Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 47: Trò đùa bắt đầu
Còn 2 phút.
Mặt trời hửng lên những tia sáng hồng, ở chân trời nhô lên một bóng camđỏ như lòng trứng muối. Ánh sáng trắng phủ khắp vườn lan nhà Chí Linh,hương thơm thoảng nhẹ của hoa hòa quyện trong màn sương mỏng. Mặt lá của cây vẫn đọng đầy những hạt sương trong veo.
Kéo nhẹ chiếc mũ khuất nửa khuôn mặt, chỉ thấy lộ ra đôi môi ánh cammọng nước quyến rũ, con người đó cố di chuyển thật nhẹ nhàng, ít tạo ratiếng động nhất có thể.
Căn nhà này chẳng có lấy một vệ sĩ, thậm chí một chú chó canh gác, hếtsức đơn điệu. Tất cả được giao phó cho hệ thống an ninh tự động được lập trình sẵn và tất nhiên một khi nó đã bị vô hiệu hoá thì chỉ như một con voi lớn bị thuốc mê hạ gục, chả có chút kháng cự nào. Nhưng… chẳng có ai làm được điều đó… Trừ thiên tài mã hoá hệ thống an ninh hàng đầuthế giới – chính là bóng đen mặc áo khoác blazer.
Cậu phải thoát khỏi nơi đây thật nhanh. Trước khi toàn bộ hệ thống bảoan khởi chạy trở lại. Cậu chỉ có thể làm tê liệt nó trong vòng 30 phút.
Trời đã hừng đông, càng khó để tránh được sự chú ý của mọi người. Âmthanh buổi sớm tĩnh lặng, nghe được cả tiếng lít rít của bầy sẻ đung đưa trên mạng lưới điện cao áp chằng chịt. Trên con đường trước nhà Linh,là một con phố tĩnh lặng, vài con người trung niên nhộn nhịp tản bộ tậpthể dục. Âm thanh trò chuyện ríu rít con phố nhỏ. Trước một ngôi nhà mới xây to lớn, sang trọng. Cánh cổng luôn luôn đóng kín hằng ngày khẽ cựaquậy những âm điệu cọt kẹt rồi chầm chậm mở ra.
Một thanh niên trẻ có dáng người cao mảnh khảnh,trên vai khoác một ba lô đen, tay còn lại cầm một chiếc áo blazer bướcra từ ngôi nhà. Sự xuất hiện của cậu thu hút không ít sự chú ý của những người trông thấy. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người xuất hiện từngôi nhà lớn đó từ khi nó được xây dựng xong. Có lẽ cậu ấy là chủ nhâncủa ngôi nhà.
Người thanh niên đó có mái tóc vàng kim bắt mắt, mặt quần jean đen mài rách ở gối, mang đôi giày Nike trắng và mặcchiếc áo T-shirt trắng in hoạ tiết hầm hố.
Điều đáng chú ý là cậu có một gương mặt rất đẹp. Nét đẹp châu Á thuần khiết như sương sớm, làn da trắng hồng mịnmàng, chân mày kiếm thanh tú. Đôi mắt to, trong veo như hai viên ngọcmàu xanh lục lấp lánh với hàng mi rậm vút. Làn môi mỏng sắc cam ngọtngào, cái mũi cao cao thanh tân. Tất cả hoàn mĩ như một pho tượng Hi Lạp tinh xảo.
Một cặp vợ chồng trung niên đang cùng nhauđi bộ vào buổi sáng, nhìn họ thật hạnh phúc. Ánh mắt họ dừng rất lâu khi chạm phải hình ảnh chàng trai trẻ bước ra từ ngôi nhà bí ẩn. Bí ẩn nhưchính hành tung của chủ nhân ngôi nhà. Chân họ cùng dừng lại, tăm tiarất lâu người thanh niên đó. Đôi mắt vẩn vơ suy nghĩ rồi thì thầm điềugì đó với nhau.
