Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 26: Rắc rối ơi là rắc rối!


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 26: Rắc rối ơi là rắc rối!


_ Prince? – Tôi có chút bất ngờ, hỏi lại.
_ Ơ… ừm, một phần là tìm cậu ta, một phần là do mình muốn học trung học tại đây! – Thư ngượng ngùng nhìn tôi cố gắng giải thích.
_ Còn cậu bé thiên thần vẽ trong tấm hình ở trong bóp bạn là ai thế?
_ Bạn thấy nó sao? À, là Prince lúc nhỏ đấy! Cậu ấy là thiên thần! -Cười hãnh diện, Thư ngưng bàn tay đưa lên móc, ánh mắt lấp lánh nhìntôi.
_ Bạn thích cậu bé đó? Thiên thần? – Tôi tò mò trước vẻ bí ẩn của Thư.
_ Cậu ấy là con người nhưng mang gương mặt của thiên thần. Có thật đấy!Mình không nói ngớ ngẩn đâu! Mình đã mất rất nhiều thời gian để chứngminh về sự tồn tại của cậu ấy! – Dường như là sợ tôi không tin cậu bétrong bức hình có thật, ánh mắt Thư chợt xoáy sâu vào tôi.
Như bị một sức mạnh khẩn thiết cầu xin, tâm trí tôi buộc phải tin vào cái điều mơ hồ ấy:
_ Ừm, cậu bé ấy rất đẹp trai! Cậu ấy tên Prince à? Bạn tìm được cậu ấy chưa?
_ Rồi! mất 10 năm để tìm. Vừa tóm được hắn vào 3 tháng trước! – Thư thản nhiên trả lời, có gì đó hân hoan trong câu nói của cô. Cô bạn ướm thửmột chiếc áo pull lên người ngắm nghía.
_ Cậu ấy ở Việt Nam? Chắc lớn lên cậu ấy sẽ rất đẹp trai! Ôi… xem ra cậu rất thích Prince! – Tỏ vẻ ngưỡng mộ, tôi tiếp tục hỏi, đôi mắt bắt được một chiếc quần jean short trắng bắt mắt.
_ Thích! Rất thích! – Thư lại ngừng tay, cô đung đưa chiếc lắc tay cóchiếc giày thủy tinh nhỏ xíu đính ở trên, chiếc lắc làm bằng kim loạitrắng tinh xảo. Vẻ mặt cô chân thành tuyệt đối.
_ Wow! Lắc tay của bạn xinh quá! Mua ở đâu thế? – Tôi chú ý tới món trang sức trên tay Thư.
_ Là quà sinh nhật được đặt làm, không có bộ thứ hai đâu! Chiếc lắc nàyvốn là một cặp với sợi dây chuyền có mặt giày thủy tinh hệt như thế này! – Giơ tay cho tôi xem, Thư có vẻ rất trân trọng nó.

_ Ủa? Vậy sợi dây chuyền đâu?
_ Prince đang giữ ấy! Mà thôi! Đừng nhắc tới hắn nữa! Cậu ấy chỉ đángyêu khi còn bé thôi! Càng lớn càng đáng ghét! Mình đang bực vì hắn nênmới ra đây shopping xả stress đây này, ai ngờ xúi quẩy gặp móc túi. Maymà gặp được bạn! Vui thật đó! Mà hiện giờ bạn đang nghỉ hè phải không?Mùa hè này bạn đã làm những gì? – Gạt qua những gì đã nói, Thư chuyểnsang đề tài khác.
Chúng tôi đang đi xuyên qua một ngã rẽ, đến khu bán kẹp tóc, phụ kiện điệu đà, vài tiệm kim hoàn chen chúc nhau mọc lên.
Nắng vẫn yếu ớt trong môi trường ẩm thấp, mây xanh, chắc là không cómưa. Khu chợ vẫn ồn ào nô nức tiếng rao mời của những tiểu thương.
_ Mình hả? Vừa nghỉ hè hơn nửa tháng, chưa dự định gì thì đã bị một đạodiễn tóm vào đóng thử một bộ film. Xem như là nghề part-time trong tháng hè này đi! Mình tới đây là cũng do lựa chọn phục trang lên film nè! -Tôi không giấu giếm, tự nhiên kể ra với Kì Thư.
