Anh Hùng Chí

Chương 24: Nữ Nhân Như Rắn Như Rết


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 24: Nữ Nhân Như Rắn Như Rết


Sáng hôm sau, đám người Cửu Hoa Sơn liền muốn tiếp tục lộ trình. Cao Định vội kéo Dương Túc Quan lại nói:
– Dương hiền điệt, hiền điệt nên đi cùng ta, hôm qua chúng ta đã nói rồi!
Dương Túc Quan cười nói:
– Xin Cao thế bá cứ yên tâm, tiểu điệt nói lời sẽ giữ được lời.
Vi Tử Tráng đi lên vài bước, bụm miệng thấp giọng nói với chàng:
– Chúng ta thân mang sự tình trọng đại. Đi cùng những người này, chỉ sợ nhiều người nhiều chuyện làm hỏng đại sự.
Dương Túc Quan lắc đầu nói:
– Trên quan trường chú trọng chính là hai chữ nhân tình. Ta đã hứa với người thì không thể nuốt lời, xin Vi hộ vệ cảm thông cho, trên đường chúng ta sẽ cẩn thận đề phòng hơn nữa.
Vi Tử Tráng chỉ là hộ vệ của Liễu Ngang Thiên, sao có thể ra lệnh cho cùng quan chức triều đình. Hắn khuyên Dương Túc Quan không được thì chỉ hắng giọng, thản nhiên nói:
– Dương đại nhân yên tâm. Ta sẽ chú ý thêm, chúng ta cùng đi vậy!
Mọi người gấp gáp mà đi, muốn băng qua Hoàng Thổ Cương trước buổi tối. Trương Chi Việt không ngừng thúc giục đám phu khuân vác:
– Các ngươi nhanh lên! Đi qua Hoàng Thổ Cương sẽ được nghỉ!
Ngũ Định Viễn thấy bộ dáng của hắn đầy khẩn trương, liền hỏi:
– Rốt cuộc trên Hoàng Thổ Cương có gì cổ quái? Phải chăng nơi đó có đạo tặc chặn đường?
Trương Chi Việt gật đầu nói:
– Ngũ đại gia đoán không sai, trên Hoàng Thổ Cương tụ tập số lượng thổ phỉ đông tới mấy trăm, thường xuyên xuống núi đánh cướp. Người bình thường đi đường đều phải cất dấu vàng bạc, kết bạn mà qua. Chúng ta mang theo nhiều gia sản, càng phải cẩn thận đề phòng.
Nói rồi lại quay sang quát đám gia đinh:
– Nhanh lên! Nhanh lên. Trời càng tối thì nơi này càng nhiều tặc tử mai phục, cước bộ cần phải nhanh hơn!
Đám phu khuân vác một đường gánh gồng mệt mỏi, không lâu tới một con dốc cao thì như đã hết sức, bất giác cả đám liền dừng lại thở dốc. Trương Chi Việt cầm roi đi ra phía trước, dùng sức vụt rồi quát:
– Còn không mau đứng dậy!
Một gã khuân vác đau quá mắng:
– Con bà nó chứ! Lão tử mặc kệ nhà ngươi!
Nói rồi nằm xoài người ra dưới đất. Trương Chi Việt giận dữ, liên tục quật roi trên thân người nọ. Người nọ lại không thèm quan tâm, coi như bản thân mình đã chết.
Diễm Đình thấy đám phu khuân vác rất đáng thương, bất giác chen lời:
– Sư thúc! Con dốc này cao chót vót như vậy, đồ vật hành lý lại nặng. Những người này rất đáng thương, người để bọn họ nghỉ ngơi một chút đi!
Trương Chi Việt cả giận nói:
– Tại sao ngươi nói giúp người ngoài! Những người này không biết điều, nếu để đạo tặc thừa dịp làm bậy, chẳng phải chúng ta sẽ không xong?
Diễm Đình bị hắn quở trách một trận thì xấu hổ cúi mặt, thấp giọng nói:
– Con chỉ thấy đám người bọn họ đáng thương, không phải cố ý làm khó sư thúc.
Ngũ Định Viễn thấy nàng điềm đạm đáng yêu, chen lời:
– Ta thấy những người này thật sự mệt mỏi, dù đánh chết cũng không đi nổi nữa rồi. Hay là chúng ta cứ nghỉ một lát đi!
Trương Chi Việt lắc đầu nói:
– Nơi này tiếng gió rất quái dị, muốn nghỉ thì để qua con dốc này rồi nói sau.
Dương Túc Quan vốn trầm mặc không nói, lúc này bỗng lên tiếng:
– Như vậy đi! Ta cùng Vi hộ vệ đi trước tìm hiểu. Mọi người cứ ở nơi này nghỉ tạm, nếu phía trước có gì cổ quái thì chúng ta cũng có phòng bị, như thế được chăng?
Trương Chi Việt chưa chứng kiến Dương Túc Quan động thủ nhưng biết chàng là đệ tử Thiếu Lâm, võ công tất nhiên rất cao. Công phu của Vi Tử Tráng kia thì không cần phải nói. Hai người này dù gặp cường đạo cũng có thể an toàn trở về, lập tức vui vẻ nói:
– Như thế rất tốt, vậy làm phiền hai vị đại giá một phen.
Dương Túc Quan đang muốn đi thì nghe Diễm Đình lên tiếng:
– Ta cũng muốn đi!
Dương Túc Quan thoáng chần chờ nói:
– Chúng ta đi lần này tất có nguy hiểm, cô nương nên nghỉ tạm thì hơn!
Diễm Đình còn chưa đáp lời thì Quyên Nhi đã kêu lên:
– Ta cũng muốn đi! Nơi này cảnh vật đồi núi xấu xí, nhàm chán chết đi được!
Dương Túc Quan nhìn lại về hướng Trương Chi Việt, lắc lắc bàn tay như không biết thế nào cho phải. Trương Chi Việt hung mặt lên quát:
– Hai ngươi đều không đi, ngoan ngoãn ở lại chỗ này cho ta!
Diễm Đình thấp giọng đáp:
– Vâng.
Quyên Nhi lại làm một cái mặt quỷ, sau đó tới dưới một tàng cây mà nghỉ.
Ngũ Định Viễn thấy Dương Vi hai người đi xa thì tìm một nơi ngồi xuống nghỉ tạm. Ở phía xa xa, Trương Chi Việt hãy còn hô to gọi nhỏ, sai sử mọi người đẩy xe, sắp xếp các gánh đồ gọn gàng. Ngũ Định Viễn thấy thì bật cười. Hắn từng là bộ đầu Tây Lương, nguy cơ gì mà chưa thấy qua? Chỉ cảm thấy Trương Chi Việt đang đem chuyện bé xé ra to. Cũng do tối hôm qua ngủ muộn, Ngũ Định Viễn liền ngáp liên tục. Thời gian này vào mùa đông chưa lâu, thời tiết hôm nay đột nhiên ấm áp. Hắn cảm thấy buồn ngủ thì hai mắt díp lại.
Chợt nghe xa xa truyền đến thanh âm của Quyên Nhi:
– Sư tỷ, người xem! Nơi này có một vùng hoa thơm rất đẹp! Còn có trái cây nữa!
Diễm Đình cười nói:
– Ừm! Nhưng dường như không phải của Trung thổ chúng ta! Ở tiết trời đông này còn có thể nở hoa!
Theo nghe chúng gia đinh đều hô vang:
– Lại có sự tình này sao? Ở nơi nào? Mau dẫn ta đi xem với!
Tiếng bước chân của đám gia đinh vang lên sôi nổi. Trương Chi Việt gầm lên liên tục:
– Đừng chạy đi lung tung! Mau mau trở lại cho ta!
Hắn gầm rú một trận rồi liền truy theo sau.
Ngũ Định Viễn biết vị sư muội nọ lại đang kiếm chuyện giỡn chơi, tuy hai mắt vẫn nhắm nhưng khóe miệng mỉm cười không thôi.
Sau một hồi, rốt cuộc nghe không tiếng động. Ngũ Định Viễn xuất thân bộ đầu có tâm tư cẩn trọng, liền kinh ngạc thầm nghĩ:
– Sao không còn một tiếng động nào? Chẳng lẽ là kẻ xấu mai phục, bọn họ đã trúng ám toán của người ta!
