Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 21: Rắc rối ơi là rắc rối!
_ Xin hỏi ai ở đầu dây? Alo!!!
[ Rì rào… Rì rào… Ááááááááááá…… ].
Tôi giật mình. Quăng tay nghe rớt xuống đất. Run cầm cập. Có tiếng hét.Kinh khủng như trong film kinh dị. Tôi yếu tim. Chắc là trò đùa quái quỷ của ai đó rỗi hơi.
Không thèm nghe nữa. Tôi đưa tay vuốt ngực. Yếu vía từ từ gạt máy.
Màn hình hiện dòng tin trơ trọi…
“Tin nhắn sau cùng nhận ngày 27/05 lúc 9:01 AM”
Cái nick bảo tôi nhấc máy? Là nhấc điện thoại sao???
Tôi săm soi cái avatar một lần nữa. Nhưng mà giờ nó đã chuyển sang màu xám đặc. Không có cài ảnh đại diện.
Quái lạ! Chẳng lẽ hồi nãy tôi nhìn nhầm?
“XOẢNG” – ” ROẸT ROẸT” – ” RẦM!!!”
_ Má ơi! Hú hồn! – Tôi liệu, té phịch xuống ghế. Mặt trắng bệch.
Màn hình desktop tự dưng vỡ tung toé. Rồi tự dưng giáng chớp nhoáng. Nổ cái ”bùm!!!”, rồi lại nhếch nhác toàn máu và máu.
Cái tên “Darkness” kì quái đó đang nghịch phá cả dọc icons của yahoo.Toàn nào là bom mìn, sấm sét, rồi đao kiếm kinh dị. Làm tôi giật cảmình!
“Sứ giả của bóng đêm: Gửi cho thiên thần cánh trắng thánh thiện đang cư ngụ ở thiên đàng.
Bạn rất “đẹp đẽ”. Bạn mê hoặc tôi bởi vẻ tinh khiết đó. Thiên thần à,nếu một ngày bắt gặp ai đó mang “nụ cười của quỷ”, bạn biết đó, người đó sẽ là tôi. Chờ một ngày chúng ta sẽ gặp nhau. Không xa đâu!!!”
“Messenger of Darkness is offline now.”
Ế, gì kì vậy? Tên này muốn nói đến điều gì? Sao out vội vàng vậy? Sao vậy? Nè…!!!
_ ĐÃ BẢO KHÔNG ĐƯỢC CHAT VỚI CÁI NICK NÀY MÀ!!! CẬU KHÔNG NGHE TÔI NÓI À???
_ Oái! Tía má ơi! Hú hồn!
Tôi hét lên khiếp đảm. Muốn té nhào xuống ghế.
Phía sau lưng, có một sự phẫn nộ khiến người ta run rẫy.
Di đứng sau lưng tôi, tóc ướt sũng, mặt hầm hầm nhìn tôi như muốn giết người.
Đế giàysneaker cọ xát trên nền nhựa nhám. Tiếng bước chân chạy đều đều luânchuyển như một cỗ máy không mệt mỏi. Hơi thở mang phần gấp rút trở nênphì phò. Những giọt mồ hôi trong trẻo như sương sớm ưu nhã đọng trênvầng trán xinh đẹp của cô gái.
Phạm Kì Thư vuốt nhẹ như giọt mồ hôi ấy, nhoẻn nhẹ môi hài lòng. Khuônmặt ửng đỏ do hoạt động mạnh bừng sáng như một đoá mẫu đơn bừng nở, e lệ chào mình dưới nắng mai. Cuối thấp người cột lại dây giày, chiếc quầnshort ngắn màu trắng để lộ ra đôi chân thon dài tăm tắp, trắng nõn, khoẻ mạnh với những bắp cơ săn chắc.
Ánh mặt trời ban mai ngập tràn một vẻ tươi đẹp đã lẩn trốn suốt mấy ngày mưa gió, để lộ ra quầng dương tươi tắn như một quả cam chín mọng. Bầukhông khí của con đường vắng ngập tràn cây xanh mang lại cho con ngườimột cảm giác thư thái vô cùng.
