Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 18: Rắc rối ơi là rắc rối!


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 18: Rắc rối ơi là rắc rối!


Tôi lôi quyển sách khỏi kệ, hí hửng đem về chỗ ngồi. Linh ôm trái timnhồi bông, tựa lưng vào tường _ tư thế không hề thay đổi. Anh đặt mộtcái gối tựa vuông vức, lại mang màu nâu như ly Capuchino của tôi, ý đểtôi tựa lưng vào.
Tôi ngồi. Lưng tựa gối. Vuốt lên bìa sách, quyển sách này đang bán rất chạy.
_ Em đọc “Mùa hè thiên đường” của Jenny Han, anh nghe nhé! – Tôi nhìn anh, như dò ý kiến.
Anh không nói, mái tóc bạch gật gật, ánh mắt sáng như một em bé được mẹ cho kẹo.
Mưa đổ rào rào bên ngoài.
Vô định kiêu hãnh chất chứa một thế giới yên ấm khác lạ. Phân chia rõràng với không gian ngoài kia. Những vị khách im lặng. Đôi lúc có tiếngtrao đổi nhè nhẹ. Ngoài ra, chỉ có nhân viên là người đảo quanh. Tất cảcòn lại đều chây lười, thu mình với quyển sách trong tay.
Tôi hắng giọng, chỉnh lại áo hoodie, áo của anh hơi rộng so với tôi. Chí Linh chống cằm, vẻ chờ đợi. Tôi thích nhìn vẻ háo hức của anh, trông cứ như một nhóc con đáng yêu.
Tiếng nói khẽ vang lên, tôi cố duy trì âm thanh đủ nghe, không phôtrương, không muốn gây ồn ào. Tôi đọc khe khẽ, bằng chất giọng thậttruyền cảm:
Mây trời u ám _ dấu hiệu của những điềm báo đen tối cho tương lai.
Có lẽ, những điều tưởng chừng u ám lại mở ra một cánh cửa hi vọng ngập tràn.
Và…
Luôn luôn có những điều bất ngờ không thể ngờ đến từ những người kì quặc.
Điều đó bắt đầu từ…
Cắn rứt lương tâm?
Không phải!
Kẻ hai mặt?
Càng không!
Hay lại là một hành động có ý đồ?
Vớ vẩn!
Tại sao lại cư xử thế nhỉ?
Những đan xen của dòng suy nghĩ phức tạp khiến Chí Linh mãi trầm mặc trong căn phòng tối đen, tịch mịch.
Những điều xảy ra vào buổi chiều hôm nay khiến cậu phải váctheo vô vàng suy đoán. Vì sao? Tại sao Jonny lại xử sự thế này? Liệu có đáng tin không?
Bầu trời đen đúa. Không mang một ánh sao nào soi rọi. Và mây đen cứ phủ đi bầu trời như cũng bao bọc lấy tâm trí của cậu trong sự tối đen rối rắm.
Tin. Thứ mà cậu buộc không thể lưu giữ nó trong thâm tâm củamình. Không được tin bất cứ ai, cái điều mà qua biết bao nămtích luỹ được trong những mối quan hệ đã khiến cậu hoài nghivới tất cả. Tin tưởng là con dao hai lưỡi. Có niềm tin, ta thấy vững lòng, an tâm khôn xiết. Nghi ngờ, ta bối rối, lo âu, dễmang theo nhiều muộn phiền. Cậu đa nghi. Vốn thế, vì nếu quácả tin thì sẽ rất tai hại. Trên đời này không chỉ toàn ngườitốt. Nếu tin, tức là ta đang bán đi trọn vẹn cái hi vọng đượcấp ủ trong lòng. Và sẽ đau thế nào khi hi vọng tan vỡ?
