Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 45: Trò đùa bắt đầu
Có vẻ nhưtrong lòng mới có một vết xước. Tâm can tôi bứt rứt, khó chịu. Chỉ là để thua một trận đấu thôi mà, có gì mà thấy tâmtrạng bồn chồn thế này? Tôi ám ảnh bởi đôi mắt hổ phách đó,nó tĩnh lặng quá! Đôi mắt Hoàng Hiểu Minh tuy thản nhiên nhưlại chứa trong đó một thế giới phức tạp. Tôi cứ nhớ khi tôisắp phát đòn đến đầu hắn, vẫn đôi mắt thanh tịnh, nụ cườinhẹ nhàng kia trở nên buốt giá. Hắn làm tôi thấy hoảng sợthật! Nhất là lúc đã vươn bàn tay nhớt nháp máu tươi chạm đến tay tôi.
Đã rửa sạch tay, sau tôi cứ thấy như vẫn còn mùi tanh thế này? Hay là lương tâm đang cắn rứt? Tôi lo vì mình đã dùng thủ đoạn cho trận so tài. Nhưng tôi vẫn thua kẻ bất chấp tính mạng đóthôi! Tôi tuy đã làm Minh bị thương, nhưng hắn giữ được vinh quang cho mình, và hậu quả sẽ là lời hứa trước khi giao đấu: Khôngđược chống đối huấn luyện viên!
Sẽ ra sao nếu mỗi lần đến lớp võ rồi bị cái tên ác ma đóhành hạ? Chỉ một hôm mà tôi đã te tua thế này, những ngày sautôi sống thế nào đây?
Có điên mới nghĩ là tên thiếu gia đó nhân đạo với tôi. Tôi đangnghĩ là hắn sắp kiếm cớ bắt nạt, hạch sách tôi để trả thù.Cái tên thù dai nhỏ mọn đó bị ma nhập thì mới có cơ may buôngtha cho tôi!
Lớp đã tan, tôi cởi áo võ và đai xếp vào giỏ, giữ nguyênchiếc quần võ trắng và áo pull mặc trong ra về. Nói về nhưngthực ra tôi vẫn lòng vòng trước cửa lớp, nấn ná chưa muốn đi.Dù sao kẻ gây bão này cũng biết điều, hỏi han, quan tâm đốithủ bị trọng thương là tinh thần thân thiện, cái đẹp cần cótrong võ đạo. Tôi làm Minh đau, giờ đành nói mấy câu xoa dịuhắn thôi.
Cái tên lề mề! Người ta về hết rồi mà vẫn chưa ra là sao? Hắn ngủ trong phòng thay đồ rồi ư?
Tôi ngó đồng hồ, rồi lại đợi. Bắt gặp chiếc mũ lưỡi trai đen đang đi ra làm tôi phấn chấn hẳn lên.
Tôi đứng trước cửa, rụt rè. Cái dáng cao ráo lướt qua mình,thơm hương hồng trắng thân quen. Minh đi khá chậm, gương mặt chekhuất bởi mũ nón lụp xụp. Cố gắng đuổi theo, tôi ngập ngừngđôi chút, hít hơi rồi bạo dạn gọi:
_ Huấn luyện viên!
Con người đó đứng lại, không ngoảnh đầu. Tôi lanh lẹ đi đến bên cậu, vờ vịt hỏi:
_ Cậu có sao không?
Gương mặt trắng đến xanh xao của Minh hạ xuống nhìn tôi, chớpmắt, những sợi mi cong đen làm đôi mắt ấy thêm to tròn. Tôi thấy cánh môi nhạt thếch của hắn khô nẻ và bật máu. Cả thảynhững triệu chứng này không phải là dành cho người có sứckhoẻ bình thường. Ít ra tôi có ngần năm lục lọi tủ sách y của ba, không hiểu sao ba tôi là bác sĩ thú y mà lại am tường về y học phục vụ con người như vậy. Đáng lẽ ông phải là một bácsĩ đa khoa gì đó hơn là chỉ làm một bác sĩ thú y.
