Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 14: Rắc rối ơi là rắc rối!
_ Wow! Cậu biết mỉa mai người khác từ bao giờ thế? – Vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, chiếc áo blazer áp tới gần người thiếu niên cómái tóc đen mun. Nhỡn nhơ: – Sao thế? Khó chịu khi thấy tôi à?Thiên thần bé nhỏ?
Bình thản, cánh tay đặt xuống bàn, sống lưng vươn cao, thẳng,đôi mắt không hề in dấu về sự xuất hiện của chàng trai đội mũ lưỡi trai đen.
_ Hừ, cậu nghĩ làm thế sẽ tách tôi ra khỏi các cậu ấy sao?Ấu trĩ. Đừng lợi dụng Jonny nữa, cậu ấy là một người rấtđáng sợ. Nếu cậu ép đến mức đường cùng thì cậu ấy sẽ phảnkháng.
BJ nhướn mày, đồng tử lục ngọc mở to_đôi mắt giống nhau nhưkhuôn đúc. Làn môi cam mọng cong nhẹ cười_cánh môi tương đồng như cùng một hoạ sĩ vẽ nên. Đi đến chiếc ghế dài phía trước, áo blazer ngồi đối diện với Devil, buộc chàng trai ấy phải nhìnthẳng vào mình.
_ Nhưng họ đã đào thải cậu. Vì họ tin Jonny hơn là cậu. Vàcậu_đứa con của quỷ thì đừng mong cởi bỏ màu cánh đen trênngười mình. Cậu và tôi…nhơ nhuốc như nhau.
_ Điều gì khiến chúng ta đối lập nhau? Môi trường sống? Cách giáo dục? Những người thân? Hay…bản chất?
Chiếc mũ lưỡi trai ngẩng mặt, đối diện cậu, hai ánh mắt đếntừ rừng thẳm bắt gặp nhau, hai gương mặt như nhập lại thànhmột. Hoà lẫn.
_ Là quá khứ. – Đáp, BJ cười bạc bẽo.
Devil tháo chiếc mũ của người đối diện xuống, gương mặt bắtgặp nhau. Một nét thanh khiết như băng. Một nét cay độc như yêunghiệt. Những ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo trắng, nổi hằntrên trán của con người kia, bị giấu sau mái tóc vàng kiểucách.
_ Đau…sẽ khiến người ta vô cảm?
Bàn tay đó lại lướt đến mang tai của BJ, nơi một vết bỏng đãlành lặn, đã cố bị tẩy xoá, nhưng nó vẫn ngoan cố tồn tại.
_ Và tình thương bị chối bỏ sẽ khiến cậu đạp bỏ tất cả?
Gạt phăng bàn tay đang chạm trên những con dấu in hằn man rợ của quá khứ, đôi môi cam xinh đẹp cay nghiệt:
_ Số phận rất oái oăm. Tôi không biết hối hận vì những gìmình đã làm. Thứ tôi không có thì không ai được phép có. Kẻkhiến tôi đau một, tôi sẽ trả lại gấp mười lần như thế!
_ Vậy Black? Red? Và cả Hàn Băng, họ làm tổn thương cậu thế nào mà lại đối xử với họ như thế?
Đôi mắt nông, cạn khô như lòng sông mùa khô. Những móng tay ghimchặt trong lòng bàn tay sắc lẹm, đâm ngang tàn vào da. Áo blazer nhếch mép:
_ Do lũ chúng nó là một đám thiên thần ngu xuẩn. Tôi ghét chúng nó! Thánh thiện giả tạo! Chúng đáng chết!
“Chát!”.
Tiếng bạt tay tàn bạo xé quặn không gian tĩnh mịch. Tát rấtmạnh. Rất đau. Tát trong phẫn nộ. Cái tát muốn giết lấy conngười không có quả tim ấy.
Lồng ngực phập phồng sâu, sự tức giận khiến thiên thần cũngphải phản kháng. Đôi mắt xanh lục rực lửa. Devil nhìn kẻ bịtát với sự căm phẫn không giấu giếm.
_ Điên. Đồ điên! Cút khỏi mắt tôi!
Cười ngạo nghễ, thích thú với chàng trai trong sạch cũng biếtphẫn nộ, quệch vệt máu ứ trên khoé môi, đôi mắt lục này lạimang sự vô hồn, rỗng tuếch.
