Anh Hùng Chí

Chương 25: Tung Sơn Thiếu Lâm Tự


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 25: Tung Sơn Thiếu Lâm Tự


Mọi người lo liệu chôn cất Trương Chi Việt. Chỉ trong một ngày, Cao Định thấy giang hồ chém giết không ngừng thì sợ tới phát run, không biết nên nói cái gì cho phải. Mọi người bận rộn đến đêm, liền ăn ngủ nghỉ tạm ở khe núi. Chỉ là tâm tình ai ai cũng lo lắng, lại nghe hai thiếu nữ khóc nỉ non thì không thể an giấc.
Sáng hôm sau, Ngũ Định Viễn liền thương nghị cùng mọi người, nói:
– Hai tiểu cô nương nọ rất đáng thương, trên đường không còn ai chiếu cố. Chi bằng chúng ta dẫn theo các nàng cùng đi Tây Lương, khi về sẽ dẫn họ về Cửu Hoa Sơn, như thế được chăng?
Vi Tử Tráng cũng có ý này, nói:
– Ngũ huynh nói rất đúng. Chúng ta đều là người trong võ lâm, há có thể không chiếu cố lẫn nhau?
Dương Túc Quan tính toán một trận. Lúc này gian đồ đã hiện thân, hành trình sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều, lập tức lắc đầu nói:
– Không được. Trước mắt không biết Giang Sung còn mai phục bao nhiêu lộ nhân mã, chúng ta tự lo còn chưa xong, sao có thể đảm bảo ấy tiểu cô nương nọ bình an?
Vi Tử Tráng nhướng mày. Lúc trước Dương Túc Quan vì giao tình trên quan trường liền nhận lời hộ tống Cao Định về quê. Hiện lại để hai tiểu cô nương bơ vơ như vậy, như thế thật không sảng khoái. Hắn cười hắc một tiếng, vỗ ngực nói:
– Dương đại nhân cứ yên tâm, trên đường nếu có gì bất trắc. Ta dù có bỏ mạng này cũng sẽ bảo vệ cho hai nha đầu bình an.
Ngũ Định Viễn cũng nói:
– Dương lang trung không cần quá lo lắng. Nơi này cách Tung Sơn Thiếu Lâm Tự chỉ mười ngày lộ trình, nếu trên đường có chuyện không may, chúng ta đã ở gần viện binh, có gì mà phải sợ.
Dương Túc Quan nghe hai người khăng khăng theo ý này thì không tiện phản đối nữa, đành nói:
– Nếu hai vị có ý như vậy, chúng ta liền lên đường thôi!
Hai thiếu nữ nghe nói mọi người muốn rời đi thì chỉ ngồi trước mộ phần sư thúc khóc rống.
Mấy người vừa dụ dỗ vừa gạt nói:
– Nếu hai ngươi không trở về núi. Sư phụ các ngươi nhất định sẽ lo lắng, đến lúc đó há lại không làm hắn thương tâm?
Ôn tồn khuyên bảo một hồi, khó khăn lắm các nàng mới chịu rời đi.
Một đường đi Tung Sơn, hai thiếu nữ cứ mãi thương tâm, không ngừng khóc trên đường. Vi Tử Tráng cùng Ngũ Định Viễn thay nhau khuyên giải, mỗi ngày đều trêu đùa an ủi để các nàng có thể vui vẻ hơn. Dương Túc Quan thì lòng đầy lo lắng, sợ gặp phục kích. Cũng may trên đường bình an không có gì bất ổn.
Mấy ngày sau tới một thị trấn, Dương Túc Quan thấy mang theo hai thiếu nữ, Trương Chi Việt lại đã chết, thật sự không rảnh lo cho Cao Định. Chàng liền lấy ra Binh bộ lệnh bài, lệnh cho quan địa phương phái người hộ tống lão hồi hương.
Ngày hôm đó, cuối cùng đã tới dưới chân Tung Sơn. Mọi người nhẹ nhàng thở ra. Dương Túc Quan nói:
– Cuối cùng đã tới chân núi Thiếu Thất, mọi người không cần trốn trốn tránh tránh nữa, có thể an tâm nghỉ một phen.
Lập tức dẫn mọi người lên núi.
Ngũ Định Viễn đi được vài bước. Thấy Vi Tử Tráng cùng Quyên Nhi Diễm Đình đều dừng chân tại chỗ thì ngạc nhiên hỏi:
– Ba người sao không đi?
Vi Tử Tráng khó xử cười cười, lắc đầu nói:
– Không cần. Chúng ta còn có một số việc muốn làm, ngài theo Dương lang trung đi!
Nói xong liền mang hai người Diễm Đình, Quyên Nhi đi tới trấn nhỏ dưới chân núi.
Ngũ Định Viễn cảm thấy kỳ lạ, vội hỏi Dương Túc Quan:
– Có chuyện gì thế? Sao Vi hộ vệ không cùng lên núi?
Dương Túc Quan không hề ngạc nhiên, chỉ thản nhiên nói:
– Vi hộ vệ là chân truyền đệ tử của Huyền Vũ Quán Võ Đang. Từ đời tổ sư Trương Tam Phong, đệ tử Võ Đang đều không được phép vào Thiếu Lâm. Đây là quy định trong tự, không sửa đổi được.
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng ngạc nhiên:
– Thì ra là thế, ta không biết quy củ này.
Dương Túc Quan gật gật đầu, lại nói:
– Ngoài ra Thiếu Lâm còn một quy củ khác. Ngàn năm qua không tiếp đón nữ khách, hai cô nương nọ cũng không tiện đi vào.
Ngũ Định Viễn nghe thì không ngờ. Hắn từng nghe qua môn quy Thiếu Lâm nghiêm khắc nhưng nào biết lại khắc nghiệt đến như vậy.
Hai người đi tới sườn núi thì gặp một cái chòi nghỉ mát, bên trong có mấy tăng nhân đang đứng. Dương Túc Quan đi tới tự báo danh tính. Mấy tăng nhân nọ nghe ba chữ “Dương Túc Quan” thì nhanh chóng phục xuống bái lạy, không ngừng gọi sư thúc tổ rồi vào trong chùa thông báo.
Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ lạ. Dương Túc Quan niên kỷ chỉ hai lăm hai sáu, còn nhỏ hơn hắn vài tuổi, sao có vai vế cao như thế? Trong lòng càng thêm kính sợ vị Dương lang trung này.
Hai người vừa mới lên núi, đã thấy tầm mười tăng nhân bước nhanh ra. Dẫn đầu là hai hòa thượng. Một lão nhỏ gầy còn một người to lớn mập mạp. Dương Túc Quan chắp tay thi lễ:
– Túc Quan bái kiến Linh Định, Linh Chân hai vị sư huynh.
Ngũ Định Viễn rùng mình, biết Thiếu Lâm Tứ Đại Kim Cương tới thì chắp tay chào.
Người thân hình cao lớn kia chính là “Hổ trảo Kim Cương” Linh Chân, khi nói chuyện thì âm giọng như chuông đồng. Chỉ nghe lão cười to nói:
– Dương sư đệ tới đúng lúc lắm! Không biết mấy tên tiểu tử Côn Luân Sơn kia có tìm sư đệ gây phiền toái không? Nếu vẫn còn như âm hồn bất tán, xem lão tử lột da tróc thịt bọn hắn thế nào!
Mấy tháng trước Linh Chân từng giao thủ cùng Trác Lăng Chiêu, luôn luôn nhớ mãi không quên việc này. Lão tuy là người xuất gia, có điều động tới ân oán của hai phái Côn Luân Thiếu Lâm thì ngôn từ liền thô tục không hề giống cao tăng chút nào.
Dương Túc Quan cười nói:
– Có sư huynh xuất thủ tương trợ, ai dám nhổ răng trong miệng lão hổ? Sư huynh quá lo lắng rồi.
Linh Định mỉm cười nói :
– Dương sư đệ, chúng ta tới trước La Hán Đường ngồi một chút. Phương trượng sư huynh hiện đang có khách tới chơi, lát nữa mới rảnh rỗi.
Dương Túc Quan nghe vậy ngẩn ra, thấp giọng hỏi:
– Trong chùa có chuyện gì sao?
