Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 23: Môn Nhân Cửu Hoa Sơn
Lại nói Dương Túc Quan phụng mệnh Liễu Ngang Thiên, dẫn hai người Vi Tử Tráng Ngũ Định Viễn đi điều tra bí mật trên tấm da dê nọ. Để tránh cao thủ Côn Luân Sơn cùng Cẩm Y Vệ cản trở gây khó khăn, trước tiên Dương Túc Quan liền dẫn hai người đi Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn Hà Nam, cầu người giúp đỡ rồi mới đi Tây Cương.
Ba người ngày đi đêm nghỉ, thân mang vật quan trọng nên không muốn sinh sự, trên đường thấy nhân vật giang hồ thì đều tránh xa mà đi.
Ngày hôm đó khí hậu chuyển sang lạnh giá. Đột nhiên mưa to băng lãnh ào ào quất xuống. Mưa lạnh rét căm đến tận xương tủy. Tuy nội công của ba người không kém, tự có thể chống đỡ nhưng nếu để trang phục ẩm ướt dán vào da thịt, cảm giác thật không dễ chịu gì.
Ba người tránh ở dưới một cây đại thụ, thương lượng về lộ trình. Dương Túc Quan ngẩng đầu nhìn trời, cau mày nói:
– Xem ra mưa còn dài, chỉ sợ một thời ba khắc còn chưa tạnh. Chi bằng chúng ta tìm nơi nghỉ tạm trước, đợi cơn mưa to này dứt rồi mới đi sau.
Vi Tử Tráng trầm ngâm nói:
– Trước mặt là Trịnh Châu, nơi này xưa nay đông đảo nhân vật võ lâm. Chúng ta phải cẩn thận, tránh gây thêm sự tình phiền não.
Dương Túc Quan nói :
– Chi bằng để ta dịch dung cải trang vào trong thành xem kỹ một phen, như vậy có được chăng?
Vi Tử Tráng tự biết kẻ nhận ra bản thân hắn rất nhiều. Nếu hắn vào trong thành, chỉ sợ chưa lên tiếng đã bị người nhận ra. Dương Túc Quan võ nghệ cao cường, hành sự cơ cẩn không chút sai lầm. Để chàng đi vào thì chắc chắn thỏa đáng. Lập tức nói :
– Như thế đã vất vả cho Dương đại nhân.
Liền để Dương Túc Quan đi trước tra xét, bản thân mình thì cùng Ngũ Định Viễn ở tại chỗ chờ tin tức.
Dương Túc Quan thay hành trang, giả thành một tiên sinh kể chuyện rồi tiến vào trong thành. Trịnh Châu đất đai phì nhiêu, là nơi tập hợp sản xuất và trung chuyển bông vải, xưa nay có nhiều cao nhân cư trú ở nơi này. Dương Túc Quan từng tới đây không dưới mấy chục lần nhưng đều vì công vụ, đến Trịnh Châu tìm nơi nghỉ tạm như thế này là lần đầu. Chỉ thấy chàng mỉm cười, tay cầm quạt xếp một bộ thong dong đi dạo trên đường, nhìn thì tản mạn vô sự nhưng kỳ thật không ngừng đánh giá kỹ chung quanh. Không sợ Giang Sung phái người mai phục, chỉ sợ sơ ý khinh thường không phát giác ra.
Đang đi thì thấy trước mặt có vài tên kiệu phu khiêng một cái kiệu lên cao quá đầu, ở bên cạnh còn có đông đảo bộc đồng đang khiêng hành lý đi giữa đường. Xem ra trong kiệu là một viên quan lại nào đó. Dương Túc Quan thầm nghĩ:
“Gần đây trên đường không an toàn, đạo tặc có thể hiện thân bất cứ lúc nào. Đại hộ như thế này không thể hành tẩu một mình, tất có bảo tiêu đi theo chung quanh”
Chàng ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên phía sau kiệu xa xa thấp thoáng có ba người. Một người niên kỷ trung niên có dáng người mập mạp. Hai người còn lại đều là thiếu nữ thanh xuân dung mạo như hoa. Ba người lưng đeo trường kiếm, cước bộ nhẹ nhàng, hiển nhiên thân mang võ nghệ. Dương Túc Quan quan sát phối kiếm của bọn họ, thấy bên trên đều khắc sáu chữ triện “Cửu Hoa Sơn Long Ngâm Các”. Trong lòng chàng khẽ động, biết gặp đồng đạo trong chốn võ lâm, lập tức đi sau theo dõi hành tung của bọn họ.
Chỉ nghe trung niên mập mạp kia kêu lên:
– Được rồi, trước mặt có khách điếm, mọi người tới đó nghỉ đi!
Đám phu khiêng kiệu liền hoan hô như sấm động. Xem ra đám người kia một đường gánh kiệu quả thật mệt mỏi. Trung niên mập mạp lại nói:
– Tối nay nghỉ trọ, ngày mai rời Trịnh Châu, phải gia tăng cước bộ vượt bằng qua Hoàng Thổ Cương cho ta!
Mọi người nghe lời ấy đều kêu la oai oái, gã mập kia trợn mắt lên quát:
– Còn tiếp tục náo loạn! Muốn ăn roi sao?
Thần thái vô cùng hung ác. Đám phu khuân vác phát run, vội vọt vào trong điếm.
Đám người vào khách điếm đều đi lo an bài nghỉ ngơi. Gã mập kia lại gọi mấy món điểm tâm, ngồi xuống một góc uống rượu. Dương Túc Quan cũng theo vào điếm, tìm một bàn trống ngồi xuống. Chàng gọi rượu và đồ nhắm, khóe mắt lại dõi theo động tĩnh của gã mập kia.
Trung niên mập mạp nọ đang ăn uống thì hai thiếu nữ kia đi tới ngồi xuống bên người hắn. Một cô chừng trên dưới hai mươi, khuôn mặt trái xoan thanh tú động lòng người. Một cô thì ít hơn vài tuổi, chừng mười bảy mười tám, khuôn mặt hình trứng ngỗng còn lộ vẻ bướng bỉnh, đôi mắt thật to rất linh động.
Gã mập kia liếc nhìn hai thiếu nữ một cái, nói :
– Mệt mỏi đã một ngày! Tại sao còn không đi nghỉ?
Thiếu nữ tuổi nhỏ hơn nói :
– Thái dương còn chưa xuống núi! Sao đã ngủ cho được?
Gã mập kia hừ một tiếng, mắng:
– Ngươi không chịu học theo sư tỷ của ngươi, kẻ trên đường kêu mệt than đau không đều phải là ngươi sao. Sao lúc này tinh thần lại phấn chấn như vậy, còn muốn tìm chỗ vui đùa?
Xem ra hai thiếu nữ này sư tỷ muội đồng môn. Vị sư muội nọ nguýt một cái nói :
– Đều tại người để A Ngốc lại trên núi. Nếu có hắn, chắc chắn giúp ta gánh những đồ nặng. Ta sẽ không mệt mỏi như vậy!
Gã mập kia đảo mắt một phen, lại mắng:
– Ngươi đó! Lần này chúng ta xuống núi để làm gì, ngươi thuật lại rõ ràng cho ta!
Vị sư muội nọ cong cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu nói:
– Chúng ta hộ tống Cao đại nhân hồi hương. Hơn nữa đến mùng một tháng hai, chúng ta còn phải đến thăng viếng Ngọc Thanh Quan.
Sư thúc mập kia nghe vậy thì chán nản, lớn tiếng nói:
– Không phải thăm viếng mà chúng ta tới dự đại lễ! Tiểu liễu đầu, chúng ta tới đó không phải để chơi! Ninh Bất Phàm nọ là nhân vật cỡ nào. Hắn muốn phong kiếm quy sơn, đây không phải là việc nhỏ. Đứa nhỏ như ngươi có thể tận mắt xem lễ, chính là tam sinh hữu hạnh!
Dương Túc Quan nghe ba chữ Ninh Bất Phàm, bất giác đôi mày khẽ động.
Danh dự “Ninh Bất Phàm” cao quý chói sáng như rồng. Nghe đồn võ công người này đứng đầu khắp bốn bể. Trên đỉnh Hoa Sơn hiện còn cắm hai lá cờ thưởng, một là “Thắng liền tám trăm trận”, một là “Võ nghệ trùm thiên hạ”, đủ để ngạo thị giang hồ, khí thế chấn nhiếp quần hùng. Mười mấy năm qua, người đến Ngọc Thanh Quán xin lãnh giáo đông đảo như cá diếc qua sông, nhiều không đếm xuể nhưng chưa từng nghe ai có thể thắng được vị chưởng môn này.
