Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 16: Rắc rối ơi là rắc rối!


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 16: Rắc rối ơi là rắc rối!


Trong phố xá nô nức, tôi chạy theo bóng chàng trai đẹp tựa thiên thần,đôi mắt xanh lục mang sức ám ảnh kì dị, mị hoặc người khác đến mức ănmòn đến từng nhịp tim vẫn còn nhớ như in. Tôi không cần biết mình đang ở đâu. Cứ chạy. Một hành động duy nhất đó thôi. Điên thật. Tôi không hềbiết thêm gì . Hơi thở nặng nhọc dần. Chạy.
Rồi giấc mơ cũng tan biến như muôn ngàn giấc mơ khác trong giấc ngủ củatôi. Chỉ là ảo giác. Thiên Thần không có thật. Là do tôi ảo tưởng. Là do tôi mộng mơ. Cậu ấy đã hòa tan theo những đóa bồ công anh trắng mịn,bay lên bầu trời cao thẳm kia. Mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của tôi.Mãi mãi chỉ là kỉ niệm.
Thẫn thờ trên con đường đông nghịt người, tôi vô định như một chú gà con bị lạc mẹ. Mệt nhoài. Hụt hẫng. Tự dưng muốn khóc. Dòng cảm xúc kì quái này là vì sao? Tại sao tôi lại thèm khóc thế này? Kiềm nén quá lâukhiến người ta khó chịu thế này sao? Tôi cố thật bình thản khi cậu rađi. Cố trấn tĩnh đó chỉ là một giấc mơ thật đẹp. Thế mà sao tim vẫn đauthế này? Cứ như một vết dằm ghim sâu không tài nào gỡ lên được. Thấtvọng. Chỉ là ảo giác.
Đảo mắt nhìn chung quanh, đường lạ hoắc. Không gì quen thuộc, tôi ngơngác cố tìm một biển số nhà để biết mình đang đứng trên đường nào. Mộtbé nhóc đứng kề tôi đang chơi bóng trên vỉa hè, chú bé cởi trần, gầynhom, chừng 3-4 tuổi. Nó thảy quả bóng tưng tưng trên mặt đất, để rồiquả bóng vụt khỏi tay, lăn lốc ra giữa đường.
Nhóc chạy ngang qua tôi, ý định ùa ra giữa lộ để nhặt quả bóng đó. Không hề thấy có người lớn gần đây, những hiên nhà kéo cửa sắt im ỉm. Hàng me che rợp đến lụp xụp, rũ nước mưa tí tách.
Tôi chụp vội cái con người bé xíu kia lại. Nguy hiểm thật, ai lại cho trẻ con ra đường chơi thế này? Ôi thật là!
_ Nhóc con! Em chạy đi đâu thế? – Tôi dùng chất giọng thật ngọt ngào để hỏi.
Cu cậu nhìn tôi, chớp chớp mắt rồi chỉ tay ra đường, tiếng nói trẻ nhỏ chưa rành mạch:
_ Bóng! Bóng!
_ Em muốn lấy quả bóng kia sao?
Nhóc gật gật đầu, nhìn tôi thành khẩn.
Tôi phì cười, xoa đầu nó. Cái cảm xúc u buồn tự dưng tiêu biến khi trông thấy nụ cười ngây ngô của bé. Dịu dàng:
_ Em ngoan đứng yên ở đây nha! Chị sẽ lấy giúp em!
Cậu bé gật đầu, ngoan ngoãn đứng nép vào thân cây me có lớp vỏ sần sùi, lá rũ cụp. Nó giương mắt nhìn tôi, chờ đợi.
Đường phố có mưa bay bay, không nặng hạt nhưng của làm mặt đường ướtnhem. Vài người cẩn trọng vẫn mặc áo mưa. Cả con đường đầy màu sắc nomvui mắt.
Tôi nhìn ra con đường. Xe chạy theo trình tự của đèn tín hiệu. Đườngkhông có dãy phân cách. Đường hai chiều lộn xộn xe là xe. Nước mưa rẫythấm vào mặt tôi, hòa vào cùng mồ hôi mằn mặn.
Cố đợi đến khi đèn báo hiệu bật đỏ. Tôi nhích chân bước ra, dòng xe trước mặt dừng lại, tôi hiên ngang đi ra nhặt quả bóng.
