Anh Hùng Chí

Chương 26: Sát Kim Thần Dũng


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 26: Sát Kim Thần Dũng


Mấy ngày sau, mọi người liền chia ra hành sự ở vùng Tây Lương. Dương Túc Quan cùng Ngũ Định Viễn đi tìm những cột mốc biên giới năm đó, nhất nhất thẩm tra đối chiếu với đường vẽ trên da dê. Chỉ là Dã Tiên sớm đã diệt vong, đa số cột mốc biên giới đã bị mai một nên rất khó so sánh. Thứ hai là vị trí hồng tuyến có phần quái dị, chiếu theo quan sát thực địa, tuy có xâm nhập sơn lĩnh lãnh thổ quốc nội Trung Hoa nhưng vùng đất này không đủ hiểm trở, Khả Hãn Dã Tiên có được nó cũng không thể đóng binh trấn thủ, thực không hợp với lẽ thường. Lại thấy mấy chỗ hồng tuyến so với cột mốc biên giới thì còn muốn lấn sang về phía Tây, càng không hợp với sự tình bán nước.
Hai người điều tra mấy ngày, đều cảm khó hiểu. Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
– Chiếu theo tấu chương của Lương đại nhân, Giang Sung đã cắt đất ngàn dặm nhưng hồng tuyến này thật sự rất quái dị, chỗ thụt vào chỗ lùi ra. Thật sự rất khó kết luận, phải làm sao bây giờ?
Dương Túc Quan thở dài:
– Bất kể như thế nào, trước tiên cần tìm người thông dịch văn tự trên da dê một lần, sau đó mới có kết luận cuối cùng.
Bên này Dương Túc Quan, Ngũ Định Viễn không có tiến triển, bên kia Vi Tử Tráng đã hỏi thăm ra tin tức thủ hạ cũ của Dã Tiên. Mọi người trở lại trong phủ thương nghị. Vi Tử Tráng nói :
– Theo một lão nhân trong thành nói, hơn mười năm trước có một nhóm người chịu giáo hóa quy phục triều đình ta, hiện đang tụ cư trong một trấn nhỏ cách đây ba mươi dặm. Những người này chăn dê duy sinh, giữ lấy phong tục người Hồ. Nói không chừng đó là di dân của Dã Tiên, ngày mai chúng ta đến xem một lần!
Đám người Dương Túc Quan nghe vậy mừng rỡ. Sáng hôm sau Vi Tử Tráng dẫn mọi người đồng loạt tới trấn nhỏ. Linh Chân ở trong phòng đã nhiều ngày, nghe được ra ngoài thì mừng đến nhảy lên tận trời. Mọi người thấy bộ dáng của lão đều cười ha hả.
Giờ ngọ đã đến thị trấn nọ, Vi Tử Tráng hỏi đường thì biết người Hồi nơi đây đều tụ cư ở phía Tây trấn này. Mọi người đi một lát thì thấy bên đường dựng vô số lều trại, cư dân ăn mặc rất khác người Hán. Dương Túc Quan biết tiếng Hồ, liền lấy ra da dê hỏi cư dân địa phương, hỏi liên tiếp mấy người Hồ nhưng cả đám một bộ mờ mịt, không một ai đọc hiểu được văn tự ở trên.
Đang ưu sầu thì một hán tử đi tới, hắn nhìn một hồi rồi dùng Hán ngữ nói:
– Các vị huynh đài đến từ Trung nguyên?
Mọi người nghe được tiếng Hán thì trở nên vui vẻ. Vi Tử Tráng lại tỏ ra cảnh giác, thấy người này ăn mặc như tiểu thương, bộ dạng phong trần giang hồ liền nghi ngờ là gian tế do Giang Sung phái tới, lập tức nheo mắt hỏi:
– Huynh đài có gì chỉ giáo?
Khi lên tiếng thì thầm ngưng công lực, thần thái lộ vẻ địch ý.
Hán tử kia thấy vẻ của hắn lo lắng liền cười nói:
– Vị đại gia này đừng đa nghi. Ta cũng là người Hán, tổ tiên tới đây rồi ngụ cư lại. Hiếm dịp thấy đồng bào tới thì quan tâm, thật không còn dụng ý khác.
Dương Túc Quan đi ra phía trước, mỉm cười nói:
– Vị đại ca này có hảo tâm như vậy, tại hạ xin đa tạ. Không biết đại ca có biết trưởng lão nơi đây, có thể tiến cử cho chúng ta một phen?
Người nọ ha hả cười nói:
– Các người muốn tìm trưởng lão sao? Gặp được ta thật là đúng người.
Hắn thấy mọi người đầy mặt hoài nghi thì giải thích:
– Không phải ta khoe khoang. Gia phụ hiện qua tuổi tám mươi, đã qua từng theo tiên hoàng đại chiến tại Hồ Lô Cốc. Nói về người thông hiểu điển cố, trong phạm vi trăm dặm quanh đây, chỉ sợ không có ai hiểu biết bằng người.
Dương Túc Quan nghe ba chữ “Hồ Lô Cốc” lập tức rùng mình, nghĩ đến sự tình ngự giá thân chinh mà Liễu Ngang Thiên từng nói qua. Chàng cùng Ngũ Định Viễn nhìn nhau, liền nói:
– Xin nhờ đại ca dẫn đường cho chúng ta bái kiến lệnh tôn, ở đây có chút lòng thành kính.
Nói rồi vái chào thật sâu, lấy ra ngân phiếu trăm lượng nhét vào tay người nọ, nói:
– Sắp là ngày tết, chúng ta vội vàng đến bái phỏng nên không kịp chuẩn bị, xin đại ca xin vui lòng nhận cho.
Hán tử kia cười to, lắc đầu rồi đem ngân phiếu trả lại, nói:
– Gia phụ thích nhất là kể lại sự tích anh dũng thời còn trẻ, các người chịu tới nghe thì người cao hứng còn không kịp, sao còn thu bạc của các người nữa!
Mọi người thấy hắn khí phách hào hùng sảng khoái, rất có phong thái của hào kiệt biên cương thì càng thêm kính trọng.
Hán tử kia liền dẫn mọi người vào trong thôn. Kiến trúc của bộ lạc này thật sơ sài, đều là lều trại bằng vải thô, nghĩ đến một cuộc sống cực khổ.
Đi một lát thì tới một cái nhà lều. Hán tử kia xốc màn vải lên, lớn tiếng gọi:
– Phụ thân! Có khách phương xa đến thăm!
Hắn gọi lớn vài tiếng thì một thanh âm già nua vang lên:
– Ra đây! Ra đây!
Hán tử nọ quay đầu nhìn đám người Dương Túc Quan, cười nói:
– Gia phụ tuổi tác đã cao nên tai có phần nghễnh ngãng, phải gọi to như vậy. Bằng không sẽ không nghe được.
Lúc này một lão nhân thân hình cao lớn chậm rãi đi ra từ trong lều, tuy rằng lưng đã còng nhưng còn cao hơn người thường nửa cái đầu. Mọi người rùng mình thầm nghĩ:
“Xem ra lúc còn trẻ, lão nhân này đích thị là một dũng tướng trên chiến trường, nhi tử của lão thật không thổi phồng”
Lão hán nọ quan sát đám người Dương Túc Quan rồi quay sang hán tử kia hỏi:
– Chính là mấy người này muốn gặp ta?
Hán tử nói lớn:
– Vâng. Chính là bọn họ! Bọn họ đến từ Trung nguyên, có việc muốn hỏi phụ thân!
Lão hán nọ cười ha hả, nói:
– Sớm không đến muộn không đến, lại chờ lão đầu tử ta gần đất xa trời mới đến. Con bà nó!
Mọi người thấy lão nói vậy đều một bộ lúng túng, Dương Túc Quan vội hỏi:
– Đây gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, giờ chúng ta tới bái phỏng lão trượng cũng không tính là muộn.
Lão hán nọ đánh giá chàng trên dưới một hồi, cười nói:
– Nghe cậu nói chuyện lễ nghĩa như vậy, ắt hẳn là người đọc sách!
