Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 48: Kế hoạch tác chiến
Ở nghĩa trang lớn của thành phố, một bóng dáng thiếu niên mặc quân phụcđen lẳng lặng len lỏi qua những khu mộ vắng. Bóng dáng cô quạnh, lẻ loitrong ánh nắng sớm. Bóng đen dừng lại trước một ngôi mộ được ốp từ đáhoa cương trắng, phủ đầy rêu, nhô cao một cây thập tự của thiên chúagiáo. Hàng chữ trên ngôi mộ ố mờ theo năm tháng. Ngôi mộ ít có người ghé thăm trở nên hoang dại, lẻ loi.
Đưa tay dọn sạch những vạt cỏ dại xungquanh mộ, người thiếu niên lau sạch tấm bia mộ. Hàng chữ trên bia đượckhắc điêu luyện mang tên của một người phụ nữ: Nguyễn Ngọc Linh Lan, mất cách đây 7 năm. Một người phụ nữ có nét đẹp dịu dàng như một loài hoaphong lan trắng thuần túy.
_ Mẹ, Thi của mẹ đã đến rồi đây. Con vềViệt Nam lâu rồi mà giờ này mới đến thăm mẹ. Con bất hiếu quá phảikhông? Từ lúc con gia nhập Q, con bận rộn hẳn ra. Nhưng mà vui lắm mẹ ạ! Mẹ xem con nè! Con được hàm Thiếu úy rồi nè mẹ! Mẹ nhìn con mặc quânphục có oai không?…. – Thi mỉm cười, rồi chất giọng trầm xuống. – Conphải tìm ra được bí mật đó! Vì sao mẹ lại chết?… Lúc đó con còn quá nhỏ để hiểu được. Nhưng con nhất quyết phải tìm ra!Hoàng cung Thái thật rối ren, con chẳng sướng vui gì trong cương vịHoàng tử cả. Nhưng xem ra Kang còn đáng thương hơn con. Con cảm thấy hình như con đã cướp đi từ anh ấy tất cả: sự yêu thương củaba, sự quan tâm của chị Parn, ngay cả ngôi vị của anh ấy cũng bị lunglay vì con. Có phải vì vậy mà anh ấy ghét con chăng? Haizzzz… Thật rắc rối! Ở bên mẹ là con được bình yên nhất! – Chàng trai thắp một nén trầm hương cho ngôi mộ lạnh, kê một chậu linh lan nhỏ ở nền ngôi mộ. Cánhhoa linh lan trắng rung rinh thuần khiết trong gió, không một chút vấnđục, trong vắt như nụ cười của cậu, là nhị Thái tử của Vương triều TháiLan – Thi Sunridathik.
Cậu đứng trước mộ của mẹ mình – một ngườiphụ nữ Việt Nam, có một nét đẹp đơn thuần, dân dã. Lâu lắm rồi cậu mớiđến thăm mẹ mình
Những kí ức ấu thơ phút chốc lại ào ạt tràn về nơi cậu. Nơi một làng chài nhỏ, bàn chân bé xíu của cậu nô đùa trêncát, múa lượn cùng sóng biển. Biển rì rào quanh cậu, tiếng cười giòn tan của trẻ thơ. Có người cha bế cậu quay mòng mòng trong không trung. Cóbánh canh riêu cá nóng phưng phức, thơm lừng vị biển của mẹ. Một giađình làng chài đơn sơ, mộc mạc, cuộc sống tuy giản dị nhưng thật hạnhphúc.
Giá như… giá như cha cậu không nhớ lại tấtcả. Giá như ông ấy không phải là một vị Vua cao quý. Giá như năm đó mẹcậu không ra đi thì giờ này cậu vẫn còn có một cuộc sống bình yên ở miền quê nghèo. Không tranh đoạt, âm mưu, thủ đoạn. Chỉ như một đứa trẻ bình thường khác. Quá khứ thật sự rất tươi đẹp. Chỉ đến năm cậu 7 tuổi – lần đầu tiên bước vào thế giới thượng lưu cậumới hiểu được thế nào là cuộc sống. Cay nghiệt và đầy cạm bẫy, nếu không tỉnh táo vượt qua, cậu sẽ trở thành một con mồi béo bở cho những âm mưu thảm khốc. Cuộc sống khi không người thân thật khó khăn. Nhưng cậu đã quen như thế. Chắc chắn là mẹ cậu đang rất hài lòng vì cậu.
Ngồi lặng yên bên ngôi mộ vắng, ngón tayThi đùa nghịch với những cánh hoa phong lan trắng muốt, tâm trí bị baophủ bởi một màn kí ức xa xăm. Từng hình ảnh thân thương cứ vây quanhcậu. Cậu sinh ra mang nửa dòng máu Việt,sinh ra và tuổi thơ của cậu gắn liền với những kí ức đẹp với Việt Nam.Mẹ cậu là một bác sĩ tình nguyện ở làng chài nhỏ bé. Cha là một thầygiáo hiền dạy học ở một xóm nghèo. Một cuộc sống bình yên quanh năm cùng mẹ biển, quen với mùi cá hăng hắc từ những khoang tàu khơi xa. Mẹ cậu kể, vào một ngày nọ, trên khoang tàu may mắn trở về sau một cơn bão dữ mang theo cha cậu – một con người không tung tích. Ông ấy mất hết kí ức. Không biết bản thân mình là ai. Người dân đem ông đến trạm xá nơimẹ làm việc. Mẹ đã cứu chữa và chăm sóc ông ấy khỏe lại. Và bà gọi ông là Đông Dương. Biển Đông đã đưa ông đến vớimẹ, mang trái tim đơn thuần của ông và mẹ đến với nhau, mang cho mẹ hạnh phúc mãi mãi. Nhưng không, nó là một bi kịch.