Khoảnh khắc khi tôi cúi người nhặt quả bóng. Đột nhiên, phía xa, mộtchiếc ô tô chạy ngược hướng chạy ù đến, nhanh như bị ma đuổi, lấn tuyếnsang đường bên tôi. Tiếng động cơ gào xé bật tung trong màn nhĩ, tai tôi ong ong, mắt mở to trân trân nhìn nó.
Thình thịch_tim tôi đập cuồng loạn trong khoang ngực. Chiếc xe lao tớigần, như hổ dữ vồ lấy con mồi trước mặt. Không gian đứng yên, tôi chỉbiết nhìn lấy nó. Thời gian như trôi chậm, rõ ràng đến mức như tôi cóthể nhìn thấy từng phân tử không khí đang chuyển động. Đầu óc choángváng. Mi mắt bị nước mưa chảy xuống ướt đẫm, nhòe đi, mờ mịt.
Trong dãy trí nhớ như một mạch nước ngập tràn khỏi lòng đất, tôi chẳngnhớ rằng mình đang đứng giữa đường. Chỉ nhớ từng kỉ niệm từ lúc bé thơđến lớn, ồ ạt tuôn ngập đầu óc tôi. Bám kín mít hết thảy mọi hoạt độngtư duy. Tay tôi lạnh dần, cảm nhận cái chết đang diễn ra trước mắt.
Rõ nét. Trung thực. Không hề mang chút dàn dựng. Tôi đang bị chiếc xethu hẹp dần luồng không khí ít ỏi. Ngợp thở. Chân nặng nề như vác chì.Tôi sắp chết.
Đâu đó trong tâm trí. Đen kịt. Ố đục như mặt kính lâu ngày không lauchùi. Những tiếng gọi day dứt như xé lòng lại vang lên văng vẳng.
_ “Hàn Băng”.
_ “Hàn Băng”.
_ ….
Âm thanh đáng sợ như một phát súng gây tê khiến tay chân tôi tê cứng.Thân thuộc. Lãnh khiếp. Chiếc xe lao dần tới. Tôi nhắm mắt chờ đợi cơnđau từ xác thịt ập tới. Từ từ… từ từ…. Cơn đau sẽ tới nhanh thôi…
Mưa bỗng nặnghạt như trời đang nôn mửa, đổ rào rào xuống mặt nhựa đen rám… Gió tápvào tôi… Ngọn đèn tín hiệu lề mề đếm ngược…
Thời gian đứng lặng cặp kè cùng tên tử thần khốn khiếp đang nhỡn nhơ đếm ngược thời gian lại. Ngực đau thắt. Khó thở. Tay bũn rũn. Vậy là tôi sẽ chết…
Tít tắc…

Một giây…
Tích tắc…
Hai giây…
Tít tít… Tắc tắc…
Vĩnh biệt tất cả!
Màn nước mưa tuôn ướt mắt tôi, làm mắt tôi đau rát như rách toạt. Cơn ám ảnh trong tâm trí về những tiếng gọi kì dị trong trí nhớ dần thoái lui. Mưa làm đầu óc tôi tinh sạch. Những gương mặt người thân lờn vờn quanhtôi. Có ba đang cười, có mẹ đang âu yếm tôi, có con Phượng Nhi chuyêngây hấn với tôi, có Dolly, có đôi mắt nâu trong đẹp của Vĩ An, có cả khỉ vàng Khánh Di, và… Cả cậu ấy_Thiên Thần đang réo gọi tôi.
Mọi thứ như một luồng âm thanh xoáy sâu mạnh mẽ, lùa nhanh trong đầu như một phát đạn ghim thẳng vào trung ương thần kinh, bảo nó phải tuân thủnghiêm ngặt công việc của mình. Tư duy. Nhận thức. Nhanh như chớp, cácnơ ron bắt được thông tin. Hoạt động như một chương trình máy tính.
Tôi bị tiếng động cơ gào rú chấn động trong phút chốc. Giờ đây, mọi nghĩ suy thoáng như một khu vườn được phát hoang tinh tươm. Rõ mồn một. Tôiđã biết mình đang làm gì rồi!