Cô gái cột tóc cao nhong nhỏng, phần mái sướt cao lộ ra cả phần tránthanh tú. Nếu như ai vẫn nghĩ, tiểu thư con nhà quyền quý luôn là một cô nàng đỏng đảnh, quen được nuông chiều, ưa nhiễu sách, ức hiếp người.Thế mà, vị hôn thê của Chí Linh lại mang một nét đẹp nữ tính dịu dàng,thuần khiết như nữ thần ánh sáng. Cô kiêu sa như hạt mưa trong suốt,mang nét buồn nhẹ nhàng mà kiều diễm muôn phần. Duy vẫn còn chút kiêu kì đặc trưng của một cô tiểu thư sót lại ra thì cô thoạt như một nàng tiên không mang chút bụi trần. Không hiểu sao, với một cô gái xinh đẹp thếnày lại bị sự ghẻ lạnh của chàng Thái tử hào hoa Kang Suridathik – người đang mang tên Việt Nam là Nguyễn Chí Linh. Liệu như người đời vẫn ácmồm cợt đùa: “Hồng nhan bạc phận”?
Ròng rã chạy suốt một đoạn đường dài, cô gái dừng chân tại một công viên xanh mát.
Hai tay chống gối, gò má nổi li ti những mao mạch nóng bừng đang dãn nởtrở nên thành cả bầu má hồng hào. Kì Thư cố gắng hít hà vào buồng phổiđể tiếp lấy oxi gấp mà duy trì nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồngngực. Cả buổi sáng của cô trong lành như màu nắng đang nhuộm vàng khắpbầu trời cao. Chiếc khăn lông vắt hờ trên vai chậm lấy mồ hôi ứa ra từtrán, tuôn đến thái dương, phập phồng tuôn trên cánh mũi, lăn dài xuốngcổ, thấm ướt lưng chiếc áo T-shirt cộc tay màu hồng đậm đáng yêu. Côbước chậm đến chiếc máy bán nước tự động và mua một chai nước khoáng.Công viên gần khu biệt thự của Chí Linh mang vẻ văn minh, tươi đẹp nhưvẫn nằm trong bản phác thảo của kiến trúc sư. Những bóng cây to râm phủthành một ụ mát tươi tốt. Những cụ ông đánh cờ trên ghế đá hay nho nhãbắt chéo chân đọc báo. Vài cụ đang múa bài quyền dưỡng sinh. Đám thanhniên vui đùa bên sân bóng rổ hoặc mê say tung những cước cầu lên khôngtrung đẹp mắt. Cả buổi sáng rộn rã và lành mạnh thu gọn trong tròng mắtxanh lục của cô gái trẻ.
Thích thú nhìn lũ trẻ dăm tuổi đang tung tăng bên những máng trượt nhiều màu sắc, cả tâm trạng cô cũng vui lây bởi những nụ cười trẻ con vô tưkia. Trong đôi mắt lấp lánh của lũ trẻ, bọn chúng cho rằng, những mángtrượt, xích đu hay bập bênh ở công viên chính là thiên đàng của chúng -nơi chúng chơi hàng giờ vẫn không biết chán. Cô tự nhiên nhoẻn môi vôthức nhìn theo lũ trẻ trong sáng như tinh linh đang đùa nghịch. Âm thầm, nỗi nhớ về lúc bé thơ cũng hiện diện trong đôi mắt to sâu thẳm, buồnvợi đó.
Tuổi thơ cô thiếu hẳn tình yêu thương của cha mẹ. Cha cô – một tiến sĩtài ba, người luôn là tấm gương để cô noi theo. Mẹ cô – một phụ nữ chuẩn mực, đoan chính, kiểu mẫu phụ nữ mà cô luôn hướng tới. Cả hai người,hoàn hảo đó chứ.