Linh Chân nghe lời này thì hừ một tiếng, lớn tiếng nói:
– Nói cho lão biết, Dương sư đệ của ta không phải người thường, chính là đương triều. . .
Nghe Linh Chân muốn bộc lộ thân phận bản thân, Dương Túc Quan liền ngăn lại:
– Tại hạ là thương gia, may mắn đến Tây Cương mua bán, lúc này mới đi qua vùng đất trù phú của quý trấn.
Lão hán nọ nửa tin nửa ngờ, cúi đầu cẩn thân quan sát cách ăn mặc của Dương Túc Quan. Đột nhiên lão lui về sau một bước, cả kinh thốt:
– Tiểu tử, ngươi là người của bộ Binh!
Mọi người nghe vậy kinh hãi, không ngờ lão hán miền viễn tây xa xôi này lại có thể nhìn thấu lai lịch Dương Túc Quan.
Lão hán nọ chỉ vào bên hông Dương Túc Quan, lớn tiếng hỏi:
– Ngươi nói mau, lệnh bài nọ lấy từ chỗ nào!
Dương Túc Quan cúi đầu nhìn lại eo lưng, thấy lệnh bài Binh bộ vẫn treo ở đó. Trước đó chàng chưa từng gỡ xuống vì nghĩ rằng nơi đây xa xôi hoang vu, cư dân phần lớn là man di không biết văn vật Trung Quốc. Không ngờ lúc này lại có người nhận ra lai lịch của lệnh bài. Tự biết không thể giấu diếm, liền thản nhiên nói:
– Lão trượng thật là tinh mắt, nhìn một cái đã ra thân phận của ta. Tại hạ là Binh Bộ tư lang trung Dương Túc Quan, bái kiến lão trượng.
Lão hán nọ vừa sợ vừa chỉ tay, lắp bắp nói :
– Ngươi thật sự là người của Binh bộ, ta. . . Ta đã rời quân lữ nhiều năm, ngươi. . . Ngươi chẳng lẽ muốn bắt ta trở về?
Thanh âm trở nên run rẩy không hào sảng giống lúc trước. Hán tử kia cũng sợ hãi, phụ tử hai người tụ cùng một chỗ phát run.
Dương Túc Quan không biết vì sao hai người hoảng sợ như vậy, vội xua tay:
– Hai vị xin đừng lo lắng. Tại hạ đến chỗ này chỉ để điều tra một chuyện cũ, tuyệt không có ý bắt người.
-Ngũ Định Viễn thấy phụ tử kia vẫn sợ hãi, cũng xen vào:
– Đúng vậy! Chúng ta lần đầu tới đây, nếu công tử của lão trượng không tự giới thiệu thì chúng ta đâu biết lão là ai, sao có thể đặc biệt tới bắt người?
Ngũ Định Viễn hiểu rõ tâm sự người phạm án, lời nói này khiến lão hán nọ liên tục gật đầu. Lão nhẹ nhàng thở ra, nói:
– Như vậy thì tốt. Ta tuổi tác đã già, chịu không được khổ sai nữa.
Nói rồi quệt quệt mồ hôi trên mặt, một bộ kinh hồn như còn chưa định thần.
Hán tử kia ho một tiếng, thấp giọng nói :
– Thành thật nói với các vị! Năm đó thượng cấp của gia phụ từng phạm phải trọng tội, đã thành khâm phạm của triều đình. Gia phụ tuy định cư nơi đây nhiều năm nhưng vẫn sợ người của triều đình tới bắt, vừa rồi có điểm thất thố. Xin chớ trách.
Ngũ Định Viễn nghe lời này vội hỏi:
– Lão huynh nói khâm phạm của triều đình, chẳng lẽ Chinh Tây Đại Đô Đốc Vũ Đức Hầu năm đó sao?
Lão hán nọ nhảy dựng lên, cả kinh nói:
– Cậu cũng từng nghe qua uy danh của ngài?
Ngũ Định Viễn nhìn thoáng qua Dương Túc Quan. Hai người khẽ gật đầu, biết đã tìm đúng người rồi.
Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:
– Lão trượng nếu từng theo Vũ Đức hầu, phải chăng đã giao thủ cùng Dã Tiên Khả Hãn?
Lão hán nọ vốn đang lo lắng sợ hãi, vừa nghe bốn chữ “Dã Tiên Khả Hãn” thì gật mạnh đầu, hai mắt phát ra tinh quang, lớn tiếng nói:
– Đó là đương nhiên! Ta theo Đại đô đốc vào sinh ra tử, đánh trận cùng đám giặc Dã Tiên hơn mười năm. Cho dù đám cường đạo đó hóa thành tro bụi, ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Dương Ngũ hai người nghe thì mừng rỡ. Dương Túc Quan chỉ vào trong nhà lều, vòng tay với hán tử kia:
– Vị đại ca, ta có một văn kiện quan trọng muốn nhờ lệnh tôn xem xét, chẳng biết có thể mượn nhà dùng một chút?
Hán tử kia gật gật đầu, nói :
– Chư vị chớ có khách khí, cứ việc xin mời vào trong.

Nói rồi đưa tay mời khách, dẫn mọi người đi vào.
Thấy hán tử nọ đi vào, Dương Túc Quan liền căn dặn đám người Vi Tử Tráng:
– Thỉnh Vi hộ vệ cùng hai vị sư huynh ở ngoài thủ vệ cho, ngàn vạn lần đừng để kẻ khác đến gần.
Ba người đáp ứng một tiếng, liền ra ngoài thủ hộ.
Diễm Đình cũng rất thông minh, biết Dương Túc Quan cùng Ngũ Định Viễn có đại sự thì liền nói:
– Nơi này có phần nhàm chán, sư tỷ muội chúng ta sẽ không vào.
Nói rồi mang Quyên Nhi đi ra ngoài.
Trong trướng chỉ còn lại bốn người. Dương Túc Quan, Ngũ Định Viễn, lão hán nọ cùng nhi tử của lão. Mọi người vừa mới ngồi, Dương Túc Quan liền lấy ra da dê từ trong lòng, giao đến trên tay lão hán nọ, hỏi:
– Lão trượng có đọc được văn tự ở trên?
Lão hán nọ cầm da dê trong tay, lật lật một hồi xem xét cụ thể. Trống ngực hai người Ngũ Dương đập bình bịch, chỉ sợ lão nói chữ “Không” thì hành trình Tây Cương lần này không thu hoạch được gì.
Qua sau một lúc lâu, lão hán nọ chần chờ nói:
– Văn tự của Dã Tiên không quá khó nhận biết, đại khái tương tự như cùng dân tộc Hồi, có điều thoạt nhìn văn tự trên da thật sự không giống, ta cũng không chắc có phải của Dã Tiên hay không.
Dương Túc Quan thở dài một tiếng, bóp cổ tay nói:
– Vậy là hỏng rồi, ngay cả lão trượng cũng không biết văn tự này, vậy giờ làm sao cho phải?
Lão hán nọ thở dài thật lâu, lẩm bẩm:
– Văn tự này rất kỳ quái, có điều dường như ta đã thấy qua ở đâu. . .
Ngũ Định Viễn vội hỏi:
– Lão trượng nếu nhớ lại điều gì, xin mời nói đi.
Lão hán nọ cau mày nói:
– Trước kia Đại đô đốc thường mang bên mình một thanh kiếm, văn tự trên vỏ kiếm tương tự như trên da dê này, đều là rắc rối khó hiểu như thế, ta cũng không rõ là gì.
Dương Túc Quan nghe thì nhíu mày. Vũ Đức Hầu đã chết từ lâu, giờ nếu muốn tìm người này để hỏi thì không bằng đem da dê hủy đi cho rồi. Ngũ Định Viễn thấy sắc mặt của chàng tỏ ra buồn bực, lại hỏi tiếp:
– Lão trượng, ngoài người thì thiên hạ hôm nay còn ai có thể nhận biết được văn tự Dã Tiên? Có thể giới thiệu cho chúng ta mấy người chăng?
Lão hán nọ cúi đầu thở dài, nói :
– Sát Kim, nói không chừng Sát Kim đại nhân biết. . .
