Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 44: Nhiệm vụ khả thi
Thầy giao anh Hữu Hoà làm trọng tài, giữa sân đấu, anh đứng hiên ngang, cất giọng:
_ Chung, Hong! (Xanh, đỏ!)
Chúng tôi bước ra sân đấu. Tự nhiên thấy tim run bắn, tôi hít hơi sâu, bàn tay lạnh đi. Bước ra.
Đối diện, Hoàng Hiểu Minh bình thản và thoải mái như đang đidạo chơi. Hừ, ta sẽ đập tan cái vẻ mặt phách lối này!
Anh Hòa đứng giữa chúng tôi, giơ hai cánh tay ra trước mặt, song song nhau, vuông góc với mặt đất rồi hắng giọng:
_ Cha-ryeot. (Nghiêm) – Kyeong-rye. (Chào).
Tôi khẽ lườm đối thủ, sau đó đứng nghiêm lại, gập hông, cúingười 30 độ. Hắn cũng chào tôi qua loa. Tưởng tượng y như phimTàu lúc tân lang, tân nương đang bái đường. Suy nghĩ kì cục đólàm tôi ớn lạnh, chắc chắn là đầu tôi chẳng nghiêng đủ 45 độđể tôn trọng con người đáng ghét đó đâu. Ai bảo hắn cũng qualoa như thế.
_ Joon-bi. (chuẩn bị).
Bộ giáp xanh đối diện xoè hai bàn tay ngang bụng, nâng dần tớichấn thuỷ, vo thành nắm đấm rồi lại di chuyển hai nắm đấm taysong song trở về ngang bụng. Hắn chả hồi hộp hay gì á, rất tự tin, rất ngang tàng.
Tôi gần như nín thở, chờ nghe hiệu lệnh cuối cùng của anh Hoà. Mi mắt tên Minh khẽ nheo, ý cười cợt. Đáng ghét!
Tiếng hô mở màn thật sự:
_ SHI-JAK!!! (BẮT ĐẦU!!!)
Trận đấu bắt đầu, mọi âm thanh huyên náo ngoài sân nín bặt,chỉ còn nghe tiếng hô thủ thế, tiếng hét ra đòn của hai đốithủ.
Tôi tấn công trước, phang đòn đá vòng cầu quen thuộc, cố dùngtốc độ thật nhanh để ghi điểm trước. Âm thanh tiếng chân nện lên mặt sàn thùm thụp.
Thật đáng sợ, tên ấy nhanh hơn tôi, giật người ra, phản công chớp nhoáng.
_ Ashihhhh! – Tiếng hô của đối phương, kèm cú đá giò lái bất ngờ, nhanh như sao xẹt.
Cảm giác giáp đấu của mình vang lên chúa chát, kế đó là tràng vỗ tay tán dương của “khán giả”.
Tôi quay mặt sang thầy, thầy tôi chỉ thở dài, lật bảng điểm 1-0.
Trọng tài vẫn duy trình hiệp đấu có vỏn vẹn hai phút.
Sao hắn nhanh đến thế? Đòn đá nhanh đến mức tôi chẳng nhìn rahình thù. Tiếng chân hắn va vào giáp tôi, vang vọng, nhưng khônghề mang chút cảm giác đau đớn. Hắn chỉ đánh lấy điểm trúnggiáp. Chân hắn dài như thế, nếu như lúc phản đòn mà dùng đònđá ngang trúng đầu thì sẽ có 2 điểm rồi.
Tôi nhấp nhứ, vẻ bối rối, dè chừng, tay luôn thủ nắm, nhưngnhát đòn hơn. Canh chừng mỗi lần hắn nhử chân chuẩn bị xuấtđòn là tôi lại đổi chân cho nghịch hướng của hắn, hắn dồn tôi, tôi cứ thụt dần đến khi dừng ngay đường cảnh báo gần ra tớibiên. Anh Hữu Hoà lập tức can hai đứa ra, lôi về giữa sân.
Thời gian giống như mới mọc thêm chân, gần hết hiệp. Tôi đánhbạo, phang đòn số 2. Chân chưa kịp chạm tới giáp đối phươngthì…
“THÙM THỤP! Phập!”
– Asherrrr!!! – Giọng hét uy lực, dũng mãnh như chúa tể sơn lâmđang gầm. Lần này thì tôi cảm giác trước ngực căng tức, rồicả người ngã bật ra đất, cú đá làm tôi như tắt thở tạm thời. Choáng váng.