Một gia đình danh giá và khuôn phép đẹp như mơ ấy lại sớm hoang tàn bởibi kịch. Nếu như…không có vụ tai nạn thảm khốc cướp đi hai đấng sinhthành ấy thì ắt rằng hiện tại cô sẽ là cô gái hạnh phúc biết là bao.
Nhún chân đứng thẳng sau những phút cho cơ bắp chân nghỉ ngơi một thờigian trên ghế đá, cô gái bé nhỏ đảo bước tới gần những đứa bé xinh xắn.Đôi mắt háo hức muốn thu nhỏ cơ thể trở lại bé con để thoả thích trượtdài trên những chiếc máng nhiều màu sắc. Giờ đây, cô chỉ còn đặt mìnhlên xích đu hay bập bênh. Nhưng bập bênh luôn đòi có hai người chơi,không ai chơi với cô cả. Chả nhẽ lại phải túm đầu một người vệ sĩ đanglũi thũi bảo vệ cô từ phía xa lại đây chơi cùng cô? Buồn cười!
Xích đu – những cú tung người lên không trung cho người ta cảm giác nhưchim trời. Đánh đu thật cao. Như chim bồ câu lượn vòng tươi đẹp. Muộnphiền sẽ tan theo gió. Rã vào mưa bay. Được nắng hong khô. Và nụ cười sẽ bình yên như mây trắng ngần.
Cuộc sống là một món quà tươi đẹp. Món quà có lẽ là một hộp sáp màu. Nếu bạn vẽ nét bằng cây sáp xanh lam: trong đôi mắt bạn, thế giới luôn tràn ngập hi vọng. Nếu bạn đang cầm cây bút hồng, bạn đang sống trong khuvườn mộng mơ ngọt ngào. Và màu lục tượng trưng cho sự sống căng tràn.Nhưng nếu, bạn cầm cây bút xám, thế giới của bạn cũng xám xịt. Bạn nghĩtrên tay là cây bút đen, đó là tuyệt vọng, mụ mị, u tối. Bởi vậy, hãylựa cho mình một cây bút phù hợp. Đừng để cuộc sống mình được vẽ bằngnhững nét xám đen u ám. Kì Thư đang cầm cây sáp màu vàng, cuộc sống củacô là một màu nắng tươi đẹp, ấm áp và rạng rỡ. Mong cô sẽ vẽ nên một bức tranh thật đẹp đẽ bằng cây bút của mình.
Cô đánh đu, gió bay vù kéo theo đuôi tóc bay bay. Nụ cười vui thích. Trong nụ cười đó vẫn chưa mang chút vẩn đục.
Vì cô, cũng như cô gái chốt hạ của ván cờ đều là những thiên thần tinhsạch. Vốn, cô vẫn là một quân cờ quan trọng chả kém cạnh. Nếu thiếu cô,đúng là một trò chơi thiếu đi sự trau chuốt và hoàn hảo.
Lũ nhóc tì bu quanh cô gái xinh đẹp. Không khí khá dạn dĩ, chưa lâu sau, bọn nhóc cùng cô đã hoà nhập thành một nhóm ồn ào một góc công viên. Lũ nhóc cùng cô nắm tay thành một vòng tròn, đảo bước đều để chơi trò bònbon – trò chơi dân gian cô vừa học được từ lũ nhóc.
Mọi người dõi mắt theo ước chừng mươi người có đến tám, chín người phảibật cười tự nhiên vì khung cảnh quá tươi sáng, tràn ngập niềm vui. Ánhsáng xuyên nhẹ đáp vào từng khóm lá u xụ. Gió cũng cười. Mây cũng cười.
Phía xa, một đầu bút chì chuyên chú lả lướt nền giấy trắng. Những nétcong sắc sảo kết hợp cùng nét đánh chì thành mảng sáng tối điêu nghệloang dính vào nhau trở thành một bức tranh đẹp mắt. Tài nghệ người vẽkhéo léo thật! Nụ cười trong trẻo của cô gái như được gọt giũa trongkhuôn môi màu cam mọng, đóng dấu rõ ràng trên trang giấy của chàng traiđang say sưa vẽ vời.