Hơ hơ, cái gì kì cục vầy nè? Chán sống rồi à? Tự dưng đứng đây cho xetông chơi hả? Trời ơi! Con hâm! Mày không biết chạy à? Chân mày liệtdưới đất rồi sao? Ôi Chúa ạ! Sao lại cam chịu chờ chết thế này? Chạy!Chạy nhanh thôi! Không chạy là ba má vào Chợ Rẫy thăm nuôi thật đấy!Không chừng ra tới Bình Hưng Hoà nghỉ ngơi luôn thì khổ! Trời ơi, đứngđó nữa à? Nhảy lên lề mau lên!
Khốn rồi! Rất tiếc là mọi suy nghĩ đó đến quá chậm. Xe thì phóng vèovèo. Khi tay chân tôi phản ứng với não bộ thì giác quan của tôi đã cảmnhận sức nóng của động cơ xe nóng phả lên người, tiếng rít bánh xe trênmặt đường cứa vào thính giác tôi. Cái mà tôi chỉ nghĩ vào lúc này: Thoát thân. Sống. Tôi phải sống! Không thể chết lãng xẹt thế này được! Tía má ơi cứu con!
Những cơ bắp chân đầu tiên biết phản ứng sau mấy giây cứng đơ vì tuyệtvọng. Quả bóng trong tay tôi bị bấu nghiến sắp thủng. Mưa thấm lạnh vàomôi đến tê tái. Lạnh. Cái lạnh của mưa hay cái lạnh của nguy hiểm đangbủa ngập? Tôi chỉ biết là nên nghĩ làm sao để phóng đến vỉa hè nhanhnhất. Đầu tôi ngoái lên lề đường, nơi nhóc bé nhỏ tròn xoe mắt nhìn tôi. Bước chạy sải chân dài đầu tiên. Mùi xăng áp gần. Màu nước sơn đen củacon quái vật đó đập vào mắt tôi. Ào nhanh như lốc thổi. Gió có mùi xănghắc lên khó chịu.
Thình thịch.
Nhịp chân thứ hai nối bước, cảm nhận vật gì đó cứng ngắc đập vào gối,đau ê buốt. Điếng hồn. Hoảng sợ. Mất đà. Tôi rơi tự do ngã sà xuống mặtđường ướt đầy nước mưa.
Oh yeah!!! Ba má ơi! Con sống rồi! Tôi đủ tỉnh táo để nhìn thấy con quái vật đó quẹt ngang mặt mình trước khi rơi vào trạng thái vô thức lầnhai.
Cơn choáng váng do mất đà té nhào lại làm trí óc tôi trống rỗng. Tốisầm. Ê buốt. Tôi lại phải chờ cơn đau do tiếp đất áp vào da thịt. Từtừ… Thời gian lại xâu xé lí trí tôi thành một cái vỏ trứng gà nát vụn.
Chân tôi đau ê ẩm. Mắt ướt nhoè. Tim nhảy hip hop. Hu hu, chuẩn bị hun Thổ Địa thôi! Sao mà chân tôi ê nhức thế này?
Đột nhiên, khi tôi cảm nhận bản thân sắp nằm dài trên mặt đường, mộtvòng tay ấm nóng mạnh mẽ siết lấy tôi, vững vàng đến nỗi tôi nghĩ mìnhđang tựa vào một chiếc ghế salon êm ái. Ấm áp đến mức tôi muốn vùi chặtngười vào vòng tay êm ái đó. Có mùi nước hoa thảo mộc thơm mát thoangthoảng lảng vảng trong nước mưa. Người tôi lao dài trên nền nước mưa bìbõm. Quái lạ! Ngã mà không thấy đau thế này?
Tôi lí hí mở mắt. Có ai đó đã ôm siết tôi lại, thay tôi tiếp nhận cáiđau với nền đường lạnh lẽo. Vòng tay đó đủ mạnh ôm khít tôi trong lòngnhưng vòm ngực đó lại ôm nhu làm gối tựa bảo bọc lấy đầu của tôi. Antoàn, cảm giác an toàn đến nỗi tôi muốn được vòng tay này mãi ôm chặtlấy tôi.
_ Này! Nhỏ tính nằm trên người anh hoài sao?