Những ngón tay dài, gầy gộc của chàng trai nâng niu lấy mộtvật nhỏ bằng ngón trỏ, hình thập tự màu trắng thanh nhã _ là Angel _ con quỷ mang bao đau thương, nước mắt cho bao người. Điềuquái lạ nào đó đã khiến Angel rơi vào tay cậu. Vì quá dễdàng, nên mới khiến cậu lo.
Liệu điều này có bắt nguồn từ một dã tâm nào khác?
Nguyễn Chí Linh tựa lưng trên sô pha dài, đan tay vào nhau. Từnhững mạch liên kết của trí nhớ lắp ráp với nhau như một bứcmàn phát lại hình ảnh của toàn sự việc diễn ra lúc chiều,điều luôn làm Linh thấy khó hiểu.
_ Tại sao cậu lại làm vậy?
Nói như tự hỏi thâm tâm mình, Linh bị giày xéo trong vô vàngđiều bí ẩn từ chàng trai mang tên Jonny _ kẻ chưa thể xác địnhlà địch hay đồng minh.
Miền ký ức tua lại, thật chậm. Linh muốn phân tích thật kĩtừng hành động của Jonny. Hình như, Jonny luôn biết cách giữmột nhịp độ vô hình trong cuộc rượt bắt truy tìm sự thật từquá khứ. Cậu ấy chất chứa quá đỗi nhiều điều bí mật, thứmà không ai có thể khai thác được từ cậu. Nghịch lý thay, buổi chiều, Jonny lại quá thật tâm. Vẻ thật tâm đó không dễ dànggì giả tạo nên được.

Linh bóp trán. Đắn đo, suy nghĩ. Jonny đang suy tính điều gì?
Cỗ máy thời gian bắt đầu tua lại…
***
Chiều hôm đó _ 3.00 pm.
Nghĩa trang X.
Chiều của một ngày sau cơn mưa mang theo bầu không khí dịu mát,rửa trôi đi lớp bụi bao bọc thành thị và tẩm xuống nền đấtnâu ướt mềm thành những mảng tơi xốp.
Nghĩa trang heo hút. Những ngôi mộ không quy hoạch xây ngang dọc tán loạn, nhiều màu sắc
như một nét chấm phá cố che đi sự điêu tàn che giấu trong cả một không gian linh thiêng của người đã khuất.
Nguyễn Chí Linh bước men theo con đường nhỏ, tránh đôi chỗ cónhững ngôi mộ chen chúc nhau mọc vô khoa học. Một người có ýthức về thời gian sẽ luôn là người đúng hẹn. Cậu có một cuộc hẹn với “ai đó” tại nơi hoang vắng này. Ngẫm lại, điều nàyquả là kì cục. Tại sao phải gặp mặt tại nghĩa trang?
Những bước chân vang lên lạo xạo, đế giày vương mùi cỏ và đấtnâu bám vào, trở thành những vết ố trên mảng da giày có gammàu tươi sáng.
Mưa quấy nhiễu sự thanh tịnh của nơi đây, bao bọc cả bãi tha mabằng vệt sương mỏng, phảng phất mùi nước mưa có chút thànhphần axit, trở thành một mùi ngai ngái, hắt vào mũi nhữngngười đang hiện diện.
Chiếc áo chemise đen đơn giản, mái tóc vàng, làn da trắng vàđôi mắt xanh ngọc như nước biển _ dấu hiệu để nhìn nhận ra đối tượng mà Linh muốn tiếp cận, là chàng trai đã đứng rất lâutrước một ngôi mộ. Trên tay mang theo một bó cúc trắng, chàngtrai mặc chemise đen không biết đã đứng trước ngôi mộ này baolâu, chỉ thấy cả tóc và áo của cậu đều bị xẹp xuống, âm ẩm. Chắc rằng, đám mưa nhẹ hạt cuối cùng trước khi hạ màn mộtngày ẩm ương là thứ đã gặp gỡ cậu trong một quãng thời giandài, dấu vết của nó vẫn cố in ấn trên người chàng trai đó.Ướt đẫm.
