Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 12: Rắc rối ơi là rắc rối!
Sài Gòn vàohạ. Những tia nắng oi bức đầu tiên đã càn quét qua mọi con phố của thành thị, phủ dài trên những tán cây xanh. Cái vẻ oi nồng của nó chỉ khiếnngười ta nhảy tòm xuống một bể bơi xanh mát hay trốn ru rú trong nhữngshowroom, foodstall trang bị đầy điều hoà nhiệt độ. Hè là khoảnh thờigian hiếm hoi của trẻ em được nghỉ ngơi sau một năm học tập miệt mài.Bọn nhỏ sẽ được ra ngoại thành tham gia các hoạt động như thả diều, tắmbiển hay về với nông thôn để thay đổi không khí. Một số sẽ ở lại thànhphố, tham gia các câu lạc bộ năng khiếu như bơi lội, ca hát, võ thuật,mỹ thuật,… Có biết bao nhiêu điều thú vị cho mùa hè.
Ấy vậy mà những năm gần đây, mùa hè lại là điều quá xa vời cho lũ trẻ.Chương trình học dày đặc khiến bọn nhỏ chẳng còn có mùa hè. Thay vì vuichơi như trước thì bọn nhỏ phải đến các trung tâm Anh ngữ, các lớp họcthêm hay ở suốt ở nhà học với gia sư. Ngẫm lại, lũ trẻ gần như quá bịnẹp khung vào việc học mà bỏ quên đi những hoạt động lí thú xung quanhmình. Ôi, mùa hè của tuổi thơ! Ngươi đã bay đi đâu mất rồi?
Đối với tôi, mùa hè là những chuyến “phượt” lên non xuống bể, chu du khắp nơi. Đó là khoảng thời gian tôi thấy thoải mái nhất.
Thông thường, tôi sẽ về rừng_nơi ba tôi làm việc. Ba tôi vốn là mộtchuyên viên chăm sóc động vật hoang dã và thường công tác xa nhà. Ba làm việc ở vườn quốc gia, rất ít khi về nhà. Mỗi mùa hè, tôi đi thăm bacùng mẹ và em. Nhưng hai năm trước, do ba tôi muốn dành thời gian chogia đình nhiều hơn nên quyết định trở về thành phố và mở một phòng khámthú y, bản thân vẫn cộng tác với các chuyên gia ở vườn quốc gia. Thỉnhthoảng, ba vẫn đi công tác xa nhà nhưng không đi quá lâu như trước. Điều đó làm tôi đỡ nhớ ba hơn, ai lại không thích ở gần cha mẹ kia chứ?
Tôi là con gái Sài Thành. Nói thành thật cũng là một đứa khá được nhiềuhậu thuẫn của tạo hoá: mang một gương mặt xinh xắn, một bộ óc có phần”nhỉn” hơn người bình thường, con của một gia đình trung lưu với nề nếpvà có chút địa vị xã hội, luôn hạnh phúc và yêu thương nhau. Nói chung,cuộc sống của tôi thuộc dạng đáng mơ đối với mọi người.
Tôi luôn cho rằng mình may mắn. Ừ, thì may mắn. Tôi có một người cha tâm lí, sẳn sàng lắng nghe và chuyện trò với con trẻ. Tôi có một người mẹdịu dàng, luôn là linh hồn giữ lửa cho ngôi nhà ấm áp. Tôi có một đứa em gái xinh đẹp, tinh ranh nhưng cực kì làm tôi ngưỡng mộ vì những thànhtích nghệ thuật mà nó đạt được. Tất cả đều làm tôi phổng mũi tự hào.
Hôm nay, ba tôi đã đi công tác, nhỏ Cherry đang đi diễn xa nhà và mẹ đã đi theo làm manager cho nó.
Haizz…thế là tôi phải ở nhà một mình rồi! Mà không, tôi không ở nhà mà đi “ở ké” nhà người ta mới đúng! Tôi thường qua nhà Dolly để ngủ cùngnó mỗi khi tôi ở nhà một mình. He he, bạn tốt mà lị, nó nỡ để tôi cô đơn ở ngôi nhà trống huơ trống hoắc một mình sao? Hơ hơ, làm gì có chuyệnđó!