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt trái xoan kiều diễm chợt tắt khi trôngthấy một ánh mắt cứ mãi dõi về phía mình. Vỗ về lũ trẻ tiếp tục chơiđùa, Kì Thư bỏ qua cuộc vui để truy vấn con người đang mải miết nhìnchăm chăm vào cô.
_ Anh có thể đưa bức tranh anh đang vẽ cho tôi không? – Cô gái đưa mắtnhìn lấy bức tranh đang dần hoàn thiện trên nền giấy. Hình ảnh cô gáiđang cười rất tươi, nắm tay lũ trẻ xoay vòng, ánh mắt tít lại, nụ cườitrẻ trung đó khiến bất cứ ai vô tình liếc mắt một lần nhìn thấy đều phải “say”.
Chàng trai vẫn tiếp tục thoăn thoắt bàn tay hoàn thành bức tranh. Cậuchẳng màng gì đến sự hiện diện của cô gái xinh đẹp bên cạnh, đặc biệthơn chính cô là người mở lời trước.
Mất kiên nhẫn, Thư mím môi, cố gắng lặp lại một lần nữa.
_ Phiền anh có thể đưa lại bức tranh đó cho tôi được không?
Đầu bút chợt ngừng lại, cánh tay xương xương trắng trẻo của chàng traigiơ trên không, vẫn như đang vẽ, nhưng không hề chạm vào mặt giấy.
Cậu nghiêng đầu, cái cách đưa mắt đầy chất nghệ sĩ đảo nhẹ như ý cười bí ẩn. Giọng nói ngắn gọn, mơ màng:
_ Vì sao?
_ Vì cậu chưa xin phép tôi để vẽ ra bức tranh này.
Chân mày người thanh niên nhíu nhẹ, mái tóc cậu vàng nhạt, sau gọng kính đen là một đôi mắt lam ngọc của người phương Tây phóng khoáng.
_ Tại sao tôi phải xin phép cô?
Thư ngắm nghía kĩ bức tranh trên giá vẽ, thầm thán phục hoa tay của chàng trai tóc vàng, cô tư lự:
_ Anh chưa xin phép tôi đã tuỳ tiện vẽ tôi vào tranh. Tôi không phải người mẫu của anh.
Vòng môi mịn như một cánh hồng phấn cong lên, cách cười như châm biếm:
_ Wow, tôi đang vẽ về cô sao? – Bàn tay cậu lại tiếp tục đưa bút múa trên nền giấy trắng.
_ Nhìn từ mọi góc nhìn đến chi tiết, cô gái trong tranh giống tôi đến99%. Phải không nào? – Thư kênh mặt, chàng trai trước mắt cô thật ngangngược. Thực sự là chàng trai đó đã vẽ cô mà!
_ Ừ, thì sao? Người giống người đâu có thiếu.
_ Anh! Đúng là ngang ngược không lý lẽ! – Cô nàng tiểu thư nổi đoá, côđã cố lịch sự lắm với con người này rồi. Kiên nhẫn cũng có mức độ củanó.
_ Sao nào? – Chàng trai lai Tây tuấn tú bật cười, xoay cổ nhìn qua cô.Cái chiều cao 1m80 khiến cậu phải cúi thấp đầu nhìn xuống cô gái mớiđứng gần tai mình một chút. – Cô ấm ức điều gì?
Kì Thư vuốt lại đuôi tóc hơi bị rối do vừa mới có một cơn gió thổi ngang qua. Cô lườm nhẹ vì nụ cười khiêu khích chàng trai.
_ Vậy đây là ai? – Cô cười khẩy. – Hãy cho tôi gặp cô gái trong tranh.
Nét bút lại dừng ngang, ngón tay búng búng nhẹ. Cậu nhìn thẳng vào cô,thản nhiên như đang nghe một chú vành khuyên hót bên tai, chẳng naonúng.