Một tình yêu thanh khiết như loài phong lan trắng đã bắt đầu nhưng đâu ai ngờ đau thương đang chờ họ phía sau. Tuymất đi trí nhớ nhưng ông rất thông minh, thế là ông trở thành thầy giáocho lũ nhóc ở làng chài. Sáng sáng chúng theo cha mẹ ra chợ bán cá, đimò san hô, ốc biển, chiều chiều lại đến lớp học do dân làng chài dựng để “thầy” Dương dạy cho cái chữ. Và Thi cậu đã được sinh ra trong cái chữmang tên gọi “tình yêu”. Một đám cưới nhỏ không cỗ cao mâm đầy, chỉ mang biết bao lời chúc phúc của những con người thuần hậu đến với hai ngườitrẻ, và một năm sau cậu bé khôi ngô mang tên Nguyễn Hoàng Thi đã cấttiếng khóc đầu đời.
Những ngày tháng bé thơ cùng cha mẹ quá đỗi ngọt ngào và hạnh phúc.Thỉnh thoảng, có vài lần cậu thấy cha cậu ôm đầu rên rỉ. Và trong mộtlần như vậy người cha của cậu trong một cơn đau đầu dữ dội đã vấp ngãđập đầu trên bãi đá, bất tỉnh. Cậu sợ, cậu khóc rất nhiều, cậu ra sứclay cha mình tỉnh lại, mẹ ở bên cạnh ôm cậu vào lòng. Rồi thì cha cậucũng tỉnh lại, nhưng tại sao lại dửng dưng với mẹ con cậu, chỉ lạnh lùng phát ra câu hỏi:
_ Các người là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi có quen hai người ư?
Cha cậu sao thế? Tại sao lại không nhớ gì cả? Ông lại giống lúc trướcrồi ư? Ông ấy bảo ông ấy là James, là một người Thái, bị tai nạn trongmột vụ đắm tàu. Ông ấy không nhớ gì tới những chuyện ở làng chài. Ông ấy không nhớ gì tới Hoàng Thi _ con trai ông, không nhớ Linh Lan _ vợ ông, không nhớ tới một thầy giáo tên Đông Dương. Ông không nhớ tất cả!
Không lâu sau, làng chài nhốn nhào vì có một nhóm người mặc trang phụctrắng, sang trọng đến tìm cha cậu: Một người phụ nữ châu Âu xinh đẹp như nữ thần, tay dắt theo một cô gái chừng 13, 14 tuổi xinh đẹp bội phần và một cậu bé trạc tuổi cậu đáng yêu như thiên thần. Họ ôm chầm lấy chacậu, khóc rất nhiều. Chỉ có cậu bé trạc tuổi cậu là đứng ngoài, giươngđôi mắt to tròn lên nhìn họ dửng dưng.
Cậu bé ấy có đôi mắt đen láy rất đẹp, mái tóc đen mun xoăn xoăn, sắc môi đỏ mọng. Thoạt nhìn giống hệt cậu, nhưng cậu ấy cao hơn Thi một cáiđầu, da trắng như men sứ chứ không như làn da cậu, làn da của một đứacon biển và gầy nhom.
Xung quanh ba người đó là một toán người mặc trang phục đen trông rấtngầu. Cậu chỉ biết rúc mình vào mẹ. Không hiểu vì sao nước mắt cậu cứtràn ra như sắp có điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra. Hình như mẹ cậucũng khóc, mắt mẹ đỏ hoe. Và cuối cùng cậu cũng biết vì sao mình lại cócảm giác đó! Vì cậu sẽ mất cha! Mất thật rồi! Họ cướp mất cha cậu rồi!Cậu ghét họ! Trong họ thật hạnh phúc, trừ… cậu bé kia, đứng ngoài nhìnhọ, giống cậu vậy.
Cha cậu theo họ rời đi. Ông cúi đầu xin lỗi hai mẹ con cậu vì ông khôngnhớ gì cả. Cậu không muốn đâu! Cậu chạy theo chiếc xe sang trọng đó, kêu thét lên… Cậu chạy rất lâu, rất lâu… Cậu vấp ngã, lại đứng lên chạytiếp! Cậu chạy thật nhanh mặc lời kêu của mọi người phía sau. Cậu cứchạy và chạy, rồi đến khi xung quanh cậu phủ một màu đen! Tay chân cậurã rời không chút sức lực. Cậu ngất đi. Không lâu sau, người phụ nữ xinh đẹp kia quay lại nhà cậu, mẹ không cho cậu vào nhà. Lấp ló sau ô cửa sổ cậu thấy bà ấy đưa cho mẹ rất nhiều tiền. Nhưng mẹ cậu không nhận, rasức đuổi bà ta đi.
Vài hôm sau, như một giấc mơ, cha cậu đã trở về bên cậu, cậu còn ngửiđược mùi canh riêu quen thuộc. Cậu ôm chầm lấy cha, ôm thật chặt như sợông lại bỏ đi lần nữa.