Một tràn pháo tay nữa vang lên, rầm rộ, có tiếng tung hô nữa.Khi chân tôi vừa đánh lừa và xuất đòn số 2, Hoàng Hiểu Minh đã đoán trước được và quay người phản đòn số 4 ngay lập tức.Đòn đá dồn toàn lực khi xoay người như thế đã ăn điểmknock-down, tức là làm đối thủ choáng.
2-0
Tôi ngồi dậy, tai ù lên. Nghe được tiếng anh Hoà hô:
_ Keu-man. (kết thúc hiệp 1).
Hoàng Hiểu Minh dẫn tôi 2 điểm. Tôi đã khinh địch rồi!
Hiệp 2 mở ra sau 1 phút nghỉ. Tôi đội lại mũ giáp, có chútthấm mệt vì ăn cú đá vào ngực đầy uy lực. Lần này tự hứavới bản thân sẽ cẩn thận hơn và quyết gỡ điểm để không bị xử thua ê chề. Quyết tâm!
Hiệp 2 theo nhận định là tẻ nhạt. Tôi quá cẩn trọng, còn đốiphương lại không tận dụng cơ hội ra đòn. Như hắn đang cố ýnhường tôi. Thật chảnh!
Kịch tính gần cuối hiệp, khi hắn kè tôi gần nhau, giữ đốiphương trong thế kẹp, cánh tay móc giữ thân tôi nhầm ngăn tôixuất đòn. Trong lúc đó, tên Hiểu Minh cất giọng thì thầm gầntôi.
_ Cô nghĩ sẽ thắng được tôi sao?
Môi tôi đang cắn chặt, ráng nhếch môi:
_ Có chứ. Mới thua có một hiệp thôi! Cóc sợ!
_ Cú hồi nãy chưa tởn à? Đau không? Thêm vài cú nữa là bao ambulance về nhà nhé!
Tôi hừ lạnh, dùng sức đẩy vai hắn, xô ra. Một cách bản năng,không tự chủ, chân tôi xuất đòn đá múc đơn giản như đầy lựcnện xuống vai hắn.
_ Ya!
Đối phương bước lùi hai bước, nét mặt khẽ kinh sợ. Có vấn đềgì đó khi chân tôi chạm vào vai trái của hắn. Vì đánh vào vaikhông ghi điểm nên chỉ đả thương được đối thủ. Nhân lúc hắn chưa hết bàng hoàng, không kịp phản công, tôi dồn gần như trọn lực, bồi thêm một cú đá chẻ vào đầu người đối diện.
“HUỲNH HUỴCH! Phập! Rầm”
_ Baraaaa! – Tôi kiêu hãnh hét lên, tấn công được rồi!
Tiếng vỗ tay rợp trời, có mấy đứa kích động đứng dậy hú hét. Tôi vừa đá trúng mũ giáp đối thủ.
_ Keu-man! (kết thúc hiệp 2)
La la la, tỉ số 3-2, tôi đã thắng ở hiệp 2. Vui quá!
Tạt cả chai nước khoáng vào mặt, má tôi nóng bừng bừng nhưđốt lửa, tôi tu nước ừng ực, mồ hôi tuôn ướt nhem, ngã dài trên ghế tựa.
Anh Bình sư huynh, người anh cả ngang ngửa địa vị của anh Hoàđưa cho tôi cái khăn, rồi xoa cái chân vì căng hết lực ra đánhcủa tôi, săn sóc.
_ Giỏi lắm nhóc! Tưởng em tiêu chắc rồi chứ! – Anh khen.
Tôi hếch mũi:
_ Sao tiêu được! Đệ tử võ đường Đệ Nhất đây sao thua được con “đười ươi Anh Quốc” đó chứ!
Bình đại huynh phì cười, rồi xầm xì nhỏ với tôi:
_ Hồi lúc em tung cú Ap-chagi anh đâu thấy quá nặng đâu mà hìnhnhư anh thấy cậu ta rất đau thì phải. Em nên chú ý cái vai trái của cậu ấy.
Vai trái? Lúc gặp hắn trước giờ học tôi đã từng va trúng vaitrái của hắn, tên Hiểu Minh đó đã té bệt xuống đất khônggượng nổi. Và chỉ một đòn đá thẳng tầm thường trúng vai, hắn đã mất bình tĩnh? Vậy là…
Tôi thốt khe khẽ, như đào trúng mỏ vàng:
_ Nhược điểm của hắn chính là vai trái?