Nào biết Ninh Bất Phàm đang tuổi trung niên, đột nhiên lại muốn thoái ẩn hồi sơn khi là đương kim đệ nhất võ lâm. Dương Túc Quan tuy là mệnh quan triều đình nhưng xuất thân Thiếu Lâm, nghe nói về sự tình thiên hạ đệ nhất cao thủ thoái ẩn thì chàng khá là quan tâm.
Sư tỷ nọ ở một bên, nghe sư thúc trách cứ sư muội thì khuyên giải:
– Sư muội là tiểu hài tử ham chơi, sư thúc không nên tức giận làm gì. Có điều, trên Hoàng Thổ Cương có gì quan trọng khiến Hà sư thúc nhất định phải đi qua trong ngày mai?
Sư thúc mập nọ nhíu mày nói :
– Hoàng Thổ Cương không an toàn như nơi khác, địa phương này có sơn tặc ẩn nấp. Ngay cả quan phủ cũng không cách nào truy bắt. Nếu chạng vạng ngày mai không qua được nơi đó, chỉ sợ sơn tặc lại ra cướp bóc. Đến lúc đó động đao động thương, chắc chắn sát thương không ít.
Sư muội nọ bị mắng một trận nhưng mặt vẫn cười hì hì, không chút phật lòng. Lại thấy nàng giơ ngón tay giống như ngọc vung vẩy một cái, cười nói:
– Khi đó sư thúc chúng ta hô to một tiếng. “Ta là Khoái Kiếm Trương Chi Việt tới đây!” Một chiêu Phi Liêm kiếm pháp đánh tới, bọn tặc tử kêu to “Má ơi!” rồi răng rơi đầy đất, sư thúc thật rất là oai phong!
Sư thúc cùng sư tỷ thấy nàng trêu chọc như vậy, bất giác đều nở nụ cười.
Sư thúc mập cố gắng nén nụ cười trên mặt, giả bộ đứng đắn bộ dáng nói :
– Lần này chúng ta hộ tống Cao đại nhân hồi hương, hành sự phải cẩn thận. Ngươi ngoan ngoãn cho ta, đừng làm hỏng việc. Đến lúc chưởng môn trách cứ, sư thúc ngươi sẽ bị mắng lây!
Dương Túc Quan nghe thì thầm nghĩ:
“Thì ra mấy người này hộ tống đại thần về quê. Trong các đại thần họ Cao, gần đây chỉ có Thái Thường Tự Khanh (1) Cao Định cáo lão hồi hương. Chờ ta hoàn thành sự tình ở đây, có thể đến bái phỏng lão nhân gia một phen”
Dương Túc Quan xuất thân danh môn, gia thế phi phàm. Vương công đại thần trong triều đều xem trọng chàng. Chàng cùng đại thần danh môn Cao Định có giao tình khá thâm hậu.
Bên kia, sư muội nọ lại bày ra vẻ mặt như ông cụ non nói:
– Sư thúc a! Lại nói Cửu Hoa Sơn chúng ta là hảo hán giang hồ. Xưa nay “độc lai độc vãng “, “độc bộ võ lâm”. Cao đại nhân chỉ là đại thần triều đình, chúng ta cần gì vì lão mà vào sinh ra tử như vậy.
Nghe vị sư muội nọ miệng lưỡi đầy ngôn ngữ hảo hán giang hồ, thật không tương xứng với vẻ ngoài ngọc tuyết đáng yêu của nàng, Dương Túc Quan bất giác lắc đầu, thầm nghĩ: “Tiếc ột tiểu cô nương đáng yêu, lại chỉ như một bụi cỏ mọc ven đường.”
Sư thúc mập nhấp một ngụm rượu, nói:
– Nói ra thì dài dòng lắm. Ngươi có biết chưởng môn của chúng ta trước khi vào núi học nghệ đã từng làm cái gì?
Sư muội nọ vỗ tay cười nói:
– Sư phụ hẳn là làm quan sai, người xem ngày thường của bộ dáng của sư phụ rất hung ác, không giống một bộ đầu thì là gì? Nhớ lại mỗi lần con làm sai chuyện, cảm giác như sư phụ khiêng ra một cụ hình Hổ đầu trảm, thoáng một đao liền cho con đi ngay!
Sư thúc mập cười to nói:
– Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn! Đối phó với một tiểu linh tinh nho nhỏ như ngươi, khiêng ra một cái Cẩu đầu trảm, xoạt một cái cũng đủ rồi.
Sư tỷ nọ khi im lặng thì đầy vẻ ôn nhu, khi lên tiếng thì đầy vẻ nhã nhặn. Nàng vỗ nhẹ vào đầu sư muội một cái, cười nói:
– Ngốc cô nương! Trước kia sư phụ là tiên sinh dạy học, nghe nói đã đậu tú tài!
Sư thúc mập lắc đầu nói:
– Há lại chỉ như thế! Há lại chỉ có thế! Hắn còn đỗ cả Đình nguyên, đã được bái kiến Hoàng đế, từng làm quan trong triều!
Hai thiếu nữ nghe thì mở to đôi mắt tròn, bất giác kinh ngạc vạn phần.
Sư thúc mập nói tiếp:
– Sư phụ Thanh Y Tú Sĩ các ngươi là nhân vật bậc nào? Thế nào chỉ là một tú tài nho nhỏ? Hắn dùng văn chương chữ nghĩa múa may thành công phu như vậy, tiểu oa nhi các ngươi cần phải học hỏi rất nhiều!
Vị sư muội nọ thè lưỡi, rụt đầu nói:
– Chúng ta là nữ nhân, có thể nào học văn chương mà vào kinh thành ứng thí? Sư thúc bảo đi chúng ta làm thái giám còn hơn.
Sư thúc mập nghe lời này thì phun ra một ngụm rượu. Dương Túc Quan tuy cúi đầu không nói nhưng cũng nhịn không nổi mà mỉm cười.
Sư tỷ nọ gật đầu nói:
– Thì ra sư phụ có lai lịch cao vời như thế, vậy sao người lại lên Cửu Hoa Sơn học nghệ?
Sư thúc mập lắc đầu nói:
– Hai mươi năm trước, trong triều đã xảy ra một đại sự kinh thiên động địa. Sư phụ ngươi dường như bị liên lụy nên mới từ quan rời đi…
Hắn sợ run một hồi mới giơ lên chén rượu khẽ nhấp, lại nói:
– Còn nhớ rõ năm đó ta là kẻ trông coi sơn môn, khi đó thấy sư phụ ngươi một người cưỡi la lên núi. Ta vừa thấy hắn, hắc hắc, đã cảm thấy có điểm không đúng. Hình như trên người hắn có khí vị đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn liền biết không phải người thường.
Vị sư muội nọ thè lưỡi, nói :
– Hóa ra là sư phụ lười tắm rửa, trên người bốc mùi hôi.
Sư thúc mập mắng:
– Tiểu liễu đầu! Ta nói khí vị là khí phách, sao có thể là mùi hôi!
Vị sư muội nọ cười nói:
– Thì ra là thế! Bằng không người bên ngoài ngửi được một chút khí vị trên người sư thúc, liền hiểu được sư thúc là đại nhân vật phi phàm.
Sư thúc mập cười nói:
– Ngươi thật to gan, lại dám cười trên người sư thúc ngươi có mùi thối tha sao!
Hai thiếu nữ nhìn nhau cười, nghĩ đến trên người sư thúc mập quả thật có mùi dơ bẩn.
Sư thúc mập lại trở nên lơ đễnh, chỉ nói:
– Khi đó ta thấy sư phụ các ngươi thì tiến ra, hỏi hắn có chuyện gì. Sư phụ ngươi cười cười nói với ta: “Tiểu huynh đệ, ta muốn bái kiến đạo trưởng Cửu Hoa Sơn” Ta nghe hắn nói như vậy liền vào tiến cử. Về sau sư phụ các ngươi ở lại Cửu Hoa Sơn học võ. Hắn vốn chỉ là thư sinh văn nhược, ban đầu đến khiêng cây búa cũng khó khăn. Ai ngờ về sau, võ công càng luyện lại càng cao, cao đến thâm sâu khôn lường. Cuối cùng được tiếp nhận chức vị chưởng môn, tự xưng là Thanh Y Tú Sĩ. Ta kính niên kỷ của hắn lớn hơn ta, thứ hai là kính nể hắn thông minh tuyệt đỉnh, liền chiếu theo đó mà nhận mình là sư đệ.