Ông đã nhớ lại tất cả, ông còn hứa sẽ mãi bên cậu và mẹ cậu. Ông sẵnlòng vứt bỏ mọi thứ ngay cả cái ngai vàng của mình. Cuộc sống bình yênđã trở về với cậu nhưng nó không là mãi mãi…
Một ngày từ biển về với cha, trên tay là xô cá béo ụ, còn vẫy nước tung tóe, chiều nay chắc sẽ có món ngon cho mà xem!
Chợt cánh cửa nhà mở ra, cậu mở to mắt sững sờ, xô cá trên tay cha cậucũng rơi xuống đất. Mẹ cậu nằm vô lực trên nền đất, gương mặt tím đen,cả người cứng đờ. Mắt mở to không nhắm lại, trên khóe môi trào nước dã.i như bọt biển trắng xóa, mái tóc đen mượt rối bời. Bên má còn hằn dấutay đỏ ửng.
Mẹ nằm bất động chẳng nhúc nhích, chẳng nói, chẳng cười, chẳng gọi têncậu nữa, có phải mẹ ghét cậu rồi chăng? Còn cha ở bên cạnh chết lặng,đưa bàn tay vuốt mắt mẹ. Đôi mắt mẹ nhắm nghiền lại không mở ra nữa.
“Mẹ ghét con rồi phải không cha? Sao mẹ cứ ngủ mãi thế?”,… Cậu cứ hỏi đi hỏi lại như vậy. Cha bảo… mẹ mệt, mẹ muốn ngủ, con đừng phiền mẹ!
Không đâu! Chắc chắn mẹ sẽ tỉnh dậy mà! Mẹ không có ghét Thi! Mẹ khôngđược ham ngủ như thế! Mẹ của Thi không được ngủ! Cha ngồi bên chỉ biếtđau xót ôm chầm lấy mẹ, đôi mắt sóng sánh nước, cậu nhớ rõ ông đã nói:
“Linh Lan! Anh đã hại em rồi!”
Những chuyện sau đó cậu không nhớ rõ nưa, cậu chỉ nhớ cha đưa cậu đếnmột nơi rất đẹp, rất xa lạ nhưng không vui tí nào. Mọi người nhìn cậu,đối xử với cậu như một thứ nghiệt chủng. Nơi đó sẽ là nơi mà cậu phảisống, nơi đó là nhà của cậu – Nguyễn Hoàng Thi.
_ Mẹ ơi, chắc con sẽ ở lại Việt Nam lâu đây. Con rất vui, mẹ biết vì sao không? Vì con được ở gần với mẹ! Hi hi! Còn nữa, khi nào rảnh con sẽ về thăm làng chài! Chắc không còn ai nhận ra con nữa đâu mẹ nhỉ? Con traimẹ giờ đẹp trai, phong độ hơn xưa mà!
Hi hi! Mọi thứ đều có thể đổi thay! Nhưng vị trí của mẹ trong lòng conlà mãi mai! Và ba cũng vậy! – Xua đi những kí ức đau buồn đó, Thi mỉmcười để mẹ cậu biết cậu đã lớn, cậu đã có thể đứng vững được, để mẹ cậuvui khi thấy cậu như vậy. Và cậu cảm nhận được ở đâu đó rất gần với cậu, luôn có một nụ cười, một ánh nhìn trìu mến, đầy yêu thương dõi theocậu.
Ánh nắng sớm bao phủ bóng dáng cậu, nghĩa trang vắng lặng không bóngngười. Âm thanh gió xào xạc quanh tai, tiếng chim hót khe khẽ chào ngàymới. Đây vẫn là Việt Nam của cậu. Một cuộc sống mà chưa khi nào cậuquên, một cuộc sống ngập màu hạnh phúc. Giờ đây… mọi thứ không còn nữa…Không biết đã ngồi đây bao lâu nữa, cuối cùng cậu cũng chịu đứng dậy rời đi. Ánh mắt vẫn lưu luyến ngoảnh lại, nụ linh lan trắng rung rinh nhưvẫy chào tạm biệt. Tạm biệt Thi – cậu bé của tình yêu!
Trước khunghĩa trang vắng, chiếc xe thể thao sang trọng vẫn im lìm chực chờ nhưloài chúa tể đang rình rập con mồi. Chủ nhân của nó yên vị trên chiếcxe, mũ lưỡi trai đen che khuất mặt, làn môi cam mọng khẽ mấp máy. Chiếcáo blazer bất động trên người. Cả con đường phẳng lì heo hút ở ngoại ôsớm mai mang theo sự hanh hao bủa ngập con mồi. Mặt đường trải nhựa xámđen, những cột điện cao lêu nghêu như những trụ chống cả bầu trời đanchằng chịt những luồng dây cao thế. Tiếng chim vỗ cánh rõ mồn một. Tĩnhlặng đến hoang vắng săm soi những ngôi mộ lô nhô bên ngoài. Những ngôimộ ở nghĩa trang này thật vô trật tự với những màu sắc xen kẽ, nhô cao,xuống thấp, xoay ngang, xoay dọc như một ải chinh đồ.
Bãi tha ma vắng teo đột nhiên chớm lên một bóng ảnh đen cao gầy củangười thiếu niên trẻ. Dáng đi trầm mặc, khoan thai. Ánh mắt đen láy lấploé như loài dạ minh kiêu hãnh trong bóng tối, thanh khiết không chúttạp nham. Không gian bỗng nhiên như bị thu hẹp lại, sánh đặc như màurượu vang sóng sánh trong đáy ly thuỷ tinh. Tà khí bủa vây quanh khunghĩa trang. Âm thanh gào rú của loài ma quỷ như đang gầm gừ quanh đây.Cõi âm ma dại đầy hoang mang âm thầm đeo bám, ám ảnh người thiếu niêntrẻ. Đôi mắt lục trầm trên xe sáng quắc lên như ánh mắt của loài diềuhâu phát hiện được con mồi, vòng môi cong lên quỷ dị, khớp cổ khẽ xoaynhẹ như một chút khởi động.
