Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 46: Trò đùa bắt đầu
Có tiếng chân đang bước tới gần, mang theo ánh nhìn chú mục. Linh ngẩng đầu vô thức, rồi đặt quyển sổ lên bàn:
_ Đến rồi ư?
_ Chào Dragon. – Minh gật đầu, hỏi. – Đang làm gì thế?
Linh đáp:
_ Phân tích vài thứ.
Đôi mắt nâu đỏ nhướn nhẹ:
_ Ecstasy?
Linh hạ người xuống chiếc ghế xoay bên cạnh, ngã dài.
_ Ừ, nó đó. Thành phần của nó y như số thuốc hồi bên Phuketlấy được. Vậy là lần đó chúng ta bắt sót một lô rồi!
Chiếc áo hoodie đen được kéo phecmotuya cao cổ nhằm che đi phầnvai trái. Minh cũng ngồi và ghế kế bên Chí Linh, theo thói quenvẫn nói cộc lốc:
_ Thi đâu?
_ Nó lo đi làm “anh trùm” của mình rồi. – Linh đáp, kèm theocái ngáp dài. Bất chợt như sực nhớ ra, Linh quay sang cậu bạn:
_ Cái vai sao rồi? Cô nhóc ấy coi ốm yếu vậy mà cừ thật. Nhưng đúng ra là tớ thấy cậu đã nhường cô ấy hết mức.
_ Không sao! – Vẫn lười nói ra một câu đầy đủ chủ – vị ngữ.
Đôi mắt đen láy long lanh trong màn đêm, day môi, rồi hỏi nhẹ nhàng:
_ Cậu đang nghĩ gì vậy? Đã bảo cậu hạn chế tiếp xúc với “côấy” mà! Chưa bao giờ tớ thấy cậu cư xử lạ lùng vậy. Đốitượng của chúng ta là Thiên Vi chứ không phải Băng Nhi. Cậu đanglàm rối tung mọi chuyện.
Minh lặng thinh, không đáp.
Chiếc áo blouse nuốt khan, tiếp lời, đôi mắt cứ chăm chú xét nét từng phản ứng của nhím xù.
_ Đừng tiếp xúc với Tiểu Bạch nữa, có được không?
Tiếng đáp nhẹ bâng:
_ Không.
_ Sao vậy? Chưa bao giờ tớ thấy cậu tỏ ra dễ gần, không kiệmlời mới một đứa con gái như vậy. Cậu đang tính toán gì đây?
_ Tớ e BJ sẽ lấy được Angel trước. – Minh nhìn vô định trong không gian, nhẹ giọng.
Đôi mắt Linh tối sầm, bồn chồn:
_ Và cậu muốn lợi dụng Tiểu Bạch?
_ Không. Tớ muốn Băng tự động trở về với chúng ta.
_ Sao? – Nét bất ngờ diễn ra trên gương mặt Nguyễn Chí Linh, cậu nhíu ấn đường, có phần lo lắng.
Đối diện với sự bất ngờ của cậu bạn, gương mặt băng lãnh đưaánh mắt hổ phách nông trơ dán chặt vào mắt của Linh, nhạt môicười:
_ Di kể cho tớ biết một điều thú vị: 12 năm trước, trong vụcháy kinh hoàng thiếu sống hơn ba mươi mạng người của Bạch gia,Bạch tiểu thư lúc đó mới ba tuổi đã may mắn được vị quản giacứu thoát khỏi đám cháy trong tình trạng nguy kịch do chấnthương vùng đầu. Vị quản gia đó đã đưa cô đến nhà gia đình bác sĩ Trần Thanh Tâm, tức bạn thân của viện trưởng Bạch HànPhong, bà ấy đã cầu xin họ cưu mang đứa trẻ đáng thương, giọtmáu duy nhất còn sót lại của nhà họ Bạch. Hàn Băng do chấnthương não bộ dẫn tới mất trí nhớ. Thế là vì muốn cô bé quên đi hết quá khứ đau thương của mình, bác sĩ Tâm đã cùng vợ con và Băng Nhi trở về Việt Nam. Tiểu Bạch được thay tên, đổi họ,vợ chồng ông Tâm đã xem cô như con ruột của mình, nuôi nấng, dạy dỗ cô đến ngày hôm nay. Cô gái được sống trong một cuộc sốngmới hạnh phúc, tự do, và quên hẳn kí ức về cội nguồn củamình.
Linh lắc nhẹ đầu, thở dài, nhìn Minh đau đáu.
_ Cậu muốn cô ấy lấy lại kí ức?
