Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 23: Rắc rối ơi là rắc rối!


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 23: Rắc rối ơi là rắc rối!


Bell tròn mắt nhìn cậu bé trước mặt mình. Cậu mang nét mặt đẹp như mộtthiên thần tạc từ bằng tuyết. Đẹp hoàn hảo. Nhưng bao bọc cả một khíchất lãnh băng tàn bạo. Và em nghĩ cậu bé ấy…như là một bản sao là con trai từ em.
Bell há hốc mồm. Nét lạ lẫm lẫn thân thuộc này làm em ngơ ngẩn. Nhưnggiờ đây, cảm xúc đó nhanh chóng bị thay thế bởi cơn suy kiệt ngấm dầnvào từng tế bào trong cơ thể ốm yếu. Em đói. Em mệt. Em muốn ngã quỵ.
Hình ảnh cậu bé con dần mờ nhoè trong mắt em. Chân em lạnh cóng. Quỵ ngã. Em vùi sâu trong cơn mê sảng kiệt quệ.
Người vệ sĩ bên cậu bé chụp vội cô bé đang ngã dần xuống đất, bế vàolòng. Tất cả đều mang một trạng thái im lặng không một âm thanh. Mùithuốc súng ngai ngái lảng vảng.
_ Dọn sạch sẽ cái xác này. Nếu không, người nằm ở đây tiếp sau sẽ là các người.
Vệt môi cam hồng ngạo nghễ thốt lên. Tuyết điểm xuyến trên mái tóc đenbóng. Gương mặt cậu nhóc con mang theo một nét bình lặng lạ kì.
Đế giày Nike trắng mang theo tuyết bước trở lại trên chiếc Limoushineđen, mang theo cả bé gái đã ngất lịm lên cùng. Người em gái nhỏ lạnhngắt.
Dấu bánh xe cà trên nền đất trắng, lẳng lặng rời đi.
***
Cảm nhận mùi cháo thơm ngát bay đến mũi, con ngươi lục nghịch ngợm lấylại vẻ linh động mà đảo quanh. Sau giấc ngủ hả hê thì giờ sức khoẻ cônhóc đã chuyển biến tốt hơn. Đôi mắt em chớp nhẹ rồi dần dần mở ra.
_ Chịu dậy rồi sao nhóc? – Tiếng con trai trong trẻo vang lên.
Em cố dụi mắt để nhìn rõ hơn. Ánh sáng trắng len vào mắt phát chói. Cảngười em vùi trong một đống chăn bông ấm áp, êm ái. Em lờ mờ nhìn ratiếng người vừa phát ra.
Cậu bé khôi ngô có đôi mắt xanh lục đang nhìn em. Nhìn cậu thật uyquyền. Gương mặt đó chẳng mảy may cảm xúc, nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bell ngồi dậy, ôm chặt lấy tấm chăn, cuộn tròn, trông em tròn vo như một cuốn sushi. Đôi mắt ngây thơ chớp chớp như mang ra vô vàng câu hỏi:”Đây là đâu?”, “Cậu là ai?”, “Sao tôi lại ở đây?”, “Chuyện gì đã xảyra?”,…
Cậu bé ngồi cạnh giường, mặc chiếc áo len dài tay màu trắng, ngực áo còn móc bằng sợi len đen dòng chữ “Song Hyung Sun” – chiếc áo len trắng với cổ áo viền đen đi cùng hàng nút tối màu này… Em nhớ rõ đây chính làtrang phục mùa đông của học sinh Học viện IQ – nơi em đã từng học ở AnhQuốc, cùng Prince. Cậu bé này là học sinh của Học viện IQ, như em vàPrince.
Cô bé tự động bỏ cái chăn xuống, mắt em nhìn khắp nơi. Một căn phòng rất rộng và hiện đại, tất cả nội thất và tường đều phủ một màu trắng tinhtế. Em lại nhìn về cậu con trai, gương mặt tròn trịa còn búng ra sữa đólại mang một nét lạnh lùng, già dặn quá tuổi làm em cảm thấy lo sợ.
_ Nhìn gì? Ăn đi của nợ! – Chiếc áo len trắng kia đẩy tô cháo cực kì hấp dẫn đến trước mặt em, ngữ điệu vẫn có phần gay gắt và lạnh lẽo.
Sao gọi em là “của nợ”? Em dẫu môi, tự băn khoăn nhưng chẳng dám hỏi.Bụng em reo ầm ĩ, tô cháo thơm phức kia rù quyến em thật. Không ngạingùng. Không phép tắc. Không sợ. Không để tâm gì cả. Nhóc con bưng tôcháo lên húp sột soạt. Em đói lắm rồi!