Sư tỷ nọ là nhẹ giọng hỏi:
– Rốt cuộc tên thật của sư phụ là gì? Tại sao con chưa từng nghe người ta đề cập qua?
Sắc mặt sư thúc mập khẽ biến đổi, hừ một tiếng nói :
– Ta cũng không biết. Sư phụ ngươi không những không muốn người ta biết lai lịch của hắn. Ngay cả mặt mũi cũng không để cho ai thấy. Mỗi lần xuống núi, hắn đều đeo một cái mặt nạ, giống như không muốn gặp cố nhân ngày xưa. Tóm lại là vô cùng cổ quái.
Sư muội nọ hì hì cười nói :
– Là như vậy! Con thấy sư phụ bộ dạng tuấn tú như thế, chẳng biết tại sao cần che mặt. Con cho rằng sư phụ đã thiếu nợ tình cô nương nhà người ta, sợ bị người chộp lại bức hôn!
Sư thúc mập cười mắng:
– Tiểu liễu đầu lại nói hươu nói vượn, sư phụ ngươi võ công cao như vậy, ai có khả năng bắt giữ hắn?
Sư tỷ nọ lại lên tiếng:
– Chiếu theo lời sư thúc, bởi sư phụ từng làm quan nên quen biết Cao đại nhân, lúc này muốn chúng ta hộ tống đại nhân về quê sao?
Sư thúc mập nói:
– Không hẳn như vậy, sư phụ ngươi ngày thường lưu ý triều chính. Hắn nói Cao đại nhân là một quan thanh liêm khó tìm. Biết lão muốn cáo lão hồi hương, liền sai chúng ta đi hộ tống bình an một đoạn đường.
Dương Túc Quan lưu tâm nghe bọn họ nói chuyện, thầm nghĩ:
– Thì ra chưởng môn Cửu Hoa Sơn có một đoạn vãng sự kỳ lạ như vậy. Nếu người này có liên quan sâu xa đến triều đình, muốn điều tra lai lịch của y cũng không mấy khó khăn. Đợi khi ta trở về kinh, không ngại nhờ mấy bằng hữu ở bộ Lại điều tra nghe ngóng một phen.
Chàng còn đang nghĩ ngợi thì sư thúc mập ho khan một tiếng nặng nề, tiếp theo gọi với sang:
– Vị lão huynh kia!
Dương Túc Quan cúi đầu trầm tư nên không lưu ý trung niên mập kêu chàng. Đến khi tiếng bước chân nhỏ vang lên, Dương Túc Quan quay đầu thì thấy sư muội nọ đang nhanh nhẩu đến trước người, nói:
– Vị tiên sinh kể chuyện này, sư thúc ta mời ngài qua kể một câu chuyện xưa được chăng?
—–
Chú:
(1) Nếu cần, xin tham khảo thêm Quan chế triều Gia Long và Minh Mạng ở dưới để có cái nhìn sơ bộ về quan chế thời xưa:
Thì ra trung niên mập kia khi trước đã thấy Dương Túc Quan bám theo. Giờ lại sắc mặt chàng có điểm cổ quái, muốn thử xem là địch hay bạn. Dương Túc Quan đóng giả tiên sinh kể chuyện, liền muốn chàng qua kể một tích chuyện xưa.
Dương Túc Quan nghe thì tỉnh bơ, chỉ ho nhẹ một tiếng:
– Hôm nay cổ họng của ta hơi đau, không thể kể chuyện, xin cô nương lượng thứ.
Vị sư muội nọ nháy mắt mấy cái với chàng, trên khuôn mặt thanh thuần lộ vẻ tươi cười tinh nghịch. Nàng thấp giọng nói:
– Ai da! Như thế nguy rồi, sư thúc ta vừa nói nhất định ngài là đồ giả, là đạo tặc trên Hoàng Thổ Cương đến tìm hiểu tin tức, nói là muốn đối phó ngài. Ta xem ngài nên qua kể vài câu chuyện chứng minh bản thân thì hơn.
Dương Túc Quan biết hành tung đã bại lộ nhưng tài cao thì gan cũng lớn. Lúc này không hề kinh sợ mà tiêu sái đứng thẳng thân mình, cười nói:
– Được lệnh sư thúc nhìn thuận mắt như thế, tại hạ xin tòng mệnh!
Vị sư muội nọ nhẹ nhàng cúi chào, ý bảo chàng mau đi qua.
Dương Túc Quan tay cầm quạt xếp, chậm rãi đi về phía sư thúc mập kia, vuốt cằm cười nói:
– Vị huynh đài này muốn nghe tích chuyện xưa, vậy ngài ưa thích chuyện nào?
Sư thúc mập cười lạnh nói:
– Ta muốn người kể cho ta khúc “Sinh Thần Cương” là được!
Sinh Thần Cương là tiểu đoạn trong Thủy Hử truyện, nói đến “Thanh Diện Thú” Dương Chí vận chuyển cống phẩm mừng thọ, trên đường bị đám người Tiều Cái hạ mê dược cướp đi, khiến hắn đành lên sơn trại làm giặc. Mấy câu này rõ ràng châm chọc Dương Túc Quan, ngoài sáng trong tối đều chỉ chàng là kẻ xấu.
Dương Túc Quan cười ha hả nói:
– Khúc này không hay, khúc “ Túc Thái úy ban chiếu ân hàng” thì thế nào?
Tiểu đoạn này nói về Thái úy triều đình Túc Nguyên Cảnh xin Hoàng đế đi chiêu an, để cho đám hảo hán giang hồ Lương Sơn ra sức vì triều đình. Lời này chỉ rằng bản thân chàng là một vị quan.
Sư thúc mập sửng sốt, thầm nghĩ:
“Tiểu tử này khẩu khí không nhỏ, xem ra có điểm thú vị”
Mọi người đang nói thì một lão nhân đi ra. Sư thúc mập vừa thấy lão nhân này thì vội đứng lên, hai thiếu nữ ở một bên cũng gấp gáp đứng dậy. Riêng Dương Túc Quan thì lạnh nhạt quan sát. Lão nhân kia đã tầm bảy mươi nhưng diện mạo vẫn còn thanh tú, quả nhiên là Thái Thường Tự Khanh Cao Định.
Môn nhân Cửu Hoa Sơn bộ dáng cung kính nhưng Dương Túc Quan chỉ mỉm cười, tay cầm quạt xếp, vẻ mặt tiêu sái an nhàn đứng bất động.
Lão nhân kia đi đến trước mặt sư thúc mập nọ, thở dài nói:
– Trương tiên sinh! Đám gia đinh vừa tới tìm ta, nói ngài quản chúng rất khắt khe hung bạo, vừa đánh vừa mắng khiến bọn họ rất sợ hãi. Thật có chuyện này chăng?
Sư thúc mập nghe Cao Định nói thế thì đỏ mặt, phân bua rằng:
– Trách mắng là có… Có điều để bọn hắn nhàn hạ chậm trễ lộ trình thì không ổn. Nên biết trên đường không an toàn như trong nhà. Đạo tặc có thể xuất hiện mọi lúc, nếu ta không nghiêm khắc, chỉ sợ sớm có tai họa.
Vị sư muội nọ chen lời vào:
– Đúng vậy! Cao đại nhân nên nhìn rõ mọi việc. Những gia đinh kia vừa lười lại vừa nhác. Cả ngày trên đường chỉ biết lầm bầm những câu vô nghĩa “Ai da! Khát nước! A nha! Đói bụng!”. Ngài nói có nên đánh hay không?
Lão nhân Cao Định nghe lời này thì khẽ mỉm cười, nhưng chỉ trong chốc lát thì sắc mặt trở nên ngưng trọng, lắc đầu thở dài:
– Trương tiên sinh a! Được Thanh Y Tú Sĩ chưởng môn quý sơn một đường chiếu cố bảo vệ chu đáo cho ta, lão hủ quả thật cảm kích tấm thịnh tình này. Chỉ là nếu ngài tiếp tục đánh mắng như vậy, đám gia đinh lão bộc của ta sẽ kiệt sức mà ngã quỵ. Hảo ý của quý sơn lần này, lão hủ thật vô phúc bái lĩnh.
