Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 22: Rắc rối ơi là rắc rối!
Cô gái nào để ý rằng, anh chàng họa sĩ đã khéo viết một dòng chữ bằngtiếng Trung rất nhỏ dưới chữ ký của mình ở góc bức tranh chì tinh xảo.Tất nhiên, cô gái bé nhỏ không hề dịch được dòng chữ này – một thôngđiệp bí mật.
[ Chào thiên thần ngây thơ, hãy bảo quản cẩn thận con chip trên người cô. Tôi không chắc là cô được an toàn đâu!
Ký tên:
Thẩm phán của lương tâm.].
Nguy hiểm đang chờ chực với cô gái nhỏ!
Korea.
7 năm trước.
Trong giấc mơ ngập tràn tuyết trắng. Bóng người lang thang như cô hồn đang vẫy gọi:
_ Bell ơi! Lại đây ngoan nào! Bell ơi!
Dáng người bé con mải miết đuổi theo, tuyết lạnh cóng đôi chân nhỏ. Haigương mặt người đang réo gọi cô bé mờ như không hề có ngũ quan.
_ Cha! Mẹ! Đợi Bell với! Đợi con với! Hic hic!
Hồn ma thúc giục, gọi rối rít. Màn trời lạnh lẽo. Giấc mơ đọng lấy mộtnỗi u ám bao bọc vóc dáng nhỏ thó. Cô gái bé nhỏ cứ đuổi theo hai vonghồn lởn vởn xa xăm trong màn tuyết dày đặc. Thoáng ẩn. Thoáng hiện.
_ Nhanh lên con! Nhanh nào! Hi hi! Con gái cưng, lại đây!
_ Hu hu! Cha mẹ! Đợi con đi cùng với! Đừng đi nhanh như vậy mà!
Tiếng vọng ma quái thúc giục, tiếng cười, tiếng khóc bủa ngập.
_ Ha ha ha! Bell! Bell! Belllllll!!!!
_ Cha mẹ! Hai người đâu rồi? Đừng bỏ con lại mà! Bell sợ lắm! Oa oa oa! Đừng bỏ con mà!
_ Ha ha ha…
_ CHA!!!
_ Ha ha ha…
_ MẸ!!!
Cô bé đứng sững. Khóc oà. Bóng dáng cha mẹ cô mất bặt. Tuyết trắng tinhnhư đầu óc cô. Lạnh giá tê tái. Một đứa trẻ đứng lạc giữa bốn bề đầy màu tuyết trắng. Môi lạnh cóng.
Khóc! Đứa bé đang khóc! Em sợ lắm phải không? Bé à, em đang tuyệt vọng lắm à? Cha mẹ em đâu? Sao chỉ có mình em?
Máu! Tuyết dưới chân em tự dưng đỏ thẫm! Máu! Máu bám lấy chân em! Đángsợ quá! Máu đầy rẫy khắp nơi! Máu! Máu đang bám vào chiếc váy trắng, túa đến tay em! Máu ngập mọi thứ!
_ Oa! Con sợ lắm! Cứu con với! Cha mẹ đâu rồi? Máu nhiều quá! Oa oa! Bell sợ! Hu hu hu!!!
Máu tàn nhẫn nhún ngập em. Càn rỡ xâm chiếm mọi vật. Máu làm tâm hồn em thắt lại, em sợ quá!
Ngột thở! Như có ai đang bóp ngạt em. Tay chân em cứng đờ. Cô bé ú ớ.Mệt quá! Lòng ngực căng tức. Em khó thở kinh khủng. Cứu em với! Ai đóhãy kéo em rời khỏi đây! Em sợ vô cùng! Hãy cứu em!
_ Cứu!
_ Ưm… Cứu với! Ứm… Ứm…
Lồng ngực dồn dập! Cứu em! Em khó thở! Tuyết hay máu đỏ bóp thắt tim em?
***
_ Ưm… Ưm… Ưm… Cứu… Cứu với… Ưm… Ông ơi cứu con!!!