_ Ha ha! Cậu đánh tôi sao? Ha ha ha, Devil, cậu đang học cách đánh người à? Thiên thần của tôi biết dùng tới bạo lực rồi đây!Thú vị nhỉ?
Hàng mi nhắm, đôi mắt trốn sau lớp da mỏng trong hốc mắt, bàn tay Devil bấu vào nhau, kiềm chế.
_ Làm sao để tôi giết được cậu?
_ Đơn giản hơn! Giương súng lên vào tự bắn vào đầu mình một phát. Game over! – Trả lời mang ý đùa bỡn.
Cười cay đắng, con ngươi lục lại hiện ra, thâm sâu, mờ mịt.
_ Tôi sẽ chết. Nhưng sẽ chết thật ý nghĩa. Ít ra cũng có thể lôi được cậu xuống địa ngục.
Chúa vĩ đại ngự trị nơi cao, Ngài thấy tất cả, Ngài có thấurằng có một linh hồn đau xót tột độ? Ngài có thể vươn tay chở che kẻ nhỏ bé dưới chân Ngài được không? Đôi khi người ta thèmchết. Nhưng liệu cái chết có thể bôi xoá được những bế tắccủa cuộc đời ta?
Ngón tay dài, trắng muốt, mô da trên ngón trỏ chai sần_dấu hiệu của người quen cầm báng súng. Kẻ tàn độc đưa những ngón taycủa mình vuốt ve lấy cổ tay trái của người thiếu niên, nơi mang một vết rạch dài, sợi chỉ may liền mép da đó nổi hằn trênlàn da mềm, tái xanh. Vết rạch còn mới, sắc máu đỏ vẫn cònvương đọng, hình ảnh đó đập vào giác mạc của người trông thấy được sự khinh hãi tột độ vì vẻ ngạo mạn với tử thần củachàng trai. Cổ tay của thiên thần từng chứng tỏ ý định muốnkết liễu bản thân.
_ Vậy cậu nghĩ chỉ cần thì cậu sẽ thoát khỏi tôi? Ha ha ha,nhầm rồi! Nên nhớ: Mạng của cậu nằm trong bàn tay tôi. Nếumuốn, tôi sẽ giết cậu…đơn giản như bóp ngạt một con kiến.Đừng mơ đến sự giải thoát thấp hèn đó!
Môi cắn đến bật máu, cam chịu là một cực hình. Devil ngẩng mặt, tiếng răng nghiến vào nhau, căm hận.
_ Vậy cậu vĩ đại lắm sao? Tôi không muốn hỏi tại sao nữa cả,vì tôi biết cậu chỉ là một kẻ ngu muội trong những ảo tưởngvà thù hằn ích kỉ. Hãy xem cậu đã làm những gì, tôi kinh tởm cậu.
BJ đứng dậy, chiếc mũ lưỡi trai đã yên vị trên tóc, che khuấtmặt. Gương mặt kề sát, cảm nhận cả hơi thở nóng phả vào mácủa người đối diện. Cậu đanh giọng, tiếng nói của loài sóilang không lương tâm.
_ Đừng để tôi thấy cậu giao du với bọn chúng nữa. Bằng không,hãy nghĩ tới điều gì đó tồi tệ hơn cái chết đến với chúng.
Cười nhạt nhẽo. Khổ tâm. Hận. Devil chỉ biết khinh thường vếtnhơ về thân phận của mình. Cậu chối bỏ nó. Bằng mọi cáchphải xoá đi vết tích của nó bám trên người. Ấy thế mà bóngđen đó vẫn day dẳng ám ảnh lấy cậu, tựa như một loài kí sinhhút dần lấy nhựa sống của vật chủ. Rẻ mạt cho cái mạng củacậu. Người ta có thể bán đấu giá nó tử thần như một mónhàng vô tri, vô giác. Vô tình đến tàn nhẫn.
Đường cùng. Cậu biết, phải nhượng bộ mới mong rằng loài langbáo kia mới buông tha cho những thiên thần trong sạch.
_ Hứa với tôi một điều. – Thiên thần nhân nhượng. Khổ tâm đến muốn quỵ ngã.
_ Tự nhiên.
