Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 17: Rắc rối ơi là rắc rối!
_ Vẫn còn ôm giấc mộng lấy thân báo đáp hả? – Linh trêu.
_ Xì, anh muốn ăn đòn phải không? – Tôi chanh chua.
Tiếng mưa vẫn rả rít ngoài trời, con đường chợt thưa thớt, vắng tanh người.
Linh ăn xong cái bánh, luôn tỏ ra tự nhiên nhưng điệu bộ vẫn toát nên vẻ thanh nhã, quý tộc như bậc Đế vương.
_ Này, đưa chân ra đây, cô “em thỏ” ngốc à! – Anh cầm lấy bịch bông y tế, nhướn mắt.
Tôi đã bẻ cái bánh nhỏ ra, xơi ngon lành. Vẫn mang một nét ngây thơ, hỏi:
_ Quên mất, sao anh tìm ra bông gòn, băng cá nhân và oxy già hay thế? Mưa lắm ngoài trời thế mà!
_ Bên trong quầy có tủ y tế.
_ À, ra vậy. – Tôi gật gù, rồi nói. – Thôi, đưa đây, em có thể tự xoay sở.
Anh xua xua tôi, cứ tiếp tục:
_ Không sao, nhỏ ăn tiếp đi! Anh giúp em gái!
Tôi cười vui vẻ, mang phần thú vị với người con trai trước mặt mình. Cứtưởng mẫu người dịu dàng, ga lăng với phái đẹp thế này đã tuyệt chủnghết rồi chứ.
Tuy thấy mình có phần hơi dễ dãi nhưng tôi vẫn khẽ khàng duỗi cái chântrái tím bầm ra cho người đối diện xem xét. Nếu không có Linh đòi giúpthì tự tôi cũng sẽ loay hoay tìm dụng cụ y tế để sát trùng vết thương.Tôi không muốn chân mình bị áp xe và để lại sẹo.
_ Ôi, xem này, nó tấy đỏ hết cả rồi! – Anh ca thán. – Sao nhỏ không cẩn thận thế hả?
Tôi dùng cái muỗng khuấy nhẹ ly coffee khiến hình thù con thỏ trên váng bọt của ly bị biến dạng, móp méo.
_ Vâng, “ông ứng bà hành” mới thế ấy đó chứ! Bình thường em đi đứng cẩn thận lắm mà, con mắt đâu để trên chân mày đâu!
_ Xem như xúi quẩy đi. Dù sao cũng do nhỏ có lòng tốt giúp thằng nhỏ đó. Tính ra do làm việc tốt mà bị thương, đáng mà! – Linh cẩn trọng dùngbông gòn lau đi đám máu khô trên miệng vết da rách. Ngón tay cử độngchầm chậm như sợ tôi đau.
Tôi phụ hoạ:
_ Ờ…cứ xem là vậy đi!
Linh lại cười ôn nhu, tay thấm thuốc sát trùng ướt đẫm miếng bông gòn mới, chấm chấm lên chân tôi.
_ Đau đấy nhé, ráng chịu một tí! – Linh nói.
_ Không sao đâu! Em không sợ đau!
Nói vậy, nhưng tôi vẫn khẽ cau mày vì ê ẩm. Đau rát vì cái gối sưng tímđến ê nhức mà không thể co duỗi khớp gối tự nhiên được. Nghĩ rằng látnữa tôi không thể tự đi về nơi đoàn film làm việc nổi.
Vốn hôm nay tôi làm việc từ 3 giờ sáng ở một căn hộ ở toà chung cư gầnđây, quay đến sáng hửng thì hết phân cảnh. Rỗi việc, lại tỉnh ngủ, tôiđịnh đi dạo phố xá một lát rồi mới về. Ai ngờ, tự dưng con mắt bị quánggà, “trông gà hoá cuốc” nên lơ ngơ đuổi theo rồi lạc lại chỗ này. Đúnglà một ngày mang tâm trạng ngớ ngẩng hết sức!
Linh dùng băng gạc trắng băng lại vết thương trên chân tôi, miếng gạc cản trở làm tôi không thể gập chân lại.