Bell ăn ngấu nghiến. Chưa bao giờ em ăn ngon như thế. Tích tắc sau, tô cháo đã cạn đáy, chiếc muỗng cọ vào đáy tô kêu leng keng.
_ Nữa không? – Tên con trai không lớn hơn em là bao nhíu mày, đôi mắtmang vẻ thán phục sức ăn cừ khôi của con nhóc ốm nhom trước mặt.
Bé con tém môi, nhấm nháp vị cháo ngon tuyệt còn đọng trên đầu lưỡi,bụng đã no căng. Em lắc lắc đầu, mắt tròn như thỏ bạch. Lí nhí:
_ Cảm ơn… Sun.
_ Sun? Là ai? – Đôi mắt đối diện nhìn em, giả vờ ngô nghê.
_ Là cậu đó! – Bell chỉ tay về cậu nhóc, hồn nhiên.
Cậu bé giựt phắt cái tô trên tay em, đi về phía kệ bếp, vừa đi, cậu vừa nói vọng:
_ Đừng gọi tôi là Sun.
_ Chứ gọi gì bây giờ?

_ Tuỳ.
Cô bé ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm. Em cố tìm ra cái tên khác để gọi, dù biết rõ cậu bé kia tên Huyng Sun nhưng hình như gọi trúng cáitên đó sẽ là một điều cấm kị. Vậy thì em phải tự tìm cho cậu một cái tên thôi.
_ Để xem… Bell gặp cậu trong tuyết trắng, cậu mặc áo len trắng, cănphòng của cậu màu trắng, tô cháo vừa rồi cũng màu trắng. Tớ gọi cậu làWhite nhé!
Bóng dáng phía xa đang cầm cái ly uống nước, vừa nghe cái tên White cậuđã ho sặc sụa. White? Lại là White? Sao lúc nào cũng là White? Tại saovậy chứ? White là em trai của cậu mà!
_ Sao đặt tên đó? – Vòng môi cam mím lại, như đay nghiến. Cậu bị dị ứngvới tên White rồi! Trong sạch với tinh khiết. Mệt quá! Vẫn là thiênthần.
_ Thì đã nói là tuỳ mà! Bell thích gọi gì thì gọi! – Bell nháy mắt.
Cậu bé trai nhìn em chán nản, cũng chẳng có ý phản biện, thôi cứ để emgọi sao thì gọi. Chứa chấp “của nợ” như em thật là phiền toái. Nhưng đây là nhiệm vụ của cậu, tạm thời chưa thể giết con bé này được. Đúng lànhức mắt, y hệt khi cậu nhìn White. Ghét không tả nổi! Vì bọn chúnggiống nhau ư? Đều là thiên thần.
_ Bell gọi là White đấy nhé! – Cô em cười tít, líu ríu. – White ơi, cái người hồi nãy ngủ dậy chưa?
_ Ai?
_ Cái ông mặt vest đấy! Tự nhiên nằm ngủ dưới đất, sẽ bị cảm lạnh đấy!
Giờ cậu mới hiểu Bell nhắc tới tên sát thủ vừa rồi. Cậu nhếch môi, chán nản sự “ngây thơ quá đáng” của con bé rắc rối kia.
_ Ừm, dậy rồi! Khỏi lo. – Cậu chằm chằm vào em. – Bỏ nhà đi bụi à?
_ Không có! – Bé con cãi. – Tớ đi tìm cha mẹ!
_ Cha mẹ?
_ Phải. Không biết sao mà lâu lắm rồi cha mẹ không về nhà, tớ nhớ họ, tớ muốn đi tìm họ.
Cậu thở dài, vô phương với con nhóc này. Nó đúng là phiên bản của White, nói chuyện một lát sẽ bị ức chế đến thổ huyết.
_ Vậy tìm được chưa? – “White” hỏi.
Bell ỉu xìu, xụ mặt, thở dài.
_ Chưa… – Em lại ngẩng mặt lên, thành khẩn. – White, có thể giúp tớ không?
_ Gì?
_ Tớ muốn tìm cha mẹ.
Cậu bé cau mày, đắn đo. Cha mẹ Bell… Họ đã đi đến thế giới bên kia từlâu rồi! Sao mà giúp em đây? Đúng hơn là cậu không có quyền giúp em. Dùbiết rõ ai là người chủ mưu. Thậm chí, “White” đang muốn giết em, vì emchướng mắt.