_ Phải!
Chiếc ghế bất ngờ bị dịch chuyển bởi người ngồi trên nó bất chợt đứng phắt dậy. Linh trợn mắt, gắt:
_ Cậu điên rồi!
Minh cười thản nhiên:
_ Cứ cho là vậy.
_ Cậu muốn cô ấy phải nhớ tới quá khứ đầy bi kịch đó sao?Cậu bắt một cô bé trong sáng, hồn nhiên phải sống cuộc đời như chúng ta sao? Vô nhân đạo! Chúng ta đến đây để bảo vệ cô ấychứ không phải làm tổn hại cô ấy! – Linh kích động, đôi mắthằn lên tia đỏ tươi, tiếng khàn lại, những mạch máu ở hõm cổnổi hằn lên. Nhím đang điên sao? Cậu ấy vô cảm đến mức đó sao?Tại sao nhím có thể nghĩ tới việc làm bất lương đó? Linh khóchịu. Cậu cảm thấy tức giận khi biết ai đó có ý định làm côgái bé nhỏ kia tổn thương.
Cô gái có nụ cười thiện lương không mang chút toan tính. Cậu hay gọi cô là thỏ trắng, cô gái tinh khiết như chú thỏ có đôi mắt hồng tròn xoe. Mỗi lần nghĩ đến cô, lòng Linh thấy bình yên vô cùng. Cô mang cho cậu nụ cười và sự an toàn mà đã rất lâurồi cậu không có được. Nghĩ đến cô, cậu chỉ có thể nhẹ môicười vu vơ và cảm thấy trong lòng mình lan toả một cảm giácấm áp lạ kì. Linh không muốn nụ cười đó tan biến, Linh muốngiữ cô thỏ trắng ấy cho riêng mình. Minh muốn cướp đi nụ cườiấy, Minh muốn đem cô ấy trở về với cuộc đời thực sự của mình – chỉ có tang thương, nước mắt và thù hận. Làm sao Linh trơmắt nhìn cậu bạn thân của mình gây nên điều tồi tệ đó?
Đáp lại thái độ kích động của Chí Linh, Minh cứ giữ một vẻthanh tân và thản hoặc tựa một mặt hồ phẳng lặng.
_ Cô ấy phải trở về với thực tế. Trốn chạy quá khứ không là một cái cách!
_ Nhưng tớ không chấp nhận việc cậu đưa cô ấy đến bước đườngnhư chúng ta. Cô ấy là thiên thần, đừng biến thiên thần tinhsạch thành quỷ dữ như chúng ta!
Câu đáp không khoan nhượng:
_ Cậu cũng từng mang ý định đem cô ta về với chúng ta, sao bâygiờ lại đổi ý? Hay là qua quá trình tiếp xúc, cậu đã thíchcô ấy?
Linh sững người, câu hỏi ấy như kim chích xót cả tim. Cậu lắp bắp, không nói nên lời:
_ Tớ… Tớ…
_ Đúng thật rồi sao? – Nhím xù đứng dậy, vỗ vai chiếc áoblouse. – Quy tắc thứ nhất: Ác quỷ không được phép yêu!
Cánh môi hồng nhuận nhoẻn lên yếu ớt, nhìn sâu vào đồng tử hổ phách:
_ Nếu đúng như vậy?
_ Game over. – Minh đáp. – Cậu bị loại khỏi cuộc chơi.
Tiếng cười khanh khách, Linh cười rung cả người, cười đến ứa nước mắt:
_ Điên thật! Hãy để tớ làm chuyện tương tự việc câu gây ra với Hàn Băng đối với Lee Sang Mi.
Gương mặt bình thản của chiếc hoodie không giữ nguyên được, nó đanh lại, gằn:
_ Tại sao?
Vòng môi mọng như một quả dâu chín nhếch lên ma quỷ, kề sát tai nhím xù.
_ Vì tớ… nhìn thấy một tình yêu sâu sắc trong đôi mắt cậudành cho cô ấy. Tớ biết nhiều hơn cậu tưởng, đừng nghĩ sẽđánh lừa được tớ. Vì hiện tại,… Tớ là… Prince.
Bàn tay cố kiềm nén mà bóp chặt thành nắm đấm, gương mặt Minh tái nhợt, đồng tử trợn to mang theo cái nhìn sững sốt. Chuyện của cậu… Tại sao Linh biết? Sao cậu ấy dám dùng vị hôn thêcủa mình ra uy hiếp cậu? Yêu một người đâu là sai. Cậu yêu aiđó thầm lặng. Cậu có cần chi sự đáp trả của họ. Vậy mà Linh vẫn có thể nhận ra được tình cảm của cậu.