Có tiếng nói cất lên, là tiếng của con trai, trầm ấm và dịu dàng. Tôi cảm giác nó quen quen.
Tôi vẫn rúc sát trong khuôn ngực săn chắc kia, nghe rõ cả tiếng con timtrong lòng ngực ai đó đang đập nhịp nhàng, bình lặng. Hơi ấm nam tínhvẫn bao bọc tôi, dịu nhẹ nhưng yêu chiều.
Tôi ngẩng mặt. Vòng tay ấy buông thõng người tôi ra. Tôi được nới lỏng người liền nhướn dậy, dáo dác nhìn.
Thượng Đế ơi, Ngài xem! Ngượng chết đi thôi! Tôi đang nằm trên người một tên con trai, lại còn ôm người ta cứng ngắc nữa chứ. Hây da, nãy giờ ăn đậu phụ của người ta không ít, vô tư chiếm giữ tiện nghi từ vòm ngựcđó! Ôi, xấu hổ quá đi mất!
Tôi hoảng hồn lồm cồm bò dậy. Mưa phất vào người, ướt nhẹp. Quần áo dính chặt vào người khó chịu. Cả người thoải mái nằm trên người cậu trai trẻ kia thì đúng là quá mất mặt. Oái, đang ở ngoài đường mà! Oa, tôi muốncó một cái lỗ để chui xuống!
Người con trai có mái tóc bạch kim ướt mem, sướt cao khỏi trán, đạo mạo, khí phách. Cậu vẫn ngã dài trên đất do che chở cho tôi. Hơi thở nhè nhẹ làm khuôn ngực nhấp nhô như sóng lay nhẹ ở khơi xa. Tôi há hốc mồm, mắt chớp chớp bất ngờ. Nín thinh như hến. Người này sao quen đến thế?
_ Không biết đỡ người ta dậy sao? Con thỏ trắng có móng vuốt họ mèo? – Cậu trai đó lại hỏi, cười ấm như tia nắng ở Paris.
Đây là…
_ Còn ngồi thộn mặt ra thế à? Ui da, cái tay khốn khổ của mình! Hic hic! – Anh nhìn tôi, hờn mác.
Tôi lật đật ngồi dậy, rời hẳn cơ thể của người kia. Quả bóng đã bị tuộtkhỏi tay, lăn vào lề đường. Tôi quỳ trên mặt đường, chiếc quần leggingngang gối thấm mưa ướt lạnh. Tôi đỡ lưng người con trai ấy dậy.

Một số người quan tâm dừng xe lại lo lắng. Thấy không có ai bị thương,họ lại nổ máy xe rời đi. Chiếc xe đen vừa rồi đã biến mất dạng.
Chàng trai nặng nề ngồi dậy, mày khẽ cau lại, nhăn nhó. Chắc là đau lắm. Cả đầu đập xuống đất thế mà không chấn thương sọ não thế cũng hay lắmrồi.
Mưa đổ hạt tròn đầy, ướt nhũng mái tóc của tôi và anh ấy. Thằng nhóc nhỏ đã ôm lấy quả bóng, sợ sệt rút vào mái hiên nhà.
_ Oa, anh ơi, có sao không? – Tôi bối rối hỏi han, quỳ sạp trên đường, chả màng tới cảnh quang hiện tại.
Người con trai phủi cánh tay trầy trụa, chớp mắt:
_ Trăng sao gì? Ban ngày chưa có sao! Nè, nhỏ điên hả?
_ Hả? Điên gì?
_ Thấy xe tới mà không tránh. Suýt nữa là bị tông cho một phát rồi! À,thôi nào! Mưa lớn đấy, tìm chỗ trú mưa cái đã! – Anh phủi tay đứng hẳndậy, vẫn thuyết giáo. – Nè, sao còn ngồi lì ra đó?
Tôi lơ mơ nhìn người con trai. Cảm giác thật quen! Hình như đã từng gặp nhau! Lúc nào vậy ta?
Ngây ngốc lề mề bò người đứng dậy, bỗng dưng một cơn điếng hồn làm tôi té thụp xuống.
_ Ái da! Đau quá!
_ Nhỏ sao thế?
Tôi nhăn nhó rên rỉ, hu hu, sao mà đau thế này?
_ Á! Cái chân của mình!