Bell ú ớ, tay chân quờ quạng. Mồ hôi em tuôn ướt khắp người. Nước mắt em sợ hãi mà lăn dài. Em bị nhốt chặt trong giấc mơ quái dị.
Sợ hãi khôn xiết! Có ai đó như đang đè ngột khiến em khó thở vô cùng.Thôi đúng rồi! Em gặp ác mộng, sau đó lại bị bóng đè. Em đang cố vùngvẫy để thoát khỏi nỗi khó chịu này. Phải chi có ai kéo em khỏi hoàn cảnh này. Tiếc là Bell phải tự xoay sở để cứu thoát mình.
_ Ứm… Ứm… Cứu… Ứm…
Khó khăn lắm Bell mới thoát khỏi sự khó chịu này. Em ngồi bật dậy, thởhồng hộc. Gương mặt nhỏ bé trắng bệch. Tóc em bết lại vì mồ hôi dù ngoài trời vẫn giăng phủ một màn tuyết rơi lất phất.
Cô bé trèo xuống giường, cơ thể nhỏ nhắn run rẫy. Không hiểu sao em lạimơ thấy giấc mơ khủng khiếp đó. Cô nhóc 8 tuổi ngồi phịch xuống nền gạch lạnh. Nhưng em không thấy lạnh. Nền gạch chỉ giúp mọi giác quan còn mêmuội trong giấc ngủ trở nên tỉnh táo. Làn da em đỏ hồng. Nhìn em thậtthảm hại.
Ngồi bần thần hồi lâu dưới sàn nhà lạnh giá, chốc rồi cũng khiến emchoàng tỉnh. Em đưa bàn tay chống dưới mặt sàn lạnh ngắt áp lên má. Cáilạnh tái tê giờ này em mới nhận ra. Bell rùng mình, nhảy thót lêngiường, quấn chăn.
Em nhớ lại mọi chuyện. Phải rồi, trước khi ngủ em vừa bị ông nội mắng.Ông em là một chính trị gia nổi tiếng của Đại Hàn Dân Quốc. Từ nhỏ em đã là cô công chúa nhỏ trong cuộc sống danh giá của gia đình. Ấy vậy nhưng Bell chưa hề thấy vui thích vì điều này bởi em luôn bị nhốt chặt trongnề nếp thượng lưu ngột ngạt, cổ hủ.
Cuộc sống quanh em có quá nhiều nguy hiểm vây quanh. Mọi thứ đều có thểlà tác nhân xâm hại đến sự an toàn của em. Chính vậy mà cô thiên kim bénhỏ luôn được bảo vệ nghiêm ngặt. Điều này làm em chán ngán vô cùng.
[ Con không được phép rời khỏi Hàn Quốc. Quên đi thằng nhóc tên Princeđó đi! Cậu bé đó không có thật đâu con! Đừng tưởng tượng hão huyền nữamà! Đứa cháu khốn khổ của ông!]
Bell lắc đầu nguầy nguậy. Em nhớ tới lời ông đã nói. Ông nói về Prince – người bạn thuở bé thơ của em. Cậu bé đẹp như thiên thần hằng sâu trongký ức của em, làm sao ông lại có thể nói là Prince chỉ nằm trong trítưởng tượng của em được chứ?
Không đâu! Prince tồn tại thực sự. Cậu bé đã hứa sẽ mãi là hoàng tử củaBell mà! Em đã hứa với cậu. Thế mà giờ đây em và cậu đã mất liên lạc với nhau hoàn toàn. Bell muốn về Anh Quốc để gặp lại Prince. Em nhớ Princerất nhiều!
_ Prince ơi! Bell nhớ Prince lắm! – Cô bé ủ dột thì thào. Ngón tay trắng nhỏ chạm vào chiếc lắc bạch kim trên tay. Trên đó, một chiếc giày thuỷtinh nhỏ xíu vẫn rạng rỡ bung ra thứ ánh sáng nhã nhặn, tinh tế. Đó làmón quà ông đã tặng cho em, cũng là kỷ vật duy nhất để em tìm ra Prince.