Ngũ Định Viễn sợ mọi người xảy ra sự tình bất trắc thì vội nhỏm dậy, cầm “Phi Thiên Ngân Thoa đi theo hướng phát ra thanh âm khi trước. Hắn rất cẩn thận, cúi thấp thân mình di chuyển trong các bụi cây, quan sát kỹ tình hình.
Đi đến gần một cánh rừng thì nghe trong có tiếng người truyền ra. Hắn kinh hãi vận khí hộ thân, thân thể khom xuống chậm rãi nhoài lên phía trước.
Vào rừng, ngưng mắt nhìn lại là một vùng hoa cỏ rộng lớn. Tuy đã vào đông nhưng trăm hoa vẫn đang đua nở khoa sắc, chỉ thấy hồng tím lục vàng sáng láng đẹp không sao tả xiết. Đám gia đinh có kẻ hái quả mà ăn, có kẻ cúi đầu ngắm hoa, trên tay còn cầm một đóa hoa tươi thỉnh thoảng ngửi ngửi. Vẻ mặt mỗi người đều say mê, không một ai lớn tiếng nói chuyện.
Lại thấy khuôn mặt Trương Chi Việt xanh mét. Một cước đạp ở trong rừng, một cước dẫm ngoài bìa rừng, còn không ngừng quay đầu nhìn đám hành lý gia sản như sợ có người tiến đến đánh cắp, một bộ đầy vẻ đề phòng.
Ngũ Định Viễn đi tới phía trước cười nói:
– Thì ra các ngươi đều chơi đùa ở đây, Cao đại nhân đâu?
Trương Chi Việt nói :
– Cao đại nhân nghỉ trong kiệu, lúc này dường như đang ngủ. Chờ Dương đại nhân trở về thì chúng ta nhanh chóng đi tiếp!
Ngũ Định Viễn thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, đánh giá địa thế chung quanh thì nói:
– Trương đại hiệp đừng quá lo lắng. Trước mặt là một triền núi, nếu tặc tử muốn ám toán chúng ta thì nhất định phải mai phục tại chỗ ấy. Ta tới canh giữ ở trên, nơi đây sẽ không còn sơ hở!
Trương Chi Việt ừm một tiếng, từ chối cho ý kiến mà tùy tiện nói:
– Như vậy đã làm phiền.
Ngũ Định Viễn thấy thần sắc của Trương Chi Việt vẫn đầy vẻ lo lắng, biết đối phương không tin lời mình, nhịn không được nói:
– Trương đại hiệp a! Có nguy cơ lớn nào mà ta chưa thấy qua? Ngươi đừng quá đề phòng như vậy, cẩn thận lại chính mình hù dọa mình!
Trương Chi Việt không biết hắn xuất thân bộ đầu, nghe thì không thèm để ý, chỉ ậm từ một tiếng.
Liền vào lúc này, Quyên Nhi ngắt một bông hoa chạy về phía Trương Chi Việt, cười nói:
– Sư thúc, bông hoa này cho người!
Trương Chi Việt đưa tay tiếp nhận, mắng:
– Tiểu liễu đầu! Ngươi còn muốn giỡn. Không nghĩ đến nhiệm vụ sao?
Nói rồi ném bông hoa xuống, liền muốn một cước giẫm nát thì thấy Quyên Nhi cúi đầu, trong mắt nàng ngấn lệ thấp giọng:
– Người ta chỉ là muốn hái hoa cài cho người. . .
Nói rồi khóc nức nở không thôi.

Trương Chi Việt mềm nhũn trong lòng, mắng một tiếng rồi nhặt hoa lên. Quyên Nhi nín khóc mỉm cười, lập tức giúp hắn cài hoa lên đầu. Lúc này bộ dáng của Trương Chi Việt đầy xấu hổ, thân dài vai rộng lại như một thiếu nữ cài hoa.
Ngũ Định Viễn nín không được bật cười. Lại nghe Quyên Nhi nói:
– Ngũ đại gia, ta cũng giúp ngài cài một đóa!
Ngũ Định Viễn xua tay, vội hỏi:
– Không cần!
Hắn sợ bị đeo hoa thì không khỏi mất mặt, vội đi ra ngoài rừng.
Trở ra rừng cây, Ngũ Định Viễn thấy mọi người vẫn còn đùa giỡn. Trương Chi Việt thì đang bảo vệ hành lý, xem ra đối phương không cần sự hỗ trợ của hắn. Thật đúng là dùng khuôn mặt nóng bỏng của mình mà dán vào chiếc mông lạnh ngắt của người. Lập tức ngáp một cái rồi nghỉ dưới tàng cây. Lúc này hai mắt nhắm nghiền, rất nhanh liền ngủ say.
Trong khi ngủ thì mơ thấy bản thân trở về Tây Lương, cùng đám nha sai phong lưu khoái hoạt một hồi. Ai ngờ lại nghe tiếng bước chân vang lên, Tri Phủ Lục Thanh Chính tiến vào quát:
– Ngũ Định Viễn! Ngươi thật to gan, không ngờ còn dám trở về!
Ngũ Định Viễn chấn động, giật mình tỉnh lại thì toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn vuốt mặt thầm nghĩ:
– Ta rời Tây Lương cũng gần một năm, không biết đám thuộc hạ còn khỏe không?
Nghĩ đến ngày xưa bọn họ vô tình ở Mã Vương Miếu thì trong lòng lại ảm đạm.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân. Một người nói:
– Con mẹ nó, đã nhiều ngày làm ăn không tốt, đều là Thái Hồ Song Long Trại giở trò quỷ.
Trong đám gia đinh khuân vác không có người có khẩu âm thế này. Ngũ Định Viễn nghe thanh âm lạ tai này thì kinh hãi, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh trở lại. Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhìn phía xa thì thấy có mấy chục người đang từ trên triền núi đi xuống, trên tay còn cầm đao kiếm sáng choang. Ngũ Định Viễn cả kinh trong lòng, vội lăn vào ẩn thân trong một bụi cỏ.
Hắn ẩn dấu thân hình, quan sát thì thấy vài tên lâu la vây quanh một gã đại vương, nghênh ngang đi tới chiếc kiệu của Cao Định.
Ngũ Định Viễn kinh hãi, thầm nghĩ:
– Trương Chi Việt đâu? Sao còn không qua đây bảo vệ Cao đại nhân?
Mắt thấy tình thế không ổn, hắn vội chạy vào rừng cây để gọi Trương Chi Việt. Có điều đi không mấy bước đã thấy một đám lâu la kết bè kết đội đi tới, trên tay còn mang theo đám người Trương Chi Việt, Quyên Nhi, Diễm Đình. Những người này hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ say.
Ngũ Định Viễn cả kinh trong lòng:
– Xem bọn họ như đã trúng một loại Mê Hồn Hương nào đó. Có điều địa thế nơi này trống trải, tặc tử có thể nào một lần đánh mê nhiều người như vậy?
Đang sinh nghi bỗng nghe xa xa vang lên tiếng của đại vương nọ:
– Lời của Bách Hoa tiên tử quả nhiên không sai, hoa độc này chỉ cần ngửi một chút, dù có là Đại La Kim Tiên hạ phàm chuyển thế cũng phải hôn mê một giờ nửa khắc. Sau này chúng ta còn phải dựa vào chúng để phát tài! Ha ha! Ha ha!
Chúng lâu la cũng cười ha hả phấn khởi.
Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:
– Thì ra trong đám hoa kia có độc, đáng thương cho Trương Chi Việt ngàn vạn đề phòng mà vẫn thua bởi thủ đoạn cổ quái! Lại không biết Bách Hoa tiên tử là người ra sao? Người này thủ đoạn quái dị như thế, sau này gặp thì phải cẩn thận đề phòng.
Lúc này Diễm Đình, Quyên Nhi bị ném xuống cạnh chiếc kiệu, vài tên hung đồ híp mắt nhìn ngó hai người đầy ý xấu. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
– Phải mau chóng nghĩ biện pháp cứu bọn họ, quyết không thể để mấy thiếu nữ xinh như hoa này rơi vào trong tay tặc tử, nếu không hậu quả thật khó lường.
