Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 11: CẬU LÀ MỘT NGÔI SAO
_ Em không quên được! Không thể quên! Em hụt hẫng thực sự. Tim em đauđến mức không thể duy trì nhịp đập bình thường. Hụt hẫng tột độ!
Đau đến cắt ruột, Alex đỏ ngầu mắt, thương tâm:
_ Em khóc đi! Điên lên cũng được! Em đừng như thế này! Anh không muốn em lại như một tháng trước. Hãy bộc lộ mọi xúc động của em. Nhím ngoan của anh! Khóc. Hét lên. Đập phá đồ đạc. Đánh người. Em cứ như thế để anhbiết tâm lý của em vẫn còn bình ổn. Đừng để chứng trầm cảm giết chết emnữa! Đi nào!
_ Không! – Lắc đầu. – Em không được không vì điều này! Nước mắt sẽ sỉnhục chính bản thân em. Nó sẽ trách em ngu ngốc, cả tin, nhu nhược biếtnhường nào. – Minh hóng cao cổ, vươn người thẳng dậy, gượng ép.
_ Em sẽ làm gì đây?
Nụ cười bị đóng khung tê liệt trên cơ mặt, vẫn điên dại, vẫn ngô nghê:
_ Như anh nói, tất cả chưa rõ ràng mà! Em sẽ không tin đến khi nghe chính lời của người trong cuộc!
Khổ tâm đến mức không thể khóc, nước mắt hoá thành tiếng tim đang vụn vỡ:
_ Ngốc! Sao số phận em lại bi thảm đến thế này? Tại sao em không cứ nhưbao thằng nhóc cùng tuổi? Sao em tôi lại phải lớn hơn tuổi mình. Em vẫntrẻ con lắm! Vết tích của trẻ con vẫn in đọng trong tính cách em. Ngàymai, em phải đối diện với sự thật. Em chịu nổi không?
Cười ngoan như cún nhỏ, tóc nâu ủ mềm, rũ rượi, mi long lanh nhưng không hề khóc:
_ Dù sự thật khủng khiếp tới đâu thì em vẫn sẽ chấp nhận. Đó là bạn củaem, người cùng em lớn lên, người em xem như anh em ruột thịt. Cậu ấykhông thể phản bội đi tìm niềm tin của em, phản bội đi hi vọng của mọingười, đập tan yêu thương thành cát bụi.
_ Nhỡ như…
_ Không có chuyện nhỡ như! Jonny nói khoác! Khoác lác trơ trẽn! Em không tin! – Ôm đầu hoảng loạn, Minh cứ cố trấn an mình bằng những phủ địnhmơ hồ.
Tim xé nát. Sụp đổ. Hoang tàn. Điêu đứng. Nước mắt ai đó không hề rơi.Ai đó đang tự lừa dối mình. Không căm phẫn. Không oán trách nữa.
Alex ngồi lên ghế, ôm chặt thân hình lạnh ngắc kia, vẫn ôn nhu như đang vuốt ve bộ lông mềm mịn của mèo con.
_ Em đáng thương, em hãy dũng cảm lên! Đừng gục ngã dù sự thật có phũphàng. Đừng lãng tránh nó. Đừng rút lui vì tình cảm. Em rất giỏi! HiểuMinh rất giỏi! Em sẽ làm được!
Không khí khô hanh, oi bức. Sao đêm tắt lịm như những linh hồn ở đó cũng đau lòng mà chết đi, rơi xuống biển khơi lạnh giá.
Minh hít hơi sâu, gật gật đầu, vùng người khỏi bàn tay đang ôm ấp mình:
_ Em sẽ ổn. Không cần lo lắng cho em. Ngày mai sẽ tốt thôi! Ngày mai sựthật sẽ phơi bày! Em sẽ đón nhận nó, bình thản, nhẹ nhàng, không chút sợ hãi! Anh yên tâm!
Bình lặng, ôn hoà như gió. Ve vờn, thoang thoảng ấp ôm mây. Gió hiu hiu xoa dịu đám mây mù. Thương yêu. Chăm sóc.
_ Ừm! Giỏi lắm! Rồi nắng sẽ lên đẹp sau những cơn bão. Em hãy là mộtthân cây ngoan cường. Hãy hứng chịu lấy bão. Cấm em đổ ngã đấy!
_ Vâng. Em hứa! Em sẽ vượt qua tất cả! – Đôi mắt sáng, trong, kiên cường.
Hoàng Hiểu Minh rời khỏi ghế, bước đi đến cửa dẫn đến ban công.
Rèm trắng mềm mại tung bay khe khẽ. Đêm bên ngoài yên ắng trong giấc ngủ miên man. Ánh đỏ từ tháp truyền hình xa xa chớp tắt. Mùi nước hoa xịtphòng thoảng tản vào cánh mũi hai con người.
_ Ngày mai đi Malayxia. – Cánh môi hồng mịn thốt nhẹ nhàng.
Anh nhướn mày, bất ngờ:
_ Sao chứ? Em muốn tìm ai ở đó?
_ Sự thật.
Bước theo Minh, điệu bộ vồn vã cố che đậy:
_ Không được tự ý xuất ngoại, em đang thi hành nhiệm vụ.
Gạt phắt, khẳng định:
_ Không. Em muốn lật lại bí mật của 12 năm trước, cách đã khiến 35 sinhmạng của gia tộc Bạch Hàn biến mất chỉ trong một đêm. Em đang nghi ngờsẽ tìm được dấu tích của Angel.
_ Chắc chứ? Có nhất thiết phải truy đuổi tới cùng không?
_ Cần. Không thể để Viện trưởng Bạch ra đi trong oan ức. Cả những người vô tội. Họ không thể chết oan uổng được!
Alex nắm chặt lấy vai của thiếu niên, lắc nhẹ:
_ Vậy còn chuyện kia? Em không muốn biết à?
_ Em sẽ biết. Nhưng em muốn thanh thản tiếp nhận nó. Em đi đến nơi khiến trái tim em yên bình. Em sẽ trở về khi Red xác nhận điều đó. Em tinRed!
Alex nghiêng đầu, hỏi:
_ Malayxia? Em vì Hàn Băng?
_ Tên Red thối tha đó kín miệng kinh khủng, ngay cả em cũng không nói ra thân phận của cô ấy. Em muốn làm gì đó giúp đỡ Tiểu Bạch. Cô ấy quáthảm thương! – Tia mắt chôn kín, Minh phẳng lặng ngắm nhìn đêm khuya của phố thị qua ban công tầng 5.
Mây đêm đen đặc che khuất nền trời xanh tím. Một ngôi sao băng chảy rạch qua bầu trời. Tĩnh lặng.
