Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 43: Nhiệm vụ khả thi
Tên con trai trước mặt đã đứng thẳng dậy, chắp tay sau lưng, hắn khẽ cười, nhướn mắt nhìn tôi:
[Cũng sắc sảo quá nhỉ?]
_ Tốt! – Hắn cười. – Xem ra cô cũng không phải là dạng “hữu danh vô thực” nhỉ?
Tôi mím môi, cười gằn:
_ Thưa “thầy”, bài khảo sát của “thầy” hết chưa ạ? Đến lúc ta bắt đầu vào bài giảng chính được rồi chứ?
Vệt môi hồng kia kiêu hãnh cong nhẹ, hắn ưỡn ngực, đứng trước lớp:
_ Nãy giờ đã dành thời gian quan sát đủ. Tôi có một số ý kiến sau đây:
Thứ nhất, cách thắt đai của cậu Hoàng Thi đã bị sai, vuilòng kiểm tra lại. Nếu chưa biết thắt thì hãy nhờ “sư tỉ” Maiđây hướng dẫn.
Một anh chàng xấu xí có nốt ruồi rất to trên mép đã bị chỉ.Anh ấy tháo đai của mình ra, liếc nhìn huấn luyện viên rồi lúi húi thắtlại. Haiz, cái ông “thầy” này xét nét thấy sợ!
[Thằng nhóc Thi này, cố tình ngô nghê cũng vừa phải thôi chứ!]
Hắn nói tiếp:
Thứ hai, anh bạn tên Linh, vui lòng lần sau đến lớp hãy chuẩnbị kính áp tròng, nhỡ trong lúc tập luyện mà cái kính cậncậu đang mang bị vỡ cũng không hay lắm!
My God! Hắn quả là trùm soi mói! Đến cái kính của người ta mà cũng không tha! Mới nhận lớp đã muốn gây mích lòng rồi đây!Tôi thấy cậu Thi ngồi cạnh cái anh tên Linh cười khúc khích đắc ý. Chắc họ biết nhau.
Bàn tay ông thầy chỉ về cái chị xinh đẹp tên Thiên Vi:
_ Còn cô…
Chị gái xinh đẹp đó chớp chớp mắt, ngẩng mặt:
_ Tôi…
Hắn cười:
_ Phải! Cho cô 5 phút để cắt hết bộ móng đó.
Chị Vi nhíu mày, nhăn nhó:
_ Thầy ơi, em dưỡng suốt 3 tháng mới dài được như thế đó.
Tên thầy ôn dịch đó nhếch môi, bàn tay đó nắm chặt cổ tay tôi,giơ lên. Cái xiết cổ tay đột ngột làm tôi giật mình. Cảm giáckì lạ quá, rất quen thuộc. Bàn tay lạnh ngắt. Nhưng rất nhẹnhàng. Trong một chuỗi ký ức vụt qua, tôi đã thoáng thấy dánghình ai đó mơ hồ đã từng nắm cổ tay tôi như thế này. Cái quenthuộc này làm tôi sởn cả gai ốc.
_ Nhìn xem! – Hắn giơ tay tôi lên cao trước lớp. – Đã học võ, cho dù là con gái cũng không được để móng tay. Cô thấy trợ lícủa tôi có để không? – Rồi bỏ tay tôi xuống, đi về phía chịThiên Vi. – Đứng dậy coi!
Cái buông tay cũng rất nhẹ. Cũng quen như vậy. Và hương nước hoa của hắn làm tôi ngờ ngợ…. Là hương hồng bạch! Mùi hương này dường như tôi đã ngửi thấy ở đâu đó.
Chị Vi đứng dậy, nghe theo lời “thầy”.
_ Cô thử vo tròn bàn tay thành nắm đấm đi.
Chị nắm tay lại. Hoàng Hiểu Minh xoè lòng bàn tay phải của mình ra trước mặt chị. Nhướn mày:
_ Đấm vào thử đi. Thật mạnh!