Làm xong, anh ngẩng mặt nhìn tôi trìu mến, y như lúc ba tôi cười mãn nguyện khi đã băng bó xong cho một con thú nhỏ.
Mưa rơi mang hạt tròn đầy như châu sa, lấp lánh trên mặt đường đầy nước, tuôn chảy thành dòng xuống những miệng cống.
Ly coffee vơi gần phân nữa, tôi cảm kích nhìn anh.
_ Anh Linh băng khéo quá, y như có nghề vậy!
_ Hì hì, anh từng học qua lớp sơ cứu người bị thương ấy mà! – Anh thudọn đám bông gòn đã sử dụng về một góc mâm đặt trên bàn, gãi đầu khiêmtốn.
Tôi đặt ly coffee trên tay xuống, nhanh nhảu:
_ Tay anh cũng bị xước này, để em giúp anh!
Linh cản tôi:
_ Thôi này, không cần đâu!
_ Ngồi yên nào! – Tôi vờ gắt.
Rồi tôi giựt lấy chai oxy già anh cầm trên tay, lanh lẹ kéo cánh taytrầy trụa của anh, tiến hành “sơ cứu”. Thật ra, băng bó cho thú thì tôilàm nhiều rồi, còn băng cho người thì trừ bản thân ra tôi chưa dám làmvới ai. À, ý tôi không phải ví Linh như chuột bạch thí nghiệm nhé!
Linh cười trừ, để yên cho tôi tự do “hành động”. Cánh tay anh ấy trắngmịn ngang ngửa da tay của tôi, các khối cơ hài hoà không phô trươngnhưng toát nên nét nam tính rõ hằn. Vết thương cạn, trầy sơ bên lớp biểu bì trên cùng, máu tứa rịn nhưng đã khô hẳn, liền thành vết mài đỏ sậm.Dùng bông tẩm thuốc sát trùng xoa nhẹ lên vết thương, Linh không la đaumà thè lưỡi nheo mắt.
_ Rát hông?
_ Sơ sơ. – Anh cười.
Xử lý một vết thương nông khá đơn giản, tôi chỉ việc sát trùng nó và dán băng cá nhân lên là xong.
_ Xong rồi nè! – Tôi phủi tay, thích thú.
_ Đã bảo không cần phiền phức thế mà. – Anh lèm bèm.
Tôi lắc đầu:
_ Không được, đừng chủ quan, anh phải thay băng cá nhân thường xuyên đấy!
_ Biết rồi mà!
Chợt, Chí Linh cho tay vào túi quần, rút điện thoại ra, hình như anh có tin nhắn mới.
Trong khi đó, tôi đã xử xong ly coffee của mình, cái vị ấm nóng của nó làm tôi quyến luyến.
Anh dò trong cái điện thoại cảm ứng trong non một phút rồi phăng phịchnó lên bàn, mặt có chút đanh lại như muộn phiền. Kể từ lúc rút điệnthoại ra thì tôi thấy nét mặt Linh u ám hẳn.
_ Anh sao thế? – Tôi đặt ly coffee xuống, quan tâm.
_ Chả sao cả! – Linh nói, mắt chỉ hướng vào màn hình điện thoại vừa tắt đèn.
Tôi nhạy cảm:
_ Hình như anh không được vui!
Linh lặng tăm, ngồi sát tựa lưng vào tường, y như tôi ngồi, anh vơ lấymón trang trí hình quả tim nhồi bông màu chocolate nâu ôm lên ngực, ủrũ:
_ Không có gì!
_ Sao nè, nói coi em là em gái mà không chia sẻ à?
Anh xoay qua nhìn tôi, mặt vẫn u uẩn, xem như thực sự có điều gì đụng chạm mạnh đến làm tâm trạng anh thay đổi như thế.
Mi mắt chớp nhẹ nhàng, Linh nhìn tôi, cảm giác thân thuộc yêu chiều nhưcách nhìn của người anh đang nhìn cô em bé bỏng. Anh thở dài, lâu lắmmới cất thành tiếng.
_ Có bao giờ…nhỏ bị bạn thân…phản bội chưa?
