Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 7: Định Mệnh
Bộ phim trước mặt mô phỏng một phiên bản mới về tình yêu vừa đơn giản vừa mãi mãi không bao giờ thay đổi. Nhưng cuối cùng nhân vật nam kia lại chết, tình yêu không có sự tạm biệt lại thường là đẹp nhất, nói chung là như vậy, sau đó cả phòng chiếu phim vang lên vài tiếng khóc nức nở.
Ánh đèn ảm đạm sáng lên, khán giả rối rít đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, còn Lăng Lực si ngốc ngồi ở nơi đó, ngơ ngác tập trung nhìn những chữ phụ đề cuối cùng. . . . . .
Trên đường rời khỏi rạp chiếu phim còn rất nhiều người khác vừa đi vừa bàn luận, đa số cặp mắt bị lau đến sưng đỏ, nhưng vẫn còn một số người cuồng ngược, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
“Thật cảm động quá.”
“Ừ, bao nhiêu năm chưa xtôi qua bộ phim cảm động như vậy.”
“Mấy năm nay Trần Tư Lộ tiến vào Hollywood, giành được giải thưởng Oscar phim nước ngoài hay nhất, tất cả nội dung phim cũng không có kém chất lượng, cũng được những nhà phê bình đánh giá khá cao, tốt xấu gì thì bộ này cũng sẽ giành được giải cho xtôi.”
“Đúng vậy. Ông ta là một trong năm đạo diễn được đề cử tranh giải đạo diễn xuất sắc.”
“Nhất định sẽ giành giải thôi.”
. . . . . .
“Anh thấy thế nào?” Trên xe, Phùng Linh Linh vừa cầm một chiếc gương trang điểm lại một lần nữa, vừa hỏi. Cô chú trọng đánh phấn xung quanh viền mắt. Thật ra cô từng xtôi qua bộ phim này một lần trước rồi, lần này chủ yếu là đi chung với Lăng Lực, nhưng xtôi đến lần thứ hai cô vẫn bị cảm động tới mức rối rít cả lên. Nhưng từ lúc Lăng Lực ra khỏi rạp chiếu phim vẫn mang theo tâm sự nặng nề, tinh thần hoảng hốt.
“Rất hay.”
“Kịch bản hay, gặp được một đạo diễn giỏi sẽ làm ra một bộ phim đặc sắc, bộ phim này đã phá vỡ kỷ lục bán vé, đứng vị trí đầu bảng phim trong nước đó.”
“Ồ? Vậy sao?” Nét mặt Lăng Lực không hề suy nghĩ, hỏi máy móc.
“Đúng vậy.” Phùng Linh Linh gật đầu liên tục.”Có thể nói Trần Tư Lộ đã đổ không ít tâm huyết vào bộ phim này. Trên báo nói anh ta vì giữ nguyên tình yêu thời cha ông chúng ta, đã bỏ qua tất cả những nữ minh tinh nổi tiếng, còn đặc biệt đi nằm vùng ở các trường cấp ba để tuyển người, như nữ diễn viên trong phim kia cũng bởi vì vẻ ngoài rất trong sáng nên được lựa chọn. Cô ấy bây giờ đúng là vinh quang tột đỉnh rồi.”
“Ờ? Vậy còn chỗ quay phim? Cụ thể là ở đâu?” Anh vẫn còn muốn xác nhận thử xtôi mình nhận nhầm không.
“Để tôi nghĩ chút.” Phùng Linh Linh khẽ cau mày, lâm vào trạng thái trầm tư, đột nhiên vỗ tay một cái nói, “Tôi nhớ ra rồi, trên báo nói là ở xã C huyện B tỉnh M.”
Tim Lăng Lực đập cuồng loạn.
“Nghe nói bộ phim này tác giả kiêm biên kịch tự mình đề cử. Cô ấy nói cô ấy đã lấy chính nơi đó làm bối cảnh sáng tác tác phẩm này.”
“Ồ? Còn có chuyện như vậy sao?”