_ Tôi vẽ những thiên thần.
_ Thiên thần? – Thư mở to mắt. – Đâu? Thiên thần đâu nào?
Nắng rọi ánh mật trên giá vẽ, nụ cười trong tranh sống động như là một bức ảnh chụp lại từ dòng máy ảnh công nghệ cao.
Đôi mắt xanh lam nheo nheo lại sau gọng kính tri thức, chàng trai vu vơ:
_ Chỉ cần vẽ thêm sau lưng họ một đôi cánh thì họ sẽ bay đi mất.
Cô gái tóc nâu tò mò:
_ Bay đi đâu?
_ Về thiên đàng. Nơi họ đã ra đi. – Cậu nói. – Tôi không vẽ thêm cánh vì không muốn thiên thần bay mất.
Tự dưng, trên khuôn mặt trắng hồng xuất hiện một nụ cười như có như không.
_ Tưởng tượng phong phú quá nhỉ? – Cô cợt.
Mái tóc vàng nghiêng xiên, đáy mắt dò xét.
_ Theo cô, sao mới là một thiên thần?
Cô gái đi vòng qua giá vẽ, bức tranh đã sắp hoàn tất, những nét chì cuối cùng đang tỉ mẩn trau chuốt lại gương mặt của những “thiên thần” trongtranh.
_ Thiên thần à? Là sinh vật được mệnh danh là trong sáng, thánh thiện,không chút vẩn đục. Họ tinh sạch. Và họ ở cạnh Chúa, tại thiên đàng. Họkhông biết âu lo, muộn phiền. Cuộc sống của họ ngập tràn những sắc trắng thuần khiết. Thiên thần là sinh vật đem lại nụ cười cho con người. Vàhọ không được phép yêu – thứ tình yêu nam nữ.
_ Theo suy nghĩ của cô, tại sao thiên thần không được phép yêu? – Ánh mắt lam nhìn cô, mang phần thú vị.
Thư mỉm cười, nói như đang oán.
_ Vì Thượng Đế không cho phép. Nếu thiên thần yêu một ai đó thì họ sẽ vĩnh viễn không thể trở lại làm thiên thần.
_ Khổ tâm thật ha, nếu như vậy họ chỉ còn hai con đường để lựa chọn.
Cô gái nói:
_ Ý anh: Một là họ sẽ mãi rơi vào kiếp luân hồi không hồi phục thânphận; hai là có thể họ sẽ hoá thành quỷ dữ và mãi chịu kiếp đoạ đày ởđịa ngục. Đúng không?
Chàng trai lai tuấn tú dừng bút, nhìn cô, cười mị lãng tử khiến người ta phải bạt vía.
_ Đúng thế thì sao? Tôi vốn đâu phải thiên thần, đâu phải sợ điều đó. Tôi nghĩ…cô mới là người phải cân nhắc với điều đó.
Kì Thư hỏi, tiếng nói căng tràn như khúc nhạc của ve gọi hè.
_ Sao tôi phải cân nhắc?
_ Vì cô là một thiên thần. – Cậu đáp, rành mạch, tự nhiên.
_ Tôi? Tôi là thiên thần. – Cô tiểu thư xinh đẹp chỉ tay vào chính mình, ngờ vực. – Ha ha, sao anh lại nghĩ thế?
Để bút chì lại trên giá, chiếc áo chemise trắng bật sáng làn da châu Âu trắng trẻo, cánh môi hồng lại nhoẻn lên, đầy hàm ý.
_ Vì…trên người cô…có “mùi” của thiên thần. – Cậu nghiêng đầu. – Một thiên thần ngây thơ.
Cô gái nhíu mày, vẻ phớt lờ.
_ Haizz! Cái cách tán tỉnh của anh đã cũ rích rồi!