_ Có bao giờ…nhỏ bị bạn thân…phản bội chưa?
Câu hỏi của Linh làm tôi cứng họng.
Bạn thân. Tôi có nhiều đó chứ. Bff của tôi có Dolly nè, Vĩ An nè, KhánhDi nữa, tính luôn cả bé cún Hạnh Phúc cũng là tri kỉ của tôi. Và tấtnhiên là chưa bao giờ họ đối xử tệ bạc với tôi (trừ tên Di vì tình vongnghĩa kia thôi). Xem ra, tôi không thể nào hiểu được cảm nhận của anh ấy vào lúc này.
Mím môi, tôi cũng ôm một trái tim nhồi bông màu chocolate, quay sangnhìn, bắt gặp phải ánh mắt anh. Thoáng như thấy ánh mắt kia long lanhnhư giếng khơi tràn nước, nhưng rất nhanh rồi đôi mắt ấy lại trở lại nét đẹp trong trẻo bởi con ngươi linh động, luôn sáng ngời, trong vắt nhưmột thế giới phủ ngập sắc nắng. Anh Linh có đôi mắt không biết buồn.
_ Chưa bao giờ ạ! – Tôi đáp, mang theo sự chân thật tuyệt đối.
Linh gật gật đầu, cười gượng, nhưng tôi vẫn nghe thấy nhịp thở kéo quãng dài một cách đầy ưu phiền bên cạnh mình. Anh vẫn tựa đầu vào vách tường có giấy dán màu vàng đi cùng với những hoa văn nâu đồng tinh tế. Chúngtôi ngồi cách nhau chỉ chừng một gang tay.
Thế giới bên ngoài lớp kính kia vẫn đắm chìm trong một màn mưa bạc dày,như trút hết những hơi nước ngưng tụ quá lâu trên những ụ mây đen tíchtụ sau mấy ngày âm u, xối xả ào xuống phố thị. Giống như con người takiềm nén một nỗi buồn quá lâu, để nó gặm nhấm xé nát tâm can tới kiệtquệ rồi đến khi quá sức để giấu giếm thì sẽ tuôn ào, khóc sướt mướt, oàvỡ không dứt, mưa cũng thế, như đã phải nén dồn quá lâu mà trào dângkhỏi đám mây đen ngòm, xả như một vòi nước quên khoá tràn trề xuống mặtđất. Cả ngày hôm nay ước chừng phải chết rục trong những cơn mưa “sướtmướt” này rồi.
Rồi sau cái ngưng bặt từ người bên cạnh, lâu rồi anh cũng lại tiếp tục đoạn hội thoại dang dở với tôi.
_ Vậy…nếu như một đứa bạn thân…thân hơn cả anh em ruột thịt…đứa mà mình tin tưởng tuyệt đối lại là đứa bán đứng mình…lúc đó…nhỏ sẽ làm sao? – Chí Linh nói, khó nhọc và ngắt quãng.
Tôi xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Mưa lạnh. Chiếc hoodie của anh ủ ấmtôi bằng mùi hương nhẹ nhàng mà khiến người khác mê mệt. Dĩa bánh trênbàn đã vơi đi. Ly Capuchino sạch cạn.
Tôi e dè, nỗ lực lắm mới dám phát ra suy nghĩ của mình:
_ Có lẽ là…em sẽ…chấm dứt mối quan hệ đó. Vì…niềm tin trong em đãđổ vỡ…em không thể cố duy trì thứ tình cảm có mưu tính đó được…
_ Không cho người bạn đó cơ hội quay lại sao? – Anh bỗng chồm lưng dậy,như khẩn khoản kéo tôi vào một sự tự ép buộc lý trí mình phủ nhận hếtmọi nghi hoặc, giải quyết giả thuyết đó bằng sự vị tha.
Tôi không dám cãi, nhẹ giọng diễn giải ý mình thật thoả đáng nhất, tránh làm anh kích động.
_ Tất nhiên là em sẽ sẵn sàng tha thứ cho người bạn ấy nếu người đó tỉnh ngộ, hối cải. Còn nếu vẫn không biết ăn năn thì có lẽ rằng em không nên tiếc nuối tình cảm giả tạo này.