“Còn chưa hết đâu, vì để làm nổi bật tính chân thật, tổ biên kịch còn tiếp thu ý kiến của cô ấy, sửa lại một ngôi trường tiểu học bỏ hoang, trong quá trình sửa chữa không làm hỏng mất trạng thái ban đầu của nó.”
Lăng Lực rơi vào trầm tư. “Vậy cô còn nhớ tên của tác giả đó không?”
“Ừm, báo chí đưa tin ầm ầm, muốn không biết cũng khó. Là một tác giả trên mạng có nickname là Ảnh Tử.”
“Tên thật cơ mà?” Nói không chừng anh biết người này.
“Cụ thể thì tôi không rõ lắm, còn nói hình như tính cách của nhà văn này rất lạ, không thích xuất đầu lộ diện, không đồng ý bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, tất cả hình trên mạng của cô ấy đều là giả.”
“Ồ?” Lăng Lực cảm thấy thất vọng.
“Thế nào? Cảm thấy hứng thú sao? Nhắc tới cũng thấy rất khéo, cô Ảnh Tử thần bí này chính là tác giả đã ký hợp đồng kỳ sau với tập đoàn Á Hoa nhà anh, mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy Blog chính thức của công ty nhà anh đã tuyên truyền bộ phim này cùng với tiểu thuyết, Còn có hoạt động rút thăm trúng sách. Rất nhiều người nhiệt liệt tham gia đấy.”
Trên mặt Lăng Lực lộ ra một tia thích thú. “Không nghĩ tới bây giờ Blog cũng trở thành phương tiện tuyên truyền mạnh như vậy.”
Phùng Linh Linh khinh thường nói, “Mấy năm nay anh ở nước ngoài chỉ đọc sách chết thôi à. Ngay cả điều này cũng không biết, thật out rồi.”
Lăng Lực cười ngượng ngùng.
Phùng Linh Linh cười hỏi, “Thế nào? Có phải bây giờ đã thấy hứng thú với sự nghiệp gia tộc không? Thực tế xây dựng sự nghiệp còn thú vị hơn nhiều so với những quyển sách khô khan kia. Huống chi trước mắt anh còn có sẵn một đế quốc thương mại, cái này còn hơn gấp trăm lần mấy cái ảo ảnh trong sách?” Phùng Linh Linh nhạy cảm bắt được ánh mắt thoáng thay đổi của anh, thử hỏi thăm dò, không buông tha bất kỳ cơ hội nào để thuyết phục anh.
Lăng Lực có vẻ đăm chiêu, suy nghĩ trong giây lát đáp, “Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thử xem.”
Nghe những lời ấy, Phùng Linh Linh mừng rỡ, hét lớn, “Vậy thì thật tốt quá.”
“Tôi cho rằng chỉ có cha tôi nghe thấy tin đó mới có vẻ mặt vui mừng như thế, không phải cô là người mà ba tôi nhờ nói thay chứ?” Lăng Lực nói nửa đùa nửa thật.
Phùng Linh Linh cũng nửa thật nửa đùa đáp lễ anh, “Tôi muốn anh trở lại không được à…?”
Lăng Lực sửng sốt, không nghĩ tới cô lại thẳng thắn như vậy. Ngược lại mình thật ngượng ngùng, vì vậy không biến sắc chuyển đề tài đi, “Chỉ là, nói đến làm ăn, phương diện này cô còn có kinh nghiệm hơn tôi, đến lúc đó còn phải đến tìm cô, xin cô chỉ dạy nữa.”
“Chỉ cần anh không ghét bỏ tôi, tôi rất vui lòng thu nhận một đệ tử như anh.” Vẻ mặt Phùng Linh Linh rạng rỡ, tiếng cười giòn giã.
Hai người nói đến đây đều cảm thấy rất vui vẻ, Lăng Lực nhìn đồng hồ đeo tay một chút, cũng mười hai giờ rồi, vì vậy liền nói, “Cũng đến trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm, cô quen thuộc với thành phố A như vậy, cô giới thiệu chỗ đi.”
“Vậy thì đi Tiếu Giang Nam.”
“Được.”
. . . . . .