Không có tiếng hỏi nữa, anh im lìm tựa lưng vào cửa đau đáu nhìn Hiểu Minh.
Nhóc con thật lạ! Đau không dám nói. Buồn không sẻ chia. Vui không mừngrỡ. Giận dữ không bùng nổ. Chai lỳ. Từ tốn gặm nhấm cảm xúc đó như thanđỏ trên vĩ nướng.
Anh cười khổ, cắn rứt, lo âu. Anh sợ đứa em mà mình yêu thương như ruộtthịt sẽ không gượng nổi sau điều vừa biết. Nhưng nó mạnh mẽ hơn anhtưởng. Nó cam chịu, bình tĩnh đón nhận, không nông nổi làm những điềuđiên rồ.
Em đau sao em không khóc? Em biết đó là bạn của em, nó phản bội em. Emtự dối mình để minh chứng là nó trong sạch. Lòng người hiểm độc, thâmsâu. Em chớ tin tất cả. Cho đi niềm tin quá nhiều thì thất vọng cànglớn. Hãy xem nó là đứa giả tạo đáng miệt khinh. Em đừng u mê trong lốisuy nghĩ thánh thiện đó nữa! Anh sẽ tìm sự thật cho em!
Nhím đứng xa xăm, run lạnh. Nhím cố thật ngoan cường. Ai biết rằng tim của nhím xù xì đang vỡ tan vì điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
_ Mai anh đi với em.
Cười nhẹ, lắc đầu:
_ Thôi khỏi, anh ở Việt Nam để làm chứng như em không tự ý xuất ngoại. Em về ngay mà! Malayxia đâu có xa!
Đôi mắt xanh lơ chớp chớp, có phần đồng tình. Rõ ràng anh không muốn Minh đi Malayxia.
_ Em làm mất sợi dây chuyền rồi phải không? – Mặt nghiêm, anh hỏi tiếp.
Đó là điều mà Minh sợ bị anh nhắc đến lúc này. Điều đó chả lợi lộc gìcho cậu. Mất nó, tương đương sẽ là hình phạt thoả đáng cho Minh vì tộibất cẩn. Cậu không được phép làm bảo vật đó.
Sợi dây chuyền đại diện cho quyền lực tối cao cho người đứng đầu gia tộc Stewart, và cả điều gì đó bí mật liên quan tới Angel mà cậu chưa biếtđược. Tồi tệ thật vì cái điều xui rủi khi đánh mất thứ quan trọng ấy lại xảy ra.
Xoa tay lên gáy, ngay vết xăm đen bí ẩn, Minh cúi mặt, ậm ừ:
_ Ờ…ừm…tại…ừ…
_ Sao? Nó đâu rồi! – Dò xét. Tính anh thích ngược tâm người khác.
Chụp tay lên cổ, xoa xoa, thói quen khi cổ bị mất đi sợi dây chuyền làm cậu bứt rứt, tay cứ chà sát vào làn da mỏng trên cổ.
_ Ờ…mất…mất rồi! – Thành thật khai nhận. Không vòng vo. Không chối biện.
Đây mới là nhím xù ngoan ngoãn mà anh luôn biết. Đứa trẻ anh đã trônggiữ từ khi nó mới chào đời, nó tập đi, nó bập bẹ tập nói, nó lớn, nóbiết chống đối anh. Nhưng chỉ cần anh nghiêm khắc thì nó sẽ ủ rũ như bồcâu cụp cánh.
_ Hay nhỉ? – Alex tặc lưỡi. Tất nhiên anh sẽ không phạt cậu vì anh đâuđủ quyền đánh quý tử của nhà Stewart. Người đủ quyền hạn đó là ngườinghe nhắc đã khiếp sợ _quản gia Steven. – Em hình dung sao nếu ngàiSteven biết chuyện?
_ Anh sẽ chịu đòn thay em và bảo do anh làm mất! – Minh long lanh nhìn anh, thơ trẻ, vô cùng đáng yêu.
Trợn mắt, cười mếu chết dở, nhéo mũi tóc nâu. Alex cứng đơ người vì câuđáp vô tư của cậu. Đúng là anh luôn là người chịu đòn thế cho Minh. Tạibản tính nghịch ngợm trời phú của nhóc con bướng bỉnh đó mà anh luôn bịno đòn.
_ Vui quá, em khôn thật đấy! – Ấm ức, con người mặc veston đen dỗi. – Anh mang tội tình gì mà phải gánh lỗi cho em?
Ép sát người rút vào kẹt cửa, mắt đỏ nâu sợ bị nhéo mũi lần nữa
_ Hức, em không quỳ gối ở sân trượt băng học thuộc quyển từ điển Anh -Hàn nữa đâu! Lần đó mới làm rơi thôi mà đã thế. Lần này thì có thể tănghình phạt nặng hơn là chết chắc!
_ Có gì đâu. Lần trước ở sân trượt băng thì lần này ông ấy cho em tắmnắng ở Sahara đến khi thuộc quyển Bách khoa toàn thư thôi mà! – Tỏ ý hùdoạ, Alex nghiêm trọng vấn đề hẳn lên.
Chân mày nhíu lại khổ tâm, Hiểu Minh tròn xoe mắt:
_ Tim của ngài Steven đúc bằng bê tông cốt thép phải không? Ông ấy làm quản gia hay là giám ngục vậy?
Con người đối diện tỏ ra vô trách nhiệm:
_ Ai mà biết! Em đi mà hỏi ông ấy đi! Nói chung em làm sao miễn tìm được sợi dây chuyền lại thì thôi. Nếu không…tự biết hậu quả.
Vò đầu, bứt tóc, nghĩ loạn xạ:
_ Biết nó ở phương trời nào mà tìm!
_ Chắc là ở vòng vòng Việt Nam thôi, đâu có xa xăm gì! – Anh nheo mắt, cố chọc cho nhím vui vẻ trở lại.
Cáu gắt, Minh xụ mặt:
_ Đi chết đi! Vòng vòng Việt Nam. Kiếm tới tết Cônggô không biết đã ra chưa nữa!
_ Quang Huy lấy phải không? – Anh hỏi. – Muốn lấy lại không?
_ Tất nhiên là muốn! Hỏi thừa. – Đôi mắt nâu khẽ sáng lên lấp lánh, giọng vẫn cố tình lạnh tanh.
Gió khẽ khàng lướt vào ban công, mang theo hơi nóng nhè nhẹ của đêm hè,lả lơi chòng ghẹo đến hai chàng trai đứng nơi lang cang tầng 5.
Anh gãi gãi đầu, nhíu ấn đường, từ tốn:
_ Nhiệm vụ của một vệ sĩ cao cấp đi điều tra lai lịch của đối tượngtrước cả khi thiếu gia yêu cầu đã giúp anh tổng kết được một số thôngtin của ngài đạo diễn Quang Huy đó. Em muốn nghe chứ?