Linh Định điềm nhiên nói:
– Thiếu Lâm Tự không tranh với đời. Người tới đều là bằng hữu, sư đệ không cần quá lo.
Mọi người tới La Hán đường, Ngũ Định Viễn thấy đông đảo tăng nhân đang tập luyện võ công, có thương có gậy, hoặc đứng hoặc ngồi. Hắn biết đây là chỗ tư mật của Thiếu Lâm Tự, không tiện xem nhiều mà cúi đầu đi nhanh qua. La Hán Đường xưa nay là nơi truyền thụ võ nghệ của Thiếu Lâm Tự, già trẻ trong chùa đều là từ La Hán Đường mà ra. Linh Định thủ tọa La Hán Đường, là đại cao thủ nhất nhì trong Thiếu Lâm Tự. Dương Túc Quan khi còn nhỏ từng được lão chỉ qua võ nghệ, hai người vốn rất quen thuộc.
Đám người ngồi xuống, Dương Túc Quan liền nói:
– Chuyến đi sang Tây của đệ là có đại sự quan hệ đến vận số triều đình, cần phải trở về chùa báo cáo phương trượng.
Nói xong liền thuật qua lại chuyện Liễu Ngang Thiên căn dặn.
Linh Định nghe xong nói:
– Dương sư đệ, chuyến đi này hung hiểm dị thường. Giang Sung tuyệt sẽ không để sư đệ dễ dàng đi như vậy. Nhất định sẽ phái vô số cao thủ đuổi giết, sư đệ tính đối phó thế nào?
Dương Túc Quan nói :
– Đây cũng là nguyên do đệ trở về chùa, còn mong sư huynh nể tình đồng môn, có thể viện thủ cho Túc Quan một lần.
Linh Định thở dài, nói:
– Mấy năm nay danh tiếng của Thiếu Lâm suy tàn, để cho người ta bắt nạt. Như Linh Âm sư đệ tu luyện mấy chục năm, hiện còn bị nhốt ở Côn Luan Sơn. Lão nạp quyết không để đệ tử Thiếu Lâm tiếp tục chịu nhục. Chỉ cần phương trượng cho phép, lần này ta sẽ đi cùng sư đệ.
Dương Túc Quan vui vẻ trong lòng. Linh Định võ công cao tuyệt, hiếm có địch thủ trên giang hồ. Chỉ cần có lão cùng Tây Lương, chuyện lớn có thể hóa nhỏ, chuyện dữ có thể hóa lành.
Khi hai người đang nói chuyện, ngoài hành lang truyền đến một tiếng Phật hiệu. Hai mắt mọi người tỏa sáng, chỉ thấy một hòa thượng trung niên thanh nhã từ ngoài đi vào. Ngũ Định Viễn lần đầu đến Thiếu Lâm nhưng thấy vị đại sư này cử chỉ phi phàm, bảo tướng trang nghiêm, liền đoán đây chính là Linh Trí đại sư đứng đầu trong Tứ Đại Kim Cương, đồng thời cũng là phương trượng Thiếu Lâm, liền lập tức đứng lên.
Dương Túc Quan thấy tăng nhân đến thì cũng đứng lên, thi lễ nói:
– Đệ tử Dương Túc Quan, bái kiến phương trượng.
Linh Trí gật đầu mỉm cười, nói:
– Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Chúng tăng sôi nổi đứng dậy vái chào. Nhìn phương trượng Linh Trí niên kỷ chỉ tầm năm mươi, còn kém Linh Định, Linh Âm chừng mười tuổi, có điều lời lẽ khí độ uy nghi khiến người phải kính trọng ba phần.
Thiếu Lâm tứ Đại Kim Cương hợp xưng là ” Trí Định Âm Chân “. Linh Trí nhập tự trễ nhất nhưng lại có thiên tư cao nhất. Thành tựu còn hơn cả các sư huynh, hơn bốn mươi đã lên làm phương trượng. Linh Trí tinh thông điển tịch, đức từ bi càng cao vời. Nhậm chức tới nay đã được hơn mười năm, luôn cố gắng sửa đổi tác phong cường hãn của Thiếu Lâm, cực lực ngăn chặn môn hạ đệ tử can dự vào phân tranh trong giang hồ. Bản thân lão lại không thích tranh đấu cùng người, do đó võ công mặc dù cao hơn nhưng danh khí không bằng Linh Định.
Linh Trí nhìn thấy Ngũ Định Viễn thì mỉm cười, không ngờ chăm chú nhìn hắn thật lâu. Dương Túc Quan vội nói:
– Vị này chính là bằng hữu của đệ tử, hiện là quan tướng dưới trướng của Liễu đại nhân.
Linh Trí gật đầu, đột nhiên đưa tay đặt lên đỉnh đầu của Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn không hiểu phương trượng Thiếu Lâm phương muốn làm gì, định né tránh nhưng sợ thất lễ nên đành phải cúi đầu nhẫn nại. Đám người Dương Túc Quan, Linh Định cũng cảm thấy kỳ quái. Có điều phương trượng thân phận tôn quý, hành sự chắc chắn có đạo lý riên, liền không nói mà lẳng lặng đợi.
Sau một lúc Linh Trí phương trượng vỗ vai Ngũ Định Viễn, ý bảo hắn ngồi xuống, lại nhẹ nhàng nói:

– Đã làm thí chủ sợ hãi. Không phải lão nạp cố ý vô lễ, chỉ là thấy thí chủ tướng mạo kỳ lạ, hữu duyên cùng cửa Phật nên đã mạo muội một chút.
Ngũ Định Viễn ngạc nhiên nói:
– Ta có duyên với nhà Phật? Sao đại sư lại nói lời này?
Linh Trí nói:
– Lão nạp mới vừa xem qua. Thí chủ xương trán gồ lên như hình chữ nhật, trên đỉnh đầu có cái ba xoáy, không phải tướng đại phú cũng là đại quý, là người trong cửa Phật, thật đáng mừng.
Ngũ Định Viễn mừng rỡ trong lòng. Hắn đương nhiên không phải là người trong cửa Phật đạo hay đại phú đại quý gì, không biết ngày sau sẽ ra sao nhưng phương trượng đã ca tụng như vậy tất có thâm ý, vội vàng thi lễ cảm ơn.
Linh Trí mỉm cười, nói:
– Thí chủ phúc duyên thâm hậu, ắt tiến xa hơn xa người thường, không biết trước nay từng gặp qua chuyện gì kỳ lạ?
Ngũ Định Viễn hồi tưởng lại. Trước nay dù không thể nói là tầm thường nhưng đều là lăn lộn trên mũi đao mà gian khổ sống qua ngày, liền lắc đầu nói:
– Tại hạ sống uổng đến nay đã ngoài ba mươi, vẫn rất tầm thường.
Linh Trí chầm chậm nói:
– Có lẽ phúc duyên chưa đến, thí chủ không cần nóng vội.
Ngũ Định Viễn gật đầu. Lại nghe Dương Túc Quan hắng giọng, nói với Linh Trí phương trượng:
– Đệ tử có sự tình quan trọng, muốn cầu phương trượng tương trợ.
Linh Trí khẽ cau mày nói:
– Mới vừa rồi ta tới ngoài cửa đã nghe qua. Có phải là vì tranh đấu trong triều?
Dương Túc Quan gật đầu nói:
– Phương trượng đoán không sai, lần này sang Tây là vì diệt trừ gian thần Giang Sung, mong các sư huynh thành toàn cho.
Linh Trí thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
– Đương kim Hoàng đế hiếu chiến sính cường, đừng nói loại trừ đi một Giang Sung, cho dù đổi hết các Nội các Đại học sĩ, chỉ sợ triều chính vẫn khó mà khởi sắc được.
Phụ thân Dương Túc Quan chính là một trong năm vị Đại học sĩ đương triều. Chàng nghe Linh Trí phê bình như vậy, đương nhiên phụ thân cũng dính dáng đến. Trong lòng Dương Túc Quan không vui, liền quay đầu sang Linh Định:
– Vừa rồi Linh Định sư huynh đã đáp ứng cùng đi Tây Lương giúp đệ tử, không biết ý của phương trượng ra sao?
