cục ba và gia đình người đàn ông tên Phong có dính líu gì đến nhau?Phải chăng quá khứ của ba là một bí mật vô cùng đáng sợ? Nếu không, bađâu cần che giấu như thế.
Tôi muốn truy tìm, khai quật lại những bí mật xưa. Lẩn khuất trong đó ắt có điều mờ ám.
Nhiệt độ bên trong trung tâm thương mại được giữ yên ở 25 độ. Không khí khoan khoái đánh bật cơn lờ đờ say nắng của tôi.
Những nhóm thiếu niên dạo quanh trong toà nhà này, cốt như tôi, vào đâytránh nóng. Những quý cô sang trọng bước ra từ một shop hàng hiệu cùngmấy túi đồ làm tôi thèm thuồng. Tôi đi theo thang máy cuốn lên tầng caohơn. Trung tâm thương mại hôm nay khá đông, tôi đưa mắt nhìn sau lưng,những người lên cùng thang cuốn đang vui vẻ nói cười.
Trong vô tình, từ trên thang cuốn cao nhìn xuống, tôi chạm phải ánh mắtlãnh băng, thoáng qua rất nhanh rồi mất hút. Tôi hoa mắt sao?
Kì lạ! Rõ ràng là…
Tôi ngờ ngợ nghĩ suy rồi sớm quên bẵng nó khi bước tới khu giải trí.Chơi game điên cuồng, đổi xu đầy túi, tôi đang cố luyện trò gắp thú lênhàng cao thủ. Nếu có An ở đây, ắt rằng tôi đã có đầy thú nhồi bông rồi!An chơi gắp thú tuyệt cú mèo!
Tiếng nhạc xình xịch, tôi vui vẻ quậy phá trong khu giải trí, xong phè phởn gặm cánh gà ở một KFC nhỏ cùng một tầng lầu.
Phát sinh cảm giác cổ quái là hình như có ai đó đi theo mình. Ngộ nhỉ?Ảo giác thì cũng đâu mà thường xuyên thế? Cứ như có ai đó bám theo mình. Có tiếng chân đi theo dai dẳng, nhưng khi quay lại thì chẳng thấy ai.
Tôi dâng nỗi nghi hoặc trong lòng. Có phải là tôi đang bị theo dõi? Ấychết! Ai đang theo dõi tôi? Họ muốn bắt cóc Apple đáng yêu này đòi tiềnchuộc ư?
Xuỳ, xuỳ, bắt cóc tôi có mà lỗ vốn. Nhà tôi thế nào mà lại có tiềnchuộc! Chả thằng bắt cóc nào ngu đến thế đâu. Tôi cố dọ dẫm xem nghi ngờ có người theo mình là đúng không, cố tình dẫn dụ người đó đi theo mình.
Quả nhiên là có một bóng Jacket đen đang đi theo tôi. Tôi nhìn thấy bóng mờ đó nhờ cửa kính của các shop thời trang. Tôi rảo nhanh bước, cáidáng cao cao đó cũng thúc chân nhanh lên. Tôi đi chậm, cái người đó cũng dãn khoảng cách ra. Cái đuôi nào dám lẽo đẽo theo bà? Fan cuồng chăng?
Lại nhảm nhí!
Vấn đề là làm sao cắt đuôi nó được? Hay ít ra tôi muốn biết người đó làai. Đôi chân thôi thúc tôi đi xuống lầu, vòng xuống tầng hầm trung tâm,nơi là bãi đậu xe bốn bánh. Chỗ đó sẽ vắng người hơn.
Hừ, dù sao tôi cũng đã đi nát cả trung tâm này rồi, chỗ ít người qua lại nhất chỉ có bãi giữ xe.
Nhanh như sóc, tôi len lỏi vào những dãy xe đậu san sát. Thân những chiếc xe lớn dễ dàng che chắn cái dáng bé nhỏ của tôi.
Lấp ló nhìn, tôi có thể thấy biểu hiện ngơ ngác của kẻ theo dõi. Hắn đội mũ lưỡi trai đen che thấp làm tôi không nhìn ra nổi. Cơ mà trông dánggã cũng quen quen. Gặp ở đâu rồi ý nhỉ?
Đối diện trước mặt là trụ cột lớn, sát bên tôi là thùng rác to. Tôi nép ở mui xe BMW màu xám, ráng nín thở vì mùi xăng xe tra tấn. Cái bóng đenđi dần về phía tôi.
Chết rồi! Làm sao đây? Tôi bị phát hiện rồi phải không?
Tôi cau mày âu lo, tim bắt đầu đập mạnh. Ánh mắt di về hướng thùng rác, ở đó có một khúc cây dài cỡ sải tay để kế bên. Hay nhể? Đâu có khúc câyngon ghê! Hô hô, có vũ khí tự vệ rồi đây!
