Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 8: Người Quen Thuộc Xa Lạ
Không được tôi muốn nhìn tận mắt.
Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động.
“Mã phó tổng, buổi chiều mấy giờ các người tan việc?”
“Sáu giờ.”
“Buổi chiều Mạc biên tập có đi làm không?”
“Có, Lăng thiếu muốn đến công ty gặp cô ấy sao?”
“Không, tôi còn chưa chính thức vào làm trong công ty, hiện tại không tiện vào công ty. Thế này, lúc tan việc tôi sẽ đứng chờ ở cửa công ty. Tôi không biết dáng vẻ cô ấy trông như thế nào, mặc quần áo gì, đến lúc đó anh đưa số điện thoại của tôi cho bảo vệ gác cổng, chờ khi cô ấy đi ra anh kêu anh ta gọi điện cho tôi.”
Mã Khôn vừa nghe suýt nữa đã bật cười, nhưng chỉ có thể kìm nén hơi thở, không dám để lộ một chút “tin tức”. Anh không nghĩ công tử giàu có như Lăng Lực cũng thích chuyện theo đuổi phụ nữ, lại làm giống như âm thầm quan sát, ông cố nén tiếng cười, lễ phép cung kính trả lời.
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Lăng Lực cầm lấy chìa khóa và bóp tiền chuẩn bị ra ngoài. Lúc đi tới cửa đột nhiên dừng lại. Anh mới nhớ tới lời nói cha mẹ nói với anh sau khi tai nạn mười năm trước xảy ra. Họ nói Mạc Đồng đã chết, bởi vì như vậy anh mới nản lòng, mất hết ý chí, rời khỏi quê hương. Nghĩ đến đây anh lại quay trở lại, gấp lại phần hồ sơ Mã Khôn gửi cho anh, cất vào trong túi quần.
Buổi chiều, vào lúc năm giờ năm mươi phút, Lăng Lực đã đổi chiếc Lincoln khoe mẽ siêu dài, thay vào là một chiếc Honda tầm thường đến cửa công ty. Vừa đúng sáu giờ, anh ngay lập tức nhìn chăm chăm vào cửa công ty, tâm trạng cực kỳ căng thẳng, trong bàn tay đã đầm đìa mồ hôi. Hơn sáu giờ một chút, đã thấy nhân viên lần lượt đi ra cổng công ty. Lúc này, di động của anh reo lên, anh vội vàng nghe máy.
“Lăng thiếu, tôi là bảo vệ gác cổng. Mã phó tổng dặn dò tôi gọi điện thoại cho ngài. Mạc biên tập sắp đi ra. Ngài nhìn đi, là người mặc váy màu lam, trên tay còn cầm một chiếc túi xách màu vàng nhạt, thấy không?” Bảo an nén tiếng nói thật nhỏ.
Ngay lúc Lăng Lực nghe điện thoại, phúc chốc lại nhìn lướt qua một bóng người, anh như bị đện giật, đờ người ra, đã không còn nghe thấy bất cứ điều gì từ lâu. Một bóng dáng mãnh khảnh đi xuống bậc thang, giống như một tia sáng rọi chiếu vào mắt anh. Cảm giác kia có biết bao xa lạ, lại vô cùng quen thuộc, cho dù có ngăn cách mười năm dài, liếc mắt anh vẫn có thể nhận ra cô từ trong đám đông. Da thịt trắng mịn của cô bị nắng chiều chiếu xuống như trong suốt, khuôn mặt trái xoan chỉ lớn cỡ bằng bàn tay, lông mày mảnh màu đen, cằm nhọn, ánh mắt trong veo giống như lúc nhỏ. Cô càng đi càng gần, càng đi càng gần, cuối cùng ngừng trước đôi mắt mở to của anh.
Trong điện thoại, bảo vệ gác cổng vẫn còn đang nói, “Cô ấy đi chung với một cô gái tóc ngắn, đó là bạn tốt của cô ấy Ada, các cô ấy thường xuyên cùng nhau ra vào.”
Lăng Lực chỉ chậm chạp trả lời một tiếng,”Biết rồi,” xong liền cúp máy. Hai mắt vẫn chăm chú tham lam nhìn chằm chằm như muốn phá vỡ cả khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Cô gái tóc ngắn chắc đã nói gì đó, Mạc Đồng cúi đầu, che miệng cười, mặt rạng rỡ, cười cực kỳ vui vẻ. Vô tình nụ cười cũng xuất hiện trên môi anh. Giờ phút này, tim anh giống như có dòng nước tinh khiết chảy qua, mát lạnh cả lòng. Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua, trái tim nóng nảy, bất an của anh bỗng nhiên thanh tĩnh.
