Bạn đang đọc Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em – Chương 3: Rung Động
Convert: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Kim Kim
Beta: Diễm
***
Đến Maldives đã là ba giờ chiều.
Lam Vãn Thanh bước ra sân bay, ngón trỏ đẩy đẩy kính râm trên mũi, rồi lại đưa tay đè chiếc mũ chống nắng trên đỉnh đầu.
Nơi này trời xanh mây trắng vẫn giữ nguyên vẻ trong sáng, gió nhẹ nhẹ thổi vẫn đem đến cảm giác ấm áp.
Một chiếc Rolls-Royce đen bóng ngừng ở dưới bậc thang cửa khẩu sân bay, dưới ánh nắng khiến cho màu đen bóng phản quang lóa mắt.
Nhân viên của sơn trang Bạch Mã sớm đã chờ sẵn, thấy cô vừa bước ra liền nhanh chóng đi đến, nhận lấy hành lý trong tay Lam Vãn Thanh, tươi cười xán lạn cùng cô chào hỏi.
Cô nâng nâng khóe miệng, nhàn nhạt trả lời.
Cậu thanh niên nhỏ này là người địa phương ở Maldives, làn da ngăm đen, vóc dáng tuy rằng không cao, nhưng cơ thể lại rất cường tráng.
Lam Vãn Thanh đã liên tiếp ba năm đến đây nghỉ phép vào tháng tám, mỗi lần đến phải ở lại sơn trang Bạch Mã hơn nửa tháng, đánh cờ cùng cậu thanh niên này, cho dù không ở chung nhiều lắm, nhưng đối với tính tình của cô cũng có chút hiểu biết.
Ít nói, hoặc là nên nói, không thích nói chuyện.
Cậu thanh niên thấy Lam Vãn Thanh lạnh lùng cũng không để ý, vẫn treo trên mặt nụ cười sáng chói, hàm răng trắng như được trám lớp sứ thượng hạng dưới ánh mặt trời.
Động tác của cậu ta ổn thỏa lại nhanh chóng, Lam Vãn Thanh tản bộ xuống bậc thang, cậu ta đã sắp xếp hành lý, mở cửa xe giúp cô.
Cô nhẹ giọng nói lời cảm ơn, một tay đè vành nón, một tay ngăn chặn làn váy cúi người ngồi vào trong xe.
Xe khởi động, Lam Vãn Thanh ấn mở cửa sổ, gió nhẹ từ từ thổi vào trong, lôi cuốn ánh mặt trời cùng nước biển tương giao khẽ làm tâm hồn nhẹ nhàng thoải mái.
Ngón tay cô cầm lấy kính râm kéo xuống dưới cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo nheo mắt, tầm nhìn lướt qua trời mây một màu xanh thẳm.
Mây trắng bay rất thấp, giống như duỗi tay là có thể với tới, càng nhìn ra nơi xa, màu xanh trên bầu trời càng đậm, cùng màu nước biển xanh biếc hòa quyện trong không khí.
Bên bờ cát, từng hàng cây dừa vượt qua sau xe, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh.
Lam Vãn Thanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra, chỉ có lúc này, cô mới thuộc về con người thật của mình.
Không có buổi yến tiệc không thể không tham gia, không có những hội nghị mãi không chấm dứt, cũng không cần nói lời trái lương tâm.
Cô tựa ra đằng sau, dựa vào lớp đệm xe, nhắm mắt thư giãn.
Mười mấy phút, xe chậm rãi dừng lại, nghe thấy tiếng mở cửa xe, cô đeo kính râm lên, nhấc chân xuống xe.
Từ chối cậu thanh niên muốn dẫn cô đi vào, một mình bước lên bậc thang đi đến phòng ngủ của mình.
Âm nhạc mềm mại thư thái, bàn ghế và gối tựa tối màu, ánh đèn mang màu sắc ấm áp.
Trong căn phòng rộng rãi, mỗi một góc đều được thiết kế vô cùng tinh xảo.