Ngụ ý rằng nếu gã mập không theo ý tứ của lão, Cao Định sẽ liền trục khách.
Sư thúc mập cười hắc hắc một tiếng, đang muốn phát tác thì sư tỷ ở bên kia đưa mắt ra hiệu. Hắn nhớ đến lời dặn của chưởng môn, đành phải nhịn xuống.
Sư thúc mập cố nén lửa giận, nói:
– Cao đại nhân nói đúng, ta sẽ kiểm điểm lại một phần.
Cao Định ừm một tiếng, đang muốn lên tiếng thì chợt nghe một người nói:
– Trung gian chẳng phân biệt, con đường của tiểu nhân sao mà quanh co như vậy. Khó a! Khó a!
Cao Định nghe ngữ khí quen thuộc liền quay đầu ngưng mắt nhìn lại, thì ra là một tiên sinh kể chuyện.
Cao Định có điểm không vui, một tiên sinh kể chuyện nho nhỏ sao có thể tùy tiện chỉ bảo gia chủ thế này thế nọ? Lập tức không để ý đến mà nói:
– Nếu Trương tiên sinh đồng ý đối xử tử tế với đám lão bộc của ta, lão hủ thật là an tâm.
Đang muốn xoay người đi vào thì lại nghe Dương Túc Quan nói:
– Gian nịnh ba hoa, diễn trò che mắt Thánh chủ, đại hung a đại hung!
Cao Định nghe lời có thâm ý thì quay đầu, đã thấy tiên sinh kể chuyện kia nhìn lão không chớp mắt.
Cao Định đang muốn nổi giận, lại thấy bộ dạng của tiên sinh kể chuyện có điểm quen thuộc. Cẩn thận nhìn lại thì lão chấn động, vui vẻ nói:
– Ai! Quả nhiên hữu duyên thì ngàn dặm cũng gặp! Đây không phải là Túc Quan hiền điệt sao? Sao lại giả làm tiên sinh kể chuyện như vậy?
Ba người Cửu Hoa Sơn lắp bắp kinh hãi, đều không ngờ Cao Định nhận biết vị tiên sinh kể chuyện này. Mọi người đang ngờ vực thì Cao Định đã nắm chặt tay Dương Túc Quan, cười to nói:
– Không ngờ hiền điệt lại có công vụ đến Hà Nam, là Liễu Hầu gia sai sử hay là ý chỉ của Hoàng thượng!
Dương Túc Quan cố ý để lão nhận ra mình. Lúc này chỉ cười ha hả mà không đáp lời.
Sư muội nọ há to miệng, thấy khó hiểu liền hỏi:
– Cao đại nhân từng nghe qua người này kể chuyện sao? Sao ngài cũng nhận biết y?
Cao Định vỗ nhẹ vào vai Dương Túc Quan, cười nói với mấy người Cửu Hoa Sơn:
– Vị này sao có thể là tiên sinh kể chuyện? Hắn đường đường Binh bộ Ngũ phẩm lang trung, Dương Túc Quan Dương đại nhân!
Ba người Cửu Hoa Sơn một bên trợn tròn mắt kinh hô. Vị sư muội nọ cười nói:
– Ta là đại quan trong triều, ngươi cũng là đại quan trong triều. Tất cả mọi người đều là đại quan trong triều!
Sư tỷ thấp giọng nói:
– Sư muội không được vô lễ. Đừng quấy nhiễu hai vị đại nhân nói chuyện.
Sư muội nọ làm bộ một cái mặt quỷ, cười nói:
– Chúng ta là hảo hán Cửu Hoa Sơn, sao sợ phải đám người triều đình?
Cao Định muốn ôn chuyện cùng Dương Túc Quan, Dương Túc Quan liền thưa rằng:
– Cao thế bá xin đừng vội lúc này. Trước mắt tiểu điệt còn sự tình cần làm, muốn nói cùng mấy vị bằng hữu kia một lát.
Nói xong nhìn lại ba người Cửu Hoa Sơn. Cao Định thoáng ngạc nhiên, nhớ tới Dương Túc Quan cũng có võ nghệ trong người thì hỏi:
– Vị này là Trương Chi Việt Trương đại hiệp, cũng là hảo hữu của hiền điệt sao?
Dương Túc Quan cười nói:
– Đúng vậy.
Lời này xem như chàng là chỗ dựa cho Trương Chi Việt. Tại triều đình, thế lực của Dương Túc Quan không nhỏ. Dù là thống lĩnh Cẩm Y Vệ cũng phải sợ chàng ba phần. Lúc này tự xưng là bạn tốt của Trương Chi Việt. Cao Định đương nhiên sẽ khách khí thêm vài phần.
Quả nhiên Cao Định nghe xong thì trên mặt hết xanh rồi lại hồng. Lão vừa mới quở trách Trương Chi Việt, Dương Túc Quan cũng đứng đó nghe rõ. Lúc này nghe chàng thừa nhận có quen Trương Chi Việt, không biết là chàng muốn xuất đầu vì họ Trương hay không?
Lão đang lo lắng thì Dương Túc Quan nói:
– Cao thế bá! Trương đại hiệp thiên tân vạn khổ hộ tống người, không ham vàng bạc châu báu hay danh lợi quan trường mà chỉ vì kính trọng đức thanh liêm của người, trên đường mới một lòng hộ vệ. Nếu người tin lời của mấy gia đinh lười biếng kia, phải chăng sẽ làm hảo hán đau lòng?
Mấy câu này khiến Cao Định mặt đỏ tai hồng, liền ậm ừ đáp:
– Ừm, hiền điệt nói có lý, có lý.
Cao Định cáo lão hồi hương thoái ẩn không màng quyền thế, có điều Dương Túc Quan là tòng ngũ phẩm quan triều, giữ chức Binh bộ tư lang trung, lại thêm có phụ thân là Ngũ phụ Đại học sĩ Trung Cực Điện, lúc này thế như mặt trời giữa chính ngọ. Cao Định tuy là cựu thần hai triều nhưng không thể so sánh, nhất thời bộ dáng xấu hổ. Lão nói vài câu xã giao rồi vào trong phòng nghỉ không trở ra nữa.
Trương Chi Việt thấy Dương Túc Quan xuất đầu vì mình thì khá vui vẻ. Nhìn đối phương từ trên xuống dưới, tấm tắc khen:
– Thực nhìn không ra tiểu tử ngươi là kỳ nhân, không ngờ còn làm quan nữa!
Dương Túc Quan mỉm cười, chắp tay nói:
– Vãn bối Tung Sơn Thiếu Lâm Dương Túc Quan, xin nhờ chư vị gửi lời vấn an đến chưởng môn quý phái, nói là Dương Túc Quan thật ngưỡng mộ lão nhân gia.
Chàng thấy Cao Định rời đi thì thu lại kiểu cách nhà quan, chỉ dùng đạo nghĩa giang hồ ứng đối.
Trương Chi Việt thấy cử chỉ của chàng ổn trọng, tuy thân có chức vị quan trọng nhưng không kiêu ngạo tự mãn thì trong tâm ưa thích, lại nghe sư muội nọ cười nói:
– Thì ra ngươi cũng là người trong giang hồ, là thế nào trong Thiếu Lâm Tự.
Dương Túc Quan mỉm cười nói:
– Không dám. Tại hạ chỉ là đệ tử Thiếu Lâm.
Vị sư muội nọ cười hì hì, đi đến nhìn đầu Dương Túc Quan, ngạc nhiên hỏi:
– Ồ! Làm sao ngươi lại để tóc, không phải đám hòa thượng của Thiếu Lâm Tự đều trọc lóc cả sao? Phải chăng ngươi là đầu đà mang tóc tu hành?
Dương Túc Quan cười ha hả, nói :
– Tiểu cô nương đã chê cười, ta là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm, từ bé đã thay gia phụ xuất gia ở Thiếu Lâm. Mười tám tuổi thì hoàn tục trở về kinh phó khảo, cho nên giờ mới có đầu tóc thế này.
Vị sư muội nọ cười nói:
– Nói như vậy, ngươi có thể cưới cô nương nhà người làm lão bà sao?