Mặt xanh, hốc hác, tròng trắng mắt trắng tươi, da dẻ nhợtnhạt, gầy gò, máu màu cam nhạt… Tên này sống tiện nghi, sangtrọng thế này mà để cơ thể suy nhược thế này ư? Hắn hình nhưmắc chứng thiếu máu thì phải. Gương mặt ấy chẳng có tí hồngnhuận nào. Có thể nói hắn giống một vam quý tộc trong VampireKnight vậy ý, chẳng có sức sống của một con người, cứ trắngbệch và mỏi mệt.
Hoàng Hiểu Minh ngẩng mặt lên cao, dáo dác nhìn rồi qua lại trả lời tôi:
_ Còn sáng, chưa có sao đâu!
Hừ, hắn còn sức ghẹo tôi được, đúng là chưa trầm trọng lắm. Kệ hắn cho rồi!
_ Không phải! – Lắc đầu, tặc lưỡi. – Tôi nói cậu có ổn không chứ không phải hỏi ngôi sao trên trời!
Cái mặt lạnh như tiền đó vẽ trên môi một nét nhếch lạnh:
_ Nhờ ơn cô mà tôi “rất ổn”!
Tôi day môi. Xuỳ, người ta đã tỏ ra quan tâm mà còn mỉa mai. Ta cóc thèm quan tâm!
Tôi nói:
_ Nè, bị gì thì nói nhé. Giờ không nói mà mai mốt bắt tôi đền tiền thuốc là tôi không đưa đâu!
_ Ba cái viên thuốc rẻ tiền của cô có thể làm tay tôi mau lành lại được à? – Hắn chua ngoa.
Tôi xìu mặt, đẩy người trước mặt, bỏ đi.
_ Hừm! Quên mất mấy cái tên nhà giàu cạp tiền là no, xay tiềnnhuyễn ra thành thuốc để uống mà. Ờ, không cần thì tốt! Đỡtốn!
Cánh tay của người con trai dang trước mặt, chặn tôi:
_ Cô biết cô đang nói chuyện với ai không?
_ Động vật có bộ não thực dụng, chỉ biết vỗ ngực xưng ta đâygiàu và chảnh! – Đáp gọn lõm. Tôi trơ mắt đến bình thản. Hừ,giỏi thì đánh chết tôi đi! Giàu thì sao chứ? Kệ mấy ngườichớ!
Hoàng Hiểu Minh nghiến răng, mặt tối sầm, hắn thu hẹp tầm mắt đến tôi, mang theo sự tức tối, gằn:
_ Thứ nhất: Tôi không giàu có. Thứ hai: Tôi không thực dụng. Đừng có phán xét tuỳ tiện.
_ Hờ! Không giàu mà đi Limo, có vệ sĩ hộ tống, không giàu màxem bộ đồ của cậu kìa: giày Nike, đồng hồ Thuỵ Điển, quần áo hàng hiệu thế này mà nói không giàu? Hơ hơ, tôi đâu có ngốc! – Tôi tặc lưỡi, phản biện.
Hắn không thèm cãi, chỉ cắn môi nén tức. Mà trông cái mặt đang phồng má, bặm môi này cũng đáng yêu thật nha! Y như trẻ convậy! Phải chi hắn hoà nhã như Chí Linh nhỉ? Nhưng mà… Linh? Ờ ha, sao có vẻ như nét mặt hai người này hao hao nhau. Cái mặttrái xoan lai Tây, đôi mắt to với mi rậm cùng với chiếc cằmnhọn vương giả. Chỉ khác nhau ở đôi mắt, môi và khí chất thôi.Linh dịu dàng, chững chạc, luôn hồng hào và tràn trề sứcsống, đôi mắt là cả một bầu trời ngập ánh sáng. Tên này lạnh lẽo, u uẩn, kiêu căng, đôi mắt nông trơ luôn nhìn người ta vớiánh nhìn bình thản, chẳng màng, như chọc tức người ta phảiphản kháng lại. Sao tôi cảm giác như mình đang bị bao vây giữanhững mối quan hệ tưởng xa lạ nhưng lại là những kẻ quen biếtnhau. Ví dụ như Thư đi, thì ra Thư kể Prince của Thư lại là ChíLinh.
