Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 15: Rắc rối ơi là rắc rối!
Trên con đê chắn biển dài ngoằn, dường như có tiếng kêu réo trong trẻo còn vấn vương của hai đứa trẻ.
[ Tiểu Bạch! Nhanh lên nào! Thuỷ triều sắp lên rồi, chúng taphải ra nhặt sao biển nhanh lên, nếu không nó lại trôi ra biểnhết đấy!].
[ Nhím chạy chậm thôi! Cẩn thận kẻo đấy! Đường trơn lắm!].
[ Hì hì, nhanh lên này! Đưa tay đây! Nhím đỡ qua cho!].
[ Đá chông chênh lắm!].
[ Xuống đây đi! Không sao đâu mà!].
[ Á! Đau quá! Ui da! Vậy mà nói không ngã đó hả?].
[ Ui da! Nằm trên người nhím êm ái đó mà còn la! Nhím mới đaunè! Bẩn hết áo rồi. Lát mẹ nhím mắng cho mà xem!].
[ Hu hu, trầy tay rồi nè! Tiểu Bạch méc papa tội nhím làm Tiểu Bạch té nè!].
[ Thôi mà! Đừng khóc mà! Nhím xin lỗi mà! Đừng khóc! Xin luôn đấy!].
[ Ha ha, nhím mắc lừa rồi! Lêu lêu!].
[ A! Dám lừa hả? Đứng lại!].
[ Ha ha, nhím ú tròn! Đố nhím bắt được Băng Nhi! Ha ha].
[ Ya! Cái con thỏ trắng này! Lại đây nè! Mình đi nhặt sao biển đi! Đi này!].
Rào rạt. Biển vỗ về giấc mơ con trẻ. Gọng vó chạy ngang mặtcát. Tiếng kêu réo đó vẫn hằn sâu trong trí nhớ của cậu. Thật ấm áp. Thật bình yên.
Phá tan sự tĩnh mịch của không gian, cuối cùng, nhím xù cất cất tiếng trả lời cô gái.
_ Em làm gì ở đây?
_ Như anh, em muốn tìm sự thật. – Cô gái xoay mặt, cười nhẹ nhàng.
Thoáng bắt gặp lại một nét phẳng lặng tuyệt đối của cả hai con người có cùng màu mắt nâu đỏ lạ lẫm.
_ Em đã tìm thấy được gì? – Minh hỏi.
Gương mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên nét bình lặng như mặt gương,cô gái trả lời, với cách phủ nhận hoàn toàn. Trên bàn tay gầy xương trắng mịn, người thiếu nữ đang mang theo một chiếc lọmàu sứ men trắng, to khoảng như quả dừa trên cây, trồng ở bãicát xa.
_ Không gì cả.
_ Em dối.
_ Tuỳ anh, không tin cũng chả sao!
Minh nhíu mày, ẩn giấu sự tức giận:
_ Em có biết rõ em đang làm gì không?
_ Tất nhiên. – Đáp, cô có một khí chất thản hoặc hệt như người đối diện, điều tương đồng như cùng một khuôn mẫu.
_ Hãy cho anh biết.
_ Anh đang van xin em? – Cô ngẩng mặt, thích thú.
Hoàng Hiểu Minh cho tay vào túi, mắt nhìn xa xăm.
_ Phải.
Cô đưa tay áp lên má của cậu, khiến Minh phải hạ thấp đầu nhìn cô.
_ Gương mặt cầu khẩn thế này sao?
Nhím chớp mắt, đồng tử thanh tân, day nhẹ môi.
_ Em muốn gì?
Cô gái lại cười, nụ cười phẳng lặng, sâu thẳm như vực tối.
_ Dừng ngay những việc đang thực hiện ở Việt Nam.
Sự bất ngờ được giấu giếm tinh xảo sau gương mặt được đúc từplastic. Cố giữ chất giọng không mang quá nhiều xúc cảm.
_ Tại sao?
_ Nguy hiểm. Anh sẽ gặp tai hoạ. Và còn nhiều người khác nữa.
_ Nói rõ cho anh nghe. – Thành khẩn, Hiểu Minh chất chứa quá nhiều tư tâm, rối bời.
_ Không.
_ Ella, anh chính là anh của em. – Cố gắng nhắc nhở cô. Cánh tay vô thức bấu chặt vào khớp vai mảnh khảnh kia.