Dương Túc Quan nghe nàng hỏi lỗ mãng thì chỉ mỉm cười không đáp. Sư muội nọ cau mày:
– Tại sao ngươi không đáp lời? Phải chăng ngươi đã có tam thê tứ thiếp? Như vậy còn muốn lục căn thanh tịnh sao?
Sư tỷ nghe sư muội nói chuyện hàm hồ, vội tiến tới nhẹ nhàng chào Dương Túc Quan, áy náy nói:
– Dương đại nhân, sư muội ta xưa nay nói chuyện lỗ mãng, xin ngài đừng trách.
Dương Túc Quan thấy làn da trên khuôn mặt trái xoan của nàng trắng như tuyết, thân hình thon thả lả lướt. Bất giác thầm khen: “Khéo ột mỹ nữ thanh tú”.
Đang muốn đáp lời thì lại nghe Trương Chi Việt hỏi:
– Lần này Dương đại nhân đến Trịnh Châu. Rốt cuộc là có công vụ gì?
Dương Túc Quan mỉm cười với sư tỷ nọ rồi đáp lời:
– Việc này đang muốn thưa bẩm cùng các vị. Có điều tại hạ còn mấy bằng hữu đợi ở ngoài thành. Đợi chúng ta tụ hợp rồi nói cũng không muộn.
Trương Chi Việt nói :
– Như thế cũng được. Mọi người ở gần, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.
Dương Túc Quan khẽ gật đầu, đứng dậy chắp tay chào ba người rồi chậm rãi đi ra cửa. Trương Chi Việt cùng sư muội nọ lại uống rượu. Sư tỷ kia lại cúi đầu thẹn thùng, khóe mắt trông theo bóng dáng Dương Túc Quan.
Ra ngoài thành thì một đường lất phất mưa bay. Đến lúc gặp Vi Tử Tráng, Ngũ Định Viễn thì hai người đã ướt đẫm toàn thân.
Vi Tử Tráng khẽ cau mày hỏi:
– Tại sao đi lâu như vậy? Đã gặp phiền toái gì chăng?
Dương Túc Quan xua tay:
– Không có. Trên đường gặp mấy nhân vật chính phái, đều là bằng hữu đến từ Cửu Hoa Sơn.
Ngũ Định Viễn nghe mấy từ “Cửu Hoa Sơn” bất giác ồ lên một tiếng, kêu lên:
– Cửu Hoa Sơn! Ta vừa khéo quen biết mấy người, phải chăng có một người là Trương Chi Việt?
Dương Túc Quan vuốt cằm nói :
– Chính là người này, quả nhiên Ngũ huynh giao du rộng lớn, quen biết khắp thiên hạ.
Ngũ Định Viễn nhớ lại tình cảnh gặp gỡ Trương Chi Việt ngày ấy, lại nghĩ tới cô nương Diễm Đình kia, cũng muốn gặp bọn họ ôn chuyện một phen.
Ba người vào trong thành, liền tới khách điếm mà đám Trương Chi Việt đang nghỉ chân. Ai ngờ thấy điếm tiểu nhị mặt đầy đau khổ, nói rằng khách điếm đã đầy phòng. Dương Túc Quan nghe vậy lấy làm kỳ. Mới rồi chàng tới thì khách điếm vắng tanh, sao đột nhiên hết phòng như vậy?
Chàng gọi chưởng quầy tới hỏi:
– Mới vừa rồi khi ta tới, trong điếm còn nhiều phòng trống, sao mới một lát đã có người chiếm hết?
Chưởng quỹ kia uốn lưỡi, thấp giọng nói:
– Vừa rồi có một đám phiên tăng (1) đến đây, hung bạo ngông cuồng đuổi hết khách nhân đi, không cho người khác ở lại. Ngài nhìn đi, không phải bọn chúng đang tác oai tác quái sao?
Dương Túc Quan ngẩng đầu nhìn lại, thấy có vài phiên tăng khôi ngô cao lớn từ ngoài cửa đi vào. Đám này lớn tiếng mắng chửi khách nhân trong điếm. Khách nhân ở đây thấy bọn họ từng người to cao lực lưỡng, nào dám đôi co mà vội chạy trối chết ra ngoài.
Vi Tử Tráng cười lạnh nói:
– Không biết đám phiên tăng này xuất hiện ở đây làm cái gì, lại dám náo loạn ở Trung Nguyên như vậy, chán sống rồi sao?
Dương Túc Quan không muốn sinh sự, liền nói:
– Chúng ta tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, không nên trêu chọc nhân vật giang hồ, tránh rước phải thị phi không đáng.
Vi Tử Tráng gật đầu, liền nói với chưởng quỹ:
– Chúng ta không ở trọ nữa. Ngươi chuẩn bị đồ ăn, chúng ta ăn một bữa rồi nói sau.
Chủ điếm kia vội đi thu xếp, mọi người liền từ ngồi xuống.
Vài tên phiên tăng quát tháo khắp nơi, đã đuổi thêm một số khách nhân trong phòng ra ngoài. Dương Túc Quan thầm nghĩ: ” Cao đại nhân cũng ngụ ở chỗ này, xem Trương Chi Việt ứng phó ra sao”
Lúc này mấy tên thiên tăng liên tục đập cửa một phòng nghỉ kêu to, nói Hán ngữ không rõ được nửa câu. Sau một lát thì một gã phiên tăng liền đá vào trên cửa, quát:
– Cút ra mau! Cút ra mau!
Lại nghe trong phòng truyền ra thanh âm của một thiếu nữ, hì hì cười nói:
– Cút ra mau? Cút ra mau? Ngươi lăn ra vậy!
Tiếp theo cửa phòng mở ra, một cái ghế dài thò ra đánh vào trên chân phiên tăng. Dương Túc Quan mỉm cười, biết khách trong phòng đích thị là đám người Cửu Hoa Sơn.
Phiên tăng nọ giận dữ muốn điên lên, mắng:
– Ngươi, tiểu cô nương, cút ra! Ghế, không phải.
Phiên tăng này không thông thạo Hán ngữ. Ý là “Tiểu cô nương ngươi mau mau lăn ra đây, không phải ghế lăn ra đây.”
Thiếu nữ kia lại cười nói:
– Tiểu cô nương ta, ném ghế ra đúng không? Đúng vậy.
Nàng nghe phiên tăng nói chuyện không lọt tai lấy một chữ, liền ngắt lại dấu phẩy. Ý tứ trong câu liền thay đổi thành “Có phải tiểu cô nương ta vừa vụt ghế ra? Đương nhiên là vậy”
Nàng còn thuận thế tiếp tục vụt chiếc ghế. Chỉ nghe bình một tiếng, đánh cho phiên tăng nọ đầu váng não trướng.
Phiên tăng nọ giận dữ quát:
– Ngươi, chết! Ta, giết!
Tiếp theo nhảy vọt vào trong phòng, lại nghe bịch một tiếng thì hắn đã lăn ra. Thiếu nữ kia ở trong phòng cười nói:
– Ngươi, lăn! Ta, đá!
Mấy tên phiên tăng còn lại thấy người mình bị hại, quơ giới đao nhảy vào trong phòng. Chỉ nghe một gã phiên tăng kêu to:
– Ngươi, một tên, đi ra.
Thiếu nữ kia cũng nói :
– Ngươi, năm tên, đi vào.
Phiên tăng nghe sửng sốt, không rõ “Đi ra” là có ý gì. Lại quay sang nói cùng mấy tên còn lại. Thanh âm của mấy người này đều là cô lỗ lỗ vào, cô lỗ lỗ ra. Thiếu nữ kia học thanh âm của bọn hắn, cười nói:
– Ực ực (2), sư tỷ ta đã đói bụng.
Lại nghe tiếng cười như chuông bạc của sư tỷ kia truyền ra, trong trẻo dễ nghe nói không nên lời. Nàng cười nói:
– Những người này nói chuyện thật khó nghe, không biết tới từ nơi nào?
Thiếu nữ sư muội kia hì hì cười nói:
– Dường như là đám này thuộc Cô Lỗ Lỗ Điểu Quốc, khi nói chuyện đều cô lỗ lỗ véo von rất giống chim hót. chúng ta bắt một tên về cho sư phụ xem qua một lần, nhất định người sẽ nhận ra!
