Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 25: Rắc rối ơi là rắc rối!


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 25: Rắc rối ơi là rắc rối!

Nhưng tôi sẽ không bực nếu dạo gần đây tên tôi lại bị gắn sau cụm từ“chị gái của hot girl Cherry”. Tôi chả thích dựa hơi em gái mình để nổitiếng cả. Ấm ức thật!
Nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng nó đã sớm nổi tiếng với vai trò người mẫuteen, diễn viên quảng cáo và những vai nhí trong film. Chính vì nổitiếng quá sớm nên tính tình nó cũng hơi đỏng đảnh một tý nhưng xem toàndiện thì mối quan hệ của chị em tôi cũng rất tốt. Lúc nhỏ nó cũng vôtình lọt vào mắt một đạo diễn quay quảng cáo một mặt hàng bánh kẹo. Nhờsở hữu gương mặt xinh xắn với đôi mắt to sáng như mắt nai mà nó đã chiếm được lòng của rất nhiều khán giả, thế là hàng loạt các hợp đồng mờiquay quảng cáo, chụp hình đến với nó. Tính ra nó cũng là một diễn viênnhí có thâm niên và tên tuổi trong showbiz rồi chứ, chả bù với chị nó.Nhưng cũng do một phần là vì lúc nhỏ tôi quá ham mơ làm bác sĩ thú y như ba tôi nên dù có cơ hội tôi đều cho qua. Càng lớn, suy nghĩ càng thayđổi, bây giờ tôi lại bắt đầu thích làm diễn viên rồi đấy!
Ba mẹ tôi không quá khắc khe vì chuyện cho con cái gia nhập showbiz vìgia đình tôi vốn có rất nhiều người đi theo nghệ thuật. Cha tôi là mộtcô nhi, tôi không có họ hàng nội. Tôi chỉ có họ hàng ngoại. Dì tôi làmột ca sĩ phòng trà nổi tiếng của thành phố, dì út tôi là biên đạo múa,anh họ của tôi là một nhiếp ảnh gia, còn người có thâm niên nghệ thuậtlâu nhất chính là bà ngoại của tôi – một đào hát cải lương đã giải nghệ. Xem ra gia đình tôi cũng được gắn mác là “gia đình mang truyền thốngnghệ thuật” ấy nhỉ?
Vì thế, không ai có thể bắt bẻ vì sao em tôi suốt ngày long nhong bênngoài đi diễn. Khi tôi hô tin bị tóm vào đóng film cho chú Huy thì họcũng chẳng kêu ca gì nhiều. Chỉ hơi shock vì tôi được nhận vai chính vàtham gia một bộ film hơi bị “hot”. Nhưng đây là mùa hè, tôi có thể tự do đi quay, nhỏ em tôi cũng tham gia nhiều show diễn hơn.
Hôm nay tôi rất vui vì ba tôi đã đi công tác về. Nhỏ Cherry cũng đã hoàn thành lịch quay ngoại cảnh ở tỉnh xa, hôm qua đã cùng mẹ trở về nhà.Tôi nhanh chóng từ giã gia đình Di, khăn gói về nhà. Tôi đã “tự thú”việc mình đi đóng film cho mọi người nghe.
Ba mẹ tôi sẽ không trách cứ gì nếu việc làm của bọn tôi không làm ảnhhưởng tới việc học. Ba tôi còn luôn hỏi han, gặp gỡ đạo diễn, đưa tôi đi quay và giúp tôi dò lời thoại nữa. Sướng quá đi vì có papa tâm lý hếtcỡ.
Tôi đang lang thang ở một khu chợ ở quận 3 thành phố, nó có tên là BànCờ. Cái tên này đã có từ rất lâu rồi, không rõ là bao lâu nữa. Sở dĩ cótên như thế vì theo ba tôi kể, những ngôi nhà trước đây được xây dựngtại đây đều có một kích thước đồng nhất, vuông vức như một ô cờ, khôngai hơn ai. Đường phố cũng theo một quy tắc xây dựng từ xa xưa. Đến nay,nét đặc trưng này vẫn còn nguyên như thế. Thử ngắm nhìn mà xem! Toàn bộnhững ngôi nhà ở khu này đều ốm teo, cao lêu nghêu trên hai, ba tầng đểtăng thêm diện tích.