Bầu trời hôm nay khá đẹp. Mây xanh trong như một chiếc váy voan xanh của cô búp bê babie lộng trong tủ kính ở nhà tôi. Màu nắng cam vàng vàtiếng ve râm ran nghe thật bồi hồi. Mùa hè tươi vui của tôi tới rồi đây! Hura! Tuyệt quá!
Ta nói: “Không có chủ nhà, thỏ mọc ranh nanh” (mới chế). Hô hô, ba mẹ đi vắng cả rồi, tới giờ tôi lộng hành rồi đây! Oh yeah, tự do muôn năm!
Tôi_ một đứa theo chủ nghĩa tôn thờ tự do. Ghét bị ràng buộc, trói chặttrong khuôn phép. Tôi luôn tự cho mình giống một đoá bồ công anh vì đólà loài hoa tự do nhất thế giới. Tôi muốn như nó, phiêu du cùng gió, lơlửng cùng mây, áo màu nắng ngọt, uống nước sương trong, nghỉ chân trênbăng ghế cầu vồng và tắm mát vào những hạt mưa thanh thoát.
Tôi_một đứa không dám tự nhận mình hiền, cũng không hung hăng như sư tửHà Đông. Người ta vẫn bị tôi đánh lừa bởi hành động lễ phép, nhu mì.
_ Tôi_không kiêu hãnh, phách lối. Không phải là tự ty gì cả. Chỉ là tôicó một tôn nghiêm người ta không thể đá động vào. Tốt nhất là đừng cóchọc điên tôi.
Thầy dạy Địa của tôi có nói: “Mọi vật trên đời đều chỉ có một bản chấtthật. Hoặc tốt. Hoặc xấu. Con người cũng thế, nhưng họ tài năng hơn. Họbiết cách che giấu bản chất của mình. Chỉ có họ mới biết rõ bản chất của họ. Và người xung quanh chỉ biết được khi cùng nhau ở trong một hoàncảnh khó khăn, nguy hiểm. Lúc đó, bản chất sẽ dần lộ diện”. Tính đi tính lại, tôi mang bản chất tốt đó, đúng không nhỉ?
Nắng trên những tán phượng đỏ máu, bừng cháy như ngọn đuốc Olympic. Tôiđang ngồi sau xe Dolly, cái xe của tôi vẫn nằm viện vì vẫn “trong tìnhtrạng nguy kịch”. Hôm nay, tôi đi chơi khắp nơi với cô bạn. Tôi nghĩ,Dolly tốt. Vì cô ấy thật tâm, luôn bên vực tôi mỗi khi tôi bị ức hiếp.Tôi tin thế ấy.
Xe đạp lộc cộc. Tối nay qua nhà ngủ với nó. Cả đêm có thể tám huyên thuyên về một nhóm nhạc, bộ phim thần tượng. Vui quá!
Sài Gòn phố tấp nập. Nét cổ kính lẫn hiện đại đan xen. Đẹp. Sầm uất.
Đạp lòng vòng thành phố ngắm cảnh, khám phá một quán mới hay liều lĩnhchinh phục một ngõ ngách mới trong thành phố là thú vui của bọn này.
Hôm nay, chúng tôi đi chơi khắp nơi. Rất vui.
Và thật vô tình. Điều quái dị tôi sắp phải qua, tôi sẽ nhớ đời.
***
Công viên Thống Nhất.
_ Ế, ế, dừng lại Dolly! Chỗ đông người ở công viên là gì thế?
Tôi vỗ vào lưng Dolly, bắt nó thắng xe dừng lại, tay chỉ về phía đôngngười ở góc đường, xung quanh đó có một vài chiếc xe lớn và có cả tiếngro ro của máy phát điện nữa. Vụ gì vậy ta? Đánh nhau? Tai nạn? Giựt đồ?Hay là…………
_ Ý! Chuyện gì vậy? Tao thấy……..A! Trên chiếc xe đằng kia có dòng chữ gì kìa: ĐOÀN LÀM FILM TP.HCM. Há há! Đống fim mày ơi! Ghé zô coi thử ha!-Mắt nó sáng hơn sao, toe toét cười rồi lôi tôi bon bon về phía ấy.