Người thanh niên đưa mắt nhìn sang cặp vợchồng, nụ cười tươi tắn nhẹ nhàng nở ra trên môi cậu để lộ hàm răngtrắng đều, sáng loá. Cậu cất tiếng nói, thanh âm trong trẻo như tiếngcủa lũ sẻ đang hót véo von ở những ngọn cây không xa:
_ Cháu chào hai bác, sáng sớm đã đi tập chung với nhau, nhìn hai bác thật là hạnh phúc, làm cháu ngưỡng mộ quá đi!
_ Vâng ạ, nhưng cháu không ở đây thường, chỉ về đây lấy ít đồ rồi đingay thôi! – Đôi mắt lục tít lại cười, tay xoa xoa lên tóc, mũi cậu chun chun lại vô cùng đáng yêu.
_ Thế à? Bỏ ngôi nhà lớn thế này cho ai? Sao không đem vợ con mình vềđây sống cho thoải mái? – Đến lượt người đàn ông cũng bị nụ cười rạng rỡ của chàng trai thu hút.
Cả hai vợ chồng người Bắc này đều có thiện cảm rất tốt với chàng thanhniên vừa gặp bởi nụ cười thân thiện và cách nói chuyện lịch sự, lễ phépcó chút thật thà của cậu.
Nhưng ông lão như chuyên tâm ngắm đôi mắt trong vắt của cậu hơn. Một đôi mắt làm ông chú ý rất lâu. Một đôi mắt tuyệt đẹp.
_ Dạ, cháu chưa có vợ ạ! Mà nếu có, cháu ước chi sẽ được hạnh phúc như hai bác luôn! – Cậu cong nhẹ môi thành thật đáp trả.
_ Bà này, ước chi cái Lan nó chưa có người yêu thì tôi sẽ giới thiệu cho thằng bé này quá! Con trai gì mà đáng yêu thế? Chắc nhiều cô chết vì nụ cười và đôi mắt hút hồn của cậu phải không? – Người đàn ông choàng tayqua vai vợ mình tiếc rẻ rồi lại ngước lên bông đùa với người thanh niên.
_ Dạ, cháu cũng không biết nữa. Nhưng hai bác có cô nào xinh xinh thìgiới thiệu cho cháu làm quen nha! À thôi, cháu có việc phải đi rồi.Không làm phiền hai bác đến công viên nữa. Cháu đi đây ạ! – Chàng traivừa nói vừa xốc nhẹ cái ba lô trên vai. Chân hướng về phía xe màu đendựng ở bên đường.
_ Ừ, chào cậu. Nhà chúng tôi ở gần đây. Là hàng xóm nhau, thi thoảng ghé nhà chúng tôi chơi nhé! – Người vợ vỗ vai cậu quyến luyến, bà bị vẻtrong sáng và thân thiện của cậu cuốn lấy.
Cứ ngỡ chủ nhân ngôi nhà lớn này sẽ rất khó ưa, phách lối của ngườigiàu. Nhưng trái ngược lại, cậu chủ nhà này lại quá sức dễ thương.
_ Vâng ạ, cháu tạm biệt hai bác. Cháu đi đây ạ! – Cậu cúi người lễ phép, vẫn không quên để lại nụ cười tỏa nắng lấp lánh trước khi bước vào xe.Ánh mắt lục khẽ loé lên kì quặc.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, phía sau, cặp vợ chồng vẫn tíu tít thầm thì:
“Thằng bé dễ thương quá bà nhỉ?”
“Thôi chết! Tôi quên hỏi tên cậu ấy rồi ông ạ! Nhìn thật đẹp giai!”
“Bà thích trai trẻ rồi à? Định hồi xuân bỏ tôi hay gì đây?”
“Ông lại trêu tôi! Giận ông nhá!”
“Thôi! Thôi! Bà xã đi tiếp nào! Đừng giận!”
” …… ”
Hình ảnh hai vợ chồng hạnh phúc tô điểm cho con đường buổi sáng thêm nét bình yên và lãng mạn.
Chiếc xe Aston Martin One 77 thoáng nhanh vụt rời đi, làn khói mỏng nhẹ của động cơ xe phả chút ít vào bầu không khí thanh mát.