Bình ca ca gật đầu:
_ Có lẽ. Em cứ tập trung vào điểm đó. Một cú tấn công vô vai,bồi thêm mấy đòn hiểm. Thêm đòn bandal, tốt nhất là tận dụngđòn chẻ, đạp lên giáp nón như hồi nãy. Em ráng đánh knock-outcàng tốt! Đừng quên phòng thủ cho chắc đó!
Tôi gật đầu. Cảm ơn ông anh tốt bụng.
Hoàng Hiểu Minh! Mi die thật rồi!
Những đôimắt đăm đăm nhìn trong không gian, tập trung duy nhất về hai nhân vậtđang giao đấu. Tiếng cổ vũ nồng nhiệt. Cơ thể hừng hực khí thế. Tiếngkhai màn hiệp 3 vang như sấm dậy. Tim bồi hồi, căng tràn nhựa sống. Đôimắt dán vào con mồi. Mãnh liệt tấn công.
Sẽ là thắng hay là thua đây?
– Shi-jak!
Như cơn lốc dữ tràn tới, bóng áo giáp nhào vào nhau hệt hổ đói, quầnthảo, chống cự, tấn công. Hiệp 3 sẽ quyết định tất cả. Một là tôi thắng. Hai là hắn sẽ thắng. Quan trọng là giao kèo đã giao, nếu tôi thua thìsẽ phải ngoan ngoãn nghe lời hắn. Chữ tín đặt hàng đầu. Vì thế, nếukhông muốn phục tùng con người kia thì chỉ có một con đường duy nhất làphải chiến thắng!
Hai phút ngắn ngủi này sẽ định đoạt tất cả! Không được thua nhé!
Hoàng Hiểu Minh quả là rất tài giỏi. Thân thủ nhanh nhẹn, kĩ thuật dứtkhoát, hiểm hóc, kiểm soát lực chân rất chặt. Hắn hoàn toàn chỉ là muốnghi điểm, ngoài ra, với sức như thế nếu dùng hết lực thì sẽ knock outtôi dễ như trở bàn tay. Trình độ này ắt là đã qua khổ luyện rất nghiêmkhắc, hoàn toàn xứng đáng với đẳng tứ mà hắn ta mang. Hiểu Minh thực sựkhông muốn đả thương tôi thật sao? Vậy nếu tôi dùng thủ đoạn để đánhthắng trận này liệu có quá hèn hạ không?
Vai trái – yếu điểm duy nhất trên người đối thủ. Nếu tôi tập trung đảkích điểm trọng yếu đó làm đối thủ hoang mang, không phòng thủ được thìtrong những đòn quyết định sẽ có thể chiến thắng. Có nên không? Làm vậycó còn là tinh thần thể thao lành mạnh không? Đó còn là tinh thầnTaekwondo chân chính chứ? Tôi thực sự bị bối rối.
“BỐP!”
– Ya! Arsherrrrr!!!
“HÚ HÚ HÚ! Hay quá!!!”
Mỗi chuỗi âm thanh liên hoàn đánh động lí trí tôi trở nên minh mẫn. Cúgỡ 3-3 của Hoàng Hiểu Minh làm tôi bừng tỉnh. Minh đã san bằng tỉ số,nếu giờ tôi cứ tiếp tục nấn ná thì theo cái đà này tên thối tha đó sẽchiến thắng.
Không được! Tôi phải thắng! Không thể thua thế này được! Mình sẽ làm sao nếu thua đây?
Mồ hôi chảy từ trán xuống, cay xè mắt. Tôi thấy đối thủ cũng đã thấm mệt rồi, gương mặt đó cũng bóng nhẫy mồ hôi. Nhưng trong đôi mắt hổ pháchlà ánh nhìn vẫn thản nhiên và bình lặng như cũ. Hắn không nề nao núngtrước tôi, hay là quá giỏi che giấu?
Sàn gỗ lụp bụp tiếng bước chân nhún nhảy, va đập. Mỗi lần tôi chuẩn bịra đòn đánh là tên ấy lại lùi xuống một bước, che đi cái vai trái củamình. Đúng là như một đứa trẻ đã từng nghịch dại nếm thử trái ớt hiểmthì nhất quyết lần sau chẳng bao giờ nó muốn nếm lại quả ớt cay xè đólần hai. Chính vậy, đã từng bị đánh vào nhược điểm, Hoàng Hiểu Minh trởnên nhạy cảm khi thấy tôi muốn đánh về phía bên trái của hắn. Rõ ràng là sợ đau mà!