Dương Túc Quan nghe hai chữ “Sát Kim”, không biết là thần thánh phương nào, hỏi:
– Sát Kim? Đó là ai?
Lão hán nọ trầm ngâm, muốn nói nhưng lại thôi. Một hồi lâu thì lắc đầu thở dài:
– Cũng chết rồi. Đại đô đốc đã chết, anh hùng hào kiệt năm đó đều thành mây khói. Hắc hắc. . . Ngay cả Sát Kim đại nhân chúng ta lại đi góp sức cho người khác. . . Còn nhắc đến người này làm gì?
Lão một bộ rầu rĩ không vui, ngây ngốc một hồi rồi nằm xuống một góc, tiếp theo nhắm nghiền hai mắt.
Dương Túc Quan cùng Ngũ Định Viễn kêu vài tiếng nhưng lão hán nọ không thèm để ý, chỉ lầm lũi mà ngủ.
Hán tử kia thấy cha mình vô lễ như vậy, có vẻ áy náy:
– Xin lỗi, phụ thân ta trước nay muốn thì mới nói, còn không cạy miệng cũng vô ích. Xin hai vị lượng thứ!
Dương Ngũ hai người thở dài một tiếng rồi đứng dậy.
Hai người rời lều trại. Hán tử kia một đường tiễn đưa, Dương Túc Quan hỏi:
– Mới vừa rồi lệnh tôn nhắc tới Sát Kim, hình như có lời khó nói, không biết người kia là ai?
Hán tử kia ngạc nhiên nói:
– Ngươi không biết Sát Kim?
Ngũ Định Viễn thấy thần sắc khác thường của hắn, vội hỏi:
– Thứ cho hai ta cô lậu quả văn, xin hãy nói thẳng.
Hán tử kia cười nói:
– Nói đến Sát Kim, trong vòng trăm dặm có ai mà không biết, ai mà không hiểu. Sát Kim ý tứ là võ dũng anh hùng đệ nhất thiên hạ, chính là Đại tướng quân của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc được xưng đánh khắp Tây Vực vô địch thủ. Chỉ vì ngài thường xuyên sai người tiếp tế cho người Hán nơi đây, được bá tánh yêu mến tôn là Phật sống.
Nói rồi chỉ vào một lều trại bên đường:
– Các ngươi vào xem, nhà này cũng phụng dưỡng ngài.
Ngũ Định Viễn cùng Dương Túc Quan nhìn lại, thấy một bức họa dán tại trên trướng, phía dưới để thịt, sữa dê thờ cúng. Xem ra cư dân nơi đây thực xem “Sát Kim” như Bồ Tát sống.
Ngũ Định Viễn thấy người trên bức họa râu dài tới ngực, thần uy lẫm lẫm, phía sau còn đeo hai cây trường đao, bộ dáng thật không tầm thường.
Nhất thời trong lòng hắn dâng lên cảm giác khác thường, tựa hồ đã thấy qua “Sát Kim” ở đâu. Dương Túc Quan thấy hắn nhíu mày như nhìn ra cái gì, liền hỏi :
– Sao vậy? Có gì không ổn?
Tâm tư Ngũ Định Viễn lưu chuyển nhưng nhất thời không nhớ ra, liền nói:
– Không có gì, ta thấy dung mạo người này như thiên tướng hạ phàm, lúc này mới nhìn kỹ một chút.
Dương Túc Quan khẽ gật đầu không hỏi thêm, liền chia tay hán tử kia.
Hai người rời khỏi nhà lều hội họp cùng mọi người. Quyên Nhi thấy thần sắc bọn họ đầy buồn bực thì hỏi:
– Làm sao vậy? Không hỏi được sao?
Dương Túc Quan lắc đầu:
– Hiện tại vẫn chưa.
Vi Tử Tráng nói :
– Rốt cuộc trên da dê viết thứ gì, sao quái dị như thế?
Dương Túc Quan thở dài nói :
– Ta xem ngoài Giang Sung thì không còn ai biết bí mật trên đó.
Mọi người cảm thấy uể oải, đành trở về trấn.
Về tới trấn nhỏ đã là buổi chiều. Mọi người một ngày chưa ăn, bụng đói liền tìm một khách điếm nghỉ tạm. Một gã tiểu nhị đứng ở cửa tiệm, thấy mọi người đi tới thì lớn tiếng mời mọc:
– Các vị khách quan vào đi! Tiểu điếm có thịt bò kho tàu lừng danh, chính là đặc sản Cam Túc!
Dù đã gần tết nhưng nơi đây thuộc dân tộc Hồi, tập tục khác với với Trung thổ, việc làm ăn vẫn còn rất nhộn nhịp.
Vi Tử Tráng thấy tiểu nhị ánh mắt lỏng lẻo, hạ bàn yếu nhược, hiển nhiên không có võ công thì yên lòng hỏi:
– Chúng ta có hai vị sư phụ, có thức ăn chay chăng?
Tiểu nhị liên tục gật đầu:
– Có a! Cơm chay đãi các đại sư ở những bảo tự quanh đây đều do tiểu điếm nhận làm, có món nào mà chúng ta không có? Đảm bảo vừa lòng, đảm bảo vừa lòng!
Vi Tử Tráng gật đầu, kêu tiểu nhị làm hai món chay cùng mấy món mặn. Bảy người đều ngồi xuống.
Chỉ một lúc sau, tiểu nhị bưng lên thức ăn thơm ngào ngạt. Linh Chân đang định ăn thì Vi Tử Tráng ngăn lại:
– Chậm đã!
Hắn lấy ra ngân châm thử qua thức ăn trên bàn, thấy không có độc thì mới yên tâm.
Dương Túc Quan hỏi:
– Điếm này có chỗ quái dị sao?
Vi Tử Tráng lắc đầu nói:
– Không phải, ta chỉ lo lắng Giang Sung phái người theo tác quái, cứ đề phòng thì tốt hơn.
Mọi người nhớ tới thủ đoạn ngoan độc của Bách Hoa tiên tử liền gật đầu.
Linh Chân dáng người to béo, sớm đã đói bụng đến gập cả lưng. Vừa thấy thức ăn không có độc thì vội dùng đũa gắp đồ chay, vừa ăn vừa khen:
– Đồ ăn ngon lắm. Ngon hơn đồ chay ở Thiếu Lâm chúng ta nhiều!
Quyên Nhi thấy tướng ăn như hổ đói của lão thì cười nói:
– Vốn tưởng rằng hòa thượng đều là lão đầu tử gầy gò, cả ngày chỉ biết gõ mõ tụng kinh, nhớ nhung Di Đà. Đến nay gặp được đại sư phụ, xem như mở rộng tầm mắt.
Linh Chân ở một bên ăn mạnh uống mạnh ngon lành, nói:
– Tiểu cô nương thì biết cái gì? Nếu hòa thượng ta đói bụng thì tâm sẽ bốc hỏa, ngay cả cống phẩm dâng Phật cũng ăn sạch, còn sợ gì sao! Dù cho Phật tổ trách cứ, ta cũng kêu rằng “nhất Phật xuất thế, nhị Phật niết bàn” (1), gia gia bụng đói là điều lo lắng nhất, giờ phải làm sao?
Quyên Nhi cười lên ha hả. Linh Chân trong miệng nhồm nhoàm đồ ăn, lớn tiếng nói:
– Sao các ngươi còn không ăn? Để hòa thượng ta ăn hết toàn bộ vậy!
Linh Định thấy cử chỉ của sư đệ thô tục, lời lẽ vô lễ thì rất tức giận, lập tức quay đầu không thèm để ý đến.
Một lát, Linh Chân đã ăn hết ba chén cơm lớn mà cảm giác vẫn không đủ. Đang ăn lấy ăn để chợt thấy bàn tay phải ngứa ngáy, liền chìa tay trái ra gãi nhưng trong miệng vẫn không ngừng ăn uống, không hề để tâm. Xem ra dù ông trời dùng sét đánh xuống, lão vẫn cứ ngồi mà ăn.

Mọi người mỉm cười, chưa động đũa mà nói về hành trình ngày sau.
Linh Định hỏi:
– Dương sư đệ, chúng ta đến Tây Lương không thu hoạch được gì, về sau đệ định thông báo cho thượng cấp thế nào?