Nhếch môi nhạt nhoà, cô gái xinh đẹp vuốt lại mái tóc bị gióbiển cuốn tán loạn, tiếng gió ù nhồn nhột quanh tai. Lạnhlùng:
_ Anh em? Cùng một huyết thống sẽ là người thân? Em nhắc cho anh nhớ: Ngay cả những người cùng một gia đình cũng chưa chắc xemnhau là máu thịt, đừng nghĩ trong huyết quản của anh và em đều mang dòng máu “điên đến chết vì tình” này mà lại giống nhau.Đừng quy em và anh vào cùng một mẫu số.
_ Em là một phương tìm chưa tìm được ẩn số, anh phải mang em đi xét với bao nhiêu giả thuyết khác nhau. Thực sự…hình như anhkhông hiểu được em. – Tiếng nói hạ xuống, mang phần u buồn.
Ella đẩy cánh tay đang bấu chặt vai mình, gạt xuống vô tình, ai oán:
_ Nhiều khi…môi trường sống sẽ là thứ quyết định tất cả, kể cả tính cách. Cùng một tuổi, chênh lệch nhau không quá mộttháng tuổi, anh: là đứa trẻ được biết bao người nuông chiều,yêu thương, được sống trong những điều tốt đẹp nhất, là mộtchú vàng anh không lo nghĩ, sống trong một thế giới màu hồngvới những tiếng hót véo von.; em: một đứa con hoang có cha không được nhận và một bà mẹ nửa điên nửa tỉnh, bị gia tộc chốibỏ, rẻ kinh, bị bắt cóc và mất tích trong bí mật, không aicứu vớt, không ai bảo bọc, bị ép trở thành một sát thủ trẻcon với năm tháng như một nô lệ, sống giả tạo, bán đứng mọithứ. Anh nghĩ…tất cả những gì anh nếm trải sẽ cay nghiệtbằng số phận của em? Anh và em hoàn toàn là những-kẻ-xa-lạtrong thế giới này.
Đôi mắt đau đáu hướng về người thiếu nữ mặc váy trắng, tròngmắt như thuỷ tinh bị tưới máu đỏ, cơ mặt phẳng lì bị dồn épthành những nếp xếp đầy tâm trạng. Tiếng nói rung khàn trongđau đớn, Minh chỉ biết cúi đầu xấu hổ, những đau khổ của cậuchưa bằng một góc đau khổ của Ella_đứa-trẻ-bị-lãng-quên.
Bọt biển vỗ vào vách đá trắng xoá, bào mòn thời gian thànhnhững lát cắt nhẵn mịn, êm ái trôi đi trong vô thức, không aiquan tâm đến. Biển tráng lệ, sóng bắt nắng long lanh như vảycủa chú cá chép khổng lồ đang vẫy đuôi thành những vân sónguốn lượn. Tiếng hải âu xí xáo tranh thức ăn ở bờ cát ướtngập nước.
Rào rạt…rào rạt…
_ Anh làm sao để em tha thứ cho tội lỗi của gia đình?
_ Anh không có lỗi. Chỉ trách Thượng đế quá tàn nhẫn với em.
_ Cho anh đáp án. Em đang đứng ở chiến luỹ nào?
Ella cong môi, trên má lún thành một đồng tiền xinh xắn, mi rậm phủ che con ngươi hổ phách thanh nhã, điềm nhiên:
_ Em như BJ, chỉ là sứ giả. Và trên chiến trường, không ai lại bắn chết sứ giả.
Hơi thở mang chút nặng nhọc, khuôn môi màu hoa đào vẽ nên ý cười.
_ Em không giống BJ, vì em còn có lương tâm.
_ Thật sao? Sao em không biết nhỉ? – Cô bông đùa.
Sóng như một đứa trẻ nghịch ngợm chạy rong trên cát, để rồicứ mệt mà thở hổn hển. Dã tràng se cát trong vô vọng. Rặngphi lao nghiêng ngả trong gió.
_ Anh biết. Anh tin. Em cũng tin anh?
_ Em chỉ tin đôi mắt của mình. – Ella đáp, rành mạch như một lời khẳng định.
Bàn tay cô gái vẫn cầm chiếc lọ màu sứ trắng, nâng lên cẩn thận, từ tốn dặn dò:
_ Đây là thứ duy nhất em tìm được ở đây. Hãy nó đưa lại cho người khiến anh đến đây. Vì em tin anh!