_ Wow! Vậy bạn là diễn viên à? Oa… Đóng film có vui không? Bạn tham gia film gì thế? – Thư hớn hở lắc lắc vai tôi đầy hào hứng.
_ Ừm, một bộ film thần tượng. Một vai diễn có tính cách khá giống mìnhngoài đời. Mình chỉ thấy bối rối trong việc lựa chọn style thôi!
_ A, tức là bạn không biết cách ăn mặc thế nào cho hợp với vai diễn phải không? Nếu như cá tính khá giống bạn ngoài đời thì dễ thôi! Nói gì chứkhoản thời trang thì Bell đây sẵn sàng hỗ trợ Apple tới cùng! – Vỗ ngựctự tin, nhìn cách ăn mặc của bạn ấy là rõ Kì Thư là một người rất sànhđiệu rồi! Thế thì tại sao không nhờ cô bạn này giúp, đúng là cơ hội ngàn vàng.
_ Bell chịu giúp sao? Tốt quá! Mình cần khoản 2-3 bộ trang phục cho baphân đoạn khác nhau. Giờ mình có được một bộ rồi! Còn hai bộ nữa! Phảiphù hợp với hai hoàn cảnh bước đi dưới mưa và bị rượt đuổi. Mình đangchọn đây và mù tịt về khoản kết hợp phụ kiện luôn!
_ Vậy sao? Thực ra… thời trang không nhất thiết phải là hàng hiệu, nóchỉ là một cách thể hiện cá tính của người mặc. Cho dù bạn mua một chiếc váy 100.000đ nhưng nếu biết cách kết hợp thì nó vẫn trở thành trangphục cao cấp! – Chọn những chiếc băng đô rực rỡ, Thư vừa huyên thuyên -Nếu bạn cần trang phục theo hoàn cảnh đã cho thì đây là một số cách!
1. Khi trời mưa: Nên chọn những chất liệu mỏng, nhẹ, đủ ấm vì có lẽ cảnh quay sẽ kéo dài. Bạn nên chọn một trang phục có màu tươi sáng để dễdàng nổi bật dưới làn mưa trắng. Với kiểu dầm mưa như vậy thì mình nghĩbạn không cần kết hợp thêm bất cứ phụ kiện gì vì như thế chúng sẽ ướtsũng dưới nước mưa. Trông rất te tua. Giày nên chọn những kiểu khôngthấm nước để tránh làm hỏng giày.
2. Bị rượt đuổi: Tức là phải chạy. Lúc này Apple nên chọn những bộ trang phục dễ dàng di chuyển, chất liệu dễ hút mồ hôi để khi vận động nhiềusẽ bớt khó chịu. Bạn có thể cột tóc cao kết hợp với mũ lưỡi trai hoặcnếu muốn dịu dàng vẫn có thể thả lơi tóc, khi chạy trông sẽ rất đẹp.Đừng chọn những trang sức quá rườm rà. Có thể chỉ cần một khuyên tai nhỏ và mình hãy nhấn nhá ở phần áo và giày nhiều hơn. Có thể mặc thêm áocardigan, hoodie hoặc chọn quần denim cũng rất ổn. Và khuyên Apple nênchọn giày đế bằng như bata , giày candy để giảm đau xóc khi chạy! – Thưtuôn một tràng như stylist có nghề làm tôi ngớ cả người. Chuyên nghiệpthật nha!
_ Wow! Thư là Stylist phải không? Chuyên nghiệp y như designer vậy đó! – Tôi vỗ tay không ngớt tấm tắc khen.
_ Đâu có đâu! Vì mình rất thích mua sắm, chỗ nào có quần áo đẹp là cóBell xuất hiện. Dù là cửa hàng cao cấp hay bày bán ở chợ trời miễn đẹplà mình mua tất. Từ đó nên mình cũng có kha khá kinh nghiệm ăn mặc. Ướcmơ của mình là trở thành một nhà thiết kế thời trang mà! – Thẹn thùngcười, Thư ướm lên tóc tôi một chiếc kẹp nhỏ hình cánh bướm ve vẩy, những hạt đính trên cánh bắt nắng sáng lên lấp lánh.