Buổi chiều về đến nhà, Lăng Lực nằm bò trên giường một lát, nhưng không hề thấy buồn ngủ. Hình ảnh trong bộ phim buổi sáng tác động rất lớn đến anh. Anh không có cách nào tự kiềm chế, nhớ lại những kỷ niệm trong lòng. Lăn qua lộn lại trên giường một hồi, cuối cùng anh buồn bực xốc chăn lên, bò xuống giường. Anh mở máy vi tính ra, ở trên Bách Khoa tìm kiếm Blog chính thức của tập đoàn Á Hoa, không ngờ vừa mở ra liền phát hiện trên trang web chính thức của nhà mình đang triển khai hỏi đáp trực tuyến với Ảnh Tử. Tinh thần anh nhất thời tỉnh táo.
Thời gian hỏi đáp bắt đầu từ hai giờ, còn chưa tới nửa tiếng, những câu hỏi đưa ra đã lên tới hơn trăm trang. Mà những câu hỏi mới không ngừng nhảy ra, làm anh không kịp nhìn. Anh chỉ có thể tiếp tục rê chuột xuống.
Cá tung tăng bơi lội: xin hỏi bộ tiểu thuyết《 tuyệt luyến 》này dựa vào trải nghiệm thực tế của cô viết ra sao?”
Ảnh Tử: Tôi thấy có người đã từng nói như thế này, một khi một người trở thành nhà văn, trước sau gì cũng sẽ đem những gì mình biết về mọi người lấy ra viết. Tôi cảm thấy những lời này rất có đạo lý. Văn học bắt nguồn từ cuộc sống và duy trì bằng cuộc sống. Nhưng tôi không thể không nói, “Tuyệt Luyến” , câu chuyện tình yêu này không phải là trải nghiệm của bản thân tôi, hoàn toàn là hư cấu, chỉ là bên trong bỏ thêm cảm giác thực tế của tôi, trong quá trình viết tôi thích tưởng tượng mình chính là nhân vật nữ chính, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác trải nghiệm tâm tình của cô ấy. Tôi chỉ nghĩ một tác phẩm có thể tác động tới bản thân mình trước, thì mới có thể nhận được sự đồng cảm của người đọc.
Gió nhẹ bên biển: nghe nói biên kịch bộ phim 《 tuyệt luyến 》cũng là cô, cô có tham dự tuyển vai không?
Ảnh Tử: kịch bản phim chính xác là tôi biên kịch. Chỉ là nhân vật là do đạo diễn quyết định, chọn hai người mới này làm tôi rất hài lòng, hoàn toàn làm sống lại Lộ Vi và Hoàng Manh trong cảm nhận của tôi.
Bạo Tẩu điên cuồng: xin hỏi Ảnh Tử, trong lúc viết một quyển sách có cảm thấy thật sự không viết tiếp được hay không, hoặc là không biết nên viết tiếp truyện như thế nào nữa, giữa đường chợt nảy sinh ý nghĩ từ bỏ không?
Ảnh Tử: Tôi đào không nhiều hố lắm, 《 tuyệt luyến 》 tuy là bộ tiểu thuyết đầu tiên tôi vết, trong quá trình viết có lúc cảm thấy bế tắc, nhưng vẫn thật may mắn, sau đó đột nhiên lại thông suốt ý tưởng, cuối cùng tôi cũng viết xong nó — ha ha, nghe nói rất nhiều tác giả đều có lúc viết không ra.
Thích ăn nho: Hình ảnh trên phim rất đẹp, nhất là một cây hoa ngô đồng kia, mọi người xem qua đều nói rất đẹp, không biết những cảnh đó được chụp ở đâu?
Thấy dòng chữ này, cơ thể Lăng Lực chợt căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm chờ câu trả ời từ màn hình vi tính.
Ảnh Tử: là ở xã C huyện B tỉnh M. Lúc ấy đạo diễn đã từng trưng cầu qua ý kiến của tôi. Hơn nữa xuất phát từ yêu cầu của nội dung tác phẩm, tôi còn đề nghị tổ biên kịch sửa chữa lại ngôi trường tiểu học tôi từng học. Trường tiểu học đó đã nhiều năm không dùng, rách mướp, sau khi sửa lại trở về hiện trạng năm tôi vẫn còn đi học. Ngay cả những vết chân trên bức tường bên ngoài vẫn được giữ lại.