Tất cả đều có một chiều ngang tương đối bằng nhau. Thử tưởng tượng nhìntừ trên cao sẽ thấy bản thân như một quân cờ di chuyển qua những ô cờvuông vức. Thật thú vị!
Bất đắc dĩ tôi phải lếch xác vào chợ buổi sáng đông đúc lúc 8 giờ nhưthế này vì đoàn phim của chúng tôi đang ghi hình tại một công viên gầnđó, cùng một bối cảnh nhưng sẽ quay trong nhiều phân đoạn khác nhau nênphải có quần áo và phụ kiện khác để thay đổi. Ngặt nỗi, lịch quay vừađổi địa điểm ban sáng nên khi tôi tới trường quay mới được thông báo.Thế là tôi không đem đủ phục trang cần thiết. Tổ phục trang chỉ hỗ trợnhững trang phục may sẵn như đồng phục, trang phục theo yêu cầu của kịch bản. Ngoài ra, một phần phục trang là do diễn viên tự lo lấy.
Vậy là tôi đang trong tình trạng… “thiếu phục trang đột xuất”.=((
Con Linh thấy thế chỉ cười hô hố rồi trêu: “Cho bỏ tật hậu đậu khôngchuẩn bị cẩn thận!” Đúng là hoạn nạn mới thấy mặt bạn bè. Lôi kéo nócùng ra chợ mua vài bộ đồ mà cũng ngoe nguẩy từ chối với lý do: chưathuộc thoại làm biếng. Tôi đành hậm hực tới khu chợ gần đó mua sắm,chú Quang Huy cho tôi 60 phút để shopping. Chợ gần công viên này nhấtchỉ có chợ Bàn Cờ này thôi.
Wow! Dù tới đây không ít lần rồi nhưng tôi vẫn vô cùng thích thú với sựnăng động ở đây. Nhộn nhịp không kém chợ Bến Thành. Những hàng ăn uống,cá mắm, băng đĩa, thịt, rau củ,… cả những shop quần áo chen chúc nhaumọc lên. Tôi vừa đi vừa ngắm nghía những người qua lại, nhẩm tính mìnhchỉ có một tiếng. Phải tranh thủ mới được!
Thế là tôi xăm xăm tới khu bán quần áo!
Nơi đây đúng là thiên đường của mua sắm nha! Giày, dép, mũ, kẹp tóc, áo, quần, túi xách,… đầy màu sắc. Tôi ngơ ngẩn ngắm nhìn, nơi đây đúng làbắt kịp xu hướng. Những trào lưu thời trang mới đều được cập nhật liêntục. Phải bắt kịp họ thôi. Tôi xắn tay áo, tập trung tinh thần cao độchuẩn bị… trả giá (=.=). (Chợ này hét giá hơi bị cao −> kinh nghiệm xương máu rút ra sau mấy lần “chinh chiến”).
Hiện giờ, tôi đang mua áo tại một shop đồ khá bắt mắt, nhiều kiểu quáđẹp khiến tôi hoa cả mắt. Cố chọn cho mình một cái áo thật vừa vặn, đẹpơi là đẹp. Tôi nài nỉ bà chủ shop bán với giá ưu đãi, tốn cả lít nướcbọt cuối cùng cũng tậu được nó với giá gần 50k, không đắt lắm.
Khi còn đang hồ hởi vì mua được cái áo đẹp, ánh mắt tôi vô tình dừng lại trước một gã thanh niên đối diện tôi chừng 2m. Gã mặc áo hoodie đennhàu nhĩ, mũ áo chụp lên đầu, cả người thập thò sát sào quần áo ở shoptrước mặt tôi, mặt mày gã lấm lét như đang rình rập ai đó.