Hắn xưa nay hành sự lão luyện, tâm niệm vừa chuyển thì nảy ra một kế. Liền ở trong bụi cỏ lấy ra đá đánh lửa, theo sau châm lửa vào một cành củi rồi ném vào trong rừng cây. Lúc này tiết trời đang vào đông, đầy rẫy những cành lá khô nên lửa bén rất nhanh. Không bao lâu thì ngọn lửa lan tràn cùng khói đặc bốc lên. Xem ra đã lan tới đám độc hoa độc cỏ.
Ngũ Định Viễn biết đám cường đạo muốn phát tài, toàn bộ phải nhờ những độc hoa kia, nhất định sẽ tới cứu hỏa. Quả nhiên thấy lửa cháy to thì đám phỉ đồ kinh hãi kêu lên, tất cả đều vọt vào rừng cây, không một người lưu thủ ngoài bìa rừng.
Ngũ Định Viễn rời bụi cỏ, chạy vội về phía mọi người. Cao Định đã bị đánh bất tỉnh trên mặt đất, những người khác thì bị trói chặt tay chân. Hắn vỗ vỗ vào người Trương Chi Việt nhưng đối phương vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đang cuống quít lại nghe cường đạo kêu lên:
– Nhất định là có người phóng hỏa! Chúng ta mau trở về!
Ngũ Định Viễn thấy tình huống gấp gáp. Cường đạo đông đúc, hảo hán khó địch. Chỉ còn đường trốn một trận, thầm nghĩ:
– Hai thiếu nữ này yếu đuối, không để rơi vào trong tay phỉ nhân, cứu các nàng trước rồi nói sau.
Liền ôm lấy hai người, vận khởi khinh công chạy lên triền núi. Thân hình Ngũ Định Viễn mới động, phía sau liền người lớn tiếng kêu la:
– Các ngươi chú ý! Có người chạy lên núi!
Ngũ Định Viễn nghe phía sau rít lên kình phong. Các loại ám khí như Tụ tiễn, Thiết Bồ Đề, Thanh Liên Tử không ngừng vèo vèo bắn tới. Hắn vận chân khí, ra sức ôm hai người nhảy lên sườn núi. Thoáng chốc phía dưới nổi lên những tiếng la ó, chừng mười gã lâu la bắt đầu leo lên. Ngũ Định Viễn dùng “Phi Thiên Ngân Thoa” ném trúng đầu một gã lâu la. Người nọ kêu to một tiếng rồi lăn xuống, không rõ sống chết.
Mấy kẻ còn lại kêu to:
– Tiểu tặc phóng ám khí! Huynh đệ cẩn thận!
Đám phỉ nhân này được huấn luyện khá nghiêm chỉnh, liền lấy ra những tấm khiên bảo vệ thân thể rồi tiếp tục leo lên. Ngũ Định Viễn liên tiếp sử xuất tuyệt kỹ “Phi Thiên Ngân Thoa” nhưng đều bị bọn chúng dùng khiên ngăn được. Hắn thấy một bên có những tảng đá lớn, từ trên rơi xuống thì vô cùng lợi hại. Lúc này vận lực lên cánh tay, nâng một tảng đá lớn to như cái bàn ném xuống.
Tảng đá lớn oanh một tiếng lăn xuống, đè bẹp vô số bụi cây nhỏ rồi lao xuống đám phỉ nhân. Cả đám quát to một tiếng: “Má ơi!” rồi vội nhảy ra tứ tán. Có điều có mấy kẻ không kịp chạy, lập tức bị đè chết thảm không nói nổi.
Mấy tên cường đạo còn lại kinh hãi tới vỡ mật, không dám cậy mạnh mà vội rút xuống.
Đại vương kia mắng:
– Xú tiểu tử! Không ngờ giảo hoạt như vậy!
Hắn xuất ra một thanh đại đao, đích thân leo lên sườn núi. Ngũ Định Viễn liên tiếp ném những tảng đá lớn về đại vương kia. Người này khinh công không kém, tránh trái né phải, nhảy cao cúi thấp tránh được hết.
Mắt thấy đại vương muốn xông lên, Ngũ Định Viễn dùng dao đánh đá lấy lửa, lấy củi khô đốt chừng mười cây đuốc. Chờ Đại vương leo đến gần rồi ném ra toàn bộ. Đại vương nọ hoảng hốt. Đỡ trái thì hở phải, chòm râu bị cháy sém một một mảng. Tận dụng lúc này, Ngũ Định Viễn ném “Phi Thiên Ngân Thoa” trúng đầu vai hắn. Đáng tiếc ra tay hơi vội nên kém chính xác, nếu không liền tước đi tính mạng của đối phương.
Đại vương nọ trúng ám khí thì lăn một vòng xuống núi, mặt mũi bầm dập. Hắn gượng bò lên, lại đứng ở dưới mắng:
– Cẩu tạp chủng! Có giỏi thì xuống dưới đấu cùng gia gia của ngươi một trận! Tổ tông nhà ngươi! Mau mau cút cho xuống ta!
Ngũ Định Viễn thấy cường đạo không xông lên được, có điều bản thân mình cũng không cách nào đi xuống, nghĩ ngợi:
“Trước mắt tạm thời ta được an toàn, có điều trên tay tặc tử còn giữ người của chúng ta, lát nữa chúng lấy ra uy hiếp thì ứng phó ra sao?”
Đang ưu sầu chợt nghe thanh âm mơ hồ của một thiếu nữ:
– Đây là nơi nào? Sao ta lại ở chỗ này?
Thì ra là Diễm Đình đã chầm chậm tỉnh lại.
Ngũ Định Viễn vui vẻ nói:
– Cô đã tỉnh rồi!
Diễm Đình dụi dụi mắt, thấy mình đang ở trên một sườn núi thì lấy làm lạ hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Ngũ Định Viễn đang muốn đáp lời, đại vương nọ lại chỉ huy đám lâu la chia làm hai đường trái phải leo lên. Ngũ Định Viễn chỉ có một người, tất nhiên chỉ trông được một hướng, hắn vội la lên:
– Hiện không có thời gian nói nhiều! Chúng ta giết địch quan trọng hơn!
Nói rồi bê một tảng đá lớn ném xuống đám phỉ đồ. Tảng đá lớn ầm ầm lăn xuống, một gã cường đạo đứng mũi chịu sào trúng phải thì tận số đương trường.
Tuy vậy lâu la bên kia lại trèo lên rất nhanh. Mắt thấy bọn chúng tới gần, Ngũ Định Viễn khẩn trương kêu:
– Mau! Bưng đá ném xuống!
Diễm Đình chạy vội tới một khối tảng đá lớn, vận kình nâng lên nhưng công lực của nàng nông cạn, thể lực lại yếu, khó khăn mới bưng lên được thì một tên lâu la đã lên được dốc, kẻ này giơ đao nhe răng cười hì hì. Ngũ Định Viễn hét lớn:
– Mau buông tay!
Diễm Đình hoảng sợ, hai tay hạ tảng đá lớn xuống. Ngũ Định Viễn bước một bước dài, dùng chân hết sức đá vào, tảng đá lớn bay lên thẳng vào tên lâu la. Người nọ thấy tảng đá lớn bắn tới thì sắc mặt tái nhợt, nhảy ra tránh né. Tảng đá lớn lại rơi xuống núi, vô số lâu la đang trèo ở dưới cả kinh kêu lên:
– Má ơi!
Tảng đá lại đè chết mấy người.
Ngũ Định Viễn vừa hoàn hồn nhìn Diễm Đình, chợt nghe phía dưới truyền lên tiếng mắng chửi của Trương Chi Việt:
– Con mẹ nó, đám cẩu tặc! Hạ độc hại người, không phải là hảo hán!
Xem ra Trương Chi Việt đã tỉnh lại. Diễm Đình nghe được thanh âm của sư thúc thì lộ vẻ quan tâm, vội chạy đến nhìn xuống dốc núi. Đã thấy sư thúc của nàng bị người trói chặt như bánh tét, ngồi dưới đất hãy còn đang chửi ầm lên.
Diễm Đình thấy sư thúc bị bắt thì hoảng sợ nói :
– Ngũ đại gia, ngài mau nghĩ biện pháp cứu sư thúc ta!