Được thôi! Cũng biết sợ ấy nhỉ? Xin lỗi vì tôi phải lợi dụng điểm yếu của cậu rồi, Hoàng Hiểu Minh!
Thế là tôi nhún chân, quyết định tấn công trực diện vào vai đối phương. Chân sải đòn, áp đảo, tiếng hét uy lực.
_ Ya! Hey!!!
“BỐP!!!”
_ 4-3!
Ha ha! Chính xác rồi! Vươn đông, kích tây thành công. Vốn dùng một đòngiả số 1 hướng đến vai đối phương tấn công, Hiểu Minh vì tránh chân tôiđá vào vai trái nên ra sức che chắn cho cánh trái, để sơ hở lộ ra ở phần hông phải và bụng. Ngay lập tức, tôi dùng đòn số 4 thật nhanh, quayngười đá thẳng vào bụng hắn, trả cú đá hắn đã tặng tôi hồi hiệp 1, vẫnlà đòn số 4, vẫn là cách đánh lừa phòng thủ mà hắn đã dùng.
Tôi thấy anh Hữu Hoà khẽ gật đầu hài lòng, anh giơ tay tiếp tục trận đấu.
Hai chiếc áo giáp kè sát nhau, hắn khoá chặt chân tôi, khẽ làu bàu:
_ Con nhỏ kia! Cô hay lắm! Hừ!
Tôi cố sức thoát khỏi cánh tay kè chặt đó, cảm thấy như sắp chạm hẳn đến gương mặt kia. Bỏ qua bộ giáp che chắn này thì chẳng khác gì tôi và hắn đang ôm nhau. Bởi vậy tôi thấy cực kì nhạy cảm mỗi khi bị hắn kè sátnhư thế này, chỉ mau phá được thế kìm kẹp để thoát khỏi tư thế ám muộitrên.
Tôi vừa loay hoay tháo cánh tay đang kè chặt mình lại, nhếch môi đắc ý:
_ Lấy đạo người trả cho người, có gì là sai nào?
Hơi thở kia trở nên hì hục, giọng tên huấn luyện viên trở nên đứt quãng vì thấm mệt:
_ Ngon thì xáp lá cà nè, chơi vậy hèn lắm cô em!
_ Hứ! Ai anh em với mi! – Rồi lén dậm mạnh vào bàn chân hắn để thoát thân.
Tên Hiểu Minh bị đạp trúng chân nên nhăn mặt, xô tôi ra khỏi người, tay chụp mũ giáp, rồi tiếp tục thủ thế chuẩn bị phản công.
Tôi lướt mặt chăm chăm trước mặt, không phải là nhìn hắn mà nhìn anhBình đang ngồi ở hướng đối diện tôi. Anh giơ cổ tay lên, nơi có chiếcđồng hồ điện tử đen, báo sắp hết giờ. Ý bảo tôi mau đánh thúc để kéo xakhoảng cách điểm số.
Nếu giờ đánh nước rút, nếu thành công thì tôi sẽ thắng chắc, còn kẻ ấychống cự và phản công được thì coi như tiêu đời. Nếu muốn bảo toàn kếtquả 4-3 đến cuối giờ thì tức là tôi phải cắn răng né đòn của Hoàng HiểuMinh, không cho hắn ghi điểm. Nhưng 4-3 rất dễ lật ngược tình thế, cókhi hắn đánh gỡ điểm không chừng nên theo cách đánh vũ bão đến điểmchênh lệch nhiều hơn sẽ khả quan hơn.
Anh Hoà giơ ngón tay khe khẽ, ngầm kêu tôi cứ tấn công mạnh mẽ lên. Ở võ đường Đệ Nhất này, giờ ai cũng hi vọng tôi sẽ làm mở mày mở mặt cholớp, nếu thua cũng chẳng có gì là hổ thẹn. Nếu tôi thắng “con đười ươiAnh Quốc” này thì sẽ nổi như cồn cho xem!