Chị ấy dùng sức, đấm bàn tay vào lòng bàn tay huấn luyệnviên. Những móng tay dài bị lực ép cắm sâu vào da thịt khiếnchị thốt lên:
_ Ui da! Đau quá!
“Thầy Minh” chắp tay, cười nhạt:
_ Đó là lí do phải để móng tay ngắn. Nhỡ mà bị gãy móng taythì đừng ngồi đó khóc bù lu, bù loa lên. Xin nhắc mọi ngườicũng không nên mang phụ kiện rườm rà, không tiện cho việc luyệntập.
Sau màn chào lính mới sặc mùi móc câu, đào xới, bới móc đóthì cuối cùng cái tên tóc nâu đó cũng chịu vào bài giảngchính. Thú thật, dù hắn trông rất ngạo mạn, kiêu căng nhưng mỗi lời giảng của hắn đều rất sâu sắc, đôi khi cũng thật hóm hỉnh. Vẫn cái phong thái tự tin và truyền đạt tốt ấy, tôi thấy hắn cũng có khiếu sư phạm ghê nhỉ. Chỉ ghét nhất là đôi mắt hổphách kia, nó hờ hững và vô tâm phát bực, mỗi lần nó quét qua tôi, mang theo ánh nhìn xét nét, giễu cợt. Hắn thích hành hạtôi. Chính xác là vậy. Lúc dạy lớp đứng tấn, hắn bắt tôiđứng làm mẫu cả mười phút, mỏi chết đi được. Riêng hắn, chỉcười khoái trá. Tôi chưa từng thấy trên gương mặt đó biểu cảmmột nụ cười thật sự. Cách cười nhạt nhoà, cười đểu cáng,cười gằn, cười mỉa,… Chốt lại không phải là một con ngườitốt!
Nếu như việc dạy lớp mới sẽ rất suôn sẻ thì khi cho lớp tậptự do, hắn chuyển sáng giáo huấn tôi thì đúng là một cơn ácmộng!
Ác ôn! Chỉ việc ôm cái gối cứng giơ lên và ra lệnh cho tôi đá, hắn…hắn làm tôi ức muốn khóc! Hức!
_ Đá từ đòn căn bản nhất. Đá thẳng!
_ Ya!!!
Hắn hạ gối xuống, gắt lên:
_ Bộ sáng giờ cô chưa ăn gì à? Đá mạnh lên!
Hứ! Xấu xa! Đá vậy còn chê yếu! Có ngon thì qua vị trí tôi mà đá này,giỏi cái miệng hô hoán thôi! Mệt muốn đứt hơi luôn! Thầy ơi, cứu emvới!!!!
Tôi co giò, dùng thêm lực:
_ Ya!!! Baraaaaaaaaaa!!!!
_ Đá tạt! – Hắn lệnh.
_ Ya!!!
Cái gối lại bị hạ xuống, âm thanh gắt gỏng khó ưa lại tiếp:
_ Bẻ cổ chân ngang qua. Giữ vững cổ chân. Xem hông của cô kìa, úp qua!
Oái, rõ ràng là tôi đã đá đúng kĩ thuật rồi mà. Tên đáng ghét đó cứ đaynghiến, xỉa xói tôi hoài. Tôi gồng mình chịu, vuốt mồ hôi, làm lại mànđá.
_ Ya!!! Baraaaa!!!!!
_ Lần nữa!
_ Barrraaaaa!!!!
Không gian ngập tiếng đấm đá ồn ào. Mồ hôi tôi loang trên trán, lănxuống môi mặn chát. Mục tiêu duy nhất là cái gối đá. Hiệu lệnh vừa dứtlà tôi giơ chân phát đòn.
_ Đá chẻ!
Tôi giơ chân lên cao, tập trung lực về chân. Đạp mạnh.
_ Hay da! Babaraaaaa!!!!
_ Tiếp. – Hắn nói.
“Thùm thụp”
_ Ya!!!!
_ Đòn số 4.