_ Nói đi. – Minh buồn chán trả lời. Nỗi đau trong tim dần lắng xuống,cậu hiểu, Alex rất thương cậu. Nếu cậu cứ ủ dột, khủng hoảng tiếp tụcthì anh ấy sẽ rất lo lắng. Vì anh, cậu cứ cười, dù dối lừa nỗi đau nhưbị móng vuốt sắc nhọn của một chú mèo khó ưa đang cào cấu tâm can mình.Cứ thật ổn định. Thật bình thản.
Alex đưa tay vào trong túi, lấy chiếc điện thoại ra. Dữ liệu được anh lưu trong ấy.
Hoàng Hiểu Minh tựa lưng vào lang can. Bóng tối vuốt nhẹ hình hài cậutrở nên sậm đen. Tóc nâu lất phất trong gió hanh. Có một rặng mây đangtản dần ở chân trời, để lộ ra vài ngôi sao Mai chớp loé.
_ Ứm…ừm…ưm… – Anh hắng giọng, giơ điện thoại đọc thông tin. – Anh đọc nhá!
_ Dạ. – Tiếng thở hắt ngao ngán.
_ Tên: Phạm Quang Huy.
Birthday: ngày cô hồn các đãng 15-7
Tên thường gọi: Cu Tũn.
Tốt nghiệp: Viện Cao học Nghệ thuật California.
Nghề nghiệp: Director.
Phim đã từng đoạt giải thưởng quốc gia, quốc tế: Á! Có ma! ; Vợ tui tégiếng ; Đứt thắng, văng răng ; Công chúa lòi sỉ và Hoàng tử răng hô ;…
Tên cha: Phạm Văn Lượm.
Tên mẹ: Lê Thị Mót.
Nguyên quán: dưới chân cầu Ba Cẳng. (Đối diện khách sạn Cõi Lãng Mạn,bên trái là quán ăn Cõi Phiêu Diêu, bên phải là bệnh viện Cõi Mơ Hồ, sau lưng là nghĩa trang Cõi An Lạc).
Tiền sử bệnh án: từng bị lác lang ben, lác đồng tiền, trĩ nội, trĩ ngoại, mề đai, quáng gà,..
Tiểu sử phát triển: lúc mới sinh nặng 2.3 kg, trên đầu có 567 sợi tóc,mắc hội chứng biếng nói, chỉ bất ngờ nói được vào năm 3 tuổi sau khinghe tiếng rao của ông bán cà rem,…
_Stop. Làm ơn đừng đọc nữa!… Phì… Ha ha! – Minh không nín cười được, ôm bụng lăn lộn. -… Ha ha ha… Hì hì hì… Ha ha… – Cậu bụm miệngcười ngất.
Alex ngẩng đầu, ngơ ngác:
_ Hả? Sao thế? Anh đang đọc mà! – Nhìn thấy vẻ thoải mái của nhím bé nhỏ mà anh cũng lúm liếng vui lây.
– Hơ hơ, chịu cười rồi hả nhóc?
Minh vẫn cười, thanh nhã và trong trẻo như đoá bồ công anh tan trong nắng hạ, mặt đỏ gay, xua xua tay:
_ Xin anh! Buồn cười chết! Ha ha! Tha cho em!
Gương mặt tiu nghỉu, đôi mắt xanh biếc như biển dỗi nhưng thấp thoáng niềm vui nho nhỏ.
_ Có sao thì anh đọc vậy thôi mà!
_ Lão Huy mà nghe xong thì anh die chắc. Dám lôi chuyện từ thời lão còn ngồi bô ra kể, anh cũng hay thật!
Khoanh tay vào vào nhau, Alex bị hấp lực của nụ cười sáng lạn kia làmtâm hồn phơi phới. Ít ra anh biết cậu vẫn còn là mây trắng xinh xẻo, mây trắng hồn nhiên, mây chưa biến chất hoàn toàn.
_ Hờ hờ, em còn cười được ư? Cứ tưởng cu cậu nhà mình bị liệt mặt rồi chứ!
_ Liệt con khỉ! – Bĩu môi, phụng phịu. – Anh cố tình trêu em!
Bật cười thành tiếng không kiềm chế, chiếc veston véo má của nhóc bướng. Thâm tâm anh ấm áp lạ kì. Từ nhỏ, là cô nhi. Không gia đình, khôngngười thân, không tài sản. Nếu như chủ tịch Ryan không nhận anh là connuôi thì e rằng anh đã không sống được tới ngày hôm nay. Anh đã hứa vớiông sẽ chăm sóc cho nhím con thật tốt, yêu thương cậu như em trai củamình. Thấy nhím đau anh cũng xót, thấy nhím buồn anh cũng lo, nhím vuithì anh hạnh phúc, còn nhím tức giận anh sẽ là gối cho nhím xả tức. Ấyvậy mà nhím nhỏ chỉ thích làm anh lo lắng hơn hạnh phúc. Nhóc con cứ ưutư như một ông cụ non. Có lẽ, già đời quá sớm khiến em ấy đã mất đi niềm vui thơ trẻ của mình. Nhiệm vụ của anh là níu kéo lại chút hồn nhiêncòn vương, để cậu bé thật bình ổn, thật giống một người bình thường.
_ Thôi, làm ơn. Đưa profile đây em tự xem. Nghe anh đọc nữa thì sẽ đứtruột mất! – Nguầy nguậy lắc đầu, cậu đưa điện thoại của mình cho anhtruyền dữ liệu.
Xa xăm ở chân trời đang hửng lên sắc tím trong hơn. Trên trời khôngnhiều sao bằng những ánh đèn không tắt của thành thị. Có tiếng gõ lốccốc của một thằng nhóc rao bán hủ tiếu gõ, cả tiếng lanh lảnh của ngườigánh hàng rong len lõi trong màn đêm.
_ Em còn một tội nữa, em biết không? – Anh vừa truyền dữ liệu, vừa thông báo.
Hiểu Minh quay mặt sang, chớp chớp:
_ Sao ạ?
_ Ở Sunny Hot em đã làm gì? Bao nhiêu vi phạm kể ra, bằng tư cách một trinh sát nhá!
_ Ờ… Đua xe trái phép, tổ chức cả cược phi pháp, phá hoại tài sản công cộng, đánh người gây thương tích, gây mất trật tự nơi côngcộng,…và… – Tuôn một lèo, vanh vách.
Anh trả điện thoại lại cho Minh, chống hông:
_ Và gì nữa? Tự thú trước bình minh đi!