Linh tính báo cho chàng trai biết có người ở phía sau mình.Không vội vàng để quay lại, vẻ bình thản báo hiệu rằng ngườiphía sau không phải là một thành phần nguy hiểm.
_ Hẹn nhau tại nghĩa trang, cậu lúc nào cũng quái đản. -Nguyễn Chí Linh đứng từ phía sau mái tóc ánh vàng kia, câu nói như thay thế một câu chào hỏi.
Người trai trẻ đứng trước mộ tĩnh lặng như trụ đá, đôi mắtnhắm lại, như một cách ngủ đứng, bó cúc trắng vẫn nằm trongtay.
Tiếng nói của Chí Linh đã phá đi sự yên ắng mang phần đáng sợ đó bay lảng đi. Đưa tâm hồn chàng trai kia về với thực tại. Môi cong nhẹ, không mang vẻ quỷ quyệt bình thường vẫn cố tỏ, nụcười hôm nay nhẹ trong như nước mưa còn đọng trên những tán láxanh, tí tách nhiễu loang trên đất.Đôi mắt ai đó đã mở ra, đồng tử thanh khiết màu nước biển trong lành, đôi mắt cũng trongsạch như được cơn mưa gội rửa đi. Tất cả mang theo một sự thảnnhiên tuyệt đối.
_ Cậu đã đến. Dragon, kẻ luôn bắt người ta đợi, hôm nay lại đến rất đúng giờ. Thực ra, không phải cậu không có ý thức vềthời gian mà chỉ cố tình muốn người khác chờ đợi mình.
_ Cậu đang giễu cợt tôi? – Linh nói, trong đáy mắt tròn đầy mang theo sự đề phòng cao độ.
Giọng nói đang xoay lưng về phía cậu tư lự, như một cách ve vờn con mồi. Cậu biết, vị trí của cậu hiện giờ là người làmchủ cuộc đối thoại, và một kẻ biết điều sẽ biết cách nhúnnhường, dù cậu có đề ra bao nhiêu yêu sách thì họ cũng ngậmtăm, miễn cưỡng làm theo.
_ Hình như cậu muốn hỏi tôi gì đó, điều mà cậu chắc là tôi sẽ biết rõ. Tôi cho cậu 15 phút để trình bày.
_ Jonny, hôm nay cậu thật kì lạ. Tôi phải hỏi sao đây? Và chúngta đang làm gì ở đây? – Linh nhíu mày, bước ngang đến khi thấyrõ gương mặt của Di _ người đã cho cậu cuộc hẹn.
_ Chưa tìm được câu mở bài sao? – Khánh Di quay sang nhìn cậu, cười nhạt. – Vậy tôi khai đề trước.
Trầm ngâm, bó hoa cúc cuối cùng đã được đặt xuống một kèmtheo cái cúi đầu chào người quá cố. Hành động của Di khiếnLinh khó hiểu.
Hạ Khánh Di đứng thẳng người dậy, mím nhẹ sắc môi hồng. Trầm lặng. Hồi sau mới hỏi:
_ Cậu biết đây là ai không?
Linh đưa mắt nhìn bia mộ, mang theo sự thản hoặc như thường, đúng hơn là mang chút khó chịu khi nhắc đến.
_ Biết.
Di mỉm môi, nụ cười nhẹ như sương khói. Trầm giọng:
_ Nguyễn Ngọc Linh Lan, cái tên mang loài hoa xinh đẹp. Chắc cậubiết rõ về người phụ nữ này. – Ánh mắt Hạ Khánh Di vừahướng về tấm bia mộ trước mặt.
Linh nhìn ngôi mộ tàn úa, tuy đã dọn sạch cỏ nhưng vẫn mangtheo nét u ám, như là nỗi u uất của một người chết không camtâm. Hình ảnh trên tấm bia là người phụ nữ xinh đẹp đang mỉmcười nhưng ánh mắt lại đổ dồn về hai chàng trai, như mang theothù hận bị chết oan xuống nấm mồ lạnh.