Tình cờ quá! Tình cờ đến nỗi đang lộ dần những lỗ hổng chântướng mang ý nghĩa sâu xa nào đó mà tôi chưa giải mã hết được.
Trở lại với tên Minh đáng ghét, hắn nhấp nhứ môi, rồi ghé mặt gần tôi:
_ Đắc tội với tôi thì cô không yên thân đâu!
Tôi cười tự tin:
_ Chỉ cần tôi không đến võ đường nữa là thoát khỏi cậu thôi!
_ Mơ đi! Tôi có số điện thoại của cô rồi nhé! – Minh nháy mắt bí ẩn.
Cái gì? Sao hắn có được số máy của tôi? Tôi cho số điện thoại của mình cho hắn lúc nào? Sao tôi không biết?
Tôi chao mắt, nghi hoặc.
_ Lếu láo!
Hiểu Minh bật môi cười, tạm chấp nhận là cái nụ cười không gian xảo lắm, nhìn rất thật lòng. Hắn nói:
_ Không tin cô nghe tôi cài chuông đặc biệt cho số của cô đây này? Không tin cô cứ gọi thử đi!
Tôi nhíu ấn đường, gãi đầu, tay lấy cái điện thoại của mình,chần chừ. Tên ôn thần ấy giựt ngay máy trên tay tôi, vừa bấmbàn phím với tốc độ hoả tiễn, vừa ba hoa:
_ Xen nào, tôi gọi thử cho cô tin nhé!
Vài giây sau, tôi nghe tiếng chuông mặc định của Samsung vang lên,Minh móc trong túi “con bé” Galaxy cáu cạnh với màn hình đangnhấp nháy dãy số điện thoại của tôi. Hừ, nhạc Samsung bìnhthường chứ chuông đặc biệt gì đâu!
Hiểu Minh cười, mặt lanh như tiểu quỷ, trả điện thoại cho tôi:
_ Ôi cha, hình như là tôi chưa lưu số cô vào máy thì phải. Chờ tí nhé!
Ơ? Tức là tôi bị lừa hả? Hắn… hắn nói là chưa lưu số tôi,tức là hồi nãy hắn mới biết số tôi thôi. Sao mình ngốc vầynè? Oa! Hắn lừa mình! Cái đồ ma lanh!
_ Nè! – Tôi há hốc mồm, tức muốn xì khói. – Cậu gạt tôi!
Minh lướt tay trên bàn phím cảm ứng rất nhanh, rồi ngẩng đầu, lại nheo mắt:
_ Đâu có! Tôi đã có số cô rồi nè! – Chìa điện thoại cho tôi xem, ghi tên tôi là “Mai lùn”.
Tôi ra sức cấu véo vào bàn tay hắn, gắt ầm ĩ:
_ Ya! Cậu! Cậu! Hứ! Xoá ngay cho tôi! Dám ghi tôi là “Mai lùn” hả? Đưa điện thoại đây!
Minh phồng má, giơ thẳng tay lên trời, nhướn mắt thách thức. Tôi nhoi nhoi nhảy lên, hòng tóm lấy cái Galaxy của hắn. Hừ, tôimà giựt được thì tôi thề sẽ đập nát cái điện thoại của hắnngay!
Hắn tặc lưỡi, mặt tỏ ra thương hại:
_ Chậc! Chậc! Vậy mà không chịu mình lùn! Tội nghiệp quá! Màdù cô xoá được nhưng tôi vẫn nhớ nhé! Trí nhớ tôi tốt lắmđấy. 01647121xxx chứ gì!
_ Cậu! – Tức trào máu.