Tôi quay người, lấy chân trái làm trụ, dồn lực về gót chân phải, xoay người, đá về hướng gối.
Bất ngờ, tên huấn luyện viên trời đánh đó giựt cái gối đá ra, thụt người về sau. Tôi đang đá nửa chừng, mất đà, té nhũi.
_ Á!!! Chơi gì kì vậy?
Giọng tôi không nén được ấm ức, té phịch xuống sàn, thở dốc. Hoàng Hiểu Minh đứng thẳng người, hắng giọng:
_ Cô biết mình sai ở đâu không?
Cả người tiếp đất xuống cái sàn cứng ngắc, đau điếng. Tôi xoa cái mông đáng thương. Nhăn nhó.
_ Sai? Sai gì chứ? Tôi tiếp xúc đúng mục tiêu mà! Không phải “thầy” giựt gối ra à? – Tôi vẫn ngồi dưới sàn gỗ, gân cổ cãi lại.
Hiểu Minh ngồi xuống cạnh tôi, hất mặt:
_ Cái sai của cô chính là giữ trọng tâm không vững. Chỉ cần tôi di dờimục tiêu một chút là chân trái của cô chịu lực không nổi rồi. Trong giao đấu, nếu đối thủ chuyển vị trí thì lúc cô dùng đòn này cũng xảy ra tình trạng mất thăng bằng như thế rất dễ bị lộ ra sơ hở để đối phương phảncông. Lúc đó, cô chắc rằng mình sẽ phản ứng kịp không? Động tác của cômàu mè, quá chú trọng vào kĩ thuật, dư thừa những động tác không cầnthiết. Chính những động tác thừa ấy khiến đối phương dễ phát hiện ra côsắp dùng đòn gì. Và chính nó cũng làm cho tốc độ của cô chậm đi. Phảikhông?
Tôi thở phì phò, tức tối đập tay xuống sàn, gầm gừ:
_ Đang hả hê lắm phải không? Vì tôi đã đắc tội từ trước với cậu nên giờđược cơ hội cậu sẽ dìm hàng tôi đến tận cùng địa phủ mà! Cậu tính váctôi đi thi SeaGame hay sao mà xét kĩ vậy? Thì đúng là tôi đang lệ thuộcvào kĩ thuật chuẩn, nhưng đây là luyện tập chứ có phải đang thi đấu đâu. Như nãy giờ, rõ ràng là cậu luôn kiếm cớ để bắt nạt tôi, cho dù tôikhông có làm sai. Làm vậy chắc vui lắm mà! Lí do gì chứ?
Đôi mắt hổ phách nhìn sâu vào đáy mắt tôi. Trong đôi mắt ấy nông trơchứa cả khuôn mặt tôi in hình lại. Hắn cười – nụ cười thách thức, ngạonghễ, ngồi xuống cạnh tôi:
_ Thì sao? Tôi cố ý đấy! Cô làm gì tôi? – Rồi tên trời thần đó đứng dậy. – Mau. Đứng lên! Tập tiếp thôi!
Tôi ghì người lại, ức chế muốn nổi xung thiên. Tại sao chứ? Hắn mượnviệc công trả thù riêng. Vì hận chuyện cũ mà tên đó hành hạ tôi cho bỏtức. Đồ thù dai, nhỏ mọn. Chỉ cao hơn tôi một đẳng thôi mà, cần lên lớpđến thế không? Cố tình làm bẽ mặt tôi mấy lần trước lớp giảng đã đành.Hành xác tôi làm mẫu cho môn sinh mới cũng không tính. Nhưng tất cả đềulà do hắn đem lòng tư thù ra để rắp tâm chà đạp tôi như thế thì uất ứclắm. Tôi ghét hắn!
_ Không! – Lắc đầu, kiên quyết không nghe lời.
_ Đứng lên! – Hắn kẹp tay vào nách tôi, xách lên. – Không nhiều lời, mau lên!