Ngũ Định Viễn đang muốn lên tiếng, chợt một mũi tên bắn lên về phía Diễm Đình. Diễm Đình sợ hãi, kêu a một tiếng rồi nhào vào trong lòng Ngũ Định Viễn, gắt gao ôm lấy hắn.
Ngũ Định Viễn khẽ vỗ vào lưng của nàng, hòa nhã nói:
– Chỉ là một mũi tên! Không có chuyện gì.
Ngũ Định Viễn thấy hoa dung nàng thất sắc thì lắc đầu. Nghĩ đến mấy đệ tử Cửu Hoa Sơn này lịch duyệt giang hồ quá kém. Gặp kẻ địch lại sợ tới tay yếu chân mềm, không biết Thanh Y Tú Sĩ phái các nàng xuống núi làm gì.
Lúc này Diễm Đình nhớ tới bản thân đang gắt gao kề sát vào một nam tử, xấu hổ liền giãy dụa thoát khỏi lòng Ngũ Định Viễn. Chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng động lòng người.
Ngũ Định Viễn nói :
– Cô nương đừng sợ, tạm thời tặc tử không leo lên đây được.
Diễm Đình ừm một tiếng, dõi mắt nhìn phương xa rồi hít sâu một hơi, điều chỉnh nhịp thở. Một lát sau nàng quay đầu hỏi:
– Rốt cuộc sao lại thế này? Nhiều người như vậy mà đồng thời bị hạ mê dược?
Không ngờ ngữ khí của nàng đã tỏ ra trấn định, khôi phục bộ dạng cần có của nữ lưu giang hồ.
Ngũ Định Viễn thầm khen:

“Oai phong như vậy mới ra dáng đại sư tỷ.”
Liền nói:
– Mới vừa rồi trên hoa có độc, các người ngửi vào liền ngất đi.
Diễm Đình kinh ngạc, hoảng sợ nói :
– Thì ra là thế. Thủ đoạn của tặc tử đầy rẫy, đúng là khó lòng phòng bị!
Ngũ Định Viễn thở dài:
– Đạo ột thước, ma ột trượng. Kẻ xấu xuống tay biến hóa, đề phòng bọn hắn thật không dễ dàng.
Diễm Đình thở dài, đi ra lay lay sư muội tỉnh lại.
Quyên Nhi ngủ ngon một hồi, mắt còn khép hờ nói:
– Làm sao vậy! Trời đã sáng sao?
Diễm Đình cười khổ:
– Đã xảy ra chuyện, đám người sư thúc đều bị bắt, chỉ có chúng ta thoát được.
Quyên Nhi giật mình, vội đến cạnh triền núi. Thấy sư thúc bị bắt thì la lên:
– Phía dưới có rất nhiều tặc tử, sư thúc lại bị bọn hắn bắt giữ, phải làm sao bây giờ?
Nói rồi nước mắt chảy xuống, vừa gấp lại vừa sợ.
Diễm Đình an ủi nàng nói :
– Quyên Nhi đừng sợ, ở đây có sư tỷ bảo hộ uội.
Quyên Nhi khóc ròng nói:
– Có sư tỷ thì có ích lợi gì? Tỷ đâu có đánh lại bọn chúng!
Diễm Đình lộ vẻ xấu hổ, quay sang nhìn Ngũ Định Viễn rồi nói :
– Muội đừng lo lắng, coi như không có sư tỷ thì còn Ngũ đại gia, võ công của hắn cao cường, kiến văn lại quảng bác. Chắc chắn sẽ thay chúng ta nghĩ biện pháp.
Quyên Nhi lại không để ý tới, khóc nỉ non không dứt.
Ngũ Định Viễn thấy hai nàng mềm yếu thì rất thương cảm, thầm nghĩ:
“Bất kể như thế nào, cuối cùng ta phải bảo hộ cho hai tiểu cô nương này bình an rời khỏi đây. Ai! Dương đại nhân sao vẫn chưa trở lại?
Hắn thấy đám lâu la đang tụ tập dưới chân núi bàn mưu tính kế thì càng thêm phiền lòng.
Chỉ một lúc sau đám phỉ nhân lôi một gã gia đinh ra, quát:
– Nam nữ tiểu tặc nghe đây! Lão tử trước chửi con bà các ngươi là con gấu! Nếu còn không buông binh khí đầu hàng, lão tử lập tức làm thịt tiểu tử này!
Gia đinh kia sợ tới mức mặt không còn chút máu, cầu xin:
– Chư vị hảo hán, ta trên còn phụ mẫu, dưới có thê tử. Các ngươi ngàn vạn lần đừng giết ta!
Đại vương nọ cười ha hả, cất cao giọng nói:
– Bằng hữu ở trên, các ngươi nghe cho kỹ. Ta đếm tới ba, nếu còn không xuống thì ta liền làm thịt hắn!
Ngũ Định Viễn cùng Diễm Đình nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải. Nếu xuống là tự chui đầu vô lưới, nhưng chẳng lẽ lại ở trên trơ mắt nhìn gia đinh kia bị giết sao?
Sắc mặt Ngũ Định Viễn xanh mét, chỉ nghe đại vương nọ đếm: – Một, hai . .
Mắt thấy gia đinh kia sẽ bỏ mạng, bàn tay nhỏ bé của Diễm Đình gắt gao nắm lấy cánh tay Ngũ Định Viễn. Nàng không dám nhìn nữa mà úp mặt vào lòng hắn, thân thể mềm mại phát run. Quyên Nhi khóc ròng nói:
– Làm sao để cứu bọn họ?
Ngũ Định Viễn than một tiếng rồi quay đầu đi. Đại vương nọ quát:
– Ba!
Chỉ nghe gia đinh kia kêu thảm một tiếng, không ngờ đã bị giết.
Đại vương nọ đi đến bên người Trương Chi Việt, cười lạnh nói:
– Các ngươi còn không xuống, ta liền giết tiếp tên mập này vậy!
Hắn thấy trường kiếm Trương Chi Việt có sáu chữ “Cửu Hoa Sơn Long Ngâm Các”, biết đây là nhân vật võ lâm, tất có thân phận trọng yếu. Những người trên kia không thể không xuống cứu.
Đại vương nọ lắc cương đao trên tay, nhe răng cười nói :
– Vẫn đếm như cũ! Một! Hai!
Trương Chi Việt bị trói chặt, một thân võ nghệ inh hoàn toàn không thể sử ra, phẫn nộ mắng to:
– Cẩu tặc hèn hạ! Có giỏi liền thả ta, mọi người đại chiến một hồi cho sảng khoái! Không cần làm trò vô sỉ này!
Đại vương nọ không để ý đến hắn mà miệng khẽ nhúc nhích, liền muốn hô một chữ cuối cùng.
Diễm Đình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Ngũ Định Viễn, khóc rằng:
– Ngũ đại gia, van cầu ngài cứu mạng sư thúc ta. Ngày sau ta làm trâu làm ngựa, nhất định báo đáp đại ân đại đức của ngài!
Quyên Nhi sớm khóc sướt mướt, lại nức nở nói:
– Đều là A Ngốc không đi. Nếu A Ngốc ở đây, nhất định hắn sẽ có biện pháp!
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
– Nếu ta đi xuống, đại vương kia là phường đạo phỉ vô sỉ, làm gì có chuyện giữ lời thả người, chỉ là ta tự hại bản thân. Giờ nên làm sao cho phải?
Mắt thấy hai thiếu nữ hai mắt đẫm lệ thì hắn tâm loạn như ma. Không nỡ nhìn Diễm Đình thương tâm như vậy, Ngũ Định Viễn thở dài thầm nghĩ:
“Đành vậy! Không thể để tiểu cô nương này hận ta một đời!”
Đại vương nọ cười ha hả nói:
– Ba!
Đao sắp chặt xuống, Diễm Đình kêu một tiếng liền muốn ngất đi.
Ngũ Định Viễn quát:
– Dừng tay!
Theo sau từ trên sườn núi nhảy xuống, hai tay chống nạnh phẫn nộ:
– Các ngươi mau buông tha vị đại hiệp này, nếu không đừng có trách!