_ Và…và… – Minh chần chừ, bứt bứt ngón tay đắn đo. – Và…sự dụng… “Ảo ảnh đoạt hồn”.
Alex liếc nhìn Minh, chút phẫn nộ gắt gỏng:
_ Em thừa biết đó là chiêu thức cấm chỉ được huấn luyện cho sát thủ. Nónguy hiểm thế nào em hiểu rõ mà. Không chỉ gây nguy hiểm cho nạn nhân mà nết sử dụng không đúng kĩ thuật thì chính em cũng bị thương không?
Đôi mắt nâu đỏ vò vò tóc, ái ngại:
_ Tại lâu rồi không tập nên mới mượn họ thử nghiệm tí thôi mà!
_ Thử nghiệm! – Anh cốc đầu nhím xù. – Thử nghiệm thế hả? Em muốn giết người à?
_ Ái da! – Nhím xoa đầu, nói. – Em biết lỗi rồi mà. Đừng đánh em!
Anh chống hông, õm ờ:
_ Tại lâu rồi không đánh người nên mới mượn em thử nghiệm tí thôi mà!
Thua với giọng điệu đốp chát của Alex, Hoàng Hiểu Minh chỉ biết cúi đầuhối lỗi, lặng im nghe anh giảng giải đạo lý. Chỉ có anh mới quan tâm cậu như thế. Chỉ có anh mới trừng mắt vẫn làm cậu sợ hãi thế đến vậy. Dùtrước giờ cậu vẫn thường bị trách phạt từ tổng quản gia Steven nhưngđiều đó vẫn không làm cậu khuất phục. Đòn roi đối với một đứa trẻ chỉlàm nó thêm lỳ lợm. Cái đau ngoài xác thịt có hề hấn gì. Đau thì rưngrưng một chút, hết đau thì thôi. Cắn răng chịu vài roi thì có nề gì. Dần dà, sẽ không còn biết đau. Da sẽ chai cứng. Da bướng bỉnh như tâm hồn.Cái tê tái, tím bầm trên da sợ không còn nghĩa lý gì nữa. Và trái timcon người ta cũng xơ cứng thành đá. Đá thì không biết đau.
Như đá khô cằn, chỉ có cơn mưa đủ mát lành để mòn dần sắc cạnh của đá. Liệu cơn mưa nào đủ sức tưới mát tâm hồn cậu?
_ Em chuẩn bị hành lý để mai đi chưa?
Minh gật đầu:
_ Quần áo em vẫn giữ trong vali một ít.
Anh vỗ vai, trìu mến:
_ Thôi, nghỉ ngơi đi. Dù không ngủ được thì cũng để cho mắt nghỉ mộtchút. Em không được dùng thuốc an thần nữa đâu. Anh đã tịch thu lọ thuốc của em rồi.
_ Hả? Sao lại tịch thu? Em sẽ không ngủ được đâu.
Chàng trai Tây Dương cho tay vào túi, đi vào trong phòng:
_ Thuốc an thần không tốt cho trẻ em, không nên lạm dụng.
_ Em vị thành niên rồi mà! – Cậu lẽo đẽo theo sau. – Nè, Alex, trả đi mà!
_ Never. Đi ngủ, nhanh! – Alex lúc lắc ngón trỏ, không hài lòng. Anh đẩy Hiểu Minh về phía giường.
Nhím xù nài nỉ, mặt nhăn nhó:
_ Em sẽ hạn chế dùng mà! Trả cho em đi mà!
_ No. – Vẫn cương quyết. – Ngày mai anh sẽ đưa em đến sân bay, kiểm tra visa và vé cẩn thận đi.
Bất mãn. Dỗi hờn. Giận lẫy. Nhím đuổi anh:
_ Thấy ghét, đi ra ngoài đi! Không cần anh lo nữa! Đi đi!
Đôi mắt xanh ấm ức:
_ Phũ phàng quá vậy? Nè, mai em muốn ăn sáng gì nào? Mì ý? Trứng ốp la? Bò kho? Pizza? Bít tết? Hay Noodle Soup?
_ Phiền quá! Đi ra! – Minh ra sức đuổi người vệ sĩ lôi thôi của mình ra ngoài.
Alex bị đẩy ra tới cửa, líu ríu réo lại:
_ Này, này, anh chưa nói xong mà! Em muốn ăn gì? Nè!
Cửa đóng. Khoá trái. Sự mạnh bạo của âm thanh cửa đóng va vào không khí thành âm thanh khô khốc.
Nhím vùng vằng xua đuổi anh ra ngoài. Nếu không có những liều thuốc anthần thì chắc rằng đêm nay cậu sẽ thức trắng. Như nghiện nó, vì chỉ cónó giúp cậu chìm vào giấc ngủ thật an bình. Sẽ không có ác mộng, khôngtrằn trọc. Điều mà cậu luôn hứng chịu hằng đêm.
Gương mặt trở về một nét lạnh thân thuộc. Các cơ mặt giãn ra, phẳng lì.Đôi mắt nâu mệt mỏi tựa lưng vào tấm cửa gỗ, nặng nề thở.
Giả tạo vẻ tự nhiên thật khó khăn. Phải cười, phải mang chút nhí nhảnh, phải tỏ ra nhỏ bé, phải cố đậy đi cơn u ám trong lòng.
Điên mất thôi. Cậu sẽ điên về cả mọi chuyện của tối nay. Dòng tin nhắnlúc 0 giờ 30 phút của người bạn cũ đã khiến cậu chết lặng trong bànghoàng.
Nếu như người ta tin tưởng nhất lại là kẻ dối lừa ta; người ta tín nhiệm nhất là kẻ bán đứng ta; người ta quý trọng nhất lại là kẻ thù của tathì lúc đó ta phải làm sao? Tại sao lại ép nhau đứng trên hai thái cựcđối lập nhau như thế? Tại sao phải tàn sát, lợi dụng nhau thế này? Tạisao lại giả vờ bảo bọc cậu trong một tình cảm cứ nghĩ bền đẹp như keosơn rồi lại tàn nhẫn phá huỷ nó không chút ân hận? Tại sao lại tặng cậunhững viên kẹo ngọt ngào rồi vụt chốc quay lưng hất tung nó và chà đạpkhông tiếc thương?
Tình bạn là thế ư? Thân thiết và mưu tính? Nghĩa khí và bán đứng? Tin tưởng và lợi dụng? Đó là bạn? Là đứa-bạn-tốt-của-cậu.
Niềm tin bị sỉ vả tới cùng cực. Hi vọng bị đạp bỏ dưới những vết giàycủa đứa mang tên “bạn tốt”. Cố biện minh để giữ lại quan niệm tin tưởngnó không phản bội thì chỉ thấy bản thân mình phủ ngập một màu dối trá.