Trên xe, người thanh niên đưa tay đội chiếc mũ lưỡi trai đen lên đầu,cánh môi cam nhạt cong lên quỷ dị. Tay cậu đưa một chiếc USB lên ngangmặt ngắm nghía:
[Một sự ấn tượng nhẹ nhàng sẽ làm con người khó lòng cảnh giác. Nếu bannãy mình xông ra như trối chết ra khỏi ngôi nhà đó thì ắt rằng họ sẽ rất chú ý đến mình. Ok, đùa với bọn ngốc này một tý. Hoàn thành nhiệm vụ.Tìm cừu non tiêu khiển chút đã!]
Kéo thấp nón đến nửa mặt, người thanh niên cất chiếc USB vào ba lô, nhấp mạnh chân ga rời nhanh khỏi con đường vắng.
Buổi sáng ở Sài Gòn vẫn giữ nguyên một mảng thanh khiết nhè nhẹ. Âmthanh vẫn rộn rã nhưng có phần nhàn hạ hơn. Trên đường, những vạt câytrầm mặc ngắm nhìn dòng xe sớm nô nức.
Chân mây lốm đốm sắc đen như dự báo một cơn bão dữ sẽ đến trong nay mai…
CốcMacchiato được đảo nhẹ, mùi bánh su kem thơm phức hoà quyệncùng hương coffee thượng hạng đang rang hạt bao bọc cả Vô Địnhbằng cái vẻ ngọt ngào và dịu nhẹ như mọi khi. Mỗi lần tôiđến Vô Định luôn cảm thấy thật yên bình, nghe đồn anh chủ ở đây đẹp trai lắm mà tôi chưa biết mặt. Chiếc bánh su bị tách đôiđể lộ nhân kem yaourt béo trắng sền sệt rất hấp dẫn. Kì Thưchậm rãi cho cái bánh vào khuôn miệng nhỏ, xong cô nhìn tôi,cười:
_ Sao Apple không ăn?
Tôi chun mũi cười:
_ Mình bận ngắm tiên nữ đang ăn bánh su kem thôi mà!
Thư tít mắt, dí tay lên trán tôi.
_ Bạn dẻo miệng quá đấy!
Tôi cũng bật cười. Lâu rồi mới có một ngày rỗi, tôi rủ Thưghé Vô Định “chém gió” tí chút. Cô bạn luôn mang cho tôi sựthoải mái và hợp tính đến kì lạ, như chúng tôi sinh ra để làm bạn tâm giao.
Chúng tôi nói chuyện rất vui. Đột nhiên có chút chuyện tôi muốn trao đổi với Thư, tôi nhìn cô bạn thật lâu, ngập ngừng.
_ Bạn nghĩ Chí Linh 15 tuổi thật chứ?
Thư gật đầu.
_ Thật! Mình từng xem qua chứng minh thư của Prince mà! – Thư vẫn hay gọi Linh là Prince. Lần trước tôi đã đem chuyện mình đượcanh chàng đẹp trai tóc bạch cứu mạng cho Thư nghe, lúc đó tôiđã muốn biết mối quan hệ của Linh và Thư là gì. Có vẻ tôithật phổi bò, rỗi hơi nhưng tôi cứ có một cảm giác bất an lạlẫm trong các mối quan hệ bạn bè mới mẻ này. Thư có vẻ bấtngờ khi tôi hỏi đến Chí Linh, cô nói với tôi đó thực là Princecủa cô.
Có thể làm tôi hiểu tạm thời như thế này, theo lời cả haingười đó kể tổng hợp lại: Lúc nhỏ Linh và Thư đã từng làthanh mai trúc mã. Do một lý do khiến cả hai thất lạc nhau. Khilớn, Linh gặp Jenny và yêu cô ấy tha thiết. Jen mất trong một tai nạn khiến Linh đau khổ vô cùng. Vô tình Linh gặp lại Thư, bấtngờ Jen và Thư lại giống nhau như khuôn đúc. Thư vui mừng khi gặp lại người bạn thuở bé thơ trong khi Chí Linh mụ mị khi nghĩKì Thư là Jenny. Tất cả là một vòng luẩn quẩn bế tắc. Vàhình như Thư không biết gì về sự tồn tại của Jenny.
