Anh Hùng Chí

Chương 27: “Mậu Thần (1) Tuế Chung”


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 27: “Mậu Thần (1) Tuế Chung”


Đám người đang muốn rời đi, chợt nghe từng trận vó ngựa vang lên ngoài khách điếm hòa cùng tiếng người ầm ĩ xôn xao không dứt. Có tiếng hét lớn:
– Tặc tử ở bên trong! Mọi người cẩn thận.
Vi Tử Tráng nhìn ra bên ngoài, nói:
– Có quan sai tới bắt chúng ta, nên lánh mặt một lần.
Linh Định lắc đầu:
– Không được. Sư đệ của ta đang vận công trừ độc, không được cử động. Nếu không, chất độc xâm nhập tâm mạch thì không còn thuốc nào cứu được.
Dương Túc Quan chỉnh lại quan phục, chậm rãi nói:
– Mọi người không cần lo lắng, cứ để ta ứng phó đám quan sai này.
Mọi người biết khả năng của chàng liền gật đầu.
Đang khi nói thì thấy một gã bộ khoái vọt vào trong điếm, quát rằng:
– Tặc tử to gan, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám giết người phóng hỏa? Mau khoanh tay chịu trói, có thể để các ngươi được toàn thây!
Dương Túc Quan chỉ cười mấy tiếng. Hai chân khẽ động, không ngờ đã hiện ra bên cạnh gã bộ khoái nọ.
Bộ khoái hoảng sợ, muốn né tránh nhưng Dương Túc Quan đã nhanh hơn. Chàng tiện tay một trảo, đè trên đỉnh đầu đối phương lạnh lùng thốt:
– Ta chỉ cần vận kình một chút, óc ngươi lập tức vỡ toang, chết thảm không nói nổi. Muốn thử một lần hay không?
Bộ khoái nọ nào ngờ võ công của đối phương cao cường như thế. Hắn thập phần kinh hãi, vội vàng cầu xin:
– Xin tráng sĩ xin rộng lòng tha cho.
Dương Túc Quan thấy sắc mặt hắn phát xanh, liền nói:
– Ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời. Hai ta không oán không cừu, ta sao phải hại ngươi?
Bộ khoái nọ nuốt một ngụm nước miếng, hỏi:
– Các hạ là ai?
Hai hàng chân mày của Dương Túc Quan khẽ nhíu, hỏi ngược lại:
– Ngươi thật muốn biết chăng?
Bộ khoái nọ nghe vậy cả kinh, nghĩ thầm:
– Lần này ta vô duyên vô cớ bắt người, ngay cả tên tuổi còn không biết thì quá mức hồ đồ. Nên biết cái tên để trở về bẩm báo.
Hắn khàn khàn lên giọng:
– Xem bộ dáng các hạ cũng là hạng có danh tiếng trong giới lục lâm, không biết xưng hô thế nào?
Dương Túc Quan nói:
– Tại hạ họ Dương, song danh Túc Quan.
Bộ khoái nọ nghe thì ý niệm đảo nhanh trong đầu, thầm nghĩ:
– Dương Túc Quan? Trong đám lục lâm có ai tên như thế?
Vắt óc suy nghĩ mà không rõ lai lịch của đối phương. Hắn cười khan vài tiếng, nói :
– Thứ cho tại hạ mắt mũi vụng về, không nhận ra thân phận của tráng sĩ, xin hãy cho biết.
Dương Túc Quan mỉm cười nói:
– Ta đến từ phương bắc, ban ngày ở Binh bộ, ban đêm ngủ trong vương phủ. Trước Tử Cấm Thành thấy thiên tử, bên rìa hoàng cung đó là nhà.
Chàng dứt lời liền vỗ vào vai gã bộ khoái, nói:
– Lão huynh đã đoán ra lai lịch của ta chưa?
Bộ khoái nọ chấn động, run giọng nói:
– Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?
Dương Túc Quan cười một tiếng, tiếp theo nghiêm mặt nói:
– Không dấu chư vị. Ta chính là mệnh quan triều đình. Binh bộ tư lang trung Dương Túc Quan.
Bộ khoái nọ há to miệng nhưng lập tức lắc đầu nói:
– Các hạ không muốn nói rõ thân phận thì ta không quan tâm là được, cần gì giỡn chơi như vậy!
Dương Túc Quan mỉm cười:
– Chỉ là một lang trung, cũng không tính giỏi giang gì. Ta cần gì phải mạo nhận?
Nói rồi lấy lệnh bài trên người đưa ra trước mặt bộ khoái nọ. Kẻ này nhìn thấy lệnh bài thì biến sắc, lắp bắp nói:
– Ngươi… Ngài thật sự là…
Dương Túc Quan nheo mắt nói:
– Đề đốc của các ngươi có xích mích với ta, thấy ta tới Cam Túc liền phái người hãm hại mấy lần. Có điều Dương lang trung ta cũng không phải hạng dễ trêu chọc. Trận này còn không biết hươu chết về tay ai. Mọi người không ngại thì chờ xem đi.
Nói xong cười với bộ khoái nọ:
– Vị đại ca này, trận đại chiến này rất thú vị, ngươi có muốn tham gia vào?
Gã bộ khoái nghe vậy thì kinh hãi, vội nói:
– Vị đại nhân này! Hình dáng của Đề đốc thế nào, cao thấp mập gầy ra sao, ta còn chưa từng thấy qua bao giờ. Các vị đại quan muốn thì cứ đấu cho thống khoái, chỉ mong đừng liên luỵ đến chức vụ nhỏ như hạt mè của ta!
Dương Túc Quan thấy hắn nhu thuận như vậy liền mỉm cười gật đầu:
– Vậy ta lệnh cho ngươi triệt hồi đám quan sai.
Bộ khoái nọ sợ muốn chết. Đối phương là mệnh quan triều đình, bản thân mình lại đang ở trong tay người, vội phất tay quát:
– Là người một nhà! Các ngươi mau chóng lui lại.
Đông quan sai liền lui về sau, nhường ra một lối đi rộng rãi.
Dương Túc Quan lại nói:
– Bảo thuộc hạ của ngươi dắt qua năm thớt ngựa.
Bộ khoái nọ lại quát to sai bảo. Chúng quan sai nào dám làm trái, liền dắt năm con tuấn mã lại đây. Bộ khoái bồi cười nói:
– Đại gia, ngựa đã dắt tới cho ngài, lão nhân gia có thể đi rồi.
Dương Túc Quan quay đầu nhìn Linh Chân, thấy lão còn đang vận công kháng độc chưa thể đi lại, liền mỉm cười nói:
– Không vội, không vội, thịt rượu trong điếm rất ngon, phong cảnh lại thoáng đãng, chúng ta uống vài chén rồi đi cũng không muộn.
Nói xong kêu tiểu nhị mang rượu tới, tự rót rượu bộ khoái nọ.
Bộ khoái nọ cố trấn tĩnh, miễn cưỡng nâng chén rượu nhưng vẫn để rớt ra. Dương Túc Quan ngồi bên cạnh, bàn tay không rời ót đối phương.
Qua thời gian một bữa cơm, đột nhiên Linh Chân mở mắt, lại thấy bàn tay đã đỡ sưng hơn nhiều. Lão thấy mọi người nhìn mình không chớp mắt thì cười nói:
– Lão tử còn chưa chết được! Độc này tuy lợi hại nhưng còn chưa làm khó được ta! Chỉ cần thêm mấy canh giờ, chắc chắn lão tử sẽ đẩy quỷ độc này ra.
Mọi người nghe vậy thì mừng rỡ, Dương Túc Quan gật đầu nói:
– Thật tốt quá, vậy chúng ta đi thôi!
Có điều nội lực của Ngũ Định Viễn thua xa Linh Chân, không thể tự trừ độc. Lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh, hắc khí trên mặt càng ngày đậm.
Vi Tử Tráng vươn tay, đang muốn ôm lấy Ngũ Định Viễn thì Linh Định nhắc nhở:
– Đừng đụng vào thân hắn!
Vi Tử Tráng ngẩn ra, cúi đầu nhìn thì thấy một con muỗi bay đến. Chỉ vo ve trên người Ngũ Định Viễn một thoáng, lại không thể bay lên mà ngã chết trên đất. Vi Tử Tráng hít một hơi lạnh nói:
– Độc dược này thật bá đạo, không ngờ âm độc như vậy!