Chiếc áo blouse được cởi ra, mắc lên giá, Linh cho tay vào túi,thư thả nhưng vẫn nhìn Minh với cái nhìn nhắc nhở, ngầm răn đe.
_ Đừng quên những gì tớ đã nói. Nếu không tớ sẽ không tha choviệc cậu sẽ làm. – Rồi lấy trong túi chiếc chìa khoá xe củamình. – Tớ ra bar đây. Đừng ở đây quá 5 giờ sáng.
Minh cởi chiếc hoodie ra, bực dọc vứt phịch xuống sàn. Cậutiến đến bàn làm việc, ấn mật khẩu điện tử để mở tủ lấylaptop của mình ra. Cậu chả màng đến Linh, hừ lạnh.
_ Cút đi!
Linh khẽ bật cười vì cậu bạn, đúng là nhím, hễ bị chọc giận là xù xì gai nhọn lên. Dù sao thì cậu ấy vẫn chẳng thay đổiđược, vẫn là chú nhím mọc đầy gai nhọn trên người. Nhưng Linhlại là người thích nhổ mấy cái lông nhọn hoắc đó.
Tần ngần một chút, Linh quay người, bước ra khỏi căn mật thất. Chiếc cửa trượt đóng lại êm ru. Linh đã ra ngoài.
Màn hình laptop sáng đèn, Minh dúi đầu vào công việc dang dở,ngón tay lướt nhanh tốc độ trên bàn phím, lực gõ xuống cóphần nặng nề do bực bội trong lòng.
Bỗng nhiên, có cơn đau tê tái tràn lên từ khoang ngực, đánh sậptrí óc cậu trở nên hỗn loạn. Đau. Cơn đau ghê khiếp đó lạihành hạ cậu. Cơn đau đang bào mỏng sinh lực Minh, nó đang thiêuđốt dần sức khoẻ của cậu. Ôm ngực. Minh dốc số thuốc trongchiếc lọ không nhãn vào miệng, vuốt cổ. Cơn đau hạ dần, ngấmvào tận xương tủy, buốt nhói. Cậu nằm dài trên bàn, thở hắt.
[Hãy phẫu thuật nhanh, trước khi quá muộn.]
[Jon à, tôi là người hiểu rõ sức khoẻ của mình hơn bất cứ ai.]
[Cậu đang đánh cược với tử thần đó ư?]
[Tôi không có nhiều thời gian, cậu biết mà!]
[Phải rồi, cứ để cho nó trầm trọng thế này thì cậu đâu còn bao nhiêu thời gian.]
[Đừng cho ai biết về việc này. Xin cậu!]
[Mặc xác cậu! Kẻ không quý trọng sinh mạng của mình thì tôi cóc cần quan tâm đâu!]
[Cảm ơn cậu!]
Ngón tay vân vê trên mặt bàn, gương mặt cậu trắng bệch như giấy. Minh nhớ tới những gì đã nói với Di, trong tim chợt dâng lêncảm giác chua xót.
_ Mẹ cho một thân xác hoàn thiện, tôi đã huỷ hoại nó dần dần. Bất hiếu quá! Nhưng tôi có quyền lựa chọn sao? Tôi còn baonhiêu thời gian nữa?
Bóng tối còn giăng mờ không gian, một chiếc Aston Martin One 77 màu đen ẩnmình ở góc khuất khẽ sáng đèn. Chiếc xe chậm chạp di chuyển đến cánhcổng lớn im ỉm của khu biệt thự.
Một bóng đen cao lớn nhẹ nhàng bước ra khỏi xe. Là một thanh niên mặc áoblazer đen, chiếc mũ lưỡi trai đen che khuất mặt nhanh nhẹn chạy vềhướng cánh cổng. Biểu hiện nhanh chóng như đang tranh thủ mọi thời giancó được. Trên vai người đó mang theo một ba lô màu đen tuyền.
“Tít…tít… tít… tít…” – Âm thanh hàng số mật khẩu vang lên khe khẽ. Bóng đen đó thoăn thoắt những ngón tay trên bàn phím.
“Rục rịch… rục rịch…” – Cánh cửa lớn bật mở. Đã bẻ khoá thành công. Bóng đenbước vào, mất hút trong màn đêm. Nhịp chân vội vã chạy đua cùng rạngđông.
Như chính là chủ nhân của ngôi biệt thự, không chút lúng túng, cái bóng đen tinh tường đi về phía mật thất ở tầng hầm.