Tôi day môi, có phần bứt rứt, có nên nói ra điều đó không? Tôi không muốn trở thành một kẻ nhiều chuyện.
_ Thư này, bạn có thấy dạo gần đây hình như có gì đó rất kìlạ không? Cớ sao mình thấy như là có ai đó đang theo dõi mình. – Cuối cùng tôi cũng không nói ra mối quan hệ của Linh và Jen,bắt đầu bằng một đề tài mới.
Cô bạn bỏ tách coffee xuống, gật gù. Thực sự tôi không muốn biến mình thành một kẻ bép xép.
_ Oái, mình cũng có cảm giác như thế! – Giọng cô nàng rù rìnhỏ hơn. – Dạo gần đây mình thấy như là có những ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn xiên qua gáy mình, thỉnh thoảng có ảo giác nhưcó người đang đi theo sau mình!
Tôi búng tay, ấn đường nhíu lại. Cảm giác của cô bạn y hệt như tôi. Tôi hay bồn chồn và lo âu vô cớ cũng như thấy cảnh giácnhiều hơn trong những cuộc tiếp xúc. Tôi cứ nghĩ là do mìnhstress công việc chứ!
_ Me too! Sao mình thấy phập phồng quá à! Dạo gần đây cha mìnhhay lo lắng như mình ra khỏi nhà, còn nhờ người ta đi theo đưađón mình nữa. Y như mình đang bị giam lỏng! Nhưng mà dạo hai, ba hôm nay thì thoải mái hơn rồi!
Đôi mắt xanh lục xinh đẹp đến rung động lòng người đánh mắtsang trái rất lâu, tôi thấy những nét âu lo trên gương mặt côbạn. Thư nói:
_ Apple, mình và bạn dường như đang trở thành mục tiêu của ai đó!
Tôi đáp:
_ Sao bạn lại nghĩ thế?
_ Từ lúc mình đến Việt Nam, mình đã cảm nhận được sự ngộtngạt bất thường. Mình đang bị xiết chặt bởi một mối quan hệbạn bè kì lạ, mình thấy họ đang cố ý tiếp xúc với mình vàtìm cách lấy đi thứ gì đó mà mình đang sở hữu! – Thư nắm lấy tay tôi, có phần hoảng sợ.
Tôi buột miệng, thốt nho nhỏ:
_ Angels…
_ Sao? Angels??? – Thư mở to mắt nhìn tôi. – Lại là Angels?
_ Không! Không! – Tôi cũng đang chẳng hiểu nổi bản thân đang nóirõ điều gì. – Dạo gần đây mình hay thấy cụm từ đó xuất hiệnxung quanh mình! Lá bài với câu nói Angels, nick chat hay nhắcđến Angels, búp bê Angels bị cắt nát, và hơn thế nữa!
Gương mặt Thư bần thần đến trắng bệch:
_ Angels là tên một con búp bê bằng sứ! Lúc nhỏ mình có mộtcon, nhưng mà…mình không rõ mình đã quăng nó ở đâu nữa! Mìnhcảm nhận món đồ chơi đó có vẻ không bình thường!
Tôi nuốt khan, bàn tay đã cóng lạnh. Búp bê Angels…tôi có mộtcon búp bê như thế! Con búp bê bằng sứ chôn dưới lòng đất…Chả lẽ… Đó chính là thứ đang đe doạ tôi? Và cả Thư, bạn ấycũng có món đồ chơi đó! Vậy là sao? Chúng tôi có quan hệ gì?Cả hai đứa tôi là con mồi trong một cái bẫy vô hình? Bạn vàtôi thực sự là đang dính dáng tới cái gì?
Tôi thấy trong buồng phổi đang hút vào luồng không khí lạnhngắt, cả nhiệt độ cơ thể cũng như bị hạ xuống. Ớn lạnh. Tràn ngập cảm giác chơi vơi, không an ổn.
Tôi nói bằng giọng thều thào:
_ Bell à, con búp bê màu trắng, làm bằng sứ và có một đôicánh trắng rất đẹp đang ôm một cây thánh giá, phải không?