Ngũ Định Viễn nghe được thanh âm của sư tỷ thì sắc mặt trở nên vui vẻ, muốn tới giải vây cho các nàng nhưng Dương Túc Quan vội xua tay, thấp giọng nói:
– Nơi này có Trương Chi Việt chủ trì, chúng ta không nên nhiều chuyện.
Ngũ Định Viễn đành ậm ừ một tiếng rồi ngồi xuống.
—–
Chú:
(1) Phiên tăng: Tăng lữ ngoại quốc.
(2) Hán việt: Cô lỗ lỗ. Nghĩa là thanh âm róc rách, ừng ực.
Lúc này một gã phiên tăng nói:
– Hai vị cô nương. Chúng ta chỉ mượn tiểu điếm dùng một đêm, xin hai vị cô nương nhường đường một lần, đã quấy quả xin thứ lỗi cho.
Mọi người nghe lời lẽ tao nhã thì kinh ngạc. Không ngờ trong đám phiên tăng lại có người nói được tiếng Hán rành rọt như thế. Chỉ thấy người nọ mắt ũi ưng, trên người khoác một bộ hồng quải (1), xem ra không phải người Hán.
Lúc này trong phòng truyền ra thanh âm của một nam tử, nói :
– Chúng ta tới trước thuê phòng trong điếm, các ngươi lấy lý gì đuổi chúng ta đi? Các hạ có việc thì tự tìm chỗ khác. Trong Trịnh Châu thành có mấy trăm khách điếm, cần gì phải ở đây chen lấn cùng chúng ta.
Người lên tiếng chính là Trương Chi Việt. Chuyến đi này Thái Thường Tự Khanh Cao Định mang theo vô số gia đinh cùng tài sản, làm sao có thể tùy ý di chuyển? Nếu để đạo tặc thấy tiền bạc chẳng phải rước họa vào thân sao? Trương Chi Việt tính tình không kém, rất chán ghét những kẻ bá đạo bên ngoài. Ngày ấy thấy Côn Luân Sơn “Kiếm Ảnh” Tiền Lăng Dị thì đã ngứa mắt, huống chi chỉ là vài tên yêu tăng này?
Chợt một phiên tăng già nua đi tới, lấy ra một viên Kim Nguyên Bảo, nói mấy câu cô lỗ lỗ đối với Phiên tăng tinh thông Hán ngữ nọ. Phiên tăng kia kêu với người trong phòng:
– Mấy vị bằng hữu nghe kỹ. Sư thúc ta căn dặn. Chỉ cần các hạ nhanh chóng rời đi, chúng ta sẽ dâng rượu mời.
Ai ngờ Trương Chi Việt cười ha hả, tiếp theo trong phòng bay ra hai Kim Nguyên Bảo, mắng:
– Nếu muốn so tiền tài thì trong nhà lão Trương các ngươi không thiếu. Mau mau cút đi!
Ngũ Định Viễn cùng Vi Tử Tráng nhìn nhau mỉm cười. Chỉ có Dương Túc Quan cúi đầu không nói, tựa hồ không quan tâm.
Thì ra chưởng môn Cửu Hoa Sơn Thanh Y Tú Sĩ thông minh tuyệt đỉnh, chính là kỳ nhân không xuất thế. Từ sau khi lên núi học đạo, liền cẩn thận gieo trồng một số kỳ trân dị quả trên Cửu Hoa Sơn, còn tự chưng cất lấy dược tửu. Trên núi có bàn đào sâm quả có một không hai, lại thêm linh chi dược tửu kéo dài tuổi thọ. Có thể nói là lừng danh tứ phương. Các vương công kinh thành nghe tiếng thì bỏ ra những số tiền lớn tranh mua. Do đó Cửu Hoa Sơn không giống với môn phái võ lâm khác, lại là phú thương một phương. Vì thế mà Trương Chi Việt ra tay không hề bủn xỉn, càng không để mấy lượng vàng bạc vào mắt.
Nghe phiên tăng kia dịch lại lời Trương Chi Việt, trên mặt lão tăng xuất hiện một luồng thanh khí, lại cô lỗ lỗ nói một hơi dài. Phiên tăng kia truyền dịch nói:
– Sư thúc ta nói, ngài phụng mệnh Khả Hãn Thiếp Mộc nhi Hãn Quốc đến Thiên triều diện kiến thiên tử, để hai nước láng giềng tăng thêm hòa khí, hoà thuận sống chung. Ai ngờ gặp phải loại người bá đạo lưu manh như ngươi. Ngài nhất định phải phụng cáo quan phủ, đem ngươi ra công lý.
Trương Chi Việt nghe vậy cười to, cũng cô lỗ lỗ nói hươu nói vượn một trận, sau đó nói:
– Quyên Nhi, ngươi thông dịch cho ta một lần.
Kia Quyên Nhi biết sư thúc cố ý trêu chọc đám phiên tăng, liền cười nói:
– Sư thúc ta nói, ngài phụng mệnh Ngọc Hoàng Đại Đế xuống nhân gian thăm hỏi lão bá tánh, để nhân yêu hai đường không cần tranh chấp nữa, hòa thuận ở chung. Ai ngờ gặp phải loại yêu tăng bá đạo như ngươi. Ngài nhất định phải phụng cáo Thích Ca Mâu Ni, đem ngươi xử tử tại chỗ.
Phiên tăng kia biết bị trêu chọc, chậm chạp không dám phiên dịch. Lão tăng kia không ngừng thúc giục, bộ dáng rất tức giận.
Dương Túc Quan nghe bọn hắn nói chuyện thì cả kinh, thầm nghĩ:
“Thì ra những người này đều là sứ giả của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc, không nên đắc tội với họ, để ta đi hòa giải một phen”
Trước mắt, Hoàng đế đang có tâm ý lôi kéo Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc, há có thể đắc tội với sứ thần đối phương? Dương Túc Quan đang muốn đứng dậy thì đã thấy một gã tăng nhân bước ra phía trước, ngạo nghễ đứng ở cửa phòng lạnh lùng thốt:
– Các ngươi, tránh ra!
Sư muội nọ hì hì cười nói:
– Lại tới một tên nữa!
Tiếp theo ném chiếc ghế vào mặt phiên tăng, phiên tăng nọ lắc đầu nói:
– Vô dụng.
Hắn giơ một ngón tay điểm tới cái ghế. Không ngờ nó bỗng nát vụn thành một đám bột, lả tả rơi xuống dưới đất.
Dương Túc Quan cả kinh trong lòng, thầm nghĩ:
– Đây là công phu gì mà tà môn như vậy?
Vi Tử Tráng cùng Ngũ Định Viễn thấy tăng nhân kia võ công khác thường liền đứng lên. Vi Tử Tráng thấp giọng nói:
– Võ công người này thuộc lộ số âm kình, đem nội kình truyền vào thân ghế rồi phá nát từ bên trong mà ra, mới có thể phá hủy chiếc ghế thành thế này.
Ngũ Định Viễn từng thấy tuyệt chiêu của “Kiếm cổ” Đồ Lăng Tâm đánh vỡ tim người, cũng là đem nội kình chui vào trong cơ thể địch sau đó sát thương, võ công có điểm tương tự như của phiên tăng này.
Mọi người đang kinh nghi, không ngờ phiên tăng kia đã lao vào trong phòng. Trương Chi Việt quát:
– Yêu tăng lớn mật! Cút ra ngoài cho ta!
Liền nghe kình phong do binh khí chém tới tạo nên, theo sau là một thanh âm giương giọng bật hơi, hiển nhiên song phương đã động thủ. Chỉ là bọn họ kích đấu trong phòng, bên ngoài không thấy được tình hình so chiêu. Đám người Ngũ Định Viễn thầm lo lắng nhưng không biết làm thế nào.
Bỗng hai thiếu nữ kinh hô một tiếng, có vẻ như Trương Chi Việt đã ngộ hiểm. Ngũ Định Viễn nóng lòng xông lên trước tiên. “Phi Thiên Ngân Thoa” trên tay bay ra. Bành một tiếng. Ngân thoa xuyên qua bức tường, tạo thành một cái lỗ như cái bát lớn.