Dương Túc Quan trầm tư một lúc lâu, nói:
– Trước khi đi, ta từng thương nghị cùng Hầu gia. Hầu gia nói da dê này chính là vật chứng Giang Sung bán đứng triều đình, ở trên vẽ một tấm địa đồ biên giới. Chúng ta điều tra nghe ngóng nhưng tìm không ra huyền bí trong đó. Ta xem là khác với lời đồn, da dê này chưa chắc là vật chứng bán nước, cần phải nghiên cứu kỹ thêm một phen.
Vi Tử Tráng thở dài nói:
– Nếu da dê không phải vật chứng bán nước của Giang Sung, sao hắn phái rất nhiều hảo thủ võ lâm đến cướp đoạt như vậy? Lưu Kính cũng cần gì phải coi trọng da dê này? Chẳng lẽ trong này có ẩn tình khác?
Lời của Vi Tử Tráng cũng có lý. Nếu da dê không liên quan cùng Giang Sung, nếu không phải vật chứng bán nước thì hắn cần gì phải điều động binh lực, cử đại đội nhân mã cướp đoạt như vậy?
Dương Túc Quan lắc đầu nói:
– Chưa hẳn như vậy. Ta cùng Trọng Hải từng nghiên cứu qua tấm da dê này, theo lời Trọng Hải thì phần biên giới giữa triều đình cùng Dã Tiên chỉ là một vùng đất hoang vu, đất đai nơi đó không sử dụng được. Năm xưa Giang Sung lại có thể dùng nó đổi được tánh mạng cùng sự tín nhiệm của Khả Hãn. Xem ra suy đoán của Lương Tri Nghĩa cùng Vương Ninh về da dê chưa hẳn là đúng. Có lẽ là có bí mật khác.
Linh Định thở dài:
– Nếu không tra được gì, xem ra chúng ta đã đi một chuyến uổng công.
Dương Túc Quan nói :
– Cũng chưa đến mức như thế. Ta nghe lão hán nọ nói tới một cái tên là Sát Kim. Không chừng người nọ biết được lai lịch da dê. Ta nghĩ nên tiếp tục điều tra từ người này.
Chàng thấy Ngũ Định Viễn nãy giờ trầm mặc không nói, hỏi:
– Ngũ Chế Sứ, ngài nói có đúng không?
Từ khi thấy bức họa “Sát Kim”, trong lòng Ngũ Định Viễn luôn có ý nghĩ cổ quái, cảm thấy có chỗ đặc biệt nhưng lại không rõ. Nghe Dương Túc Quan hỏi thì chỉ ừm một tiếng.
Dương Túc Quan thấy hắn cau mày, biết có sự tình khác thường liền hỏi:
– Ngũ Chế Sứ, hình như tâm tư của ngài không yên, Sát Kim thực có chỗ kỳ quái sao?
Ngũ Định Viễn cúi đầu, trầm tư một lúc lâu mới nói:
– Sát Kim nọ thoạt nhìn khá quen.
Mọi người mừng rỡ, vội hỏi:
– Ngươi nhận ra hắn?
Ngũ Định Viễn lắc đầu:
– Không phải, ta chỉ nghe qua một bằng hữu thuật lại, lúc này mới nhớ ra điểm khác thường.
Dương lang trung ồ một tiếng, hỏi:
– Bằng hữu? Hắn là ai vậy?
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng ảm đạm, nói:
– Hắn là người chết cuối cùng của Yến Lăng tiêu cục, Tề Bá Xuyên.
Mọi người nghe thì kinh hô một tiếng. Ngũ Định Viễn thở dài:
– Sát Kim có đọc được văn tự trên da dê hay không thì không biết. Có điều ta thấy người trong bức họa, nhớ lại lời kể năm đó của Tề thiếu tiêu đầu thì chỉ sợ Sát Kim có quan hệ cùng người nhờ bảo tiêu.
Dương Túc Quan đại chấn tinh thần, liền thúc giục:
– Ngũ Chế Sứ, mời nói mau.
Ngũ Định Viễn nói :
– Sở dĩ vụ án Yến Lăng tiêu cục khó phá, mấu chốt là tìm không thấy khách nhờ bảo tiêu. Tề thiếu tiêu đầu có nói rằng vị khách nọ niên kỷ chừng năm mươi, râu dài tới ngực, sau lưng đeo hai thanh trường đao. Tề tổng tiêu đầu lại nói “Sử tam đao” gì đó. Khi đó ta nghe người này bộ dáng bất phàm, liền âm thầm ghi nhớ. . .
Hắn nói chưa nói xong, Dương Túc Quan đã cả kinh lên tiếng:
– Ngươi nói người nhờ bảo tiêu còn đeo hai thanh trường đao. . . không phải Sát Kim cũng như vậy sao?
Ngũ Định Viễn gật đầu nói:
– Đúng vậy, ta thấy bức họa Sát Kim rất giống miêu tả về người nọ nên mới có sự liên tưởng.
Dương Túc Quan mừng rỡ, gật đầu nói:
– Ngũ Chế Sứ nói hay lắm. Năm đó vận chuyển da dê có giá mười vạn lượng bạc trắng, nếu không phải đại tướng của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc, ai mà dám ra giá bực này?
Vi Tử Tráng trầm ngâm nói :
– Nghe các người nói như vậy, chẳng lẽ Sát Kim chính là người nhờ vận chuyển tiêu? Hắn có gì liên quan cùng Lương tri phủ?
Ngũ Định Viễn lắc đầu:
– Việc này ta cũng không rõ, chúng ta chỉ còn cách điều tra nghe ngóng thêm, trước mắt phải tìm ra Sát Kim, sau đó mới định kế khác!
Dương Túc Quan gật đầu nói:
– Nên làm như thế. Dù sao lần này Trọng Hải phụng mệnh hộ giá, hai đạo nhân mã chúng ta không ngại thì sớm hội làm một, lúc đó có thể vào Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc tìm Sát Kim.
Mọi người sôi nổi đồng ý, ngươi một lời ta một câu cao hứng phấn chấn. Linh Chân lại chỉ nom ăn không cần biết thế nào.
Ăn một lúc lâu, cuối cùng cơm nước đã no nê. Linh Chân nấc một cái, đang muốn đưa tay lau miệng thì cảm thấy tay phải có điều khác lạ. Lão cúi đầu nhìn kỹ thì một thân đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy trên mu bàn tay có một con nhện cực nhỏ màu vàng tre đang không ngừng hút máu của mình, không biết bò ra từ nơi nào.
Trong chốc lát, bàn tay Linh Chân sưng lên rồi chuyển sang màu đen kịt giống như ngâm vào nước mực, có thể thấy được loài nhện độc này lợi hại như thế nào. Linh Chân kinh hãi tột đỉnh, quát to một tiếng đương trường, vội run tay rẩy con độc trùng rớt xuống đất, tiếp theo một cước đạp chết nó, la lớn:
– Mọi người cẩn thận, trong đồ ăn bị người hạ độc!
Mấy người đang nói chuyện, nghe Linh Chân đột nhiên kêu to thì quay đầu, thấy bàn tay Linh Chân như vậy thì kinh hãi thành tiếng.
Vi Tử Tráng la lên:
– Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi ta đã dùng ngân châm thử qua, rượu cùng đồ ăn đều sạch sẽ!
Linh Định như hiểu ra cái gì thì vớ lấy hộp đựng đũa đổ ra. Bên trong rơi ra chừng mười đôi đũa. Mọi người lấy làm kỳ lạ, không biết hành động của lão ý gì thì Linh Định đã quát:
– Mọi người xem đi!
Mọi người nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trên mỗi chiếc đũa đều có một con nhện cực nhỏ, màu sắc giống hệt chiếc đũa, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra. Lúc này hơn mười con nhện bị động bò loạn đầy bàn. Quyên Nhi cả kinh kêu một tiếng, vội đứng dậy tránh đi.
Vi Tử Tráng dẫm mấy cước giết chết đám nhện, lại nhắc nhở:
– Điếm này có điểm cổ quái, mọi người cẩn thận, đừng đụng vào đồ trong này.