_ Là mẹ của Hoàng Thi, người vợ ngoài hôn thú của cha tôi. – Linh đáp, mang theo sự lạnh lùng, khó chịu.

Di cười nhạt, như hài lòng với đáp án của chàng trai đứngcạnh mình. Cậu muốn nghe rõ ràng mối quan hệ của Linh vàngười đã mất này.
Đột nhiên, ánh mắt xanh kia chợt lắng xuống, nụ cười nhạt nhẽo hoá thành chua chát. Dường như, đối mặt với người đã khuấtnày thì cậu chỉ là một kẻ tội đồ.
_ Tôi là con của kẻ sát nhân. – Di nói, bằng ánh mắt biểu cảm nhất, một cách thẳng thừng đối mặt sự thật.
_ Tôi nghĩ cậu nên thừa nhận điều này sớm hơn rồi chứ! – Linh nhếch môi cười châm biếm.
_ Cha tôi là người đã gián tiếp hại chết người phụ nữ này.
Chí Linh nhíu mày, cơ mặt đanh lại, biểu hiện của nỗi bất ngờ đang trào dâng.
_ Sao chứ?
Hạ Khánh Di thở dài, gương mặt u buồn, tiếng nói nhạt phếch:
_ Cậu biết gì về cái chết của bà Linh Lan?
_ Chết do ngộ độc. Hình như là ngộ độc cá nóc. Bà ta sống ở làng chài mà. Tôi nghe nói là vậy.
_ Không đâu. – Di lắc đầu. – Bà ấy chết do bị đầu độc bằng Kali Cyanua (1). – Di nói tiếp, bằng chất giọng trầm lắng nhất.
Ánh mắt thản thốt kia chòng chọc dán vào Di, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
_ Cái gì? – Linh nói như muốn hét lên, sắc mặt xám đen hướngvề Di. – Tại sao cậu biết bà ta bị hạ sát bởi Kali Cyanua?
Khánh Di lại thở dài, mệt nhoài, đôi mắt mệt mỏi hay sợ hãimà nhắm nghiền. Lặng thinh. Đau khổ lắm cậu mới dám phát racâu nói thừa nhận.
_ Vì cha tôi, tức giáo sư Hạ Vĩnh Tường, hay còn gọi là VitorSimpson. Cái người cha đáng kính của tôi đấy. Chính là ngườiđiều chế Kali Cyanua để sát hại bà Linh Lan.
Mặt Linh dần trở nên trắng bệch, con ngươi đứng yên như chết. Cả đầu óc cậu như vừa bị một tảng đá khổng lồ đập xuống. Điều cậu nghe đúng là không thể tin được!
Dồn nét hơi thở ứ đọng tại phế quản, lồng ngực căng tức, Linh hồi hộp muốn nghe lắm câu trả lời của Hạ Khánh Di.
_ Tại sao cậu lại biết?
Khánh Di cho tay vào túi quần, mắt lại hướng về ngôi mộ, những cơ mặt héo úa vì phải thành thật thừa nhận những việc làmcủa quá khứ.
_ Vì tôi là người chứng kiến hết thảy sự việc. Và là người tiếp xúc cuối cùng đối với thi thể này.
Linh cau mày, không hỏi gì, cậu chờ Di nói tiếp.