[Đã tìm thấy cừu non.]
Nắng sớm xiên len lỏi vào lớp kính xe, đôi mắt màu rừng đêm vẫn chăm chú dán lên bóng người in trong đáy mắt. Đồng tử co rút lại một tia sắclạnh, từng viền máu đỏ li ti nổi hằn trong cầu mắt đầy ma quái.
Bàn tay đặt trên volang, những khớp cổ tay gầy xương lộ rõ trên làn datrắng. Kéo nhẹ vành nón xuống thấp, chân ga đột nhiên nhấp mạnh, khoémôi bóng đen trên xe kéo lên nụ cười giễu cợt. Chiếc xe lao nhanh vớivận tốc chóng mặt đến bóng hình người thiếu niên đang tản bộ ở lề đường.
Con người trước mặt hoàn toàn không hay biết mối nguy hiểm đang rình rập sau lưng mình. Tâm trí vẫn còn ngủ yên trong những suy nghĩ triền miên. Cách bước đi nhàn hạ, không rộn rạo hay vui thích. Mỗi bước đi cũng như ta đang nhâm nhi một ly whisky thơm nồng, đầy nhàn rỗi. Âm thanh độngcơ xé toạc không khí, rạch nát vào cảnh quang như một mũi tên lao vụt đi đầy mãnh lực. Không khí đầy mùi chết chóc không buông tha cho con người đang mất cảnh giác kia.
Cảm nhận được âm thanh nguy hiểm đang tiến gần phía sau một cách bảnnăng, thính giác đinh nhức vì tiếng động cơ chúa chát, con người trẻxoay người đối diện mối nguy hiểm đang bám sát mình. Bóng chiếc xe đenlao vụt về phía mình như loài sói dữ đang vồ lấy một chú cừu non nhỏ bé. Người thiếu niên sững người chờ sự phân tích của não bộ, lập trìnhtrong tâm trí thôi thúc cậu phải lập tức tránh ngay ra khỏi con quái vật đen đang xông thẳng đến bên mình.
Khoảng cách suýt sao, như thần chết đã vung ra lưỡi hái tử thần, thâutóm linh hồn một cách chớp nhoáng. Nhanh như cắt, người thiếu niên nhảy vọt lên né người khỏi chiếc xe hung hãn đang nhắm về phía cậu hướngtới, cả người bị va đập vào thân xe đau buốt. Đáy mắt hỗn loạn kinh sợ.
Ánh mắt lục trầm thích thú nhìn con mồi đang hoảng loạn, phanh gấp thắng xe, vẫn đùa cợt với nó như một thú tiêu khiển. Chiếc xe chạy lùi lại,nhằm vào người con trai vừa thoát khỏi nguy hiểm một lần nữa. Vận tốcvẫn nhanh như ánh chớp. Âm thanh phanh xe vang lên lạnh lẽo đến rợnngười. Người thiếu niên vẫn chóng vánh phản kháng, nếu sơ suất, cậu sẽbị cuốn vào con quái vật đó. Phải thật bình tĩnh ứng phó.
Cứ như trò chơi mèo vờn chuột, con mèo lớn vẫn nhàn nhã nhe vuốt đùagiỡn cùng chú chuột bé tí. Cả trò chơi đều nằm trong phán đoán của conmèo gian manh. Chú chuột nhỏ thật ngô nghê và đáng thương khi phải chậtvật né tránh nanh vuốt của mèo. Người thiếu niên ngã bật vào lề đường,mặc dù rất nhanh nhẹn nhưng sự khéo léo của gã lạ mặt trên xe cũng làmcậu khốn đốn. Con người đó như muốn đùa cợt với cậu. Cách lùi ép đầyhiểm độc nhưng luôn tạo một khoảng cách nhất định tránh làm cậu bịthương quá nặng.
Vật vã cùng con quái vật điên loạn đang dồn ép mình, cuối cùng, như đãđùa cợt thoả thích, chiếc xe bắt đầu buông lỏng, nới rộng khoảng cách.Vận tốc hạ xuống, lơi dần ra khỏi người thiếu niên.
Thi hổn hển thở hắt vì trò đùa quái ác của chủ nhân chiếc xe màu đen, có lẽ, cậu đã đoán được đó là ai.
Chiếc xe lùi ra, đảo một vòng tròn như màn xoay vòng của diễn viên ba lê điệu nghệ, một bàn tay đưa ra ngoài ô cửa xe vẫy chào đầy thách thức.
_ Black Jack? – Ánh mắt Thi dội rõ từng tia kinh ngạc đến chấn động. Con người đó đã đến. Hắn vừa chào hỏi cậu bằng một màn biểu diễn không thểnào đáng nhớ hơn.