Người con trai khẽ cau ấn đường, cúi người xuống nhìn chân tôi.
Trời đất! Chân trái của tôi… Á! Máu kìa! Hu hu, oa oa, sao thế này?
À, nhớ rồi, tại thân thể chậm chạp phản ứng với cái xe nên mới ra thế.Lúc nãy, khi cái xe vụt qua, tiếng đập “rầm!” là do mũi xe đã tông vàođầu gối tôi. Bây giờ, nó tím bầm, sưng tấy, đổ máu trầy trụa.
_ Ôi trời! Sao thế này? Chân nhỏ bị thương rồi! – Anh thản thốt.
Mưa kéo hạt dài trĩu đi biểu tình khắp bầu trời, nếu cứ ở mãi đây chắclà sẽ ướt chèm nhẹp mất thôi. Còn chân tôi…đau tới nỗi lếch đi khôngnổi. Thảm quá!
Mái tóc bạch kim kia đưa tay kiểm tra vết thương trên chân tôi. Nước mưa thấm vào vệt da rách đau ghê gớm. Máu tí tách theo mưa chảy xuống mặtđường.
_ Vào trong nhanh thôi! – Anh nói, rồi quỳ thụp xuống. – Theo anh!
Tôi vẫn ngốc nghếch hỏi:
_ Anh làm gì thế? Đi đâu?
_ Trời ạ, thưa chị, đi tìm chỗ trú mưa chứ đi đâu? Lên đây, em cõng chị ạ! – Anh kéo tay tôi quàng lên cổ mình.
_ Ơ…nhưng mà… – Chưa kịp để tôi nói hết câu, dáng hình to cao đó đã cõng thóc tôi lên lưng, vội vã nép vào lề đường.
Tôi đành để yên cho người đó cõng, chân quá đau, không thể đứng vững đểtự đi bộ. Ngẩng mặt nhìn về mái hiên, thằng nhỏ bé con đã chạy mất tiutừ đời nào.
Dọc con đường, có một tiệm books-coffee, bao bọc bằng kính thuỷ tinh nâu vào những dây thường xuân mang hơi thở cổ kính cùng bảng tên khắc bằnggỗ mộc mạc: “Vô định” – Tên của quán coffee đó, mang một cảm giác du mục và thật tự do.
Chàng trai cõng tôi chạy nhanh vào quán, nơi đó là nơi gần nhất trốn được cơn mưa xối xả ngoài trời.

Anh cõng tôi, đẩy cửa bước vào. Mùi hạt coffee rang thơm lựng nức mũi.Có cả mùi bánh nướng mới ra lò mang hương béo ngậy. Cả không gian ấm ápngập tràn những mùi hương thơm phức hoà cùng sắc nâu vàng cùng tông củagiấy dán tường và nội thất gỗ mang kiến trúc Nhật. Các tủ sách tạo ramột ô vuông phân chia các bàn thành các gian riêng biệt. Chân bàn thấp,đệm ngồi màu nâu mềm mịn. Trên bàn còn kê một chậu bonsai nhỏ và xấpgiấy dành cho các vị khách đam mê nghệ thuật gấp giấy Origami trổ tài.Không khí toát lên một vẻ tĩnh lặng và yên bình tuyệt đối.
Bóng dáng một chàng trai cõng cô gái trên lưng ướt nhem vào quán làmkhông ít vị khách đang chăm chú đọc sách phải ngẩng mặt lên nhìn trộm.Mùi thảo mộc toả mát vào cánh mũi tôi, là mùi nước hoa của chàng trai,nét cổ điển và dịu mát. Anh ấy đặt tôi đến chiếc bàn ở góc trong cùngcủa quán, áp sát mặt kính nâu, xung quanh được bao bọc bởi những kệsách. Có một ly Macchiato đang uống dở để cạnh quyển “Đắc nhân tâm” đặttrên bàn, vậy đây là chỗ ngồi của anh ấy.
Lúc anh cõng, tôi đã cố vặn vẹo bộ nhớ của mình để tìm ra bóng hình đó.Cái nụ cười dịu dàng khi anh đặt tôi ngồi xuống, giọng nói trầm ấm vàmái tóc bạch đẹp như mây trời,… Tất cả đều mang một nét ấn tượng đãtừng tồn tại trong tâm trí:
[NHỚ! Anh tên là Nguyễn Chí Linh! Nhớ rõ! Là Nguyễn Chí Linh nhớ chưa! Chúng ta sẽ còn gặp lại!].