“White” lắc đầu, lãnh đạm.
_ Không được!
_ Sao vậy? – Mắt bé con long lanh. – White rất tốt mà, giúp tớ nhé!
Cậu bé mệt mỏi, muốn quát tháo, nhưng nhìn em, cậu lại ngậm tăm. White sẽ mắng cậu nếu cậu dám đụng vào Bell.
Huyng Sun nhìn em, muộn phiền. Thật khó khăn để nói sự thật cho em biết.

_ Về nhà đi, ông nội sẽ nói cho Bell biết. – Cậu nói. – Cô đã làm ông ấy lo lắng rồi, hãy bảo ông ấy kể toàn bộ sự thật, che giấu sẽ không cóích lợi gì.
_ Nói gì? – Em ngây ngô.
_ Tất cả sự thật.
_ Vậy White không thể đưa Bell đi tìm cha mẹ hả?
_ Ừ.
_ Còn tìm Prince?
Sun nhíu mày, cậu biết Prince mà em nói là ai. Thằng nhóc ấy luôn cản trợ cậu. Và nó…cũng đã “chầu” Thượng Đế từ 3 năm trước.
Cậu nhếch môi, nhạt nhẽo.
_ Không!
Cô bé chợt khóc oà. Cứ như một vòi rồng đầy nước. Em khóc vì hụt hẫng.Em muốn gặp cha mẹ và Prince. Em trốn khỏi nhà cũng vì điều đó. Giờ đây, không ai giúp em tìm họ. Em phải làm sao đây?
_ Oa oa oa!!! Hu hu hu hu hu!!!
Huyng Sun mở to mắt, có gì đâu mà con nhóc này khóc như mưa thế? Cậu cóquát nó à? Hay cậu đánh nó? Có đâu! Tự dưng lại khóc bù lu bù loa lên.Đúng là tiểu công chúa quen được nuông chiều, đụng vào một tí sẽ khóclóc không thôi.
Đã nói từ đầu, em đúng là của nợ!
_ Gì vậy? – Sun ngơ ngác, mặt đơ ra nhìn em.
Bell sướt mướt, mặt đầm đìa nước mắt.
_ Oa oa, White không chịu giúp Bell! Hu hu hu, Bell muốn gặp cha mẹ!Bell muốn gặp Prince! Hức hức! Dắt Bell đi tìm họ đi mà! Oa oa oa!
_ NÍN!!! – Sun hét lên. Mặt hầm hầm.
Cô bé nín bặt. Mắt đỏ hoe nhìn cậu vô cùng tội nghiệp. Cổ họng ư ư khe khẽ.
_ Khóc khóc khóc! Khóc hoài không biết mệt hả??? – Nhóc Sun bặm trợn quát em. Nhìn mặt cậu khủn.g bố vô cùng.
_ Oa oa oa oa oa!!! – Bell sợ quá, em khóc tiếp. – Ông nội ơi White ăn hiếp con! OA OA OA!!!
Càng nạt nộ thì Bell càng khóc lớn. Sun bịt chặt tai, khổ sở. Tiếng khóc của em còn “lảnh lót” hơn cả một nghệ sĩ hát opera. Đúng là rắc rối!
_ Nín dứt!
_ OA OA OA OA OA OA!!!
_ Điếc tai quá! Im dùm cái đi!!! Trời ơi!!!
_ OA OA OA OA OA!!!
_ Thôi thôi thôi! Tôi năn nỉ đấy! Làm ơn nín đi mà! – Bó tay, cậu nhóc Sun xuống nước, cố gắng thật dịu dàng với em.

Bé con nín dần, vẫn sụt sịt, em đưa gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn “White” như chờ đợi.
_ Tôi không giúp được! Thật mà! – Sun áy náy. – Nhưng mà… Tôi có thể dắt cô đi chơi!
Gương mặt cô bé tỉnh queo, em nhìn Sun, có phần nhẹ nhõm, như miễn cưỡng có thể chấp nhận điều cậu bé nói.
_ Đi chơi?
_ Ừm.
_ Với Prince nữa à?
_ Gừhhh! Sức chịu đựng của tôi có hạn đấy! Nếu nhắc tới thằng ranh đónữa thì… – Song Hyung Sun vừa nói, vừa bẻ bẻ khớp ngón tay đe doạ.
Bell lấy cái gối che ngang mặt, sợ sệt.
_ Bell muốn đi chơi công viên, chỗ hồi đó cha mẹ hay đưa Bell tới. Được không? – Em lí nhí, cụp mắt.