Chiếc lắc rung rinh trên cánh tay bé con. Nỗi nhớ của em về người bạnthuở bé càng da diết. Nỗi cô đơn đeo bám lấy em càng nhiều. Em nhớ chamẹ nữa! Ông nói cha mẹ đã đi công tác ở một nơi rất xa. Đi lâu lắm.Không biết khi nào họ mới về. Em nhớ họ lắm lắm! Cha mẹ đi công tác ởđâu mà lâu quá? Sao họ không gửi thư hay gọi điện về cho em? Họ khôngnhớ em sao?
Ám ảnh bởi giấc mơ quái dị vừa rồi. Linh cảm cực kì xấu. Tự dưng em thấy lo lắng, bồn chồn vô cùng. Em thấy sợ! Một nỗi sợ len lén vô hình ngấmvào đầu óc non nớt của đứa trẻ tội nghiệp.
Cha mẹ em ở đâu? Prince ở đâu? Tất cả đâu mất rồi? Sao chỉ có mình emtrong căn phòng trống trải này? Em nhớ tất cả! Em muốn gặp họ.
Bell một lần nữa bước xuống giường. Lần này em mang dưới chân một đôidép lê dày chống lạnh. Em khoác thêm một chiếc áo len lên người. Lặng lẽ đứng trước tấm gương.
Tuyết ngoài trời rơi ngập đất, phủ lên những ngọn cây cao, để cho mọiquang cảnh đều trở nên trắng toát. Không khí lạnh bốc lên mặt kính chắnvới bên ngoài dần mờ đục, lốm đốm tuyết bám đầy.
Trước tấm gương bầu dục lớn hơn em, Bell đứng lặng nhìn chính bản thânem hiện lên trong gương. Đó là một cô bé cao chừng 130 cm, có làn datrắng. Tóc em dài quá lưng, đen nhánh, rất mượt. Em có một đôi mắt màuxanh lục rất giống cha em, đôi mắt xanh thẳm như bao bọc trong sắc rừngđêm hun hút. Chiếc mũi nhỏ nhỏ hồng lên, khò khè nghẹt vì lạnh. Sắc môiem vốn cam mọng giờ nứt nẻ, khô ráp, đỏ hồng vì thời tiết khắc nghiệt.Trong người em nóng bức vô cùng. Cổ họng nóng ran. Đầu đau nhức, âm ỉnóng như phát sốt. Sắc mặt Bell phờ phạc, người rã rời. Em sắp phát bệnh rồi!
Chiếc váy trắng chấm tận gót chân, khoác ngoài chiếc áo len màu hồngphấn trang nhã ôm lấy thân thể ốm nhom. Dù là tiểu thư nhưng em rất kénăn, kết cục trông em nhìn chẳng kém một đứa bé suy dinh dưỡng là baonhiêu, ngoài làn da luôn trắng như tuyết là trông em khá hơn vẻ khắc khổ của mình.
Bell chải sơ sài lại mái tóc. Em lặng người trong một tâm trạng u uấtcủa một đứa trẻ vừa bị người lớn mắng. Nhìn kĩ, mắt em vẫn còn sưng húplên kìa.
Em đảo mắt đến bên chiếc tủ kê đầu giường, những dãy khung hình kê vớinhau ngay ngắn như những binh sĩ đang duyệt binh. Cô bé đảo chân đến bên giường, mỗi bước chân của em đều run bẫy, mang nét yếu ớt đáng thương.Cô nhóc nhỏ vớ lấy khung hình đẹp nhất đặt trên bàn.
Bàn tay còm nhom nây lấy khung hình lên. Xúc giác trên tay thoáng co rút lại vì chạm phải vật thể lạnh hơn nhiệt độ cơ thể em. Căn phòng khôngbật máy sưởi. Chắc khung hình đã sắp đóng băng. Trông nó lạnh ngắt nhưkhi em giơ tay chạm phải tuyết ngoài trời. Cô bé ôm chầm lấy khung hìnhtrong lòng như muốn dùng ít hơi ấm ít ỏi của mình sưởi ấm vật đó. Giórít qua tấm kính kêu vi vu, len lẻn quấn vào thân thể nhỏ bé. Gương mặtem chuyển sang đỏ hồng.