Tôi và nó gửi xe ở một quán coffie cạnh công viên rồi hăm hở bon chen đi xem đóng film. Vốn không phải lần đầu đi xem đóng film nhưng lần nàotôi cảm thấy điều đó thật thú vị.
Tôi và nhỏ Dolly luồn lách qua đám đông để hóng hớt y như mấy con lươn,chen muốn nghẹt thở. Cuối cùng cũng thấy được diễn viên Sam, một diễnviên teen khá nổi ở Việt Nam, năm nay cũng đã 19 tuổi. Hi hi, vậy là sắp có film mới để xem rồi!
_ Ế, Sam kìa! A, tao nhớ rồi. Đây là phim “Hoàng tử truyện tranh”, đạodiễn Phạm Quang Huy kìa! He he, cái film này vốn định giao vai nữ chínhcho nhỏ Cherry, nhưng mà tại nó đang kẹt hợp đồng phim “Đôi cánh thiênthần” nên không nhận vai được nà! – Tôi hào hứng, vỗ tay cái chát.
Nhỏ Dolly cũng góp công, góp sức của mình vào tám.
_ Ừ! Nhìn kĩ Sam dễ thương thiệt ha! Mà tao nghe nói Sam sắp đi du học thì phải? Không đóng film nữa… Buồn ghê!
Tôi dáo dác nhìn, miệng thì vẫn không ngừng lải nhải.
_ Sao mày biết? Mày tính làm siêu thị thông tin à? Nhưng nếu Sam muốn đi thì cũng phải đóng xong film này mới đi chứ? Kí hợp đồng rồi chẳng lẽkhông đóng sao? Nếu không đóng thì sẽ phải bồi thường đó!
Nó nguýt dài, bĩu môi:
_ Xời! Tưởng việc chi! Nhà Sam giàu như vậy, bồi thường là chuyện nhỏ.Mấy tờ báo lá cải vẫn ồ ạt đăng tin này mà, đương nhiên ai cũng biết.Ông trời sao bất công thế nhờ? Những kẻ giàu lúc nào cũng có những đặcân hơn những người bình thường. Đáng để ganh tỵ!
_ Hờ hờ, tao không tin. Kệ nó đi. – Tôi xua xua tay, nói tiếp. – Mà saokhông thấy nam chính nhỉ? Hi vọng sẽ là một mỹ nam cỡ như Lee Min Ho thủ vai thì hạnh phúc biết bao! – Chống cằm nham nhở mơ mộng
Nó nhếch môi, cười đểu:
_ Hờ hờ, dù sao đi nữa thì Vĩ An của tao vẫn là no. 1 !
Tôi oẹ:
_ Thôi đi má! Đừng nhắc bố An đó hoài được không? – Mắt liêng láo, tôivội giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng. – Suỵt! Người ta quay tiếprồi kìa! Giữ im lặng cho trường quay thôi!
Mọi người xung quanh cũng im phăng phắc. Đoàn film lại bắt đầu làm việc nữa rồi! Không khí khẩn trương và chuyên nghiệp vô cùng:
_ Bộ film “Hoàng tử truyện tranh”, cảnh 36, phân đoạn 4, lần 1! ACTION !!!! – Nhân viên hậu trường kêu lên.
Tất cả chăm chú theo dõi. Cảnh này sẽ là cảnh Sam ăn kem một mình trênghế đá, nét mặt vui thích tinh nghịch, nhưng sao thấy Sam diễn cứ saosao ấy! Vẻ mặt gượng ép, không vui vẻ, khiến cảnh này phải lặp lại liêntục.
Dưới cái nắng oi bức, một phân đoạn phải quay đi, quay lại nhiều lần.
_ Cảnh 36, phân đoạn 4, lần 2! ACTION!
_ Cảnh 36, phân đoạn 4, lần 3! ACTION!