Vi Tử Tráng cởi áo ngoài khoác lên người Ngũ Định Viễn, lại dùng mấy tấm vải bố buộc chặt hai tay để tránh bị dính độc. Lúc này mới dám ôm lấy Ngũ Định Viễn. Linh Chân nội lực thâm hậu, trúng độc vẫn có thể hoạt động, liền tự đứng lên.
Dương Túc Quan nói với bộ khoái nọ:
– Vị đại ca này, nhờ ngươi đưa chúng ta một đoạn đường, không biết có khó khăn chăng?
Bộ khoái nọ cả kinh:
– Ta …tùy các ngươi vậy……ta…
Quyên Nhi ở một bên tiến lên, cười lạnh nói:
– Sao ngươi mất hứng như vậy? Hay để chúng ta trực tiếp đưa ngươi đến địa phủ, đỡ cho ngươi thêm phần bôn ba vất vả!
Mọi người thấy vẻ mặt nàng non nớt mà nói lời độc ác như thế, nhịn không được buồn cười.
Bộ khoái nọ run giọng nói:
– Ta đi… Ta đi… Ngoài âm tào địa phủ thì nơi đâu cũng đi hết…
Dương Túc Quan cười nói:
– Vậy chúng ta đi thôi.
Chúng quan sai đang ở bên ngoài. Bộ khoái nọ đi ra trước kêu lên:

– Các ngươi mau tránh ra. Mấy vị này là đại quan thuộc Binh bộ, tới địa phận chúng ta tuần tra, hết thảy đều là hiểu lầm!
Một gã quan sai thấp giọng nói:
– Bộ đầu… Lời này của ngài là thật?
Hắn thấy thượng cấp bị người bắt giữ, sợ mấy câu này là bị ép buộc nên hỏi lại.
Vi Tử Tráng nắm rõ đạo lý làm quan, lúc này từ trong ngực lấy ra một thỏi hoàng kim, ném tới quan sai nọ rồi lớn tiếng nói:
– Chư vị không cần đa nghi. Lần này làm phiền bộ đầu của các ngươi đại giá cùng chúng ta một lần, xong việc sẽ lập tức quay về. Đây là chút lòng thành cho các huynh đệ uống rượu.
Quan sai nọ cầm đĩnh vàng mà trên mặt vẫn đầy vẻ do dự.
Bộ khoái nọ vội quát:
– Đại quan triều đình khen thưởng, các ngươi còn không mau mau nhận lấy? Lát nữa các ngươi cứ đi uống rượu, việc hôm nay cấm truyền ra ngoài!
Chúng quan sai thấy đám người Dương Túc Quan ra tay hào phóng, quả thật có khí phái quan trường thì vội nhường đường.
Dương Túc Quan vỗ vào bả vai bộ khoái nọ, nói:
– Ngươi rất thông minh, chờ ta về kinh sẽ giúp ngươi một lần.
Bộ khoái nọ đang lo lắng sợ hãi, nghe lời này thì vừa mừng vừa sợ, chưa dám tin thì hỏi lại:
– Đại nhân có ý đề bạt tiểu nhân chăng?
Dương Túc Quan mỉm cười nói:
– Chúng ta đi trước, lát nữa rồi nói cũng không muộn.
Mọi người thúc ngựa chạy như bay. Tới một vùng hoang vu đã là chạng vạng tối. Dương Túc Quan thả bộ khoái nọ ra, gật đầu nói:
– Danh tính của ngươi là gì? Ta về kinh sẽ tiến cử ngươi thăng quan.
Bộ khoái nọ nghe chàng thật lòng có ý tiến dẫn, vui vẻ nói:
– Tiểu nhân họ Hà, chỉ vì ham uống rượu nên người gọi là Bạch Can Hà! Đại nhân chỉ cần đến bộ Lại tìm hiểu, sẽ thấy danh tính của tiểu nhân.
Dương Túc Quan phất tay cười nói:
– Được, Bạch Can Hà trên đường Cam Túc, ta sẽ nhớ kỹ, ngươi đi đi.
Bộ khoái nọ mừng rỡ, dập đầu liên tục. Dương Túc Quan vốn là đại quan triều đình. Lần này hắn có thể kết giao nhân vật tôn quý như chàng, cũng xem như nhân họa đắc phúc.
Bộ khoái nọ lạy vài cái, đang chuẩn bị rời đi thì Dương Túc Quan chợt nhớ ra ước định với Bách Hoa tiên tử, vội quát:
– Chờ một chút!
Bộ khoái nọ lắp bắp, run giọng hỏi:
– Đại nhân còn gì căn dặn?
Dương Túc Quan nói:
– Ta có ước hẹn cùng một bằng hữu tại một cái đình ở ngoài thành chừng mười dặm, ngươi có biết đường tới đó?
Bộ khoái nọ lộ vẻ kinh ngạc:
– Đại nhân nói tới đình nọ, phải chăng đó là Thần Quỷ Đình?
Dương Túc Quan nghe ba chữ “Thần Quỷ Đình” thì hai hàng chân mày khẽ động, lại hỏi:
– Sao vậy, ngôi đình này có gì cổ quái?
Bộ khoái nọ lộ vẻ khó xử, thấp giọng nói:
– Đúng là có điều cổ quái. Ngôi đình nọ vốn là chỗ dừng chân nghỉ mát cách ngoài thành mười dặm, phong cảnh rất tốt, có điều… Có điều tốt nhất đi ban ngày, ngàn vạn lần đừng tới đó vào ban đêm.
Mọi người ở một bên đều tiến lại nghe chuyện. Vi Tử Tráng thấy bộ khoái nọ ấp úng khó nói, nhịn không được hỏi:
– Sao vậy? Trong đình nọ có đạo tặc?
Bộ khoái nọ lắc lắc đầu:
– Đạo tặc thì không có. Chỉ là nghe hương dân nói nơi Thần Quỷ Đình không được an bình, giống như có ma quái ở trong.
Quyên Nhi nghe lời đối phương đầy vẻ huyền bí, liền nói:
– Ngươi chỉ nghe người hù dọa, trên đời này làm gì có quỷ quái?
Bộ khoái nọ cười khổ vài tiếng:
– Ta cũng không biết. Chỉ là hương dân nói có thần linh hiện ra. Nghe nói vào hai mươi năm trước, từng có một trọng phạm triều đình chết ở nơi đó. Sau này thường xuyên xuất hiện chuyện kỳ lạ.
Quyên Nhi hừ một tiếng:
– Chuyện kỳ lạ gì? Trên trời rớt xuống Kim Nguyên Bảo sao?
Bộ khoái nọ cười bồi vài tiếng, nói
– Kim Nguyên Bảo còn chưa thấy, chỉ biết vùng sa mạc vài dặm quanh Thần Quỷ Đình thường xuyên có bão cát. Ban đêm còn có ánh hào quang kỳ dị giống như loài u linh nhảy múa. Vài ngày trước, đám xà trùng không chịu ngủ đông trong tổ mà chạy ra ngoài chịu chết cóng. Ngày mai đã sang năm mới. Chư vị không có đại sự thì đừng đến chỗ đó, tránh năm sau gặp phải xui xẻo.
Bộ khoái có huyết thống người Hán, biết rõ tập tục nơi Trung Nguyên liền muốn khuyên bảo.
Mọi người nghe vậy đều cười một hồi, không ai tin tưởng nhưng riêng sắc mặt Dương Túc Quan lại tỏ ra ngưng trọng. Chàng gật đầu:
– Đa tạ ngươi, ta sẽ cẩn thận.
Chàng cẩn thận hỏi đường rồi mới để bộ đầu kia rời đi.
Mọi người tìm một cái miếu hoang nghỉ tạm. Dương Túc Quan thấy Ngũ Định Viễn hôn mê bất tỉnh thì lo lắng đến mặt cau mày có.
Linh Định thấy vậy liền khuyên giải:
– Sư đệ không cần quá lo lắng, ta xem Ngũ thí chủ tướng mạo bất phàm, lần này nhất định có thể gặp dữ hóa lành.
Dương Túc Quan từng nghe phương trượng nói qua Ngũ Định Viễn có duyên phận với cửa Phật. Có điều lúc này tánh mạng hắn đang nguy cấp, chỉ bằng điều đó mà có thể giữ được mạng hắn thì thật hoang đường.