Trầm giọng, ánh mắt hạ thấp, như thốt ra lời nói này là mộtđiều sỉ nhục đầy xấu hổ cho cậu. Devil khó khăn nói hết câu:
_ Hãy hứa…chỉ cần tôi giúp cậu…thu thập đủ Angels…thìcậu sẽ không làm tổn thương Hàn Băng và Jonny. Họ vô tội. Đừngép họ sa vào trò chơi này.
_ Nhưng những bộ óc thiên tài đó sẽ giúp ta tìm được bí mậtcủa Angel. Đó là một điều kì vĩ. Hãy nghĩ tới nó, thiên thần ạ! – Bỗng dưng con người kia lại thật bình lặng, nét tàn ácbặt tăm, đó là nét mặt vờ thân thiết của quỷ khi đạt đượcmục đích.
_ Đó là một điều phi nhân văn. Là một người nắm giữ công thức, cậu phải là người nhìn nhận được mức độ nguy hiểm của nó.
Nhẫn tâm bác bỏ lý luận của người thiếu niên có mái tóc đen mun tinh khiết, BJ xoay bước, nụ cười quỷ dị.
_ Không cần cậu dạy đời.
_ Đi đi. Tôi không muốn thấy cậu. – Yếu ớt. Nếu cậu chọc điênđến quỷ dữ thì ắt rằng hắn sẽ như một kẻ vô cảm bẻ quặp sự sống của những sinh vật bé nhỏ trong tay. Chỉ biết căm nínnhúng nhường.
_ Nên nhớ những gì tôi đã nói. Đừng để tôi nhắc lại lần hai.
_ Và cũng phải giữ chữ tín với tôi. – Devil nhắc.
Cong môi, chỉ là một viền mỏng mang đầy tính toán, chiếc blazer bước xa dần. Tiếng bước chân vẫn ẩn hiện như lúc xuất hiện.Tan biến.
Phía sau, thiên thần gục mặt xuống bàn, nắm tay vo chặt bấtlực. Nếu như cậu được phép, chắc chắn, sẽ có một phát súngghim thẳng vào ngực kẻ vừa rời đi. Bằng sự căm hận, người tasẽ đánh mất hết lý trí. Do dù bản thân cậu sẽ thề nguyềnlàm được việc đó trong một ngày không xa, chút tỉnh táo cuốicùng ép buộc cậu dừng ngay suy nghĩ táo bạo đó. Giá như…cậu là người chịu đựng tất cả cay đắng của quá khứ thay Devil,chắc rằng, anh ấy sẽ không trở nên tàn khốc như vậy.
Đôi mắt xanh lắng dịu, mệt mỏi, không dám cố biện minh cho sứckhoẻ đang suy kiệt trầm trọng của mình. Devil mang gương mặttrắng xanh của một người bị thiếu máu, cánh môi cam nhạtphếch, khô nẻ. Phẫn uất. Im lặng. Và cậu tin, thề danh dựtrước Chúa, không ai có thể bôi nhọ phẩm chất của cậu. Vànhững người bạn thân nhất của cậu, họ sẽ hiểu thôi. Cậu tinthế.
Suy nghĩ của thiên thần luôn mang nét thánh thiện như cốt cách.Có thế, duy trì một đôi cánh trắng, niềm kiêu hãnh duy nhất.Tuy nhiên,…không phải là thiên thần là không biết báo hận!Đừng xem thường!
Có chiếc bóng đen đổ ập xuống nền cỏ xanh, hù doạ lũ bồ câuhoảng sợ bay tứ hướng, tiếng gù nhốn nháo khắp nơi. Mưa rơilất phất, hạt nhỏ xíu. Hạ và những cơn mưa đầu mùa đã về.Ngày mang nước mắt của mây. U ám.
***
Đảo Langkawi_Malayxia.
Nắng đẹp như một màu thuốc nhuộm được pha tỉ mẩn trên bảngmàu của hoạ sĩ. Mây xanh ngát. Có tiếng của loài hải âu kêuréo, chao lượn trên nền trời trong vắt. Tiếng rì rào dập vàothính giác con người, khoảng cách không xa để nghe được tiếngbiển đang thở phì phò.