_ Hức! Hức! Cha ơi! Ông mắng con kìa! Mẹ ơi! Bell nhớ mẹ! Oa oa! Hức hức!
Thổn thức khóc, Bell bé nhỏ mang theo bờ vai mảnh khảnh run run. Em nhớcha mẹ mình. Và cái điều cực kì trẻ con của bất kì đứa nhóc nào vừa bịngười lớn quát nạt: em muốn mách người lớn. Cha mẹ đâu rồi? Em không cóai vỗ về cả! Chỉ có mình em thu lu trong cái phòng rộng lớn này. Emkhông biết mách ai. Bell đáng thương đang bị giam lỏng. Tội nghiệp thay!
Nước mắt long lanh rơi xuống mặt kính của khung hình, nhoè đi gương mặtcủa mẹ em. Cô bé đưa tay lau nhanh nó đi, em muốn thấy cha mẹ của mình.Trong hình, mẹ và cha cùng bế em, cả ba đứng sau ghế tựa của ông. Bốncon người trong hình mang nụ cười rạng ngời hạnh phúc – nụ cười đã lạcmất tự bao giờ.
Em khóc. Khóc cho hả. Oán giận. Em giận ông, vì ông không cho em gặpPrince. Được rồi! Em sẽ tìm cha mẹ, rồi cha mẹ sẽ dắt em tìm Prince. Cha mẹ em đang ở đâu?
Bell lấy tay chùi nước mắt trên mặt. Gương mặt tèm nhem như một chú mèonhỏ. Mắt đỏ ngầu. Bằng cái suy nghĩ non dại thôi thúc trong lòng, em nôn nao muốn thực hiện ngay lập tức: em sẽ đi tìm cha mẹ.
Cô bé để khung hình trên giường. Chạy ù vào toilet rửa mặt. Em lôi trong tủ áo một chiếc áo lông trắng tinh, choàng thêm chiếc khăn len màu đỏdày và đi đôi bốt cao đến gối màu xám tro. Em quấn khăn len bít đến nửamặt. Mái tóc xõa dài.
Em quyết định: Trốn-khỏi-nhà.
Len lén hí cửa, Bell giương đôi mắt tròn xoe dáo dác nhìn ra ngoài.Ngoài phòng em, hai nữ cảnh vệ đang đứng ở góc phòng. Họ đứng như mộtpho tượng sáp bất động, quay lưng về phía em. Em biết, cả hai đến là đểquản thúc em theo lệnh của ông. Nếu đánh lừa được họ thì em sẽ thoátkhỏi khu vực này. Làm sao đánh lạc hướng họ đây?
Cô bé nhấp nhứ nhìn hai nữ cảnh vệ, e dè. Khả năng để tóm được một con nhóc 8 tuổi như em là việc quá đơn giản. Sao bây giờ?
Bell đóng cửa lại, nghĩ lung. Vò đầu bức tóc. Bell nhảy tót lên giường. Ánh mắt tinh quái sáng rỡ, em khẽ cười, hắng giọng:
_ Chị Mi Sook! Chị Mi Sook! Em đói bụng!
Bên ngoài, một nữ cảnh vệ ghé mở cửa, ân cần:
_ Sang Mi tiểu thư, em đói bụng sao? Em muốn ăn gì nào?
Bell nheo mắt cười. Tuy gạt người lớn là không tốt, mà gạt chị Mi Sookvà Hye Na lại càng đáng trách hơn. Hai chị rất tốt với em. Nếu bảo vệ em không tốt thì họ sẽ bị kỉ luật. Nhưng em muốn thoát khỏi nơi đây. Đànhlàm vậy thôi. Thâm tâm Bell thầm áy náy.
_ Hì hì, chị mang cho Sang Mi một chút điểm tâm nhé! Em đói quá à!
Bell vừa nói vừa xoa cái bụng nhỏ. Em đói thật chứ bộ. Cả ngày em có bỏ gì vào bụng đâu.