Minh đón lấy lọ sứ trắng trong tay, nheo mắt khó hiểu:
_ Đây là…
_ Cội nguồn của Bạch Hàn Băng.
_ Sao em tìm được nó? – Hiểu Minh bất ngờ, tay càng bế chắc chiếc lọ đựng tro cốt của người quá cố.
_ Viện trưởng Bạch Hàn Phong và vợ chết vì ngạt khói, cảnhsát tìm thấy xác họ bị một cột xà đè lấy. Lúc chết, việntrưởng vẫn dùng lưng che chắn cho vợ mình, cả hai đã nắm chặttay nhau đến hơi thở cuối cùng. Thương cảm, người ta quyết địnhcùng hoả táng họ và cùng để họ yên nghỉ cùng một lọ cốt. Em đã nghe vị trưởng làng ở đây kể lại như thế, họ lập mộ đặtlọ cốt này ở nghĩa trang và thắp hương thường xuyên. – Cô gáinói, hết sức trôi chảy để truyền đạt lại tất cả những gì đã biết.
_ Cảm ơn em. – Nhím xù xì cảm kích, cười dịu dàng. Bàn taycậu nâng niu lọ tro cốt, ánh mắt thương cảm dán chặt vào nó.
_ Em chỉ giúp anh được thế này. Em không biết thêm gì nữa đâu. – Cô hướng mắt xa xôi, khẽ khàng.
Tiếng biển vụn vỡ như pha lê va xuống nền gạch, mặt trời ấmnhư nước sốt cà chua chảy đỏ những rặng mây. Hoàng hôn buôngdần. Đỏ như gạch cua.
_ Như vậy, Angel vẫn mất tích? – Nhím hỏi.
Mái tóc nâu vàng vẫn bay trong gió, tự do, vô định.
_ Có những điều…em không thể nói cho anh biết.
_ Anh tôn trọng em. Và anh sẽ cố chờ đến khi em quyết định sẽ rạch ròi ranh giới.
Cô gái quay sang, bàn tay xoa vào chiếc lọ trắng, cảm giác mátlạnh. Ánh mắt xuyên tạc vào đồng tử người đối diện, như khắcghi.
_ Đôi khi, một thứ tưởng như là xa xôi lại gần ngay trước mắt.
Minh chau mày, đăm chiêu.
_ Anh không hiểu.
_ Từ từ anh sẽ hiểu.
Tiếng sóng xác xơ, oà vỡ. Rào rạt… Rào rạt…
Hoàng Hiểu Minh trầm mặc, nụ cười thoáng như hư vô.
_ Cảm ơn em.
Cô bật cười, lắc đầu, tiếng nói trong như thuỷ tinh.
_ Đừng cảm ơn em nhiều như thế. Đôi lúc, con người ta chợt thánh thiện không điều kiện. Có lẽ, vì em thấy có lỗi với anh.
Đôi mắt kia bỗng ấm áp lạ thường, thanh trong tựa mây trắng của bầu trời Athens.
_ Hì hì, em nên rời khỏi đây trước khi Q phát hiện em rời khỏi Hong Kong.
_ Em biết, em đi đây. – Cô quàng lấy cổ cậu, trìu mến. – Bảo trọng.
Hiểu Minh vuốt lấy mái tóc suông mềm của cô gái.
_ Em cũng thế nhé.
Mặt trời đỏ ối như lòng đào, chuẩn bị nhường bước cho màn đên bao phủ. Chân trời, mây trôi đỏ tía. Những đàn chim ríu rít bay về tổ, hối hả.
Khoảnh khắc quyến luyến vụt đi sau chiếc ôm tạm biệt, cô gáilại vuốt nhẹ tóc mình, đôi mắt đỏ nâu đẹp tựa hoàng hôn đangbuông xuống.
Chiếc váy trắng bao bọc thân hình gầy guộc, phất phơ bay. Đếnkhi, người ta chỉ còn trông thấy nó chỉ còn là một chấmtrắng, tan chảy theo màu nắng cam vàng. Nhỏ xíu.