Hắn đưa ngón tay trỏ vào mũi tôi, hất mặt răng đe như dạy trẻ, cười ma mãnh:
_ Tôi sẽ khiến cho cô ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu cứ tiếp tục đắc tội với tôi thì…
Bước chân cao miên man lùi trong nắng nhạt, Minh lấp lửng ở câucuối, để tôi ôm cục tức uất nghẹn ở cổ. Tên ấy bước lùi,nhàn hạ, rồi quay đầu, tay phe phẩy chào tôi cùng cái cáchcười đắc thắng nở trên môi. Trong nắng chiều vàng lịm, gươngmặt đó thanh thuần như tinh linh, nét giá băng trở thành mànsương mỏng, chỉ có nụ cười lém lỉnh trêu tức tôi là sống động nhất. Hắn quay đi, vệt bóng dài trải trên khoảng sân rộng.Hoàng hôn chảy trên mặt tôi, sắc cam mật ấm dịu nâng niu.
Sao hôm nay mình hiền quá vậy? Bị người ta chọc giận mà vẫntrơ ra không phản kháng. Hay là tôi đang lo lắng cho cái hậu quảcủa mình mà tên ấy vẫn chưa nói hết? Chỉ biết rằng mình đangchú tâm quá nhiều bởi nụ cười kia. Nó đang chân thật là mộtnụ cười sao? Chỉ nhìn thôi mà sao tay chân tôi đình công hết thế này? Giờ tôi chỉ biết ngậm bồ hòn chịu ức thôi. Ăn xong cáilễ Vu Lan cái mình từ bi thế này sao? Máu sư tử trốn đâu rồi?
Sực tỉnh, tôi lao đầu đuổi theo dáng hình đó, muốn trả đũa.Nhưng mà ra khỏi Trung tâm thể thao thì chẳng thấy Hiểu Minh đâu. Hắn đã biến đi đâu mất dạng. Trước mắt tôi là dòng xe cuốingày nô nức lưu thông.
Mất dấu rồi!
Thất thiểu, tôi về chỗ lấy xe. Tâm trạng ảo não quá! Chẳng lẽgiờ mình nên bỏ sim? Cái sim xài lâu lưu cả trăm số điện thoạitiện lợi vậy mà bỏ thì tiếc quá! Làm sao đây?
Mai ơi, khổ rồi! Mày về mà xem con “đười ươi Anh Quốc” đó trả thù mình!
0.00 am
Biệt thự nhà Chí Linh.
Chiếc xe sang trọng lăn nhẹ mình giữa đêm đen sánh đặc, ánh đenpha vội tắt lịm sau khi chiếc xe đã dừng trước cổng khu biệtthự to lớn. Hoàng Hiểu Minh cho xe chạy thật khẽ khàng đểtránh làm quấy nhiễu đến dân cư chung quanh. Chiếc áo khoáchoodie che đi cánh tay mới được may chỉ lại, vết thương sưng tấyvà có triệu chứng viêm nặng. Có lẽ giờ phút này, người sẽtận tuỵ giúp cậu che giấu vết thương chỉ có Hạ Khánh Di. Dilà người xử lí vết thương trên vai Minh. Dù bên cạnh nhím, Alexcó kiến thức và kinh nghiệm xử lí vết thương bậc thầy nhưngcậu lại không dám cho anh biết về tình trạng của mình. Tínhanh hay lải nhải, lèm bèm và hình tướng, nếu thấy cậu bị thương nặng thế này thì anh sẽ bắt cậu nằm lì ở bệnh viện hàngtháng trời dưỡng thương cho xem. Tốt nhất là kín cái miệng đểđỡ khổ cái tai.
Sương đêm rớt tí tách xuống những mặt lá xanh đen. Đêm lạnhlùng với gió chướng càn quét những đợt lá khô bay tứ tungkhắp con đường nhỏ. Minh mở cửa xe, ra ngoài.
Cậu đi theo con đường đến cánh cổng lớn, ổ khóa vi mạch điện tử của cầncó mật mã và cần xác nhận vân tay. Minh tần ngần ngắm nhìn và ấn thoănthoắt một dãy kí tự bí mật.
Đưa ngón tay cái mình làm thao tác cuối cùng: xác nhận vân tay.