_ Cảnh 36, phân đoạn 4, lần 4! ACTION!
_ Cảnh 36, phân đoạn 4, lần 5! ACTION!
_ Cảnh 36, phân đoạn 4, lần 6! ACTION!
_ ….
_ ….
_ Cắt!!!! Sao vậy Sam? Làm gì mà có một cảnh mà quay cả chục lần khôngxong? Hôm nay em sao vậy? Ổn chứ? Nãy giờ tôi thấy em lơ mơ lắm nha! Cóchuyện gì phải không? – Một người đàn ông ngoài 30, có mái tóc sướt caophía trước, dáng khá cao, da hơi trắng, đeo mắt kính gọng đen, tướng đôvật bước tới khiển trách Sam. Đúng rồi! Ông ta là đạo diễn Phạm QuangHuy – một người đạo diễn Việt kiều khá nổi tiếng. Mà người ta hay nóimấy người làm đạo diễn thì hơi khùng khùng, không biết ông này có khôngta?
Cô bé Sam ỉu xìu mặt, dường như có chuyện gì buồn lắm thì phải?
_ Dạ em xin lỗi! Tại tâm trạng của em hôm nay không được tốt… Làm phiềnmọi người quá! Đạo diễn, cho em nói chuyện riêng một chút được không ạ?
Quang Huy xoa ấn đường:
_ Haiz…Ok! Mọi người nghe tôi: Nghỉ giải lao 5 phút nha! – Tiếng ôngQuang Huy vừa hô lên thì từ ánh sáng, phản quang, phục trang, trợ lý,máy quay, biên kịch gì gì đó tản ra khắp nơi, mỗi người một việc. Ngườixem cũng tản đi bớt.
Chắc là hết quay rồi! Còn đứng đây chi nữa? Về thôi!
Thấy tôi thù lù bỏ đi, Dolly réo:
_ Ế, mày làm gì vậy? Sao đi? Ở lại chút đi! – Nhỏ ngơ ngác kéo tay tôi lại.
_ Thì hết quay rồi ở đây làm gì nữa? Đi chỗ khác chơi thôi! – Tôi vô tư nắm tay kéo nó rời đi.
Cô hotgirl của tôi nổi máu tò mò:
_ Khoan! Hình như Sam muốn nói điều gì đó với đạo diễn thì phải. Hay là như tao với mày nghĩ, Sam bỏ vai??!
Tôi cười trừ, bàn ra:
_ Thôi đi! Nhiều chuyện ghê á! Mà chuyện Sam bỏ vai có liên quan gì tớimình đâu! Quan tâm chi cho mệt vậy trời? Mà không lẽ Sam ngốc đến nỗi bỏ vai để đền bù hợp đồng à?
_ Tao tin là vậy đó! Sam muốn bỏ vai! Mà cái này không phải muốn là bịép buộc ! Mày không tin phải không? Dám cá với tao không? – Nó dẫu môi,hếch mặt khiêu chiến.
Tôi hếch mũi tự tin.
_ Tao thách đó! Sam mà bỏ vai tao cùi sứt móng! Cá gì?
Cô nàng chắc nịch:
_ 50k (50 000 VNĐ)? Chịu hông? Đủ một chầu kem đó mày! Tao cá là Sam bỏ vai đó!
Há há! Dolly ơi, em phải nộp cho chị 50k tiền ngu rồi! Sam làm sao mà bỏ vai được? Trong khi em gái tôi là một diễn viên. Tôi hiểu quá rõ về sựràng buộc hợp đồng giữa bộ phim và diễn viên không đơn thuần chỉ là vấnđề tiền nong mà đó còn thể hiện chữ Tín của hai bên trong đó.
_ Chơi luôn! 50k thì 50k! Sợ ai mà không dám? Tao chỉ sợ mày không đủtiền thôi! – Thỏa thuận xong. Sự tự tin tuyệt đối thuộc về tôi.
