Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 20: Rắc rối ơi là rắc rối!
_ Alo, ai đang gọi tôi?
Bên đầu giây đáp trả, nói liếng thoắng với cậu, chất giọng vô cùng gấp rút:
[ Anh Black! Đừng nói gì thêm cả! Cẩn thận! Nhìn vào kiếng chiếu hậu đi! Sau lưng anh có 3 sát thủ!].
Màu mắt nâu đỏ cứng đờ, thuỷ tinh thể trong mắt như vỡ vụn vì cố xuyênqua màn đêm tối tăm để liếc mắt ra bên ngoài cửa xe, nhòm mắt nhìn kiếng chiếu hậu.
Cậu không được phép quay đầu nhìn lại, bứt dây sẽ động rừng, vẻ như batên sát thủ này muốn phục kích cậu thật nhanh gọn. Chúng đảo lướt nhưninja, lượn lờ quanh xe cậu thật kín đáo, chờ cơ hội để chụp ngay cáimạng trơ trọi của Minh.
Cố gắng bình tĩnh, những cái bóng đen vẫn như những tên giám ngục Akiban vô hồn tiến gần chiếc xe của cậu hơn.
_ Hoàng Thi? Thi phải không? – Minh vẫn đưa điện thoại áp sát tai, dựa sát vào ghế, mắt láo liêng.
[Vâng, em là Deuce đây. Nghe em hỏi, cạnh anh không có bất kì vệ sĩ nàophải không?]. – Chàng thiếu niên bên đầu dây cẩn trọng, tuy cậu ở khá xa chiếc xe của Hiểu Minh nhưng vẫn có thể trông thấy mọi hành động diễnra xung quanh chàng trai đang ngồi trong xe.
_ Không.
[Được rồi! Anh có vũ khí chống trả chứ?].
_ Một khẩu Glock 17 không có nòng giảm thanh. – Minh đáp, lạnh lùng đầy nghiêm túc. Nguy hiểm đang đến với cậu.
[Chết tiệt! Chúng dùng toàn Strizh kèm nòng giảm thanh, anh ngồi yên nhé. Tuyệt đối không được nổ súng!].
_ Được. – Mắt Minh vẫn dán vào kính chiếu hậu, súng nằm trong tay, không có đạn. Đây là khu dân cư, nếu có tiếng súng nổ sẽ cực kì phiền phức.Cậu thà bị bắn chết chứ không muốn giương súng chống trả thế này.
Hoàng Thi lẫn trong bóng đêm, những vệ sĩ của cậu rải đầy những góc tối, quan sát kẻ địch.
Lũ sát thủ chầm chậm đến gần chiếc xe, họ muốn ám sát nạn nhân thật kínđáo. Chỉ cần gây ra quá nhiều tiếng ồn vào lúc này sẽ tự tạo ra nguyhiểm cho chính bản thân chúng. Còn nếu bỏ mặc cơ hội duy nhất hạ sátHoàng Hiểu Minh thì kết quả của bọn chúng cũng chỉ là cái chết.
Đêm lướt dài trong cái u ám và nghẹt thở. Liệu Hiểu Minh có được an toàn?
Bọn sát thủ này không ngờ chúng đã bị bám đuôi. Trong bóng tối, HoàngThi tinh anh như một ngôi sao nhỏ vươn toả sự sáng suốt của mình để tácchiến với người anh đồng đội.
Góc khuất trong bóng tối là nơi địch không thấy được ta.
[Nghe đây, do kính xe của anh là loại chống đạn chuyên dụng nên dù súngcó nòng giảm thanh và sức công phá mạnh thế nào thì cũng phải phát ratạp âm. Anh cố định chỗ ngồi như thế này, chúng sẽ rất khó bắn xuyên qua lớp kính từ xa được nên sẽ tiếp cận với cự li gần hơn. Với góc đứng của em thì không thể bắn trúng mục tiêu được. Vì vậy, phải đợi bọn nó ápgần cự li với anh nhất thì em mới ra tay được, chỉ cần em diệt được mộttên thì hai tên còn lại sẽ đơn giản hơn. Em sẽ đếm bước chân của chúngcho anh thời gian né đạn.].