Trái tim Lăng lực đập điên loạn. Tay của anh lướt lên bàn phím, rất nhanh gõ xong một hàng chữ.
Khách tha hương: Xin hỏi cô có phải người xã C huyện B tỉnh M?
Sau khi gửi xong Lăng Lực vô cùng lo lắng chờ đợi, trong tim âm thầm cầu nguyện câu hỏi anh đăng lên đừng bị dòng nước lũ kia cuốn sạch đi mất.
Đột nhiên, anh nhìn thấy câu trả lời.
Ảnh Tử: chuyện này —— thật sự tôi là người xã C huyện B tỉnh M, đó là một nơi sinh trưởng rất nhiều cây ngô đồng, ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tôi không biết đã nhớ về nơi có những khóm cây ngô đồng biết bao nhiêu.
Nhịp tim Lăng Lực càng đập lợi hại, anh lập tức đăng thêm một hàng chữ.
Khách tha hương: Tôi cũng là người xã C huyện B tỉnh M, ngôi trường tiểu học trong phim giống hệt như ngôi trường tôi học hồi bé. Không biết chừng chúng ta chính là bạn học, có thể hỏi họ tên thật của cô không?
Lần này anh không được may mắn như trước, câu hỏi của anh bị những đông đảo những kẻ cuồng loạn phía sau che mất trong nháy mắt. Nhưng có một câu hỏi bên dưới đẩy lên hấp dẫn sự chú ý của anh.
Yêu một đời cũng chia tay: Ảnh Tử, tại sao không công khai ảnh chụp? Chúng tôi rất muốn nhìn xem trông cô như thế nào.
Ảnh Tử: ( xấu hổ ), dáng dấp quá khó coi, xấu hổ không dám mang ra dọa người.
Một cuộc chờ đợi vô ích.
. . . . . . .
Lăng Lực không cam lòng, lại lặp lại câu hỏi lúc nãy một lần nữa. Không ngờ tới lần này lại có thể nhận được câu trả lời.
Ảnh Tử: Chuyện này không phải cũng đã nói rồi sao. Mỗi người có một cách nghĩ khác nhau. Lúc đầu tôi viết văn, ý định ban đầu chỉ muốn giải trí ình và những người khác, chỉ muốn viết ra một chút suy nghĩ và những trải nghiệm thật sự, cũng không có nghĩ tới sẽ được công bố. Thậm chí còn được chuyển thể thành phim. Tôi chỉ muốn sống cuộc đời bình thường. Về phần thân phận thật sự của tôi, tôi nghĩ không cần thiết phải công khai.
Lăng Lực cảm thấy thất vọng, nhưng nghĩ lại tự an ủi mình có gì để mà thất vọng, dù cho cô ấy là ai cũng không thể nào là người kia.
Nội dung những câu hỏi phía sau anh cũng không có ý định xem tiếp, vì vậy lên mạng nhìn lại những hình ảnh trên phim. Khi xem lại những cảnh đó một lần nữa, bản thân anh cũng cảm thấy bất lực. Anh lấy bao thuốc, rút ra một điếu, châm lửa, buồn bã ngồi hút trước bàn, tiếp tục suy nghĩ thêm một chút, lại dập hết đám khói trong gạt tàn thuốc,quay người đứng lên đi tới thư phòng.
Công ty có chuyện gì, cha anh Lăng Văn Long đều xử lý ở trong thư phòng. Anh tìm kiếm ở trên bàn sách, quả thật tìm được danh bạ điện thoại công ty. Anh đem dạnh bạ điện thoại về phòng mình, lật tới tờ thứ nhất, chọn ra số điện thoại người phụ trách đại diện công ty là phó tổng Mã – Mã Khôn rồi gọi cho anh ta.
“Phó tổng Mã, Xin chào, tôi là con cả Lăng tổng tên là Lăng Lực.”