Quan sát xung quanh, tôi tò mò nhìn theo ánh mắt của gã, hình như gãkhông trông thấy tôi vì tôi đang ép mình ở cái cửa kéo ra vào của cửahàng vừa mua áo. Ánh mắt gã đang chăm chú nhìn về một cô gái đang chọngiày bán ở shop quần áo đối diện mặt tôi.
Tiếng người nói cười ồn ã, nắng biếng nhác trốn mình sau những đám mây, trời khô khốc chả có tia nắng vàng nào rọi xuống đường.
Đừng nói là có mưa nha, tôi chuẩn bị quay phim đó! Nhìn đồng hồ, tôi đãmất 15 phút, không còn nhiều thời gian. Định mặc kệ gã nhưng hình nhưtôi cảm thấy có điều gì đó bất ổn thì phải. Ánh mắt tên đó quá khả nghilàm tôi không khỏi chú ý.
Cô gái mà gã đang nhìn cao chừng bằng tôi, nước da trắng hồng và mái tóc nâu cột xéo cao một bên. Cô mặc quần jean short đen cạp cao và áo cánhdơi trắng bằng vải tựa như voan, mang guốc mộc cách điệu, dáng ngườithanh thoát nhưng vì cô ta quay lưng về phía tôi nên chẳng làm sao nhìnrõ mặt được, nhưng ắt hẳn sẽ rất xinh.

Tên thanh niên lầm lừ bước tới gần cô, như mèo rình chuột, tôi cũng tập trung nhón bước. Cô gái mang túi xách màu đen trên vai.
Khoan, là túi xách, mà nhìn kĩ thì túi xách đó còn chưa đóng dây kéo.Không lẽ, hắn muốn… phải rồi! Khu này rất phức tạp, thường hay bị…
Gã xán tới gần cô, không ai để ý, mọi người đều lo mua bán. Tôi gần nhưđoán ra được gã sắp làm gì rồi! Tay gã mon men tới chiếc túi đen đang mở dây kéo. Cô gái mải miết lựa giày chả hay biết gì.
Haizz… Biết ngay mà! Tới lúc thay trời hành đạo rồi! Đúng như dự đoán, tay hắn mò mẫm vào trong cái túi cô gái đang mang. Dạo này bị sao vậytrời? Toàn gặp đạo chích, hết bị giựt đồ, giờ lại gặp…
_ Móc túi! – Tôi hét lên, chồm tới nhảy phóc vào chụp tay hắn. Bàn tayđó còn nằm trong túi xách của cô gái. Mọi người bị tiếng hét của tôi thu hút, vài giây sau, mọi chuyện bắt đầu chạy nhanh vèo vèo.
Gã xán tớigần cô, không ai để ý, mọi người đều lo mua bán. Tôi gần như đoán rađược gã sắp làm gì rồi! Tay gã mon men tới chiếc túi đen đang mở dâykéo. Cô gái mải miết lựa giày chả hay biết gì.
Haizz… Biết ngay mà! Tới lúc thay trời hành đạo rồi! Đúng như dự đoán, tay hắn mò mẫm vào trong cái túi cô gái đang mang. Dạo này bị sao vậytrời? Toàn gặp đạo chích, hết bị giựt đồ, giờ lại gặp…
_ Móc túi! – Tôi hét lên, chồm tới nhảy phóc vào chụp tay hắn. Bàn tayđó còn nằm trong túi xách của cô gái. Mọi người bị tiếng hét của tôi thu hút, vài giây sau, mọi chuyện bắt đầu chạy nhanh vèo vèo.
Hắn hoảng hồn vùng tay tôi ra, xô đẩy tôi ngã chúi vào sào quần áo. Tayhắn vẫn còn cầm bóp tiền lấy được từ trong túi xách của cô gái. Mọingười chú ý tới, chặn hắn lại.