Anh nhắm hờ mắt, không hiểu anh đang nghĩ gì.
Tình bạn là một trong những tình cảm đáng quý nhất của con người. Nơibắt đầu của một tình bạn phải là sự tương đồng về suy nghĩ, sở thích,tính cách. Và sâu hơn là sự thấu hiểu và đồng điệu chân thành của haitâm hồn không mang tính toán, thiệt hơn. Nếu tình bạn được xây đắp từlòng mưu mô, toan tính từ trước thì nó chỉ như một dòng chữ viết trêncát, dần lâu cũng bị gió cuốn sạch, phai nhạt, không đáng để tiếc nuối.
_ Bạn của anh…làm anh buồn hả? – Tôi cắn môi, khẽ hỏi, tự dưng cũng không biết bản thân đang e ngại điều gì.
Anh cười hiền, xoa đầu tôi như đứa trẻ.
_ Ha ha, không có gì đâu! Anh chỉ hỏi vậy thôi! Đừng nghĩ ngợi nhiều!
Tôi mở mắt tròn xoe, nói:
_ Vậy chứ sao anh Linh lại buồn buồn?
_ Đâu có! – Chí Linh chối nguầy nguậy. – Anh chỉ buồn miệng hỏi vu vơ thế thôi!
_ Ôi, anh rảnh ghê nhỉ? – Tôi bật cười, vung trái tim màu nâu đang ômtrong người ném vào Linh. Không gian bắt đầu trở lại màu sắc dịu nhẹ như hồi mới bước vào Vô Định.
Miếng gạc trắng trên chân vẫn ngoan ngoãn bao bọc lấy vết thương tím tấy trên gối. Ước chi ở đây có trứng gà nóng để lăn cho đám máu bầm dễ tanthì hay biết mấy. Tay tôi vuốt nhẹ lên mặt miếng gạc, tự nhủ sẽ phải mua thêm thuốc giảm đau, kháng viêm mà uống. Mong là vết trầy trên tay anhLinh sẽ mau chóng bình phục, anh vì giúp tôi mới bị thương như vậy.
Chí Linh nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn tuôn rơi làm mặt đường trũng đầynước, miệng cống no nê không thể hút thêm nước khiến con đường bì bõm,xe qua lại bế tắc vì chết máy.
Tôi cũng nhìn ra cửa kính, dây thường xuân treo mình đu đưa qua lại trên hàng rào, tôi muốn với tay ngắt một chiếc lá nhưng tấm kính chắc chắnđã cản trở. Tinh nghịch hà hơi vào mặt kính, không khí lạnh ngưng tụthành những vết nước nhỏ bám li ti trên kính thành một mảng ố mờ. Tôiđưa tay vẽ một trái tim bằng mảng hơi nước.
Dấu hiệu một mũi tên xuyên qua trái tim: thần Cupid đã bắn mũi tên tìnhái vào trái tim. Không biết sao buồn tay tôi lại vẽ ra hình ảnh đó.
_ Nhỏ đang mong chờ một tình yêu. – Anh nhìn trái tim của tôi vẽ, nói.
Quay lại nhìn với ánh mắt ngạc nhiên, tôi nghiêng đầu:
_ Sao chứ?
_ Như nhỏ đã phải chờ đợi tình yêu của mình quá lâu. Nhỏ mệt mỏi, cố lừa gạt mình. Nhưng trái tim nhỏ vẫn khao khát có được tình yêu đó. Tráitim nhỏ đang khô cạn, nhỏ mong được yêu. – Tiếng nói trầm khàn, anh đưatay vẽ thêm một trái tim nữa, nụ cười thoáng như không.
Tôi rúc sâu người vào chiếc hoodie, cảm giác như bị người ta nhìn xuyênthấu cả tâm can. Tia mắt nhìn anh mang nỗi hoài nghi, có phần dè dặt:
_ Anh giống một chiêm tinh gia.
Anh bật cười, sáng lạn như mặt trời mới mọc.