Thế là hai đứa rón rén, rình rập, mon men, len lỏi, luồn lách đến hiệntrường, nơi gần chỗ Sam nhất để nhiều chuyện. Mọi người trong đoàn cũngtranh thủ làm chuyện riêng nên không để ý đến hai con ranh như chúng tôi xâm nhập vào hiện trường (chắc họ tưởng tụi này là fanclub của Sam).
Chúng tôi đến gần được đối tượng, dùng cái tai siêu thính để hóng chuyện, nghe ngóng moi móc tin mật.
Ở một bóng dù, có một cái tivi nhỏ, một cái ghế tựa, một cái bàn, mộtchai nước, một cái loa, một cái ghế nhỏ, một cái… nói chung là đủ đồnghề hết. Hai đứa tôi nấp sau cây đèn phản quang, đưa bốn cái lỗ tai vevãn ngóng chuyện (Thân cây đèn nhỏ xíu mà nấp cái gì?). Họ bắt đầu nóichuyện.
Zoom cận cảnh:
Đạo diễn Huy bất ngờ, ca thán:
_ Sao? Không đóng nữa à? Trời ơi! Bộ film của tôi sao gặp toàn là cái gì đâu không vậy? Cô mà không đóng nữa thì coi như film tôi tiêu! Ôi! Film đầu tay ở Việt Nam của tôi! “Đất nước – quê hương tôi!”. Hu hu, chếttôi thật mất!
Trong khi đó, ở cạnh cây đèn phản quang, có hai con hâm:
_ A ha, tao thắng rồi! 50k đi cưng ơi! 50k đó! – Con Dolly nhảy cẫng lên vui sướng vì đã thắng tôi.
Tôi chín ngượng mặt, đánh trống lảng:
_ He he he! Tụi mình là những người đầu tiên biết tin động trời này á. Bán cho tòa soạn là được khối tiền luôn à!
Sam ơi là Sam, bỏ vai chi thế? Cô hại chết tôi rồi nè! Hu hu…
_ Ừm… À mà thôi đi! Đừng có đánh trống lảng! 50k đi! Không nói nhiều!
Tôi trở mặt.
_ Hồi nãy tao giỡn thôi, mày tưởng thật à? Mà tin này mấy tờ báo lá cảiđã viết hết rồi, ai mà chẳng biết? Cá vậy mà cũng cá nữa! Thôi! Huề đi!
Giờ phút này mà giữ chữ tín thì tờ 50k của tôi sẽ “Yêu dấu theo gió bay”! Tốt nhất là làm kẻ hai mặt vậy.
_ Bớt giỡn đi cưng! Vậy hồi nãy đứa nào đòi bán tin cho lá cải? Khôngđưa à? Làm mất mặt giang hồ lắm! Có chơi có chịu! Mày không đưa tao giật thì đừng trách! Đưa đây mau! – Nó nghiêm giọng, tay thì không ngừng lục soát túi quần tôi.
Đạo diễn Huy bất ngờ, ca thán:
_ Sao? Không đóng nữa à? Trời ơi! Bộ film của tôi sao gặp toàn là cái gì đâu không vậy? Cô mà không đóng nữa thì coi như film tôi tiêu! Ôi! Film đầu tay ở Việt Nam của tôi! “Đất nước – quê hương tôi!”. Hu hu, chếttôi thật mất!
Trong khi đó, ở cạnh cây đèn phản quang, có hai con hâm:
_ A ha, tao thắng rồi! 50k đi cưng ơi! 50k đó! – Con Dolly nhảy cẫng lên vui sướng vì đã thắng tôi.
Tôi chín ngượng mặt, đánh trống lảng:
_ He he he! Tụi mình là những người đầu tiên biết tin động trời này á. Bán cho tòa soạn là được khối tiền luôn à!
Sam ơi là Sam, bỏ vai chi thế? Cô hại chết tôi rồi nè! Hu hu…
_ Ừm… À mà thôi đi! Đừng có đánh trống lảng! 50k đi! Không nói nhiều!
Tôi trở mặt.
_ Hồi nãy tao giỡn thôi, mày tưởng thật à? Mà tin này mấy tờ báo lá cảiđã viết hết rồi, ai mà chẳng biết? Cá vậy mà cũng cá nữa! Thôi! Huề đi!