Nhân viên phục vụ vẫn là mỹ nữ cao gầy da trắng tóc vàng, nhiệt tình chào đón cô, hỏi cô muốn dùng gì, Lam Vãn Thanh kêu một ly nước ấm, cười nhạt, nhận lấy ly nước trong tay nhân viên, bước vào trong một góc của căn phòng.
Đây là nơi quen thuộc của cô, rất an tĩnh và dễ chịu, ngăn cách sự nhộn nhịp người đến người đi hay phòng trò chơi ầm ĩ đầy tiếng ồn của con nít.
Quan trọng nhất chính là, tấm cửa kính lớn không bị ánh nắng hắt vào, cảnh bên ngoài thì cực kỳ đẹp.
Lam Vãn Thanh băng qua nhiều tấm ngăn liền nhau, dừng bước.
Nơi đó có người.
Một người đàn ông.
Thân hình cao lớn nổi bật…một người đàn ông Châu Á.
Ba năm trở lại đây, lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông, bởi vì nơi này là gian phòng nghỉ duy nhất hay có thể có thể nói là hẻo lánh, người phục vụ nói có lẽ sẽ không có người đến.
Họ nói có lẽ, chứ không phải là tuyệt đối.
Nhưng khu này không phải do cô mở nên không thể tiến lên nói với anh ta đây là chỗ tôi ngồi quen rồi, mong anh đổi vị trí khác.
Lam Vãn Thanh thu hồi tầm mắt, liếc nhìn chỗ khác, tổng cộng có ba bộ sofa.
Một bộ đối diện cửa sổ, cũng chính chỗ người đàn ông đang ngồi.
Hai bộ khác, một bộ ở đối diện người đàn ông đó, đưa lưng về phía cửa sổ khác, bộ còn lại kế bên cô, ngồi nghiêng 60 độ so với anh ta.
Lam Vãn Thanh ngồi xuống bộ sofa gần chỗ người đàn ông.
Cô cởi mũ che nắng, bưng ly nước nhấp một ngụm, suốt dọc đường cô chưa uống một xíu nước nào, dòng nước chảy xuống cổ họng, như là giếng nước cạn khô đột nhiên được tưới bằng một cơn mưa to, cô không nhịn được ho nhẹ một tiếng, giơ tay xoa xoa yết hầu.
Vì tiếng động khá lớn, động tác lật sách của người đàn ông dừng lại, tốn mất vài giây.
Lam Vãn Thanh tò mò liếc anh ta một cái.
Từ góc độ của cô, vừa lúc có thể nhìn được dáng vẻ của người đàn ông này.
Cho dù chỉ thấy được hai phần ba người anh ta cũng đủ làm Lam Vãn Thanh nhận thức được, đây là một người đàn ông đẹp trai.
Nói thật ra, cô từng thấy không ít đàn ông đẹp, người nhỏ tuổi được tính, ngay cả đứa nhóc trong nhà cô chỉ còn ba tháng nữa là tròn mười tám tuổi cũng lớn lên rất đẹp.
Cơ mà, nếu nói về anh ta, mặc một bộ quần áo bình thường giống như mặc tây trang phẳng phiu, phong độ ngời ngời, thì cô còn chưa thấy qua mấy người đâu.
Lam Vãn Thanh dựa vào lưng ghế sofa, bưng ly nước, ngán ngẩm đánh giá người đàn ông trước mặt qua kính râm.
Đầu tóc đen nhánh được cắt rất chỉnh tề, dưới sự tươi mát của ánh nắng, nhan sắc có chút lu mờ, đường cong trên gương mặt càng thêm lộ rõ, sóng mũi cao thẳng, khóe môi mím chặt trông rất bạc tình.
Còn hình dáng đôi môi nào có thể thích hợp hơn với người đàn ông này, hai chân thon dài gác lên nhau, đôi giày màu xám sạch sẽ.
Không rõ sách anh ta đang đọc là gì, với độ dày đó, hẳn là một quyển sách chuyên môn, Lam Vãn Thanh nuốt nước bọt rồi lắc đầu, cô cảm thấy, nghỉ ngơi chính là nghỉ ngơi, cô chưa bao giờ để tâm công việc trong thời gian rảnh rỗi như vậy.