Tôi đứng dậy, giựt tay hắn ra, rủa xối xả:
_ Đồ đáng ghét! Ỷ là huấn luyện viên là muốn ức hiếp tôi được à? Đồ nhỏmọn, thù dai hơn cú già! Cậu hơn tôi chỉ ở cái màu đai chứ được cái gì?Giỏi thì đứng ở đây mà tập. Đừng có hễ chút là cất giọng dạy dỗ ngườikhác. Tôi không phục!
Trái với biểu hiện đang kích động của tôi, con người đó vẫn thản nhiênnhư không có gì, môi mím nhẹ, giọng nói trong như nước suối tịnh nhã,vang lên êm êm, duy nhất cho tôi nghe.
_ Cô đang tức giận? Không phục? Cô nghĩ tôi chỉ có cái miệng để nói khoa trương thôi sao? Hừ, trình độ như cô mà đòi tôi thị phạm? Tức cười!
Xung quanh, võ sinh nhìn chúng tôi tò mò. Âm thanh luyện tập loãng dần.Những tiếng hô hoán lác đác. Đám đai trắng dừng tập, ngó chúng tôi vớivẻ không hiểu gì. Cấp 7, cấp 6 cũng tạm dừng, đứng nhìn.
Con người ngạo mạn, kiêu căng, phách lối. Hừ, nghĩ mình hơn được ai? Hắn đang sỉ nhục tôi, một điều chưa bao giờ ai dám nói với tôi như thế. Tôi nắm chặt tay, mắt đằng đằng sát khí, mặt đỏ bừng, tôi tức đến nỗi chẳng biết bản thân của mình đang nói gì. Chỉ biết là sẽ có lúc đôi mắt kiêungạo kia phải hạ xuống nhìn tôi, cái cổ luôn ngẩng cao đó phải nhìnxuống, và cái miệng đã từng xỉ vả tôi phải có ngày thốt lên câu: “Xinlỗi!”. Đó là điều tôi muốn nhất vào lúc này.
_ Hoàng Hiểu Minh, chúng ta đấu một trận!
Dường nhưcả võ đường đang nín thở với lời thách đấu ngạo mạn của tôi. Một Đệ tam đẳng huyền đai đi thách đấu với một huấn luyệnviên đẳng tứ. Xét về sức lực là một đứa con gái cao 1m65 đangthách một thằng con trai cao 1m85 đánh nhau. Quả là không cânsức!
Đôi mắt hổ phách có chút mở to, đảo quanh người tôi. Lại là cách nhìn xét nét.
_ Cô đã suy nghĩ kĩ chưa vậy? – Hoàng Hiểu Minh hỏi tôi, cùngnụ cười giễu cợt. – Cô nghĩ mình đủ tư cách giao đấu với tôisao? Tôi không muốn đấu cùng môn sinh nhỏ đẳng hơn mình, mắc công lại mang danh là ăn hiếp kẻ yếu. – Giọng nói đó lướt qua taitôi, ma mị.
Tôi thụt lùi, lấy lại khoảng cách với hắn, sửa lại cổ áo, nhấn giọng:
_ Tôi muốn đập tan bộ mặt kiêu căng của cậu. Nếu tôi thắng cậuthì cậu phải ngay lập tức xin lỗi những gì đã gây ra với tôi!
_ Ngược lại? Cô chả mất mát gì sao? Nếu cô thua thì ai cũng cảm thông vì cô vốn yếu thế hơn tôi mà!
Tôi cười nhạt, bặm môi. Liệu mình có nông nổi quá không?
_ Nếu tôi thua thì sẽ không bao giờ làm trái ý cậu nữa. Tuỳ cậu muốn làm gì thì làm!
Đột nhiên, tên con trai đó bật cười khanh khách, phẩy tay:
_ Được thôi! Chuẩn bị giáp đấu!
Xung quanh, cả các anh lớn cũng đang khuyên nhủ tôi đừng đấu.Nhưng bản tính nóng nảy đã phủ mờ mắt rồi, tôi chỉ muốnthắng tên huấn luyện viên chết bằm đó thôi!