Con quái vật đen gầm rú rồi lao vụt đi, bỏ lại con mồi nhỏ đang loạn lạc ở lối nghĩ suy. Bên góc đường, Thi phủi tay đứng dậy, vài vết xước rướm máu trong lòng bàn tay, những hạt cát li ti bám vào đó. Chập choạng lấy lại thăng bằng, cậu nheo mắt nhìn chiếc xe vừa tấn công mình đang vụtđi như ma đuổi. Rõ thật là con người đó. Âm thanh quái quỷ xa dần, trênmặt đường sắc xám, những vệt bánh xe thắng gấp vẫn in hằn. Nét mặt Thihạ bớt vẻ tái xanh, những kí ức ồ ạt ùa về. Cũng vào hoàn cảnh này, 7năm trước, tại Thái Lan, một chiếc xe “điên” cũng đã nhằm vào cậu và chị Candy như thế. Vì bảo vệ cậu, người chị cùng cha khác mẹ của cậu đãchết oan trước mũi xe hung thần. Cậu không quên điều đó. Nó là nỗi ámảnh trong cậu.
Chị Candy là một cô gái xinh đẹp. Chị ấy là con gái lớn của Hoàng hậu và Thái hoàng, tên thật là Parn Suridathik. Tuy mang thân phận cao quýnhưng không bao giờ chị tỏ ra kiêu căng, phách lối. Đó là một cô gái dịu dàng và rất yêu động vật. Dưới thân phận là một chuyên viên tâm lý tộiphạm của Q, chị đã đóng góp xuất sắc vào công tác của toàn đội. Nhưngchị hoàn toàn không biết võ, cũng chẳng biết sử dụng súng, có lẽ ai cũng bảo chị yếu đuối nhưng thực sự chị ấy rất ghét bạo lực. Cậu không hiểutại sao chị lại dễ dàng chấp nhận cậu như vậy, chắc do cậu có gương mặtkhá giống Kang – em trai của chị, cũng xem là một lý do đi. Nhưng dù cậu chỉ là một đứa con riêng không được Hoàng tộc chấp nhận, chị không hềquan tâm, chị ấy xem cậu là em trai thật sự. Và vì cậu mà chị cũng mấtmạng. Chị dùng tính mạng mình để bảo vệ cậu. Cậu luôn ghi nhớ. Và đó là một lý do nữa để Chí Linh ghét cậu: vì cậu đã cướp mất chị gái của anhấy. Ừ, thì tại cậu mà ra.
Bên lề đường, nơi chiếc xe tấn công cậu đã rời đi, một lá bài Jack vẫnđể lại như thường lệ, một cái tên quen thuộc: Sứ giả của bóng đêm – BJ.
Nhặt lá bài lên tăm tia, chân mày cậu thoáng nhíu lại đăm chiêu. Hàngcây gần đó bị gió thổi tung xào xạc, gió rít khe khẽ qua tai cậu, lá khô bay lượn loạn xạ. Lũ sẻ nâu lít rít đu đưa trên mạng điện quan sát.
[Hắn đến rồi sao? Mọi chuyện bắt đầu rối lên rồi. Có nên báo cho Demon và Dragon biết không?]
Vẫn đứng lững thững giữa những lát cắt suy nghĩ đứt đoạn, con ngươitrong hốc mắt đứng yên trong không gian, mọi thứ ngưng bặt như khoảngkhông bị ngưng đọng.
“Ring… ring… ring… Dragon is calling…” – Màn hình di động chớpnháy, nhấc máy trả lời cuộc gọi, ánh mắt Hoàng Thi mở to bất ngờ.
_ Sao? Căn cứ Q bị đột nhập? Được rồi, tôi về ngay đây!
11.00 AM, biệt thự nhà Chí Linh.
Trước cổng ngôi biệt thự lớn, hình ảnh hai chàng trai tuyệt mĩ đứng tầnngần bên ngoài, ánh mắt đăm đăm đầy nghi hoặc. Họ ngước nhìn rất lâu vào ngôi nhà lớn.
_ Này, đi đâu mà giờ này mới về? – Linh hướng về con người ngồi trongchiếc xe vừa dừng trước mặt mình gắt gỏng, ánh mắt tối sầm bất an.
_ Đi trình diện. – Hoàng Thi bước ra khỏi xe, sắc mặt cũng chẳng khákhẩm hơn, đầu nghiêng nhìn hai người anh, giọng nói thều thào.
_ Hắn đã xâm nhập từ cửa chính. Điều bất thường nhất là hắn có thể biếtrõ mật khẩu, và có thể qua được bộ máy nhận diện vân tay nữa! – HiểuMinh dựa người vào cánh cổng chăm chú quan sát ổ khoá hiện đại vừa bịxâm nhập. Màu mắt đỏ nâu sáng nhẹ như mặt hồ thu. Cậu vẫn là người bìnhthản nhất. Trong đôi mắt đó là một thế giới nội tâm phức tạp không phảiai cũng xuyên thấu được. Ánh mắt lóe nhẹ, có chút đau buồn nhưng trànđầy một sự nhẹ nhõm kì lạ. Cậu là Demon – thiên tài an ninh có thể đểcho hacker xâm nhập vào máy chủ của mình đơn giản thế sao? Trừ khi… đólà cố tình.
Chí Linh cũng nghía qua cái ổ khoá tinh vi bức bối. Tên đột nhập chẳng lẽ là ninja?
_ Không bao giờ! Tuy đây chỉ là ổ khoá vân tay đơn thuần phổ biến nhưngtrong bộ nhớ máy chỉ có lưu trữ cho phép mở là có vân tay của tớ, Thi,Sang Mi… và hai kĩ sư thiết kế là Black và White. Đâu còn ai khác? Chả nhẽ… hiện đại đến nỗi vân tay cũng giả được?
Thi ngồi tựa vào chiếc xe đang dựng trước cổng, bình thản đáp, một tay vuốt nhẹ vết xước trong lòng bàn tay.