Nhịp tim như trống đập xung thiên trong ngực, cảm giác căng tựa dây đàn. Bụng tôi thắt lên, đau xốc hông ê ẩm. Máu nóng tràn trong huyết quản,rần rần chạy khắp cơ thể. Mồ hôi mặn thấm ướt lưng áo. Bộ võ phục sắpướt nhẹp vì mồ hôi tuôn nhiều, đến nỗi chúng rớt trên mi tôi, long lanhnhư nước mắt. Giọng sắp khàn đi, tôi tập trung cực độ, mạnh mẽ tung đòn:
_ YA!!! HAYDA!!! Barrra!!!!
“BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP!”
Đòn đá vòng cầu leo không khoan nhượng vào ngực đối thủ. 7 đòn vòng cầutrên không trung liên tiếp như muốn rút cạn sinh lực của tôi, ý địnhcuối cùng sau khi kết thúc cú đá vòng cầu thứ 7 sẽ kết trận bằng đòn chẻ vào đầu hắn. Thời gian sẽ kịp chứ?
Có vẻ như Hoàng Hiểu Minh đã thấm đau rất nhiều, hoàn toàn không thểchống lại vì trong 7 đòn liên tục tôi tấn công đã có 3 đòn nhắm thẳngđến vai trái không tiếc thương.
Những tiếng ồ thảng thốt của võ sinh vang lên bên tai, chân tôi cũngnặng dần, đuối muốn đổ quỵ xuống sàn. Mặt tên Minh biến sắc dần, táixanh, cánh tay trái buông lơi phòng thủ. Hắn cứ lùi dần theo hướng đácủa tôi – những cú đá không tính điểm cốt chỉ để tung ra đòn chẻ vào đầu phút chót.
Giây phút quyết định… Cú đá thứ 7 chạm tới vai đối phương… Rất mạnh! Và… đòn dứt điểm cuối cùng cho hiệp 3…
Sân thi đấu như muốn nín thở. Những tiếng reo hò tắt bặt. Mọi cảnh tượng như một cảnh phim quay chậm. Âm thanh sống động hơn bao giờ hết.
Hoàng Hiểu Minh đứng yên như trời trồng trên sân đấu, bình thản như đónchờ đòn dứt điểm của tôi. Hắn mỉm cười – lần đầu tiên tôi thấy đó chínhlà một nụ cười thực sự của hắn. Nụ cười rất nhẹ, thoáng như hư vô.
“RẦM! BỐP!!!”
_ Ya!
_ Ashihhhhhh!!!
Hai tiếng hét cùng vang lên, kéo theo âm thanh va chạm kinh hoàng. Tôiđã xuất đòn đá chẻ rất mạnh. Mục tiêu giành 3 điểm khi tấn công vào đầu. Nhưng…
Khi chân tôi sắp chạm vào đầu đối phương thì đã nhận một lực mạnh gấpbội phản công vào đầu. Chân tôi chệch hướng, không thể đánh vào đầu hắnmà mất thăng bằng, đạp thẳng vào bả vai trái của đối phương. Đòn đá rấtmạnh.
_ Keu-man!
Tiếng kết thúc trận đấu vỡ vụn trong không gian như những mảnh vỡ đứt đoạn găm vào thính giác.
Hoàng Hiểu Minh quỵ ngã xuống sàn, hắn dùng tay và gối để chống chếch cơ thể mình gượng dậy. Gương mặt ấy không còn tái xanh mà trở nên đỏ rần.Tôi như thấy rõ những mạch máu xanh li ti đang nổi hằn trên thái dươngcủa kẻ mặc giáp xanh.
Như không có một tiếng thở nào thoát ra, đám võ sinh giương mắt nhìnnhau rồi hướng mắt tới thầy – giám khảo của trận đấu. Tôi chống tayxuống gối, thở hắt, mồ hôi tuôn nhầy nhụa, nhỏ xuống sàn gỗ lạnh ngắt.Choáng quá! Y như vừa có một cơn lốc ùa qua. Trong mắt tôi vẫn khắc hằnhình ảnh bộ giáp xanh và gương mặt đang mỉm cười của hắn. Nụ cười tửthần, cái cười bình thản đến đáng sợ. Nụ cười của kẻ chiến thắng. Độtnhiên như thấy ánh cười thanh thoát đó trở nên lạnh lẽo buốt xương.
Tôi cố ngoảnh đầu, thấy cổ mình ê buốt, đầu tê rần sắp mất cảm giác. Đôi mắt đỏ ngầu quay qua thầy, thẫn thờ rồi cười nhạt như chấp nhận kếtquả:
_ Em thua rồi!