Dương Túc Quan lắc đầu thở dài:
– Chỉ mong như vậy. Nếu chúng ta làm hết khả năng mà không được thì đành nghe thiên mệnh vậy!
Nhớ tới sự ủy thác của Liễu Ngang Thiên, nỗi lo trong lòng càng thêm trầm trọng.
Vi Tử Tráng thấy khi trước Dương Túc Quan như có suy nghĩ, liền hỏi:
– Dương lang trung, nghe gã bộ khoái nọ miêu tả về Thần Quỷ Đình rất chân thực, dường như thực sự có điều cổ quái, ngài thấy thế nào?
Dương Túc Quan lắc lắc đầu:
– Ta cũng không rõ. Bách Hoa tiên tử đã hẹn ở đó thì nhất định phải tới. Dù có quỷ thần gì cũng không quản được.
Mọi người sôi nổi đồng ý. Đúng lúc này Linh Chân thở ra một hơi thật dài rồi đứng dậy, lại múa may quyền cước hoạt động gân cốt. Mọi người biết lão đã bức được kịch độc đều vui mừng. Vi Tử Tráng khen:
– Công lực của đại sư quả nhiên bất phàm!
Linh Chân không hổ là một trong Tứ Đại Kim Cương Thiếu Lâm Tự, ngay cả kịch độc của Bách Hoa tiên tử cũng không làm khó được lão.
Linh Chân cười hắc hắc nói:
– Giỏi cho nữ ma đầu Bách Hoa tiên tử, chúng ta trực tiếp đánh tới cái đình quỷ quái nọ. Nếu nữ nhân kia còn không chịu xuất ra giải dược thì cứ chém thành một đống thịt vụn. Lão tử thở ra một ngụm khí giận, coi như cũng báo thù cho Ngũ Chế Sứ!
Linh Chân hồi phục thương thế. Đoàn người lại thêm cao thủ. liền thương lượng kế hoạch hành sự. Dương Túc Quan cùng Vi Tử Tráng chia ra đi tìm hiểu tin tức, tra rõ ràng Bách Hoa tiên tử có bao nhiêu trợ thủ cùng mai phục. Linh Định thì cùng Linh Chân trấn thủ trong miếu, bảo hộ mấy người còn lại. Chờ đợi đêm khuya sẽ đến gặp tại Thần Quỷ Đình.
Thương nghị thoả đáng, Dương Túc Quan sắp rời đi thì nghe Quyên Nhi thở dài:
– Sư tỷ a! Hôm nay không phải ngày Trừ tịch sao? Không ngờ chúng ta không được ăn bữa cơm Tất niên?
Diễm Đình cũng thở dài:
– Ai… muội đừng làm rộn, đây là lúc nào mà tâm tư ăn uống nữa.
Trong ngày lễ là lúc nhớ về thân nhân nơi xa. Hai tỷ muội nhớ tới sư thúc đã mất, mi mắt đỏ lên muốn khóc.
Dương Túc Quan nghe mấy lời này thì dừng bước, thầm nghĩ:
– Đúng rồi! Hôm nay là đêm Trừ Tịch. Các nàng không nhắc thì ta đã quên.
Từ nhỏ chàng xuất gia ở Thiếu Lâm, ngày tết có cũng như không. Cả tháng nay lại bề bộn công vụ nên đã quên mất.
Vi Tử Tráng vốn xa môn phái đã lâu, thấy Quyên Nhi thương tâm liền nhẹ lời an ủi:
– Tiểu cô nương đừng thương tâm vậy! Tuy không thể về núi đón tết nhưng trước mắt ngươi còn rất nhiều thúc thúc bá bá, không phải cũng náo nhiệt vui vẻ sao?
Quyên Nhi nín khóc, mỉm cười nói:
– Vậy ngài phải lì xì cho ta hồng bao nặng một chút mới được.
Vi Tử Tráng cười ha hả, nói:
– Được! Đảm bảo ngươi sẽ vừa lòng.
Nói xong trìu mến sờ sờ cái đầu nhỏ của Quyên Nhi.
Linh Định ở một bên thấy năm cũ sắp hết. Nghĩ đến ngày tháng như thoi đưa thì cũng sầu não. Lão khe khẽ thở dài:
– Thời gian thật nhanh, đảo mắt năm Mậu Thìn sắp qua, hôm nay đã là ngày cuối năm . . . Từng năm rồi từng năm, không biết khi nào mới tu thành chính quả đây?
Dương Túc Quan đã bước ra cửa miếu, nghe lời của Linh Định thì rùng mình, như nghĩ tới một điều rất quan trọng, liền cúi đầu trầm tư.
Vi Tử Tráng thấy cử chỉ khác thường của chàng liền hỏi:

– Sao vậy? Có gì không đúng sao?
Dương Túc Quan không đáp mà nhắm hai mắt, thấp giọng lẩm nhẩm:
– Thần Quỷ Đình. “Mậu Thần Tuế Chung”… Năm Mậu Thìn sắp trôi qua sao?
Linh Định cũng nhíu mày hỏi:
– Dương sư đệ, rốt cuộc có chuyện gì?
Dương Túc Quan vẫn không để ý, chỉ nhíu mày khổ tư. Quyên Nhi thấy thật sự cổ quái, nhịn không được nói:
– Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ cũng trúng độc của Bách Hoa tiên tử sao?
Diễm Đình thấy sắc mặt ngưng trọng của Dương Túc Quan, liền khoát khoát tay ra hiệu cho sư muội không nên quấy rầy chàng.
Bỗng hai mắt Dương Túc Quan sáng ngời, lớn tiếng nói:
– Đúng rồi! Chính là những lời này!
Vi Tử Tráng vội hỏi:
– Dương lang trung nghĩ ra điều gì?
Dương Túc Quan thở ra một hơi:
– Chư vị có từng nghe qua bốn câu nói: Mậu Thần Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại?
Linh Định gật đầu nói:
– Đã từng nghe qua. Có điều này bốn câu này quá mức kỳ quái như ẩn chứa bí mật nào đó. Sao Dương sư đệ hỏi việc này?
Dương Túc Quan nói :
– Sư huynh, còn nhớ rõ lời phương trượng khi đó?
Linh Định hồi tưởng lại lời của Linh Trí thì cả kinh đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Vi Tử Tráng mắt thấy thần sắc của hai người khẩn trương, hỏi:
– Rốt cuộc phương trượng của quý tự nói qua điều gì?
Linh Định miệng tuyên Phật hiệu, chắp tay chữ thập nói:
– A di đà phật, ngày ấy Dương sư đệ trở về bổn tự, phương trượng từng đề cập qua bốn câu “Mậu Thần Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại”. Ngài nói đến khi hết năm Mậu Thìn thì thiên hạ sẽ đại loạn. Tranh chấp trong triều càng thêm ác liệt, liền muốn chúng ta xem xét thời thế, không vội can dự vào tranh chấp triều đình. Ta nghe không hiểu. Chỉ là nghe Dương sư đệ thì mới nhớ ra hôm nay là ngày Trừ Tịch. Năm Mậu Thìn đã sắp hết.
Vi Tử Tráng ồ một tiếng, tuy không tin vào những điều hoang đường nhưng Thiếu Lâm phương trượng đã nói ra thì sẽ có huyền cơ trong đó. Đêm nay năm Mậu Thìn sẽ kết thúc, nói không chừng thực có quái sự, liền hỏi:
– “Mậu Thần Tuế Chung… Thần Quỷ Tự Tại”… Thần Quỷ Tự tại là có ý gì? Chẳng lẽ là tại Thần Quỷ Đình sao?”
Nói xong liền nhìn về Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan nhìn Ngũ Định Viễn đang hôn mê bất tỉnh dưới đất. Biết rõ tánh mạng của hắn đang nguy hiểm thì trầm giọng nói:
– Bất kể bốn câu này có ý gì. Vì Ngũ Chế Sứ, trước mắt là núi đao biển lửa thì chúng ta cũng phải xông vào!
Mọi người gật đầu đồng ý. Thần Quỷ Đình đã ở không xa. Giao thừa năm nay, tại đó sẽ xảy ra biến cố kinh thiên động địa gì?