Dương Túc Quan tùy sắc mặt mà chọn lời. Chàng thấy phương trượng tựa hồ không muốn tham dự vào đấu tranh trong triều. Có điều Linh Định đã đáp ứng. Lần hồi tự này, chỉ cần có cao thủ như lão cùng đi đã là một thành công lớn.
Linh Chân ở một bên, thật ra là người lỗ mãng. Lão đứng cuối trong Tứ Đại Kim Cương, tính tình ngày thường nóng nảy. Vừa nghe phương trượng có ý không muốn quản chuyện này, lập tức lớn giọng quát:
– Con mẹ nó! Mấy năm gần đây đám Côn Luân Sơn ngày càng không ra gì, dám sát hại cả nhà Yến Lăng tiêu cục, đã khinh thị tục gia đệ tử của bổn tự như heo chó, còn dám nhốt cả Linh Âm sư huynh. Thực xem Thiếu Lâm chúng ta chỉ như hạng bù nhìn. Điều này cần gì phải nói thêm nữa? Chỉ cần phương trượng ra lệnh một tiếng, ta chính là người đầu tiên đánh tới Côn Luân Sơn, một mồi lửa đốt rụi cẩu sào huyệt đó!
Linh Định là người trầm tính cẩn thận, vội nói:
– Sư đệ không được lỗ mãng! Trước mặt phương trượng không thể nói những lời vô lễ!
Linh Chân hắc hắc cười lạnh, nói:
– Linh Âm sư huynh bị người bắt nhốt đã hơn tháng. Đến nay chúng ta còn không phái người đi cứu, đây không phải làm rùa đen rút đầu thì là gì?
Linh Trí nghe những lời này, sao lại không hiểu dụng ý của Linh Chân? Rõ ràng là vị sư đệ này trào phúng bản thân lão yếu đuối nhún nhường, không dám va chạm cùng địch nhân. Lão chầm chậm nói:
– Chúng ta theo lời Phật dạy, thứ nhất là phổ độ chúng sinh, thứ hai chính là tu thành chính quả. Không phải vạn bất đắc dĩ thì quyết không được phạm sát giới. Côn Luân Sơn thế lực ngày càng lớn, vài lần phái người khiêu khích, thậm chí bắt người môn phái ta. Lhông phải ta không biết những điều này, chỉ là oan oan tương báo khi nào mới hết đây? Ta đã viết thơ cho Trác chưởng môn, ai ngờ hắn còn chưa xử lý.
Linh Chân lớn tiếng nói
– Trác Lăng Chiêu tự xưng là Kiếm Thần! Sợ là hắn đã tưởng tượng bản thân thành thần vậy! Phương trượng cứ mãi nín nhịn cầu toàn, hắn há lại để ý lời của ngài?
Linh Chân sớm bất mãn từ lâu, lúc này thừa dịp Dương Túc Quan đến liền phát tác.
Linh Trí khe khẽ thở dài, nói:
– Những ngày gần đây ta quan sát thiên tượng, thiên hạ tất có đại biến. E rằng không tới mấy năm nữa, triều đình sẽ xuất hiện một đại gian thần, chỉ sợ còn hung ác hơn cả Giang Sung, tàn bạo hơn cả Đông xưởng. Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tân gian hùng mới vừa xuất hiện, cựu kiêu hùng tất sẽ bị diệt. Hơn nữa, ta thấy đám phản nghịch Nộ Thương Sơn năm xưa đang muốn rục rịch trở lại, chỉ sợ lại làm loạn cả lên. Đến lúc đó, hai bên tranh chấp khiến sinh linh lầm than, đáng thương cho ngàn ngàn vạn vạn bách tính liền rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Mọi người nghe lão nói tới đây đều liếc mắt nhìn nhau, sờ đầu gãi tai không hiểu. Dương Túc Quan lại khẽ ho khan nhưng Linh Trí phương trượng không để ý tới, cứ thế mà nói:
– Gần đây võ lâm thịnh truyền rằng: “Mậu Thìn Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại”. Nghĩ đến thiên hạ sắp đại loạn, triều chính tranh chấp càng thêm ác liệt. Ta dù muốn ngăn cơn sóng dữ nhưng sức người có hạn. Nếu nhìn nhận đánh giá sai tình thế, trái lại còn nối giáo cho giặc. Đành phải án binh bất động, hy vọng có thể nhìn rõ thời cuộc…
Lão đang muốn nói tiếp, lại nghe Linh Định thở dài nói:
– Phương trượng, ngài nghe ta nói một lời được chăng.
Linh Định là thủ tọa La Hán đường nhiều năm, lời nói luôn có phân lượng. Linh Trí thấy lão xen ngang cũng không cho là ngang ngược, liền nói:
– Sư huynh có cao kiến gì?
Linh Định miệng tuyên Phật hiệu, nói:
– Phương trượng Phật pháp uyên thâm, lòng dạ từ bi là không thể nghi ngờ. Không muốn kết thù đúng là tạo phúc uôn dân thiên hạ. Chỉ là đệ tử Thiếu Lâm ta hành tẩu võ lâm không thể để cho người tùy tiện khinh nhục, càng không thể bị người tùy ý giết chết như thế. Phương trượng lấy nỗi lo thiên hạ làm nỗi lo của mình, ánh mắt thật là cao xa. Có điều lửa đã cháy lan đến trước mắt. Nếu phương trượng không chấn hưng uy danh Thiếu Lâm, ngày sau chúng ta làm thế nào để hàng yêu phục ma?
Linh Định nói lời này, tất cả mọi người đều thầm khen ngợi. Phương trượng nói cái gì đêm đêm đều xem thiên tượng, lo lắng về sau thật không khỏi xa vời, hoang đường như vậy khó có thể khiến người tin phục, không bằng lời thực sảng khoái của Linh Định.
Linh Trí nghe chỉ trích thì biết không thể khư khư cố chấp, thở dài gật đầu nói:
– Sư huynh nói rất đúng. Ta làm phương trượng hơn mười năm, lại không thể bảo trụ danh dự Thiếu Lâm, thật là hổ thẹn trong lòng.
Lão nhìn về Linh Định, lại chầm chậm nói:
– Mọi người lần này sang Tây cần phải hết lòng cẩn thận, không nên giết người bừa bãi, gây thêm tội nghiệt.
Lời này dụng tâm nhắc nhở nhưng đã đáp ứng yêu cầu của Linh Định, để cho lão cùng Dương Túc Quan đi Tây Lương. Mọi người liếc mắt nhìn nhau vui mừng.
Dương Túc Quan vui sướng, đang muốn mở miệng đa tạ thì Linh Trí lại lấy từ trong tay áo ra một tấm thiệp, giao cho Linh Định rồi nói:
– Trên đây có hội ước, lần này sư huynh đi Tây Lương, trên đường trở về, không ngại thì ghé qua thay ta dự lễ.
Linh Định đưa tay tiếp nhận bái thiếp, tập trung xem xét thì vẻ mặt đại biến, đột nhiên đứng lên. Linh Chân ở một bên tò mò vội đến xem, thoáng chốc cũng cả kinh. Mọi người thấy bộ dáng hai người như thế đều kinh ngạc không thôi.
Dương Túc Quan cau mày hỏi:
– Là ai hội ước? Là Trác Lăng Chiêu đưa chiến thư sao?
Ngũ Định Viễn nghe được ba chữ Trác Lăng Chiêu thì hít một hơi lạnh, nào biết Linh Chân hắc hắc cười lạnh nói:
-Trác Lăng Chiêu thì tính cái rắm gì? Người này còn mạnh hơn hắn nhiều.
Mọi người ồ một tiếng tỏ vẻ không tin, đã thấy Linh Chân đoạt lấy tấm thiệp trên tay sư huynh, đưa đến cho Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan cúi đầu nhìn lại, thấy chỗ kí tên có năm chữ vàng nhỏ “Hoa Sơn Ninh Bất Phàm”.
Linh Chân cười lạnh nói:
– Đây là thiệp mời do Ninh Bất Phàm đưa tới! Dương sư đệ. Trước mặt hắn thì tiểu tử Trác Lăng Chiêu kia là cái thá gì? Đệ nói đúng không?