_ Hai người đừng quên bản thân cũng từng đột nhập biết bao trụ sở anninh có khoá cửa còn hiện đại hơn cái này, chẳng lẽ thế thì không aigiỏi bằng hai người chắc? Họ có khả năng xâm phạm máy chủ an ninh, làmtê liệt nó trong một khoảng thời gian nhất định, trong thời gian đó làđủ dọn sạch nhà ông rồi!
Nắng xuyên qua tán cây, rọi loang lổ trên ba con người, khu phố vắng như ban sáng. Thoạt nhìn như nó bị tách khỏi sự ồn ào của thành phố, vì đây là khu đất riêng biệt dành cho những gia đình khá giả dùng xây biệt thự sân vườn để nghỉ ngơi nên vô cùng tĩnh lặng.
_ Cũng phải, một hacker có trình độ tương đương với ta thì xâm nhập được ngôi nhà này là chuyện vừa sức. Nhưng… số đó đếm trên đầu ngón tay. – Minh tán thành, tay vân vê khuy áo từ tốn, mắt đảo quanh ngắm nhìn vuvơ. Thần thái vẫn mang vẻ bình lặng như thường lệ. Có một nụ cười rấtnhạt thoáng qua trên cơ mặt cậu. Minh biết rõ người xâm nhập là ai, kểcả việc nó vừa xơi một cú lừa đảo lộn tình thế. Kẻ thủ đoạn và giả naigiỏi nhất có vẻ như cậu là người đứng đầu.
_ Trên đầu ngón tay? Ừ, để tớ đếm: White? Cậu? tớ thì… được nhưng hơikhó, Eric của Đội cơ động, Sally của Đội phòng chống khủng bố và… -Linh giơ bàn tay lên đếm thử những người có khả năng làm vô hiệu hoá một bộ máy an ninh tinh vi như của ngôi nhà này. Đa phần đều là nhữnghacker chuyên nghiệp của Q. Nhưng họ cũng chính là người tạo ra mạnglưới bảo an này, làm sao lại là người ngang nhiên xâm phạm được?
_ Sao không nói nữa? – Thi ngước mắt hỏi, cậu sớm đoán được người màLinh đang nghĩ tới tiếp theo. Hiện tại, cậu rất đắn đo có nên báo tin về sự có mặt của BJ cho hai người họ biết không. Nhưng nếu thế, nỗi bất an của Linh và Minh sẽ lớn hơn rất nhiều. Điều đó không tốt cho họ.
Một tháng trước chuyện BJ tấn công Chí Linh còn chưa im ắng. Xa hơn làvụ tai nạn thảm khốc của cô em gái không cùng huyết thống của Hiểu Minh. Tất cả là do BJ gây ra. Sự xuất hiện của hắn sẽ tạo nên bất ổn tâm lícho Minh và Linh. Có lẽ Thi nên im lặng chờ biểu hiện của họ.
Minh nhướng mắt hỏi, ngữ điệu vẫn bình thản. Nếu như một tháng trước,khi nhắc đến con người này ắt rằng cậu sẽ rất kích động. Nhưng hiện tại, cậu đã tiết chế được điều đó.
_ Ý cậu là… BJ?
_ Ừm, có lẽ vậy. – Linh khẽ gật đầu, có chút hoang mang.
_ Cậu sợ? – Minh lại hỏi, thản nhiên đến mức làm tim Linh suýt nhảy rakhỏi lồng ngực. . Mất bình tĩnh chỉ làm mọi việc thêm rối. Cậu không hềrối, thậm chí quá nhẹ nhàng để nhắc đến BJ. Có vẻ lần này, BJ là ngườicậu muốn cảm ơn nhất – người tố cáo rõ thân phận của White: kẻ hai mặt.White là người của Black Jack.
_ Cậu sợ? -Minh lại hỏi, thản nhiên đến mức làm tim Linh suýt nhảy ra khỏi lồngngực. Mất bình tĩnh chỉ làm mọi việc thêm rối. Cậu không hề rối, thậmchí quá nhẹ nhàng để nhắc đến BJ. Có vẻ lần này, BJ là người cậu muốncảm ơn nhất – người tố cáo rõ thân phận của White: kẻ hai mặt. White làngười của Black Jack.
Linh cắn môi chần chừ.
_ Không… không phải sợ mà là…
_ Ám ảnh? – Thi tiếp lời, tay vẫn vân vê vết xước đã khô máu trên tay,cơ mặt chẳng chút biến động, cậu cũng bình thản như đang nghe một cuộctrò chuyện phiếm.
_ Ừ, có chút. – Linh cụp mắt xác nhận.
Minh hơi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn, ngữ điệu vẫn giữ một sắc thanh trầm khó có được. Đột nhiên, cậu muốn bật cười, do khổ tâm hay quá nhẹ nhõm?
_ Thi không sợ “ông kẹ” BJ nữa sao? Lúc nhỏ nghe cái tên này là em lại khóc ré lên. Đến bao giờ em chai lì như vậy?
_ Ngẫm lại, tên BJ cũng trạc tuổi chúng ta. Tại sao hắn lại làm chúng ta khốn đốn như vậy? Không đáng! Chỉ có cách quen dần với những “trò đùa”của hắn ta mới tìm được cách đối phó. – Thi đưa tay vào túi tha thẩnbước đến ngắm sơ qua ổ khoá.