Chú:
(1) Chữ Thần bên ta đọc là “Thìn”.
Rời miếu hoang, Dương Túc Quan cùng Vi Tử Tráng chia ra hai đường đông tây mà đi. Dương Túc Quan theo hướng đông trở về trấn cũ. Để tránh người nhận ra, trên đường chàng lại giả dạng thành một tiên sinh kể chuyện.
Trở lại trấn nhỏ thì nơi đây vẫn khá hỗn loạn, lão bản của khách điếm kia đang đứng ở cửa chỉ trời mắng to:
– Con mẹ nó. Chưa từng gặp hạng thổ phỉ ác độc như vậy. Giết người thì không nói, ngay cả nóc nhà cũng phá vỡ! Cuối năm thật sự là xui xẻo!
Nóc nhà bị vỡ không liên quan đến Bách Hoa tiên tử mà chính là do Dương Túc Quan gây ra, đáng ra nên bồi thường bạc cho người ta mới đúng.
Một kẻ vui sướng khi người gặp họa, liền giễu cợt lão bản:
– Như vậy còn là may đó! Nếu gặp kẻ ác độc hơn, ngay cả lão bà của ngươi cũng bị cướp đi làm áp trại phu nhân!
Lão bản kia giận dữ quát:
– Ngươi phóng rắm gì đó?
Một kẻ khác cười nói:
– Đừng nóng giận, coi chừng tôn phu nhân thành áp trại phu nhân, ngày ngày để cho người ta đẩy lên đẩy xuống, nói không chừng vui sướng mà quên đường về nữa đó!
Không biết vì sao đường nhân duyên của lão bản kia kém như thế, đang gặp họa còn bị người ta chế giễu.
Lão bản nghe lời trào phúng thì cuồng nộ trong tâm, liền lao tới hai người kia. Đám người cười hì hì không dứt, lại hồ nháo loạn thành một đống.
Dương Túc Quan cũng cười thầm, mắt thấy khách điếm không còn gì khả nghi liền chuyển thân rời đi.
Ai ngờ đang đi thì thấy trước mặt có một người mặc y phục Cẩm Y Vệ đang ngẩng đầu sải bước. Dương Túc Quan cả kinh tránh ra bên đường, ngưng mắt nhìn lại thì ra người tới chính là thống lĩnh Cẩm Y Vệ An Đạo Kinh. Phía sau có ba người đi theo. Một kẻ hình dáng khôi vĩ là “Thiên Lôi Oanh” Đơn Quốc Dịch, kẻ da mặt trắng nõn đương nhiên là “Cửu Vĩ Giao Long” Vân Tam Lang. Người còn lại tướng mạo bất phàm chính là giáo đầu Hách Chấn Tương.
Dương Túc Quan từng gặp qua đám người này trong phủ của Lương Tri Nghĩa. Chàng rùng mình tự nhủ:
– Xem ra đám người Giang Sung chuẩn bị khá kỹ, đêm nay sẽ có một trận chiến ác liệt.
Chàng biết đám người Cẩm Y Vệ này chính là trợ thủ của Hồ Mị Nhi. Giờ nếu không điều tra rõ ràng thì cuộc hẹn đêm nay sẽ thua nhiều hơn thắng, không lấy giải dược mà chỉ e không giữ được tấm da dê.
Lúc này An Đạo Kinh đứng ở cửa khách sạn huýt sáo một tiếng, hơn mười người vận y phục Cẩm Y Vệ từ bên trong chạy ra.
Đám người lẳng lặng mà đi. Dương Túc Quan cẩn thận theo ở phía sau. Bọn họ quẹo trái rẽ phải một lúc liền ra khỏi thành. Dương Túc Quan biết trong Cẩm Y Vệ rất nhiều hảo thủ nên không dám theo gần. Đoàn người ra khỏi thành thì gặp một vùng đất hoang vu trơ trọi. Không cách nào theo phía sau, Dương Túc Quan liền nhảy lên một cái cây, đợi bọn họ đi xa mới đi theo. Cũng may chỗ này địa thế bằng phẳng nên không khó theo dõi tung tích.
Qua một hồi, đám người Cẩm Y Vệ tới một ngôi đình cũ kỹ tàn phá, tám cái cột chống đã bị sụp mất ba, bên trong ngoài một cái bàn đá thì trống rỗng không còn gì.
Dương Túc Quan ẩn nấp ở một sườn núi. Từ chỗ cao nhìn xuống thầm nghĩ:
– Xem ra đây chính là Thần Quỷ Đình!
Chàng nhớ tới lời bộ khoái nọ, quan sát một hồi nhưng không thấy có gì thần kỳ liền ngẩng đầu nhìn trời.
Lúc này trăng đã lên, cách cuộc hẹn với Hồ Mị Nhi còn tới mấy canh giờ. Chàng tính bố trí một phen để đối phó địch nhân. Lúc này lại thấy có chỗ không đúng. Nhìn kỹ thì tầng mây trên bầu trời đêm có điểm kỳ dị, toàn bộ hình thành một đường kéo dài từ nam tới bắc. Dương Túc Quan chưa bao giờ thấy cảnh tượng quái dị như thế, liền thầm lưu tâm.
Liền vào lúc này, trong các lỗ mặt đất dưới tàng cây chui ra những con rắn màu xanh. Chúng bò tán loạn mọi nơi như gặp phải đều kinh hoàng gì đó không chịu nổi. Dương Túc Quan thấy thì dị tượng thì chấn động, thầm nghĩ:
– Lúc này trời đang vào đông, đám xà trùng phải ngủ mới đúng, sao bỗng rời động như vậy?
Bỗng chàng cảm giác thân mình khẽ chấn động. Dường như mặt đất đang rung lên, tiếp theo sa mạc phía xa cuốn lên những trận bụi mù. Trong đêm trăng trông như những quỷ ảnh trùng điệp đang bay múa. Dương Túc Quan mở lớn hai mắt, thầm nghĩ:
– Hay ột câu “Thần Quỷ Tự Tại”. Tối nay là đêm Trừ Tịch năm Mậu Thìn, tất có quái sự, ta nên cẩn thận thì hơn.
Qua một lúc lâu không còn dị trạng khác thì chàng khẽ thở ra, liền nhìn lại đám người An Đạo Kinh.
Chỉ thấy muôn vàn những điểm tinh quang chiếu xuống, bao phủ lên ngôi đình một màn sáng bạc mờ ảo lạnh lẽo. Đám Cẩm Y Vệ hoặc ngồi hoặc ngủ, chỉ có hai người An Đạo Kinh cùng Hách Chấn Tương khoanh tay ôm ngực mà đứng. Dương Túc Quan thầm lắc đầu:
– An Đạo Kinh võ công tuy cao nhưng không có tài trị quân. Chỉ một lát mà để đám thuộc hạ tản mạn như thế.
Trong bóng tối, hai người Hách An như đang nói chuyện gì nhưng ở quá xa nên không nghe được. Dương Túc Quan liền vận Đạt Ma Thần Công. Khí vận đan điền, tức thời tai thính mắt tinh.
Đạt Ma Tâm Kinh chính là võ học tuyệt thế đích truyền của Thiếu Lâm Tự, tu luyện đến mức thượng thừa thì nội lực hùng hậu liên miên không dứt, lại kiêm được hai bí pháp Thiên Nhĩ Thông cùng Thông Thiên Nhãn của Phật môn, có thể nói là không kém bảo vật trấn tự của Thiếu Lâm là Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh.
Dương Túc Quan lặng lẽ vận thần công, tựa như có nghìn tai mở ra, tất cả tiếng động trong vòng hơn mười dặm đều không thoát khỏi, liền nghe được đám người đàm đạo. An Đạo Kinh nói:
– Hồ Mị Nhi thật sự không hiểu chuyện, sao lại hẹn đám Dương Túc Quan tại đây? Nếu sự tình bí mật do Giang đại nhân sai sử bị những người này phát hiện, chúng ta còn sống tốt được sao?
Hách Chấn Tương nói :
– Đại nhân lo lắng rất phải.
Dương Túc Quan nghe ngữ khí ngưng trọng của hai người thì rùng mình lưu tâm.
An Đạo Kinh hắng giọng một tiếng, nói:
– Hách giáo đầu, trong ngôi đình này có một đại bí mật, ngươi muốn biết hay không?