Linh Chân nói vậy, tuy lời lẽ khoa trương một chút nhưng rất đúng. Chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ Ninh Bất Phàm, “Thắng liền tám trăm trận, võ công trùm thiên hạ ” mời tăng chúng Thiếu Lâm đến chứng kiến đại lễ phong kiếm của y. Ở trước mặt thiên hạ đệ nhất cao thủ này, Trác Lăng Chiêu đương nhiên phải nhường vài phần.
Dương Túc Quan nhớ lại lời Trương Chi Việt ngày ấy, môn nhân Cửu Hoa Sơn cũng được mời tham gia đại lễ phong kiếm. Xem ra việc này đã chấn động cả võ lâm, không biết sẽ phát sinh bao nhiêu đại sự, hơn phân nửa lại là mưa máu gió tanh thảm thiết.
Linh Trí nói:
– Ninh chưởng môn định ngày mùng một tháng hai sẽ cử hành đại lễ “Phong Kiếm Quy Sơn”. Các người trên đường qua Thiểm Tây, liền thay mặt tăng lữ bổn tự tham dự.
Linh Định hỏi:
– Ninh chưởng môn võ công đang ở đỉnh phong, vì sao phải thoái ẩn? Trong chuyện này ẩn tình gì khó nói?
Mọi người cũng cảm kỳ quái. Ninh Bất Phàm đang êm đẹp ngồi trên cái ghế Chí Tôn không ngai, vì sao lại phải qui ẩn giang hồ? Phải chăng như lời Linh Định, là có bí mật không muốn người ngoài biết?
Linh Trí lắc đầu nói:
– Ta cũng không rõ. Có điều theo lời trưởng lão Hoa Sơn vừa mới tới thăm, Ninh chưởng môn ngày càng chán ghét tranh đấu giang hồ, không muốn tiếp tục múa đao múa kiếm nên mới có ý quy ẩn. Nếu là thật thì đúng là đại trí đại tuệ, thật đáng mừng a.
Nói xong liền tuyên Phật hiệu, lộ vẻ khâm phục.
Linh Chân nghe phương trượng nói như vậy, lúc này cười lạnh nói:
– Hay đấy! Vậy chúng ta cùng rút khỏi giang hồ, đem toàn bộ chiêu bài của Thiếu Lâm Tự hủy đi. Như vậy lại càng mừng vui gấp bội, đại từ đại bi a!
Phương trượng bị sư đệ chê cười như vậy, thần sắc có điểm khó chịu, lập tức cúi đầu niệm Phật, làm như không nghe thấy.

Ngũ Định Viễn ngồi ở một bên cũng đầy khó xử, hắn không phải người của Thiếu Lâm tự, biết người ngoài không nên nghe những chuyện này, đành quay đầu đi chỗ khác giả như không biết.
Trong nội đường hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ nghe từng hồi chuông trên núi truyền tới thật du dương êm tai. Đang yên lặng, Dương Túc Quan chợt lên tiếng:
– Gia sư ở chỗ nào? Ta muốn đi bái kiến lão nhân gia người.
Linh Định ngạc nhiên, không biết chàng tìm Thiên Tuyệt Tăng có chuyện gì, hỏi:
– Không may là sư thúc vẫn bế quan Lạt Ma viện, căn dặn không ai được quấy nhiễu.
Dương Túc Quan thở dài một tiếng, nói:
– Nếu sư phụ biết Ninh Bất Phàm thoái ẩn, nhất định sẽ cảm thấy đáng tiếc, trên giang hồ lại thiếu một đối thủ.
Chúng tăng tại nội đường nghe vậy thì đều biến sắc, đồng loạt đứng dậy khiến cho Ngũ Định Viễn hoảng sợ.
Chúng tăng chăm chú nhìn Dương Túc Quan với vẻ mặt phức tạp nhưng chàng chỉ chậm rãi nâng tách trà nhấp một ngụm, lại như không thấy bọn họ đang kinh ngạc.
“Trong Lạt Ma viện có tam bảo thánh, Trước La Hán đường có Tứ Kim Cương”. Tứ Đại Kim Cương” tất nhiên là “Trí Định Âm Chân ” tứ đại thần tăng. Có điều “Tam bảo thánh” không phải ba người mà chỉ là một lão tăng. Người này có pháp danh “Thiên Tuyệt”, vai vế còn cao hơn Tứ Kim Cương, cả đời chỉ nhận một đệ tử đó là Dương Túc Quan.
Vị thần tăng này võ công cực cao, đã luyện thành “Quyền chưởng kiếm” tam bảo. Mấy chục năm qua không rời cửa chùa nửa bước. Khi bình thường, ngay cả phương trượng cũng không được gặp lão. Người này chính là bảo vật trấn tự của Thiếu Lâm. Cuộc chiến ở kinh thành ngày đó, Dương Túc Quan dựa vào tuyệt kỷ sư truyền “Niết Bàn Vãng Sinh”, đã đủ làm cho Trác Lăng Chiêu hoảng sợ. Đệ tử đã như thế, võ nghệ Thiên Tuyệt Tăng cao thế nào thì có thể tưởng tượng.
Thiên Tuyệt Tăng võ nghệ tuy cao cường nhưng hai mươi năm trước do thụ giới quy, về sau không rời khỏi chùa mà giống như thoái ẩn. Những năm gần đây, hảo thủ trong chốn võ lâm xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Trước có “Cửu Châu Kiếm Vương” Phương Tử Kính, sau có “Đệ nhất thiên hạ” Ninh Bất Phàm, “Côn Luân Kiếm Thần” Trác Lăng Chiêu. Tất cả đều được người đời cho là võ nghệ có một không hai. Để tránh Thiên Tuyệt Tăng lần nữa nổi lên ý niệm phân cao thấp, Linh Trí đã nghiêm lệnh cho đám tăng lữ không được để tin này nhập tự. Nếu không với tính hiếu thắng của Thiên Tuyệt Tăng, tất sẽ lại xuống núi tìm cao thủ quyết đấu, đến lúc đó giang hồ lại tăng thêm sát nghiệp.
Lúc này Dương Túc Quan muốn đem việc Ninh Bất Phàm thoái ẩn báo cho Thiên Tuyệt Tăng, đó là phạm vào đại kị của Thiếu Lâm Tự. Chúng tăng không khỏi biến sắc, ngay cả Linh Chân là người lỗ mãng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Linh Trí nói:
– Dương sư đệ niên kỷ còn trẻ, rất nhiều sự tình còn chưa biết, ngàn vạn lần đừng để trong tự phát sinh thêm chuyện. Khó khăn lắm sư thúc mới bình tâm trở lại, thanh tu phật pháp không tạo sát nghiệp, đã là công đức bực nào? Đệ nên cẩn thận lời lẽ, chớ để người biết được việc của Ninh Bất Phàm, đến lúc người muốn xuống núi luận võ, ai có thể khống chế được đây?
Dương Túc Quan tuy là đệ tử của Thiên Tuyệt tăng nhưng không hiểu lắm về sự tích thời trẻ của gia sư, lập tức liên tục vâng dạ nhưng trong tâm lại không cho là đúng.
Mọi người sau khi dùng qua cơm chay, Dương Túc Quan mượn công vụ khẩn cấp liền cáo từ. Phương trượng Linh Trí để cho hai vị cao tăng Linh Định, Linh Chân đi theo chàng. Cũng giao một phong thư cho sư đệ, căn dặn rằng thay mặt lão gửi đến Trác Lăng Chiêu, hy vọng đối phương giao ra hung thủ sát hại Yến Lăng tiêu cục cùng phóng thích Linh Âm đại sư, để cho hai phái có thể thân thiện hữu hảo, cùng chủ trì công đạo chính nghĩa võ lâm. Trước khi đi còn không hết lời căn dặn, không phải trường hợp bất đắc dĩ tuyệt đối không được động can qua, tạo thêm sát nghiệp.
Mọi người hạ sơn, Vi Tử Tráng sớm đã chuẩn bị ngựa và lương khô ổn thỏa, cùng hai thiếu nữ chờ đợi ở dưới. Vi Tử Tráng thấy Dương Túc Quan mời được Linh Định, Linh Chân hai đại cao thủ đồng hành thì tỏ ra rất cao hứng. Đoàn người có cao thủ Thiếu Lâm Võ Đang thì như hổ thêm cánh, có thể đối phó mọi hiểm nguy đương thời, dù “Côn Luân thập tam kiếm” tụ tập đầy đủ cũng không cần sợ hãi.