Nữ cảnh vệ cười dịu dàng, yêu chiều nhìn em rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.Xong! Tách được hai người đó ra rồi. Từ phòng em đến bếp cũng hơi bị xa. Đủ thời gian để em “chuồn”. Việc thứ hai em phải làm là đánh lừa nữcảnh vệ còn lại – Shin Hye Na.
Bell chần chừ, em dùng sức nhấc cái tượng đồng nặng trịch trên kệ sáchxuống. Đôi mắt lém lỉnh nhăn lại. Em đang tiếc của đấy, dù sao tấm kínhnhà và bức tượng này đều rất có giá trị. Vì nghĩa lớn đành hi sinh việcnhỏ thôi. Bell hít hơi sâu. Em dùng hết sức bình sinh, cong người, némbức tượng đi.
“XOẢNG!!!”
Kính chắn giữa phòng và bầu trời bên ngoài của phòng em bị thủng một lỗlớn. Thoạt nghe tiếng thuỷ tinh vỡ y như tiếng súng nổ. Gió lạnh ùa vàophòng em. Cô tiểu thư ranh mãnh chạy ngay đến cửa ra vào, ép sát ngườivào bản lề, sẵn sàng hành động.
Shin Hye Na hớt hả chạy vào phòng em, linh tính sẽ có nguy hiểm cho côchủ nhỏ, chị đâu ngờ bản thân đang bị chính nữ chủ nhân tí hon của mìnhlừa bịp.
Cửa bật mở, khoảnh khắc ngàn vàng. Nữ cảnh vệ chạy vào, nhanh chóng đếnbên giường của em. Ngay lúc đó, lợi dụng thời cơ, Bell chạy khỏi chỗnấp, vụt ra khỏi phòng. Cô bé đóng sập cửa lại, nhanh chóng dùng hệthống khoá mật khẩu để khoá chốt cửa. Như thế thì bên trong sẽ không thể mở ra được, phải chờ có người bên ngoài đến cứu.
Mặc tiếng đập cửa đòi mở của Hye Na, Bell cắn môi, chạy biến. Em chạy ra khỏi ngôi nhà rộng lớn này.
Mỗi góc cua sẽ có một camera giám sát an ninh, do ở rất lâu trong nhà,và cùng đầu óc thông minh thiên bẩm, bé con dễ dàng nhận ra điểm mù củamỗi camera. Không tốn quá nhiều thời gian để vượt khỏi đây. Tiếng chânnhỏ bé vang vang lộc cộc. Cảnh vệ chỉ quan sát qua camera, có dấu hiệubất thường mới đi kiểm tra. Họ còn gác ở một số chốt xung quanh dinhthự. Em đã thuộc làu nơi nào sẽ có cảnh vệ gác. Cái bóng trắng nhỏ thónhanh lẹ vụt chạy trong tích tắc. Em đi theo những lối vòng để thoátkhỏi những nơi có cảnh vệ. Bên ngoài có tuyết nhẹ, lạnh đấy, mà người em lại đầm đìa mồ hôi do chạy. Mục đích duy nhất của em hiện giờ chỉ lànhanh chóng thoát khỏi đây.
Nhịp tim đập vội vã, hơi thở em phì phò. Bell ép sát người vào váchtường ở một góc khuất. Em đã lọt khỏi ngôi nhà, thoát ra bên ngoài. Ởđây em có thể thấy được cánh cổng đồ sộ phía xa, em phải thoát ra đượcđấy.
Nhưng mà…ở cổng có cảnh vệ, đó là lối ra duy nhất của dinh thự. Sao mà ngang nhiên ra khỏi được?
Bell lại nấn ná. Em không thể ở đây quá lâu được. Một khi chị Mi Sookđem điểm tâm về phòng thì sẽ phát hiện Hye Na đang bị nhốt. Lúc đó thìhọ sẽ báo động cho toàn bộ ngôi nhà việc tiểu thư Lee Sang Mi – chính là cô bé Bell đang khó khăn suy nghĩ ở đây đã bỏ trốn. Tới lúc đó đừng mơsẽ thoát nữa, các lối ra vào lớn nhỏ sẽ bị phong toả toàn bộ. Em phảinhanh chóng hơn thôi!