Trương Chi Việt thấy hắn mạo hiểm nhảy xuống, đó là đánh bạc với tánh mạng, vội kêu lên:
– Ngươi chạy mau đi! Lát nữa Dương đại nhân sẽ giải vây cho chúng ta!
Đại vương nọ nhe răng cười nói :
– Cái gì mà Dương đại nhân với Dương tiểu nhân, toàn bộ đều phải ở lại!
Chúng lâu la hô một tiếng rồi công tới Ngũ Định Viễn.
Một gã lâu la mắng:
– Tặc tử này giết nhiều huynh đệ của chúng ta, xem gia gia của ngươi đến báo thù!
Tiếp theo chộp tới người hắn. Ngũ Định Viễn sử xuất quyền pháp sư truyền, vù một quyền đánh vào giữa mặt trên lâu la nọ. Người nọ trúng quyền thì ngã văng ra té xỉu bất động. Vài tên lâu la đồng loạt kêu to, giơ đao xông về trước.
Ngũ Định Viễn quát:
– Tới hay lắm!
Hắn vung chân đá ra, cùi chỏ thúc về sau. Một trận quyền đấm cước đá đánh ngã năm sáu người. Nhất thời không ai dám xông lên.
Đại vương nọ thấy thì giơ đao đặt trên cổ Trương Chi Việt, cười lạnh nói:
– Ngươi đứng im, cấm nhúc nhích!
Ngũ Định Viễn thở dài. Biết mạng người quan trọng nên ngoan ngoãn buông tay, lại nghĩ thầm:
“Hôm nay ta làm sao vậy, ngày xưa ở Tây Lương ta cẩn thận bực nào, đối phó đạo tặc hung ác hơn đám tiểu lâu la này vạn lần cũng dễ như trở bàn tay. Sao hôm nay tự đưa thân nguy hiểm, không duyên cớ tặng tánh mạng cho người? Thật giống như đứa tiểu nhi vô tri!”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy đôi mắt đẹp của Diễm Đình chăm chú nhìn bản thân, trong mắt nàng chớp động ánh lệ như chứa đầy sự quan tâm. Ngũ Định Viễn cảm thấy an ủi, thầm nghĩ:
“Chỉ cần tiểu cô nương này bình an chu đáo, ta chết cũng không tiếc.”
Tâm niệm vừa động thì toàn thân chấn động mạnh một cái, thoáng chốc đã hiểu tâm sự của mình:

“Thì ra là tiểu cô nương này! Ta bị mê hoặc bởi nàng! Nghĩ tới thủ đoạn khi xưa của Ngũ Định Viễn ta, hôm nay làm việc hoang đường như thế là vì nàng!”
Lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Đình nơi xa xa. Nhất thời há to miệng ngây người tại chỗ.
Ngũ Định Viễn năm nay đã ba mươi lăm. Cả đời lăn lộn trong công môn, rất ít gần nữ nhân. Từng có vài thượng cấp muốn thay hắn an bài hôn sự nhưng kéo dài đến nay vẫn cô độc một mình. Chính vì như thế, bình thường vị Tây Lương danh bộ này không muốn làm rõ tâm sự của mình. Mãi đến thời khắc sinh tử trước mắt, mới biết mình có tình ý với tiểu cô nương kia.
Đại vương nọ tiến lên, giơ cương đao hô to một tiếng:
– Con bà nó chứ, đồ hỗn trướng! Ngươi giết rất nhiều thủ hạ của ta, thật đáng chết! Xem ta báo thù cho bọn họ!
Ngũ Định Viễn không tránh không né, ngửa đầu nhìn Diễm Đình kêu:
– Các cô mau chạy đi! Đi tìm Dương đại nhân tới cứu chúng ta!
Không ngờ Diễm Đình không chạy trốn, ngược lại nhảy xuống chạy về phía Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn kinh hãi kêu lên:
– Cô không phải là đối thủ của bọn họ, mau chạy trốn đi! Tìm Dương đại nhân tới cứu chúng ta!
Diễm Đình lớn tiếng nói:
– Ta không muốn chạy trốn! Mọi người cùng liều mạng!
Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp nàng ánh lên vẻ kiên nghị, đúng là quyết không lùi bước.
Đại vương nọ cười nói:
– Tiểu a đầu can đảm đấy!
Diễm Đình giận dữ, múa chưởng đánh tới đại vương nọ. Đối phương liền nhe răng cười nói:
– Tiểu liễu đầu mỹ miều này điên rồi chăng, mau đến làm lão bà cho ta!
Miệng vừa buông lời dâm ô thì trên mặt đã trúng một bạt tai.
Trương Chi Việt thấy tên đại vương bị đòn thì cười to không dứt, cổ vũ:
– Diễm Đình đánh tốt lắm! Không hổ sư phụ ngày thường truyền công cho ngươi!
Đại vương nọ cuồng nộ không thôi, vung quyền đánh liền. Nào ngờ thân pháp của Diễm Đình rất nhẹ nhàng. Thể lực của hắn tuy mạnh nhưng nhất thời không làm gì nổi.
Ngũ Định Viễn ngạc nhiên thầm nghĩ:
“Tiểu cô nương này chưa đến hai mươi, không ngờ khinh công inh như thế!”
Võ công ” Cửu Hoa Sơn” vốn tinh thông hai lộ, một ở kiếm pháp một ở khinh công. Kiếm pháp của Diễm Đình tuy chưa đủ hỏa hầu nhưng khinh công đã là cao thủ nhất lưu. Đại vương nọ tuy biết chút võ công nhưng nàng thân nhẹ như chim Yến, sao có thể đánh trúng?
Ngũ Định Viễn đang còn ngạc nhiên, đại vương nọ lại giở trò vô sỉ. Hắn quát to một tiếng, giơ đao kề vào cổ Trương Chi Việt quát:
– Tiểu cô nương ngoan ngoãn đừng chạy, nếu không ta một đao giết gã mập này!
Trương Chi Việt mắng:
– Người ta chỉ là tiểu cô nương. Ngươi đấu võ không nổi, không ngờ làm trò vô sỉ thế này! Ngươi còn là nam nhân sao?
Đại vương nọ xì một tiếng khinh miệt, cười dâm nói:
– Ngươi đang ở trong tay ta! Lão tử muốn làm gì thì làm! Tiểu nha đầu này võ công không kém, tương lai vừa khéo làm áp trại phu nhân của ta!
Chúng lâu la xông lên phía trước muốn bắt Diễm Đình. Nhiều người chặn đường, nàng khó lòng thi triển thân pháp, kêu một tiếng rồi trốn phía sau Ngũ Định Viễn.
Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:
– Cô nương đừng sợ, chúng ta cùng mở một đường máu!
Diễm Đình gật đầu, cất cao giọng nói:
– Ngũ đại gia, hôm nay Diễm Đình đồng sinh cộng tử cùng ngài, cùng sóng vai giết địch!
Ngũ Định Viễn nghe được lời này, tuy địch nhân còn trước mặt nhưng trong lòng vui sướng ngọt ngào, mỉm cười với nàng:
– Cô nương yên tâm, Ngũ Định Viễn ta dù kiệt sức cũng phải bảo vệ cô chu đáo.
Đại vương nọ thấy hai người hãy còn cười nói thì giận dữ mắng:
– Hai người các ngươi, chết đến nơi rồi mà còn dám nói cười?
Lại quát:
– Các ngươi còn không đầu hàng, ta liền một kiếm giết gã mập này!
Nói rồi bắt đầu đếm, chỉ chờ đến ba liền một kiếm giết chết Trương Chi Việt.
Tâm niệm Ngũ Định Viễn vừa động, liền lăn một vòng đánh vào dưới chân đại vương nọ, Đại vương cả giận quát:
– Ngươi muốn chết sao?
Cương đao trên tay điên cuồng chém xuống, tình thế của hắn liền trở nên hung hiểm.
Mắt thấy Ngũ Định Viễn ngộ hiểm, Diễm Đình thét lên chói tai không dứt. Chợt nghe đám lâu la phía sau liên tục kêu thảm. Đại vương nọ cả kinh, liền thu cương đao nhảy về sau. Đã thấy một công tử bộ dáng tiêu sái tay cầm trường kiếm, không xem đám lâu la ra gì đi về phía trước. Vài tên thuộc cấp ngồi dưới đất với cổ tay đầy máu, xem ra đều là bị người này gây thương tích.