Giờ phút này mà giữ chữ tín thì tờ 50k của tôi sẽ “Yêu dấu theo gió bay”! Tốt nhất là làm kẻ hai mặt vậy.
_ Bớt giỡn đi cưng! Vậy hồi nãy đứa nào đòi bán tin cho lá cải? Khôngđưa à? Làm mất mặt giang hồ lắm! Có chơi có chịu! Mày không đưa tao giật thì đừng trách! Đưa đây mau! – Nó nghiêm giọng, tay thì không ngừng lục soát túi quần tôi.
Tôi chống cự quyết liệt, vùng vằng đẩy tay nó ra ở chỗ cây đèn.
_ Không! Tao không đưa! 50k của tao! Thả ra!
_ Không! Đưa cho tao! Đừng có mơ! Lúc nãy nói ngon lắm mà? Tiền của tao! – Nó vẫn không buông tha, tôi và nó cứ giật qua giật lại chỗ cây đèn.Và rồi……
“Xoảng”
“Rầm! Rầm!”
Oh my god! Cây đèn ngã rồi! Chết cha! Sao giờ? Cái đèn nó bể luôn rồi!Chết thật rồi! Thánh A La ơi! Đức mẹ Maria ơi! Chúa ơi! Đức Phật Thíchca ơi! Xin hãy cứu rỗi cho thân phận nhỏ bé của con! Hu hu!
Con Dolly cắn móng tay vỗ vỗ vai tôi hốt hoảng.
_ Ê, giờ sao?
Mọi người dòm ngó và bắt đầu tiến tới gần tụi tôi, mặt hầm hầm như muốngiết người (mà người định giết đích thị là tụi tôi). Thôi xong rồi! Tính từ phạm vi này, người đầu tiên tới nhanh nhất để xử tội tụi này chỉ cóthể là… đạo diễn Quang Huy!!!
_ Nè! Mấy đứa kia làm gì vậy? – Ổng ấy thấy bọn tôi rồi. Sao bây giờ?
Trong thời khắc này chuồn là thượng sách! Nhưng mà không! Làm vậy hènlắm! Cơ mà nếu cứ đứng yên ở đây thì tiền đâu bồi thường? Ấy da! Khó xửquá! Chạy hay đứng yên?
10m… 8m… 6m… 4m… 2m…
Thôi xong, khỏi chạy, ổng tới kế bên luôn rồi!
_ Ai trong hai đứa làm ngã cây đèn? – Ông ta nghiêm nghị hỏi, Sam cũng te te lại đứng kế bên.
Tôi ngẩng mặt, ngơ ngác:
_ Dạ?
Dolly kéo vai áo tôi, lí nhí reo:
_ Chạy! Chạy đi! Sao mày đứng yên như Từ Hải chết đứng thế hả?
Tôi thộn mặt, hết biết đường lui.
Hu hu! Thôi xong đời rồi! Chúa ơi! Ngọc nữ trường Thanh Du con đây sắptới hầu trà với mấy chú công an vì tội phá hoại tài sản người khác rồi!Ôi, vết đen trong lý lịch… Trời ơi, khổ thân quá vầy nè!
Hai người họ cứ tiến tới gần, tim bọn tôi đập thình thịch như nhảySamba. Đứng yên cho người ta tới “mần thịt” đúng là một cảm giác khủngkhiếp. Mồ hôi tôi tuôn lăn trên trán. Tay lạnh cóng.
Bất chợt, cô diễn viên níu tay đạo diễn lại, nhìn quanh, rồi nức nở:
_ Đạo diễn ơi, bây giờ ba em gọi, ba bảo em về gấp, chắc cảnh cuối hômnay em không quay được. Em xin lỗi! Xin lỗi tất cả! Em đi đây! Hức hức…. – Rồi cúi đầu rất sâu chào mọi người, sau đó bỏ chạy trong sự ngơ ngáccủa tất cả.