_ Đúng! Vậy bạn…
Tôi xiết lấy bàn tay gầy ấy, tay Thư toát mồ hôi, không gian của tiệm coffee nhưng đang bao bọc bởi một lớp băng mỏng.
Tim rung rẩy, miệng đắng đi. Trong tâm trí là muôn vàn những suydiễn, giả thuyết. Thế này là sao? Tại sao có nhiều điều rắcrối đến với tôi đến vậy? Tôi thực sự có thân thế ra sao? Vàchính ba, người tôi yêu quý nhất cũng mang cho tôi một cảm giáchoang mang. Như là ông đang giấu tôi điều gì đó. Tôi thấm ướtkhoang miệng bằng chút vị Capuchino beo béo, mùi thơm dịu lenvào mũi, thành ly nóng làm tay tôi bớt cóng hơn. Tôi cắn nhẹmôi, vén lại tóc, chất giọng khàn đi:
_ Hình như là bạn và mình tương đồng với nhau ở rất nhiềuthứ. Bạn có thấy vậy không? Thực sự chúng ta rất giống nhưnhững chú bồ câu ngơ ngác đang nằm trong tầm ngắm của những gãthợ săn.
Giọng nói trong như phong linh của Phạm Kì Thư thỏ thẻ, cô bạn ắt cũng đang mang tâm trạng như tôi.
_ Cả bạn? Và mình?
Tiếng đáp của tôi bị cắt ngang khi hồi chuông tin nhắn reo ngang:
“Ting! Ting!”
Tôi nhíu mày, mở xem tin nhắn, rồi bực bội thảy lại lên bạn.
_ Đồ bám dai như đỉa! – Rủa lèm bèm.
Thư khuấy muỗng trong tách dung dịch màu nâu hấp dẫn, nhướn mắt.
_ Có vẻ bạn đang có một cái đuôi?
Tôi dẩu môi, ức chế:
_ Tên huấn luyện viên võ thuật đáng ghét! Mình đắc tội vớihắn, giờ hắn cứ lẽo đẽo theo phá phách mình. Tức chết mất!
Gương mặt đang lo lắng kia hoá dần sang nét tò mò:
_ Cậu ấy đẹp trai không? Cậu ấy tên gì?
Tôi ậm ừ, ăn nốt cái bánh dang dở trên tay.
_ Đẹp trai thì đẹp thật nhưng mà khó ưa lắm! Hắn tên Minh, Hoàng Hiểu Minh.
Không hiểu sao Thư đặt tách coffee xuống, nhìn tôi với ánh nhìn thảng thốt nhất, lặp bặp:
_ Hoàng… Hoàng Hiểu Minh?
_ Ừ.
Bần thần nhìn tôi, Thư như đang bị đả kích vô cùng, cứng giọng:
_ Thật rồi! Chúng ta đang rơi vào cùng một chiếc hộp bí ẩn!Apple à, Minh… Người con trai lai Tây có đôi mắt hổ phách, datrắng và đẹp hơn cả một thiên sứ, rất lạnh lùng?
_ Đúng! Vậy là bạn cũng…
Thư ngắt ngang, nhát gừng:
_ Minh là bạn thân của Chí Linh.
Ngụm coffee suýt trào khỏi miệng, tôi đưa tay lau môi, tròn mắt:
_ Cái gì?
_ Bạn ạ, bình tĩnh và nghe mình nói. Mình luôn ngờ vực vì sự mất tích đột ngột của cha mẹ mình. Cha mình là tiến sĩ LeeSun Wook, người nghiên cứu một dự án về gen duy truyền cùng các bác sĩ chuyên ngành khác từng là bạn học của ông ở đại họcHarvard. Lúc đó ông đang làm tại tổ chức an ninh quốc tế Q.Mười năm trước, trước khi đi công tác, cha mẹ đang gửi lại chomình con búp bê Angel. Sau đó, mình không bao giờ gặp lại cha mẹ nữa. Bạn biết không, trong những tấm hình cha chụp chung vớicác bác sĩ cùng dự án có cả cha của Chí Linh và Hiểu Minh!Trùng hợp đến thế sao? Trong khi họ là nhóm bạn thân, con họlớn lên cũng thân thiết với nhau. Thế mà sau này mình mới biết được điều này. Mình đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là về HiểuMinh, cậu ấy rất kì lạ. Mình sợ nhất là đôi mắt ấy, nó nhìn mình táo tợn và dã man vô cùng, cứ như phát lửa trong ánhnhìn ấy. Cậu ấy kiếm nhiều lí do để tiếp xúc với mình. Apple à, cha của bạn cũng là bác sĩ phải không? Ông ấy tên gì?