Minh mỏi mệt trở vào trong phòng. Soát lại những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi.
Mở tủ quần áo, kéo vali ra kiểm tra lần cuối. Trong hành lý của cậu rấtít quần áo. Vali nhẹ tênh chứng tỏ chuyến đi chỉ ngắn ngày.
Ánh mắt lại vô tình gặp lại chiếc hộp carton màu xám bạc, vuông vức, cũkỹ. Nó nằm khuất trong góc, cô đơn, u uất một mình_như chủ của nó.
Dũng khí không biết từ đâu dồn đầy trong huyết quản của Minh. Không chần chừ, không lo sợ, cậu nhấc chiếc hộp ra khỏi tủ.
Mở nhanh nắp hộp với vẻ quả quyết tự nhiên ùa ngập lòng. Bỗng nhiên cậu muốn thấy sợi ren lụa màu thiên thanh_kỉ vật của mẹ cậu.
Lại đặt chiếc hộp lên giường. Hơi thở nhè nhẹ. Đôi mắt cậu trân trân dán vào chiếc hộp.
Trời tối. Phòng không bật đèn. Ánh đèn ngủ vàng hắt vào gương mặt Minhnổi lên những góc cạnh sắc nét. Chiếc hộp trở hoá thành màu xám sậm.
Mở hộp. Mạnh dạn, không e dè. Dường như đã suy nghĩ thấu đáo con ngườita sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Cách để đối mặt với sợ hãi là hãy cứ nhìnthẳng vào nó. Cứ ngang nhiên mà nhìn vào thứ mà mình thấy sợ nhất, dầndần, nỗi hoảng sợ sẽ tiêu biến_tan đi nhờ sự dũng cảm và nhìn nhận vàođiểm yếu nhất của bản thân mình. Điều đó sẽ giúp ta khắc phục được nhược điểm lo sợ một điều gì đó.
Hiểu Minh đối mặt với nỗi sợ của mình: quá khứ. Mím nhẹ môi, cậu đưa tay vào chiếc hộp bám đầy mùi không khí cũ kĩ.
Sợi ren lộ diện ngay trong cái nhìn đầu tiên, thanh thoát, dịu dàng, ấm mềm như hơi thở của mẹ.
Đưa tay nâng niu nó khỏi hộp, trân trọng, nhẹ nhàng. Tay còn lại đóngnhanh nắp hộp như nhốt chặt những mảng ký ức còn lại ngoan ngoãn ngủyên. Sợi ren nhu mì quấn quanh tay Minh. Đôi khi những vật vô tri gắnliền với ký ức lại cho cảm giác như chúng là hiện thân của những linhhồn thân quen đang náu ngụ.
Đôi mắt chứa chan yêu thương, trầm lắng âu yếm hướng tới kỉ vật. Áp sợiren xanh lên má, bóng tối làm nó trở thành màu xanh tối như nước biểnđêm. Vệt máu đen xỉn ở cuối đuôi sợi ren cứng đờ.
Ngoài màn đêm, gió lay nhẹ, thổi dạt những ụ mây to lớn tan tác. Nhữngánh sao lại mọc lên, nhấp nháy. Ngôi sao “Mẹ” sáng rõ, tinh anh, toả ánh sáng dịu hiền từ vũ trụ đến soi rọi cho sinh linh đang dõi theo nó.
Trầm lặng trong màn không khí u tịch, đôi mắt màu pha lên đỏ chất chứanỗi đau thương không che giấu. Tim đau, quặn lên từng hồi.
Ai đã nghĩ rằng nước mắt như mạch nước ngầm, cứ chảy, và sẽ có ngày khô cạn?
Không đâu!
Nước mắt là đặc ân của tạo hoá dành cho con người. Không ai lại khôngbiết khóc. Không ai mất nó được. Tuyến lệ ai đó suy kiệt vì đã khóc quánhiều, ai nghĩ là sẽ không còn nước mắt để khóc nữa? Ai bảo thế?
Sai rồi!
Chỉ do người ta giỏi ngụy tạo. Người ta chỉ khóc khi cô đơn, khi người ta thấy mình nhỏ bé nhất.
Nước mắt tuôn giàn giụa, không cần giấu giếm, kiềm nén, không cần cố tỏra lạnh nhạt. Nước mắt của thiên sứ thuần khiết đang tuôn rơi, ướt đẫmthấm vào sợi ren mặn đắng.
Yếu mềm. Bất lực. Rối bời. Nhím khóc. Khóc không cần quan tâm đến gì.Nhím đã kiềm chế quá lâu. Nhím mệt lắm rồi. Nhím phải khóc.
Nhím thốt khe khẽ trong cổ họng, run rẫy khóc, tiếng nói nhỏ xíu chỉ đủ mình cậu nghe:
_ Hức…hức…mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm! Sao mẹ lại mất chứ? Sao mẹ lại bỏrơi con mà đi? Mẹ không thương Edwart sao? Mẹ ghét Edwart lắm sao? Conhứa con sẽ ngoan mà! Con sẽ nghe lời mẹ mà! Con sẽ không bướng bỉnh mà!Đừng bỏ con!
Đau. Đau lắm. Điều gì đau bằng tình mẫu tử bị chia lìa? Tại sao cậu phải hứng chịu nỗi đau đó khi còn bé nhỏ như thế? Mảnh tâm hồn non nớt suysụp, tan vỡ, khép kín, chôn vùi đi đau thương luôn hành hạ tâm can cậutrong dằn vặt, xót xa.
Nhím run giọng, đáy mắt ngập tràn nước. Ánh nhìn hướng ra cửa sổ xa xăm. Nơi ngôi sao của Mẹ vẫn tinh khôi chiếu rọi, sáng dịu như ánh mắt mẹhiền.
Vũ trụ lặng im, mênh mông như một chiếc củi sắt kiềm *** chúng sinhtrong ở đó. Chia li tình thâm, giở trò đùa ghẹo số phận của con người.
Vũ trụ xấu xa, nó đã mang đi những linh hồn treo tít ở những chân trờixa xôi. Bắt chúng là những ngôi sao để mãi mãi cô quạnh một mình.
Tàn nhẫn thế thôi vũ trụ ơi! Mi không thấy bản thân mình quá ác độc sao? Chia rẽ con người ta thì mi sẽ được lợi ích gì? Sao mi không trả lời?Sao mi mãi im lặng? Mi đang cười mỉa mai loài người khốn khổ đang bị minắm giữ đó ư? Phải, mi giỏi lắm, mi đã thành công rồi đấy. Mi cứ kiêuhãnh cười trong nỗi đau khổ của người khác đi. Loài người sẽ nguyền rủami suốt đời là kẻ đơn độc. Rồi mi sẽ chết rục trong cằn cỗi, chết trongchính sự tàn độc của mi. Cứ cười nữa đi! Mi chỉ là kẻ chiến bại. Có mộtthứ mi mãi mãi thua con người, mi biết không? Đó là Tình yêu. Mi cókhông?