_ Bảy năm trước, trong một đêm mưa bão, có một người đàn ông lạ mặt đã ghé lại nhà chúng tôi. Lúc đó rất khuya. Và tôi đã vô tình nghe thấy đoạn đối thoại giữa ông ấy và cha tôi về việcmuốn “đưa tiễn” một ai đó bằng “mùi hạnh nhân vô hình”. Lúcđó, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi những câu nói mập mờ ýnghĩa đó. Nhưng tôi tin là đã có điều gì đó bất ổn xảy ra,và tôi đã nghi ngờ, rồi lén lút theo dõi. Những đêm sau, cha tôi ở suốt trong phòng thí nghiệm, ông ấy lao vào nghiên cứu gìđó. Và theo thói quen, những công thức điều chế hoá học haychế phẩm nào đó luôn được ông ghi chép cẩn thận vào sổ tay,cất giấu kĩ càng. Tôi biết ông giấu quyển sổ đó ở đâu, ởdưới giường ngủ của ông. Nhân lúc cha tôi ra ngoài, tôi đã lénxem lại công thức điều chế, và cố gắng học thuộc nó. – Cậukể, trôi chảy như nhớ rất sâu đậm. – Tôi biết điều đó rất nguyhiểm với tôi. Tôi không thể biết được những phương trình phảnứng đó là gì. Và nếu bị cha tôi phát hiện, tức là tôi sẽ…Khó lòng mà nói… Thời gian sau, tôi biết đó là những phươngtrình để điều chế ra Kali Cyanua.
Linh nghiêng đầu, đa nghi. Nửa ngờ, nửa tin. Đối với điều Di nói, có vẻ hơi hoang đường.
_ Vì sao cậu khẳng định đó là chất kịch độc KCN? Cậu khôngchuyên về hoá như cha cậu, và trình độ của một thằng nhóc 8tuổi, dù là thiên tài cũng không thể khẳng định đó là KaliCyanua. Và sẽ công có chút căn cứ nào để chứng minh rằng bàNguyễn Ngọc Linh Lan đã bị hạ sát bằng chất độc đó. – Linhsắc bén như cố bóc mẻ ra những sai sót có phần nguỵ tạo trong câu nói của Khánh Di.
Di gật đầu đồng tình, tiếp lời:
_ Có lẽ cậu không tin tôi. Nhưng cậu nên tin chị gái của cậu,chị Candy. Chính chị ấy đã khẳng định với tôi điều này.
Linh bất ngờ, vẻ mặt hốt hoảng mà trợn to mắt.
_ SAO CHỨ???
_ Từ từ, tôi sẽ nói tiếp mà. – Di cười thích thú, như chínhsự cố tình dài dòng của cậu là tác nhân khiến Chí Linh phátđiên vì muốn nghe rõ ràng.
_ Tại sao? – Linh kích động, nắm chặt vai Di, lắc mạnh. – Tại sao có chị tôi dính vào việc này?

Di nhếch môi, tự mãn.
_ Sao lúc nào tôi cũng dễ dàng chọc cậu tức điên lên thế nhỉ?
Gương mặt người đối diện đỏ gay lên. Candy chính là điểm yếunhất của Linh, người chị và cái chết không rõ ràng khiến cậuluôn bức bối khi nhắc đến. Cầu mong sao cái chết của chị khôngbắt nguồn từ việc chị điều tra cái chết của bà Linh Lan.
_ Khôn hồn thì nói tiếp đi! Đừng đứng câm ra đó! – Linh trừngmắt, vẻ điềm đạm mất dạng, vì Jonny quá thông minh, cậu tabiết cách chọc vào yếu điểm của cậu. Cái chết của chị Candy, một cô gái chưa qua tuổi 16 đã khiến Linh trăn trở thực sự.Động cơ gì khiến chị gái cậu bị sát hại? Đó là câu hỏi màLinh luôn mong muốn tìm được đáp án.
Không gian cô quạnh bị hai tiếng nói xáo động, những âm thanhvang vọng va đập vào nhau trong không khí hệt như tiếng tru hú.
Di bật cười, không biết sao miễn là làm Chí Linh mất bình tĩnh là cậu lại thấy hả dạ. Có lẽ, bình thường Linh quá trầmtĩnh và sắc bén, khí chất đó dễ áp đảo được người đốidiện. Điều mà Di khó lòng để bắt chước theo được. Chỉ cầnLinh bị bấn loạn thì cơ may cậu mới là người lèo lái đượcvấn đề muốn đề cập.