Gã thanh niên chạy bán mạng, xô ngã mọi vật cản trên đường, tất cả náođộng như vừa xảy ra bạo động. Cô gái bị móc túi đứng ngơ ngác rồi hoảnghồn lục lọi túi xách kiểm tra, cô truy hô:
_ Móc túi! Nè thằng móc túi đứng lại!!!
Trời đất! Có ai đi móc túi rồi đứng lại cho người ta bắt không? Con nhỏ trước mặt tôi bị hâm sao trời?
Bản thân tôi bị ngã vào đống quần áo, may mà không đau đớn gì. Chỉ hơi ê ẩm lúc bị xô ngã, tôi phủi tay đứng dậy định đuổi theo tên đó.
_ Nè, thằng kia! Không đứng lại phải không? – Cô gái đó chỉ trạc tuổi tôi, mặt mày vẫn tỉnh bơ hét theo tên móc túi.
Gã thanh niên quay đầu ngoái nhìn, vẫn cố chạy thục mạng. Chợ đông nên cũng cản trở hắn không ít.
Quay về với con nhỏ dị hợm bị móc túi, nó chỉ cười khẩy lèm bèm:
_ Là mày ép chị ra tay độc ác!
Tôi đứng sững nhìn nó, cô gái này định làm gì? Nhỏ đó cúi người lấychiếc guốc dưới chân mình cầm lên tay, ánh mắt nguy hiểm tập trung, ướclượng khoảng cách, tay nhẩm tính lực cần có, nó cười lạnh:
“Hừ… Vù… Vút…” – Hả? Nó phóng nguyên chiếc guốc về phía tên đó.

Chiếc guốc gỗ lao vun vút như phi tiêu ám khí bay tới con người đang hìhục chạy phía xa, cách lao xoáy vòng như cánh hoa rơi đầy diễm lệ (@.=):
“Cốc… Bộp… Ạch…!” – Kĩ thuật siêu phàm! Chiếc guốc mộc hạ đúng vào đầu tên đó, không trật 1mm.
Con nhỏ trước mặt tôi là cao thủ Gunny thì phải, chơi gà gì vậy? Cho tôi biết mà add friend với!
Tôi há hốc mồm nhìn nó. Mọi người đổ xô tới toan bắt hắn. Như hiểu ý từtrước, tôi và nhỏ đó đều ngoái đầu nhìn nhau. Nhỏ gật đầu như chào rồikéo tay tôi, không nói lời nào, mắt liếc về gã móc túi đang ngã sóngsoài đếm sao cách bọn tôi chừng 10m, nhỏ nháy mắt ra hiệu, lập tức tôihiểu ngay ý.
_ Móc túi! Móc túi! Bớ người ta móc túi! – Tôi và nhỏ đó đều la làng như sắp cháy chợ, nhỏ xách chiếc guốc còn lại lên tay, chân trần kéo taytôi xăm xăm chạy tới tên đó.
Tôi và nhỏ “song dép hợp guốc” tới tên côn đồ móc túi vừa rồi, một vàingười nghĩa hiệp giúp bọn tôi kèm cặp cái tên không-còn-sức-phản-khángvì bị nguyên chiếc guốc đáp vào đầu.
Cả hai nhào vô, guốc dép sẵn sàng, khí thế hừng hực, tôi cũng lột đôidép quai hậu của mình ra, chạy vù đến. Cả hai mặc kệ mấy vũng nước lốmđốm bẩn sực mùi cá thịt trên đường, nó màu đen xỉn, bắn vào chân tôi.Tôi không quan tâm, hăng hái chiến đấu cùng nhỏ:
“Bốp… bốp… bịch… bịch… hực hực… ặc ặc…” – Âm thanh hỗn độn của cuộc ẩu đả.