Ngũ Định Viễn thấy tiểu nhị hãy còn ở một bên thì hừ một tiếng, nhảy một bước dài tới tóm lấy đối phương, quát:
– Vì sao ngươi hạ độc hại chúng ta? Nói mau!
Tiểu nhị nọ sợ tới mức run rẩy, vội phân bua:
– Đại gia đã hiểu lầm tiểu nhân! Chúng ta. . . Chúng ta không làm sự tình thương thiên hại lí như vậy . .
Lúc này tình thế khẩn trương, sợ rằng Linh Chân sẽ nguy đến tính mạng. Ngũ Định Viễn nhớ tới cái chết của Trương Chi Việt thì sao có thể buông tha tiểu nhị kia?
Hắn dùng sức kéo tiểu nhị đến trước người lão, quát:
– Còn dám chối cãi! Ngươi xem vị sư phụ này bị các ngươi hạ độc thành bộ dáng gì nữa? Mau giao giải dược ra đây, nếu không bổn đại gia liền lấy mạng chó của ngươi!
Hắn vận công tăng sức mạnh, nội lực ép tới khiến tiểu nhị đau đớn liên tục kêu to:
– Cứu mạng a! Cứu mạng a!
Tiểu nhị la ó như vậy đã kinh động đến khách nhân trong điếm, mọi người nhìn lại thì bất bình kêu lên:
– Mấy người các ngươi đang làm gì? Sao lại đi tra tấn một tiểu nhị như vậy!
Vi Tử Tráng vội nói:
– Chư vị khách quan, khách điếm này là hắc điếm đầu độc người, không ngờ dám gia hại một bằng hữu của chúng ta. Chúng ta đang đòi lại công đạo!
Một gã khách nhân mắng:
– Thúi lắm! Ta ăn uống ở chỗ này từ lâu, có khi nào xảy ra chuyện? Mấy người nhà quê các ngươi, chính là muốn ăn chùa nên càn rỡ ở trong này!
Gần mười gã khách nhân nghe thì a dua ồn ào kêu to.
Ngũ Định Viễn thấy tay phải Linh Chân sưng càng lớn, không để ý người ngoài mà lạnh lùng nói với tiểu nhị:
– Tiểu tử, ngươi không đem giải dược giao ra, đừng trách ta hạ thủ bất dung tình!
Nói rồi vận kình vào các ngón tay, liền bóp cánh tay tiểu nhị đến xương cốt rung động.
Tiểu nhị đau đớn không chịu nổi thì kêu to bi thảm. Bỗng ngoẹo đầu rồi tiếng kêu thê lương cũng ngừng lại, chỉ một thoáng đã ngã xuống bất động trên đất.

Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, nói :
– Tiểu tử này đã ngất, chúng ta mau tìm chưởng quỹ.
Nói rồi vận công xoa bóp tính cứu tỉnh tiểu nhị. Ai ngờ thật lâu sau tiểu nhị vẫn nằm thẳng tắp như chết.
Ngũ Định Viễn nghi ngờ trong lòng, vội lật đầu tiểu nhị lại đưa tay dò hơi thở, chỉ thấy sắc mặt đối phương đã biến thành màu đen, không ngờ đã chết một cách khó hiểu. Ngũ Định Viễn liếc mắt nhìn mọi người, thấp giọng nói:
– Mọi người cẩn thận, hắn cũng trúng độc.
Mấy người nghe thì chấn động, sợ bị người ám toán liền lập tức đứng dậy.
Mấy gã khách nhân ở một bên thấy đã xảy ra chuyện lớn, nhao nhao hét lớn:
– Đã chết người rồi! Tặc tử giết người rồi! Chúng ta nhanh đi báo quan!
Như vậy đã xem đám người Ngũ Định Viễn trở thành hung thủ.
Đã sắp tết, khách nhân trong điếm đang uống rượu vung quyền vui sướng, thấy có người chết thảm thì kinh hãi, nhất thời loạn thành một đống.
Ngũ Định Viễn buông tiểu nhị ra quát:
– Các ngươi không cần ồn ào! Tiểu nhị này là bị người hạ độc mà chết!
Lời còn chưa dứt thì Ngũ Định Viễn thấy trên lưng nhói lên một cái như bị ong chích. Quay đầu lại, đã thấy mọi người như bất ngờ về hành động này của hắn. Bỗng nghe Diễm Đình kêu lên:
– Cẩn thận!
—–
Chú:
(1) “Nhất Phật xuất thế nhị Phật niết bàn” Cách viết này không thông dụng bằng hai cách viết sau: Nhất Phật xuất xác, nhị Phật thăng thiên hoặc nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên.
Phật giáo cho rằng thế giới mỗi lần trải qua một tiểu kiếp sẽ có một vị Phật xuất thế. Kiếp tức là một đoạn thời gian vô cùng dài. Một tiểu kiếp tức là 1680 vạn năm. Nghĩa rộng của câu trên chính là “chết đi sống lại”.
Ngụ ý trong câu này Linh Chân kêu rằng: Đói dài đến chết đi sống lại như vậy, Phật bảo lão phải chịu làm sao đây.
Ngũ Định Viễn nhìn lại. Thì ra trong đám khách nhân đang la hét, có một người ném ghế lại đây. Hắn muốn né tránh nhưng trong đầu truyền ra một trận choáng váng, thiên địa loạn chuyển rồi ngã xuống đất.
Diễm Đình kêu một tiếng kinh hãi. Nàng đang muốn tới đỡ Ngũ Định Viễn thì Linh Định mắt sắc vội ngăn lại, nói:
– Đừng đụng vào Ngũ thí chủ, dường như hắn đã trúng độc!
Lão mượn phối kiếm của Diễm Đình, vút một tiếng đã cắt một lỗ trên lưng áo Ngũ Định Viễn, kiếm pháp bất phàm không hề thương tổn đến da thịt.
Mọi người nhìn vào lưng Ngũ Định Viễn, thấy có một con con rết sặc sỡ đang bám vào mà gặm cắn, đem Ngũ Định Viễn trở thành miếng mồi ngon lành. Hai thiếu nữ thấy cảnh tượng ghê tởm này không khỏi kêu lên sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.
Linh Định dùng kiếm muốn gẩy con độc trùng nọ ra, ai ngờ nó bám vào quá chặt, cắn sâu vào trong thịt. Linh Định thở dài một tiếng, miệng tuyên Phật hiệu. Trường kiếm rung lên liền đâm chết độc trùng kia. Mũi chân lão điểm một cái, đem thân mình Ngũ Định Viễn lật ra. Mọi người thấy trên mặt hắn đã đầy hắc khí như tiểu nhị nọ, chỉ sợ là mạng sắp hỏng.
Diễm Đình vừa kinh vừa sợ, lại thấy từ thi thể của tiểu nhị nọ chui ra hơn mười con rết, đám này bò khắp nơi trong điếm. Khuôn mặt thanh tú của nàng trắng bệch, vội vàng thối lui. Vi Tử Tráng sợ độc trùng hại người liền xông lên phía trước, tung ra mấy cước dẫm chết sạch.
Lúc này đã có hai người không minh bạch trúng độc. Khách nhân lại la mắng xem mấy người thành hung đồ. Dương Túc Quan tuy lão luyện nhưng phút chốc khó tìm được kẻ hạ thủ. Chỉ e một lúc nữa thì nhân mã quan phủ sẽ tới, đến lúc đó muốn thoát thân cũng không dễ.
Dương Túc Quan gọi Vi Tử Tráng lại, thấp giọng nói:
– Theo ta phỏng đoán, đám độc trùng này tất do người nuôi dưỡng, đặt ở trong điếm hại người. Chỉ sợ kẻ hạ độc hãy còn ở đây. Làm phiền ngài cùng Linh Định đại sư bảo hộ cho hai người bị thương, để ta đi dụ hắn ra!
Vi Tử Tráng đáp ứng một tiếng, liền cùng Linh Định lo thủ hộ. Khách nhân trong điếm ném ghế qua đều bị hai người dễ dàng ngăn cản. Dương Túc Quan thì tránh ở góc, đôi mắt lạnh quan sát khắp nơi, liền muốn tìm ra kẻ hạ độc trong đám người lộn xộn kia.