Dò tìm đượcviên gạch lục giác ốp sát tường, bàn tay lạ xoay nhẹ, cánh cửa hầm bậtmở, bóng dáng chiếc blazer đen mất hút trong bóng tối…
Vẫn là ánh đèn LED xanh dịu chạy dọc trần nhà. Không khí vẫn mang vẻ lạnh lẽo kết tinh từ những phân tử chlorine. Cái vệt đen đội mũ lưỡi trai đen chạy vụt theo hành lang hun hút, nềngạch sáng mờ. Kéo dài cái bóng con người đó dài lê thê. Đến trước cánhcửa trượt tự động, vẫn như thao tác của những an ninh quốc tế: kích hoạt hệ thống nhận dạng.
“Khởi động quá trình nhận dạng. Vui lòng nhập dữ liệu vân tay.” – Âmthanh tự động vang lên trầm trầm trong không khí tịch mịch.
“Không nhận dạng được. Vui lòng nhập lại dữ liệu vân tay.” – Âm thanh tự động vẫn ngoan cố văng vẳng.
Bóng đen khẽ nhếch miệng cười, ánh sáng xanh hắt vào gương mặt lạ làmnổi bật lên những đường nét sắc sảo tuyệt mĩ. Con người bí ẩn cúi ngườilấy trong cái ba lô đen một cái laptop màu bạc. Bàn tay lướt trên bànphím máy tính kết nối với toàn bộ hệ thống bảo an của ngôi nhà.
Cái bóng đen chính là một hacker chuyên nghiệp.
“Bạn có muốn tắt hệ thống nhận dạng tầng mật?”
“Ok.”
“Đã tắt hệ thống nhận dạng.”
Cánh cửa trượt trơ trọi vô lực mở ra, không chút kháng cự được với sựxâm nhập của con người lạ. Một đường cong vẽ trên môi người thanh niênđội mũ lưỡi trai.
Nhởn nhơ bước một chân vào trong, như phản xạ tự nhiên, bóng đen bỗng chợt khựng chân lại.
[Không một hệ thống bảo an kiên cố của một ngôi nhà được thiết kế tinhvi lại có thể dễ dàng bị vô hiệu hoá như vậy… Trừ khi… nó có bẫyngầm… ]
Gương mặt lạ khẽ đanh lại, môi vẫn cong lên ma mị. Cậu đưa tay lấy trong ba lô một chiếc kính màu cam đeo vào mắt.
Ảnh nhìn từ kính nổi lên những tia hồng ngoại chằng chịt bủa quanh căncứ mật. Đặt chiếc laptop xuống sàn, đôi bàn tay con người ấy vẫn lướtnhanh trên bàn phím.
Trước mắt là một chiếc bẫy kĩ thuật số tinh vi. Không thể ngang nhiên xâm nhập được.
“Không thể tắt hệ thống bảo an tự động!” – Màn hình máy tính xuất hiện dòng chữ đỏ cảnh báo.
“Bạn có muốn khởi động lại hệ thống nhận dạng?”
“Cancel.”
Một thiết kế hoàn hảo. Một khi đã tắt hệ thống nhận dạng thì hàng ràolưới hồng ngoại sẽ tự động khởi chạy. Tắt được hệ thống hồng ngoại thìhệ thống nhận dạng sẽ tiếp tục hoạt động.
[Chết tiệt! Devil, mày khá lắm! Chỉ còn cách… ]
Cái bóng đen đột nhiên đứng thẳng người dậy, gập cái laptop cất đi,chiếc kính đặc biệt vẫn ở trên mắt. Chiếc ba lô trên vai bị ném vào mộtgóc.
Vệt đen đứng lặng quan sát những đường thẳng đỏ đang chằng chịt đan chéo nhau. Khoảng cách nào để tiếp cận tủ bảo hiểm lưu giữ laptop chuyêndụng một cách nhanh nhất?
Mạng lưới tia laser bên phải là gần nhất, gồm ba tia đan chéo nhau, hai tia song song, một tia nằm giữa không trung.
Khẽ xoay nhẹ khớp cổ, bóng đen kia cúi người xuống. Bắt đầu xâm nhập.Đầu óc siêu phàm nhanh nhạy tính toán khoảng cách của các tia laser.
Một tia laser đỏ hồng cao chừng 1m20, kéo xiên từ trái sang phải. Đơngiản. Nằm sát đất và trườn qua nhanh chóng. Bóng đen đã vượt qua một cái bẫy chết người.