_ Này Sam! Tôi chưa nói chuyện xong mà? Đứng lại đi! NÈ!!! – Đạo diễnQuang Huy ngoắc Sam lại, nhưng cô bé đã leo lên một chiếc xe sang trọngchạy mất. Đáng tiếc thật!
Ông ta vò đầu bứt tóc loay hoay.
_ Chết rồi! Sam đi rồi! Làm sao bây giờ?
Tôi nhíu mày, răng cắn môi, môi vét răng, run cầm cập.
Hai đứa tụi tôi run như cầy sấy… ý không… run như cún con mắc mưa (sosánh cũng lựa con nào dễ thương mới được chứ?). Ổng đang điên lên! Thôirồi! Làm sao đây?
Ổng hét lên, mặt đỏ phừng phừng.
_ Còn hai đứa này nữa! Chỗ người ta đang quay mà mò vào làm gì? Còn làmhư hại đồ nữa chứ? Có biết cây đèn này trị giá bao nhiêu không?
Haizz, chết chắc rồi! Kiểu này là mình phải gọi trước dịch vụ mai táng,hỏa thiêu trọn gói cho hai đứa quá! Dolly ơi, tuy chúng ta không sinhcùng ngày cùng tháng với nhau nhưng tớ nguyện chết cùng ngày cùng thángvới cậu, hic! TT^TT.
_ Dạ, tụi con xin lỗi, tụi con không cố ý, tại tụi con tò mò muốn xemhậu trường làm việc thế nào mới mò mẫm lại gần đây thôi. Dạ, tại con lỡtay… hic… con không cố tình đâu! Chú tha cho tụi con đi mà chú! Hu hu! – Tôi mếu.
Đầu óc rối như lạc vào mê cung, tôi cứ nghĩ như mình sắp bị lôi đầu ra xử bắn tới nơi rồi.
Thình lình, nhớ tới mấy giọt nước mắt (cá sấu) luôn mang lại hiệu quảvượt ngoài mong đợi của tôi. Cho nên, tôi quyết định…xài lại.
_ Ai cho phép hai đứa vào đây? Con cái nhà ai mà nghịch quá trời! Nóimau đi chứ? – Mắt ổng trừng trừng nhìn bọn tôi. Dolly ơi, sao mày khôngnói gì hết vậy? Chẳng lẽ mày bỏ tao giữa chiến trường khói lửa mịt mùnhư thế sao? Đồ vô lương tâm! Được! Đã thế tao sẽ đơn thân độc mã quyếtchiến tới cùng!
_ Chú ơi, đừng làm vậy mà chú ơi! Nhà tụi con nghèo lắm, hổng đủ tiềnđền đâu! Hoàn cảnh nhà con hẩm hiu lắm! Mẹ đi bán vé số, cha đi đạp xích lô, cả nhà đi kêu lô tô… (???) Riêng con, sáng chăm em, chiều đi ôn thi đại học. Chú thấy nhỏ đó hôn? Nhìn mặt mũi sáng láng, xinh tươi vậy đóchứ nó bị bệnh trong người, tức là nó có vấn đề ở trên đây nè chú! Sốbữa là hôm nay con tính đưa nó đi khám nhưng ai ngờ có đóng phim ở đâynên nó nằng nặc đòi vô xem. Rồi tự dưng nó lên cơn bất chợt, chắc là tại hồi sáng con quên cho nó uống thuốc nên nó mới lên cơn làm ngã cây đèn! Tụi con hổng cố ý đâu! Chú tha cho tụi con đi chú ! Hu hu…hic hic …oa … – Tôi khóc sướt mướt, tay chỉ về nhỏ Dolly, trong vai là một người chịcao thượng tôi đã biến nó trở thành một người em bị… bất bình thường.Kha kha, ai bảo mi không giúp ta, bạn bè nghĩa khí ghê nhỉ? Chơi mi mộtcú thế cho chừa tật bỏ bạn lúc hoạn nạn nghen cưng!
Ông Quang Huy nhìn tôi với ánh mắt cảm thông rồi quay sang con Dolly.
_ Gì? Sao lại….? – Con Dolly ngơ ngác nhìn tôi gầm gừ.