Mọi người rời Tung Sơn, cưỡi ngựa chậm rãi đi về hướng phía tây. Dọc đường qua các thị trấn thì tạm nghỉ ở dịch trạm. Đến các nơi, Dương Túc Quan đều lấy ra lệnh bài Binh bộ sai sử, quan viên địa phương đều trăm vâng ngàn dạ lo chiêu đãi rượu thịt.
Diễm Đình cùng Quyên nhi còn đau lòng về việc sư thúc đã mất, một đường rầu rĩ không vui. Ngũ Định Viễn thấy thì cũng lo lắng nhưng không còn cách nào.
Qua mười ngày đã đến địa giới Thiểm Tây, Vi Tử Tráng liền nói:
– Từ giờ đã thuộc thế lực của Giang Sung. Chúng ta phải nên cẩn thận, tốt nhất nên chuyển qua đi đường nhỏ.
Linh Chân lớn tiếng nói:
– Tỉnh Thiểm Tây lớn như vậy, chẳng lẽ mặc cho hắn tung hoành?
Vi Tử Tráng cười khổ nói:
– Đề đốc Thiểm Tây không phải ai khác, chính là bào đệ của Giang Sung, Giang Dực. Người này tâm ngoan thủ lạt, tham tiền háo sắc, được người gọi là “Giang Hoành Hổ”. Giang Dực không chỉ đảm nhiệm chức Đề đốc mà còn kiêm nhiệm Tổng binh, trong tay có mười vạn hùng binh, thế lực rất lớn. Nếu chúng ta đối mặt là tùy tiện chạm mặt binh lực Thiểm Tây, sẽ không tránh được một hồi khó khăn.
Linh Chân lớn tiếng nói:
– Tăng nhân Thiếu Lâm ta hành tẩu giang hồ, chưa bao giờ sợ cái gì là “ngang hổ”, “dọc hổ”, còn là cái gì xiên xiên xẹo xẹo, sặc sỡ vằn vện gì đó. Vi đại nhân nếu sợ thì cứ đi đường nhỏ, sư huynh đệ ta quyết sẽ không cúi đầu trước Giang Sung!
Linh Định thấy sắc mặt Vi Tử Tráng khó coi, sợ rằng lời lẽ lỗ mãng của sư đệ đã đắc tội với người, liền hoà giải:
– Chúng ta sang Tây lần này, thứ nhất là để giải cứu Linh Âm sư đệ, đòi lại công đạo từ Côn Luân Sơn, thứ hai là bảo hộ Túc Quan sư đệ bình an đến Tây Lương. Theo như thiển ý của lão nạp, chúng ta không nên đa sự, cứ theo lời Vi đại nhân nói chuyển qua đi đường nhỏ thì hơn.
Linh Chân cũng là người từng trải, sao không biết sư huynh chú trọng toàn cục, không dám làm trái nhưng vẫn còn mắng:
– Giang Hoành Hổ! Nếu để hòa thượng ta gặp được hắn, trước tiên sẽ lấy bộ xương của hắn đem làm thuốc.
Quyên Nhi nghe mọi người liên tục mắng Giang Sung, liền hỏi:
– Rốt cuộc Giang Sung là ai? Sao mọi người lại chán ghét hắn như vậy?
Ngũ Định Viễn cười hắc một tiếng, nói:
– Người này là một đại gian thần, phàm là ai có chí khí đều hận hắn thấu xuơng.
Quyên nhi vội nói:
– Nếu ai có chí khí đều chán ghét hắn, vậy tính thêm phần của ta nữa. Bằng không đến lúc chỉ còn một mình ta không ghét hắn, ta lại biến thành kẻ không có chí khí, thật là mất mặt.
Mọi người nghe xong cười ha hả, nhất thời tan đi vẻ lo lắng trên khóe miệng.
Vi Tử Tráng một đường đi cùng, thấy Diễm Đình điềm đạm đáng yêu, Quyên nhi ngây thơ trong sáng, đã sớm xem hai nàng như là thân nhân. Lúc này nghe Quyên nhi nói chuyện cũng có ý vì mình, liền vui vẻ nói:
– Đa tạ hai vị đại sư lấy toàn cục làm trọng, chúng ta sẽ chuyển đi đường sơn đạo, tránh gặp đám quan quân.
Mọi người đã thương nghị, liền theo sơn đạo mà đi. Người bình thường đi xa đều chọn đường lớn rộng rãi có quan quân bảo vệ, tránh gặp kẻ xấu. Riêng đám người Dương Túc Quan thì ngược lại, đa số đều cao thủ võ lâm đứng đầu Thiếu Lâm Võ Đang, sao lại sợ bọn tiểu đạo chích cường đạo? Ngược lại là phòng ngừa thị vệ quan quân tập kích.
Đi mấy ngày lại không thấy có nhân vật giang hồ, quan quân triều đình càng không có bóng dáng, lộ trình tuy khó khăn nhưng không có ai xuất hiện gây chuyện thị phi, coi như là sơn thủy bình yên. Về sau tới một trấn nhỏ, Dương Túc Quan mua hai chiếc xe ngựa, mọi người giảm được không ít vất vả trên đường.
Hơn nửa tháng sau là vào tiết đại hàn, mọi người đã tới gần Lương Châu, dõi mắt không thấy núi non mà là một vùng đô thị rộng lớn. Cam Túc có khí hậu khô hanh, lúc này tuy rét căm căm nhưng dưới đất rất ít tuyết đọng. Ban đêm trong sa mạc còn kết một làn sương mỏng. Dưới ánh trăng nhìn lại, biển cát giống như thủy tinh trong suốt lấp lánh, nơi đây thoáng chốc như biến thành tiên cảnh. Mọi người đa phần đều là nhân sĩ Trung nguyên, chưa từng thấy qua cảnh tượng đẹp đẽ này. Ngũ Định Viễn xuất thân tại đây, dọc đường liên miệng giới thiệu ọi người, cũng bớt được thời gian nhàm chán.
Ngày hôm đó bảy người đã đến ngoài thành Tây Lương, sắc mặt Ngũ Định Viễn trở nên ngưng trọng, cả buổi không nói một lời. Dương Túc Quan thấy vậy, đoán rằng hắn còn băn khoăn việc mình là đào phạm, liền vỗ về:
– Ngũ huynh đừng lo lắng, hiện nay huynh là Chế sứ triều đình, lại là thủ hạ của Liễu Hầu gia. Nếu Tri Phủ Lục Thanh Chính muốn làm khó huynh, đã có ta ở đây.
Vi Tử Tráng cũng khuyên nhủ:
– Đúng vậy, có Binh bộ lang trung Dương đại nhân ở đây, kia chỉ là chuyện nhỏ trên quan trường, còn gì phải lo lắng?
Ngũ Định Viễn lại lắc đầu nói:
– Ta không sợ Tri phủ tìm ta gây phiền toái. Ngũ Định Viễn này có liều cái mạng cũng không sợ.
Mọi người nghe ngữ khí của hắn trầm trọng thì đều rùng mình. Quyên Nhi ở một bên hỏi:
– Nếu ngay cả chết ngài cũng không sợ, còn gì phải phiền lòng?
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, nhìn ra cát vàng đầy trời xa xa, nói:
– Từ khi phát sinh thảm án ở Yến Lăng tiêu cục, đến nay đã được hơn một năm. Ta hổ thẹn là bộ đầu Tây Lương, không thể đem hung đồ Côn Luân Sơn ra ngoài công lý, lại còn phải chạy trốn khắp nơi chân trời. Mỗi đêm ngủ đều giật mình tỉnh giấc, nghĩ đến nhân tình của các đồng đạo, làm sao ta chịu nổi?
Hắn nắm chặt hai tay, cắn răng nói:
– Ta. . . Ta quay về đây, nếu không thể báo thù giải oan cho khổ chủ, ta. . . Ta chết cũng không nhắm mắt!
Nói xong mí mắt lại đỏ lên.