Trong những loài cây rậm rạp, cỏ mọc ngập chân người, màu xanhđeo bám đầy rẫy trên nền đất nâu. Một toà kiến trúc đồ sộ bị lãng quên trong quá khứ, hoang tàn, lạnh lẽo. Ngôi biệt thựtừng mang nét kiến trúc phương Tây đổ nát cháy đen, những mảngcửa sổ từng được chia tỉ lệ hoàn hảo trên bản vẽ đã lụpxụp, bể nát. Khói bám đen trên những vách tường, những đoạnxà lớn nằm la liệt trên nền gạch đen ố _ di tích của một vụhoả hoạn kinh hoàng còn sót lại đã ngủ yên trong những tán cây rậm rạp. Đâu đó trong gian như vẫn còn mùi ngai ngái khét đen.Hơn nửa toà biệt thự đã từng tan chảy hẳn trong lửa đỏ. Giờđây, phế tích của nó chỉ là những mảng từng sụp đổ, ngói vỡ vụn, khói đen bám trên những ô cửa nát nhừ may mắn còn tồntại sau đám cháy. Không có một chút dấu hiệu nào mang theo sựsống cho nơi đây, hay chỉ qua là lũ chuột, bọ nương náu dướinhững thân cột ngã dài, đen nhẻm.
Rạn nứt của thời gian cho ta hình dung cả một quá khứ cónhững con người từng chìm mình trong trận cháy kinh hoàng đó.Có thể như đang trông thấy cả những u hồn mang đôi mắt trốngrỗng, khóc thảm thương, lờn vờn quanh nơi đã chôn vùi mạng sống của họ. Nhịp ngắt của thời gian ngưng đọng một thước phim bikịch về sự tàn lụi của một gia tộc _ Bạch Hàn gia.
Chân đạp trên những mảnh gạch lộn xộn kêu lạch cạch, tro cháybám vào đế giày Nike trắng, cỏ dại cao đến nửa đầu gối củangười thiếu niên. Sự bi thương của nơi đây khiến Hoàng Hiểu Minhphải rùng mình kinh sợ.
Những ngón tay lướt trên mảng tường nhám cộm được xem là nguyên vẹn nhất. Nơi đây, trong ký ức, cậu nhớ rõ ràng là vách hiêncủa một lối đi dài, có những ô kính hình bầu dục hướng thẳng ra biển. Khi gió lên, biển lại mang vị mặn êm ái rót vàonhững ô cửa, sẽ có tiếng phong linh được kết từ những vỏ ốccầu kì kêu lên những âm thanh vui tai. Bên trái cậu, sàn cháykhét, đó là gian trung tâm nhà với cầu thang hình trôn ốc đãgãy đứt, lửng lơ trong không trung. Ngôi nhà này đã cháy hẳn cả dãy phòng phía Tây, nơi tập trung tất cả phòng riêng của những thành viên trong nhà. Cả ba tầng lầu đều mất hẳn phía trái,lệch nghiêng, xiêu vẹo. Minh đảo mắt, bóng dáng cao của mảngtường ba tầng lâu năm che chắn thành một chiếc bóng lớn ụp hết mọi chi tiết. Cái sự lạnh lẽo chết chóc này đem đến cho cậuhoang tưởng đang nghe tiếng la hét thảm thiết, rên khóc quỷ dị,những linh hồn chưa siêu thoát mặc áo trắng đang bay tứ tungtrước mặt cậu.
Ớn ốc. Chua xót. Thương hại cho người đã đi xa, Hoàng Hiểu Minhlàm dấu thánh, đặt tay lên ngực, cúi đầu rất thấp, biểu hiệncực kì tôn trọng với người đã khuất. Hơi thở loang lổ chạmvào bầu không khí cổ xưa ít có người thăm viếng mà trở nên utịch. Mang đầy tang tóc.
_ Một thế hệ đã chìm trong dĩ vãng. Cầu mong Chúa ở nơi caosẽ dang tay đón tất cả về thiên đàng, những con người vô tội.Tội ác này…sẽ bị trả báo trong nay mai!
Lảng vảng hồi lâu nơi ngập tràn cảnh vật héo úa. Sự cô quạnhcủa nó như muốn xua đuổi tất cả tránh xa. Trong không gian côtịch, có tiếng gì đó thì thào. Như đến từ quá khứ.