Cười nữa đi hỡi những linh hồn tàn lụi. Rền la nữa đi đến nơi sâu thẳmtrong lòng đất có thể nghe thấy. Một thiên thần chấp nhận đổi đi đôicánh trắng để hoà mình vào vũ trụ. Nó thề sẽ giết sạch kẻ phá nát cuộcđời nó. Hãy kêu la để tiếng kêu đó vọng đến tai của thiên thần nhỏ bé.Vì có ai chắc rằng…đã là bóng tối, liệu có quay trở lại được?
Ngôi sao lặng lẽ chiếu mình xuyên qua ô cửa, ánh sáng chảy dài như nướcmắt đang lăn trên nền trời tối đen, tê tái ghim vào giác mạc của ngườithiếu niên một vết hằn rạn nứt.
Ký ức như sao băng chảy vội, rạch ngang tâm trí phũ phàng đến toé máu.Những kỉ niệm càng đẹp, càng êm đềm khi hồi ức lại chỉ càng thêm tiếcnuối, thêm đớn đau lòng.
_ Hức…Mẹ ơi, giúp con với! Con phải làm sao đây? Sao cậu ấy lại nhưthế? Mẹ tin không? Không tin phải không? Con cũng vậy! Con không tinđâu! Không đâu! Mẹ biết cậu ấy hiền như thế mà! Cậu ấy còn là em traicủa con nữa mà! Sao thế? Sao chớp mắt lại là kẻ thù của con? Tại sao cậu ấy lại dính dán tới cái chết của mẹ? Mẹ ơi, nói cho con biết đi! Conđiên mất mẹ ơi! Hức…hức…hu…
Điên rồ. Kẻ điên là cậu. Cậu đang van xin gì thế? Phải chăng cậu lạimuốn phủ nhận sự thật này? Sao cậu mềm yếu vậy? Hay do cậu quá trântrọng kỉ niệm? Cậu là người hoài niệm. Cậu thích sống với những ký ức.Và cậu sẽ như thế nào nếu biết ký ức kia chỉ là một màn kịch đã sắp đặttừ lâu của gã vũ trụ không có trái tim?
Ngã dài trên nệm ấm, tay nắm chặt sợi ren xanh, nước mắt lăn dài trênmá. Mệt mỏi, Minh đặt sợi ren lên ngực mình, hơi thở cay xè, nhấm nhápvị mặn trên môi. Co ro như hình dạng loài tôm, như cố cuộn mình trốn một góc tựa thời trẻ dại, đôi mắt kia ngắm nghiền không dám mở, đôi mắtđang ướt nhoè lệ. Hàng mi rậm rung rinh. Tim đập_dấu hiệu của sự sống.Não chết mòn_vì ai đó phải không Minh?
Cậu nâng niu chi cái quá khứ giả tạo? Cậu yêu quý chi cái con người đóthật nhiều để rồi đây cảm thấy tim mình đau đến thế? Cậu đừng nhớ nữamà! Cậu đừng yêu thương nó nữa_đứa trẻ mang đôi mắt xanh lục xinh đẹp.
Đừng nuối tiếc Minh à! Giấc mộng tan rồi! Tỉnh lại đi!
Hết rồi!
Bạn bè?
Hết rồi!
Anh em?
Hết rồi!
Lời hứa?
Hết tất cả rồi!
_ Vĩnh biệt đôi mắt lục ngọc giết chết hồn tôi! Tôi sẽ giết chết cậu trong tim tôi! Kẻ dối trá! Lời hứa à? ĐỒ PHẢN BỘI!!!
Đâu đó trong không gian lại vang lên những âm thanh cuối cùng. Âm thanhcủa kẻ đã chôn vùi cậu trong thù hận. Âm thanh của quá khứ. Chết rồi!Tim cậu chết thật rồi!
Đôi mắt xanh lục giết chết hồn ai?
Trong kí ức của cậu.
Anh Quốc một mùa đông lạnh giá.
Nhím xù ở bên mẹ. Cái lạnh se sắt của ôn đới khiến đứa trẻ 10 tuổi lạnh cóng, gò má đỏ hồng, lập cập run.
Mùa đông lại đến, mẹ lại đan áo len. Cậu sẽ lại được cuộn mình trong lớp áo len ấm áp của mẹ.
Chống cằm say sưa nhìn mẹ đan len, bên cạnh mẹ và cậu là đôi mắt lụcthẳm như rừng đêm đang nũng nịu nghịch ngợm quấy phá những cuộn lennhiều màu sắc.
_ Dì ơi, dạy con đan len đi! Dì đan đẹp quá! – Mắt lục trầm trồ ngưỡng mộ mẹ của nhím.
Mẹ dịu dàng xoa đầu cậu bé ấy, đôi mắt mẹ mang màu tím buồn xinh đẹp động lòng người. Cười hiền dịu:
_ Cún nhỏ, con trai sao lại thích đan len hả con?
Mái tóc xoăn mun của con người kia lúc lắc, cười tít:
_ Con muốn mai mốt lớn đan khăn choàng cho bạn gái cơ.
Mẹ bật cười thích thú, hôn má cún con.
_ Ôi, bé thế mà đã lo sớm. Mai sau con sẽ trở thành chàng trai đáng yêu lắm đây!
Nhím nhỏ ghen tỵ, bĩu môi, tách cún và mẹ ra:
_ Không được! Mẹ phải dạy cho con trước. Phải dạy con trước cậu ấy. Mẹ dạy con móc sợi ren giống như sợi ren trên tóc mẹ đi!
_ Sợi ren xanh này sao con? Do ba con móc tặng mẹ mà! Con muốn móc nólàm gì? – Mẹ ôn nhu vuốt cái má lạnh cóng của nhím xù, thương mến xoađầu cậu.
Những bông tuyết đầu tiên nhẹ nhàng rơi ngoài trời. Thu lẳng lặng thayáo trắng cho đông sang. Ngôi nhà ấm áp bởi ngọn lửa bập bùng trong bếpsưởi.
_ Con muốn đan cho vợ con! Chỉ tặng riêng cho vợ con thôi! Hì hì. – Nhím ngây ngô nói, tay tinh nghịch vân vê sợi ren màu thiên thanh trên tócmẹ.
Cún con ôm chầm lấy mẹ, nhõng nhẽo:
_ Không chịu! Dì phải dạy con đan len trước, con muốn tặng bé Kẹo Bông của con!