_ Anh thấy chúng, cách chừng 10m. Nhưng súng đâu mà em dùng? Em được cấp súng rồi sao?
[Ngốc, dùng cung tên.].
_ Tên phía cánh trái có ý tới gần. Toạ độ nào em sẽ bắn được?
[ Cách cửa xe của anh 0,5m. Cũng là khoảng cách thuận tiện nhất hắn có thể nổ súng.].
_ Ok. – Minh bình tĩnh, cố gắng xoay sở. Nếu Hoàng Thi không hạ được một trong số ba tên sát thủ này thì e chừng cậu sẽ phải đối mặt với tử thần thực sự.
Thần kinh như dây chão kéo căng. Dãn nở. Tim run bắn. Ngón tay Minh vịn chặt ở thanh gạt cần ghế, sẵn sàng.
Chàng thiếu niên đứng trong bóng tối thì thầm, những ngón tay muốn cứng đờ.
Hoàng Thi giương thẳng cung tên trên tay, khoảng cách quá xa. Cậu lạikhông có súng. Chỉ có cung tên thì may thay sẽ hạ được bọn người kia màkhông phát ra âm thanh. Tra mũi tên vào cung. Kéo dây căng cứng.
[Chuẩn bị…hướng tay trái, còn 5m….4m….3m…2m….1,5m…1m….
Tập trung! Sói đã đến!].
Mồ hôi của cả hai người Hiểu Minh và Hoàng Thi túa ra khắp mặt. Nếu Thibắn trật, điều đó đồng nghĩa cậu sẽ mãi vĩnh biệt Hiểu Minh.
“Thình thịch…thình thịch…” – Tiếng tim cùng thời điểm đều mang theo sự xáo động đến ngột ngạt bao trùm.
Đôi mắt Hiểu Minh đăm đăm xuyên tạc màn đêm. Bình tĩnh! Quả tim tronglồng ngực vẫn đập loạn xạ. Cậu không thể bị giết chết trong thời điểmnày.
“Phập!”
“Phập!”
Có hai bóng người đen ngòm từ trong những chỗ nấp ùa nhanh không mộttiếng động đến sát bên hai tên sát thủ yểm trợ phía sau. Hành động dứtkhoát nhất, lưỡi dao bén ngọt của hai vệ sĩ đã cứa đứt cổ họng của lũrình rập kia trước khi chúng kịp ú ớ báo hiệu.
Đồng thời, tên sát thủ phía trên đã áp gần vào cửa kính.
Hắn nghĩ Minh đang bận quan sát mọi hoạt động trong ngôi nhà sáng đènkia, sau hắn còn có hai người yểm theo. Rất tự tin. Mang theo vẻ chủquan nữa.
Nghẹt thở. Lồng ngực căng tức. Gần kề cái chết người ta sẽ thấy rất hoảng sợ. Đừng để cơn sợ hãi nhấn chìm tất cả trong mụ mị.
Khoảng cách thu hẹp dần. Tử thần đang dõi theo, sẵn sàng vung ra lưỡi hái. Hắn cười thật dã man.
Dây thần kinh trong huyệt thái dương nổi hằn, mồ hôi chảy ướt tóc. Cáccơ bắp non trẻ căng tràn chịu sức chằng của dây cung, đôi mắt chỉ dõi về một mục tiêu duy nhất.
Hoàng Hiểu Minh ghì chặt thanh gạt của ghế xe, căng thẳng tột độ. Yếthầu lên xuống. Đôi mắt vẫn cố dán vào ngôi nhà trước mặt để đánh lạchướng. Ngực bắt đầu một cơn co thắt quái dị. Cậu khẽ cau mày nén đau.
Mưa bụi nhỏ lất phất hạt trong bầu trời tối om. Tiếng hát trong ngôi nhà ấm áp đối lập hoàn toàn với không gian nực mùi sát khí bên ngoài. Đã có hai người chết trong bí mật.
Tên sát thủ nhích từng bước nhẹ, cẩn trọng dõi theo hành động của conmồi. Việc đơn giản giờ này chỉ là gạt cần súng. Đạn sẽ như con ngựahoang phóng vụt ra khỏi nòng. Kết liễu ngay cái mạng bé nhỏ của con mồi.