Tôi – tay đấm chân đá. Nhỏ – tay nhéo chân sút. Cả hai hợp thành một“cặp đôi hoàn hảo” oánh lộn ăn ý như hiểu nhau từ trước. Bảo đảm, nếulập thành một băng đánh ghen, đòi nợ mướn sẽ kinh doanh vô cùng hiệu quả à nha!
_ Móc túi hả? Bỏ tật nha con! Móc túi nè! Đáng đời! Bụp bụp… rầmrầm… hự… – Con nhỏ đó còn hăng sức hơn cả tôi, nhìn vóc dáng thanhmảnh nhưng vô cùng khoẻ mạnh. Đánh không cần lấy hơi.
_ Á! Á! Hai chị tha cho em! Em biết lỗi rồi! Em xin chừa mà! Đừng đánhem nữa! Ui da! Hự hự! – Gã thanh niên còm nhom rên rỉ van xin. Cả ngườihắn lăn lộn trên nền đất ẩm ướt bẩn thỉu trông vô cùng nhếch nhác. Tôilầm lừ đứng thẳng người dậy nghỉ hơi. Công nhận đánh người thôi cũng mệt dễ sợ. Nhỏ đó ngước dậy, thở hồng hộc:
_ Bóp tiền của tao đâu? Trả đây! Haizz! – Vừa nói, nhỏ vừa vuốt mồ hôi, nhìn tên thanh niên đe doạ.
_ Dạ, dạ đây ạ! Em xin trả lại chị! Xin lỗi! Từ nay em không dám nữa!Hic hic! – Hắn rối rít van xin, run lẩy bẩy y như cún mắc mưa, khóc lócvờ vật. Đưa tay run run trả lại cái bóp da màu hồng cho nhỏ đó.
Mọi người ùn ùn chú ý đến vụ việc rầm rộ này, hai cô gái liễu yếu đào tơ tay không bắt cướp. Wow! Tin giật gân nữa đây mà! Những tiếng xầm xì,bàn tán vang lên, có tiếng tấm tắc ca ngợi bọn tôi nữa! Nhỏ giựt phắtlấy cái bóp từ tay tên đó, phủi sạch bẩn rồi lúi húi mở bóp ra kiểm tra.
_ Hì hì, may quá! Không bị rơi mất! – Nhỏ nhìn vào một bức hình nhỏ lồng vào bóp, là một bức vẽ bằng chì tinh xảo. Trên đó là một cậu bé cườirất tươi, khuôn mặt đáng yêu, khôi ngô vô cùng, sau lưng còn có một đôicánh.
Thiên sứ! Là bức hình vẽ chì một thiên sứ! Nét mặt thánh thiện, thuầnkhiết không chút vẩn đục. Hình như bức hình đó rất quan trọng với côgái.
Tôi vuốt mấy giọt mồ hôi lăn tăn trên trán, chống tay nhìn tên bầm dập, tơi tả kia hăm he:
_ Lần sau còn tái phạm thì mi không còn được cư xử “nhẹ nhàng” như hôm nay đâu!

Lúc đó, bảo vệ của khu chợ ập tới, những ánh mắt hiếu kì dạt ra hai bên. Bảo vệ tóm lấy tay tên lưu manh khoá chặt sau lưng, chăm chú nhìn bọntôi thảng thốt:
_ Hai cháu… bắt được tên móc túi này sao?
_ Dạ, chuyện nhỏ thôi mà! Không có gì đâu! – Tôi khách sáo, mi mắt nheo nheo cười tít.
_ Cháu kiểm tra xem có thiếu thứ gì không? – Người bảo vệ lo lắng hỏi cô gái, tên côn đồ bị hai vị bảo vệ khác lôi xềnh xệch tới công an phường.
_ Dạ, không thiếu thứ gì nữa ạ! Cảm ơn chú! – Nhỏ đó cười sáng lạn nắmchặt cái bóp trên tay, thả chiếc guốc mang vào chân. Nhóm người tản dần, hỏi qua loa vài câu nữa, người bảo vệ cũng tạm biệt theo nhóm giải tênmóc túi vừa nãy lên phường.