Mọi người nhìn qua lỗ nọ, đã thấy trường kiếm trên tay Trương Chi Việt chỉ còn lại một nửa, một nửa gãy nằm trên mặt đất. Dương Túc Quan cả kinh trong lòng, thầm nghĩ:
“Đại Lực Kim Cương Chỉ” Thiếu Lâm Tự ta thiên hạ nhất tuyệt, đủ để nặn vàng thành ấn, hủy gỗ phá đá. Có điều còn không lợi hại bằng chỉ công của người trước mắt này!”
Tăng nhân nọ cười hắc hắc, nói:
– Nữ nhân, xinh đẹp, ngoan ngoãn, làm lão bà.
Nói xong đưa tay chộp tới sư tỷ. Sư tỷ nọ kinh hô một tiếng rồi né tránh. Ngũ Định Viễn thấy tình thế nguy cấp thì lao tới cửa phòng. Có điều ngoài của có người đứng chắn thì xông vào thế nào? Vài tên phiên tăng hô to gọi nhỏ, giơ giới đao chém tới. Ngũ Định Viễn hô quát liên tục, đấu cùng bọn chúng tại chỗ.
Dương Túc Quan đưa mắt nhìn sang. Vi Tử Tráng hiểu ý, lúc này vận khởi song chưởng sử xuất công phu “Bát Quái Du Thân chưởng”, dùng sức đánh tới bức tường. Bức tường khá mỏng không rắn chắc, lập tức bị chưởng lực của hắn đánh tan, mãnh vỡ tán loạn bay ra bốn phía.
Phiên tăng kia với vẻ mặt dâm ô, đang chộp tới sư tỷ thì đột nhiên bức tường bị người ta đánh vỡ, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Vi Tử Tráng vừa nhấc chân qua bức tường đổ, quát:
– Yêu tăng lớn mật! Dám hành hung ở Trung Nguyên! Không sợ chết sao?
Nói xong một chưởng bổ vút tới. Phiên tăng kia cười lạnh một tiếng, song chỉ đâm ra. Hai người lấy mau đánh mau, thoáng chốc đã qua bảy tám chiêu.
Vi Tử Tráng kiêng dè chỉ lực quỷ dị của người nọ, không dám chạm vào chỉ của đối phương. Liền liên tục vận khởi Võ Đang “Bát Quái Du Thân Chưởng”, thủ pháp mau tuyệt khiến cho phiên tăng kia hoa cả mắt, đành nỗ lực bảo vệ chỗ yếu hại nơi ngực bụng, nhưng như vậy trên đùi lại liên tiếp trúng chiêu. Phiên tăng kia bị đau thì rống lên như hổ, vận khởi chỉ lực hung mãnh thọc tới.
Vi Tử Tráng không dám đón đỡ mà né tránh ra. Phiên tăng kia dùng sức quá mạnh nên không kịp thu chiêu. Ngón tay liền thọc sâu vào một cây cột gỗ trong phòng. Liền thấy mặt sau cột gỗ lạch cạch hai tiếng rồi bị phá ra.
Vi Tử Tráng cả kinh trong lòng, thầm nghĩ: “Chỉ lực của thằng nhãi này thật lợi hại, có điều ngoài chỉ lực thì võ công khác chỉ thuộc hạng xoàng. Ta nên lợi dụng chiêu thức mau lẹ mà đánh hắn”
Thân hình Vi Tử Tráng khẽ rùn xuống, quét chân một cái đá vào bắp chân phiên tăng, phiên tăng kia nhảy tránh về sau. Vi Tử Tráng không để đối phương đào thoát, tay phải khẽ chống dưới đất thì thân mình béo tròn liền như mũi một tên bắn lên, đầu vai liền huých tới ngực phiên tăng kia.
Phiên tăng kia chưa từng thấy qua quái chiêu như thế. Trong lúc cuống quít thì chống đỡ thế nào? Chỉ nghe rắc một tiếng thì xương sườn trước ngực hắn đã gãy, tiếp theo miệng phun máu tươi té ngã trên đất. Vi Tử Tráng đang muốn bồi thêm một cước, kết liễu tánh mạng của đối phương thì lại nghe Dương Túc Quan la lên:
– Đừng vội giết người!
Vi Tử Tráng liền thu chân, nhanh như thiểm điện điểm trên người phiên tăng, thoáng chốc điểm liền mười chỗ huyệt đạo. Thủ đoạn quả nhiên đặc sắc tuyệt luân.
Dương Túc Quan bước qua bức tường đi vào, nói:
– Vi hộ vệ hạ thủ lưu tình. Những người này có chuyện mà đến đây, không được hại tánh mạng bọn họ.
Tiếp theo quay sang trấn an vị sư tỷ kia:
– Đã để cô nương sợ hãi một hồi.
Sư tỷ nọ ngẩng đầu nhìn Dương Túc Quan thì trên mặt thoáng hiện nét ửng hồng, khẽ cười nói:
– Đa tạ ân cứu mạng của Dương đại nhân, tiểu nữ tử ở đây có lễ.
Nói xong lại khẽ cúi chào.
Dương Túc Quan cười ha hả, nói:
– Không có gì, chúng ta đều là người trong võ lâm Trung nguyên, không cần khách khí.
Vi Tử Tráng thấy Ngũ Định Viễn còn đang triền đấu liền lao tới phía trước. Vù vù vài tiếng đã liên tục xuất ra ba chưởng, nháy mắt liền đánh ngã ba gã Phiên tăng trên mặt đất, thật lâu còn không dậy nổi.
Ngũ Định Viễn lắc mình vào trong phòng, vội hỏi han:
– Cô nương vẫn ổn chứ! Có bị thương chăng?
– Không có chuyện gì, Dương đại nhân, vị này . .
Sư tỷ quay sang thì thấy Ngũ Định Viễn đầy vẻ thân thiết đang nhìn mình, nhanh chóng nhận ra hắn thì vui vẻ nói:
– Thì ra là Hồ Nguyên Hồ đại ca! Tại sao trùng hợp như thế?
Ngày ấy Ngũ Định Viễn dùng tên giả “Hồ Nguyên”. Ngay cả chính hắn cũng đã quên từ lâu, lúc này nghe nàng nói thì mới nhớ lại.
Ngũ Định Viễn cười nói:
– Xa cách đã nhiều ngày, không ngờ cô nương còn nhận ra tại hạ.
Sư tỷ nọ mỉm cười:
– Ngày ấy gặp gỡ Hồ đại ca ở Đại Đồng Phủ, chúng ta luôn luôn ghi nhớ ở trong lòng, sao có thể quên mau như vậy?
Ngũ Định Viễn lấy làm mừng, nói :
– Cô nương còn nhớ tình bạn cũ như vậy. Quả thật là hiếm thấy.
Dương Túc Quan thấy mấy người Cửu Hoa Sơn đã quen biết Ngũ Định Viễn thì không cần xã giao thêm nữa. Chàng liền đi đến chỗ đám phiên tăng kia.
Chúng phiên tăng đều bị thương ngã xuống đất, thấy đối phương võ công cao cường thì sớm đã hoảng sợ đến luống cuống tay chân. Thấy Dương Túc Quan đi tới thì cả đám kinh sợ phát run. Lại nghe Dương Túc Quan hòa nhã nói:
– Mấy vị bằng hữu của tại hạ đã đắc tội với các vị, xin chư vị hãy thứ lỗi.
Mấy câu này dùng tiếng dân tộc Hồi một cách lưu loát. Chúng phiên tăng vốn tưởng rằng Dương Túc Quan tới là để bất lợi với bản thân. Giờ tai nghe chàng tinh thông Hồi ngữ, lời lẽ tao nhã hữu lễ thì như gặp được cứu tinh, đều lẩm nhẩm nói chuyện với chàng không ngừng.
Vị sư muội nọ nghe Dương Túc Quan nói thì kinh ngạc, hỏi:
– Sư tỷ! Không ngờ Dương đại nhân cũng cô lỗ lỗ nói nhiều như đám con dân điểu quốc. Ngươi nghe hắn đang hô lỗ lỗ cái gì thế!
Sư tỷ nọ cũng cảm thấy kinh ngạc, không đáp mà chỉ chăm chú nhìn Dương Túc Quan. Ngũ Định Viễn thấy tỷ muội hai nàng như vậy thì cười nói:
– Dương đại nhân không gì không làm được, nói vài tiếng chim hót thì có gì ngạc nhiên? Hắn xuất thân tiến sĩ, giữ chức Binh bộ tư lang trung là ngũ phẩm đại quan, tự nhiên thông hiểu thiên văn địa lý, không gì không biết.