Tích tắc… Thời gian âm ỉ như một lò phản ứng hạt nhân sắp phát nổ… Dây dưa chồng chéo những cảm xúc đến mức rối loạn…
Mưa ố đi lớp kính… Cảnh mờ dần trong mắt chàng trai… Cái chết đang đến rất gần…
[1, 2,…… 3!!!].
“CHÍU!” – Tiếng súng trong nòng giảm thanh giật bắn xé nát không khí.Viên đạn nóng hổi xuyên qua tấm kính xe, tràn vào trong, hung tợn đoạtngay mạng sống con mồi.
“VÙ VÙ”
“CẠCH”
“PHẬP!!!”
Những âm thanh nhỏ xíu nhưng vẫn kéo theo chết chóc túa lên cảnh vật. Nung chảy màn đêm thành một lớp ố nhớt nhúa.
Mũi tên lao vụt trong màn đêm. Tàn nhẫn xuyên thủng không khí rách toạt.
Chiếc ghế trên xe, nơi Hiểu Minh ngồi đã được gạt ngã dài như một chiếcgiường. May thay, chỉ chậm một giây nữa thì viên đạn rát nóng kia đãghim thẳng vào não cậu. Thuỷ tinh từ lớp kính vỡ găm thô bạo trên làn da mặt nhẵn mịn.
Kẻ giết người mở trân mắt. Cảm nhận cái đau xác thịt ngấm dần sau lưng. Máu của hắn loang phủ lên mặt kính.
Gắng gượng, tên sát thủ tiếp tục giương súng bắn loạn vào xe. Hắn mongchiến hữu sẽ hỗ trợ. Rất tiếc, đồng nghiệp của hắn đã trở thành thây madưới lưỡi dao vô tình. Và tiếp sau sẽ là hắn.
“CHÍU!”
“CHÍU!”
“PHẬP” – “PHẬP” -” PHẬP”
Những mũi tên bay chớp nhoáng từ tứ phía ghim vào ngực hắn tua tủa nhưlông nhím, chi chít cắt ngang mạch sống cuối cùng của kẻ sát nhân. Máutứa ra. Hắn ngã thụp vào cánh cửa. Sắc đỏ nhuộm lên khung cửa chôm chổmmảng vỡ vì đạn xuyên.
Hắn chết rồi!
Đồng bọn của hắn đã xuống địa ngục cùng hắn!
Đêm thấm mặn bởi mùi máu tanh nhuộm xuống nền nhựa nhám.
Những bước chân thùm thụp chạy, kéo lê những cái xác bỏ vào những túi nilon to. Phi tang ngay lập tức.
Mắt Hiểu Minh nhắm nghiền, cậu đã chết rồi chưa?
***
9.00 PM.
Vô Định Books-coffee.
_ Anh ổn chứ?
Hoàng Thi đặt tách coffee xuống trước mặt Hiểu Minh, chàng trai ngồitrước mặt cậu mang theo một gương mặt tái xanh như người bị thiếu máu.
Hoàng Hiểu Minh áp lòng bàn tay vào ly coffee nghi ngút khói, chớp mắt,bàn tay khẽ xoa nhẹ ngực mình. Giờ đây, trên má trái và trán của cậuđược “điểm trang” bằng hai miếng băng cá nhân. Trông cậu vẫn không sasút vẻ lịch lãm của mình là bao.
_ Cảm ơn em, nếu không có em sẽ rắc rối to.
_ Hình như anh không khoẻ. – Nhìn biểu hiện vụng về che giấu sự bất ổncủa Minh, Thi muốn cậu ấy nói thật. – Anh đau ở đâu phải không? Sao lúcnãy anh lại ngất?
_ Ổn mà! – Đừng bắt Minh nói nữa, cậu đang rất mệt!
_ Alex sắp tới rồi, có gì thì gọi cho em. – Thi giơ đồng hồ nhìn.
Minh nhấp môi chút coffee để làm ướt cả khoang miệng khô khốc của mình.
_ Em vẫn chưa cho anh biết làm sao em kịp thời tương trợ cho anh.