Dương Túc Quan khuyên nhủ:
– Ngũ huynh đừng tự trách bản thân nữa. Đám người kia không hề tầm thường. Chuyện này đừng nói là ngươi, dù là Hình bộ thượng thư, lục bộ hội thẩm, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, lắc đầu:
– Chỉ mong lần sang Tây này, chúng ta có thể thay Liễu đại nhân tìm ra vật chứng, lật đổ được tên gian thần Giang Sung thì coi như trừ hại uôn dân.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Ngũ Định Viễn sợ rằng nếu để Lục Thanh Chính biết mình trở lại Tây Lương, chắc chắn sẽ bày mưu đối phó. Hắn liền lặng lẽ dẫn mọi người vào thành, tránh kinh động tới nha môn địa phương.
Đi vào trong thì thấy Tây Lương thành không rộng lắm, trên đường chỉ có năm ba khách sạn, Vi Tử Tráng cau mày nói:
– Tây Lương thành khá vắng vẻ. Mấy người chúng ta từ bên ngoài đến, nếu đều trọ cùng một chỗ sẽ khiến người để ý.
Ngũ Định Viễn nói:
– Việc này không nên lo lắng. Chúng ta cứ đến hàn xá của ta nghỉ vài ngày. Dù sao ở đây không lâu, miễn cưỡng có thể ứng phó một trận.
Liền dẫn mọi người đi tới phủ đệ của hắn.
Khi qua một ngã tư, xa xa có một người hô quát liên tục:
– Tiểu tạp chủng! Ta nói ngươi trộm đồ thì ngươi chính là kẻ trộm, còn dám cãi này cãi nọ!

Một người khóc ròng phân bua:
– Ta không phải kẻ trộm! Không phải kẻ trộm a!
Mọi người nghe hai người đối đáp đều tò mò. Lại gần thì thấy một gã quan sai đang cầm gậy lớn đánh xuống, dưới đất là một nam tử bán hàng rong đang đang quỳ, luôn miệng hô đau thảm thiết. Bốn phía chật ních người xem bàn tán sôi nổi.
Quyên Nhi nhón mũi chân quan sát, mắt thấy bộ đầu kia hung ác thì nhịn không được cau mày, nói:
– Bộ đầu này sao có thể tùy tiện đánh người trên đường, trên đời này sao có loại quan như hắn?
Mấy người hai bên cạnh nghe lời này thì sắc mặt đại biến, kinh hãi không thôi.
Quyên Nhi ngạc nhiên hỏi:
– Làm sao vậy? Ta nói sai gì sao?
Một lão nhân hạ giọng nói nhỏ:
– Vị cô nương này nói chuyện nên cẩn thận. Vị bộ đầu mới nhậm chức này rất hung ác, hơn một năm nay khiến dân chúng khổ không chịu ít. Nếu hắn nói cha ngươi là mẹ của ngươi, cha ngươi liền phải biến thành mẹ ngươi ngay lập tức. Cả ngày luôn tác oai tác quái, chỉ biết bắt nạt hương dân. Nếu để hắn nghe lời của ngươi, hắn chịu bỏ qua mới là lạ.
Diễm Đình nghe nói bộ đầu này cuồng vọng như vậy thì cũng ngạc nhiên, liền hỏi Ngũ Định Viễn:
– Ngũ đại ca, huynh có biết bộ đầu kia không? Trước kia hắn đều như vậy sao?
Sắc mặt Ngũ Định Viễn đanh lại, cười lạnh nói:
– Hắc hắc, tiểu tử này trước kia chỉ là một tên hề, không ngờ ta rời đi một năm. Đúng là “Trong Thục không còn đại tướng, Liêu Hóa có thể làm tiên phong”
Hai thiếu nữ cảm thấy kỳ lạ, không biết hắn đang nói về cái gì.
Thì ra tân nhiệm bộ đầu kia không phải ai khác, chính là thủ hạ cũ của Ngũ Định Viễn, A Tam. Kẻ này vô đức vô tài, không biết sao được Lục Thanh Chính đề bạt. Ngũ Định Viễn thấy A Tam tác oai tác quái thì giận sôi máu, hận không thể một quyền đánh chết A Tam tại chỗ.
Dương Túc Quan là người hiểu chuyện. Chàng thấy Ngũ Định Viễn trán nổi gân xanh, sợ hắn kìm không được ra tay đánh người, liền đi tới đặt tay lên vai Ngũ Định Viễn, thấp giọng khuyên can:
– Chúng ta đi thôi, chớ để hỏng đại sự.
Ngũ Định Viễn vẫn hung hăng nhìn qua A Tam. Nhớ tới nha môn khi xưa do hắn nhiều năm khổ tâm gây dựng, không ngờ hôm nay tác phong kỷ cương lại bại hoại đến như thế, trong lòng vô cùng khó chịu. Dù bị Dương Túc Quan kéo đi nhưng vẫn không tình nguyện, phải thêm cả Vi Tử Tráng kẹp một bên thì mới ổn.
Đoàn người tới nơi ở cũ của Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn đang muốn mở cửa, ai ngờ ngẩng đầu nhìn thì trên cửa có dán giấy niêm phong của Tri phủ. Sắc mặt hắn ảm đạm, run giọng nói:
– Lục Thanh Chính, ngươi thật là lợi hại!
Năm đó hắn bị người vu cáo hãm hại, phải tha hương chạy trốn, thế này còn chưa tính. Không ngờ Lục Thanh Chính còn niêm phong ngay cả nhà cửa của hắn. Mọi người thấy hắn toàn thân phát run như đang nóng giận tới cực điểm.
Ngũ Định Viễn cuồng nộ trong lòng, liền muốn xé giấy niêm phong, Dương Túc Quan đành ngăn lại:
– Ngũ huynh không vội! Nên lưu lại giấy niêm phong này, tránh lại đả thảo kinh xà.
Ngũ Định Viễnthở dài một tiếng, nghe lời ngừng tay. Mọi người liền trèo tường mà vào.
Đến tối thì đã sắp xếp ổn thỏa nơi ở, mấy người tụ hợp thương lượng kế hoạch ngày sau, Dương Túc Quan nói:
– Trước mắt chúng ta binh chia làm hai đường, ta cùng Định Viễn huynh một đường, đi điều tra nghe ngóng manh mối vu án năm xưa. Còn lại nhờ Vi hộ vệ cùng Linh Định sư huynh ở trong thành, tìm hiểu xem còn ai biết tin đám bộ thuộc cũ của Dã Tiên ở đâu hay không?
Mọi người đang đáp ứng, chợt nghe Linh Chân lớn tiếng nói:
– Dương sư đệ, mọi người đều có việc, còn ta phải làm sao?
Linh Chân nghe Ngũ Định Viễn cùng Dương Túc Quan một đường, Vi Tử Tráng cùng Linh Định một đường. Phân công sự tình đã xong, chỉ còn sót mình lão thì cấp tốc kêu lên.
Linh Định biết sư đệ hành sự thô lỗ. Nếu cho vào thành điều tra, chỉ sợ nói ba câu liền bại lộ hành tung, khuyên nhủ:
– Sư đệ đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, muốn lập công cũng không vội lúc này.
Linh Chân lớn tiếng nói:
– Lão tử cần lập công cái gì? Ta đến chỗ này chỉ muốn tìm Trác Lăng Chiêu kia mà chém giết, ai quản công lao chó má gì? Các ngươi làm cái gì cũng được, chỉ không được nhốt ta ở trong phòng, nếu không ngày mai lão tử liền quay về Thiếu Lâm!
Mọi người thấy Linh Chân ngang ngược cũng không biết làm sao cho phải.
Sắc mặt Dương Túc Quan vẫn như thường, cười một tiếng nói:
– Ai nói chúng ta muốn lưu sư huynh ở chỗ này? Sư huynh xuất môn hành sự, chúng ta cao hứng còn không kịp.
Linh Chân cười ha hả, lớn tiếng nói:
– Câu này còn giống tiếng người!
Linh Định thấy Dương Túc Quan nhân nhượng sư đệ, vội nói:
– Linh Chân thiên tính thô lỗ, Dương sư đệ không cần xem lời hắn là thật.
