Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 24: Rắc rối ơi là rắc rối!
Yêu thương ràng buộc con người trong nỗi nhung nhớ và niềm đau xót trong tim. Nếu tình yêu đã đánh mất thì trái tim như một vật bị huỷ hoạikhủng khiếp bởi một chất axit cực mạnh. Tan nát. Vô vọng. Điên loạn tìmkiếm. Và khổ đau tựa một linh hồn bị đoạ đày ở chốn âm ti.
Nếu như yêu thương mang lại hạnh phúc thì nó cũng là con dao hai lưỡi bén ngọt.
Hạnh phúc như là một giải thưởng hấp dẫn được treo trên ngọn núi cao. Ta leo lên để hái nó xuống. Núi thì cheo leo, con người nhỏ bé. Sơ sảy, ta rơi khỏi vết mòn lên núi, sa ngã vào những vực thẳm sâu đen. Cũng làlúc ta đã bỏ mặc yêu thương để đeo đuổi theo những ham muốn phù phiếm.Tỉnh mộng, tất cả là khói mây. Ta chìm dưới đáy vực. Và cái giải thưởngmang tên hạnh phúc sẽ mãi không dành cho những ai đã từng chối bỏ nó.Hạnh phúc như một công trình phúc lợi xây đắp từ những trái tim đẹp, aicũng có quyền hưởng thụ mà không phải đóng phí. Duy những người từngchối bỏ nó từ lúc khởi công xây dựng, giờ thèm thuồng có được, nhưng họcòn tư cách đó không?
Hạnh phúc như một món ăn thơm ngon dành cho tâm hồn, ai cũng có quyềnthưởng thức. Nhưng những người không dốc lòng tạo nên công thức của mónăn thì có đáng được thưởng thức không?
Kì Thư thì khác. Có phải cô chối bỏ yêu thương đâu. Cô nào chẳng dốc tâm xây đắp cái công trình đó. Cô cũng là một vị đầu bếp nêm nếm biết baogia vị yêu thương cho món ăn, thế sao cô lại không nhận được hạnh phúc?Cô là người dùng toàn bộ 100% dung tích trái tim để yêu, mà sao cô nhậnđược chỉ là 1% hạnh phúc? Cô bỏ bao nhiêu lần đi tìm tình yêu, vậy màđáp lại công sức kia sao chỉ là một sợi tơ mỏng manh để hi vọng, mộtđoạn dây thừng đan từ tơ nhện bền chắc là nỗi tuyệt vọng không thôi.
Trái tim non bé có tội tình gì? Sao ép nó đón nhận phũ phàng sự ruồngrẫy của hạnh phúc? Khoảnh khắc cô chỉ là một đứa bé, cô giơ tay lên caochụp lấy cái bong bóng xà phòng hạnh phúc, nó vỡ tan, tàn nhẫn bỏ cô lại trong sự nuối tiếc dâng trào.
Bé con ta ngây thơ, chẳng lo âu. Đôi lúc ta muốn chẳng biết gì, sốngthật ngây ngô để tâm tư khỏi phiền muộn. Vậy mà vẫn không được số phậnbuông tha, ta buộc đón tiếp tên khốn bi kịch nghênh ngang, hách dịchdiễu hành trong cuộc đời. Cô gái bé nhỏ sao phải đón tiếp tên oắt đángghét kia khi tuổi đời còn quá bé, có phải là bất công lắm không? Giá như cô được ngây ngô thêm xíu nữa thì gánh đau thương trong lòng sẽ đâunặng nề thế này.
Ông nội rất yêu cô. Ông giấu cô thật kĩ trong một chiếc hộp khoá kín.Ông không muốn cô chạm mặt bất hạnh khi còn quá bé nhỏ, thế mà cô bướngbỉnh, vùng chạy khỏi sự bảo bọc của ông. Để rồi bất hạnh ức hiếp cô, hắt hủi cô bé tội nghiệp. Nếu như cô không biết bản thân là cô nhi thì liệu đôi mắt xanh thăm thẳm kia nào đâu canh cánh nỗi buồn to vời, mãi mãikhông thể xoa dịu? Nếu như cô không nằng nặc mãi tìm Prince thì quả timtrong lồng ngực đâu mưng mủ vì xót dằm thế này.