_ Anh hai bảo em theo sát anh từ lúc chiều, ngay khi anh đáp máy bay vềViệt Nam. Sao anh bất cẩn vậy? Có biết chỉ cần sơ suất là toi mạngkhông?
Hiểu Minh thình lình bật cười.
_ Anh còn sống đây mà!
_ Nếu không có em ở đó?
_ Thì chết thôi! – Tính Minh vẫn vậy, thích chọc người ta tức chết.
Thi khoanh tay, giận.
_ Hừm! Bực thật nha! Biết vậy em không thèm cứu!
_ Thôi, cảm ơn em. Đừng dỗi! Anh có cái này, em giao cho Red Dragon giúp anh. – Tâm trạng của chàng trai mắt nâu đỏ hồi phục nhanh chóng, dườngnhư cậu đã quá quen thuộc với những lần ám sát hụt như vậy. Dần dà đãtrở nên thân quen.
_ Thư triệu tập? Có em nữa á? – Thi trợn mắt, nhìn hai phong thư đặt trên bàn, rồi lại nhìn Minh.
_ Chơi đủ rồi! Tới giờ làm nhiệm vụ. Đúng hẹn nhá!
Thi tiu nghỉu:
_ Vâng! – Cậu nhướn mắt. – Có thật là anh mới từ cõi chết về không? Embắt đầu sợ cái sự bình thản chết người của anh. – Đúng là cậu đang nghĩvậy.
Minh gãi đầu.
_ Quen rồi! Anh ngất chỉ do từ hôm qua tới giờ chưa có anh gì.
_ Ôi trời, sao không nói? Vậy còn uống coffee em đưa nữa! Muốn chết thật mà! – Cậu nhóc bên cạnh gắt um lên.
Minh ực hết cả cái dung dịch đặc quánh màu đen kia vào miệng, biểu hiện như muốn chống đối cậu trai trước mặt. Nháy mắt.
_ Nếu chết dễ đến thế thì giờ đây anh đâu có ngồi trước mặt em! – Rồi cậu vùng đứng dậy – Thôi, anh đi nhé!
Hoàng Thi kéo tay người anh, líu ríu.
_ Không được! Em phải giữ anh đến khi Alex đến “bảo lãnh” anh về!
_ Thôi, tha cho anh. Giờ này mà về Alex sẽ giết anh. Cho anh yên đi!
_ Chứ giờ anh đi đâu?
_ Giết người! – Lại nháy mắt.
Thi nhíu mày, bất lực với vẻ tinh quái không chịu nổi của chàng trai tóc nâu. Bao giờ mà anh ấy dị hợm như thế? Đạn chưa bắn tới đầu mà cũngkhùng được sao?
_ Này! Anh đi thật hả? Giết ai? Này! Đừng đùa mà!
_ Thật, không đùa!
_ Ai?
_ Người ăn cắp đồ của anh! – Cậu véo cái má phúng phính của cậu em nhỏhơn mình một tuổi, cười nửa miệng. – Anh đang bị khùng đấy! Kéo nữa thìanh giết cả em!
_ Hừ, lần này em không thèm theo bảo vệ nữa. Phí công! – Cậu nhóc Thivùng vằng, thừa biết là anh Minh chỉ đang nói đùa. Hiểu Minh chưa baogiờ đụng tới mạng người nếu như không có lệnh của Q. Có điều…hình nhưsau cái vụ ám sát này thì Thi thấy cậu anh của mình đã hơi bị “chậpmạch” thì phải.
Chiếc Bungatti có lớp kính vỡ tan nát vì đạn xuyên sẽ mất nhiều thời gian để phục hồi lại nội thất và kính.
Chàng trai tóc nâu đã khoác thêm trên người một chiếc áo Jacket đen.Cánh tay trái của cậu xụi lơ. Bước ra khỏi quán coffee trước khi bị tómđầu trở lại. Cậu nhóc Thi đáng yêu đã cho cậu mượn tạm chiếc xe đua màulam yêu quý của mình. Thi lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời cậu.
Ai biết được là sau chiếc áo Jacket đen là một viên đạn đang ghim thẳngvai trái của Minh, viên thuốc đông máu khẩn cấp đã có tác dụng. Sau lớpáo khoác là cả chiếc sơ mi đen đầm đìa máu. May mắn vì cậu vẫn che giấuđược.