Sun cắn môi, hôm nay, duy nhất hôm nay thôi mà, cậu có thể chịu được, cũng chỉ vì White thôi.
_ Được rồi. Đi thì đi! – Cậu cảnh báo trước. – Chỗ đó có chuột Mickey,mèo Kitty, không có cha mẹ, không có Prince. Cấm khóc bù lu lên. Tôinhức đầu lắm!
Bé con háo hức. Tuy không gặp được cha mẹ, nhưng em vẫn muốn tới. Ở đócó kỉ niệm. Em không ham chơi. Nhưng ít ra em nhớ được ở đó từng in dấuchân của cha mẹ cùng em. Biết đâu…em sẽ gặp được cha mẹ ở đấy.
***
_ White ơi đi nhanh lên nào! – Em vẫy tay, hớn hở. Đôi chân bé nhỏ lon ton chạy rong ruổi khắp công viên giải trí.
Phía sau, Sun vẫn từ tốn đi theo. Cô nhóc rắc rối cứ kéo tuột cậu vàonhững chỗ đông người. Cậu vẫn khoác lên người chiếc áo măng tô màu xanhrêu và khăn choàng màu xám tro, dòng chữ “Song Hyung Sun” bị che khuấtđi sau lớp áo dày.
Nhóc con hào hứng chạy nhảy. Em vòi đi hết những nơi cha mẹ từng đưa emđến. Từ khu vực Sở thú, Thuỷ cung cá, Đu quay, Ngựa gỗ,.. Tất cả em đềuchạy đến chơi. Thỉnh thoảng lại đứng thẩn ở một góc như đang nhớ nhungđiều gì. Mắt lại cay cay. Quay sang thấy “White” bên cạnh, con bé hoảnghồn dụi mắt, đánh lảng sang chuyện khác.
Hôm nay không có tuyết. Trời se lạnh.
Trông Sun giống một ông bố khó tính, lạnh lùng đang đi theo con gái bénhỏ của mình. Nhưng nụ cười bé con thật ngây thơ, làm sao cậu có thể đón nhận nó bằng gương mặt lạnh như tiền của mình? Cơ mặt không ai xúi giục lại giãn ra ôn nhu. Duy nhất hôm nay cậu kiên nhẫn với con bé này, cậulàm điều này chỉ vì White – thằng nhóc đã van xin cậu đừng giết Bell.
_ Nhoằm nhoằm nhoằm! Kem ngon quá à! Bell ăn nữa được không? – Nhóc con giơ cái ly kem hết sạch lên nhìn Sun, thơ dại.
_ Ăn như heo mà vẫn y như con cò ma. 3 ly rồi đó chị! Không sợ viêm họng à? – Sun càm ràm, khoanh tay hậm hực nhìn con bé vô tư vòi vĩnh.
_ Không sợ! Prince còn ăn nhiều hơn Bell nữa. Cậu ấy có thể ăn kem thaybuổi trưa luôn! Có lần Bell và Prince thi ăn kem, Bell ăn đến 5 ly kemvẫn thua Prince.
Có ánh mắt lườm xoáy, nhìn em.
_ Lại là Prince. – Cậu hừ lạnh, bực tức.
Em bé nín thinh, đưa tay che miệng, em lại phạm điều cấm rồi.
Cậu bé thở dài, nhỡn nhơ.
_ Kết quả lần đó, hai đứa tụi bay đều bị viêm phổi, phải nghỉ học 3 ngày.
Bell chớp mắt.
_ Sao White biết?
Sun nhướn mày, không thèm trả lời. Cậu đưa tay nhìn đồng hồ. Phải trảlại “của nợ” này về nhà nghị sĩ Lee Woo Sub trước 4 giờ chiều. Phiềntoái!
_ Nhanh đi! Muốn chơi gì thì nhanh. Không còn nhiều thời gian đâu!
Em hí hửng, vứt ly kem vào sọt rác.

_ Bell muốn đi xem film 3D.
_ Ừ, thì đi! – Sun ậm ừ trả lời, cậu lại bị con nhóc kia kéo đi khắpcông viên giải trí một lần nữa. Bell hành xác cậu chả khác gì một tư sản da trắng bóc lột nô lệ da màu thời xưa. Cậu sẽ xé xác White vì dám giao cho cậu con nhóc này. Bực bội!