Quay phắt lại với cái nhìn kinh hãi, Minh mở to mắt dáo dácnhìn. Có một chú mèo mun trên tầng lầu đổ nát phóng thẳngxuống mặt đất, chạm vào lớp gạch đá gây nên âm thanh nhiễuđộng, miệng rên ư ử, chạy biến. Có lẽ nó là mèo hoang trốn ở đây. Những cột mục khét giương lõi thép trơ trọi lên khôngtrung. Điêu tàn. Tan nát. U uất. Đầy ghê rợn.
Thở phào vì không phát hiện được dấu hiệu bất thường, ngườithiếu niên chậm rãi bước rời đi. Mỗi tiếng chân bước đi lạivang lên tiếng lách cách của lớp xi măng vỡ vụn.
Gió lay nhẹ những thân cành to lớn bao bọc quanh ngôi nhà, dâyleo chằng chịt phủ lên lớp tường còn lại, nền đá bám rêu xanhbong tróc. Ký ức về một đại gia đình hạnh phúc đã mãi chìmtrong quên lãng, chôn vùi theo cả tội lỗi của người quá cố mãi mãi chìm vào biển lửa mênh mông. Tất cả đã khép lại.
Sóng dịudàng hôn lên lớp cát trắng mịn lấp lánh dưới nắng. Đường chântrời xanh trong chia cắt bầu trời và biển khơi thành hai thếgiới song song. Tiếng biển hát rào rạt, xô nhanh, cuốn lăn tănvào bờ. Dãy đê chắn biển kéo thành một đường dài xa xăm, uốnnhư một loài rồng biển kiêu hãnh phân cách đất liền và bểnước xanh thẳm.
Hải âu chao nghiêng trên bầu trời, lít rít kêu. Gió rít quanhbóng hình cô gái xoã tóc dài ngang eo, tung bay tán loạn. Chiếc váy trắng kéo dài tới gót chân mang kiểu dáng Bohemian hoangdại bật lên dáng hình xinh đẹp như một nữ thần của biển.
Cô gái đứng trên con đê, hướng mặt ra biển, tĩnh lặng như tượngsáp. Gió cứ phản phất quanh cô, rũ xoã màu tóc nâu vàng uốnnhẹ như rêu tảo. Những dãy đá xanh đen lổm chổm trước mặt,nước biển tát rạt vào nó, bào mòn nhẵn các góc cạnh sắcnhọn.
Tiếng sóng nhẹ nhàng, dào dạt.
Chàng trai mang đôi mắt huyết ngọc bước nhàn hạ trong nắng ấm.Mùi muối bám vào khứu giác cậu, mằn mặn, nồng nồng. Trên taycủa Hiểu Minh mang theo một bó huệ trắng tinh khiết. Bước tớigần cô gái, sự bình thản của cả hai chứng tỏ họ đã quen nhautừ trước.
_ Đúng như em đoán, anh sẽ đến đây. – Tiếng nói dịu ngọt vang lên, thản nhiên, bình lặng.
Không chú ý lắm về câu nói của cô gái mặc váy trắng, đặt bóhuệ lên một bia đá dọc con đê, nơi tưởng niệm những nạn nhânxấu số đã chôn thây cho biển cả. Từng bia đá đại diện cho mộtlinh hồn lang thang trên biển. Duy, bia mộ mà cậu đặt lên lạikhắc lên đến những 36 cái tên, 36 nhân mạng của gia tộc BạchHàn. Tất cả đã chết thảm thành tro tàn trong một vụ hoảnhoạn gần 12 năm trước. Và những người dân thương xót nên đã lập nên tấm bia này để tưởng nhớ họ, như đã cùng thề nguyền sẽchết cùng một nắm mồ của đại dương.
Im lặng. Như là mặc niệm. Cảm thương cho số phận bi thảm củahọ. Những nghĩ suy triền miên về một hồi ức đã ngủ quên trongnhững giấc mơ bé dại. Cậu chợt nhớ về những ký ức vụn vặtnhư những hạt kim tuyến bé nhỏ, lấp lánh bay trong tâm trí, ráp lại thành một bức tranh tươi đẹp, êm đềm. Nơi đây, đã từng làmột thiên đàng hạnh phúc của gia đình họ Bạch. Và đã từngmang theo ký ức cùng một cô bé xinh xắn.