_ Oa, cái kẹp này dễ thương quá! Hay là tụi mình mua mỗi đứa một cái đểlàm kỉ niệm ngày đầu làm quen nhá! – Sờ chiếc kẹp trên tóc tôi, vẻ lạnhcủa kim loại thấm vào da tôi. Từng nét uốn cong của cánh bướm rất tinhxảo, lấp lánh vô cùng sống động.
_ Ừm, ý hay đó! Bạn một chiếc, mình một chiếc. Mua xong tụi mình lôinhau qua chỗ bán quần áo lựa đồ tiếp ha! – Thư tán thành thích thú.
_ Chị ơi, cho em ba chiếc kẹp như thế này nữa! – Đưa cái kẹp làm mẫu cho cô chủ shop, tôi cất tiếng đề nghị.
_ Ủa? Cần thêm một chiếc là đủ rồi mà! – Thư thắc mắc.
Tôi cài chiếc kẹp lên tóc Thư, tóc của bạn ấy rất mượt, óng ánh màu nâu như chocolate, còn thơm ngát mùi oải hương nữa.
_ Ừm, một cái cho mình, một cái cho bạn, một cái cho nhỏ em gái, một cái cho con chủ nợ của mình!
_ Chủ nợ? Bạn thiếu nợ ai à?
_ À, đó là con bạn thân, bọn mình cá cược nhau một chuyện nhưng mìnhthua nó. Giờ phải mua quà bù lại! – Tôi vén mấy sợi tóc mai sau mép tai, tiếp tục cười nói. Nhớ tới con nhỏ Dolly trời sập kia chỉ vì 50k mà cứhục hặc tôi hoài. Biết vậy không cá Sam bỏ vai làm gì, “tiền mất khổmang”.
_ Ờm, bạn có nhiều bạn không? Mai mốt giới thiệu cho mình làm quen với! – Chao đôimắt trầm trong veo nhìn tôi, đôi mắt Thư thuần khiết như mắt trẻ thơ.Cánh môi cam nhỏ cong lên nhẹ nhàng.
_ Được thôi! Dạo này mình quen thêm nhiều bạn mới lắm. Ai cũng thú vị.Bell cũng thế á! Mai mốt phải mở party gặp nhau cho vui mới được! -Thanh toán số kẹp tóc, tôi giành trả tiền. Dạo này tôi có một khoản thukha khá từ việc đóng phim. Cát-xê một phần tôi gửi mẹ giữ, một phần giữlại tiêu vặt. Thế mà vẫn dư dả.
Đóng phim tuy cực nhưng thù lao rất ổn, tôi thích diễn xuất rồi nha!
Thư vuốt vuốt lên con bướm cười đầy vui thích, tia mắt lại ngập tràn cảm xúc:
_ Cảm ơn Apple nha! Bell sẽ giữ kĩ nó! Giờ… tụi mình đi chọn quần áo tiếp đi!

_ Ok, let’s go! – Tôi kéo tay Thư chạy nhanh về con đường bán quần áotấp nập người như cũ. Bọn tôi lê la qua không biết bao nhiêu là shop.Càng trò chuyện lại càng thân thiết, dường như bọn tôi thân nhau từ thuở nào rồi. Thư quá đáng yêu. Nhìn vẻ ngoài sẽ thấy hơi khó gần vì cô ấymang một khí chất sang trọng, quý phái vô cùng, nét đẹp mỏng manh nhưhoa tường vi e lệ. Nhìn cô ấy cứ như là một cô công chúa trong truyện cổ tích.
Chúng tôi lựa chọn rất nhiều quần áo. Giờ tôi mới biết thêm một biệt tài của Thư chính là trả giá, bạn ấy có cái miệng rất dẻo, sức thuyết phụccực cao làm bọn tôi mua biết bao nhiêu đồ mà chẳng tốn là bao.
Khu chợ vẫn nhộn nhịp người và người. Khuất góc, những người ăn xin đennhẻm, rách rưới co ro một góc. Thư dốc toàn bộ số tiền thối lại của ôngchủ shop giày vào cái ca sứt mẻ của ông lão bị cụt chân.