Dương Túc Quan mỉm cười, khoát tay nói
– Sư huynh không cần phải lo lắng, ta đã có an bài.
Nói xong vẫy tay kêu Diễm Đình:
– Diễm Đình cô nương, mời lại đây.
Diễm Đình đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
– Dương đại nhân có gì phân phó?
Dương Túc Quan mỉm cười:
– Cô nương đừng gọi ta là đại nhân, thật quá khách sáo, kêu ta một tiếng đại ca là được.
Sắc mặt Diễm Đình càng đỏ ửng, nhu mì kêu nhỏ:
– Dương. . . Dương đại ca. .
Ngũ Định Viễn vẫn còn đang giận Lục Thanh Chính ngoan độc, thấy bộ dáng của Diễm Đình với Dương Túc Quan thì càng không thoải mái, vội quay đầu đi như không thấy. Vi Tử Tráng chỉ cười cười, dường như đã nhìn quen thái độ xấu hổ của các cô nương trước mặt Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan mỉm cười với Diễm Đình, chỉ vào Linh Chân nói:
– Do sư huynh ta trời sanh hiếu động, sợ ở trong phòng không được. Chúng ta đến Tây Cương lần này, không thể không có một người ở giữa phối hợp hành sự. Tại hạ sợ là phải làm phiền cô nương rồi.
Diễm Đình cả kinh nói:
– Huynh . . Huynh muốn ta ở giữa phối hợp hành sự sao?
Mọi người ngạc nhiên không thôi, vội hỏi:
– Lời này của Dương sư đệ là thế nào?
Linh Chân luôn thích đao to búa lớn, nghe vị trí quan trọng như vậy lại giao vào tay tiểu cô nương Diễm Đình, liền cũng lưu tâm nghe ngóng.
Dương Túc Quan hấp háy mắt nhìn mọi người, mỉm cười nói:
– Những ngày tới chúng ta đều bôn ba ở ngoài, phải có một người ở giữa hiệu lệnh hoặc giải nguy. Đầu tiên người này phải có võ công phải cao cường, kiến thức rộng lớn, thứ hai là tâm tư phải ổn trọng, chặt chẽ cố thủ tại nơi đây, như vậy có thể nắm giữ hành tung của mọi người, ra tay cứu viện kịp thời.
Nói xong lấy ra mấy quả pháo hiệu, giao vào trong tay mọi người.
– Chuyến đi này nếu có gì hung hiểm, thỉnh các vị ném pháo hiệu lên trời, Diễm Đình cô nương thấy hỏa diễm đầy trời nơi đó thì sẽ tới tiếp ứng.
Diễm Đình nghe thì sắc mặt trắng bệch, tim đập thình thịch. Linh Chân ở một bên lại liếm liếm miệng, dường như rất hâm mộ.
Vi Tử Tráng cũng là hạng cáo già, vừa nghe Dương Túc Quan nói chuyện liền biết chàng cố ý trêu đùa Linh Chân, kích tướng lão tự lưu thủ bên trong phủ, liền cười nói:
– Đúng vậy. Diễm Đình cô nương võ công cao siêu, đảm đương việc trọng yếu này là tốt nhất.
Diễm Đình tuy thông tuệ nhưng thẳng tính, sao có thể phát hiện được huyền cơ trong này, vội xua tay nói:
– Trọng trách lớn như vậy, ta làm sao có thể…
Dương Túc Quan cau mày nói:
– Cô không chịu sao! Ài! Như vậy phải thế nào? Nhiệm vụ này rất quan trọng, trong mấy người chúng ta thì cô là người nhẫn nại tốt nhất, võ công cao nhất. Chỉ mình cô đáp ứng đủ kiện, giờ cô lại không chịu thì biết tìm ai?
Diễm Đình sửng sốt, nói:
-Ta. . . võ công của ta cao nhất sao?
Dương Túc Quan không để ý tới nàng nữa, quay sang hỏi Quyên Nhi:
– Sư tỷ của cô không chịu, vậy liền do cô nương đảm đương đi. Ta xem cô nương định lực hơn người, chắc chắn làm tốt việc này.
Diễm Đình nghe vậy không khỏi hoảng sợ. Quyên Nhi từ nhỏ đã tinh nghịch hiếu động, khi nào trên người lại có hai chữ “Định lực” chứ? Nàng đang muốn khuyên can thì thấy Vi Tử Tráng đưa mắt liếc qua, dường như bảo nàng không vội lên tiếng. Vẻ mặt Diễm Đình khó hiểu, muốn nói rồi lại thôi.
Quyên Nhi vốn linh hoạt, đã thấy dụng ý của Dương Túc Quan thì cười nói:
– Được! Ta thích nhất là làm người quan trọng, huynh yên tâm giao cho ta, bổn nữ hiệp võ công cao cường, tâm tư linh mẫn, xử lý mấy tên tặc tử nho nhỏ tự nhiên dễ như trở bàn tay!
Vừa nói liền khoa tay múa chân, cười hì hì không dứt.
Dương Túc Quan cười ha ha, nói:
– Thật tốt quá, có nữ hiệp Cửu Hoa Sơn chịu xuất đầu, đại sự đã không còn gì lo nữa!
Bỗng nghe một người quát lên:
– Không được!
Mọi người nghe tiếng quát thì quay đầu, chỉ thấy Linh Chân trợn tròn đôi mắt, lớn tiếng nói:
– Dương sư đệ, ngươi đang làm gì vậy? Việc trọng đại như thế, sao có thể giao ột tiểu nha đầu!
Dương Túc Quan cau mày nói:
– Chúng ta nhiều người như vậy nhưng không ai nguyện lưu lại nơi này, chỉ có Quyên Nhi cô nương biết trách nhiệm quan trọng.

Quyên Nhi bày ra bộ mặt bất đắc dĩ, thở dài:
– Đúng vậy. Chỉ vì Dương sư đệ của đại sư phụ cầu khẩn, nữ hiệp ta mới không thể chối từ, đành phải nghĩa bạc vân thiên một phen, ai. . . Đại sư phụ ngươi còn nói này nói nọ, thói đời thật lắm nhiêu khê a!
Mọi người nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, giả bộ đại nhân thì trong lòng đều cười thầm.
Vi Tử Tráng cũng cau mày nói:
– Quyên Nhi nói đúng. Người trụ lại ở đây vô cùng quan trọng, ta tuy muốn làm nhưng công phu lại kém, ai. . . Còn không bằng Quyên Nhi thủ cước lanh lẹ.
Linh Chân đỏ bừng mặt quát:
– Tiểu nha đầu này….Các ngươi, không được, các ngươi để ta làm đi!
Dương Túc Quan vờ kinh ngạc nói:
– Sư huynh, không phải huynh nói là muốn ra ngoài sao? Sao giờ lại muốn lưu lại chỗ này, như thế chẳng phải rất miễn cưỡng sao?
Linh Chân lớn tiếng nói:
– Không cần nhiều lời, đây không phải chuyện nhỏ. Ngoài Linh Chân ta có “Đại Lực Kim Cương Chỉ” thì không ai có thể đảm đương trọng trách này, các ngươi yên tâm đi đi!
Dương Túc Quan giả bộ miễn cưỡng, thở dài:
– Được rồi! Nếu đã nhận thì phải làm cho ổn thỏa, tạm thời không thể rời khỏi đây một bước. Nếu không, khi chúng ta gặp nạn, không có viện binh thì biết làm thế nào cho phải?
Linh Chân nổi trận lôi đình, quát:
– Ngươi đừng vội khinh thường ta, nếu có ngày lão tử rời khỏi cửa lớn này nửa bước, thì ta chính là một con rùa đen!
Dương Túc Quan vui vẻ nói:
– Lời này của sư huynh là thật?
Linh Chân cả giận nói:
– Ngươi còn hoài nghi gì? Lão tử nói lời thì sẽ giữ lời!
Nói xong liên tục vỗ ngực, chỉ sợ người khác không tin.
Quyên Nhi thấy Linh Chân rơi vào bẫy liền hì hì cười, liền bỏ đá xuống giếng nói:
– Chính là lão nói đó, dù là ra phố mua cái bánh ngọt cũng không được a!