Tôi nhặt khúc cây, thoăn thoắt di chuyển nấp sau cột trụ, hồi hộp chờ đợi. Kẻ đi theo đang bước tới gần.
Cảm tử quân xông ra chống hắn hơn là bị hắn ép hết lối thoát. Xung quanh xe cộ chật chội, khó lòng xoay sở. Tôi cắn chặt môi, mồ hôi lăn dọcthái dương, rịn ra ở huyệt nhân trung. Dũng cảm lên! Đừng sợ!
_ Hây!
VÙ VÚT! CỐP!
Tôi xông ra ngoài, nhanh chóng dùng cây phang tới tấp vào gã. Cây gỗ đập hụt vào trụ cột, gãy làm đôi. Cái bóng đen cực kì nhanh nhẹn đã né được đòn của tôi, quay ra chống đỡ.
Tôi lao cây gỗ vào gã, đánh tới tấp. Bàn tay đó mạnh mẽ túm được vũ khítrên tay tôi, vứt sang một bên. Tôi bắt đầu chuyền sang quyền, tấn côngdồn dập vào gã. Bóng Jacket không hề phản đòn, chỉ ra sức né, rồi gãnhanh chóng chụp được cổ tay tôi, khoá ngược tay tôi ra sau lưng.
Tôi vùng vằng hét lên, càng lúc lắc, tay càng ê ẩm vì bị gã bẻ ngược, gã mạnh kinh khủng:
_ Ya! Bỏ tôi ra! Mi là ai? Đau quá! Bớ người ta! Bắt cóc! Bớ người ta!Ứm ứm ứm! – Loa phóng thanh đang sang sảng thì bàn tay đó đã thô bạo che miệng tôi lại. Tôi nghe tiếng thở hì hụi của hắn đang áp sau lưng mình. Len lén, mùi hương quen thuộc lảng vảng đến khoang mũi. Đó là…
Tôi muốn vung tay gã ra. Hạ sách, tôi nhe nanh phập một phát vào tay gã. Đau điếng, bàn tay đó bỏ khỏi miệng tôi. Thừa cơ, tôi đạp thật mạnh lên chân gã, nhanh nhạy lột chiếc mũ lưỡi trai xuống, uy mãnh đè vai hắnngã quỵ, tay đưa lên yết hầu của chiếc Jacket đen, siết chặt.
Hảo! Công nhận Apple ta đây oánh người đẹp y chang film Hồng Kông. Xungquanh đây chắc có camera, tôi muốn xin sang ra một đĩa cảnh tôi hạ gụccái tên theo đuôi này in đĩa tặng bà con trong lớp võ cũng được lắm!
_ Mi là ai?
Con người đó cúi gằm mặt, thở hắt, mái tóc nâu lộ rõ mồn một. Gã vừa rên vừa tru tréo bằng chất giọng sắp hết hơi vì đau đớn:
_ Ai da, bỏ ra! Cái con nhỏ cà tưng này! Cô đè lên vai tôi kìa! Đau quá!
Vừa nghe giọng nói, tôi bàng hoàng nhận ra ngay, vội vàng buông ra, đỡ gã dậy.
_ Ủa? Đười ươi Anh Quốc?
_ Đười ươi cái con khỉ! – Hắn liếc tôi nẹt cả lửa, đưa tay phủi bụi trên quần áo mình rồi xoa xoa cái vai khốn khổ vừa bị tôi đả thương.
Tôi ngây ngốc thộn ra nhìn hắn, đôi mắt nâu đỏ đang đầy bực bội. Mặt Hoàng Hiểu Minh cau lại hầm hứ tôi.
Minh nói:
_ Ngoài cái chiêu đạp giò tiểu nhân đó ra cô không còn cách nào hạ tôi sao? Chân tôi vừa lành đã bị cái chân heo cô đạp phải!
Tôi phồng má, đăm đăm nhìn gã, đầy ngẫm nghĩ. Hoàng Hiểu Minh sao lại lọ mọ đi theo tôi từ sáng tới giờ cơ chứ?
_ Hừm! Có một chiêu dẫm giò mà lần nào cũng dính. Hôm đụng xe, ở võđường, rồi bữa nay nữa, não cậu chả biết rút kinh nghiệm hay sao?
_ Ơ hay! Cô vừa cắn vừa đạp kiểu đó siêu nhân cũng né không kịp. – Rồi hắn lầm bầm nhỏ hơn. – Chả biết có chích ngừa chưa nữa!
Tôi ứa gan, gằn lên:
_ Cậu nói cái gì? – Tiếp tục hít thở phì phò, hỏi. – Tại sao lại đi theo tôi? Ý đồ gì đây?
Minh nhún vai tỉnh bơ, gương mặt đó hôm nay bớt xanh xao, nhưng đôi mắtlại thâm quầng như mất ngủ. Hắn bỏ tay vào túi, nhếch môi:
_ Vớ vẩn! Tại sao tôi lại phải đi theo cô chứ?