Tôi bước tới nơi chiếc guốc vừa rồi bị phóng đi, nằm xó một góc, nhặt nó trả về khổ chủ:
_ Guốc của bạn nè! – Tôi cười tươi, chỉnh lại hơi thở, mang dép vào chân, thở hì hục.
_ Hì hì, cảm ơn bạn nha! – Nhỏ đó quay sang cười với tôi.
Lúc nhỏ nhìn thẳng vào tôi, giờ thì mới chú ý, ban nãy lo đánh nhau mà quên mất nhìn rõ mặt cô gái.
Nhỏ bạn xinh quá! Như búp bê barbie ấy! Da trắng sứ, hồng như hoa anhđào, mắt to ánh lên tia xanh trầm long lanh, to sáng như hòn ngọc, mirậm cong như được hoạ sĩ vẽ quá đà màu đen mun, cái mũi nho nhỏ thanh tú đi cùng làn môi nhỏ xíu cánh mọng như màu cam chín bắt mắt, kết hợp với khuôn mặt trái xoan càng tôn thêm nét kiêu sa, quý phái bức người, haichân mày nâu lá liễu cong nhẹ như cánh bướm ve vẩy. Đúng là kiệt tác của tạo hoá!
_ Bạn ơi, bạn sao thế? – Nhỏ lay lay vai tôi hỏi han.
Tôi bị đứng hình trước nhan sắc quá đỗi xinh đẹp của nhỏ. Mọi người bắtlại nhịp điệu ồn ả của chợ búa, dường như quên mất vụ “hai ngón” vừa xảy ra. Đúng là chợ!
_ Ơ… Bạn xinh quá! – Không nén được nổi vẻ ngưỡng mộ, tôi cười sượngmở lời khen. Trời ơi! Nếu là con trai tôi sẽ đeo đuổi cô ấy mất!
_ Hả? Ha ha! Bạn cũng xinh đáo để mà! Xem nè, da cũng trắng mịn, mũi cao quá đi! Môi đỏ hồng nữa! Ôi trời, đôi mắt của bạn đẹp quá! Trong nhưnước ấy! Xinh quá đi mất! Xinh hơn cả mình đó! – Nhỏ cười không ngớtnhìn tôi. Khen xã giao hay gì đây? Thấy tôi khen rồi khen lại hả? Kháchsáo ghê đi.
Hì hì, nhan sắc mình, mình tự soi gương mình thấy mà! Qua cá tháng tưrồi, đừng chọc mình! – Tôi chun mũi cười khì khì với cô gái.
_ Bạn không tin hả? Mình nói thật mà! Mà cảm ơn bạn vì đã giúp mình nha! – Nhỏ vỗ vai tôi, giọng nói trong trẻo như kẹo bọc đường, dễ thương quá cơ!
_ Không có gì đâu! Tại thấy bất bình nên phải ra tay thôi! Bạn có saokhông? – Cười giả lả, tôi bắt đầu thích nhỏ này rồi nha! Trời ạ! Sao tôi không phải là con trai kia chứ!
_ Không sao hết! Mà hồi nãy bạn ngã có đau lắm không? – Nhỏ lại hỏi, mi mắt lướt về tôi, đôi mắt to hướng lên đầy vẻ cảm kích.
_ Ưm, không sao hết! – Tôi ưỡn ngực cười. – Nè! Lúc nãy bạn siêu thậtđấy! Đứng ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn ném chuẩn ghê. Khai thật đi,có luyện Gunny hay Angry Birds gì không? – Tôi cũng tỏ ra vẻ ngưỡng mộkhông kém.
_ Ừm, Angry Birds thì luyện hằng ngày còn Gunny chưa thử lần nào hết! – Nhỏ ngượng, cười đến nỗi mặt đỏ hồng lên.