Thầy cũng cười nhẹ, nụ cười có vẻ hài lòng. Tôi đã chiến đấu hết mình. Thua nhưng kẻ còn đứng vững trên sân đấu là tôi.
_ 6-4. Xanh thắng! – Anh Hoà nói, rồi đưa tay hướng về phía Hoàng Hiểu Minh.
Tôi đưa mắt nhìn giáp nón của mình văng ra khỏi thảm đấu, nằm trơ trọitrên nền gỗ nâu. Nó đã văng khỏi đầu tôi khi bị một lực đá khủng khiếptác động vào. Khoảnh khắc đòn chẻ của tôi sắp giáng xuống đầu Hiểu Minh, trong tích tắc chưa mất đến một giây đó, đòn móc gót đã tấn công bấtngờ vào đầu tôi như liều mạng. Vì hắn biết sẽ không thoát kịp một đònchẻ uy phong sắp giáng vào mình. Tốc độ của chân tôi vốn rất nhanh, tôitự tin về điều đó. Nhưng không ngờ, tốc độ của kẻ đó còn nhanh đến nhưhư ảo, giống như một cơn lốc vô hình quét nhanh qua tôi. Tàn bạo. Cú đámóc gót đầy liều lĩnh, hắn đá vào đầu tôi. Biết làm vậy sẽ làm tôichoáng lắm. Nhưng theo quán tính, chân tôi vẫn không thể dừng lại, đònchẻ mạnh bạo đáp xuống bả vai đã đau lả của hắn. Hiểu Minh làm vậy nhưthí một cánh tay của mình, chấp nhận hi sinh phần vai yếu điểm để phảncông. Hắn quá đáng sợ! Vì chiến thắng mà chẳng thương tiếc mình.
Anh Hữu Hoà chìa tay đỡ Minh đứng dậy. Anh giơ tay hắn lên cao, biểu thị cho người chiến thắng.
Những tiếng vỗ tay không ngớt tràn ngập lớp học. Mọi người đã thấy mộtmàn đầu mãn nhãn. Hai giáp xanh đỏ lê bước đối diện nhau, cúi chào theothông lệ.
Màn đấu cũng đã kết thúc buổi học. Mười phút đấu với nhiều cảm xúc lẫnlộn, nhưng cảm giác hiện giờ vẫn là cái choáng váng đến ong cả tai.
Võ sinh tản ra, ồn ào cười nói. Chỉ còn tôi và hắn đứng đối diện nhau trên sàn đấu này.
_ Cậu là một kẻ liều mạng! – Tôi lắc đầu, thấy giọng mình vẫn có đứt quãng vì mệt.
Hắn cười rất nhạt, như rất mệt mỏi:
_ Vừa lòng cô rồi chứ?
_ Sao phải bất chấp như thế?
Hoàng Hiểu Minh tháo giáp nón xuống, mái tóc nâu ướt đẫm, rịn mồ hôi xuống thái dương. Nụ cười tự mãn của hắn thật yếu ớt:
_ Tôn nghiêm cuối cùng dành cho tôi! Tôi-không-muốn-thua-một-đứa-con-gái!
_ Ừ, thì cậu thắng rồi đó. Ít ra là làm cho tôi có cái để nể. An lònggọi thành tâm: Huấn luyện viên! – Tôi cười, có chút trêu đùa rồi chìatay ra bắt.
_ Phiền đủ rồi! – Hiểu Minh đã đứng thẳng dậy, con người đó cũng chìatay ra bắt đáp lễ. Kề sát tai tôi. – Đừng quên giao kèo nhé! Ha ha! -Giọng cười giễu cợt, khoái chí đó lướt qua tôi. Xa dần. Hắn đã đi vềphía phòng thay đồ. Bỏ lại tôi với cái nhìn ngơ ngẩn phía sau.
Những xúc giác trên bàn tay vừa tiếp xúc với tay của kẻ chiến thắng đang đánh động tôi chú ý đến. Cái cảm giác nhớt nháp, rìn rịn, ươn ướt trong lòng bàn tay. Có mùi ngái tanh tràn đến mũi. Tôi giơ tay lên, lật coilòng bàn tay của mình. Đập vào võng mạc là hình ảnh kinh hãi. Sắc cam đỏ còn nóng ấm quyện vào từng kẻ ngón tay, tràn trề trên da thịt mình….
Là Máu!!!