Bell mon men nhìn. Trước sân, có một chiếc xe Benz nóc trần. Em nhớkhông lầm đó chính là xe giao hoa tươi đến nhà em. Cách ba ngày họ sẽgiao hoa một lần. Vì thế, các lọ hoa trong nhà luôn tươi mới. Phải lợidụng chiếc xe đó.
Em nhìn quanh, cảnh vệ đứng xa chiếc xe khoảng 10 m. Họ rõ ràng là không để ý sự hiện diện của nó. Được rồi! Bằng mọi giá em phải leo lên xe.
Tuyết đổ trên vai em nhè nhẹ. Bell túm lấy vạt áo dài vướng víu. Chiềucao của em không thể nào leo vào đó dễ. Bell bắt trớn từ xa, dù sao emđã học Nhu đạo được 6 năm, chẳng lẽ không học được vài chiêu bay nhảy để bắt chuồn chuồn, bươm bướm. Cô bé lấy hết sức, cẩn trọng dò xét, emchạy vù ra, đạp lên bậc tam cấp cao sát chiếc xe và…
“VÙ…THÙM THỤP… PHỊCH!!!”
Cô bé đã nhảy phóc được vào thùng xe trần nóc phía sau. Giờ thì không ai phát hiện nữa! Ánh mắt tinh ranh hả hê, bụm miệng cười. Lúc nhảy lên xe dù làm chân em rách một vệt da như cô nhóc chả màng tới. Em chỉ muốntrốn.
Thùng xe khá rộng, trong đó còn vài lẳng hoa chưa đem ra, có những bóTulip bao kín trong túi nylon nữa. Bell nhỏ bé phát giác sẽ nguy hiểmnếu như người giao hoa phát hiện ra em. Em chui tọt vào tấm bạt lớn dệtbằng sợi nylon đang phủ lên sau thùng xe, rút vào đây. Như vậy vừa chống được tuyết lạnh mà còn tránh luôn cả người lớn.
Cô thiên kim đắc ý, cười khúc khích. Em ở yên trong tấm bạt đó. Em ngheđược tiếng rục rịch, người giao hoa đã đem mấy lẳng hoa và bó Tulip đi.Hồi sau, chiếc xe chầm chậm nổ máy, rời khỏi dinh thự của nghị sĩ Lee.
Thoát ra rồi! Bell mừng muốn hét lên. Em hí mắt ra, ngó lên cao. Ngôinhà chạy lùi sau xe, gió lạnh táp vào má em, tuyết nhẹ vẫn tuôn. Em trùm kín người lại, im lặng chờ.
Không biết bao lâu thì xe dừng. Người giao hoa có lẽ đã đi mất. Cô béBell mở tấm bạt ra, ngó dáo dác. Đường phố Seoul mở ra trong mắt em, vẫn phồn hoa. Em nhìn phía sau, đó là một cửa hàng bán hoa rất lớn, giađình em chỉ nhận hoa ở đây, ngay từ hồi mẹ còn ở nhà. Bell đã từng cùngmẹ đến đây mua hoa vài lần.
Em hớn hở, muốn nhảy xuống xe. Lần này, do quá gấp làm em té oạch xuốngnền gạch con sâu lót vỉa hè. Em nhăn nhó, phủi tay, tuyết ướt lạnh. Bell nhanh chân chạy khỏi đây trước khi những người biết mặt em phát hiện.Cô bé co giò chạy biến.
Em chạy tới khi rã mệt, thở hắt. Giờ sẽ an toàn hơn nhiều. Em sẽ tìm đến những nơi cha mẹ trước kia thường đưa em đến. Lâu lắm rồi, em không nhớ nổi đường.