Chợt nhớ tới túi quần áo vứt ở góc shop quần áo lúc ngã, tôi bước lạiphụ cô chủ shop dọn đống đồ vương vã.i dưới nền do ẩu đả, nhặt lại túiquần áo:
_ Haizzzz… tay chân bẩn hết rồi! – Ngắm lại cả người lốm đốm bẩn dođánh nhau, có mùi hôi của nước bẩn nữa! Kinh khủng quá đi! Tôi than vãn. Cô gái trước mặt cũng chẳng khá khẩm hơn.

_ Ừm, phải vệ sinh lại cái đã! À, mà bạn tên gì vậy? – Nhỏ đó quay sang hỏi, bỏ cái bóp hồng vào túi, kéo lại cẩn thận.
_ Hửm? Mình tên Mai, gọi mình là Apple cũng được! – Nhìn thẳng vào cô bạn, tôi cười tỏa nắng tít mắt:
_Nè, còn bạn tên gì? Mà… hình như… bạn không phải là người Việt Nam phải không?
_ Hả? Sao á? Sao bạn biết? – Cô gái mở to mắt nhìn tôi, từng sợi mi cong cong rung rinh như nhảy múa.
_ Nghe cách bạn phát âm không tròn chữ cho lắm! Phải không nè? -Tôi rón rén hỏi.
_ Đúng rồi! Mình tên là Lee Sang Mi, tên Việt Nam là Phạm Kì Thư, cứ gọi mình là Bell cho ngắn! – Đôi mắt tít lại, Thư nhìn tôi đầy thân thiện.
_ Sang Mi? Bạn là người Hàn hả? – Tôi lặp lại cái tên và hỏi.
_ Ừm, nãy giờ mình có phát âm sai gì không? – Cô bạn tỏ ra vẻ lo lắng nhìn tôi.
_ Ừm, ngữ pháp thì rất chuẩn nhưng phát âm vài từ không được rõ lắm! Tóm lại Bell là người Hàn mà nói tiếng Việt được như thế là quá đỉnh rồi! – Tôi đưa ngón cái trỏ lên tỏ dấu hiệu number one.
_ Hay quá! Mình vừa đến Việt Nam nên không có nhiều bạn! Hay là mình kết bạn nha! – Thư cởi mở ngước mắt nhìn tôi.
Tôi cười thích thú, đưa tay ra:
_ Được thôi! Chào Bell! Rất vui được gặp bạn!
Thư cũng đưa tay ra, cười cực tươi:
_ Hello Apple, same here!
_ Ý, trước khi bắt tay thì… hì hì – Tôi nheo mắt ẩn ý.
_ Ừ ha! Bẩn thật! Bọn mình xin phép vào nhà vệ sinh của cửa hàng rửa tay chân lại mới được! – Thư hiểu ý, huých khuỷu tay tôi.
_ Chính xác! – Tôi tán thành.
Thế là, mạn phép cô chủ cửa hàng cho bọn tôi được vào toilet rửa ráy lại tay chân, tôi và Thư bắt đầu quen nhau.
Cô bạn mới gặp rất hợp tính tôi, vô cùng cởi mở và vui tính. Nhìn cô gái này mà tôi đang ngỡ mình đang gặp một phiên bản Ngọc Linh thứ hai,nhưng cô bạn này có vẻ dịu dàng và trang nhã hơn (trừ lúc đánh nhau vừarồi). Cả cách cười nói và cư xử đều có chút gì đó bị ràng buộc vào khuôn mẫu. Chúng tôi nhanh chóng kết thân, Thư nói tiếng Việt khá tốt, chúngtôi đi dọc các shop quần áo để mua sắm. Vừa đi vừa trò chuyện với nhaurất vui vẻ.
_ Này, tại sao bạn lại đến Việt Nam thế? – Lơ đễnh chọn xem những chiếc quần skinny mắc trên sào, tôi vừa xoay qua hỏi Kì Thư.
_ Ưm… để tìm Prince! – Cô bạn trả lời, không chút đắn đo, như được mặc định từ trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.