Hách Chấn Tương kiến thức rộng rãi, thông minh lanh lợi. Hắn vừa nghe hai chữ “Bí mật” liền nói:
– Đại nhân nên cẩn thận, nếu là bí mật thì nơi này tai vách vạch rừng, ngàn vạn lần đừng nói lộ ra.
Dương Túc Quan nghe thì cười thầm:
– Hách Chấn Tương không chỉ có võ công phi phàm mà tâm cơ cũng rất cẩn trọng, hắn sợ biết bí mật thì sẽ bị liên luỵ vào. Có điều An Đạo Kinh là hạng cáo già lợi hại như thế. Nếu đã mở miệng thì nhất định có âm mưu. Hách Chấn Tương không thể không nghe.
Chàng rất quan tâm nên chuyên tâm lắng nghe, chỉ sợ bỏ lọt một chữ. Quả nhiên An Đạo Kinh nói:
– Đúng là không nên lộ ra bí mật. Có điều ta thật đoán không ra dụng ý của Giang đại nhân, trước mắt vô sự nên muốn thỉnh giáo Hách giáo đầu.
Hách Chấn Tương lộ vẻ mặt khó khăn, muốn nói nhưng lại thôi. An Đạo Kinh không để hắn thoái thác, nói:
– Lần này tới miền tây, ta gánh vác mấy nhiệm vụ trọng đại, trong đó đầu tiên là đoạt lại tấm da dê, ngươi cũng biết điều này.
Hách Chấn Tương nói :
– Huyết chiến nơi sa trường chính là bản sắc anh hùng. Thuộc hạ ắt vượt lửa qua sông, lấy cái chết hồi báo ân sâu của đại nhân.
An Đạo Kinh cao hứng, vỗ vào vai hắn cười nói:
– Nghe ngươi nói như vậy, không uổng công năm đó ta cứu ngươi. Nếu làm tốt, ta tuyệt không bạc đãi ngươi.

Hách Chấn Tương cúi đầu, chắp tay nói:
– Thống lĩnh cứu tánh mạng già trẻ một nhà thuộc hạ, có đại ân tái tạo. Thuộc hạ đương nhiên dốc toàn lực, tuyệt không phụ sự kỳ vọng của thống lĩnh.
An Đạo Kinh cười ha hả, nói :
– Nói hay lắm! Ngày sau có ngươi theo bên cạnh ta, dù gặp tên rùa đen Trác Lăng Chiêu cũng không sợ!
Hắn nở nụ cười, thấp giọng nói:
– Giang đại nhân bí mật căn dặn ta, nói thu lại được da dê thì ngàn vạn lần đừng làm hỏng, ngày sau còn một đại sự cần nó mới có thể hoàn thành.
Hách Chấn Tương ngạc nhiên hỏi:
– Không phải nói thu được da dê thì lập tức tiêu hủy sao? Tại sao phải giữ lại?
Dương Túc Quan sinh nghi, không biết lời này là thật hay giả. Da dê chính là khế ước bán nước của Giang Sung. Thứ này lưu lại một ngày là có hại một ngày, tiêu hủy càng sớm càng có lợi với Giang Sung, có thể dùng vào việc khác là việc gì?
Nghĩ đến đây chàng không tự chủ được sờ vào trong người, thấy da dê vẫn còn bên trong thì mới yên tâm.
An Đạo Kinh nói :
– Ta không rõ cụ thể nhưng Giang đại nhân đã căn dặn. Nói đêm ba mươi tháng chạp, trong đình này sẽ xuất hiện một đại bí mật của đám phản tặc, muốn ta chú ý tìm hiểu rồi về bẩm báo.
Hách Chấn Tương ngạc nhiên nói:
– Xuất hiện bí mật của đám phản tặc? Thứ cho thuộc hạ ngu muội không hiểu huyền cơ bên trong, xin thống lĩnh hãy nói rõ.
An Đạo Kinh lắc đầu nói:
– Giang đại nhân cũng không nói rõ, chỉ dặn ta tới Thần Quỷ Đình thì sẽ biết mọi việc. Ngài căn dặn như vậy, ta có thể thoái thác sao? Đây đã là Thần Quỷ Đình, tối nay cứ chờ đến giờ Tý sẽ rõ.
Hách Chấn Tương cười khổ nói:
– Thật sự là khó hiểu.
An Đạo Kinh cũng cười khổ mấy tiếng, lại nói:
– Hiện có điều phiền toái, lão bà nương Hồ Mị Nhi hẹn đám người kia đến đây, thêm cao thủ hòa thượng Thiếu Lâm cùng Võ Đang tới thì trường diện càng thêm lộn xộn. Ả thật là tác oai tác quái!
Dương Túc Quan nghĩ không ra, cảm thấy lời của An Đạo Kinh thực khó hiểu. Chợt không trung truyền đến thanh âm của một nữ nhân:
– Bà nương cái gì? tác quái cái gì? Hai người các ngươi mới là hèn nhát, chỉ biết trốn trong chỗ tối hại người!
Kế tiếp một nữ nhân dung mạo kiều diễm hiện ra, chính là Bách Hoa tiên tử Hồ Mị Nhi.
An Đạo Kinh thấy nữ nhân này đến thì vẻ mặt không được tự nhiên. Đám người Cẩm Y Vệ đang nằm ngồi, thấy Hồ Mị Nhi đẹp như thiên tiên thì đều đứng cả dậy, liếc mỹ nhân trước mắt một cái.
Hồ Mị Nhi lạnh lùng thốt:
– Chỉ có mấy người này? Sao có thể ứng phó nổi? Đối phương chính là La Hán Kim Cương Thiếu Lâm Tự đó!
An Đạo Kinh đang muốn trả lời, “Cửu Vĩ Giao Long” Vân Tam Lang thấy mỹ nữ thì nổi máu anh hùng, lập tức cười to nói:
– Cô nương không cần lo lắng! Đừng nói La Hán Kim Cương Thiếu Lâm Tự, cho dù Thiên Tuyệt lão tăng đích thân đến, Vân mỗ vẫn sẽ bảo hộ cô nương dễ như trở bàn tay.
Dương Túc Quan nghe hắn coi thường sư môn thì nổi nóng, có điều đối phương người đông thế mạnh nên đành nhẫn nại, thề rằng lát nữa nhất định dạy cho người này một bài học.
Hồ Mị Nhi liếc nhìn Vân Tam Lang một cái rồi đến trước mặt An Đạo Kinh, cười lạnh nói:
-Cẩm Y Vệ chỉ có đồ mặt dầy thế sao? Bằng mấy kẻ giá áo túi cơm này thì đấu với người thế nào?
Đơn Quốc Dịch giận dữ nói:
– Miệng ngươi thật thối tha, vừa nói cái gì đó!
An Đạo Kinh đưa tay ngăn lại, cười bồi nói:
– Tiên cô nói rất phải, lần này sang tây mang theo không nhiều người, tiên cô dùng tạm vậy!
Hồ Mị Nhi quan sát mấy người thì lắc đầu liên tục, lạnh lùng thốt:
– Tất cả đều không dùng được, đến lúc đấu đá lại vướng chân vướng tay, ta xem các ngươi nên trở về thì hơn.
An Đạo Kinh vội nói:
– Tiên cô đừng nói như vậy, nếu ngài bị bọn tặc tử đả thương, Giang đại nhân trách phạt thì ta biết trả lời thế nào.
Hách Chấn Tương thấy thượng cấp khom lưng uốn gối thì thầm lấy làm lạ. Bách Hoa tiên tử có giỏi về dùng độc thì cũng chỉ là người trong giang hồ. Với thân phận An Đạo Kinh cần gì phải sợ thị như thế? Hay là hắn có nhược điểm gì để nữ nhân này nắm được?
Hách Chấn Tương sinh nghi thì nhíu mày quan sát.
“Thiên Lôi Oanh” Đơn Quốc Dịch vốn lỗ mãng, sao dung được những lời ô nhục do Hồ Mị Nhi nói ra? Lập tức hét lớn một tiếng, nhảy lên giơ Lang Nha Bổng bổ xuống đầu Hồ Mị Nhi.
An Đạo Kinh vội kêu lên:
– Không được!
Nói xong liền vội đỡ lại, dường như rất sợ Hồ Mị Nhi bị thương.