Bước chân nhỏ bé nô đùa. Em ngây thơ như hạt mưa không vẫn đục. Em kiêusa nhưng trong sáng. Em nhiễu sách nhưng tinh nghịch. Em khờ dại nhưngchân thành. Em làm người ta xót xa nếu giết em… Vì em quá trongsạch… Tiếc là chỉ do… Em là con gái của Lee Sun Wook.
***
Bé con vui chơi mệt mỏi, ngủ mê man trên ghế. Chiếc Limo đen dừng cáchmột khoảng ngắn trước dinh thự lộng lẫy. Hyung Sun lay nhẹ mặt em:
_ Này! Của nợ, dậy nhanh đi, tới nhà rồi!
Em ngáy ngủ, lèm bèm.
_ Ờ… Về tới nhà rồi… – Rồi lăn ra ngủ tiếp.
_ Dậy nhanh đi, cha mẹ đang đợi cô ở nhà kìa!
_ Thật sao? – Cái đầu bé nhỏ ngóc lên, mặt tỉnh như sáo. – La la, cha mẹ về rồi! Bell tìm cha mẹ! La la! – Em đẩy cửa xe, nhảy xuống, hớn hở bỏmặc cậu bé phía sau.
Sun nắm tay em, níu lại.
_ Nói đi là đi à? Đồ vô ơn!
_ Hì hì, cảm ơn White! Bell vào nhà nha! Hẹn gặp lại!
_ Này! Từ nay tôi sẽ không gặp cô nữa đâu! – Đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp nhìn thẳng vào em. – Đừng bao giờ gọi tôi là White nữa!
Em gãi đầu.
_ Không tên Sun, không tên White, vậy tên là gì?
Sun bóp lấy vai em, thuỷ tinh thể sâu hoắm, ánh mắt đó muốn tâm trí em phải ghi tạc.
_ Nhớ cho kĩ… Tên tôi là Black Jack. – Cậu vuốt tóc em. – Vào đi, nhanh lên.
Cô bé tròn mắt, gật gật đầu, em nghe lời cậu, co giò chạy biến về phía dinh thự.
Bóng bé con xa dần, mất hút.
[ Cho cô một ngày của tôi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Nếu mai này tôi giết cô, ắt sẽ đỡ áy náy hơn. ]
Màu Limo đen đã biến mất trong chiều se lạnh, nắng tụ ở chân trời phía Tây…
Số phận cho em là thiên thần, em đẹp đẽ. Đẹp giả tạo.
Số phận buộc anh là quỹ dữ, anh mang trái tim vô hồn. Anh đẹp, như em, nhưng chắc là vậy?
Dù dòng máu chúng ta có giống nhau… Thì … Có thay đổi được số phận không?
Nắng nhuốm một bảng màu cam vàng trong trẻo, từng giọt nắng rót chảy trên mặt cát mịnnhư nhung. Bờ cát quyến luyến biển mà kéo dài xa tít. Sóng xanh biếc lăn tăn vỗ.
Khơi xa, những bóng thuyền đánh cá dập dềnh trên sóng biển như đang nhảy múa. Gió mang vị mặn của biển và chút tanh tanh từ làng chài tít xa.
Phạm Kì Thư ngồi thẫn thờ trên bãi cát, trên tay cô cầm lấy đôi giày búp bê màu xanh. Chiếc Cadigan màu rêu ôm lấy vóc dáng mảnh mai xinh đẹp.Cô đã ngồi rất lâu ở đây. Lâu lắm! Lâu đủ để tua lại những mảng màutrong tâm hồn cô gái nhỏ nhảy múa sinh động. Cô đã nhớ lại tuổi thơ củamình – một tuổi thơ dữ dội. Đúng, phải dùng tới từ dữ dội để hình dung.Cuộc sống của cô có quá nhiều biến động.
Thuở nhỏ, cô từng trốn nhà đi để tìm cha mẹ; từng đánh nhau với đám tiểu thư đỏng đảnh ở Nhà Xanh vì chúng dám nói cô là trẻ mồ côi; từng có một tình cảm trong sáng với Prince; từng ước mở trở thành một vũ côngballet, và vì ông không chấp nhận nên cô đã phải gác lại giấc mơ đó;từng đánh rơi yêu thương và hoảng sợ đi tìm kiếm; từng gặp một cậu bé kì lạ rồi mất vụt như sương khói; từng mơ thấy một cô bé giống hệt mìnhđang mỉm cười… Với cô, tất cả rõ khắc như mới hôm qua. Tất cả đều được in dấu sâu đậm trong tâm khảm.
Một khi muốn quên cũng khó lòng mà quên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.