_ Hình như cậu rất ghét lối nói chuyện dong dài của tôi. – Di tư lự. – Nhưng tôi thích thế.
_ Nói đi. – Linh buông tay khỏi vai của Di, thái độ hấp tấp dần bình tĩnh lại. Cậu biết mình đang quá nông nổi.
_ Nói gì?
Linh hít hơi sâu.
_ Nói cái điều dong dài vẫn đang nói.
Di lắc đầu, tinh ranh:
_ Mất hứng để kể tiếp rồi. – Cậu nghiêng đầu. – Trở lại vấnđề thôi nào, soạn xong mở bài chưa? Cậu còn 13 phút 26 giây.
Chí Linh cười khinh, như không còn biết ứng phó với kẻ quái đản kia thế nào.
_ Tôi muốn nghe cậu kể tiếp.
_ Không cần sự thật kia sao? – Di hỏi, bình thản. – Nếu nãy giờ tôi nói dối, cậu tin không?
Gương mặt của chàng trai tóc bạch trắng bệch ra. Quay cuồng.Vậy là đã đủ cơ sở để khẳng định suy đoán của cậu. Hạ Khánh Di là một nhân chứng biết rõ nhất cái chết của chị gái cậu.
_ Không. Tôi tin cậu! – Linh khẽ nhắm mắt, cố gắng bình tâm lại.
Chần chừ, và cậu nói tiếp:
_ Vì cách đây bảy năm, tôi đã từng nghe được chị bàn bạc với”ai đó” về việc tiến hành khai quật xác chết của một đểchứng thực người đó bị đầu độc bởi Cyanua, nghi ngờ là loạiđộc KCN. Tôi cứ nghĩ chị chỉ đang làm việc. Và tôi nhớ rõ, vì đó là lần chị gặp tôi lần cuối cùng.
Di nhìn cậu, cái nhìn sâu sắc nhất. Đôi mắt đau đáu. Chất giọng nhẹ tênh:
_ “Ai đó” mà cậu nói, có phải là …… Alex? – Di cười. – Vìlúc đó, Alex là pháp y duy nhất đồng ý giúp chúng tôi khaiquật thi thể một cách bí mật. Và…mối quan hệ giữa anh ấyvà chị Candy…đâu đơn thuần là bạn bè… !!!
Từng phân tử không khí đứt gãy vụn vỡ xé toạt bởi luồng đạn bay. Nòng súng vương khói nồng nặc.
Ánh mắt lạnh lẽo xuyên tạc khoảng không.
Có vóc người ngã quỵ trên đất, máu loang chảy trên áo. Đôi mắt mở trân.
_ Cẩn thận. Xung quanh cậu toàn là nguy hiểm.
Tiếng Linh điềm đạm vang, khiến bước chân người ra đi cứng đờ.
Màn nhĩ mỏng manh rát buốt vì âm thanh tàn bạo khoan tận óc. Ù ù. Mặt Di trắng hơn màu của khổ giấy A4.
_ Cảm ơn, tôi sẽ nhớ. – Không quay đầu nhìn lại, Di lạnh lùng đạp quaxác chết đang ngán trước chân mình, bước chân tiếp tục. Sau cơ mặt vẫncố bình thản là những tế bào thần kinh đang nhảy loạn xạ.
Linh máng khẩu súng lục vào thắt lưng, những ngón tay thấp thoáng tia run rẫy, bảo vệ người, không có gì sai. Đừng sợ!
Chiếc bóng tà tà rũ theo màn trời đang buông thõng. Hạ Khánh Di mất húttheo những ngôi mộ ngang dọc. Đâu đó có tiếng chim đập cánh, có lẽ nhưtừng kinh hồn với tiếng súng nổ vừa phát ra không lâu. Sau Di chắc rằngsẽ có cả những tai mắt và vệ sĩ. Tên sát thủ có ý định trừ khử cậu đãkhông kịp hoàn thành nhiệm vụ. Biết rằng chuỗi ngày sau này của Khánh Di quả thật không dễ sống.