Ở lại, hoàng hôn rót tia buồn vợi cho chàng trai đứng trên conđê. Lặng ngắm nhìn vũ trụ đang vận động chuyển giao ngày vàđêm, con người ta chợt nhận ra thế giới thật mêng mông, to lớnbiết nhường nào. Và ta, như hạt cát bé nhỏ trên bãi bồi rộnglớn, chỉ li ti, vô định. Mặc gió cuốn. Mặc biển dồn. Mặc nắng đốt. Mặc mưa vây. Mãi mãi hứng chịu tất cả. Nếu ngoan cường,hạt cát sẽ bám trụ lại trên thế gian, nếu yếu ớt, buông xuôi,chắc rằng, nó sẽ bị bào mòn đến khi mãi tan biến trong sinhquyển vĩ đại này.
Sống là đấu tranh để tồn tại.
Có một nụ cười len lén vẽ trên môi ai đó, bàn tay vẫn nâng niudi vật cuối cùng của người đã khuất. Nắng chiếu hắt bóng cậu thành vệt bóng dài, nằm ngủ ngon lành trên cát mịn.
_ Anh đã hiểu ý em rồi. Vẫn phải cảm ơn em, cô mèo đen bí ẩn,em đã nói cho anh biết nghiệm của phương trình, chỉ một nghiệmduy nhất.
Tiếng biển vẫn thở đều trong nhịp điệu của vũ trụ bao la. Quả bóng lửa đỏ cam sáng rực ở khơi xa. Không gian quánh đặc, corút dần thành một màu đen u buồn. Có những vì sao Hôm đã bắtđầu thắp sáng.
Hết một ngày.
Tôi lang thang trên những con phố mang tiết trời ẩm ương u ám. Mưa bụi lấtphất. Dù không đủ làm ướt hết áo quần như cũng làm mắt người ta nhoè đi, tưởng như ai cũng đang khóc.
Chợt thấy mình ngớ ngẩn một cách kì lạ. Tôi đang làm cáiquái gì thế này? Đi bộ khắp mọi con phố trong dòng xe cộ nônức của thành phố. Gần trưa, tuy thế mà bầu trời vẫn xámxịt, nặng trĩu mây, sẵn sàng trút giội một cơn mưa nặng hạtđể lau tẩy bầu không khí bám đầy khói bụi của thành thị.
Ba đi công tác chưa về. Và mẹ, Cherry phải theo đoàn phim quay ởtận miền Tây, chắc cả tháng nữa mới về. Ba gửi tôi qua nhà mẹ của Khánh Di, bác gái không có con gái nên cực kì cưng chiềutôi, đôi khi đùa vui rằng xem như tôi đã cướp hẳn người mẹ vuitính của Di luôn rồi.
Tôi chưa dám báo cho ai biết công việc mới của mình. Tôi muốnhọ bất ngờ. Chỉ riêng Dolly biết, và gia đình nó cũng biết.Tính ra, tôi thực sự thích công việc này. Một vai diễn luôn làmột thách thức cần chinh phục, tôi là người thích chinh phục.Vì thế, tôi thấy diễn xuất giống như một ngọn núi cao cầnvượt qua, quyết tâm chinh phục nó cho kì được.
Tâm trạng u uất, ẩm ương hệt thời tiết. Tôi sao thế này? Cô đơnquá lại sinh ra ảo giác sao? Tự dưng sao tôi lại nghĩ là mìnhtrông thấy cậu ấy, cái người mà tôi thường hay mơ đến, cậu ấyđang đứng trước tôi, không xa, đủ để tôi nhận ra nụ cười quenthuộc trên cánh môi cam mềm.
Không dùng chút nơ ron nào để suy nghĩ, tôi ngây ngốc ba chân bốn cẳng đuổi theo bóng dáng quen thuộc đó. Như một con ngốc. Chạy đi trong mụ mị. Không hề đắn đo. Không hề mang chút suy luận.Có lẽ, cảm xúc kiềm chế quá lâu sẽ khiến người ta oà vỡ,loạn trí mà vồ chụp lấy, không cần nhận thức đó là thực haymơ.
_ Thiên Thần! Thiên Thần!
Tôi chạy theo dáng hình đó, rõ ràng như muôn ngàn giấc mơ vụn vặt ráplại. Cậu hiện diện trước mặt tôi, vô cùng sinh động, vô cùng chi tiết.Hình ảnh mà tôi chưa hề quên được, ám ảnh sâu đậm đến mức tôi nhớ rõ cảtừng chi tiết cực kì tỉ mỉ trên gương mặt thánh thiện kia. Đôi khi trong sự không tỉnh táo ta sẽ không nhớ nỗi mình đang làm đều quái gỡ gì.