Dương Túc Quan đang quan sát thì có mấy kẻ lỗ mãng kêu lớn rồi vọt tới phía chàng. Dương Túc Quan hừ một tiếng thì trường kiếm đã ra khỏi vỏ, vận khởi tâm pháp vô thượng “Bồ Đề Thập Tam Thiên Kiếm”, nháy mắt điểm ra bảy bảy bốn mươi chín điểm hàn tinh cuốn tới mấy kẻ nọ.
Diễm Đình thấy tính mạng của khách nhân nguy hiểm thì kinh hãi, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Vi Tử Tráng một bên đã khoát khoát tay, thấp giọng nói với nàng:
– Cô yên tâm, Dương lang trung ra tay rất có chừng mực.
Dương Túc Quan thân là mệnh quan triều đình, trước nay hành sự ổn trọng. Tấn công không có ý đả thương người, chủ yếu là muốn ép kẻ hạ độc lộ mặt. Theo như chàng tính toán, kẻ hạ độc thân mang võ nghệ khác với người thường. Chỉ cần tánh mạng nguy hiểm tất sẽ né tránh mà lộ ra nguyên hình.
Trường kiếm vừa ra, đám khách nhân còn không kịp chớp mắt. Mắt thấy kiếm quang lóe lên thì nơi ngực chợt mát lạnh. Kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực thì phát hiện trang phục đã bị rách. Lại nhìn thanh kiếm sáng choang trong tay Dương Túc Quan, cả đám hồn phi phách tán, sợ hãi kêu to rồi chạy ra ngoài cửa. Có người bị đánh chết cũng tốt mà bị hạ độc cũng được, toàn bộ không liên quan đến bản thân bọn họ nữa
Dương Túc Quan mắt sắc. Thấy thời điểm trường kiếm công ra, phần lớn khách nhân không hề phản ứng, chỉ có một người nghiêng thân dường như mang võ công. Có điều kiếm ra chỉ trong khoảnh khắc, lại đông người như vậy nên không nhận ra dung mạo người nọ.
Lúc này có một người cúi đầu che mặt mà qua, giống như kinh hoàng nhưng áo ngực vẫn còn lành lặn. Tâm niệm Dương Túc Quan vừa động liền quát:
– Chạy đi đâu!
Theo sau kiếm quang chợt lóe đã bao trùm người nọ.
Người nọ kinh hãi nói :
– Tráng sĩ tha mạng! Tiểu nhân chỉ là khách qua đường, không cừu không oán cùng ngài, ngàn vạn lần đừng giết ta!
Trường kiếm trong tay Dương Túc Quan chỉ thẳng vào người nọ, lạnh lùng thốt:
– Ngươi đừng giả ngây giả dại, mau đem giải dược giao ra!
Người nọ sợ tới mức choáng váng, không dám hoàn thủ mà chỉ phục lạy xin tha.
Dương Túc Quan thấy bộ dáng đối phương hèn mọn không giống giả vờ, thầm nghĩ:
– Ta hành sự không nên lỗ mãng, phải thử hắn một lần!
Trường kiếm chợt lóe, liền đâm tới cổ họng người nọ.
Người nọ thấy hàn quang chớp động trước mắt chỉ kêu a một tiếng, hai tay che mặt chờ chết. Dương Túc Quan thấy vậy thì trường kiếm lệch sang một bên, thầm nghĩ:
“Xem ra người này thật không biết võ nghệ, không phải giả vờ”
Dương Túc Quan trầm ngâm một lát, nghĩ rằng mình lầm người liền nhẹ giọng:
– Ngươi đứng lên đi! Ta thả ngươi đi vậy.
Người nọ thiên ân vạn tạ, phục lạy rồi vội chạy ra ngoài. Dương Túc Quan quay đầu nhìn lại trong điếm. Mắt thấy còn vài khách nhân đang không ngừng phát run trốn dưới gầm bàn, không chừng kẻ hạ độc còn ở trong này.
Dương Túc Quan trầm giọng quát:
– Mấy người các ngươi đều đứng lên, ta có lời muốn hỏi.
Mấy gã khách nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều do dự không ra. Dương Túc Quan đang muốn tiến lên chợt nghe Linh Định kêu lên:
– Cẩn thận ám khí!
Dương Túc Quan không kịp nghĩ ngợi mà thân hình bốc cao lên ba thước. Chỉ nghe phía sau có tiếng kình phong, tiếp theo mấy tiếng phốc phốc vang lên. Bức tường một bên đã cắm đầy những cây ngân châm màu lam.
Thân hình đang ở trên không, Dương Túc Quan quay đầu nhìn lại. Thấy kẻ vừa được tha đang nhe răng cười, chẳng biết lúc nào đã trở về trong điếm. Chàng cười lạnh một tiếng. Thì ra đây là người hạ độc, không ngờ bị đối phương lừa gạt. Nếu võ công của chàng không cao, chẳng phải sớm đã nằm trên đất rồi sao!
Đang khi tức giận, đã thấy mười ngón tay người nọ lộ đầy ngân châm, hiển nhiên muốn phóng ám khí lần nữa. Bản lĩnh của Dương Túc Quan thế nào, sao lại để cho đối phương ra tay lần thứ hai? Thân hình chưa rơi xuống đất đã cười dài một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ trảm xuống người nọ.
Người nọ thấy Dương Túc Quan biến chiêu nhanh như vậy thì kinh ngạc không thôi, không kịp phóng ám khí mà lui ra cửa. Vi Tử Tráng một bên hét lớn một tiếng:
– Chạy đi đâu!
Thân hình nhoáng lên một cái, phát sau mà tới trước chặn ở trước cửa.
Người nọ hai mặt thụ địch, tình thế trở nên bất ổn. Dương Túc Quan quát:
– Mau mau giao giải dược ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Người nọ mắng:
– Cho dù chém ta cả ngàn nhát, cũng không có giải dược cho các ngươi!
Vi Tử Tráng vươn tay chụp tới hậu tâm người nọ. Kẻ này nghiêng người né tránh, lại đá trả một cước về phía ngực hắn. Vi Tử Tráng cười nói:
– Đá hay lắm!
Vận khởi nội kình, duỗi ngón tay điểm tới huyệt đạo trên đùi người nọ. Người nọ ê ẩm tê dại cả người, té ngã trên đất.
Vi Tử Tráng dẫm một cước trên ngực người nọ, quát:
– Mau đem giải dược ra!
Người nọ cười lạnh một tiếng, lại không thèm để ý.
Vi Tử Tráng cười lạnh nói:
– Ở trước mặt ta mà còn ngoan cố, xem ngươi chịu được bao lâu.
Lại duỗi ngón tay điểm vào dưới nách người nọ một cái, một luồng chân khí nhập vào cơ thể khiến toàn thân người nọ ngứa ngáy, cười lên ha hả.
Vi Tử Tráng thản nhiên nói:
– Ta không cần chém người ngàn đao, chỉ cần cho ngươi ngứa ngáy một hồi. Tiểu tử ngươi sẽ phải ngoan ngoãn.
Người nọ cắn nát môi dưới mà vẫn ngứa đến lăn lộn dưới đất. Xem ra Vi Tử Tráng bức cung có chỗ độc đáo, nháy mắt liền khiến người nọ sống không bằng chết.
Vi Tử Tráng trầm giọng nói:
– Ngươi giao ra giải dược, ta liền giải huyệt cho ngươi hết ngứa, thế nào?
Người nọ cười không dứt nhưng khóe mắt đã chảy lệ, thở phì phò nói:
– Ta không có. . . Giải dược…
Vi Tử Tráng lắc đầu thở dài:
– Vậy ta không có cách nào khác giúp ngươi.
Liền muốn xoay người rời đi, mặc cho người nọ không ngừng cười lăn lộn.
Trong tiếng cười lớn, người nọ gắng gượng nói:
– Ta… Ta thật sự… Thật không có. . . Ha ha. . .
Hai mắt Vi Tử Tráng sáng ngời, hỏi:
– Vậy giải dược ở nơi nào?