Cô tìm được Prince – hoàng tử thiên thần đã cùng cô xây đắp một thế giới thần tiên khi bé dại. Gặp được cậu sau ngần năm đăng đẳng, cậu ngangtàn đập cái thế giới cổ tích màu hồng năm nào đắp xây cùng cô, tàn nhẫnchối bỏ người con gái nhớ khư khư lời hứa với mình.
“BÂY GIỜ CẬU LÀ HOÀNG TỬ CỦA TỚ, MAI SAU TỚ SẼ LÀ CÔ DÂU CỦA CẬU!”
Lời hứa hồn nhiên của hai đứa bé giờ này tan nát đâu rồi? Bờ hồ có rặngliễu xanh minh chứng cho ký ức ngọt ngào đó cũng không đủ sức ngăn cảntrái tim lạnh lùng của Prince. Prince quên mất Bell. Cậu quên đi kỉ niệm năm nào. Cậu bỏ mặc cô với ê chề một niềm tin yêu và hi vọng chói sáng, tàn lụi dần theo trái tim hụt hẫng của cô gái.
Cậu nào biết điều đó làm cô đau đớn bao nhiêu.
_ Chí Linh đáng ghét! Cậu còn là Prince không? Sao cậu không nhớ Bell? – Tiếng nói vu vơ, buồn se sắc nào đó tràn theo tiếng sóng biển, trầmtích tận đáy đại dương xa xôi.
Dã tràng đang se cát. Nó làm một việc thật máy móc và vô vọng. Thư giống con dã tràng bé nhỏ kia, mãi đi tìm yêu thương trong vô vọng. Đáp lạicô chỉ là sự ghẻ lạnh của cuộc đời. Cô có tội tình gì chăng? Sao hạnhphúc lại khắt khe khi ban tặng cho cô, sao nó luôn hào phóng cho khôngvới mọi người kia mà!
Hải âu lượn trên bầu trời, tiếng kêu nghe buồn thảm. Thư cũng giống đôicánh trắng kia. Dải dầu trong nắng mưa, cánh chim vẫn vô định không mộtnơi trú ngụ. Trái tim cô cũng vô định như đôi cánh yếu mềm đó, mãi không tìm ra bến bờ bình yên cho mình.
Trái tim buồn bã cuộn mình trong lớp da bao bọc bị rạch nát, sắc trắngnhạt thếch tê dại vì bao lần bị xát muối lên. Dáng hình mỏng manh saophải hứng chịu nhiều bất hạnh từ cuộc sống? Hay do kiếp trước cô đã mang một món nợ không bao giờ trả nổi, kiếp này trả tiếp, trả mãi vẫn khônghết. Kì Thư là con nợ của bất hạnh. Đôi vai nhỏ bé này vẫn còn gánh vácnhiều bi luỵ từ cái kiếp trước khốn cùng.
Đôi chân đi dọc trên cát mềm. Những hạt cát tinh nghịch ngọ ngoạy dướibàn chân trắng ngần. Linh hồn cô gái trẻ thả trôi theo những con sóngmiên man. Hồn thở xa xăm trầm lắng suy ngẫm những dấu tích đã qua củacuộc đời. Mai sau lại là sắc màu u ám hay sẽ là rạng rỡ bình minh?
Cô sẽ không buồn vì biết mình là đứa trẻ mồ côi. Ít ra, cô gái nhỏ biếtmình đã từng có những tháng ngày êm đẹp bên cha mẹ, và họ đã cho cô mộttình yêu của đấng sinh thành cao thượng. Mãi mãi cô sẽ khắc ghi công ơnnày.
Cô sẽ không buồn khi Prince đổi thay. Qua những ngày biển động, bão tápphong ba đã cuốn Prince đi xa. Cậu bé ấy đã chìm trong nỗi lãng quên vôhình. Cô tập quen dần với thái độ thờ ơ của Prince, rồi bẳng trái timđầy sinh lực yêu thương này sẽ cướp Prince về từ bão. Mai đây, biển sẽngập nắng vàng, tia nắng cô đã bỏ bao tâm huyết để thắp lên. Sáng tỏ.Prince sẽ theo ánh sáng đó quay về bên cô.