Bách Hoa tiên tử bản tính âm độc. Lang Nha Bổng mới giơ lên thì thị đã cười nhạt nói:
– Đồ chơi con trẻ, cũng dám làm trò sao?
Khi nói thì hàng trăm cây ngân châm bắn thẳng tới mặt Đơn Quốc Dịch. Đơn Quốc Dịch kêu hoảng một tiếng, lại không kịp né tránh.
Mắt thấy hắn sắp trúng chiêu thì một cánh tay thò tới nắm lấy cổ áo Đơn Quốc Dịch, giật mạnh một cái khiến hắn từ không trung rớt xuống. Chùm ngân châm bay vèo vèo qua mặt Đơn Quốc Dịch nhưng không gây thương tổn cho hắn. Mọi người vội nhìn lại, ra là “Xà Hạc Song Hành” Hách Chấn Tương xuất thủ cứu người. Người này chỉ dùng một tay cứu người trong lúc vạn hiểm, cho thấy nhãn lực tinh chuẩn, lực tay mạnh mẽ. Chính là võ lâm đệ nhất lưu.
Đám người thán phục bạo hô một tiếng:
– Hay lắm!
Dương Túc Quan thầm nghĩ:
– Người này võ công phi phàm, thật sự là một kình địch.
Đêm đó chàng giao thủ cùng người này trong phủ của Lương Tri Nghĩa, suýt nữa đã bị thương. Lúc này lại thấy bản lĩnh của đối phương thì lo lắng.
Hồ Mị Nhi cũng ồ một tiếng, lạnh lùng thốt:
– Thất kính thất kính, thì ra trong Cẩm Y Vệ còn có hảo thủ cỡ này!
Nói xong đôi mị nhãn không ngừng cao thấp đánh giá Hách Chấn Tương.
An Đạo Kinh thấy Hách Chấn Tương ra tay lập công thì thầm đắc ý, cười nói:
– Đâu có, đâu có. Đây là huynh đệ mới đến trong Cẩm Y Vệ chúng ta. Họ Hách, song danh Chấn Tương, võ công thành danh là Xà Hạc Song Hành.
Hồ Mị Nhi cười nói:
– An đại nhân! Ta xem ngài ngày càng tiến xa! Lại trọng dụng được cao thủ bực này, sự nghiệp của Cẩm Y Vệ đích thị phát triển không ngừng.
An Đạo Kinh nghe đối phương khen thì trong lòng cao hứng, cười to không dứt, nói:
– Đều nhờ lời vàng ngọc của Tiên cô tán thưởng! An mỗ ở chỗ nay tạ ân!
Hồ Mị Nhi đi tới trước mặt Hách Chấn Tương, ngẩng đầu nhìn hắn. Chỉ thấy toàn thân Hách Chấn Tương như được đúc bằng thép, gương mặt đầy vẻ phong sương. Thị cảm thấy ưa thích, liền kiễng gót chân nói bên tai Hách Chấn Tương:
– Vị đại ca này thành gia lập thất chưa?
Hách Chấn Tương thầm nghĩ:
– Nữ nhân vô sỉ này, lại đến trêu chọc ta.
Lập tức ngửa đầu nhìn trời, một bộ không hề để ý.
Hồ Mị Nhi sửng sốt trong lòng. Trước nay trong Cẩm Y Vệ vệ sĩ có ai mà không tranh giành nịnh bợ lấy lòng thị, đã khi nào thấy qua một nam tử vô tình thế này. Lúc này quay đầu nhìn về An Đạo Kinh, cười nói:
– Vị đại ca này thật cao ngạo a!
An Đạo Kinh sợ Hách Chấn Tương đắc tội với Bách Hoa tiên tử, vội nói:
– Tiên cô nói giỡn rồi, tính tình huynh đệ của ta có phần lơ là, không để ý tới mọi chuyện. Tiên cô chớ trách.
Lại nhìn lên vầng trăng trên trời cao, tiếp lời:
– Tiên cô xem đi, vầng minh nguyệt đêm nay thật đẹp! Chúng ta mau đi ngắm.
Hồ Mị Nhi lại không để ý tới, nhìn về Hách Chấn Tương thì thấy hắn ngửa mặt lên trời, trời sinh một bộ khí khái dứt khoát trong bóng đêm. Hồ Mị Nhi trong lòng lại ưu thích, không chút phật lòng với sự vô lễ của hắn.
Thị khẽ vuốt mái tóc, bước đến gần Hách Chấn Tương cười nói:
– An đại nhân, ta muốn mượn người này dùng một chút.
Nói xong vươn tay sờ trên ngực Hách Chấn Tương.
An Đạo Kinh liên tục xua tay, cười khổ nói:
– Cẩm Y Vệ chúng ta chỉ có mấy người này. Tiên cô đừng nói giỡn.
Hồ Mị Nhi lạnh lùng thốt:
– Đó là việc của ngài. Ta mượn người này dùng một chút.
Nói xong giữ chặt cánh tay Hách Chấn Tương, bộ dáng thẹn thùng lẫn dụ hoặc:
– Hách giáo đầu, sau này ngươi đi theo ta! Đảm bảo một bước lên mây!
Dưới ánh trăng, làn da của Hồ Mị Nhi trắng bóc xinh đẹp như hoa. Đám người Cẩm Y Vệ thấy miếng mồi ngon như vậy thì trong lòng vừa thèm vừa đố kỵ. Vân Tam Lang đại hận thầm nghĩ:
– Con mẹ nó, Hách Chấn Tương, tiện nghi như thế lại để hắn chiếm hết!
Nào biết Hách Chấn Tương vốn cao ngạo. Chỉ nghe hắn hừ một tiếng, vận công đem nội lực đẩy lui Hồ Mị Nhi một bước, tiếp theo lạnh lùng thốt:
– Nam nữ thụ thụ bất thân, xin Tiên cô tôn trọng một chút.
Tuy gọi là Tiên cô nhưng thần sắc hắn lại xem Hồ Mị Nhi như hạng nữ nhân vô sỉ, hoàn toàn không giữ thể diện cho đối phương.
Hồ Mị Nhi nghe lời ấy thì lắp bắp kinh hãi, ngày thường thị tự ình rất cao sang. Chỉ kết giao với vương công đại thần, không thèm liếc mắt tới hạng nam tử tầm thường. Nếu ưu thích kẻ nào thì trăm phương ngàn kế tiếp cận đối phương, trên tình trường luôn thuận lợi. Nào biết lại bị người thẳng mặt cự tuyệt thế này. Trong chốc lát khuôn mặt thanh tú trắng bệch, tiếp theo lại chuyển sang hồng. Chính là vừa thẹn vừa giận, càng không biết để mặt về hướng nào.
Trong tâm cuồng nộ, Hồ Mị Nhi thầm nghĩ:
– Họ Hách này thật không thức thời! Đám vương công quý tộc trong kinh có ai mà không cả ngày nghĩ tới ta? Dù là Giang Sung cũng không dám cuồng ngạo với ta như vậy! Hách Chấn Tương. Mới cho ngươi một chút thuốc nhuộm, ngươi tưởng mình đã mở được phường nhuộm rồi sao (1)!”
—–
Chú:
(1)Thành ngữ Trung Quốc, đại khái chỉ những người được người khác nhường một chút đã tưởng mình ghê gớm lắm.
Hách Chấn Tương ỷ vào võ công cao cường, không thèm để ý tới Hồ Mị Nhi mà khoanh tay đứng ngạo nghễ, ngửa mặt lên trời.
Trường diện trở nên căng thẳng. An Đạo Kinh sợ có biến thì vội tiến lại, hừ một tiếng mắng:
– Hách giáo đầu! Tiên cô có ý mến tài, sao ngươi lại cự tuyệt người ngoài ngàn dặm? Mau mau bồi tội với Tiên cô!
Nói xong lay lay cánh tay Hách Chấn Tương, muốn hắn tạ tội.
Hách Chấn Tương hừ một tiếng, thầm nghĩ:
– Thôi cũng được. Nể thể diện của thống lĩnh, ta đành nhường nữ nhân vô sỉ này một lần.

Hắn miễn cưỡng khom người, lạnh lùng thốt:
– Tiên cô ở trên cao, nếu hạ quan có chỗ thất lễ, xin rộng lượng thứ cho.