_ Ha ha, anh không có quả cầu thuỷ tinh, cũng không có bài Tarot. Sao em không dám nói thẳng là anh giống thầy bói xem voi?
_ Hi hi, vì luật pháp Việt Nam không cho hành nghề bói toán, và em cũng không muốn bị anh ví là voi.
_ Plè, nhưng anh nói đúng chớ bộ.
_ Không đúng!
_ Hay do nhỏ đang dối lòng? – Anh dịu dàng hỏi, giọng hạ xuống thấp trầm.
Tôi gãi đầu, ngượng ngập. Không biết trả lời ra sao.
Tự dưng tôi chợt thấy lòng chùn xuống. Tẻ nhạt như mưa ngoài trời. Cúimặt. Tôi ngẫm rất lâu câu anh vừa nói. Ừ, do mình đang cố dối lòng.
Một trái tim phải chờ đợi ai đó khiến ta thấy thật mỏi mệt. Nhớ. Hoàiniệm. Hy vọng. Rồi lại thất vọng. Như một cánh đồng khô cằn mong mưatưới mát. Mưa mải mê phiêu du ở chốn nào. Mưa bắt cánh đồng phải chờ.Chờ trong vô vọng.
Tôi phải chờ mong cơn mưa của tôi đến bao giờ? Tôi mãi phải đợi. Và đếnbao giờ mưa mới đến? Tôi nhớ Thiên Thần. Tôi phải thành thật với tráitim mình. Tôi không quên được cậu. Hơn năm năm, tôi vẫn không sao quênđược hình bóng đó. Tôi biết, tôi không đơn thuần xem cậu ấy là bạn. Đólà một tình cảm sâu sắc hơn thế. Chính vậy mà tôi mới thấy đau. Đau vìnhớ…
Lặng im.
Mưa rả rít.
_ Anh làm nhỏ buồn sao? – Linh khẽ hỏi, tiếng nói ấm xoá đi cơn lạnh lẽo ngoài trời, xoá cả cơn lạnh lẽo mà tim tôi đang trải qua.
Tôi trầm ngâm, cười gượng ghịu.
_ Không có ạ!
_ Không. Anh thấy nhỏ buồn! – Anh khăng khăng với nhận định của mình.
_ Ừ, thì buồn.
Tôi thú nhận. Vẻ buồn bã che sau những sợi tóc hun hun nâu, bóng lên như tơ đồng. Quay mặt sau kính, tôi tự bắt gặp màu mắt xám tro trong suốtcủa mình. Giờ đây, nó không thanh thoát như suối nguồn mà ố đục, vờn vợn như những ụ mây đang trút nước ngoài trời. Tôi bị xáo động. Anh phá tan đi vẻ dối gạt lương tâm của tôi, tôi quá lừa dối mình. Là kẻ không biết chịu trách nhiệm với trái tim mình. Tôi dồn ép. Chôn kín. Khép đóng. Bá đạo giấu giếm. Ngang tàn trốn chạy. Vì tôi không biết mình đang cố dốigian điều gì.
Mưa thăm thẳm bên ngoài.
Cảnh vật mờ nhoè.
Lớp kính lạnh lẽo mờ đục vì hơi nước bốc lên.
Mùi bánh nướng lại lan toả. Mùi hương ngọt ngào dễ làm cơn cồn cào trong dạ dày trỗi dậy.
Anh gọi thêm hai ly Capuchiano. Trời lạnh lắm. Ta cần một dòng nước đủ ấm nóng ủ ấm nội tạng đang cóng dần.
_ Anh xin nhỏ một điều nhé. Xem như anh dùng tấm vé “trả nợ” của nhỏ,anh muốn nhỏ đáp ứng anh một yêu cầu. Không rắc rối đâu! – Anh Linh nhấp môi màu coffee nâu mịn, làn môi đỏ hồng bóng lên ươn ướt, đồng tử đenláy nhìn thẳng vào tôi.