_ Ừ, bằng tuổi chúng ta nhưng hắn đã biết cách điều khiển chúng ta nhưmột con rối. Thực sự hắn là con người như thế nào? – Linh hỏi.
Minh trầm ngâm đôi chút rồi tư lự. Cậu gần như đã giải đáp được tất cảnhững gì khúc mắc. Mối quan hệ giữa White và BJ, hình như còn sâu xa hơn là một sự hợp tác hay chủ – tớ. Rốt cuộc BJ là ai? Và White là ai?
_ Là quỷ.
_ Ngắn gọn, súc tích nhưng chuẩn đó. Hắn là quỷ. Ừ, ta cũng phải là quỷ. Mà nè, vào mật thất chưa? – Thi cất tiếng, âm vực nhỏ hơn, tựa lưng vào cửa đảo mắt nhìn quanh.
Linh gật đầu, tiếp tục huyên thuyên:
_ Rồi, kiểm tra toàn bộ. Không một dấu vân tay, những dấu giày in lạimang hiệu Nike, rất phổ biến. Người đột nhập đã làm hệ thống ngừng hoạtđộng trong 30 phút. Khả năng đột nhập được cả hệ thống nhận dạng. Nhưng, nếu vậy thì khi vào được bên trong thì hắn phải đối phó với mạng lướilaser hồng ngoại. Liều lĩnh thật!
_ Bán mạng thì đúng hơn. – Minh khẽ cười nhạt, một cách cười đầy nguy hiểm.
_ Sao em cảm thấy nụ cười của anh hôm nay đáng sợ hơn mọi khi. – HoàngThi nhíu mày, vẻ đăm chiêu. Cậu đã phát hiện những vẻ kì lạ của HiểuMinh.
Linh tặc lưỡi, nhìn chú mục vào nhím xù:
_ Có chết tớ cũng chả tin hắn có thể hack được máy tính của cậu.
Minh nhún vai, cười khanh khách:
_ Ha ha, nếu hắn làm được điều đó thì sao?
_ Nhưng… hắn lấy thứ đó làm gì? – Linh nhướng mày khó hiểu. – Hắnkhông phải một thằng ngốc để làm một việc hết sức điên rồ là tự chui đầu vào chỗ chết.
_ Có lẽ, hắn muốn khiêu chiến. – Thi đoán.
Minh nói:
_ Cứ cho là vậy.
Nguyễn Chí Linh hạ tầm mắt thấp, cậu chợt thấy Hiểu Minh đang che đậynhững điều gì mà cậu không tài nào đoán ra được. Vẻ bình thản như thểlàm chủ được tất cả các tình tiết diễn ra trong tương lai và cậu cũngbắt đầu sợ nụ cười đầy mưu toan của Minh.
_ Tớ thấy cậu hơi bất bình thường đấy Black – Linh ghé tai Minh, nói.
Hoàng Hiểu Minh đáp:
_ Nothing.
_ Sáng giờ hai người đi đâu? – Thi hỏi.
Linh nháy mắt bí ẩn.
_ “Săn mồi”.
_ Tiếp tục theo kế hoạch.- Thi nhướng mắt hỏi tiếp.
Minh cong nhẹ môi từ tốn:
_ Ừ, vẫn cứ thế. Vụ đột nhập của kẻ lạ mặt tạm thời hãy giữ bí mật, chờxem động tĩnh tiếp theo của hắn. Bây giờ chuẩn bị cho nhiệm vụ.
_ Ừ, em sẽ hỗ trợ hết sức cho anh. Mà tại sao đứng đây hoài thế? Không sợ bà “Hoạn Thư” phát hiện à? – Thi tiếp tục hỏi.
_ Kì Thư chứ không phải Hoạn Thư! – Trán Minh khẽ nhăn lại không vừa ý, sửa lưng Thi.
_ Haizz, cô ta ra ngoài từ sáng, chắc lại đi shopping nữa rồi. Cô ấy là “nô lệ của thời trang” mà! – Linh lắc đầu ngán ngẩm.
_ Sao anh biết? Quan tâm dữ ha? – Ánh mắt Hoàng Thi liêng liếc gian trá.
_ Anh chú không biết quan sát camera ra vào của ngôi nhà à? Ngoại trừkhoảng thời gian từ 5h00 đến 5h30 AM sáng nay bị mất tín hiệu thì thờigian còn lại đều hoạt động tốt. – Linh chống tay vào hông phản biện.
_ Đó là khoảng thời gian người đó đột nhập. Tức là đã đợi sẵn sau khichúng ta rời đi là hành động ngay! – Minh bình tĩnh lập luận lại chuỗithời gian ngôi nhà bị xâm phạm.
Nhãn quang của Thi sáng lên lấp lánh như vừa phát hiện điều điều gì đó.
_ 5h00 – 5h30 AM? Lúc đó trời cũng đã hửng sáng. Nếu camera không ghilại được thì liệu sẽ có người nào vô tình bắt gặp phải người đó không?
_ Good idea! I think so! – Chí Linh gật gù theo.
Cả ba đứng trước cổng suy nghĩ miên man về con người lạ mặt. Có thể sẽcó người nào đó bắt gặp được lúc người ấy ra khỏi đây. BJ là một kẻ cóhành tung rất bí ẩn. Không ai biết hắn trông như thế nào. Vì vậy, đó làmột sự tò mò rất lớn khiến Thi, Linh và Minh phải đắn đo.