Tia thứ hai cách tia đầu tiên 30 cm, cao 20 cm. Nguy hiểm. Chỉ cần đểtia laser này chạm phải vào một tấc da tấc thịt nào trên người cậu thìhậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Bóng đen như nín thở, hóp sâu ngực, trượt nhẹ người. Có cảm giác như cậu sắp đụng vào tia đỏ chết chóc đó.
1 cm. Khoảng cách tử thần. Bóng đen vẫn lướt qua.
An toàn. Khuôn ngực người thanh niên lạ khẽ phập phồng nhẹ nhõm. May thật!
Cứ thế, cậu đã vượt qua tia laser tiếp theo dễ dàng.
Tia thứ tư và năm nằm song song trên dưới với nhau.
Lại là một ải khó. Tia dưới cách mặt đất khoảng 15 cm. Không thể trườn qua được.
Tia trên cao 1 m. Trên đỉnh đầu cậu, tia thứ sáu nằm giữa cao đang chực chờ. Không thể nhảy qua được!
Chỉ còn cách chui giữa hai tia thứ tư và năm. Khoảng cách ước lệ: 85 cm. Ổn.
Bóng đen cúi người chui qua hai tia laser. Chỉ cần một cú xoay đầu hơicao hay hơi khiễng chân quá thấp thì cậu sẽ chạm mặt thần chết ngay. Như một robot chậm rãi di chuyển, cái bóng đen vụt qua cái bẫy cuối cùngthành công.
Đối phó với tủ bảo hiểm cất giữ máy tính chuyên dụng. Chuyện nhỏ. Chưa đầy một phút cậu đã bẻ được mật mã.
Chụp ngay laptop đặt lên bàn, dù nó đã được cài mật khẩu bảo mật nhưngđối với trình độ được đào tạo bài bản của cậu thì đó là chuyện giản đơn.
Đây là máy tính của Demon – Đội trưởng Đội An ninh Quốc tế Q. Đúng lànơi an toàn nhất để bảo quản chiếc laptop chính là căn mật thất này.Nhưng không may, kẻ đột nhập này quá tài giỏi.
Nó đã lưu trữ tất cả các thông tin tuyệt mật trong đó. Nhưng có lẽ cậuđã đánh giá thấp đối thủ của mình. Demon thông minh hơn cậu nghĩ. Mậtkhẩu của cậu ấy dài vô cùng khó đoán. Tính cách quá cẩn trọng.
Loay hoay gần 5 phút, vẫn chưa bẻ khoá mật khẩu được. Chiếc mũ lưỡi trai đen gấp rút đưa tay nhìn chiếc đồng hồ trên tay: 5 giờ 15 phút sáng.Thời gian không cho phép cậu ở đây quá lâu. Qua 30 phút sau toàn bộ hệthống bảo vệ của ngôi nhà sẽ khôi phục lại. Cậu chỉ còn 15 phút.
[Quái lạ! Tại sao password của nó lại là ngày sinh của mình?…Không… là sinh nhật của Devil. Demon và Devil là bạn thân… Mình vàthằng nhóc đó có cùng ngày sinh… Demon, mày cũng cáo thật!]
Trái hẳn với suy nghĩ của cái bóng đội mũ lưỡi trai đen, mật khẩu củachiếc máy tính đơn giản đến mức không ngờ chỉ là 9 kí tự dễ nhớ – con số ngắn gọn trái hẳn với tính cách cẩn trọng của Demon, người luôn càipass với 32 kí tự nhằng nhịt. Thật kì lạ!
Nhanh chóng sao chép tất cả dữ liệu trong máy. Bóng khẽ nhếch môi đắcthắng. Bàn tay lạ nhẹ mò mẫm dưới gầm bàn như đang cố gắng thứ gì đó ởdưới.
5 giờ 25 phút. Cậu có 5 phút để thoát khỏi ngôi nhà. Như hành động cũ,trượt nhanh qua mạng lướt hồng ngoại bảo an. Kinh nghiệm từ lúc bắt đầuxâm nhập đã khiến cậu vượt qua nó một cách dễ dàng.
Thời gian hiện tại chính là đối thủ của cậu. Như một cuộc chạy đuamarathon, chiếc blazer đen thoát khỏi căn phòng đặc biệt. Thao tác nhanh nhẹn trên máy tính, cậu đã khôi phục lại hệ thống nhận dạng.
Giống như một cuộn phim chạy ngược, cậu khẩn trương chạy về hướng cửa mật thất. Lao nhanh ra ngoài.