_ Ha ha ha! Cô nghĩ… Tôi đang tán tỉnh cô? – Anh chàng chắp tay saulưng, lại cúi thấp đầu hơn để nhìn thẳng vào khuôn mặt kiều diễm kia. -Lý do gì?
Bức tranh đã hoàn tất, muôn góc nhìn chỉ đều để người ta thừa nhận: hoàn hảo. Có vẻ…cô gái đứng bên cạnh cậu muôn phần hoàn hảo hơn.
_ Có lẽ là do cậu đã…thích tôi. – Thư nói, cợt đùa.
Áo chemise vân vê những ngón tay dài đẹp lên mặt giấy, nhướn mắt.
_ Hình như cô quá tự tin rồi! – Cậu lắc đầu, bĩu môi. – Tôi không có hứng thú với cô đâu!
_ Ăn nói phũ phàng vậy? – Cô rấm rứt. – Tôi luôn tự tin về sức hút củamình. Anh nói thế sẽ làm tôi tổn thương. – Không nhịn được nữa, cô cườiphá lên. – Ha ha ha, đau lòng chết đi mất!
Cậu họa sĩ lãng tử cũng bật cười, cô gái này thật thân thiện. Cậu tháo bức tranh trên giá xuống, cuộn tròn lại trên tay.
_ Hì hì, mức độ tổn thương của cô nghiêm trọng đến mức nào vậy?
_ Ừm… Tôi bắt anh phải đền bù bằng vật chất. – Ánh mắt Phạm Kì Thư sáng lên, lém lỉnh.
Màu tóc vàng lao xao rung nhẹ, chàng trai lắng nghe.
Cô tiếp tục nói:
_ Tôi muốn… Anh tặng tôi bức tranh này để đền bù thiệt hại tinh thần cho tôi!
_ Cho hả? – Cậu trợn mắt. – Tôi đã mất cả buổi sáng để vẽ đấy!
_ Đi mà! Tôi thích bức tranh này lắm! Tặng tôi đi nhé! – Cô gái nũng nịu năn nỉ. Đứng trước một cô gái đẹp thì khó lòng chai cứng với điệu bộ dễ thương này.
_ Hì hì. Thôi được rồi! Tặng cô, thiên thần tôi vô tình bắt được vàotranh. – Chàng trai đưa cho cô bức tranh. Nụ cười tít mắt để lộ cái răng khểnh duyên. Cô gái đứng trước mặt thoáng thấy lòng xao xuyến trong một phút giây nào đó rất nhanh, rồi vụt qua.
_ Cảm ơn. – Cô đón lấy bức tranh, cười dịu dàng. – Ừm… Vậy tên của họa sĩ vẽ nên nó là gì nhỉ?
_ Tôi họ Hạ.
_ Ồ, cảm ơn họa sĩ Hạ. Hì hì, một cái họ không thuần Việt chút nào.
_ Tôi là người Hoa.
_ À, ra vậy! Anh không thắc mắc tôi tên gì sao? – Cô gật gù, tiếp tục hỏi.
Chàng họa sĩ họ Hạ thu dọn giá vẽ, cười sáng lạn.
_ Cô tên là “thiên thần”. Thế thôi, tôi muốn cô như tôi đã hình dung – một thiên thần trong sáng. Tôi đi nhé!
Cô nheo mắt, thiện cảm rất tốt với cậu thanh niên tóc vàng ấy. Cô vẫy tay.
_ Hi vọng lần sau tôi sẽ thấy anh vẽ thêm thiên thần trong tranh.
Bóng dáng kia đã đi hơi xa, tiếng nói líu ríu theo khiến cậu dừng bước. Một nụ cười thoáng qua như hư vô.
_ Có duyên ắt sẽ gặp lại.
Cô cười vui vẻ, nâng niu bức tranh, mắt dõi theo dáng người cao dõng kiêu ngạo được nắng vàng phủ ngập. Một chàng trai kì lạ.
Cô gái rời khỏi công viên khi thời gian đã hơi trưa. Nhịp chân chạy đều đều khoẻ khoắn.