Tay tôi cầm một cái bánh su, bẻ đôi nó, lớp nhân kem béo ngọt vừa phảitrào ra, không vội vàng đưa nó vào miệng. Tôi chỉ đang cố tìm một hànhđộng nào đó khoả lấp đi cơn trống vắng trong lòng của mình. Nói cáchkhác là tôi đang phá hoại một “em” bánh su dễ thương nhưng chả mang chút hứng thú nào để thưởng thức “em” ấy.
_ Yêu cầu gì ạ?
Linh day môi, chần chừ xíu, cười tươi tắn:
_ Đọc sách cho anh nghe nhé!
Rồi anh gấp quyển “Đắc nhân tâm” lại, cất ngay ngắn trên kệ.
Tôi ngạc nhiên, ngẩng mặt:
_ Anh không đọc quyển ấy nữa à?
_ Anh đọc đi, đọc lại ba lần rồi! Anh muốn đọc sách khác cơ! Nhỏ hãy tựdo chọn sách mà nhỏ thích nhất, và đọc cho anh nghe. Xin nhỏ hãy đọc cho anh nghe, dù anh đã ngủ. Vì anh chưa tìm được giấc ngủ nào ngon tronghai năm qua. Nhỏ có giọng nói hay lắm. Tiếng nói dễ truyền cho người tasự yên bình khó tả. Cho anh một giấc ngủ thật an toàn, nhé! – Anh nói,mang nét van xin. Đôi mắt đó quá hy vọng. Sao tôi nỡ từ chối được?
Tôi đặt cái bánh su lại trên dĩa, mắt tròn, nhếch đuôi mắt, cười vì sự kì quặc này.
_ Nào, có gì đâu sao mà em thấy anh cứ như đang van xin ân huệ gì to tát lắm vậy? Em có từ chối gì đâu. Mà em đọc, anh ngủ mất rồi em cần đọcthành tiếng không?
_ Anh tỉnh ngủ lắm nhé, nhỏ ngừng đọc là anh biết ngay.
_ Ôi chết, khàn giọng mất thôi! – Tôi khổ tâm, mếu máo.
_ Hì hì, anh đùa thôi. Khi anh ngủ rồi thì nhỏ vẫn ngồi cạnh anh làđược. Anh muốn khi mở mắt ra vẫn còn được thấy nhỏ. Đừng bỏ đi! Vì chưaai làm được điều đó. Người ta ru anh ngủ say trong những cơn mơ ngọtngào để rồi lại lạnh lùng bỏ anh lại nơi đó, chưa ai chờ anh ngủ trònmột giấc. Và anh không dám ngủ. Anh sợ người cạnh mình sẽ bỏ đi mất. Anh sợ cô đơn. Đáng sợ lắm!
Tôi lắc đầu, hứng thú lắm về tính cách của chàng trai bên cạnh. Anh ấmáp như nắng. Nhưng nắng lại thích có mây xanh che chở mình. Anh khônglạnh lùng. Trầm tĩnh một cách rất lạ. Không dễ tìm một thanh niên cùngtuổi mang nét chững chạc như anh. Đôi khi anh hóm hỉnh. Đôi lúc lại sâusắc. Chàng trai không khó hiểu như một ẩn số những cũng không phải dễ để chạm tới được nội tâm. Anh kì lạ như cơn nắng mùa thu. Ấm. Trong trẻo.Nhưng thoáng vụt. Thoáng hiện. Mỏng mềm chạm sắc vàng trên những vệ cỏngập gió hanh. Lung linh chiếu sáng nhưng không loá mắt, loè loẹt. Mộttia nắng thanh tân, dịu dàng.
_ Rồi, em sẽ đọc! Anh đừng dùng con mắt mang mấy chữ “please, please!” đó nữa nè. Em đọc mà! Mưa lắm thế này, cho anh ngủ tới chiều luôn! – Tôicười ôn nhu, nháy mắt.
Đảo quanh kệ sách trước mặt, tôi tìm một quyển sách, tôi cũng là đứa mọt sách mà, xem chừng tôi đã đọc xong hết mấy quyển tiểu thuyết ở đây.Nhìn lại, trên kệ cao, bìa sách màu xanh dương tươi mát, tôi cười, tìmđược sách rồi.