Bình sinh Linh Chân thích nhất đồ ngọt, nghe lời này trong lòng kinh hãi, run giọng nói:
– Ra ngoài mua bánh ngọt cũng không được sao?
Quyên Nhi hừ một tiếng, như đinh đóng cột nói:
– Không thể nào!
Linh Chân nhớ tới cuộc sống khổ cực ngày sau thì sắc mặt xanh mét, thầm nghĩ:
“Nguy rồi, ta đây có tật xấu đói là làm càn, cái này phải làm sao bây giờ?”
Bộ dáng lão đầy vẻ khó xử, muốn đổi ý nhưng thấy thần sắc mọi người tỏ vẻ khinh miệt, chỉ có thể gắng gượng mà nhịn.
Quyên Nhi thấy lão sợ hãi như thế, lúc này cười lạnh nói:
– Ngài đường đường là một trong Tứ Đại Kim Cương, nói lời phải giữ lời, tuyệt đối không được lén lút xuất môn. Ngày sau nếu muốn có bánh ngọt ăn, chỉ còn cách cầu xin bổn cô nương mà thôi.
Linh Chân mừng rỡ, lập tức quay sang Quyên Nhi gọi lão phật gia tiểu phật gia không ngớt, chỉ sợ ngày sau không có bánh ngọt để ăn.
Mọi người thấy bộ dạng này của lão đều cười to không dứt, Linh Định thì thấy vô cùng mất mặt, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.
Mọi người đã định kế thì liền chia ra hành sự. Dương Túc Quan cùng Ngũ Định Viễn ẩn náu ban ngày, ban đêm mới vào thành dò la tin tức.
Tới canh ba, hai người thay đổi dạ hành. Dương Túc Quan hỏi:
– Muốn tìm bí mật của tấm da dê này, ngũ huynh có chủ ý gì không?
Ngũ Định Viễn nói :
– Da dê này được Tri phủ Lương Tri Nghĩa tìm ra, biết đâu trong phủ người xưa còn lưu lại manh mối gì, chúng ta không ngại thì đi tìm hiểu một chuyến.
Dương Túc Quan vui vẻ nói:
– Định Viễn huynh xuất thân bộ đầu, kiến thức quả nhiên bất phàm.
Hai người liền nhảy lên nóc nhà, Ngũ Định Viễn dẫn đường phía trước, nhằm hướng phủ đệ của Lương Trí Nghĩa khi xưa mà đi.
Hai người cước bộ nhẹ nhàng, phi thân trên nóc nhà dân mà đi. Không bao lâu đã tới một một khu nhà rộng lớn. Dương Túc Quan cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa nhà này u ám âm trầm, dường như đã lâu không có người ở. Ngũ Định Viễn nói:
– Từ sau khi Lương tri phủ chết bất đắc kỳ tử, phu nhân cùng công tử liền rời nơi đây, nhà này không có ai ở ba năm rồi.
Hai người điểm chân một cái, liền nhảy xuống. Đảo qua một vòng bên ngoài, chắc chắn không người thì mới lắc mình vào nhà.
Đi vào thì thấy trong phòng bám đầy bụi bặm nhưng đồ dùng trong nhà vẫn còn nguyên, lưu lại không ít gia sản. Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:
– Không ngờ Lương công tử đi vội như vậy, chưa kịp thu thập cả gia sản.
Dương Túc Quan gật đầu nói:
– Xem tình cảnh này thì đúng là như thế.
Hai người cẩn thận lật xem mọi nơi, tìm kiếm dấu vết khả nghi.
Đang khẩn trương lục lọi thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng người:
– Nơi này là phủ đệ cũ của Lương tri phủ.
Có người đi theo nói:
– Được! Chúng ta vào xem.
Dương Ngũ hai người chấn động. Không ngờ đêm khuya còn có người tới đây, vội trốn vào trong thư phòng.
Tiếng bước chân vang lên, có người đi vào. Ngũ Dương hai người theo khe cửa nhìn trộm ra. Chỉ thấy một người mặt đỏ như táo chín, chính là thống lĩnh Cẩm Y Vệ An Đạo Kinh. Ngũ Định Viễn hít một hơi lạnh, thầm nghĩ:
“Người này cũng tới sao!”
Dương Túc Quan nhướng mày, hiển nhiên cũng bất ngờ.
Theo sau An Đạo Kinh còn có ba người. Ngũ Định Viễn ngưng mắt nhận ra, một người cao lớn tên là “Thiên Lôi Oanh” Đơn Quốc Dịch. Một người da mặt trắng nõn, gọi là “Cửu vĩ Giao Long” Vân Tam Lang. Người còn lại tướng mạo bất phàm, vai nở hông rộng, đôi mày rậm rất có uy thế, chính là “Xà Hạc Song Hành” Hách Chấn Tương.
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
– Ngay cả Hách Chấn Tương cũng tới, xem ra An Đạo Kinh nhất định phải đoạt lại da dê bằng được.
Bốn người đi vào nhà. Chưa xem kỹ thì Đơn Quốc Dịch cùng Vân Tam Lang đã kéo ghế ngồi xuống. An Đạo Kinh trừng mắt nhìn bọn hắn, trầm giọng nói :
– Các ngươi sao lười như vậy? Còn chưa tìm được đồ lại ngồi xuống nghỉ, thế là thế nào?
Hai người nghe vậy thì ngáp một cái, bộ dạng uể oải đứng lên, liền ngó qua căn phòng. Đông một thoáng Tây một thoáng, tất cả chỉ làm cho có lệ.
An Đạo Kinh cả giận nói:
– Các ngươi làm cái gì vậy? Tìm thật kỹ cho ta!
Vân Tam Lang cười nói:
– Thống lĩnh đừng nổi giận như vậy. Tiểu nhân sẽ tìm, nhất định sẽ tìm ra đồ chơi của hài nhi kia.
An Đạo Kinh mắng:
– Mau đi tìm chung quanh! Chớ ở trong này nói nhảm!
Đang quở trách, chợt nghe Hách Chấn Tương nói:
– Thống lĩnh đại nhân. Chỉ là mấy chữ trên bản chép tay của Lương đại nhân, muốn tìm ra nó rất khó.
An Đạo Kinh thở dài:
– Không còn cách nào khác, Giang đại nhân đích thân hạ lệnh, nói bản ghi nọ rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể để rơi vào tay người khác. Bất kể như thế nào phải hết sức mà tìm.
Hách Chấn Tương gật đầu.
An Đạo Kinh đi đến cạnh giá sách nói:
– Nghe nói Lương tri phủ ưa thích đọc sách, không chừng là đem thứ kia kẹp ở trong một cuốn thư điển nào đó.
Hách Chấn Tương nghe vậy liền đi tới, cẩn thận tìm tòi trong phòng chứa sách.
Ngũ, Dương hai người nghe lời này thì tâm niệm khẽ động. Hai người đang ở thư phòng, mắt thấy bốn người bên ngoài chưa lục soát đến đây, liền cũng bắt đầu lần tìm các bộ sách, muốn tìm ra bản viết tay kia trước một bước.
Thân thể hai người khẽ động, tiếng vang tuy nhỏ nhưng đã bị Hách Chấn Tương nghe được. Hắn hừ một tiếng, nói:
– Trong phòng kia có cái gì?
An Đạo Kinh cũng vội vận khởi nội lực lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng vang nho nhỏ. Hắn đưa mắt cho Hách Chấn Tương rồi thấp giọng:
– Đi qua xem một lần.
Hách Chấn Tương lập tức im lặng, hai chân khẽ điểm một cái liền bay tới thư phòng. Dương Túc Quan biến sắc, không ngờ có người nội lực thâm hậu như thế, trong khoảnh khắc liền phát hiện ra hai người. Chàng lấy ra một cái khăn che mặt, ý bảo Ngũ Định Viễn cũng che tướng mạo theo.
Ngũ Định Viễn mới vừa che mặt, liền nghe tiếng Hách Chấn Tương chạy đến gần, Dương Túc Quan giơ chưởng đẩy về giá sách. Chỉ nghe oành một tiếng, giá sách đổ chắn ngay trước cửa phòng.
Hách Chấn Tương xông tới cửa, thấy cửa phòng đã bị giá sách ngăn trở. Trong ph


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.