Tôi nháy mắt làm hiệu, dường như nó bắt được sóng, phối hợp với tôi (bỏ qua chuyện tôi nói nó khùng luôn!).
Nó giương đôi mắt ngây ngô, nụ cười ngây dại, ánh nhìn dáo dác như mấy mụ ở Chợ Quá_Biên Hòa rồi cất tiếng:
_ Ý hoa đẹp kìa! Hoa đẹp kìa! Bông xanh, bông trắng rồi lại vàng bông ơi bạn ơi, ý… có bướm nữa kìa! Bướm đẹp kìa! Kìa con bướm vàng, kìa conbướm vàng, xòe đôi cánh, xòe đôi cánh, bươm bướm bay bay bay nè! Ha ha!Bay nè! – Nó múa hát như con điên dưới nắng.
Tôi nhìn nó mà suýt bật cười thành tiếng. Công nhận, nhỏ này giả điêngiống thật! Nó cứ ngây ngây dại dại kiểu đó trông mắc cười quá đi! Cókhi nào đây là bệnh tiềm ẩn lâu lâu tái phát của nó không ta? Có thể lắm chứ!
_ Đó, chú thấy chưa? Tội nghiệp lắm chú ơi! Tiền chữa bệnh cho nó cònhổng có, tiền đâu mà đền cho chú…. Hu hu… chú ơi… đừng nhẫn tâm như vậymà! Làm đau những trái tim bé bỏng, mong manh, ngây thơ của tụi con lắm! Hu hu … Oa… oa… Hức hức…. – Tôi cùng nó kẻ tung người hứng, đứa giảđiên, đứa khóc lóc. Ha ha, đây sẽ là một kỉ niệm nhớ đời, không biết ổng động lòng chưa nữa? Bắt tôi khóc hoài vầy nè? Ôi trời ơi!
Ông Quang Huy trân trân mắt nhìn hai đứa tôi, đôi mắt dè xét, không biết ổng nghĩ cái gì nữa? Tôi không có thiên nhãn để soi rọi nội tâm của ông ấy! Khổ ghê á!
[Ya, hai con oắt này, cũng được quá ha? Đứa giả điên, đứa diễn kịch cũng ăn ý ghê á! Nhưng cưng ơi chiêu này ông xài lâu rồi! Hiểu Minh mà cònbị ông đánh lừa, tụi cưng còn “gà” lắm! Tính dụ ông à? Ta đâu có ngu!Nhưng mà nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị lừa. Hai con bé nàyxem vậy mà cũng có năng khiếu diễn xuất ghê nhỉ? Mà mặt mũi hai đứa cũng xinh! Có triển vọng!] – Ông Huy lia mắt đầy bí hiểm.
Ông cất giọng:
_ Hic! Hai đứa làm chú xúc động quá! Thôi, chú không bắt đền tụi con nữa đâu! Nhưng… – Quang Huy rưng rưng.
Tôi vẫn sụt sùi. Mắt liêng láo xem chừng vẻ mặt của Quang Huy.
_ Hức hức… Hic! Sao chú ?…
Ông Huy kể lể, nước mắt lưng tròng nhìn rất thê lương.
_ Cái đèn này mắc lắm! Chú không đủ khả năng mua lại đâu! Chú là đạodiễn nghèo mà! Ước mơ của chú là dành dụm được một số tiền để dựng mộtbộ phim như ý muốn, giờ chú đang thực hiện nó đây. Nhưng túng quá, mộtsố tiền chú phải đi làm thêm, một số thì chú phải chạy vạy để quay. Bâygiờ cây đèn hỏng rồi, diễn viên thì bỏ vai, tiền bồi thường hợp đồng thì có bao nhiêu đâu? Chẳng lẽ số phận tôi khổ thế sao? Chỉ có chinh phụcước mơ cũng không làm được! Thật là vô dụng quá! Hức… hức… hức…
Oài, sao mà số phận tôi nó khốn cùng thế mà còn có người túng quẩn hơn tôi sao? Chú Huy thật đáng thương!