_ Lếu láo! Sáng giờ rõ ràng là cậu theo dõi tôi! Sao hả? Muốn đeo đuổi à? Xin lỗi, hết vé rồi nhé! – Giọng đầy tự tin.
Tên đười ươi đó nhăn mặt, tặc lưỡi, đưa tay sờ trán tôi, xỉ vả:
_ Ấm đầu cơ à? Thiếu gia đây gu thẩm mỹ chưa xuống cấp vậy đâu! Tôi cóthể ưa một đứa đứng chưa tới vai mình, phẳng như ti vi tinh thể lỏng làm đối tượng đeo đuổi à? Nực cười!
Cái gì? Tên này dám hạ thấp nhan sắc tôi đến thế à? Tôi đứng tới tai hắn chứ chỉ tới vai hắn hồi nào? Ta đây mà thiếu điện, thiếu nước ư? Mắthắn có vấn đề à? Người gì chả có chút mắt thẩm mỹ gì hết! Ta khinh!
_ Cậu..! – Chưa kịp phản pháo tôi đã bị chặn họng.
_ Sao chứ? Tức lắm hả? Tôi nói đúng sự thật nên cô đâu cãi được!
Hây da! Tức chết mà! Cái điệu bộ ngang như cua này tên ôn thần đó đãnhại lại y như hôm hắn tông xe vào tôi. Cái mặt khinh khỉnh của tên đólàm tôi uất ức không chịu nổi. Mà thôi đi! Kèo nèo với hắn thì có ích gì chứ! Nếu hắn muốn gây sự thì tôi chả muốn quan tâm. Bây giờ tôi muốn về nhà! Chả thèm đôi co với hắn.
Nén cục giận, tôi giữ khoảng cách với Minh, hỏi lần cuối:
_ Nếu không có lí do chính đáng tôi sẽ gán ghép cậu là một tên biến thái, bệnh hoạn. Nói cho rõ, cấm bỡn cợt nữa!
Hoàng Hiểu Minh thở dài, cúi đầu day trán, gương mặt đó trở lại bình thản, tĩnh lặng như mọi khi, hắn nói tỉnh bơ:
_ Okay, nghiêm túc thì nghiêm túc. – Rồi ánh mắt hổ phách chăm chú nhìntôi, ánh nhìn hạ thấp dần, thô thiển nhìn trơ trơ vào ngực tôi. – Cáiđó…
Tôi thảng thốt, đưa tay lên che ngực:
_ Cậu! Cậu! Đồ…
_ Tôi nói sợi dây chuyền trên cổ thím kia kìa! – Minh lại thở dài ngán ngẫm nhìn tôi.
Tôi cúi đầu đưa tay nâng sợi dây chuyền thập tự màu đen lên ngắm nhìn, rồi e dè:
_ Sáng giờ theo tôi là vì nó? Nghèo đến mức đi giựt dây chuyền sao Hoàng thiếu gia?
Chất giọng kia trở nên lạnh lùng, hắn lườm tôi:
_ Tôi muốn lấy lại nó. Sợi dây chuyền đó là của tôi!
_ Cái…cái gì chớ? Của cậu? – Môi tôi cong lên, ý giễu cợt.
Tên con trai mặc kệ biểu hiện của tôi. Chân mày thanh tú cau lại, Minh tiến gần tôi, nói đầy thành khẩn:
_ Một cô gái xinh đẹp đã tặng nó cho cô. Tôi đã đánh rơi nó. Cô xem, nógiống hệt vết xăm sau gáy tôi! – Minh vừa nói vừa xoay cổ chỉ tôi vếtxăm thập tự trên cổ cậu.
Wow! Công nhận là giống thật! Cơ mà tôi không tin.
_ Xí, biết đâu đây là một kiểu dáng rất phổ biến, nhiều người cũng có hình xăm như thế rồi sao?
Minh có vẻ nóng nảy, hắn dồn bước ép tôi vào cột trụ, giọng nói cố kiềm chế:
_ Đừng chọc tôi nổi điên. Trả lại nó cho tôi đi! Hoặc cô muốn đổi nó bao nhiêu…
_ Tiền chứ gì? – Tôi ngắt lời, cười mỉa. – Haizz, đúng là giang sơn dễđổi, bản tính khó dời. Ngàn năm cậu vẫn là người dùng tiền để giảiquyết vấn đề. Tôi ghét điều đấy. Và dù nó là của cậu nhưng cậu đã muốntrao đổi bằng tiền như thế gì tôi cũng không bao giờ trả lại. Cậu rấtgiàu có mà, sao không mua lại cái khác?
_ Không có sợi thứ hai đâu! – Chất giọng mang theo vẻ kích động. – Tôi sẽ biết ơn cô nếu cô trả nó cho tôi!