Ánh mắt đen trong lặng, đã thôi dõi theo bóng người thiếu niên tóc vàng. Trong tay cậu, Angel bị thấm ướt bởi mồ hôi và những lần bị bóp ngạtsuýt biến dạng.
_ Giải quyết cái xác đó đi.
Màu bata xanh nhạt đảo chân bước đi, chỉ có những tốp người áo đen phía sau lặng lẽ nghe được câu nói này.
Cái xác được thu dọn sạch sẽ. Không hề mang chút dấu vết. Có khi nào nóđã phũ phàng bị quăng vào một lỗ huyệt được đào sẵn và mãi mãi làm hồnma canh gác cho nghĩa trang này không?
***

Lạnh lẽo như một nhà kho đông lạnh. Tiết trời sau cơn mưa bỗng hong hanh oi. Vậy mà cảm giác của Linh vẫn thấy lạnh ngắt như bị đông cứng cơ thể trong một chiếc hộc ở nhà xác.
Trong bàn tay vẫn nắm chặt Angel. Bàn tay này đã bị nhúng tẩy trong nước và xà phòng không biết bao nhiêu lần để rửa trôi bớt sự kinh tởm khigiơ tay cướp đoạt đi mạng sống của người ta. Vậy mà Chí Linh vẫn ám ảnhnó nhũng ngập máu, tanh tưởi, khiến mỗi lần nghĩ đến cậu lại muốn nônthốc tháo. Những lớp biểu bì trên da tai nhăn nheo bởi nhúng ngập trongnước nhiều lần, vì cậu muốn tẩy rửa thật sạch đôi bàn tay của mình.
Lẻ loi trong căn phòng ngập màu bóng tối, cả cơ thể dựa sát trên ghế sôpha, mái tóc bạch lòa xòa phủ che bít mắt. Không khí đen đặc. Ngan ngáthương nước hoa xịt phòng. Chiếc án hoodie vàng bắt chút ánh sáng nhỏ mọn từ phía ngoài bao bọc lấy vóc dáng khẳng gầy.
Đau thương như một vết dằm mưng mủ trong tim. Ê ẩm. Xót tấy. Khiến timnghẹt thở. Làm sao cho trò chơi này mau chóng kết thúc? Càng dong dài,tức là còn mang theo nhiều người vô tội sa vào chỗ chết. Nếu cứ lề mềtheo cách này, một khi sự thật bị phanh phui tức là không đủ thời gianđể thu dọn những dấu vết ngổn ngang cho cuộc chiến âm ỉ này. Và…có khi nào, cậu không đợi được tới ngày vết úa tàn của quá khứ được rải đềutrong nhận thức của mọi người không?
Sâu xa trong bóng đêm. Có nhịp chân bước đều đặn. Có vẻ rằng chủ-nhân-của-căn-phòng đã trở về.
Chút ánh sáng trắng hắt vọt vào phòng, viền thành những tia sáng xoá bớt mùi vị lạnh lẽo của người ngồi bên trong. Hình như là Linh đã biết, vàtất nhiên cậu không-phải-là-chủ-nhân-của-căn-phòng-này. Đúng là một sựđột nhập bất bình thường.
_ Em đợi anh hơn 2 tiếng đồng hồ rồi đó.
Có lẽ tim người vừa bước vào đã chết đứng trong vài tích tắc. Đáp theo sau là tiếng thở phào nhẹ nhõm.
_ Giật cả mình!
Bóng người trên sô pha im lặng. Chiếc bóng ngoài cửa ập vào, bước chân đến gần người đang ngồi xếp bằng trên ghế.
_ Tự ý đột nhập vào phòng người khác. Anh đủ chứng cứ để kiện em rồi!