Giờ đi tìm người có thể gắp nó ra! Ai có khả năng này? Trong đầu cậu chỉ có một đáp án.
Phía sau, dù đã giận hờn nói là không quan tâm, thế nhưng vẫn có năm vệsĩ của Hoàng Thi đang bám theo xe cậu. Vốn nhóm vệ sĩ này cũng là do nhà cậu đào tạo ra thôi. Và họ sẽ nhận lệnh bảo vệ toàn bộ những “hậu duệcủa Angel”.
Lọ cốt vẫn nằm trong tay Minh. Cậu biết, lý do BJ động đến cậu là vì nó. Ella nói đúng, sứ giả trên chiến trường là những kẻ đánh hơi cực nhanh. Hắn đã nghe “mùi” của một bí mật đang lẩn khuất trong tay Minh. Nếumuốn lấy được bí mật dù phải thẳng tay giết chết con mồi thì đâu có gìlà đáng sợ, như một con gấu muốn lấy mật từ tổ thì nó cũng biết chấpnhận vọc tay vào tổ ong hung tợn vậy. Tiếc là, mũi kim của ong rất nhọnvà độc, muốn lấy được mật thì “con gấu” sẽ phải đau đây!
Đừng nghĩ kẻ đụng vào Hoàng Hiểu Minh mà có được kết thúc êm đẹp!
Ở Vô Định, chắc rằng anh chàng Tây Dương sẽ gắt um với Hoàng Thi vì tộibao che cho Minh tẩu thoát. Tội nghiệp thằng bé! Nhưng Alex à, anh đángsợ thế nào mà khiến nhím nhỏ không dám trở về vậy?
***
Mưa. Mới sáng mà mưa đã ùn ùn kéo tới. À, đúng hơn là mưa đã bắt đầu từđêm hôm qua. Mưa dầm dề, ngập lụt, thúi cả rễ cây, tàn sát những khómtường vi trước nhà của Di trở nên tan tác.
Tôi bắc cái ghế đẩu, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ chờ đợi. Tự dưng thấy lo lắng không yên.
Quái lạ! Di đi đâu cả đêm? Cậu ấy không về nhà, không gọi về một cú phone. Điều này làm tôi và mẹ của Di phát sốt mà tìm kiếm.
Tôi ở nhờ nhà Di gần một tuần vì ba mẹ đều không có ở thành phố. Như vìcó thêm tôi, mái nhà chỉ có hai mẹ con của Khánh Di chợt huyên náo hơnhẳn. Tối qua, sau khi đi sinh nhật Dolly về, Di bỏ tôi lại trước cổng.Hớt hãi quay xe chạy biến. Tôi ráng lếch cái chân tím bầm vì xe tông vào nhà mà lèm bèm rủa cậu ấy. Lúc đó, cứ ngỡ Di đi đâu đó một lát sẽ quaylại. Ai dè, giờ đã được 8 giờ sáng mà Di vẫn chưa về. Điều này khiến tôi thấy bồn chồn.
Gọi cho khắp các bạn trong lớp của cậu để tìm tung tích, không ai biết.Mẹ cậu ấy cũng đã hỏi nhiều nhà quanh đây có trông thấy Di về không, kết quả cũng như tôi. Bác gái dặn tôi ở nhà chờ tin, và bản thân đã đi tìmcậu ấy. Hạ Khánh Di! Cậu chết ở xó xỉnh nào rồi? Có biết là mọi người lo lắng lắm không?
Hôm nay không có lịch quay film, cả buổi sáng ngập mưa của tôi bị vò nén trong một chiến bồn thuỷ lực muốn tuôn trào. Cậu bạn tóc vàng của tôiđang ở nơi nao?
Sực nhớ, còn một người tôi vẫn chưa hỏi: Dương Vĩ An. Tôi láu táu tìmngay cái phone mà gọi cho cậu ấy. Tiếc là tên thối tha đó giờ đang khoámáy, tức thật!
Bằng mọi giá, tôi tìm cách liên lạc với An, mong rằng An sẽ biết Di ở đâu. Di! Please tell me where are you!