***
Âm thanh tựa lưng vào cửa nặng nề, Hoàng Hiểu Minh chuệch choạng tựa cơthể mình sau tấm cửa gỗ, dãy phòng thay đồ còn vắng người, có lẽ cậu làngười bước vào đây duy nhất lúc này. Bên ngoài lớp võ ắt còn nghe giáoviên dặn dò vài điều, cậu nghe những tiếng vâng dạ đều ran của đám võsinh.
Đưa tay vuốt mồ hôi, gương mặt cậu trở nên trắng bệch như trang giấy, mồ hôi đầm đìa. Cả người đau đến mức muốn rụng rời. Chiếc áo võ phục trắng với bả vai phải nhơ nhuốc máu tươi, thấm đỏ màu vải trắng, lăn dần từcánh tay thẳng đến từng kẻ ngón tay. Vết thương do bị viên đạn găm vàokhông lâu ắt là đã bung chỉ, rách toạc da trở lại. Vốn nó đã bị nhiễmtrùng và khó lành, giờ lại phải tiếp nhận sự đả thương từ cô gái nhỏkhiến vết thương sưng tấy nghiêm trọng, không ngừng tuôn máu.
Minh nghiến chặt răng, cố nén đau để lê bước đến tủ quần áo một cáchnặng nhọc, từng bước đi, máu nhỏ thành dòng nhỏ lăn trên nền đất. Cậunhíu mày, khẽ làu bàu tức tối.
Có tiếng cửa cọ kẹt mở, Minh quay phắt người, cố rướn người thẳng dậy.Đối diện trước mặt, cô gái tóc nâu, uốn xoăn và đôi mắt vuốt chì đennhẹ. Là Thái Thiên Vi – đối tượng khiến cậu trở thành huấn luyện viênTaekwondo bất đắc dĩ thế này. Ngẫm lại cũng thật buồn cười. Tại sao cậucó thể nghe lời Linh và Thi để diễn trò lố này được chứ? Thật ngu xuẩn!
Cô gái e dè trong bộ võ phục trắng tinh, vẻ bạo dạn, quyến rũ thường ngày tự dưng tiêu biến trước chàng trai lãnh đạm.
Mất vài giây để Hiểu Minh quan sát đối tượng, rồi lại mau chóng trở lại nét lạnh lùng mọi khi, bỏ đi ngang qua cô.
_ Khoan đã! – Tiếng nữ giới sau lưng vang nhẹ, Minh khựng chân, có phần kinh ngạc.
Thiên Vi bước gần đến bên cậu, nén vẻ ngợp thở trước dung mạo xuất phàm của huấn luyện viên. Cô đánh bạo, nói:
_ Tay anh… bị thương rồi! – Cô đánh liều đưa bàn tay mình nâng nhẹcánh tay trái tuôn đầy máu của người thiếu niên lên. Từ trong tay, dèdặt chiếc khăn tay chạm lên làn da ướt đẫm máu. Tất cả gói gọn trong một cử chỉ dịu dàng và tỉ mẩn nhất.
Minh đứng yên tại chỗ, không phản ứng, phó mặc cho cô gái kia tuỳ ý lausạch những vệt máu tươi đang tuôn trên tay mình. Có ai để ý trong đôimắt nâu đỏ chợt sắc lẹm ánh nhìn tinh quái.
Bàn tay nhẹ nhàng nâng cánh tay người thiếu niên tóc nâu hạ xuống. Trong mọi thao tác, cô dường như nín thở theo, nghe tim mình bỗng nhiên đậplên tưng bừng, bầu má nóng ran. Một cảm xúc khó hiểu dành cho cô gáithích chinh phục, đến khi cảm nhận được sự trống vắng lướt tới lúcngười con trai đã rời xa…
Cảm giác ngỡ ngàng. Có chút se se trong tim.
Nhưng, đôi mắt nâu đỏ chợt dừng lại, không quay đầu. Từ cánh môi anh đào thốt lên rất nhẹ, vẫn đủ cho người phía sau nghe thấy và vui sướng vôngần.
Tiếng nói vang trong không gian tĩnh lặng, chút khàn trầm, mỏi mệt, nhưng đầy ôn nhu:
_ Cảm ơn!
Thiên Vi đứng ngẩn nhìn, khẽ sờ nhẹ lên ngực. Quả tim đập rất nhanh, như đang nhảy múa. Cô véo vào má mình, tự hỏi thầm: “Mình có đang nằm mơkhông?”