Mạc Đồng và Ada vừa nói vừa cười đi đến trạm xe buýt, xe Mạc Đồng muốn đi đến trước, cô và Ada vẫy tay nói lời tạm biệt rồi liền lên xe. Hoàn toàn không biết phía sau có một chiếc Honda Nhật Bản bám chặt không rời chiếc xe buýt số 315 suốt trên đường đi. Xe công cộng đi một chút thì lại tạm ngừng, Lăng Lực vẫn đi theo hơn một giờ mới thấy cô xuống xe. Anh nhìn xung quanh, mới phát hiện ra đã sớm xa rời phố xa sầm uất huyên náo. Hai bên đường đâu đâu cũng là chung cư mới xây, nhưng dễ thấy số lượng người vào đây ở rất ít, rõ ràng đây là vùng ngoại thành. Anh không nghĩ tới cô sống sống ở nơi như thế, dựa vào thu nhập hiện giờ của cô có thể sống ở một nơi cao cấp mới phải.
Tâm trạng Mạc Đồng thoải mái, bước chậm rãi đi về phí trước, anh cũng lái chiếc xe tốc độ rùa bò đi theo phía sau. Lăng Lực thấy cô đi một hồi thì quẹo vào một hẻm nhỏ cũ nát, ngõ nhỏ lại hẹp, dơ dáy bẩn thỉu, từ đầu hẻm nhìn vào trong, tất cả các gian đều là quán ăn nhỏ. Lăng Lực không biết cô đến nơi này làm cái gì. Nhiều năm qua, anh chưa từng nếm qua loại đồ ăn vặt trên phố. Anh cẩn thận quẹo xe vào một hẻm nhỏ, chỉ sợ mất dấu cô.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy Mạc Đồng đứng ở một quán nhỏ bán bánh nướng. Mạc Đồng và hai vợ chồng người bán bánh nướng vừa nói vừa cười, giống như quen biết đã lâu. Lăng Lực phát hiện mặc dù cái quán nhỏ này lụi bại, buôn bán lại rất tốt, người tới đây từng đợt, nối liền không dứt. Chủ quán và khách hàng cùng là người ở vùng này, tất nhiên đã rất thân thiết. Hai vợ chồng trẻ vừa chào hỏi khách hàng, vừa tay chân nhanh lẹ áp chảo bánh nướng. Chỉ thấy người đàn ông nhào bột mì rất giỏi, dùng gậy cán bột mì thành một miếng mỏng. Người phụ nữ múc một muỗng dầu đổ vào mặt nồi, sau đó lấy một miếng bánh trải lên, trên da bánh lại thêm chút dầu. Sau đó thì chờ nó vàng lên, lập tức đập vỡ quả trứng gà thả vào, lại dựa theo sở thích của từng người mà bỏ hành lá, dưa muối, rau thơm, tương ớt, hoặc là sốt cà chua. Một chén nhỏ tốn công phu liền được bưng ra. Một lúc sau những miếng bánh kia của Mạc Đồng gọi cũng được đem ra, thấy cô trả tiền, nhận bánh, cắn một miếng lớn, không rõ nói gì, chỉ nghe khen liên tục, “Thật thơm.”
“Thích là tốt rồi.” Người đàn ông phúc hậu thật thà cười nói.
Mạc Đồng vừa cắn bánh nướng vừa tiếp tục đi về phía trước, con hẻm nhỏ vốn hẹp, lại thêm người qua lại nhiều, Lăng Lực gần như không thể di chuyển, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. May mắn là ở phía trước Mạc Đồng vẫn chưa đi xa, chưa tới hai bước cô đã quẹo vào một quán bán mì sợi Lan Châu, lúc này Lăng Lực mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đậu xe ở trước hàng hiên một nhà không mở cửa, dựa theo bảng hiệu của tiệm tìm được quán mì sợi, cũng đi vào đó. Anh nhìn thấy Mạc Đồng ngồi ở cái bàn thứ hai bên trái, đang cầm hai chiếc đũa không có bao gõ từng cái một lên bàn, cái bánh nướng kia đã vào trong bao tử của cô từ lâu. Anh nhẹ nhàng đi qua ngồi sau lưng cô. Chủ tiệm nhanh chóng tới đây, anh cầm thực đơn gọi món trên bàn nhìn thoáng qua, gọi đại một tô mì thịt bò. Sau đó bình tĩnh canh chừng từ sau lưng của cô, từ đầu đến cuối, cô không quay đầu nhìn anh một cái. Anh cứ nhìn cô, không biết tại sao, tim không khống chế được cứ đập điên cuồng. Trong mười năm qua, đây là lần đầu tiên , cô và anh chỉ cách nhau một khoảng cách là một cánh tay.