Hi vọng sẽ mang nhựa sống lan toả đến từng thớ thịt của cơ thể luôn căng tràn nhựa sống. Dù ta đánh mất hoàn toàn niềm tin về một ngày nắng maithì hãy cứ hi vọng đi, đừng ngại ngần! Vì hi vọng không là hoang tưởng.Hi vọng luôn đi cùng những nổ lực không ngừng để mang lại điều ta mongmuốn. Ta sẽ tìm ra thứ ta đã hằng mong qua sự cố gắng từ bản thân, bằngniềm tin, khao khát và nổ lực hết mình.
Cô gái nhỏ cứ đi trên cát vàng. Trên vai cô gánh thêm một gánh nắng. Mái tóc nâu buông lơi trong cơn gió mát lành. Cô đã lặng lẽ củng cố thêmlòng tin cho mình khi hồi tưởng lại những gì đã qua. Suy xét lại hành vi để biết mình lớn lên theo từng ngày. Kì Thư đã lớn rồi, cô sẽ chínhchắn dần trong những mối quan hệ tình cảm. Sẽ không có thái độ nông nổivà xử sự theo cảm tính như trước kia. Thư hôm nay đã khác.
Lòng bàn chân bỗng dưng ê xót, như vừa giẫm phải vật nhọn gì dưới cát,chắc là vỏ sò, vỏ ốc đấy. Thư tần ngần nheo mắt, ngồi xuống đào cát lên, nơi có dị vật chạm phải chân cô.
Ở gương mặt kiều diễm nở ra những nét cong trên cơ mặt thật xinh đẹp. Cô tiểu thư mở to mắt nhìn vật thể đào từ dưới cát lên, đôi mắt sáng lấplánh.
_ Wow!!! Cái này của ai thế nhỉ? Ôi, đẹp quá đi!
Cô gái nâng vật vừa đào dưới cát lên, say mê ngắm nghía.
_ Cái này của ai vậy ta? – Đôi mắt lục trong veo như cười, cô mân mê thứ sáng đẹp như ánh sao nào đó vô tình rớt xuống trên nền cát.
Là một vật thể tuyệt đẹp.
Thư ngó dáo dác khắp bờ biển vắng, tinh nghịch hắng giọng:
_ Cho hỏi… cái này của ai? – Không có tiếng trả lời. – Tôi đếm từ 1 đến 3, không ai nhận là tôi nhận đấy!
_ 1… – Im lặng.
_ 2… – Không có ai.
_ 2 rưỡi… – Tiếng sóng rào rạt trả lời.
_ 2 chín chín… – Im ru.
_ 2 chín chín chín chín chín… – Lũ hải âu nhiều chuyện xía vào. Có tính là có tiếng trả lời không?
_ 3! – Vẫn không có tiếng đáp trả.
_ Không ai nhận thật hả? Ha ha! Vậy là của tôi nhé! – Thư vui vẻ cho vật đẹp đẽ đó mất dạng trong lòng bàn tay. Những ngón tay thon nuột nângniu đầy ham thích.
Chiếc bóng dài chảy trên mặt cát. Một ngày đầy nắng ấm. Bảng màu tươitrong đầy lạc quan của Kì Thư sẽ mãi là một dấu chấm đẹp còn in đọngtrước một cuộc chinh phạt thảm khốc sắp diễn ra.
Nói từ đầu, chỉ vì cô là con gái của Lee Sun Wook.
Sắp khép lại rồi cô gái ạ, chuỗi ngày thanh bình của cô. Hãy tận hưởng những ngày còn sót lại.
Những thiên sứ luôn bảo vệ cô, nhưng họ có đủ sức chống lại tên ác ma hung bạo?
Nhịp điệu của trò chơi bắt đầu tăng tốc.
***
Chiếc Limo dựng trên con lộ dài men bờ biển, ôm cánh tay, vẫn là màu áoblazer đen, đôi mắt rừng đêm nheo lại dưới nắng, tiếc rẻ:
_ Giết một cô gái còn trẻ đẹp như thế này, đáng tiếc quá không?
_ BJ, tên khốn như cậu cũng biết thương hại? – Màu áo chemise đứng bêncạnh hừ lạnh, đôi mắt hướng xa xăm về bóng dáng cô gái đang đi trên cátmềm.