Gọi 10 lần, kết quả vẫn thế. Tôi tức tối muốn chọi luôn cái điện thoại vào tường.
Chợt, ý tưởng vừa phóng vèo qua khỏi đầu. Tôi búng tay, hứng khởi. Phảirồi! Yahoo! An sẽ online Yahoo, lúc nào cũng thế. Và rồi, tôi lui cuimượm tạm cái laptop của Khánh Di mà hành sự.
Mở Yahoo Chat, có 3 nick đang onl. Để xem!
“An Kun is online now.”
“Dolly_babymilo is busy.”
“Messenger of Darkness is busy.”
Thấy chưa! Đã bảo Vĩ An sẽ onl mà. Tôi nhanh nhảu buzz tới tấp.
Chợt, ý tưởngvừa phóng vèo qua khỏi đầu. Tôi búng tay, hứng khởi. Phải rồi! Yahoo! An sẽ online Yahoo, lúc nào cũng thế. Và rồi, tôi lui cui mượm tạm cáilaptop của Khánh Di mà hành sự.
Mở Yahoo Chat, có 3 nick đang onl. Để xem!
“An Kun is online now.”
“Dolly_babymilo is busy.”
“Messenger of Darkness is busy.”
Thấy chưa! Đã bảo Vĩ An sẽ onl mà. Tôi nhanh nhảu buzz tới tấp.
“Apple Mai Trần:
Hey!
BUZZ!!!
BUZZ!!!
BUZZ!!!
BUZZ!!!
BUZZ!!!
An Kun đang trả lời…
An Kun: Stop! Have you been crazy?
Làm j mún buzz nát yh của tui z???
Apple Mai Trần đang trả lời…
Apple Mai Trần: seo tuj ph0ne cho ông cả chục cú mà hem đc z?
An Kun: hết pin rùj. Hjc.
Apple Mai Trần:
nèk, hum wa tớj h ôg có gặp khỉ đầu vàng ko?
An Kun: Ko. Hum wa tớj h ko có xem chươg trình “Thế giớj động vật”
😀
Apple Mai Trần: Gừhh! Tui hem gjỡn nha! Tui hỏj ôg có gặp Di ko?
An Kun: Ngủ mớ à? Hum wa pà mớj trét bánh sn đầy mặt aj rùj còn hỏj. (>. ^)
Apple Mai Trần đang trả lời…
Apple Mai Trần:
ko, ý tuj là sau tjme đó ôg còn gặp cậu ta ko?…]zzz
An Kun: pà hỏj lạ, ng pjt rõ phảj là pà chứ! Vô duyên! ^^
Apple Mai Trần: hajzzzz…. Chàj ơj….@.@
An Kun đang trả lời…
An Kun: gì z? Có j wan trọng àk?
Apple Mai Trần: n0thing. Thuj, tuj off.
An Kun: ếh, vô duyên thầy chạy z má? Buzz cho đã tay mớj hỏj mấy câu rùj đòj out là sao? Tuj hem hỉu j hết! >.Apple Mai Trần: ko. Chừg nào liên lạc đc vs Di thì pm tuj nha! (>.@!)
pp
An Kun: Ờ…chả hỉu mô tê j…
Pp…zzzz”
Tôi nện mạnh ngón tay xuống nút Enter cho hả bực. Ngay cả Vĩ An cũngkhông biết Di đang ở đâu. Chẳng lẽ Di có phép tàng hình, bốc hơi mất xác rồi sao? Gừhh! Hạ Khánh Di, ba hồn chín vía ông về đây cho tui! Ôngbiết tui lo cho ông lắm hông? Cả bác gái cũng sốt vó lo cho ông nữa đó!Thật là, đừng có điềm gì xấu xảy ra nha. Di ơi, ông đừng có chuyện gìđó!
Tôi buồn bã, để treo nick, ngó ra màn nước mưa xám đầy trời. Cả ngôi nhà chỉ có tôi và con chó Hạnh Phúc. Cảm giác bất an và lẻ loi vô kể.