Nắng sáng rực rỡ phủ màu vàng cam lên khắp các cảnh quang, rọi lên bacon người thêm rạng rỡ. Trời đứng gió, không gian kéo cao theo chiềuthẳng đứng, những tán lá rung rinh in hoa nắng xuống mặt đường. Mộtngười đàn ông lái Vespa chạy ngang ngôi biệt thự, thoáng nhìn thấy bathanh niên đang tần ngần trước đó. Ông dừng lại, xởi lởi :
_ Ôi, chào các cậu! Các cậu muốn tìm chủ nhân ngôi nhà này sao? – Ôngcười niềm nở, những nốt đồi mồi trên mặt nhô lên lung lay theo cơ mặtđang giãn ra, tiếng nói mang giọng âm của người miền Bắc.
_ Vâng, chào bác! Bác biết chủ của ngôi biệt thự này sao? – Linh mở tomắt nhìn, con ngươi đen bất động trong hốc mắt, giọng nói cố gắng kiềmchế vẻ bất ngờ. Không phải cậu chính là chủ nhân của ngôi nhà này sao?Người mà ông ta vừa bảo là ai?
Cơ miệng vẫn nhoẻn lên vui vẻ, người đàn ông cởi chiếc mũ bảo hiểm trênđầu xuống, mái tóc bạc có chút hói ở đỉnh đầu lộ ra, từng sợi tóc trắngóng ánh dưới nắng.
_ Ha ha, các cậu không gặp may rồi! Cậu ấy ra ngoài từ sớm, chắc chưa trở về đâu nhở? Các cậu là bạn của cậu ấy sao?
_ Bác nói sao? Ra ngoài từ sớm? Người bác thấy trông như thế nào ạ? – Thi cũng sửng sốt chăm chú vào người đàn ông lạ hỏi gặng.
Người đàn ông trung niên chần chừ nghi hoặc.
_ Ủa? Vậy các cậu đến đây không phải tìm…
_ Không, bọn cháu đến để tìm cậu ấy! – Minh cố trấn an sự nghi vấn củaông ta. Nhãn quang ánh nâu lập loè những tia đỏ kì dị đâm xoáy vào người đàn ông. Một nhân chứng cho sự hiện hữu của “Sứ giả của bóng đêm”, cóthể ông ta sẽ cho cậu biết những thông tin thú vị về kẻ đột nhập.
_ Ô, sáng nay chừng 5 giờ rưỡi, tôi cùng bà xã đi tập thể dục ngang đâycó trông thấy cậu ta. Chúng tôi còn chào hỏi nhau nữa mà. Công nhận cậuấy đáng yêu thật! Ba cậu tìm cậu có việc gì gấp không? Thử liên lạc bằng điện thoại đi. Hoặc, nếu không bất tiện, tôi có thể chuyển lời giúp. -Vẫn giọng nói miền Bắc sành sõi, mạch lạc, người đàn ông hào hứng khinhắc về chàng trai đã gặp vào sáng sớm.
Hương thơm của phong lan từ trong ngôi nhà vô tình bị những cơn gió lùara khỏi cánh cổng cao lớn. Mạng dây điện trên đỉnh đầu cuộn lại như tơnhện, trải xuống nền đường nhựa thành những vệt bóng như những con trănchâu Phi khổng lồ.
_ Bác có thể diễn tả ngoại hình của cậu ta được không? – Chí Linh nóng lòng dồn hỏi người hàng xóm hiếu khách.
_ À, vì bọn cháu mất liên lạc với nhau lâu rồi nên cháu muốn nhờ bácdiễn tả lại xem có đúng là cậu ấy không. – Thi bổ sung hộ anh mình.Người đàn ông lưỡng lự có vẻ không tin. Nhưng có lẽ ông chính là nhânchứng trông thấy con người đó – kẻ bí ẩn luôn là dấu hỏi to lớn cho cảba.
Minh cùng nói theo, ánh mắt tinh quái:
_ Đúng rồi đấy bác.
_ Ưm… vậy sao? Tôi không nhớ rõ lắm… À, cậu ấy trông trạc tuổi cáccậu, cao chừng… Ừm, khoảng cậu tóc nâu này. Còn mắt to to… khá giống anh chàng mặc áo phông đỏ đây.- Ông trung niên cố gắng nhớ rõ diện mạochàng trai mà ông đã gặp.
_ Mắt to giống tớ? Cao bằng cậu? Là sao? Sao giống mỗi đứa một chút vậy? Cuối cùng là trông như thế nào? – Linh gãi đầu quay qua Minh, chân màycậu cau lại nghĩ suy. Cuối cùng BJ trông ra sao?
Minh chần chừ tìm cách xác nhận người ông nói, cậu quay sang Thi, mi nháy nhẹ ra hiệu.
_ Ưm… cháu có thể làm phiền bác một chút được không? Người bác tảkhông giống cậu ấy lắm. Ờ… Cháu có phần mềm phác hoạ này. Bác có thểchỉ chi tiết ra. Không mất nhiều thời gian đâu ạ!
Như hiểu ý Minh, Thi nhanh chóng bước tới chiếc xe đang đỗ trước cổng.Lấy chiếc laptop chuyên dụng luôn mang theo bên người ra. Với công việccủa mình, mỗi an ninh quốc tế luôn phải trang bị những thiết bị tối tânnhất để ứng dụng kịp thời trong mọi tình huống. Và giờ là lúc cần tớinó.
_ Ôi dào, cứ như là cảnh sát đòi phác hoạ tội phạm truy nã thế? – Ông tặc lưỡi suýt xoa.