Bỗng chốc, cánh cửa rung nhẹ, lững thững mở ra như một vị quản gia lọmkhọm cúi chào vị khách lạ. Minh cho xe lái vào trong, cánh cửa lại vội khép lại im ỉm.
Một màu đen bao phủ lấy cậu, sân vườn bên trong ngôi biệt thự rất rộng lớn, cây xanh bao bọc như một nhà lồng kính.
Bóng đêm như một chiếc hộp lớn nhốt chặt mọi cảnh quang bêntrong. Bóng tối xâm chiếm, càn quấy mọi thứ. Ánh mắt Minh chợt phát ramột thứ ánh sáng kì lạ – sắc đỏ như mắt mèo giữa đêm, đôi mắt căng rõ mọi thứ như một ánh đèn pin soi rọi, đôi mắt cậu như có thể nhìn xuyênqua bóng đêm. Như là một đặc ân của tạo hoá dành cho cậu, đôimắt được cấu tạo đặc biệt từ những những tế bào que khiếncậu quan sát trong bóng tối hệt như ban ngày.
Cậu bước nhẹ, chậm rãi, không hề phát ra tiếng động. Bộ điệu khoan thai, từ tốn, nhởn nhơ bước vòng vào phía sau ngôi nhà.
“Boong! Boong! Boong!” – Tiếng chuông điểm 0 giờ sáng từ một chiếc đồng hồ cổ bên trong ngôi nhà lớn vang lên, âm thanh trầm, vang vọng nhưkhua dậy mọi thứ – bắt đầu một ngày mới – thời gian của Q.
Cả tòa nhà lớn phủ sơn trắng sa hoa, màu sắc trang nhã đậm kiến trúchoàng cung, có những họa tiết nhỏ ở chân tường, vẻ bên ngoài cổ kính mặc dù nó chỉ vừa được hoàn thành vào tháng trước. Mùi sơn mới vẫn cònphảng phất trong không khí.
Minh không bước vào trong nhà, bàn chân len lỏi vào phía sân sau, nơilà một vườn hoa, chủ yếu là những loài lan quý, có cả những loài địa lan đắt tiền không dễ tìm và một số bonsai được uốn nắn công phu.
Hiểu Minh cảm nhận rõ mùi hương thoang thoảng của loài dạ lan xộc vàokhứu giác, hương thơm dễ chịu nhẹ nhàng xoa dịu thần kinh đang mệtnhoài của Minh.
Nền đất được lót những viên gạch xám mài nhẵn hình chữ nhật theo mộttrật tự xen kẽ đồng nhất, ven lối đi phủ sỏi trắng và những viên gạchtrứng ngỗng nối nhau thành một hàng dài.
Nhãn cầu trong mắt cậu căng ra, đăm chiêu tìm vật gì đó. Mắt cậu sánglên khi thấy một viên gạch mang hình lục giác ốp sát góc tường, lớp cỏkiểng xanh tốt đã che khuất nó. Hiểu Minh ngồi xổm xuống, bàn tay phảibẩy nhẹ viên gạch đó, xoay một vòng….
“Rục rịch…rục rịch…” – Đột nhiên bức tường của biệt thự khẽ chuyểnđộng, xoay 180 độ mở ra một cánh cửa bí mật. Lối vào bên trong thăm thẳm ngút mắt.
Minh phủi tay đứng dậy, nép người chen vào trong một cách nhanh chóng.Cánh cửa chậm mình khép lại, mặt cắt nối liền mép khó xác định được đólà một cánh cửa âm tường, trở lại hình dạng ban đầu, im lìm trong bóngtối.
Bên trong cánh cửa âm, những bậc thang tối ngòm dẫn xuống sâu trong lòng đất – cánh cửa này là nơi dẫn xuống tầng hầm bí mật của ngôi nhà.
Cảm nhận được những phân tử chlorine ngập tràn bên trong. Vẫn cứ tưởngkhông khí bên dưới sẽ rất ngột ngạt nhưng mọi thứ đều trái ngược. Nhữngmáy điều hòa nhiệt độ luôn giữ không khí bên trong mát mẻ ở mức 20 độCelsius, Minh bước xuống từng bậc thang một.