Kiên quyết không đổi ý! Hoàng Hiểu Minh, mi chờ đấy!
***
Hai anh em ngồi bệt dưới sàn, lẩn trong bóng áo võ sinh trắngtinh, chăm chú quan sát mọi biểu hiện trong lớp võ.
Bàn tay do tức tối mà nện xuống nền gỗ cứng, Chí Linh nghiến răng, làu bàu:
_ Cái con nhím bất trị này, sắp gây hoạ nữa rồi!
Hoàng Thi đưa tay kiềm lại quả đầu tóc giả xù xù của mình,cất tiếng nói làm cái nốt ruồi to tướng chấm trên mép baynhảy trông vô cùng buồn cười:
_ Wow! Hấp dẫn đây! Ma vương bất bại Demon giao đấu cùng cô béxinh như búp bê ấy! Eo ơi, hi vọng là anh Black sẽ không làm bịthương con gái người ta!
Linh ôm ngực, thở dài, tháo cái kính to bản ra, xoa thái dương:
_ Kêu tiếp cận Thiên Vi chứ đâu kêu sáp gần Tiểu Bạch. Gừh!Nhím à, không được đụng vào cô ấy! Tớ giết cậu mất!
_ Nghe rồi nha! Thì ra anh quen cái chị xinh xinh đó! – Thi búngtay, mắt hướng về cô gái mặc võ phục đã xỉn màu cùng cái đai đỏ đen đang gân cổ tranh chấp với ông anh Hiểu Minh. – Hèn chimà mỗi lần chị ý lướt qua là anh cúi mặt như sợ chủ nợ vậy! Thi về méc chị dâu!
Linh gắt:
_ Im đi ranh con! Mọi việc đang rối như thế mà còn lãi nhãi!
Thi dẩu môi, cười, thủ thỉ với anh:
_ Sau bao năm trời quen biết với anh Black thì cũng hiểu chút ít về khả năng đá đấm của anh ấy. Thi sẽ so sánh profile của anhBlack và chị gái xinh đẹp đó nhé!
Đối tượng thách đấu: Hoàng Hiểu Minh
Nhận dạng: Mặc giáp xanh
Chiều cao: 1m85
Cân nặng: 65kg
Khả năng chiến thắng: 100%
Phẩm chất: Tinh anh
Thể lực: Cực mạnh
Phòng thủ: Nhanh nhạy
Sở trường: Tấn công cự li gần, tốc độ chớp nhoáng và đòn dứt điểm hiểm hóc
Thành tích: Bất bại
Nhược điểm: Khinh địch, lực chân trái và phải không đồng đều
=> Sơ qua đủ là biết thắng chắc cô bé kia rồi!
Hai nam nữ phía xa đang lườm lườm nhìn nhau, võ sinh đang tụ dần thành một vòng tròn để xem thách đấu, hai chành trai hoá trang xấu ma chê quỷ hờn cũng đi theo quan sát. Vừa đi, Linh vừa dítay lên trán Thi:
_ Chú em thật thiển cận và chủ quan. Chưa biết về cô bé ấythì đừng vội kết luận. Anh chú biết khá nhiều về cô ấy đấy!
_ Cô ấy thế nào?
Linh nhướn mắt:
Người thách đấu: Phượng Mai
Nhận dạng: Mặc giáp đỏ
Chiều cao: 1m65
Cân nặng: 48 kg
Khả năng chiến thắng: 70%
Phẩm chất: Nhiệt huyết
Thể lực: Tương đối
Phòng thủ: Cảnh giác cao
Sở trường: Tấn công nhanh gọn, dứt khoát, đòn hiểm, phán đoán khá chính xác
Thành tích: Knock out khá nhiều đối thủ
Nhược điểm: Động tác màu mè, hoa mỹ, thiếu tập trung.
=> Ăn điểm thì được, đấu dựa theo sức lực là thua chắc. Nhưng cũng không nên xem thường!