Dòng người đông đúc vượt qua em. Không ai biết em là ai. Họ vội vã, vôtình. Mình em lạc loài trong tuyết trắng. Em thấy mình nhỏ bé vô cùng.Em lang thang mãi. Chẳng biết đi đâu. Em cứ đi. Cứ đi. Đường xá lạ hoắc.
Tới khi cô tiểu thư bé con phát hiện một điều động trời: em đã bị lạcđường. Giờ em chả biết đây là đâu. Em đã đi rất lâu. Chân em mỏi nhừ.Tay lạnh buốt. Em lạc mất phương hướng rồi.
Đột nhiên, một hàng xe Lamborghini đen ồ ạt chạy tới từ phía xa. Cô béhoảng hồn, co giò chạy thục mạng vào một con hẻm nhỏ. Em biết rằng ở nhà đã biết việc em bỏ trốn. Những chiếc Lamborghini có ký hiệu của nhàđang lũ lượt chạy khắp phố xá Seoul để tìm em.
Không thể họ bắt được em!
Cô bé chạy sâu vào con hẻm quanh co. Đường lúc đổ dốc, lúc lên cao làmem tốn nhiều sức lực, mệt phờ. Em ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc.Không khí thoát ra từ mũi và miệng biến thành khói trắng. Mệt quá!
Có tiếng chân, chầm chậm. Bell mệt, em thu người, cảm giác đầy nguy hiểm. Tiếng bước chân cứ gần tới em. Thình thịch.
Cô bé con đứng dậy, chân muốn rụng ra. Em ráng sức đi tiếp. Cảm nhậntiếng bước chân kia mang một mối đe doạ kì lạ. Em bước. Tiếng chân cứđuổi theo. Em chạy. Tiếng chân chạy theo, không dừng. Hoảng loạn, emlinh tính có gì đó sắp xảy ra. Điềm báo rất xấu. Tiếng chân cứ thôi thúc phía sau, mỗi lúc một gần. Cứ tới. Cứ tới. Thể lực yếu ớt của em khôngbì kịp. Em chạy. Chạy đến khi trước mặt là một mảng màu bế tắc. Ngõ cụt.
Tiếng chân chậm dần, dần dần đến bên em. Đến khi cô bé trông thấy rõràng dáng hình người đuổi theo mình. Em sợ, đứng rúm ró. Người lạ tớigần. Là đàn ông, mặc veston đen. Nhưng đó không phải cảnh vệ của nhà em.
Cô bé rút sát vào tường, giương mắt trẻ thơ nhìn người đàn ông lạ mặt.Mồ hôi ướt khắp mặt. Em thở loạn. Tim muốn nhảy khỏi ngực trái. Mệt. Sợ. Cái cảm giác tự nhiên dần choán lấy tâm trí em.
Người lạ mặt khẽ nhếch môi cười, như người thợ săn vây được một con naitơ bé nhỏ. Bell hoàn toàn chẳng có sức phản kháng đối với bóng áo đenđó.
Nụ cười đắc ý vẽ trên môi, tiếng nói ấy phát ra thấp trầm:
_ Bé con, làm gì chạy nhanh thế? Trách mày xui xẻo. Sớm đầu thai kiếp khác đi!
Bell trân mắt nhìn cái bóng lạ, tay bấu víu vào mảng tường nhám rêu xanh. Mắt em tròn xoe. Trống rỗng.
Giờ đây không còn gì để nói. Trước trán em, nòng súng dí chặt, chực chờvô tình mang đi tính mạng nhỏ bé rời khỏi thân xác kiệt quệ.
Những vệt rêu xanh bám đầy vào bộ móng tay nhỏ. Cô gái nhỏ đuối lả, em khôngcòn sức để chạy. Bell cảm nhận nòng súng chết chóc kia đang dí chặt trên trán em. Mặt em trắng bệch như bột mì.
Gã sát thủ lạnh lùng đưa đôi mắt rỗng tuếch không chút nhân tính nhìn bé con dại khờ. Hắn như một gã khổng lồ đứng trước một chú kiến con, chỉcần đưa một ngón tay cũng đủ bóp ngạt con kiến nhỏ bé. Hắn sẽ giết em.Vì em là vật chướng mắt đối với chủ nhân của hắn. Giờ hắn phải hoànthành nhiệm vụ.