Trên khuôn mặt khắc khổ của lão ánh lên tia cảm kích. Bình thường tôi sẽ khá cảnh giác với những người hành khuất, đôi phần họ sẽ “mượn tạm”lòng thương người của thiên hạ để trục lợi. Họ sẽ giả dạng thành ngườiăn xin đói khổ để nhận lấy tiền bố thí. Tôi khinh loại người lười nhácsống bằng tình thương của mọi người như thế, những kẻ giả danh ăn mày.
Nhưng với ông lão ăn xin này tôi lại không tìm được chút vẻ giả tạo nàotrên gương mặt già nua, khắc khổ, đầy ủy khuất của ông. Động lòng, tôicũng rút một tờ bạc bỏ vào cái ca sứt mẻ của ông. Người ăn xin cười nhưsuýt khóc, tia mắt đỏ ngầu vàng vọt ngước mặt lên nhìn tôi, khóe miệnghơi nhếch lên như cất tiếng cảm ơn run bật.
Không muốn bị vẻ đáng thương của ông lão ám ảnh, tôi gật nhẹ đầu rồi kéo tay Thư tiến thẳng tới hàng ăn uống. Đó là một mảng rất bình thường của cuộc sống, tôi không thể để nó lắng đọng trong tâm trí mình quá lâu.Cuộc sống phải có người giàu và kẻ nghèo, đó là một quy luật bất di bấtdịch không ai thay đổi được. Thành phố này có biết bao người như thế,nếu muốn nhớ và che chở liệu bạn có thể giúp đỡ hết được?
Lúc nhỏ tôi luôn ước ao trở thành một cô tiên nhỏ ban lại niềm vui vàhạnh phúc cho mọi người. Nhưng khi trưởng thành, ước mơ đó bây giờ bỗngdưng xa vời quá! Dường như tôi đã quên mất nó, có lẽ là từ khi tôi hiểuđược thế nào là cuộc sống. Tôi chỉ có thể giúp đỡ cho một người hànhkhất khi bản thân có khả năng, nếu cứu vớt được chúng sinh như mơ ướcthì tôi đã thành thần thánh rồi! Ước mơ chỉ là ước mơ, chỉ thế và mãikhông bao giờ thành hiện thực, chỉ là vậy!
_ Apple này, ông lão hồi nãy đáng thương quá ha! Già thế rồi mà vẫn phải đi ăn xin! Tội nghiệp thật nha! – Thư chống cằm vu vơ, đưa tay đảo nhẹly trà chanh màu nâu nâu mát lạnh.
Chúng tôi đang ngồi tại một quán nước gần lối ra vào chợ, tít xa phíabên đường là những cửa hàng thời trang âm nhạc xập xình, bên cạnh chỗchúng tôi là một cửa hàng bách hóa và một tiệm vàng nhỏ, những người ravào chợ thưa dần. Ánh nắng vàng nhẹ rời khỏi đám mây, lú nhú in đốm nhỏdưới mặt đất như những quả trứng gà vàng ươm.
_ Mỗi người ai cũng có một số phận riêng do Chúa sắp đặt, trách nhiệmcủa chúng ta là sống nốt cuộc sống mà Chúa đã tạo lập, không được oántrách hay vứt bỏ. – Tôi khuấy khuấy ly cam sữa trầm ngâm.
_ Bạn tin vào nhưng điều của Chúa trời? Bạn là con của Chúa, như mình? – Thư hào hứng, ánh mắt có vẻ rất vui.
_ Ừm, mình theo đạo Thiên Chúa.
_ Wow, trùng hợp thật nha! Như có duyên từ trước ấy! Sao tụi mình không gặp nhau sớm hơn nhỉ?
_ Bell này, bạn có tin vào thiên thần không? – Tôi đột ngột đổi chủ đềbằng một câu hỏi ngớ ngẩn. Câu hỏi mà tôi vẫn tự hỏi chính mình: liệu có tin vào thiên thần không?