_ Không, tớ muốn có ren xanh tặng vợ Bell của tớ trước. Không cho cậu ôm mẹ của tớ! Buông ra đi này! – Cậu ganh, đẩy mắt lục ra xa.
Cún nhỏ bướng bỉnh, vẫn cố ôm xiết lấy mẹ của nhím xù:
_ Hứ, dì cũng như là mẹ của tớ mà! Sao tớ không được ôm chứ? Mẹ ơi, dạy con đen len nè!
_ Không cho cậu giành mẹ của tớ! Mẹ ơi! Buông mẹ của tớ ra!
_ Không buông, plè!
_ Buông ra!
_ Không chịu!
Hai nhóc con giằng co lấy người mẹ xinh đẹp. Khoảnh khắc vô tư nhấttrong cuộc đời nào ai ngờ sắp vỡ vụn thành những mảnh thuỷ tinh nhỏ bé?
Người mẹ bật cười. Sợi ren xanh yên vị trên mái tóc đen huyền. Người phụ nữ đó lần lượt hôn hai đứa bé dễ thương bên cạnh. Một đứa trẻ là númruột bà hết mực yêu thương, trong sáng, thuần đơn như mây trắng. Một đứa cháu bà thề yêu như con ruột, hiểu chuyện, tinh khôi như băng tuyếtngoài trời. Hai đứa bé thật quá hồn nhiên, một tuổi thơ ước chi sẽ mãibình lặng như thế. Dù có ra sao đi nữa thì tình cảm giữa hai đứa bé sẽmãi bền đẹp thế này.
_ Thôi nào. Bé con của mẹ, cún là em trai của con. Con không được ănhiếp em đâu! Ngoan nào, đừng tranh giành nữa mà! Hai đứa đều là con củamẹ mà! – Mẹ vỗ về, dụ ngọt.
Nhím bé con phụng phịu, rưng rứt:
_ Oa, cậu giành mẹ của tớ! Không muốn đâu!
_ Hì hì, Black nhõng nhẽo kìa! Lêu lêu! – Cún thè lưỡi trêu chọc.
Mẹ thương yêu ôm hai đứa bé vào lòng, ôn tồn vuốt tóc con trẻ:
_ Hai cái đứa này, cứ nũng nịu suốt. Hi hi, không biết mai sau đứa nào sẽ có vợ trước đây?
Mắt lục từ rừng đêm nhanh nhảu:
_ Tất nhiên là con rồi!
Nhím cãi:
_ Là con cơ.
_ Không! Con sẽ lấy vợ trước!
_ Con trước mà!
_ Con trước!
_ Con sẽ lấy trước.
_ Ha ha, thôi mà! Hai cái thằng nhóc này!
_ Con phải lấy vợ xinh đẹp như mẹ thì mới chịu.
_ Con cũng thế!
_ Ai cho cậu bắt chước tớ?
_ Tớ bắt chước hồi nào? Vợ của Black đương nhiên phải đẹp rồi! Nhưng mẹ của Black vẫn là người đẹp nhất!
_ Vợ của cậu sẽ xấu hơn vợ của tớ!
_ Xì, mơ đi!
_ Xấu hơn nhiều!
_ Mẹ, cún ăn hiếp con!
_ Hai đứa đừng gây nữa mà!
_ Oa! Nhím đánh con!
_ Nhím xù, con không ngoan!
_ Oa, mẹ ơi cún đánh con!
_ Cún, không được đánh anh!
_ Oa, oa, oa… Không chịu đâu! Cún đánh tớ!
_ Anh Black đánh con kìa! Hức…hức…
_ Ôi lạy Chúa, trật tự nào các con!
_ Oa, oa, oa.
_ Hức…hu…hu…
_ Haizz… Mẹ vô phương với hai đứa…
_……
_……..
Gió đông khe khàng lướt theo tuyết trắng. Cây rũ lá bị sắc bạch rắc lênmềm mượt. Trong ngôi nhà xinh xắn, có những tiếng nói như tinh linhtrong trẻo đã thay than hồng sửa ấm mùa đông.
Quảng trường trung tâm.
Lễ giáng sinh đã đến. Những người hào hứng đón giáng sinh an lành trong mùa đông giá lạnh.
Quảng trường đầy ắp người dù bầu trời đang đổ tuyết nhè nhẹ. Lễ thắp đèn giáng sinh sắp được diễn ra. Mọi người tụ hội cùng nhau. Cái lạnh bịxua đi bởi những bàn tay đang nắm chặt lấy tay. Chào mừng ngày Chúa đãchào đời.
_ Black ơi, Cún ơi, hai con cười lên nào. Chỉ mẹ xem cây thông lớn đang ở đâu? – Mẹ nhìn thấy hai đứa trẻ qua ảnh truyền từ máy camera. Bà đangquay lại những hình ảnh đáng yêu của lũ nhóc.
_ Mẹ ơi, lại đây chơi này! Đẹp quá! Mẹ ơi đẹp! – Nhím hào hứng, cùng nắm lấy tay mắt lục, chỉ về cây thông to lớn sáng rực đèn.
Cún cũng vẫy vẫy tay, vui vẻ:
_ Mẹ lại chơi với con đi! Anh Black quay phim về mẹ và em với!
_ Mẹ đưa máy quay cho con đi nào! Mẹ lại với cậu ta đi! Con sẽ quay chohai người! – Nhím ôm lấy người mẹ vòi vĩnh, đòi thay mẹ quay phim.
Mẹ cười yêu chiều, đưa máy cho nhím xù, bước đến cùng cún nhỏ.
Mẹ xinh đẹp. Chiếc Jacket đỏ dài đến gối. Tóc vẫn thả dài và thắt nơđiểm trang bằng sợi ren xanh. Trông mẹ như nữ thần tuyết xinh đến muônngười ngưỡng mộ.
_ Cún, mẹ, hai người làm cái gì đó thật vui đi nào! Cười lên! Ha ha, mẹgiả tuần lộc đáng yêu quá! – Nhím say sưa nhìn vào camera, nụ cười hạnhphúc.
Trước mặt, đôi mắt lục và mẹ vẫn vui vẻ tạo dáng để nhím quay phim.Tuyết điểm nhẹ trên mái tóc cả hai. Mũi hồng hồng, ai cũng như thỏtrắng.
Có ai ngờ rằng mưu tính đã bày ra từ trước?
Cún đang chơi cùng mẹ. Bất ngờ, cậu vùng ra khỏi tay mẹ, tự dưng chạy ùa ra đường lớn.
_ A, đồng xu gì mà đẹp thế? Hi hi.