Nguyễn Hoàng Thi nhún vai, vẻ hờ hững rõ ràng trên khuôn mặt, cậu bĩu môi, nói:
_ Có bao giờ chúng ta thắng được Black chưa mà nghĩ chị gái này sẽ thắng? Hão huyền!
Linh nâng gọng kính, kề sát tai Thi:
_ Vấn đề là vai trái của Black đang bị thương, khó khăn đây! Nhỡ cô bé kia mà nhận ra điều này, tập trung tấn công vào yếuđiểm chí mạng đó thì nhím xù tiêu chắc! – Đảo mắt về hướngđối diện, nơi có cô gái tóc nâu dẻ điệu đà xinh đẹp đang chămchú dõi theo trận đấu. – Cậu xem, Thái Thiên Vi nhìn theo Blackkhông rời mắt.
Chân mày xếch lên, nụ cười của Thi ma mãnh:
_ Cô ta vào tròng rồi! Chuẩn bị “thả lưới” tóm “con cá vàng” là vừa.
_ Khoan đã, đợi thêm ít lâu nữa xem sao!
Trong võ đường bát nháo, xì xầm một mưu đồ bí mật, hai chàngtrai khe khẽ nói chuyện với nhau, trong thân mật đến nỗi ngườita suýt nghĩ nhầm là gay. Nhưng họ chả màng. Vấn đề đang tậptrung tại “cặp đôi hoàn cảnh” đang gây ra một trận đấu bất đắcdĩ cho lớp.
Không biết ai sẽ thắng.
***
Tôi chụp cái giáp nón màu đỏ lên đầu, chỉnh cho ngay ngắn, taythắt chặt giáp tay và hạ ống tay áo xuống. Cả người bị nẹptrong lớp giáp đấu y như đòn bánh tét. Phía sau lưng, sư huynhHữu Hoà xiết dây cột của giáp thật chặt làm tôi suýt nínthở. Anh nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng:
_ Giờ suy nghĩ lại thì còn kịp đó nhóc!
_ Sao phải nghĩ lại ạ? Anh biết tính em mà!
Anh thắt xong cái áo giáp hộ tôi, xong đi vòng lên trước mặttôi, chỉnh cái mũ màu đỏ tôi đang đội trên đầu, cười:
_ Phải, anh là người dạy em vỡ lòng về Taekwondo, anh biết rõtừng thói quen, sở trường và cả sở đoản của em. Em thật nóngtính. Minh không thể xem thường đâu, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã cao hơn chúng ta một đẳng. Cậu ấy là một đối thủ khó nuốtđấy. Mà đó là con trai, em nghĩ đánh thắng nổi à? Hô đánh nhưlà người ta đã biết trước kết cục rồi.
Tôi nuốt khan, mái tóc cột đuôi gà cộm dày trong chiếc mũ giáp nóng hầm hập, giọng dõng dạc:
_ Kệ. Em thua sẽ không nhụt chí. Vấn đề là phải thua tâm phụckhẩu phục. Em ghét mấy người dám nói mà không dám chứng tỏviệc mình nói lắm!
Tôi nghe anh Hoà thở dài, nhìn tôi bất lực. Phía tay trái, tên “thầy” mắc ôn hất hàm nhìn tôi, thách thức.
Bấu tay thật chặt. Tôi hít một hơi, đã leo lên lưng cọp rồi,phải nhổ được râu cái con cọp hung hăng đó mới thoả ấm ức.
Thảm thi đấu là một đường biên vuông vắn 10m, đây cũng là nơikiểm tra hay đấu giao hữu của nhiều lớp, có một đường chú ýgần biên bao bên trong “hình vuông 10m” ấy. Xung quanh, võ sinhngồi tụ dần thành một vòng tròn. Thầy tôi bắc cái ghế tựa,ngồi gần đường biên, các sư huynh, sư tỉ cũng ngồi quanh thầy,tư cách như là giám khảo.