Vẻ tối tân từ những bậc thang cảm ứng làm Minh cảm thấy khâm phục nhữngkiến trúc sư tạo dựng lên ngôi nhà này – một căn cứ Q thu nhỏ, tất cảđều là công sức của các kĩ sư của Q. Mỗi bước chân của cậu, ánh đèn LEDxanh lại sáng lên, bất tận đến khi xuống hẳn mặt đất.
Nền gạch trắng bóng loáng, tinh tươm in hằn hình bóng của Minh. Lối điuốn cong, miên man với những mảng tường dát kim loại sáng mờ. Những ánhLED xanh lam mát dịu chạy dọc trần nhà.
Chân tường sáng lên màu sắc của những viên gạch dạ quang màu xanh mạ nổi bật. Mọi thứ lạnh ngắt hoang vu và không có bất cứ bảng chỉ dẫn nào.
Hiểu Minh đi mãi và dừng lại ở một cánh cửa trượt màu xám bạc bằng kimloại không gỉ, nhấn nhẹ nút kích hoạt, hệ thống tự động phát lên tiếngnói:
“Bắt đầu khởi động quá trình nhận dạng”
…
“Vui lòng nhập dữ liệu vân tay”
…
“Xác định khuôn mặt”
…
“Đã xác nhận. Xin mời!”
…
Làm theo thao tác mà hệ thống an ninh yêu cầu, cánh cửa trượt bật mở,không một tiếng động. Minh bước vào trong, như bản năng, cánh cửa lạikhép chặt.
Trong căn phòng âm sâu nhất trong lòng đất, vuông vắn và rộngrãi, mọi thứ bị ngập trong một thứ ánh sáng lam mát dịu, mùmờ. Trong thứ ánh sáng mở ảo đó, những nội thất của cănphòng cũng ẩn hiện theo. Chiếc bàn bầu dục dài bằng kim loạibóng loáng với dãy ghế trống không. Máy chiếu trên đỉnh đầunhấp nháy đèn LED đỏ. Những chiếc tủ cài khoá vi mạch côngnghệ cao đang lưu trữ những chiếc laptop là “bộ não” của Q.Hoàng Hiểu Minh và Trịnh Thiên Du là hai chuyên gia an ninh khônggian mạng hàng đầu của tổ chức. Nếu Du là hacker thực hiệnnhững phi vụ nhọc nhằn tấn công dữ liệu của các tổ chức tộiphạm thì Minh là bậc thầy bảo vệ an ninh không gian mạng cho Q,tránh các hacker của các tổ chức khác xâm nhập và dữ liệucủa tổ chức. Chiếc laptop đang lưu trữ thông tin bí mật đượcvận chuyển cẩn trọng về Việt Nam theo chủ nhân của nó, giờ nó được cất giấu tại căn cứ Q ở Việt Nam, tức nhà của Chí Linh – ngôi nhà được bảo vệ từ những khối óc thiên tài đã thiết kế nên hệ thống an ninh ưu việt. Người thiết kế nên mạng lưới bảo an đó là sự hợp tác giữa hai cộng sự mang mật danh Demon vàDevil, và cũng là công việc cuối cùng có sự hợp tác của haingười bạn thân trước khi tình bạn của họ bị rạn nứt.
Chiếc bàn ở góc phòng bày biện muôn vàn những chất hoá họcđủ màu toả ra ánh sáng ngọn đèn bàn màu trắng, nơi có ánhsáng rõ ràng nhất trong căn phòng. Chiếc áo blouse trắng đangtỉ mẩn, say sưa với công việc nghiên cứu của mình. Chàng traicó mái tóc đen mun đã ngồi hàng giờ trong phòng làm việc đểphân tích các mẫu vật mà mình đã thu thập. Không gian yên ắng,tĩnh lặng, chốc chốc có tiếng leng keng nho nhỏ phát ra donhững lọ chất hoá học vô tình va vào nhau. Bàn tay lâu lại ghichép vào cuốn sổ nhỏ.