Người kia nói:
– Ở. . . Ha ha. . . Ở nơi sư phụ ta đó. . . Ha ha. . .
Vi Tử Tráng rùng mình, vội hỏi:
– Sư phụ ngươi là ai?
Người nọ đang muốn lên tiếng, bỗng một đạo lam quang rất nhỏ lóe lên. Thân thể người nọ run nhẹ thì đã thấy một lỗ máu trên yết hầu, chưa kịp nói thêm đã chết. Mọi người thấy ám khí ác độc thì kinh hoảng, nhao nhao đề phòng.
Liền nghe từ cửa sổ phát ra một tiếng vang lớn, một người phi thân vào trong điếm. Mọi người ngưng mắt nhìn lại. Là một nữ nhân mỹ miều, chính là “Bách Hoa tiên tử” Hồ Mị Nhi. Chỉ thấy thị thân mặc đạo bào màu vàng đỏ. Trong tay cầm một cây phất trần, trên trán lộ ra sát khí lành lạnh, ánh mắt băng giá nhìn mọi người.
Dương Túc Quan biến sắc, liếc mắt nhìn sang Linh Định. Hai người biết rằng chính chủ đã đến.
Hai thiếu nữ thấy “Bách Hoa tiên tử”, nhớ lại sư thúc đã táng mạng trong tay đối phương thì phẫn hận xông tới.
Diễm Đình bi thương quát:

– Lại là ngươi! Xem ta báo thù cho sư thúc!
Nàng rút phối kiếm muốn lên liều mạng. Quyên Nhi hai mắt rưng rưng, võ công tuy thấp kém cũng giương kiếm nơi tay.
Vi Tử Tráng sợ các nàng hành động lỗ mãng thì lại trúng phải ám toán, ngăn ở phía trước thấp giọng nói:
– Hai vị cô nương bình tâm một chút, chớ vội nóng nảy ra tay.
Diễm Đình lau nước mắt trên mặt. Đôi mắt đẹp lộ vẻ bi phẫn, hung hăng nhìn chằm chằm vào Bách Hoa tiên tử.
Bách Hoa tiên tử mỉm cười nói:
– Tên đồ nhi không nên thân của ta thật không có tiền đồ, lại ở chỗ này nói tung lung, ta nhìn không quen liền giải thoát hắn.
Vi Tử Tráng cười lạnh nói:
– Hổ dữ không ăn thịt con, độc công của Bách Hoa tiên tử quả nhiên là tuyệt độc, ngay cả loài cầm thú cũng phải thua ba phần.
“Bách Hoa tiên tử” Hồ Mị Nhi trời sinh bá đạo âm độc, vừa nghe Vi Tử Tráng châm chọc liền trừng mắt liếc hắn, ánh mắt đầy vẻ oán độc.
Linh Định nghe nói “Bách Hoa tiên tử” này hành sự ngoan độc, mấy ngày trước từng dùng thủ đoạn độc ác hại chết Cửu Hoa Sơn Trương Chi Việt, hiện giờ lại gia hại thêm hai người Ngũ Định Viễn cùng Linh Chân. Lão không thể để nữ nhân này thêm gây nghiệp chướng, lập tức vận khởi nội lực phát động chân khí, bước lên phía trước một bước, chắp tay thành chữ thập nói:
– Lão nạp Thiếu Lâm Linh Định, yêu cầu nữ thí chủ mau giao giải dược. Bằng không lỡ việc cứu người, tội nghiệt của thí chủ lại nặng thêm một tầng.
Nói rồi hai tay xoe tròn, tùy thời liền muốn tung chưởng đả thương địch.
Dương Túc Quan thấy sư huynh động thân thì liếc mắt sang Vi Tử Tráng. Hai người không hẹn mà cùng đi lên hai bước, hợp với Linh Định chia làm ba hướng. Ba đại cao thủ đứng thành thế chân vạc vây kín Bách Hoa tiên tử.
Diễm Đình ở một bên lăm lăm cây kiếm trong tay. Lúc này nàng giống như một con báo, không ngừng giương vuốt chờ đợi con mồi sơ hở. Nàng có vẻ ngoài ôn nhu nhưng tính tình cương nghị. Một lòng chỉ mong tự tay giết địch báo đại thù cho sư môn. Võ công của nàng không cao nhưng quả thật lúc này không ai dám coi thường. Vi Tử Tráng lo lắng, lại đưa mắt ra hiệu lần nữa, ý bảo nàng an tâm chớ vội.
Hồ Mị Nhi toàn thân đều là độc, ám khí lại bá đạo âm hiểm. Nhân vật giang hồ tầm thường sao dám đối địch cùng thị, không may trêu chọc phải nữ ma đầu này liền chết không minh bạch. Hơn nữa tâm kế của thị rất cao, mấy năm nay nhân vật chính phái liên tiếp vây bắt nhưng lần nào cũng để thị thong dong chạy trốn. Có điều giờ là ba đại cao thủ liên thủ vây công. Bất kể Hồ Mị Nhi có bao nhiêu bản lĩnh tâm cơ, chung qui sẽ bị bắt dễ như trở bàn tay.
Mắt thấy tình cảnh bản thân bất lợi nhưng Hồ Mị Nhi vẫn một bộ lơ đãng. Thị cười nhạt một tiếng, bất ngờ đến gần Linh Định hai bước, cười quyến rũ nói:
– Ba đại nam nhân lại đi khi dễ một nữ nhân yếu đuối. Nếu sự tình này truyền ra ngoài, đại sư không sợ giang hồ chê cười sao?
Khuôn mặt Linh Định lạnh đi, phất tay bảo Vi Tử Tráng Dương Túc Quan lui ra, trầm giọng nói:
– Nữ thí chủ cũng coi như là một đại tông sư, lão nạp lấy một chọi một, như vậy công bằng chưa?
Hồ Mị Nhi mỉm cười nói:
– Ngài là một lão hòa thượng đã gần tám mươi, tìm một nữ nhân nho nhỏ như ta gây phiền phức, còn không phải chuyện cười sao?
Tuy cường địch bốn hướng trước mắt nhưng thị vẫn một bộ yêu kiều mị hoặc vô hạn. Mọi người thấy làn da trắng nõn còn phớt hồng kia, trong lòng đều nghĩ:
“Nữ nhân này tuy rằng yêu dị, kỳ thật coi như là một mỹ nữ.”
Hồ Mị Nhi thấy yết hầu của mấy nam tử hơi động, liệu rằng bọn họ đều làm vẻ đẹp của mình kinh sợ, lập tức khẽ cười quyến rũ muôn màu muôn vẻ.
Quyên Nhi thấy ma nữ này hãy còn khoe khoang dáng vẻ, căm hận trong lòng thì quát to một tiếng, mắng:
– Mụ yêu phụ gian trá độc ác, vẫn còn giả bộ liễu yếu đào tơ! Xú yêu bà, mụ giặc cái! Trên đời không nữ nhân nào xấu xa hơn mụ!
Hồ Mị Nhi nghe thì giận đến cực điểm, nói:
– Tiểu nha đầu, sớm biết ngày ấy đã cho ngươi chết luôn, hôm nay đỡ phải nghe nhiều lời tại đây!
Một đạo ngân quang bay vọt tới cổ họng Quyên Nhi, chính là ám khí “Truy Hồn Châm” thành danh của Bách Hoa tiên tử.
Linh Định thân là thủ tọa La Hán Đường, sao có thể cho nữ nhân này thủ ác trước mắt lão, quát một tiếng rồi đánh ra một chưởng. Chưởng phong bạt đến, ngân châm lập tức chuyển hướng bắn xuống đất.
Chưởng này công lực thâm hậu, có thể dùng chưởng phong vô hình vô chất bức lui một cây ngân châm, nội lực súc tích vô cùng hùng hậu. Mọi người quan sát vừa sợ lại bội phục, thầm nghĩ:
“Lời đồn Thiếu Lâm Tự đứng đầu quần hùng, quả nhiên không ngoa!”
Vi Tử Tráng biết hại chết đồ nhi của Hồ Mị Nhi thì song phương đã kết cừu hận, muốn thừa dịp người đông thế mạnh giải quyết oán thù vừa mới hình thành này. Lập tức nói:
– Đại sư nghỉ ngơi một lát, để ta tới giáo huấn yêu phụ này!