Oa, tôi nhớ rồi! Anh ấy tên là Chí Linh, đó là người đã giúp tôi bắtcướp vào hơn một tuần trước. Hì hì, anh ấy đúng là anh hùng làm việcnghĩa “siêu siêu cấp” luôn. Lần đó, mọi việc diễn ra quá nhanh, chóngvánh khiến tôi không ấn tượng sâu sắc lắm. Hôm nay, anh lại cứu tôi lầnnữa. Oài, lại thiếu nợ lần nữa rồi!]
Khi anh đặt tôi ngồi xuống, tôi vội xoay sở kiểm tra tay chân xem cònbị thương ở đâu nữa không. Rất may là chỉ bị thương ở gối trái.
Thấy người bọn tôi ướt nhem, người phục vụ nhanh nhảu đi lấy từ đâu rahai cái khăn bông trắng cho bọn tôi lau lại mái tóc ướt sũng.
Tôi nhận lấy cái khăn, cười khách sáo. Anh ngồi vào đệm bên cạnh, lấy khăn vò khô mái tóc ẩm ướt. Tôi mím môi, nhẹ giọng:
_ Cảm ơn anh đã cứu em, Chí Linh.
_ Hơ hơ, tưởng nhỏ quên anh rồi chứ! – Anh bật cười, nhướn mắt. – Này, chân nhỏ có đau lắm không?
Tôi lấy miếng khăn giấy trong hộp đựng mang kiểu một chiếc ghế bành nhỏxíu, màu da bò, lau nhè nhẹ những vệt nước mưa lẫn máu bám quanh miệngvết thương.
_ Ờ, không sao ạ! Tay anh mới đáng lo, anh đau lắm không? – Tôi suýt xoa.
Anh nghiễm nhiên nhấc tách Macchiato lên hớp một ngụm, vô tư:
_ Chả sao cả, xây xát sơ sơ thôi mà! – Ngừng một lúc, anh lại hỏi. – Màtại sao lúc nãy thấy xe tới mà nhỏ không tránh? Muốn tự sát hả?
Tôi nhíu mày, cả bản thân cũng không hiểu nổi việc làm của bản thân khi ấy.
Cố gắng giải thích:
_ Em cũngkhông biết nữa! Tự dưng lúc ấy đầu óc em rỗng tuếch, chẳng suy nghĩđược gì. Tai ong lên choáng váng. Lúc đó, tự dưng em cảm nhận như cómột tiếng nói rất kì quái níu kéo chân em lại. Tiếng gọi thảm thiết, uuẩn như vong hồn vậy. Rùng rợn lắm!
Linh chồm sát gần, tò mò:
_ Hả? Thật sao? Tiếng gọi đó là gì?
_ Ờ, cái tiếng gọi một cái tên, thỉnh thoảng lại vang lên trong đầu củaem. Chất giọng nói tiếng Hoa. Cái gì mà… “Băng Nhi!”, “Tiểu Bạch!”,rồi lại “Hàn Băng! Hàn Băng!”. – Tôi thật thà trả lời, chắc là tôi phảiđi gặp chuyên gia tâm lý để giải mã hiện tượng trên rồi đây.
_ Hàn Băng? – Giọng Linh hỏi tôi, nhỏ xíu, mặt cứng đờ, xám trắng.
Tôi gật gật đầu:
_ Vâng ạ!
Hình như tôi thấy nét mặt kia khẽ thoáng tím tái, rất nhanh rồi lại trở lại hồng hào.
_ Ờ, coi chừng nhỏ xem phim Tào nhiều quá nên bị lậm đó.
_ Hơ hơ, anh trêu em à? Đáng ghét! – Tôi bĩa môi dỗi, rồi lại cười vuingay. – Mà cảm ơn anh đã cứu em nha! Không có anh chắc là nãy giờ em còn nằm liệt trên đường. Ủa? Mà sao lúc nào em gặp nguy thì anh cũng xuấthiện kịp thời mà tương trợ thế hả?