Tô mì của Mạc Đồng được bưng tới trước, ngón tay cô cử động, vội vàng lấy đũa, trộn hai lần, lại cầm lấy dấm chua xịt điên cuồng vào trong tô. Lăng Lực nhìn cô nóng lòng đổ bình dấm chua vào, chủ tiệm thì cứ đau lòng cứ nhíu mày. Dường như cô không phát hiện ra, miệng vẫn giòn giả gọi:” Ông chủ, cho thêm đĩa rau thơm và đậu đũa.” Ông chủ liền đen mặt. Cô lại nở nụ cười, lấy lòng nói: “Quy tắc cũ, tôi trả thêm một đồng tiền.” Lúc này ông chủ mới mặt mày hớn hở đi tới.
Ngay sau đó, tô mì của Lăng Lực cũng được bưng lên, nóng sốt bốc khói nghi ngút, lúc này anh cũng cảm thấy thật đói bụng. Vì thế học theo bộ dạng của cô, bỏ thêm nhìu dấm chua, nhân tiện múc một muỗng tiêu bỏ vào tô khuấy. Bởi vì thói quen khi còn nhỏ, anh cũng thích ăn cay. Mấy năm nay ở nước ngoài vấn đề đau đầu nhất là việc ăn cơm, có nhiều tiền bạc hơn nữa cũng không thể ăn món ăn có hương vị chính tông của quê hương. Mấy ngày nay về nhà cũng đỡ thèm. Anh trộn đều tiêu lên, vì thế bắt đầu đưa đũa vào trong miệng. Mới vừa bỏ vào miệng anh lập tức phun ra hết, để đũa xuống ho mãnh liệt. Anh không nghĩ tới sẽ cay như vậy, bị sặc đỏ bừng cả khuôn mặt, anh cúi người gục xuống bàn thở. Nhưng lúc này, người ở phía trước lại thần kỳ xoay người lại, cười hỏi anh:” Cay đến như vậy sao?”
Tim của anh liền đập mãnh liệt giống như đột nhiên nhảy tới cổ họng, nhất thời ngây người. Ánh mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ, đang nhìn anh, có phải cô nhận ra anh không? Trong lòng anh hi vọng chờ đợi, tên cô đã nằm trong môi anh, sắp bật ra, mà tầm mắt của cô lại chuyển thành một đường cong, nhìn vào hủ tiêu trên góc bàn kia, cô cầm lấy bình, quơ quơ trước mắt anh, nói, ” Anh có dùng không? Cái bình này để trên bàn tôi thì vô ích .”
Tim của anh lại rơi xuống đáy vực thẳm.
Anh đờ đẫn lắc đầu nói, “Không cần.”
Mạc Đồng xoay người qua chổ khác, lấy muỗng khuấy trong tô, sau đó ăn nhiệt tình. Anh tức giận nghĩ thầm, khi nào cô lại có thể ăn cay như vậy? Cũng không sợ thủng dạ dày ư. Nhưng anh lại không ăn được khẩu vị như vậy. Anh kêu ông chủ tính tiền, phiền não đi ra khỏi quán, đi lấy xe lái đến chầm chậm, sau đó ngồi chờ trong xe.
Có điều trong chốc lát Mạc Đồng cũng đi ra khỏi quán. Lăng Lực tiếp tục lái xe theo sau. Ra khỏi hẻm là con đường lớn, đi về phía trước không đến năm phút, thì nhìn thấy một công viên nhỏ, có nam nữ già trẻ đang khiêu vũ. Những em bé đang chơi đùa trong quảng trường trước cổng công viên, một không khí vui vẽ yên bình. Nhưng Mạc Đồng không có dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước, tiếng ồn ào ngày càng xa, cũng không thể nghe thấy nữa. Chắc là cô đi tới phía sau công viên, đột nhiên dừng lại, Lăng Lực nín thở nhìn theo, vốn dĩ nơi đó có một cái cổng nhỏ, trong nháy mắt, cô đã nhanh nhẹn đi vào trong.
Anh tắt đèn xe, hạ cửa kính xuống, nhìn vào bên trong xuyên qua khe hở của hàng rào lá cây, chỉ thấy cô ngôi trên cái bàn đá nhỏ, khẽ ngẩng đầu, giống như tai đang lắng nghe, âm thanh bé nhỏ như đang nhảy múa của thiên nhiên, nghe âm thanh ánh trăng sáng loáng chiếu sáng từ đằng xa xuống đôi tay mịn màng của cô. Anh nhìn cô chậm chậm giang hai tay ra, xòe rộng những ngón tay xinh đẹp, ánh sáng màu xanh rơi xuyên vào giữa bàn tay mềm mại của cô tựa như nước mưa chảy xuống, ánh sáng chuyển động nhẹ nhàng theo gió trong lòng bàn tay cô, nụ cười của cô tựa như gió thổi qua mặt nước lăn tăn.
Ngồi trong xe, Lăng Lực không khỏi ngẩn ngơ………
sssssssssssssss