Ngũ Định Viễn thấy người này thì mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhảy trở ra. Diễm Đình tim đập thình thịch, hận không thể xông lên phía trước ôm chặt công tử kia.
Đại vương nọ cả kinh nói:
– Lại có người đến, mau ngăn hắn lại!
Chúng lâu la sử đao chém tới người nọ, có điều đều bị kiếm thuật nhanh như tia chớp của đối phương sát thương. Công tử nọ giống như hổ vào bầy dê, không ai có thể đỡ nổi một chiêu nửa thức.
Đại vương nọ vừa kinh vừa sợ, bất chấp Ngũ Định Viễn mà lao về phía này, quát:
– Ngươi là ai?
Công tử kia mỉm cười, nói:
– Tại hạ Thiếu Lâm Dương Túc Quan.
Một kiếm nhẹ nhàng vẩy ra, đâm thẳng vào yết hầu của đại vương. Đại vương nọ muốn nói chuyện nhưng không ra tiếng. Nháy mắt cổ họng phun máu tươi, thân mình ngã xuống đất, tay chân co rút thì liền xong nợ.
Là ai mà giỏi võ nghệ như vậy? Thì ra Dương Túc Quan đã trở về.
Mọi người bên này thấy đại vương nọ tận số thì vui mừng quá đỗi. Chúng lâu la thấy đầu mục bị người giết thì sợ tới tè ra quần. Cả đám quỳ đầy đất xin khoan dung, đều nói:
– Tráng sĩ tha mạng! Chúng ta chỉ là nông phu ở quanh đây, đều bị bắt lên núi, mới phải đi làm đạo tặc! Xin đại gia hãy tha mạng!
Một người theo sau đi ra, chính là Vi Tử Tráng. Chỉ nghe hắn cao giọng quát:
– Ta đã đốt sào huyệt của các ngươi, toàn bộ cút xuống núi cho ta!
Chúng lâu la nghe vậy kinh hãi, liếc mắt nhìn lên đã thấy khói đen bốc xa xa, hiển nhiên lời này không giả. Cả đám kêu một tiếng, đồng loạt lao trối chết xuống núi.
Dương Túc Quan không muốn giết thêm người, đi tới hỏi:
– Mọi người không có sao chứ? Có ai bị thương chăng?
Ngũ Định Viễn cười khổ nói:
– Cũng còn tạm, có điều một gia đinh của Cao đại nhân đã bị giết, đành nhờ Dương đại nhân đi an ủi một phen.
Dương Túc Quan gật đầu nói:
– May là chỉ có một người, nếu là Cao đại nhân bị thương thì sự tình hỏng bét.
Nói rồi đi đến chỗ của Cao Định.
Ngũ Định Viễn thở gấp một lát, quay sang Diễm Đình nói:
– Diễm Đình cô nương, cuối cùng chúng ta đã thoát hiểm.
Diễm Đình lại không nghe thấy hắn nói chuyện, đôi mắt đẹp nhìn theo bóng dáng Dương Túc Quan. Ánh mắt chớp động như chất chứa nhu tình vô hạn. Ngũ Định Viễn bất giác ngạc nhiên, gọi thêm mấy câu thì Diễm Đình chỉ ừm một tiếng, hai mắt còn đang chăm chú nhìn thân ảnh Dương Túc Quan, mắt điếc tai ngơ đối với lời của Ngũ Định Viễn.
Ngũ Định Viễn cả kinh, trong đầu lóe lên linh quang thì tỉnh ngộ:
“Ra là tiểu cô nương này thập phần ái mộ Dương đại nhân!”
Dương Túc Quan lại hồn nhiên không biết điều này. Chàng đỡ lấy Cao Định, mặt mũi của lão bầm dập đã bị người đánh một chút. Dương Túc Quan nhẹ lời an ủi, đồng thời băng bó thương thế cho lão.
Bên kia, đôi mắt Diễm Đình vẫn không ngừng dõi theo Dương Túc Quan. Chàng đi về Đông thì Diễm Đình liền nhìn về Đông, đi về Tây liền liếc về phía Tây, bộ dạng tỏ ra thất thố. Chợt thấy Dương Túc Quan xoay đầu nhìn về phía nàng, Diễm Đình sợ ánh mắt hai người đụng nhau, đỏ mặt vội cúi đầu. Ai ngờ Dương Túc Quan đi thẳng qua, tới nói chuyện cùng Trương Chi Việt.
Diễm Đình thấy Dương Túc Quan bận rộn, không có thời gian để ý đến tiểu cô nương nhỏ như nàng, chưa từng liếc mắt nhìn bản thân một cái. Dường như nàng không tồn tại trước mặt người này. Nàng thở dài, trên mặt lộ vẻ buồn bã.
Ngũ Định Viễn một bên đem tình cảnh nọ thu vào trong mắt. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác đau xót, tự biết tình ý của hắn nhất định phải cho trôi theo dòng nước. Dương Túc Quan bề ngoài anh tuấn, võ công rất cao cường. Bản thân hắn sao có thể so sánh cùng người? Hơn nữa niên kỷ của hắn đã lớn, hơn tiểu cô nương này chừng mười tuổi, sao có thể theo đuổi nàng? Nhất thời trong lòng phiền nhiễu, cũng thở dài một hồi.
Ngũ Định Viễn sầu bi thì nhớ lại Yến Lăng tiêu cục, nhớ đến năm đó Tề Bá Xuyên chết trong ngực của mình thì chấn động toàn thân, thầm nghĩ:
“Ngũ Định Viễn a Ngũ Định Viễn. Đại thù còn chưa báo, Côn Luân Sơn tặc tử vẫn nhơn nhơn ngoài vòng vương pháp, sao ngươi có thể rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung? Ngươi lưu luyến nữ sắc như vậy thì còn là hán tử Tây Lương sao? Ngươi còn mặt mũi nào đối mặt già trẻ cả nhà Yến Lăng tiêu cục? Tiểu cô nương Diễm Đình này còn nhỏ tuổi, tựa như một muội muội, sao ngươi muốn nhúng chàm với nàng? Ngươi còn là con người sao?”
Nghĩ đến thì tự trách không thôi, trên mặt hiện vẻ khó chịu.
Quyên Nhi nhanh nhảu đi đến, thấy vẻ mặt Ngũ Định Viễn thì hoảng sợ hỏi:
– Ngũ đại gia! Ngươi nhăn nhó mặt mày như vậy là sao? Đau bụng sao?
Ngũ Định Viễn cả kinh xua tay:
– Không có gì! Ta không sao.
Quyên Nhi khó hiểu nói :
– Thật sự sao? Nếu ngươi bụng đau thì cứ nói. Trong hành lý của ta có thuốc!
Ngũ Định Viễn cười khổ một tiếng, lắc đầu thầm nghĩ: “Nếu Diễm Đình yêu thích Dương đại nhân, ta sẽ tìm cách giúp đỡ nàng. Nghe nói Dương đại nhân chưa kết hôn, có lẽ hôn sự này thành cũng không chừng. . .”
Mắt thấy thân ảnh thon thả Diễm Đình ở trước mắt, hắn lại dùng sức lắc đầu, thầm nghĩ:
“Việc này tạm thời không nên nghĩ nữa! Đợi chúng ta lật đổ gian thần Giang Sung, xong xuôi đại sự rồi mới tính đến tư tình nhi nữ!”
Lúc này Vi Tử Tráng nhanh chóng cởi trói ọi người. Trương Chi Việt vô cùng tức giận, hãy còn mắng chửi không dứt. Vi Tử Tráng cười nói:
– Chúng ta đã đốt sào huyệt của chúng, còn gì mà tức giận!
Quyên Nhi nói :
– Sư thúc ta giận vì các người về quá muộn! Ngài nói thực đi, vừa rồi các người đã trốn đi ngủ? Hay là bị đi tháo?
Vi Tử Tráng đang định đáp thì Dương Túc Quan đã tới tiếp lời:
– Cô nương thứ lỗi, vừa rồi chúng ta gặp phải người của Cẩm y vệ, hai bên động thủ mới nên chậm trễ một hồi.