_ Cún, con chạy đi đâu thế? Nào, đừng chạy ra đường, nguy hiểm lắm con!
Cún đuổi theo một đồng xu màu vàng lấp lánh đang lăn lông lốc trên mặtđường. Đồng xu dừng lăn ngay giữa lộ. Cún nhặt nó lên, tăm tia.
_ D. I. E? Là gì vậy ta? – Cậu nhìn chằm chằm vào đồng tiền trên tay, quên mất rằng bản thân đang đứng giữa đường.
_ Này, hai người chạy đi đâu thế? Này, cún chạy đi đâu vậy? – Nhím vẫn nhìn vào màn hình. Ngơ ngác.
Một chiếc xe chạy như ma đuổi ập tới. Nhắm thẳng đến cún nhỏ mà tông.
_ Bé con! Cẩn thận! – Mẹ hét lên, chạy đến chỗ của cún.
Camera trên tay, nhím chỉ biết đứng yên như trời trồng.
“VÙ…RẦM… RẦM…KÉTTTTTTTTTTTTTT………”.
Thời gian ngưng động. Cảnh quang nhoè đi trong mắt. Tuyết lấp phất rơi.
Người phụ nữ ngã dài trên tuyết lạnh. Tóc xoả rũ rượi. Sợi ren như tảo uốn dịu dàng. Tuyết đỏ…hay máu của mẹ đỏ?
Thình thịch! – Tim đứng yên, muốn nhảy xổ ra khỏi ngực.
Xôn xao. – Mọi người đang bu đông dần bên xác người phụ nữ đang ôm chặt lấy bé trai bé bỏng.
Nhím mở to mắt. Hình ảnh trong camera truyền đến não. Giác mạc đổ máu đỏ theo tuyết đỏ.
Lạnh.
Ngơ ngác.
Chết lặng.
_ MẸ ƠIIII!!!!!!!!! – Cậu vứt cả máy quay. Chạy như điên. Mẹ nằm trêntuyết. Cún nép trong lòng mẹ, trán đổ máu thấm vào màu Jacket đỏ.
Cơn đau nào đang xé nát đồng tử của nhím con bé nhỏ?
_ Mẹ ơi! Tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ơi! – Cậu ôm chầm lấy mẹ, gào thét.
Tuyết làm da người ta lạnh cóng. Tại sao nó cũng làm tim ai kia trở nên lạnh cóng?
_ Mẹ ơi! Cún ơi! Hai người tỉnh dậy đi mà! Đừng đùa nữa! Tỉnh dậy đi! – Nhím khóc. Nước mắt đông đặc thành tuyết.
Gió lạnh thổi vào người nhím nhỏ. Đơn độc. Hoang mang. Đâu đó nghe tiếng còi xe cấp cứu đến gần.
Khóc.
Sợ hãi.
Gào thét.
_ Mẹ ơi!
_ Cún ơi!
_ Đừng bỏ con mà! Mẹ ơi!
_ Mẹ ơi!
_ Mẹ ơi!
_ Mẹ ơi!
_ ……
_ ……
_ ……
Tiếng nói lạc dần trong cổ họng. Khàn đặc giọng.
Cơn gió nào xé nát áng mây xanh?
Mây rũ rượi. Tan tác. Vô định.
Có một cơn gió đã đi xa cuộc đời mây…..
*
_ Mẹ ơi, đừng rời xa con mà! Mẹ ơi! – Minh vẫn nhắm nghiền mắt, miệnglầm bầm những tiếng nói dai dẳng. Nước mắt lại nhẹ nhàng tuôn trên má.Tái tê.
Đêm đặc quánh. Ngôi sao trên trời chiếu lấp lánh. Gió cô liu lẩn quẩnquanh người thiếu niên. Bóng ai đó tự là u hồn chợt ẩn hiện trong phòng, như là mẹ. Có tiếng mẹ day dứt quanh đây.
[ Con trai của mẹ! Con đừng đau khổ nữa mà! Mẹ chưa bao giờ xa cho cả.Mẹ vẫn ở bên cạnh con đây mà! Mẹ yêu con nhiều lắm! Nhím con của mẹ!Đừng khóc nữa mà con! Bé ngoan của mẹ….].
Linh hồn xót xa khóc bật. Lặng lẽ tan dần theo ánh sao lẻ loi. Như như chấm sáng nhỏ tan trong không gian.
_ Mẹ! Mẹ vừa ở đây phải không? Mẹ! Mẹ! – Minh choàng người dậy, nước mắt vẫn tuôn giàn giụa. Bàn tay nắm chặt lấy sợi ren màu thiên thanh. Hoang mang. Mệt nhoài.
Đảo mắt nhìn quanh, căn phòng trống trơn, tối om, lạnh lẽo.
Trái tim vẫn đập. Nhưng linh hồn đã bán đi cho quỷ dữ. Cậu bắt đầu ýthức được hành vi khóc như trẻ con của mình là một hành động quái gở.
_ Ngớ ngẩn, sao mình phải khóc kia chứ? Điên rồ! Hừ! Mình đúng là điên thật rồi! – Cười chua chát, ánh mắt trốn rỗng, vô hồn.
Đôi tay vuốt ve sợi ren lần cuối, nụ hôn nhẹ đặt lại hơi thở của sự sống vào kỉ vật.
Đặt sợi ren trở vào trong hộp. Mắt ráo hoảnh. Tựa như hai con người khác biệt hoàn toàn. Minh lại lạnh lùng. Đơn độc.
Chiếc vali được kéo lại gần giường ngủ. Chiếc hộp đã yên vị trong tủ áo. Mọi thứ được sắp xếp ngay ngắn.
Hiểu Minh cầm chiếc điện thoại trên tay, ngón tay bấu hằn xuống lớp dra mềm.
Dòng tinh nhắn đã nhận lúc 0 giờ 30 phút:
“From: Jonny.
To: Demon.
Xin hãy tin tôi! Devil là người của BJ.”
Loạng choạng về phía ban công. Gió hanh táp vào mặt cậu. Đêm đen như mái tóc của mẹ hiền.
Môi nhoẻn lên, nụ cười thanh khiết nhưng chứa đựng hàng vạn tia căm hận. Những ngón tay như bóp nát chiếc điện thoại trong tay.
_ White à, cậu là ánh sáng ư? Trong trẻo? Thánh thiện? Hừ, giả tạo! …Để tôi giúp cậu lột bỏ bộ mặt dối trá đó. Bóng đêm chỉ mãi là bóng đêm.Đừng diễn nữa! Vở kịch của cậu hạ màn rồi!
Đêm trắng. Chờ đợi. Thời gian ăn mòn từng mảng màu đen tối.
Niềm tin đã đánh mất liệu có gầy dựng lại được?