Khăn trắng vắt trên cổ, mái tóc trắng khô bong xốp phồng như một cây kẹo bông trắng. Linh dùng tay vuốt mái tóc mình trở lại ngay nếp, nheo mắt:
_ Hì hì, thì anh bảo chúng ta có duyên mà! Vốn anh đang uống coffee tạiđây, tự dưng nhìn ra ngoài cửa lại thấy nhỏ lững thững đi tới, y như kẻmất hồn, tính ra chào hỏi nhỏ một tiếng,…ai dè, xém nữa trông thấy ánmạng rồi! Mà hồi nãy nhỏ đuổi theo ai mà chạy như trối chết vậy?
_ Oài, nhìn lầm ấy mà! – Tôi xua xua tay, cố che vẻ bùi ngùi khi nhớ tới con người mà tôi đã điên rồ đuổi theo_người không bao giờ tồn tại trêncõi đời, vì cậu là thiên sứ, thiên sứ phải ở trên thiên đàng.
_ Không có gì thật sao? – Chí Linh lại hỏi.
Tôi chắc nịch:
_ Thật mà!
Đột nhiên, chàng trai ngồi bên cạnh tôi lại đứng dậy, rời khỏi bàn.
_ Nhỏ ngồi đợi xíu nhé!

_ Anh Linh đi đâu thế?
Anh không trả lời, chỉ nháy mắt, tia mắt lấp lánh một hào quang tươisáng. Nói rồi, anh len người ra khỏi gian phòng áp cửa kính, đi sâu vàoquầy pha chế, chẳng thấy bóng tăm.
Mưa lất phất ngoài trời, đọng những hạt tròn mẩy trên tấm kính dày. Nước mưa chảy loang lổ, tưới mát những dây thường xuân chằng chịt trên cáihàng rào gỗ trắng phía trước quán. Bên trong quán ngan ngát mùi bánhnướng từ bột mì phết bơ vàng thơm béo, chưng lộng trong một tủ kính bắtđèn vàng bắt mắt. Có tiếng nhạt nho nhỏ dịu dàng vang vang trong cảnhvật nồng ấm.
Tôi đảo mắt dòm quanh, những vị khách vẫn chuyên chú trong thế giớiriêng của mình. Tiếng mưa bị lớp kính dày ngăn cách chỉ còn là tiếng xìxào bé xíu. Có âm thanh của giấy lật sột soạt. Người tôi lạnh run nhẹ,cả buổi sáng tôi đã bị cơn mưa bụi tẩm dần vào người, nhưng lâu quá cũng sinh nhiễm lạnh.
Kệ sách bên cạnh tôi đều là hàng sách bán rất chạy vào mùa hè này. Cónhững quyển “Hạt giống tâm hồn”, vài ấn phẩm của một tờ báo teen cũngđược trưng bày ở đây, tôi lẩm nhẩm dò từng đầu sách, nào là: “Hãy nóiyêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”, “Và nụ cười sẽ hong khô tất cả”,… Xaxa, một kệ đầy những quyển tiểu thuyết từ văn học mạng. Chủ quán dành cả gian tủ ở khu trung tâm để trưng bày các tác tác phẩm của văn học Nhật. Tôi thấy có bản tiếng Nhật chính gốc của quyển “The memory of thegeisha”, “Rừng Na Uy”, một số sách hướng dẫn nghệ thuật Trà Đạo và HoaĐạo, có vài quyển dạy gấp Origami và cả cách trồng Bonsai. Có lẽ, ngườichủ này rất yêu văn hoá của đất nước mặt trời mọc, bởi chính bài hátđang phát cũng là một ca khúc tiếng Nhật, kiến trúc nơi đây của mang hơi hướm kiến trúc của nước Nhật xa xôi.
Oa, đúng là một nơi đọc sách lý tưởng.
Anh Linh trở lại không lâu sau đó, trên tay bưng một khay thức ăn. Cóthêm một ly Capuchiano nóng ấm được vẽ hình một chú thỏ xinh xắn từ bọtcoffee, thêm một dĩa bánh su kem bé bé xinh xinh và cả bông băng, thuốcsát trùng.
_ Coffee tớirồi đây! Xin mời quý cô thưởng thức! Wow, thơm quá đi mất! – Mái tócbạch cười rạng rỡ, hít hà mùi coffee ngọt béo đến thèm thuồng.