Ngũ Định Viễn vốn phiền não về tư tình nhi nữ. Có điều hắn một thân lão luyện., lúc này đã trấn định trở lại, đi tới nghe Dương Túc Quan nhắc đến Cẩm Y Vệ thì ngạc nhiên hỏi:
– Cẩm Y Vệ? Bọn hắn đã truy đến đây sao?
Dương Túc Quan nói :

– Há lại chỉ đuổi theo mà thôi, đám giặc sơn trại này là do bọn hắn mua chuộc đến ám toán chúng ta!
Ngũ Định Viễn gật đầu nói:
– Mới vừa nghe đám cường đạo nói đến Bách Hoa tiên tử gì đó, chẳng lẽ người nọ muốn đối phó chúng ta?
Dương Túc Quan hít một hơi lạnh, có vẻ sợ hãi nói:
– Bách Hoa tiên tử cũng tới? Như vậy có thể khó đối phó!
Quyên Nhi ngạc nhiên:
– Bách Hoa tiên tử? Tên này nghe rất êm tai a, nghĩ đến là một nữ nhân mỹ miều, thế thì có gì phải sợ?
Dương Túc Quan thở dài, đang muốn giải thích thì một thanh âm ôn nhu vang lên:
– Tiểu cô nương sai rồi, nữ nhân càng mỹ miều càng đáng sợ, ngươi phải nhớ kỹ điều này.
Mọi người chấn động quay đầu, thấy một nữ nhân vận y phục màu vàng cười dài đứng dưới tàng cây. Nữ nhân này niên kỷ chừng ba mươi, dung mạo ôn nhu nhã nhặn đúng là mỹ nữ. Chỉ không biết là nàng tới khi nào, nơi đây nhiều hảo thủ lại không ai phát hiện ra.
Dương Túc Quan thấy nữ nhân này trước mặt thì cả kinh, thấp giọng nói với đám người:
– Chúng ta phải cẩn trọng, Bách Hoa tiên tử đã đến.
Mọi người nghe bốn chữ “Bách Hoa tiên tử” thì trong tâm kinh ngạc, nhanh chóng giơ binh khí hộ thân.
Trong lòng Dương Túc Quan cấp tốc tính toán. Bách Hoa tiên tử nọ tên là Hồ Mị Nhi, chính là tông sư dùng độc thành danh trong chốn võ lâm, độc bộ Trung nguyên. Công phu dụng độc thật không thể tưởng tượng, không ai có thể giải. Nữ nhân này có giao hảo cùng Giang Sung, cam làm tay sai, đã thần không biết quỷ không hay hạ độc chết không ít đại thần triều đình, võ lâm cao thủ. So với Trác Lăng Chiêu thẳng mặt ra tay thì càng khiến người ta đau đầu hơn ba phần. Không ngờ vừa tới Hà Nam liền gặp gỡ nữ ma đầu này.
Quyên Nhi lại không biết sợ hãi, cười nói với mỹ nữ kia:
– Ngươi chính là Bách Hoa tiên tử sao? Quả nhiên là một nữ nhân rất xinh đẹp.
Bách Hoa tiên tử cười cười nói:
– Ngươi cũng rất đẹp!
Quyên Nhi thè lưỡi, nói:
– Có điều ta không lợi hại như ngươi
Bách Hoa tiên tử nũng nịu cười to, eo lưng loạn chuyển, nói:
– Tiểu cô nương thật đáng yêu, miệng lưỡi ngươi nhanh nhảu như thế, chi bằng theo ta trở về núi đi! Chờ ta truyền cho ngươi một thân bản lĩnh, ngươi vừa mỹ miều vừa lợi hại, vậy không kém ta rồi!
Hai người đối thoại hết sức nhẹ nhàng, lại không đem đám người Trương Chi Việt để vào đâu.
Quả nhiên Trương Chi Việt bất mãn, cười lạnh nói:
– Ngươi muốn mang tiểu liễu đầu này về núi? Vậy phải hỏi qua ta mới được!
Bách Hoa tiên tử cười nói:
– Ngươi là ai? Bộ dạng vừa xấu vừa mập như vậy, cũng dám ở chỗ này nói hươu nói vượn?
Trương Chi Việt xì một tiếng khinh miệt nói :
– Ta là ai? Ta là sư thúc của tiểu a đầu này. Ngươi có đẹp cỡ mấy thì quá nửa đời người vẫn còn là hoàng khuê nữ, có cái gì mà hay?
Bách Hoa tiên tử nghe lời này đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên rất tức giận. Chỉ thấy thị trầm mặt, lạnh lùng thốt:
– Các ngươi, ai mang da dê trên người? Muốn sống thì nhanh chóng giao ra, khỏi để bổn tiên cô phải đại khai sát giới!
Dương Túc Quan rùng mình. Bách Hoa tiên tử này cũng nghe lệnh Giang Sung đến cướp da dê. Xem ra đám gian đồ không đoạt lại được vật chứng thì tuyệt không từ bỏ ý đồ.
Mọi người nhớ tới độc công quỉ dị của Bách Hoa tiên tử thì thầm kiêng kị.
Trương Chi Việt lại không sợ chút nào, nghe Bách Hoa tiên tử đe dọa thì cười ha hả, nói:
– Người đòi da dê da trâu cái gì, cao da chó thì có mấy viên. Lão thái bà! Mập ta khuyên ngươi một câu. Thừa dịp còn một hai phần nhan sắc, nhanh chóng tìm một gã nam nhân mà gả đi. Đừng có suốt ngày đánh đánh giết giết nữa, tương lai khỏi phải cô đơn làm ni cô a!
Bách Hoa tiên tử điềm nhiên nói:
– Ngươi có giỏi thì nói thêm câu nữa.
Trương Chi Việt hì hì cười nói:
– Đồ giặc cái, tú bà chết dẫm, cái thứ rác rưởi không ai thèm ngó ngàng. Chính là ngươi muốn ta nói, còn muốn nghe thêm mấy câu chăng? Mập ta tùy thời phụng bồi.
Trương Chi Việt xuất thân nơi chợ búa, mắng người vô cùng khó nghe. Bách Hoa tiên tử tranh cãi với hắn chính là tự làm mất mặt.
Bách Hoa tiên tử xưa nay luôn tự phụ mỹ miều, nghe Trương Chi Việt liên tiếp cay độc châm chọc, sao lại không giận tím mặt? Đột nhiên ngân quang chợt lóe, một chùm ngân châm bay ra. Trương Chi Việt đang nói đến cao hứng thì tránh sao nổi ám khí đột kích? Chỉ nghe hắn ái một tiếng, không ngờ đầu vai đã trúng châm. Do ám khí Bách Hoa tiên tử quá nhỏ, mắt thường khó phát hiện nên khó lòng phòng bị. Mọi người lại không ngờ thị động thủ bất ngờ nên trở tay không kịp.
Độc châm kia rất bá đạo, Trương Chi Việt trúng châm thì chỉ một lát sắc mặt liền đen lại, bám vào một cành cây mà thở.
Bách Hoa tiên tử lạnh lùng thốt:
– Đây kết quả của kẻ dám nhục mạ ta.
Mọi người thấy sắc mặt Trương Chi Việt nhanh chóng đen lại, kéo dài không được lâu. Diễm Đình lo lắng cho sư thúc, lập tức rút trường kiếm công tới Bách Hoa tiên tử, miệng quát:
– Mau giao giải dược!
Nàng sợ mọi người ra tay chậm trễ, liền giành trước ra chiêu.
Vi Tử Tráng cũng xông về phía trước, vận khởi “Bát Quái Du Thân Chưởng” bổ tới Bách Hoa tiên tử. Bách Hoa tiên tử hừ một tiếng, thân hình lóe lên liền luồn qua thế công giữa hai người. Vi Tử Tráng e dè kịch độc trên người thị nên không dám bức người quá mức, chỉ có thể quấn quanh bên cạnh. Diễm Đình võ công có hạn, lại liên tục ngộ hiểm.