Lúc nói thì khóe mắt lại nhìn đi nơi khác, xem ra không hề có thành ý.
An Đạo Kinh đang định mắng tiếp thì Hách Chấn Tương đã tránh ra chỗ khác, để mặc ình Hồ Mị Nhi ở lại. An Đạo Kinh xấu hổ, vội khom người chắp tay nói:
– Xin lỗi, Hách giáo đầu xuất thân bộ Hình, tính tình thô lỗ hay đắc tội với người. Xin Tiên cô đừng chấp nhặt hắn.
An Đạo Kinh nghĩ đến quan hệ giữa Hồ Mị Nhi cùng Giang Sung thì lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tâm thần không yên.
Qua một hồi lâu, Hồ Mị Nhi lắc đầu nói:
– Bỏ đi. Ta có thân phận như thế nào, sao phải tức giận vì hắn.
An Đạo Kinh nghe thì mừng rỡ, thở ra một hơi dài:
– Tiên cô thật khoan dung độ lượng, hạ quan vạn phần bội phục.
Hồ Mị Nhi cười cười như không hề tính toán, nhìn về Hách Chấn Tương nói:
– An Thống lĩnh, ngươi vừa nói Hách giáo đầu xuất thân từ bộ Hình, trước kia hắn là bộ khoái sao?
An Đạo Kinh nghe đối phương dò hỏi về Hách Chấn Tương thì trong lòng kiêng kị. Liền hắng giọng một tiếng nói:
– Không phải. Trước kia hắn là giáo đầu của bộ Hình, từng là tổng giáo tập của ba ngàn Bộ đầu Trung Nguyên.
An Đạo Kinh không muốn hai người lại xung đột thêm nên chỉ nói qua loa cho có lệ. Nào ngờ Hồ Mị Nhi vừa nghe thì đưa tay che miệng, làm bộ sợ hãi:
– A! Thì ra Hách giáo đầu có lai lịch lớn đến như vậy!
An Đạo Kinh rùng mình cười khổ:
– Tiên cô nói giỡn rồi.
Chỉ thấy Hồ Mị Nhi lộ vẻ nghi hoặc, đôi mắt đẹp dừng ở An Đạo Kinh, cau mày nói:
– An Thống lĩnh, ta muốn hỏi ngài một chuyện.
An Đạo Kinh húng hắng một tiếng:
– Tiên cô có chuyện xin cứ nói.
Hồ Mị Nhi nhìn sang Hách Chấn Tương cười nói:
– An Thống lĩnh, không biết võ công của Hách giáo đầu như thế nào, còn cao hơn ngươi chăng?
Lời này vừa ra, mọi người lộ vẻ ngượng ngùng. Ngay cả Hách Chấn Tương cũng xoay đầu lại. Dương Túc Quan quan sát ở bên, thầm nghĩ:
– Thủ đoạn của Hồ Mị Nhi thật cay độc, muốn gây thị phi chia rẽ.
Mắt thấy Hồ Mị Nhi cười dài đang nhìn mình. An Đạo Kinh cũng là cao thủ đâm bị thóc chọc bị gạo, sao không biết đối phương có ý ly gián? Hắn cười khổ vài tiếng, nói:
– Ta chưa từng giao đấu với Hách giáo đầu, nhưng có lẽ là ngang ngửa!
Hồ Mị Nhi làm như rất kinh ngạc, nói:
– Ai da! An Thống lĩnh thật là tài năng! Hách giáo đầu danh chấn Lưỡng Hồ, có ai mà không biết, ai mà không nghe. Không ngờ thống lĩnh có thể có thể bất phân thắng bại với hắn, thật sự làm người ta không thể tưởng tượng nổi!
Thị có ý kéo thật dài hai chữ “Ngang tay”, dụng tâm khiến người khó mà chịu nổi. An Đạo Kinh nghe thì tức giận trong lòng, thầm nghĩ:
– Mụ giặc cái này, nói chuyện thật là độc địa.
Hồ Mị Nhi vén một sợi tóc trên mặt, thấy sắc mặt hắn khó coi thì cười nói:
– An Thống lĩnh ! Kỳ thật ngươi cần gì phải thẹn đây? Dù ngươi đánh không lại người ta cũng là bình thường! Ngươi xem Hách giáo đầu khí lực mạnh mẽ. Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng hắn mới chính là thống lĩnh của Cẩm Y Vệ. Ta xem trong đám thủ hạ của ngươi có người như thế, ngày sau càng làm càng thành công vang dội a. An Thống lĩnh cũng từng bước thăng quan tấn tước theo. Ha ha! Ha ha!
Nói xong cười ha hả. Trong tiếng cười như chuông bạc của Hồ Mị Nhi, chỉ thấy bộ mặt An Đạo Kinh lộ vẻ âm tình bất định. Hách Chấn Tương cũng lộ vẻ khó xử. Đám người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều lắc đầu không thôi.
Dương Túc Quan ở một bên thầm nghĩ:
– Mấy câu này thật là giết người không dao, có độc dược nào trên thế gian có thể sánh bằng? Quả nhiên Bách Hoa tiên tử là cao thủ nhất đẳng về dùng độc.
Chàng biết An Đạo Kinh khí độ nhỏ nhen, trước nay đã hại không biết bao nhiêu thuộc hạ, khiến cho Cẩm Y Vệ không còn cao thủ. Mấy câu này đánh trúng chỗ yếu hại của hắn. Xem ra vị tiền đồ của Hách giáo đầu kia thật là đen tối.
Quả nhiên mấy câu nói đó như đâm thật sâu vào tim An Đạo Kinh, bình sinh hắn không được độ lượng khoan hồng, đang buồn rầu vì bản thân ngày càng mập ra, lúc này thầm tính toán:
– Võ công của Hách Chấn Tương quả thật cao cường, ta thật sự kém hắn. Lão cẩu tử Giang Sung kia là hạng có mới nới cũ. Nếu dùng họ Hách lâu thì nhất định lão cẩu tử kia sẽ yêu thích võ dũng của hắn, ta không thể không đề phòng điểm này.
Lại xoay chuyển ý nghĩ:
– Có điều khó khăn lắm Cẩm Y Vệ mới có một cao thủ như thế, ta không thể để mụ giặc cái này châm ngòi ly gián mà dễ dàng bỏ đi. Như vậy không biết phải tới năm nào tháng nào mới tìm một người như Hách Chấn Tương này.
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn có âm ảnh không tan, quả thực khó mà quyết đoán.
Thần sắc An Đạo Kinh biến đổi không ngớt. Hách Chấn Tương ở một bên quan sát thì biết bản thân sắp gặp họa. Hắn sải bước lại, quỳ xuống chắp tay nói:
– Thống lĩnh đại nhân minh giám! Đại nhân có ân cứu mạng thuộc hạ. Hách Chấn Tương còn sống một ngày thì thề không dám quên, càng không dám động thủ cùng thống lĩnh. Lời của ngoại nhân như gió thoảng, đại nhân đừng để ở trong lòng.
Nói xong trợn mắt nhìn Hồ Mị Nhi, như muốn một đao chém đối phương thành hai đoạn mới tiêu tan lửa giận trong lòng.
An Đạo Kinh nghe thì an tâm một chút, đang muốn đáp lời thì Hồ Mị Nhi cười nói:
– Vậy sao! Hách giáo đầu của chúng ta thực biết đạo làm người, rõ ràng võ công cao hơn người ta lại biết kính lễ với trưởng quan. Giỏi lắm, giỏi lắm, như vậy về sau nhất định Giang đại nhân càng ưa thích.
An Đạo Kinh nghe thì trong lòng chấn động, ý tưởng giữ lại Hách Chấn Tương tan biến. Sắc mặt Hách Chấn Tương đại biến, thấy tình thế bất ổn vội cúi đầu:
– Thống lĩnh chớ nghe người ngoài ăn nói lung tung. Võ công của ngài cao tuyệt, đao pháp có một không hai trong kinh thành, thuộc hạ dù lớn gan gấp mười cũng không dám tranh công cùng ngài.
Mọi người thấy vị giáo đầu này cung kính mười phần đều thầm khen hắn rất hiểu biết đạo lý quan trường.
An Đạo Kinh thấy hắn cúi đầu quỳ gối, trước mặt mọi người tôn sùng bản thân mình như thế thì yên lòng trở lại, thầm nghĩ:
– Người này trung thành với ta như thế, xem ra không cần đề phòng hắn.