Alex ngã dài trên ghế, nhìn sang quả đầu trắng kiểu cách.
Người thiếu niên bên cạnh hôm nay bỗng trầm mặc một cách kì lạ. Theo anh vẫn biết, Linh là một cậu trai ưa huyên náo, thường lanh chanh, chuyêngia tạo nên những rắc rối. Thế mà lại có những lúc thấy cậu tĩnh lặng,suy tư như thế này.
_ Em sao thế? – Anh huơ huơ tay trước mặt cậu. – Ăn trúng gì mà tự kỉ thế?
Chiếc hoodie vàng lắc đầu. Trong phòng vẫn tối om. Làm như chủ của nótiết kiệm điện lắm vậy. Alex đôi khi cũng dở dở ương ương thật. Màu đentối dễ dàng nguỵ trang cho những cảm xúc biểu lộ trên mặt trở nên mờ ảo.
_ Sao lại đến đây? – Anh hỏi.
May thay, “khúc gỗ” tóc bạch kế bên cũng chịu trả lời. Thái độ củaNguyễn Chí Linh bình lặng hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng. Suýtnữa, anh sẽ nhầm cậu nhóc này là chú nhím xù xì anh vẫn kè kè bên cạnhmất thôi.
_ Em muốn nghe anh xác minh vài chuyện.
Alex đi đến chiếc tủ lạnh mini ở góc phòng, lấy ra hai lon bia ướp lạnh. Anh nhàn hạ trở về bên chiếc ghế. Chả buồn bật đèn lên. Nơi anh đang ởhiện tại cũng ở tầng 5 của New World Hotel, nhưng là phòng đối diện củanhím.
_ Con rồng nhỏ, hôm nay em sao thế?
_ Chả sao cả. Như anh nói, tự kỉ thôi.
Anh đưa cho Linh một lon bia. Phép lịch sự để Linh qua loa nhận lấy lon nước mát lạnh về tay. Nhưng vẫn ù lì chẳng muốn uống.
_ Em muốn xác minh gì?
Cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay. Lon bia ngưng tụ hơi lạnh đọng nước lốm đốm. Thấm ướt tay thiếu niên.
_ Còn giữ nó sao? – Linh bỗng giơ ngay trước mặt một tấm hình. Màu ánhđèn ngủ ở đầu giường chiếu chút ánh sáng tới, đủ cho người ta nhìn thấyrõ những hình ảnh trong hình, mặc dù nó không sắc nét, rõ ràng cho lắm.
Anh nheo mắt, nhìn trân trân vào tấm hình trên tay Linh, rồi nhanh chóng giật nó về tay mình.
_ Đừng lục lọi đồ của anh!
_ Nhưng là hình chị của em mà!
Sắc mặt của anh chàng Tây Dương có phần buồn bã, tay anh vuốt lấy cái góc hình bị cuốn góc, trân trọng.
_ Anh chỉ còn duy nhất tấm hình này. Đừng lấy mất của anh!
_ Alex, thực sự anh rất yêu chị Candy?
_ Phải. – Anh gật đầu, chất giọng hạ xuống. – Giá như cô ấy đừng…
Chí Linh nhạy cảm, nheo mắt nhìn anh, vuốt những sợi tóc trở lên máiđầu, chúng cứ hay bướng bỉnh loà xoà trên trán cậu thật khó chịu.
Cậu rõ biết được tình cảm của Alex dành cho chị cậu là không hề bìnhthường. Họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, cùng đeo đuổi mộtcông việc mang phần khó thở: pháp y. Cả hai được mệnh danh là thế hệpháp y tài năng mới của Q, chuẩn bị đảm nhận những vai trò chủ chốt saunày. Thế mà, vào bảy năm trước, chị gái cậu – một pháp y tài năng đã qua đời ở cái tuổi đẹp như sớm mai: 15 tuổi. Chỉ mới bằng cậu hiện tại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.