“Ồ, Xin chào, xin chào.” Mã Khôn vừa mừng vừa lo, nói liên tục không ngừng.”Không biết Lăng thiếu tìm tôi có chuyện gì?” Mã Khôn cẩn thận hỏi từng li từng tí, trong thâm tâm hiểu rõ Lăng Lực không thể nào quá rảnh rỗi không có gì làm mới tìm tới anh ta.
Lăng Lực cũng không muốn vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Tôi nghe người ta nói tới một tác giả tên là Ảnh Tử, anh biết người này không?”
“Ồ, anh nói cô ấy à, tôi biết chứ, cô ấy là tác giả đã ký hợp đồng kỳ sau với công ty chúng ta, tiểu thuyết do cô ấy biên soạn lại cùng tên với bộ phim hot đang chiếu gần đây, 《 tuyệt luyến 》, không biết Lăng thiếu, anh đã xem qua chưa?”
“Tôi biết rồi, hôm nay tôi có xem qua.”
“Trời ơi, vậy sao? Sao anh không nói sớm? Còn đặc biệt mua vé đi xem à. Nội bộ công ty chúng ta đang làm việc để phát phiếu tuyên truyền hoạt động đấy.”
“Không có gì, tôi đây cũng coi như cống hiến một chút cho phòng bán vé vì bộ phim này thôi. Nghe nói rất đẹp nên tôi rãnh rỗi đi xem, quả thật cũng không tệ.”
“Vậy Lăng thiếu muốn hỏi về vị tác giả này đúng không?”
“Ờ, tôi rất tò mò rốt cuộc cô ấy là người như thế nào. Nghe nói cô ấy rất thần bí, điều tra trên mạng cũng không kiếm được tư liệu thực sự của cô ấy.”
“À, đúng là như vậy. Vị tác giả này là người hết sức khiêm tốn, không thích xuất đầu lộ diện, không có mấy người biết thân phận thật sự của cô ấy. Trên thực tế ——” Mã Khôn cố ý dừng một chút. “Cô ấy đang ở trong công ty chúng ta, nhưng mà chỉ có vài lãnh đạo cấp ới biết chuyện này.”
“Ồ?” Lăng Lực chấn động tinh thần, “Cô ấy làm gì ở công ty chúng ta?”
“Làm biên tập.”
“Tên thật cô ấy là gì?”
“Mạc Đồng. Ban Biên Tập văn học thứ 2 .”
Trong đầu Lăng Lực nổ ầm một tiếng, Mạc Đồng. Thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Trùng tên trùng họ, hơn nữa còn học cùng trường cùng quê với anh. Nhưng ngoài người tên Mạc Đồng đó, anh thật sự không biết còn có ai khác tên là Mạc Đồng nữa.
Hồi lâu anh vẫn không lên tiếng, Mã Khôn chờ ở đầu điện thoại bên kia, sau đó mới hỏi thử, “Lăng thiếu còn muốn hỏi gì khác không?”
Lăng Lực phục hồi lại tinh thần, lúc này mới nói, “Phó tổng Mã, tôi cần tư liệu về Ảnh Tử ngay lập tức, bao gồm cả ngày sinh của cô ấy, nơi sinh, bối cảnh gia đình, càng chi tiết càng tốt. Chuyển lại cho tôi ngay bây giờ.”
“Vâng.”
Mười phút sau, một bộ tư liệu đầy đủ truyền tới từ máy fax. Lăng Lực cầm lên, lướt qua thật nhanh.
Tháng 4, năm 1983.
Xã C huyện B tỉnh M.
. . . . . .
Thế giới này thật có chuyện trùng hợp như thế sao? Trùng tên trùng họ, cùng ngày tháng năm sinh, cái gì cũng giống nhau! Tất cả tin tức đều như chỉ về một người.
Làm sao có thể như vậy?
Khiếp sợ, vui sướng, khổ sở, thống hận, các loại tình cảm xông lên đầu, lòng anh loạn như ma, không biết đã lật xem tư liệu trong tay bao nhiêu lần, trong miệng lẩm bẩm nhắc tới: Mạc Đồng, Mạc Đồng.
Nhưng cô đã chết.
Bọn họ nói với anh, cô đã chết.
sssssssssssssss