Hắn cười ha hả, kéo Hách Chấn Tương dậy, nhìn thoáng qua Hồ Mị Nhi cười to, đề tỉnh đối phương không cần châm ngòi ly gián nữa:
– Ta với Hách giáo đầu thân thiết như vậy. Lời lẽ của ngoại nhân thật nhàm chán, hai ta không nên để trong lòng!
Hồ Mị Nhi chỉ cười cười như không, vẻ mặt của thị bình thản nhưng mọi người càng thêm lo lắng, không biết thị lại có âm mưu gì.
Bộ dáng Hách Chấn Tương đầy khó chịu, hai mắt như phún lửa nhìn Hồ Mị Nhi. Hồ Mị Nhi không để ý mà chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Mắt thấy còn lâu mới tới canh ba, liền mỉm cười nói:
– Không biết đám hòa thượng trốn nơi nào, sợ là bọn hắn chịu không nổi đã bỏ chạy sạch, như vậy cuộc hẹn tới nay xem như bị hủy.
Vân Tam Lang không cơ hội thể hiện đã sớm bực mình, lúc này bồi cười lấy lòng mỹ nữ:
– Tiên cô nói đúng! Đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự đích thị là rất sợ Tiên cô, lúc này đã chạy trốn không thể nghi ngờ.
Hồ Mị Nhi liếc sang hắn một cái, cười nói:
– Tam Lang nói phải! Chỉ cần Tam Lang của chúng ta đầu nhập Thiếu Lâm Tự, bỏ quên bằng hữu, thất tín vong nghĩa là không thể nghi ngờ.
Vân Tam Lang nghe lời châm chọc, không giận mà chỉ cười hì hì. Người này thật sự háo sắc, ánh mắt gian tà chỉ chăm chăm nhìn các bộ phận nhạy cảm trên thân Hồ Mị Nhi, vẻ mặt mê loạn. Không ngừng gật đầu như không biết người ta đang châm chọc bản thân.
An Đạo Kinh thấy thuộc cấp như vậy thì than thở:
– Con mẹ nó, trong Cẩm Y Vệ lại có hạng giá áo túi cơm như vậy, khó trách Đông xưởng Lưu Kính ngày càng coi thường lão tử. Giang đại nhân đối với ta ngày càng kém.
Quay đầu thì thấy Hách Chấn Tương đầy mặt sát khí, tựa hồ chỉ muốn ra tay giáo huấn Hồ Mị Nhi, thoáng chốc lại thở dài buồn rầu:
– Hạng phế vật không ra gì thì nhu thuận nghe lời, cao thủ được việc thì cao ngạo khó thuần, thật không có một thủ hạ nào tốt. Ai… Ngày nay làm thống lĩnh thật khó khăn.
Mắt thấy Vân Tam Lang liên tục xoa tay, nước miếng chảy xuống liên tục. Hồ Mị Nhi thấy bộ dáng hạ cấp của hắn thì cười thầm không thôi. Tâm niệm vừa động liền nghĩ ra mưu kế chọc ghẹo, vuốt tóc mỉm cười nói:
– Tam Lang, ngươi lại đây.
Vân Tam Lang vừa mừng vừa sợ, nghe đối phương gọi tới thì hồn phi phách tán, thất khiếu ngất ngây. Hắn run rẩy đi tới. nhẹ giọng yếu đuối như toàn thân không còn nửa điểm sức lực:
– Tiên… Tiên cô có gì đại sự chỉ giáo?
Hồ Mị Nhi lấy ra một cái túi vải nhỏ, thản nhiên cười nói :
– Lúc trước mắng ngươi thật không phải, ngươi nhận lấy túi vải xem như ta bồi tội đi.
Vân Tam Lang thấy Bách Hoa tiên tử tươi cười với mình thì sao nén nổi hưng phấn? Vội vàng đưa tay chộp túi vải về, tiếp theo hung hăng bóp cánh tay Hồ Mị Nhi một cái. Cảm giác cổ tay trắng mịn mềm mại, đúng tuyệt sắc thiên hương. Hắn tê dại một hồi mới cười nói:
– Tiên cô, vật ngươi cho ta có lai lịch gì? Là đồ quan trọng bên người sao, muốn ta giữ lại để làm tin?
Nói xong cười dâm lên.
An Đạo Kinh thấy vô sỉ hắn như thế thì giận đến giận sôi máu, hận không thể xông tới đánh ấy cái tát.
Hồ Mị Nhi lại lơ đãng, liếc mắt nhìn Vân Tam Lang nói:
– Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy! Túi vải này có chứa giải dược mà đám hòa thượng Thiếu Lâm đang thèm khát mỏi mòn con mắt. Lát nữa có xung đột, ta sợ có điều sơ xuất nên muốn ngươi bảo quản một lát. Võ công của Tam Lang ngươi cao cường, tất nhiên thừa sức bảo vệ nó.
Sóng mắt của thị lưu chuyển, kiều mỵ động lòng người. Vân Tam Lang chìm đắm bên trong, nhất thời quên cả danh tính của mình.
Vân Tam Lang háo sắc nhưng An Đạo Kinh là hạng cáo già, Hách Chấn Tương lại là thiết hán tỉnh táo hơn người. Hai người nhìn nhau, đều thấy việc này có điều dối trá.
Hách Chấn Tương sinh nghi, thấp giọng nói:
– Nữ nhân này sở trường về độc công, giải dược vốn nên cất kỹ, sao dễ dàng nhờ ngoại nhân giữ hộ? Việc này thực có vấn đề.
An Đạo Kinh cũng gật đầu nói:
– Đúng vậy, ta xem nữ nhân này âm mưu nào đó. Hách giáo đầu qua hỏi một chút, đừng để huynh đệ chúng ta bị hại.
Hắn không thể trước mặt đắc tội Hồ Mị Nhi, liền muốn Hách Chấn Tương thăm dò. Nếu hai người có bất hòa thì có thể ra mặt giải vây.
Hách Chấn Tương gật đầu, đến trước mặt Hồ Mị Nhi rồi trầm giọng nghiêm khắc hỏi:
– Giang hồ đồn rằng Bách Hoa tiên tử võ công phi phàm, tuyệt học độc môn có một không hai trên võ lâm. Tiên cô cao cường võ công, giải dược quan trọng như thế sao không tự giữ lấy? Lát nữa nếu chúng ta gì sơ xuất thì biết trả lời thế nào? Không lẽ Tiên cô có ý đồ khác sao?
Hồ Mị Nhi còn chưa đáp lời, Vân Tam Lang đã chỉ vào Hách Chấn Tương, giận dữ quát:
– Họ Hách kia! Ngươi thấy người ta tốt với ta liền đỏ mắt sao! Da mặt ngươi thật dày!
Nói xong xông lên phía trước, liền muốn kéo áo Hách Chấn Tương.
Hách Chấn Tương vẫy nhẹ tả chưởng, kình lực bao trùm chấn lui Vân Tam Lang vài bước, lắc đầu nói:
– Tiên cô võ nghệ phi phàm, Cẩm Y Vệ chúng ta không dám múa rìu qua mắt thợ, xin hãy thu túi gấm về cho!
Hồ Mị Nhi bị hắn ép hỏi một trận, chỉ hừ một tiếng nói:
– Ngươi thật là kỳ quái, ta chỉ nhờ giữ vật chứ nào có mưu đồ gì? Xem các ngươi sợ bóng sợ gió như vậy, không có nửa điểm khí phách của nam tử hán, thật là xấu hổ!
Hách Chấn Tương nghe thị trào phúng thì trầm mặt xuống, không hề nhường nhịn mà lạnh lùng thốt:
– Tiên cô không cần dùng lời lẽ đả kích, nam nhân chúng ta hành tẩu giang hồ dựa vào mạng đổi mạng. Tiên cô tuổi còn trẻ mà biết mỹ sắc dụ người như vậy. Giải dược này quan trọng như thế, hãy tự bảo quản cho tốt đi!
Hồ Mị Nhi nghe thì cả giận nói:
– Chờ một chút! Cái gì mỹ sắc dụ người? Rốt cuộc ngươi nói gì?
Hách Chấn Tương thản nhiên n


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.