Vấn đề phát sinh nữa đây, Thư đang nghi vấn đến cả xuất thân của tôi sao?
Tôi trả lời:
_ Cha mình chỉ là bác sĩ thú y thôi mà, ông ấy tên Tâm.
Thư lẩm bẩm:
_ Tâm?… Tâm?… Trần Thanh Tâm?…
Tim tôi như chết đứng khi Kì Thư thốt ra rõ ràng cả họ tên củacha. Cô ấy biết cha tôi. Cái quái gì đang xảy ra thế này?
_ Bạn… Sao bạn biết? – Tôi nghe tiếng nói tôi lạc tông đi.
_ Trong hình chụp thành viên trong dự án thì không có… Cơ màtấm trong đại học Harvard thì có… Bác sĩ khoa ngoại TrầnThanh Tâm, hay gọi là Jimmy Trần. Phải ông ấy không nhỉ? Cha bạngiỏi tiếng Anh chứ? Cha bạn rất giỏi về y khoa phải không?Apple! Apple! Bạn có sao không? – Thư lay tay tôi, lo lắng.
Mọi tế bào thần kinh như nhảy loạn xạ. Cha tôi… Ông từng họcở Mĩ? Ông từng là bác sĩ khoa ngoại? Là cha tôi sao? Và HoàngHiểu Minh, cả Chí Linh, họ đang cố tình tiếp cận tôi? Cả Thư?Còn cái điều gì khó tin hơn nữa không? Tôi ngợp thở. Lồng ngực tôi mang theo trái tim cồn cào đáng sợ. Ngón tay cào xuống mặt bàn. Tôi hít thật sâu, cố che đi những biểu hiện sợ hãi củamình, nói:
_ Mình làm sao đây? Mình… Mình rối quá Bell ơi!
Bàn tay mềm lại nắm tay tôi thật chặt, Thư vỗ vai tôi, đôi mắtkiên định, tự nhiên tôi thấy mình nhỏ bé trước Thư.
_ Đừng lo sợ! Apple còn mình! Hiện tại, bạn hãy bí mật điềutra cha bạn thật lẳng lặng. Có thể mình nhầm lẫn thì sao? Còn Hoàng Hiểu Minh, bạn hãy cố hoà nhã nhất có thể với cậuấy, chúng ta cần biết rõ động cơ tiếp cận của cậu ấy!
Tôi để lòng bàn tay lan toả chút hơi ấm từ tay Thư sang, nhìn sâu vào mắt bạn, bằng niềm tin trong sáng nhất.
_ Mình sẽ làm theo!
Với Thư, cô gật khẽ rồi lại đảo mắt ra bên ngoài cửa sổ nhìnvẩn vơ. Phút chốc, tôi thấy Thư cau mày rồi chú mục nhìn ra bên ngoài, gương mặt tái xanh.
Tôi vỗ nhẹ má Thư:
_ Bạn không có gì chứ? Nhìn gì ghê gớm vậy?
_ Đâu mất tiêu rồi? – Thư lẩm nhẩm.
_ Ai?
_ Con trai! Đứng sau chiếc Austo Martin One 77 màu đen. Hắn mặc áo blazer đen, hắn cười với mình. Nụ cười quen lắm!
Tôi cũng nhòm mắt ra bên ngoài:
_ Đâu?
_ Mất tiêu rồi! Dường như mình đã từng gặp con người đó ở đâu đó! Thấy sợ quá!
_ Bạn không nhìn lầm chứ?
Thư chắc nịch, quả quyết:
_ Vâng! Đúng rồi! Cảm giác đó! Kẻ-đi-sau-mình! Đó là ai? Mình… Hình như cảm giác thân thuộc lắm!