Tôi định đưa tay cài chế độ Stand by, nhưng ngón tay vừa gõ vào phím di di thì…
“Messenger of Darkness is online now.” – Cái nick trong yahoo sáng đèn vàng kèm theo dòng status kì quái:
“Messenger of Darkness: “Nếu thiên thần chỉ đẹp nhất ở bộ cánh thì tôi thề sẽ vặt sạch cái đôi cánhxinh xẻo đó. Thiên thần là một lũ bệnh hoạn mắc chung hội chứng hoangtưởng! Tôi khinh!””.
Khiêu khích thiên thần. Cái nick quái lạ này đang nói tới hàm ý gì? Tiện tay và chưa suy nghĩ kĩ, tôi pm không chần chừ, cái nick này đã tồn tại trong friend list của tôi rất lâu rồi. Vậy mà tôi chưa bao giới chatvới nó.
“Apple Mai Trần: Hi!
Sứ giả của bóng đêm đang trả lời…
Sứ giả của bóng đêm: Xin chào! Rất vui được gặp bạn.
Apple Mai Trần: Tại sao bạn biết nick mình mà add thế?
Tin nhắn sau cùng nhận ngày 27/05 lúc 8.37 AM”
Nick đó im lặng. Không trả lời. Nhưng tới khi đó tôi mới tá hoả nhớ ralời dặn của Khánh Di: ĐỪNG BAO GIỜ CHAT VỚI NICK MESSENGER OF DARKNESS!
Hơ hơ, dại dột quá! Cao hứng một xíu mà tôi đã quên bén đi lời dặn củaDi. Lỡ leo lên lưng cọp rồi! Thôi, leo luôn, xuống giờ này thì cũngkhông toàn mạng đâu.
Tôi nhớ, khi chat với Di, cái nick này đã sử dụng tiếng Anh, thế mà lầnnày lại có thể chào bằng tiếng Việt. Tức là có thể người này không phảilà người nước ngoài. Nhưng so ra, theo giọng điệu của người này đúng làkhông phải một đối tượng để tôi tự do dùng teencode.
Hồi sau, nick đó lại buzz tôi…
“Sứ giả của bóng đêm: BUZZ!!!
Xin lỗi, lúc nãy tôi có việc bận.
À, tôi biết nick bạn vì tôi đoán mò.
Apple Mai Trần đang trả lời…
Apple Mai Trần: Dễ ghê nhỉ?
Sứ giả của bóng đêm: Tất nhiên! Tôi còn có thể nhìn xuyên qua desktop để nhìn thấy gương mặt nữa kìa.
Apple Mai Trần: Uầy… Sau desktop là những linh kiện điện tử mà!
Sứ giả của bóng đêm: Bạn không tin tôi?
Ok… Tôi thử đoán về bạn xem có đúng không nhé.
Apple Mai Trần đang trả lời…
Apple Mai Trần: Để xem đã…
Sứ giả của bóng đêm đang trả lời…
Sứ giả của bóng đêm: Thứ nhất, bạn là con gái.
Apple Mai Trần: Nhảm… Xem cái tên nữ tính thế mà nói là nam được à?
Sứ giả của bóng đêm: 😀
Thứ hai, bạn 15 tuổi.
Apple Mai Trần: Vớ vẩn, bạn có thể xem profile của tôi để biết điều đó.
Sứ giả của bóng đêm: Hì hì
Thứ ba, bạn đang bế một chú cún trong lòng.”
Tôi dòm dáo dác, mắt trợn tròn. Hạnh Phúc đang nằm ngủ ngon lành trên đùi của tôi.
Tên này đừng nói là hành nghề thầy bói online nhé!
“Apple Mai Trần: Bạn đoán mò.
Nhưng may mắn là đúng.
Sứ giả của bóng đêm:
Bạn có gương mặt rất xinh xắn.
Apple Mai Trần: Quá khen.
Sứ giả của bóng đêm đang trả lời…
Sứ giả của bóng đêm: Bạn có mái tóc nâu hung đỏ.
Làn da trắng hồng.
Má lúm đồng tiền.
Môi đỏ mọng như quả cherry…
Phải không nhỉ?
Apple Mai Trần: Sao bạn nói vậy?
Sứ giả của bóng đêm: Vì tôi nghĩ thế… Keyboard dưới tay tôi xui khiến tôi gõ như thế.