Linh Định chưa trả lời, Vi Tử Tráng đã giơ cao đơn thủ. hữu chưởng vươn về sau. Vù một tiếng thì toàn thân xoay tròn, phi chân đá tới Hồ Mị Nhi. Tuyệt chiêu bắt địch này chính là “Võ Đang Hạc Điểm Đầu Thập Tam Thức”
Hồ Mị Nhi thấy một cước cương liệt liền nghiêng đầu tránh ra sau. Vi Tử Tráng không để cho đối phương có thời gian thở gấp. Chân phải vừa hạ xuống đất, chân trái liền thuận thế đá ra. Công kích liên tục không chút ngưng nghỉ.
Hồ Mị Nhi hứng chịu công kích liên tiếp nhưng ỷ vào một thân khinh công không hề sợ hãi. Thị vuốt mấy sợi tóc trên trán, dù bận mà vẫn ung dung cười duyên:
– Vi đại hộ vệ a! Ngươi muốn động thủ với bổn cô nương thì sớm muộn cũng đến phiên, cần gì phải gấp như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ Thiếu Lâm Tự nổi bật vượt xa Võ Đang Sơn sao!
Lời ly gián này vừa ra thì trên mặt Linh Định hiện một trận âm u. Bộ dáng Vi Tử Tráng cũng có phần lúng túng, không ngờ ngừng tay lại. Hồ Mị Nhi thì cười ha hả cao hứng không thôi.
Thì ra Thiếu Lâm Tự cùng Võ Đang Sơn vốn có hiềm khích từ khi tổ sư Trương Tam Phong khai phái. Đã qua mấy trăm năm, giao tình giữa hai phái ngày càng chuyển biến tốt đẹp hơn. Có điều thời khắc này Hồ Mị Nhi lại châm ngòi ly gián, khiến những người trong cuộc cảm thấy khó chịu.
Vi Tử Tráng hét lớn một tiếng, quát:
– Mụ giặc cái! Ở chỗ này bớt xảo ngôn, mau cho thấy bản lĩnh chân thực!
Hắn sợ Linh Định thực cho là bản thân có mưu đồ, lập tức hô quát liên tục, quyền cước tung ra càng thêm sát khí. Hồ Mị Nhi cười lạnh một tiếng, thân mình lóe lên đã tránh qua công kích của Vi Tử Tráng.
Mắt thấy Hồ Mị Nhi không dám đối mặt, hai tay Vi Tử Tráng dang rộng bày ra thế Hạc giương cánh, nhanh tuyệt luân điểm tới mười ba nơi huyệt đạo trên thân Hồ Mị Nhi, chiêu này từ ngoài hướng vào trong, hai tay giống như ôm gọn thân hình đối phương.
Hồ Mị Nhi thấy chiêu này khinh bạc, khuôn mặt thanh tú không khỏi tối sầm, mắng:
– Không ngờ một kẻ xuất thân danh môn lại ra chiêu thức dâm ô bực này, đầu óc bẩn thỉu ý niệm xấu xa, thật sự là đê tiện!
Thị hừ một tiếng, thân ảnh chớp động liền muốn thoát ra khỏi điếm.
Vi Tử Tráng thấy vậy lập tức quát:
– Không lưu lại giải dược thì đừng hòng rời đi!
Nói rồi bổ tới một chưởng. Hồ Mị Nhi điểm hai chân một cái, thân hình đã bay lên nóc nhà. Có điều thân thủ Linh Định nhanh hơn, đuổi sau thoáng chốc tới trước mặt thị, song chưởng hợp lại quát:
– Đi xuống!
Chưởng phong mãnh liệt ép tới, không khoan nhượng bức Hồ Mị Nhi nhảy về trong điếm.
Hồ Mị Nhi vừa hạ thân thì xì một tiếng khinh miệt, lớn tiếng nói:
– Đã nói một đối một, tại sao lại thêm một lão hòa thượng?
Linh Định thản nhiên nói:
– Thí chủ muốn đơn đả độc đấu, lão nạp tức khắc phụng bồi.
Song chưởng hợp lại, chính là thức mở đầu trong “Đại Từ Thiên Diệp Thủ”, công lực bao trùm khắp nơi. Những hạt bụi quanh thân lão hòa thượng đều bị thổi ra ngoài ba thước. Ngay cả những thứ dưới chân cũng bị bắn ra hơn một thước.
Hồ Mị Nhi thấy nội lực của Linh Định cao bực này thì kinh ngạc nghĩ thầm:
“Hòa thượng này kinh hãi thế tục như thế, trong võ lâm còn ai làm gì được lão?”
Thị biết hai người trước mắt là cao thủ nhất nhì trong chốn võ lâm. Nếu dựa vào bản lĩnh chân thật thì sợ rằng đánh không lại một người chứ đừng nói hai. Huống chi còn Dương Túc Quan ở một bên như hổ đói nhìn chằm chằm?
Vi Tử Tráng cười lạnh nói:
– Tiện nhân, muốn sống thì sớm giao giải dược ra, nếu không lát nữa ta chém ngươi thành bảy tám khúc, đền mạng cho Trương đại hiệp.
Mắt thấy Linh Định từng bước đi tới. Hồ Mị Nhi biết địch không địch nổi, lập tức nhảy về sau cười lạnh nói:
– Cần giải dược sao? Được, cô nương đưa cho các ngươi.
Nói rồi từ trong lòng lấy ra đến cả mười cái bình xanh xanh đỏ đỏ, cất cao giọng đồng thời vung tay lên:
– Cầm lấy tất cả đi!
Mười cái bình liền bắn về Vi Tử Tráng.
Vi Tử Tráng đang muốn đưa tay đón lấy. Diễm Đình sợ trên những chiếc bình có độc, vội nhắc nhở:
– Yêu phụ này quỷ kế đa đoan, ngàn vạn lần đừng tin lời thị.
Vi Tử Tráng vội rụt tay lại, mặc ấy cái bình nhỏ bay qua trước mặt, trong lòng thầm kêu hiểm:
“Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, hôm nay lại nhờ một tiểu a đầu cứu mạng”
Chỉ thấy mười cái bình nhỏ rơi xuống dưới đất. Chúng quay tròn mà không vỡ, nhìn không ra bình nào chứa giải dược thật sự.
Hồ Mị Nhi thấy không ai dám đón lấy thì cười ha hả, nói:
– Vi hộ vệ, mười cái bình này của ta đều là giải dược! Sao phải sợ như vậy?
Vi Tử Tráng hừ một tiếng, nói:
– Ngươi đừng nhiều lời, mau nói bình nào có thể giải độc!
Hồ Mị Nhi cười khúc khích:
– Ngươi tự đoán đi!
Linh Định cả giận nói:
– Nếu nữ thí chủ có thành ý giao giải dược, sao không thẳng thắn một lời, cần gì phải bày trò như vậy?
Hồ Mị Nhi cười nói:
– Ta không bày trò. Chỉ là trên người ta thật sự quá nhiều chai lọ, hiện do sợ hãi mà đã quên mất, không biết bình nào mới có thể giải độc.
Nữ nhân này xưa nay lớn mật, không xem người nào vào mắt. Ở trước mặt hai đại cao thủ vẫn một bộ cười nói như không.
Vi Tử Tráng cả giận nói:
– Ngươi nói mau, đừng trêu đùa chúng ta!
Hồ Mị Nhi cười nói:
– À, ta nhớ ra rồi, là cái bình màu đỏ kia.
Có điều khi Vi Tử Tráng sắp đến lấy thì thị bỗng ngăn lại:
– Đợi một chút, hình như là màu lục.
Vi Tử Tráng cuồng nộ không thôi, quát to:
– Ngươi cẩn thận đấy!
Linh Định thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
– Đừng để ý tới lời của nữ thí chủ này. Chúng ta thử qua các bình tìm giải dược!
Hồ Mị Nhi cười nói:
– Ý tưởng thật hay! Ở đây có mười loại giải dược khác nhau, các ngươi không ngại t


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.