_ Jonny à, cậu nghĩ tôi máu lạnh lắm sao?
_ Hừ, việc bản thân làm thì chỉ có lương tâm mới hiểu rõ. Đáng tiếc cậuchẳng có lấy lương tâm mà hiểu được! – Di cười mỉa mai, đối với Di, hiện tại chết sống chẳng còn thấm tháp gì. Cậu giữ trong bộ não bí mật vềAngel, nếu tên khốn này muốn giết, điều đó như kéo hắn chết theo. Chẳngcó lợi ích gì.
Tính mạng cậu đang được Angel đảm bảo.
Black Jack bật cười, vỗ vai chàng trai tóc hoe vàng bên cạnh.
_ Ha ha, cậu chả bao giờ hiểu được tôi làm gì đâu. Nhưng chắc rằng…Tôi không phải người đánh mất lương tâm. Vì vốn tôi nào có trái tim đểrung động. Thứ đập trong khoang ngực chỉ là một máy bơm máu tuần hoàn để cơ thể sống được. Nó không biết yêu, ghét, hận hay vui, buồn. Cậu không cần phỉ báng tôi.
_ Cậu muốn khử bỏ Sang Mi thật? Tôi nghĩ chưa phải lúc. – Di nói, “chưa phải lúc” là kế nghi binh.
_ Ai bảo tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức? – Vệt môi cam mọng nhếch lên,cười khẩy. – Thiếu cô ta thì ván cờ sẽ vô vị. Tôi muốn xem lũ ngốc kiadùng con nhóc đó trong bước đi nào.
_ Hừm… Chờ đợi… Tôi sẽ chờ. Báo cho cậu một tin xấu. – Khánh Di đảo mắt, tay chống trên nắp xe, tư lự.
_ Sao?
Gương mặt kia thấp thoáng nụ cười tinh quái, nhấp nhứ:
_ “Candy 1.0” bị lỗi rồi. Phải tiêu huỷ ngay. Chán thật, mất suốt 5 năm!
Màu mắt xanh đen bỗng đỏ vằn, bàn tay Jack bấu nghiền, gương mặt hung hãn đanh lại, tốc độ cánh tay tràn đầy lực.
“BỤP!!!”
_ Chó chết! Mày đã giở trò!!!
Nắng sáng ở Sài Gòn, những toà cao ốc vươn mình kiêu hãnh, bóng râm của nó kéo thành những vệt dài trên đường phố tấp nập người.
Tôi chen chúc trong phố xá phồn hoa. Haizz, khổ thật! Vậy là tôi đã hành nghề “diễn viên bất đắc dĩ” tròn trịa một tuần. Không xong rồi! Toi mất cái mùa hè của tôi!
Không ngờ bị một tình huống dở khóc dở cười mà tôi đã chính thức thaythế cô diễn viên tuổi teen nổi tiếng như Sam để tiếp tục hoàn thành vaichính trong một bộ film đình đám. Ngay từ những ngày đầu khởi quay, bộfilm đã thu hút rất nhiều sự quan tâm của dư luận bởi cha đẻ của nóchính là đạo diễn Việt kiều vô cùng nổi tiếng: Phạm Quang Huy, bàn taybiên kịch phù thuỷ của Shara Phạm, dàn diễn viên đẹp long lanh như Sam,Gia Kì, NaNa,…
Thế mà trong vòng một tuần, tất cả các tên diễn viên trong bảng castingbị thay đổi hoàn toàn bởi một dàn diễn viên tay ngang không hề nổi tiếng và chưa từng tham gia bất cứ bộ film nào như tôi, nhỏ Dolly, hoàng tửthiên thần bí ẩn gì đó của chú Huy.
Ngay lập tức, tên tuổi tôi và toàn bộ diễn viên trở thành đề tài hotđược bàn tán suốt tuần qua. Hình như cái tên hai cô diễn viên có nickname Apple và Dolly là từ khoá được tìm kiếm nhiều nhất hiện nay trêngoogle Việt Nam thì phải! (^.^)
Ít nhiều thì tôi và Dolly đã có chút “danh tiếng” trong cộng đồng teenvì thành tích của hai ngọc nữ thuộc hàng “top” của Thanh Du và nhữnggiải thưởng văn nghệ qua mấy năm nay.