Apple Mai Trần đang trả lời…”
Tôi định viết gì đó biện minh. Thế nhưng lại delete đi.
Cái nick đó thật quái lạ!
“Sứ giả của bóng đêm đang trả lời…
Sứ giả của bóng đêm: Và đặc biệt là…
Bạn có một màu mắt rất kì lạ…
Apple Mai Trần: ???
Sứ giả của bóng đêm: Màu xám tro (?!).
Apple Mai Trần: Chúng ta quen biết nhau?
Sứ giả của bóng đêm: Sao bạn nghĩ ra giả thuyết này?
Apple Mai Trần: Vì bạn biết tôi. Quá rõ!
Sứ giả của bóng đêm: Bạn tin?
Ha ha ha! Tôi chỉ lấy tạm hình tượng một nhân vật trong manga để ví thôi mà! Đúng thật sao? 😀
Apple Mai Trần: Ừm… Trùng hợp.”
Tôi hoài nghi thật rồi! Hình như người này biết rất rõ về tôi! Cứ như đang ở bên cạnh tôi. Rất gần!
Mồ hôi lạnh tuôn. Tôi lạnh ngắt sống lưng.
Đảo mắt nhìn lại các dòng tin chat, tôi không thể nào bóc mẻ được sơ hởnào trong những dòng tin nhắn nhanh này. Và vệt mắt tôi hướng tới avatar của người đối diện.
Tôi chết trân như bị điện giật. Cảm giác quen thuộc vừa lạ lẫm này khiến tôi run bắn. Hình ảnh này…
Bức vẽ chì lục tinh xảo. Sống động. Trên ảnh, hai cậu bé con đang khoáctay lên nhau. Chúng giống nhau quá! Chúng đang cười… Và đôi mắt củachúng… MÀU XANH LỤC… Màu xanh lục ám ảnh trong từng giấc mơ của tôi!
Mang theo trạng thái xúc động đột biến. Tôi lại gõ lạch cạch…
“Apple Mai Trần: Bạn là ai?
Sứ giả của bóng đêm: Là người đứng giữa ánh sáng và bóng tối. Là gián điệp của ánh sáng nhưng cũng là người chiếm hữu bóng đêm.
Bạn đoán tôi là ai?
Apple Mai Trần: Bạn ghét thiên thần?
Sứ giả của bóng đêm đang trả lời…
Sứ giả của bóng đêm: Bạn biết giữa thiên thần và ác quỷ khác nhau ở điểm nào không?
Apple Mai Trần đang trả lời…
Apple Mai Trần: Đôi cánh?
Thiên thần cánh trắng.
Ác quỷ cánh đen.
Sứ giả của bóng đêm: Không!
Apple Mai Trần: Khí chất?
Thiên thần thánh thiện.
Ác quỷ tàn ác.
Sứ giả của bóng đêm: Sai rồi!
Apple Mai Trần: Nơi họ ở?
Thiên thần ở thiên đàng.
Ác quỷ ở địa ngục.
Sứ giả của bóng đêm: Không phải!
Apple Mai Trần: Vậy là gì?
Sứ giả của bóng đêm: SỰ GIẢ TẠO!
Ác quỷ không giả tạo như thiên thần.
Thiên thần rất giả tạo! Giống như bạn! Vì bạn mang dòng máu của một thiên thần! Bạn rất giả tạo!
Apple Mai Trần: Tôi không hiểu!
Ý bạn là gì?
Sứ giả của bóng đêm: Hừm…
Nhấc máy thử xem!”
Tôi ngơ ngác, mắt tròn như hươu non. Con người quái đản này muốn gì?
Bất thình lình, chuông điện thoại bàn bên cạnh tôi reng inh ỏi:
“RENG!!! RENG!!!”
Tôi vội vàng nhấc máy. Chắc là Di gọi về! Di gọi mà!
_ Alo? Di phải không?
[ Sột soạt… Sột soạt… Rào rào…].
Tiếng tạp âm bên đầu dây. Không có tiếng trả lời.
_ Alo??? Ai vậy? Trả lời đi chứ!
Tôi cau mày. Âu lo.
[ Xì xào. Xì xào. Vu vu… ].
Vẫn không có tiếng trả lời. Im ắng đến mức phát sợ.