Ngũ Định Viễn thấy tình thế không ổn, hét lớn một tiếng rồi rút “Phi Thiên Ngân Thoa”, đang muốn gia nhập chiến đoàn thì đã nghe Trương Chi Việt a một tiếng té ngã trên đất, sắc mặt đen như mực. Mọi người thấy độc tính phát tác nhanh như vậy thì hoảng sợ, vội vàng ngừng tay.
Dương Túc Quan thủy chung không nói một lời, mắt thấy bên mình khó có thể thủ thắng thì đi ra, hòa nhã nói:
– Thỉnh cô nương mau ban thưởng giải dược! Da dê ở trên người ta, cô cần thì cứ tìm ta là được, cần gì hại người vô tội?
Bách Hoa tiên tử nhìn chàng một cái, chưa đáp lời đã nghe một người quát mắng:
– Đồ giặc cái! Thứ rác rưởi không ai thèm ngó! Ngươi ra tay ám toán lão tử thật là đê tiện vô sỉ. Lát nữa phải chém ngươi thành hai đoạn, xem ngươi còn càn rỡ được chăng!
Thì ra là Trương Chi Việt mắng, hắn trúng kịch độc nhưng còn mắng không dứt miệng, thật sự là không sợ chết.
Bách Hoa tiên tử nghe lời này thì trên mặt lộ vẻ tức giận, có điều vẫn điềm nhiên nói:
– Tên mập này lời lẽ bẩn thỉu như thế, đó là tự tìm đường chết! Nói cho các ngươi biết, tên mập này buông lời khi nhục ta. Hiện giờ dù các ngươi lấy da dê đổi giải dược, bổn cô nương cũng không tuyệt tha cho hắn!
Mọi người nghe lời của thị đều cả kinh, xem ra đối phương tính tình cổ quái, tự ình siêu phàm, thủ hạ khác của Giang Sung không thể so bì. Lần này Trương Chi Việt thật đúng là họa từ miệng mà ra.
Dương Túc Quan nhíu mày. Lời lẽ của Trương Chi Việt tuy có quá đáng nhưng chỉ là vài câu nói, có thể nào phải trả giá bằng tính mạng? Tình thế nguy cấp, Dương Túc Quan vốn là người co được dãn được. Mắt nhìn đối phương tự ình cao sang, liền thuận lời mà nói:
– Bằng hữu của ta nói chuyện khó khe, đắc tội tiên cô nhưng quả thực không cố ý. Tiên cô đại nhân đại lượng, thỉnh ban cho giải dược.
Nói theo liên tục thở dài, bộ dáng khiêm cung.
Dương Túc Quan thân phận tôn quý, trên triều là Binh bộ lang trung ngũ phẩm đại quan, trên giang hồ là thân truyền đệ tử của Thiên Tuyệt Tăng, vai vế ngang hàng cùng tứ Đại Kim Cương, được cả võ lâm kính trọng. Lúc này nói thế đã cấp đủ thể diện cho Bách Hoa tiên tử.
Đôi mắt đẹp Bách Hoa tiên tử lưu chuyển, trên dưới đánh giá Dương Túc Quan vài lần. Thấy bộ dáng của chàng không khác gì Phan An tái thế, lại nghe ngữ khí khiêm cung thì rất có hảo cảm, liền hỏi:
– Ngươi là ai?
Dương Túc Quan chắp tay nói:
– Tại hạ Thiếu Lâm Dương Túc Quan, thỉnh tiên cô rộng lòng giúp đỡ, buông tha cho bằng hữu của ta một mạng.
Bách Hoa tiên tử gật gật đầu, nói :
– Thì ra ngươi chính là Tư lang trung phong lưu. Ừm, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, phong độ tao nhã.
Nói rồi đưa mắt nhìn về phía Trương Chi Việt, cười lạnh nói:
– Nếu mỗi người đều phong độ như ngươi, chắc chắn kẻ giang hồ sẽ chết ít hơn phân nửa.
Dương Túc Quan lo lắng Trương Chi Việt chết không minh bạch nơi này, liên tục thở dài khẩn cầu:
– Hôm nay nếu tiên cô ban cho tại hạ một phần nhân tình, ngày khác Túc Quan nhất định đăng sơn bái phỏng, cảm tạ ân đức của tiên cô.
Thứ nhất Bách Hoa tiên tử không có ân oán cùng mọi người, thứ hai đối phương tự cho là thanh cao, dường như không cố ý cướp đoạt da dê cho bằng được. Dương Túc Quan liền mượn lời giao tình, muốn làm cho nữ ma đầu này thay đổi thái độ.
Hai thiếu nữ tưởng rằng Dương Túc Quan xuất thân danh môn thì tâm cao khí ngạo, nào biết chàng lại có thể nhún nhường với người bên ngoài như vậy. Thấy chàng vì sư thúc cúi đầu xin người khác, vừa bội phục lại vừa cảm kích.
Bách Hoa tiên tử nghe chàng trước một câu tiên cô sau một câu tiên cô. Xem bản thân thị như thế ngoại cao nhân thì khí giận đã tiêu vài phần, ngóng qua khuôn mặt tuấn tú của Dương Túc Quan thì trong tâm ưa thích, liền khẽ cười nói:
– Cũng được, hết thảy đều nể thể diện của ngươi, ta sẽ bỏ qua cho tên mập chết bầm này.
Dương Túc Quan mừng rỡ, đang muốn đa tạ thì đã thấy thị ngoái đầu nhìn lại cười với chàng. Đúng là muôn màu quyến rũ, sức hút vô tận. Nói:
– Lần này ta bỏ qua ấy lời tục tĩu khi trước của gã mập, có điều sẽ không buông tha Dương lang trung ngươi. Ngươi nhớ kỹ đó.
Mấy lời yêu kiều nhu mì nhưng khiến người ta nóng ruột lo lắng. Không biết thị nói như thế, rốt cuộc là muốn cướp đoạt da dê hay có ý định khác!
Bách Hoa tiên tử đi đến trước mặt Trương Chi Việt, cười lạnh nói:
– Gã mập, ngươi xuất ngôn nhục mạ ta, giờ mau mở miệng xin tha. Bổn cô nương liền thả cho ngươi một con đường sống.
Nói rồi hai tay chống nạnh đứng trước mặt Trương Chi Việt, chờ hắn năn nỉ.
Nào biết tính cách Trương Chi Việt ngoan cố cứng đầu. Hắn đã từng vì một chỗ ngồi mà động thủ cùng Côn Luân Sơn Tiền Lăng Dị, lần trước cũng vì chỗ trọ mà sống mái với một hồi cùng đám phiên tăng. Lúc này trước bao nhiêu ánh mắt, lại muốn hắn cúi đầu là sao? Dù bị đe dọa, Trương Chi Việt vẫn mắng:
– Đồ đê tiện! Ngươi có thể giết ta, còn muốn bổn đại gia cúi đầu trước tiện nhân ngươi. Hừ! Rõ nằm mộng!
Diễm Đình xông tới kêu lên:
– Sư thúc, ngươi liền cúi đầu nhận sai đi! Tánh mạng quan trọng hơn!
Nói rồi liền muốn đỡ lấy hắn.
Bách Hoa tiên tử lạnh lùng thốt:
– Trên người hắn có độc, nếu chạm vào thì ngươi đi chết cùng đi.
Dương Túc Quan cũng khuyên nhủ:
– Trương đại hiệp, từ xưa anh hùng có thể nhẫn nhục, ngươi làm gì cần cố chấp mấy câu nói đây?
Mọi người ở một bên gật đầu rồi nhao nhao khuyên bảo. Nào biết Trương Chi Việt thật sự cố chấp, chỉ cười hắc hắc nói:
– Dương đại nhân không cần giáo huấn mập ta. Người sống trên đời, cầu chỉ là một lời thẳng thắn thoải mái, một thân cốt khí oai hùng. Ta thành thật nói cho ngài, lão Trương này không có bản lĩnh làm một con rùa đen!
Trong lúc nói thì hơi thở trở nên mỏng manh, sắc mặt lại đen kịt như giội mực nước lên khiến người sợ hãi.
Diễm Đình thấy Trương Chi Việt vẫn không cúi đầu, sợ hắn có mệnh hệ thì quỳ xuống cầu xin Bách Hoa tiên tử:
– Tiên cô! Cầu xin người rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho sư thúc ta!
Bách


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.