Bé con rúc mình sát vào tường, mắt chứa một nỗi run sợ mà long lanh, rũcụp. Em biết, em sẽ không còn gặp lại ông. Giờ khắc này, tử thần đã điểm danh tên em. Trong trái tim non trẻ ùa về gương mặt hiền từ của ông,đôi mắt cha em sâu đẹp, tiếng nói dịu ngọt của mẹ hiền… Và nụ cười của Prince. Em nhớ tất cả! Có lẽ…sẽ không còn cơ hội nào để gặp mọingười. Em sẽ chết dưới nòng súng khốc liệt kia, và mãi mãi biến mất khỏi thế giới này. Tuyết sẽ bao bọc em trong giấc ngủ thiên thu…
Cô bé ngắm nghiền mắt. Trái tim em chỉ còn hình bóng của những ngườithân. Em sẽ mang theo họ ngủ vùi trong giấc mơ lạnh giá của mình…
Không gian im ắng, em nghe rõ cả tiếng đạn rục rịch trong nòng súng. Nósẽ như một tên lửa thoát vù trong phút chốc, ghim thẳng vào đầu em.Không lâu! Không lâu nữa đâu! Em đã mệt rồi! Em muốn ngủ!
Gã sát thủ không chần chừ, ngón tay tàn nhẫn dùng lực, ép vào cần súng…
Không gian chết lặng…
Tuyết lất phất rơi…
Bóng người lạnh lùng…
Bé con tội nghiệp…
…
“Pằng!!!”
Mùi máu tanh xộc lên mũi. Máu tuôn ướt bắn vào mặt. Đôi mắt ai đó mở trân. Dòng máu đỏ thẫm chảy dài trên nền tuyết trắng…
Chết thật rồi!
Tiếng súng nhẫn tâm đâm toạt màn nhĩ của em. Choáng váng.
Chết sao nhẹ nhàng thế này?
Chết sao chẳng đau đớn gì?
Sao em nghe tiếng tim mình còn đập?
Và có thứ chất lỏng nóng hổi nào đó bắn vào mặt em. Nó có phần đỏ hơn cả chiếc khăn len choàng trên cổ. Là máu sao? Nhưng không phải là máu củaem!
Bell ti hí mở mắt ra từ từ. Rõ là em không sao! Em chẳng bị gì cả! Nhưng…
Dưới chân em, ánh mắt kia vẫn rỗng tuếch. Nhưng nó đã thôi chớp lấplánh. Thuỷ tinh thể của mắt in gương mặt em trong đó. Bell rùng mình,hoảng sợ. Máu từ sau lưng gã sát thủ tươm ra, thấm đậm trên nền đất đầytuyết.
Em ngẩng mặt nhìn chủ nhân của tiếng súng vừa rồi. Lại là một người đànông mặt veston đen. Tất nhiên, đó vẫn không phải cảnh vệ của nhà em.
Sau lưng người đó, đế giày Nike trắng từ tốn bước tới. Cô bé nhìn lầnlượt từ dưới lên. Đôi giày Nike không to lắm, rõ vẫn là size chân củatrẻ con. Kế đó là ống quần kaki trắng ôm lấy đôi chân cao gầy. Em chắcđó là con trai. Tiếp lên là vạt áo măng tô xanh rêu dài ngang gối. Lêntrên thân mình, ôm bên ngoài là cái áo len ngắn cộc tay che lấy chiếc áo T-shirt đen ẩn bên trong. Khăn choàng xám tro trên cổ. Ngẩng lên xíunữa, chiếc cằm nhọn quý tộc cao ngạo. Khuôn môi mọng cam ẩm ướt. Chiếcmũi nho nhỏ đỏ hồng. Và…đôi mắt xanh lục tròn như ngọc thạch. Đôi mắtgiống hệt em. Trước mặt em là một cậu bé cao hơn em cả một cái đầu.Giống em đến kinh ngạc.