Lời vào trong tai nhưng sư tỷ nọ vẫn chăm chú nhìn bóng dáng Dương Túc Quan, giống như không hề nghe thấy Ngũ Định Viễn nói gì.
Sau một lúc Dương Túc Quan chậm rãi trở lại, nói với Trương Chi Việt:
– Trương đại hiệp, vãn bối có một yêu cầu quá đáng, xin ngài lượng thứ.
Dương Túc Quan tuổi còn trẻ nhưng lời lẽ khí độ uy nghi, làm cho người ta không thể không theo. Trương Chi Việt ừm một tiếng, nói :
– Dương đại nhân có lời xin cứ nói.
Dương Túc Quan nói:
– Chúng ta hãy mời Cao đại nhân dời đi, để cho đám đại sư phụ trọ tại đây, không biết ý ngài như thế nào?
Trương Chi Việt hừ một tiếng, nói :
– Rõ ràng chúng ta đánh cho bọn họ thất bại thảm hại, cần gì phải nhường cho người?
Dương Túc Quan lắc đầu nói:
– Trương đại hiệp có điều chưa biết. Phiên tăng có một số tập tục kỳ quái, mỗi lần bọn hắn đều ngụ ở một chỗ, mỗi lần bày bố tụng niệm cầu pháp quả thực hao phí công phu. Những người này khi tới Trung Nguyên đều ngụ ở khách điếm này, bởi vậy không muốn đến địa phương khác ngủ trọ. Chúng ta làm lợi cho người cũng là làm lợi ình.
Thì ra đám phiên tăng này đúng là môn nhân của quốc sư Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc, vì việc hôn lễ của công chúa mà tới Trung Quốc diện kiến Thiên tử. Dương Túc Quan biết những người này lai lịch không nhỏ, không muốn đắc tội Hãn Quốc nên chịu nhường một bước, không để đối phương quá mức mất mặt.
Trương Chi Việt hừ một tiếng, mắng:
– Bọn hắn chỉ có mười mấy người, sao lại chiếm cả một khách điếm?
Dương Túc Quan nói :
– Bọn hắn sợ trên người chúng ta dơ dáy, sẽ phá hư pháp lực trên người bọn họ.
Trương Chi Việt rất là tức giận, mắng:
– Con bà nó, đám này là cái thá gì! Trên người lão tử có gì mà bẩn, cái mông của ta còn sạch hơn cái mặt bọn hắn!
Vị sư muội nọ le lưỡi, cười nói:
– Sư thúc còn nói lời thô tục vậy. Khi trở về nhất định con phải thưa lại cho sư phụ.
Trương Chi Việt mắng:
– Tiểu quỷ đầu!
Tiếp theo trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
– Thôi được rồi! Thật sự ta không rõ ngươi đang nghĩ gì nhưng coi như nể thể diện của ngươi, lần này chúng ta sẽ rời đi!
Vừa mới rồi Dương Túc Quan từng giải vây thay hắn trước mặt Cao Định. Trương Chi Việt cảm kích trong lòng, lúc này rời đi xem như hồi báo.
Dương Túc Quan mừng rỡ, nói :
– Đa tạ Trương huynh toàn thành cho, sau này có chỗ nào cần tại hạ, xin cứ căn dặn một tiếng.
Sư muội nọ ngẩng đầu nhìn Dương Túc Quan, cười nói:
– Sau này chúng ta có Binh bộ đại thần làm chỗ dựa vững chắc, hì hì!
Lại nói thêm trong đám phiên tăng nọ còn sứ thần của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc tới Trung Nguyên truyền đạo pháp. Lúc đó triều đình phong hàm cho các chân nhân đạo giáo gồm có ” Chính nhất chân nhân “, “Chính nhất thiên sư ” là đại quan Chánh nhị phẩm. Phật giáo thì có đẳng chức ” Tăng Lục Ti Tả Hữu Xiển Giáo, Tả Hữu giảng kinh”, lại còn một bộ phận danh tăng ở các bảo tự Trung Nguyên được phong là Chánh lục phẩm, Tòng lục phẩm quan. Lần này triều đình còn lập một danh mục, chuẩn bị phong cấp cho quần tăng phương Tây sang phía Đông, tăng thêm mối giao hảo giữa hai nước.
Dương Túc Quan biết rõ những người này thân phận trọng đại. Vừa rồi bất đắc dĩ đả thương bọn họ, chỉ sợ phá hủy đi tình giao hảo giữa hai nước. Chàng vốn là người hành sự chu đáo, sớm đã nẹp lại xương sườn phiên tăng kia, tiếp theo bồi tội một hồi, cuối cùng đồng ý rời khỏi khách điếm. Lão tăng kia thấy chàng chấp lễ cung kính, lại băng bó cho người bị thương thoả đáng, xem ra thật có thành ý. Nghe chàng nói tốt một hồi càng thêm hảo cảm. Lúc này mới đổi giận thành vui, không hề tính toán nữa.
Cao Định nghe nói cần chuyển khách điếm thì trong lòng không thích, lẩm bẩm một hồi, chậm chạp không dời cước bộ. Có điều lão không thể không nể thể diện của Dương Túc Quan, hơn nữa chàng còn đích thân hứa hẹn sẽ hộ tống lão bình an hồi hương tới Thiểm Tây mới thôi. Lúc này Cao đại nhân mới miễn cưỡng chịu thiệt, quá bộ rời đi.
Mọi người tìm một chỗ ở lại. Buổi chiều dùng cơm, Dương Túc Quan cùng Cao Định muốn ôn chuyện nên hai người ngồi riêng một bàn. Còn lại Ngũ Định Viễn Vi Tử Tráng cùng đám người Cửu Hoa Sơn ngồi chung một bàn.
Trong bữa ăn, sư muội nọ hỏi:
– Vị đại ca này, lần trước nghe nói ngươi ở họ Hồ, lần này bọn họ lại nói ngươi họ Ngũ, rốt cuộc ngươi có mấy phụ thân? Sao nhiều họ như vậy?
Lời này nếu do người khác nói ra, Ngũ Định Viễn không trở mặt mới lạ. Có điều biết sư muội nọ ngây thơ không ác ý, hắn liền cười nói:
– Cô nương nói giỡn, đương nhiên ta chỉ có một phụ thân. Kỳ thật tại hạ họ Ngũ, tên là Định Viễn. Ngày ấy giả sang họ Hồ chỉ là bất đắc dĩ, xin chư vị chớ trách.
Sư muội nọ tên là Quyên Nhi, được cho là hồn nhiên nhất phái. Chỉ nghe nàng cười nói:
– Thì ra ngươi bịa loạn một cái tên để gạt chúng ta, may là ngày ấy ta không cho ngươi mượn bạc, nếu không ngày sau biết đòi người nào đây!
Mọi người nghe vậy cười to, Ngũ Định Viễn nói:
– Khi đó ta bị người đuổi giết ngàn dặm bôn ba, cửu tử nhất sinh nên đành bịa ra cái tên như vậy, không phải cố ý lừa gạt các vị.
Trương Chi Việt rùng mình. Trong lòng rõ ràng biết càng ít ân oán trên giang hồ thì càng tốt, liền nâng chén cắt lời Ngũ Định Viễn:
– Bất kể như thế nào, hôm nay khó khăn mới lắm gặp lại. Tới đi, mọi người cùng cạn chén!
Đám người nâng chén, đang muốn một ngụm uống cạn thì thấy sư tỷ nọ ngơ ngác nhìn về một phía như có tâm sự.
Ngũ Định Viễn theo ánh mắt của nàng nhìn lại, thấy Dương Túc Quan đang thấp giọng nói chuyện cùng Cao Định như đang thương lượng điều gì đó.
Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ, không biết vì sao nàng quan tâm tới Dương Túc Quan như vậy, đang muốn nói hỏi thì Trương Chi Việt nhướng mày nói :
– Diễm Đình, sao vô lễ như thế? Mau nâng chén lên!
Sư tỷ nọ tên là Diễm Đình, ngày thường luôn luôn nhu thuận nhưng chẳng biết tại sao lúc này thất thố như vậy. Nàng vội nâng chén rượu, áy náy cười với mọi người.
Ngũ Định Viễn nhìn lại, thấy trên khuôn mặt thanh tú của nàng như có một thoáng u buồn, không còn bộ dán