Tôi bị mấy “em” bánh su béo ú rù quyến cái bao tử trống rỗng làm phải nuốt nước bọt ực ực. Chớp chớp mắt nhìn Linh:
_ Anh mời em sao?
_ Ừm, coffee nè, bánh nữa nè, ăn đi! Trời lạnh thiệt đó nha! Xem tay nhỏ kìa, sởn gai ốc lên cả rồi! – Nói rồi, anh loay hoay bên chiếc đệm đốidiện, ở đó gấp gọn một chiếc hoodie vàng làm từ vải nỉ ấm áp, là áo củacon trai, tôi chắc rằng là áo của Linh. – Khoác vào đi, coi chừng cảmlạnh! – Rồi anh choàng áo lên vai tôi.
Sự tử tế đầy ôn nhu, ân cần mà dịu dàng thế này từ một người con trailàm tôi bẽn lẽn. Thú thật, tôi vốn dễ kết thân với con trai hơn là nữ,có lẽ do cái tính lanh chanh, huyên náo và chả thèm uy phục ai của mìnhkhá giống một đứa con trai hơn. Tuy tên Di và An đều thân với tôi lắmnhưng họ cũng chưa bao giờ ôn nhu với tôi với vậy, như anh, và…. Thiên Thần. Sự ôn nhu của anh hệt như Thiên Thần.
_ Anh tử tế quá! – Tôi cười ngượng ngập, luồng tay vào áo hoodie, kéokhoá cao ngang ngực, chiếc mũ dính liền tung tẩy sau gáy. Sự ấm áp từchiếc áo khoác ràng buộc tôi trong êm ấm, mùi thảo mộc thơm dịu lẹ làngchui vào mũi tôi. Gãi gãi đầu cười.
_ Sao anh tốt với em thế?
_ Vì anh không có em gái. Anh thích em gái hơn em trai. Anh có một thằng em. Trời ạ, nó giống giám ngục quản giáo anh hơn một thằng em trai.Không hiểu sao nhìn nhỏ anh lại nhớ tới nó, tự dưng muốn quan tâm. Ướcchi nó là con gái để nhu mì như nhỏ. – Đôi mắt đen láy như hai viên culi tròn sáng, long lanh nhìn tôi, đẹp như một ánh sao trong chòm sao Bắc Đẩu.
_ Vậy anh thích em giống em gái thay cậu em của anh?
_ Được không nào? – Anh tỏ ra uỷ khuất. – Anh sẽ buồn khi sự thành tâm của mình bị từ chối.
Tôi chun mũi, tay xoa vào thành ly coffee nghi ngút khói. Ấm ơi là ấm!
_ Mình mới gặp nhau được hai lần ấy nhỉ? – Tôi nói, đầy hàm ý.
Những sợi tóc nâu loà xoà rớt xuống trán, che khuất con ngươi đen láy linh động, anh nhìn tôi, như dỗi:
_ Ý nhỏ là quá nhanh để sự thân thiết này diễn ra tự nhiên?
Tôi không nói, cúi đầu nghịch cái khoá áo.
_ Thì thôi vậy. Xem như anh chưa nói gì! – Anh Linh bí xị, ngang tàn bẻđôi cái bánh su trên tay khiến lớp nhân kem bên trong xịt ra đầy hấpdẫn.
Tôi vội vàng bào chữa:
_ Dạ không, vì tính em khá cảnh giác thôi, nhưng em tin anh, vì anh đã cứu em hai lần.
Tiếng cười bật lên thích thú:
_ Phì…hì hì… Nhỏ nghĩ anh là lừa đảo hay yêu râu xanh à?
_ Ya, là anh tự thừa nhận. Em không có nói thế! Chúa chứng giám cho em!
Vệt môi hồng như một quả dâu chín nhoẻn lên xinh đẹp, chàng trai ngồicạnh tôi có nụ cười mị lực như cả cánh đồng hoa hướng dương bắt nắng toả sáng.
_ He he, coi như nhỏ đồng ý cho anh xem là em gái.
Tôi thổi nhè nhẹ vào ly Capuchiano:
_ Dĩ nhiên! Vì em còn thiếu anh hai món nợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.