_ Tin chứ! Vì mình đã gặp một thiên thần! Thiên thần không biết nói dối! Thiên thần là loài sinh vật tuyệt vời nhất mà tạo hóa đã tạo ra sau con người! Mình tin là có thiên thần! – Thư vẫn giữ một sắc thái thanhkhiết đầy một suy nghĩ sâu xa, tia mắt xanh trầm dán vào tôi. Tôi nhớ vì sao tôi lại có cảm giác thân thuộc với Thư rồi! Vì Thư có một đôi mắtvới ánh nhìn giống hệt Thiên Thần của tôi! Cô gái trước mặt tôi như mộtbản sao của cậu ấy, chỉ tiếc Thư là con gái!
Cô ấy làm tôi nhớ tới Thiên Thần, của tôi. Thiên Thần trốn trong gócgiáo đường khóc một mình. Thiên Thần đẹp hơn cả những bức phù điêu trêntường tu viện. “Thiên thần không biết nói dối!” – Câu nói mà tôi luônmuốn nghe lại từ cánh môi cam nhỏ xinh xắn của Thiên Thần.

_ “Thiên thần không biết nói dối?” Ai đã bảo bạn như thế? – Tôi bất ngờ hỏi lại.
_ Là Prince, cậu ấy đã nói như thế! Cậu ấy bảo cậu ấy có hai người bạnrất thân, họ đều là thiên thần cả! Và họ không biết nói dối! Mình tinPrince cũng không nói dối, vì Prince cũng là thiên thần! – Thư say sưatrong chuỗi kí ức xa xăm nào đó. Cô ấy đang nhớ tới thiên thần của riêng mình, như tôi.
ôi tần ngần ngắm nhìn Thư, thoáng như thấy lại hình ảnh cậu bé đáng yêunăm nào hiện về trong tâm trí, người đã hứa với tôi một điều, người tôikhông bao giờ quên được dẫu biết rằng đó chỉ là một lời hứa trẻ con.
Thấy vẻ bần thần của tôi, Thư đưa tay sờ lên trán tôi hỏi han:
_ Apple sao thế? Không được khỏe à?
Tôi chụp vội ly nước cam hút một ngụm. Vị đá lạnh tê ngập đầu lưỡi, chạm tới cả yết hầu. Bàn tay lạnh toát đọng những giọt nước bốc hơi từ thânly, như bị một chi tiết cổ xưa làm cho hoảng sợ, cố cười nhẹ giấu đi vẻbất an của mình:
_ Ừm, mình không sao hết! Tại đi nhiều nên hơi mệt thôi! – Thói quen, tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ – Thôi chết! Quá giờ rồi!
Chú Huy cho tôi một giờ để đi mua sắm, bây giờ thời gian đã ngót nghéttới quá thêm 15 phút nữa. Không hay rồi! Chú đã dặn hôm nay phải về sớmvì chú sẽ giới thiệu một diễn viên mới vào vai thứ chính để làm quen,phải tạo được ấn tượng tốt mới mong dễ dàng hợp tác sau này.
_ Hả? Bạn bận gì sao?
_ Ừm, hồi nãy đạo diễn chỉ cho mình ra ngoài một tiếng để shopping, bây giờ hơn rồi! Hic. – Tôi ỉu xìu tiếc rẻ nhìn Thư.
_ Ờ, có việc thì về trước đi! Tụi mình có số điện thoại của nhau rồi màlo gì! Sắp tới Bell còn ở lại Việt Nam lâu mà! – Thư cười hiền như xoadịu sự nũng nịu của tôi, vỗ về vai tôi an ủi.
_ Vậy mình về nha! Nhớ nhắn tin cho mình đó. – Tôi tiu nghỉu, cảm giáctiêng tiếc với cô bạn mới vẫn đong đầy nhưng vẫn cố nhích chân đứng dậy.
_ Apple, khoan đã! Bell có thứ này tặng bạn nè! – Thư níu lấy tay tôilại rồi lôi cái túi xách mình ra lục lọi – Đâu rồi ta? Nhớ là ở đây mà!À, đây rồi! – Cô vừa kiếm tìm và lấy ra trong túi một vật rồi đặt vàotay tôi món quà vừa lấy ra.
_ Wow! Đẹp quá! Bell tặng mình thật sao? – Tôi mở to mắt nhìn món quà của Thư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.