Ngược lại, trong lúc làm việc, cô sẽ toàn tâm toàn ý hoàn thành.
Cho nên, hiệu suất công việc của cô chính là ít làm nhiều công, dù chỉ có hơn nửa tháng nghỉ ngơi nhưng cũng đủ để cô điều chỉnh trạng thái tốt nhất cho một năm bôn ba.
Tuy nhiên, tầm mắt Lam Vãn Thanh vẫn chuyển sang bàn tay đang đặt trên cuốn sách, hơi nâng khóe môi, tay của người đàn ông này đúng là rất đẹp.
Cô là một người mê tay đẹp, chưa gặp người nào có đôi tay đẹp như anh ta.
Hai chân cô gác lên, tay phải chống cằm, khuỷu tay đặt ở đầu gối, nghiêng đầu lộ ra kính râm, có thể nói là không kiêng nể gì đánh giá tay của người này.
Đó là một đôi tay cực kì đẹp.
Xương ngón tay rõ ràng, mảnh khảnh có lực, dưới ánh nắng càng thêm trắng nõn đến mức trong suốt, quan trọng nhất chính là, móng tay của anh cũng được cắt tỉa rất gọn gàng sạch sẽ.
Điều đó giúp người đàn ông ghi điểm trong mắt cô, thật ra bản thân cô không chịu nổi chuyện để móng tay dài.
Lam Vãn Thanh hoàn hồn, phát hiện ánh mắt quan sát của cô rất nóng bỏng, người đàn ông không đọc sách mà nghiêng đầu nhìn cô.
Mắt kính của cô có màu sắc rực rỡ, biết người kia không có khả năng tìm kiếm sự ái ngại, nhưng trong lòng Lam Vãn Thanh không khỏi bồi hồi lo lắng.
Lăn lộn suốt bốn năm trên thương trường, Lam Vãn Thanh có sức chống cự mạnh mẽ khi đối diện với ánh mắt người khác.
Trong lúc đi thực tập thì không tính, thời điểm cô chính thức bước vào thương trường là lúc cô 23 tuổi từ nước Mỹ học MBA trở về, năm đầu tiên tiếp nhận Lam thị từ tay ông nội.
Ngày đó, cô không có được sự tự tin như bây giờ.
Tuổi nhỏ, lại còn là con gái.
Trong công ty, nếu so sánh cô với bất kỳ người quản lý, ai cũng lớn lớn hơn cô mười mấy hai mươi tuổi.
Dưới trướng một nha đầu nhỏ hơn mình, dùng đầu ngón chân cũng biết là không cam lòng rồi.
Lúc vừa mới bắt đầu, cô còn nghĩ có thể do mình làm không tốt, dù sao cũng là trưởng bối nên đành khiêm tốn thỉnh giáo.
Về sau cô nàng mới hiểu được, căn bản không phải là vấn đề làm có được hay không, mà là mọi người luôn có thói quen để ý cô.
Sau đó, cô ít thể hiện cảm xúc bản thân, mặc kệ là trong công việc, hay là trong sinh hoạt.
Lòng bàn tay Lam Vãn Thanh cọ nhẹ trên miệng ly, nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng dưng hiểu rằng, Diệp Phong Hoa thường oán giận nét mặt lạnh lùng của cô, bất kể người quen hay người lạ.
Vậy là cô giống biểu tình trên mặt anh ta rồi.
Nhạt nhẽo, xa cách, còn mang theo hơi thở khiến người sống không dám lại gần.
Lam Vãn Thanh lại nhấp một ngụm nước, giấu khóe môi đang cong cong.
Lâm Mộc Hủy từng nói, người đàn ông có thể làm Lam Vãn Thanh cô coi trọng sợ rằng chưa sinh ra.
Từ trước đến nay, cô cũng nghĩ giống cô ấy.
Bây giờ thì khác, người đàn ông này gợi lên hứng thú của cô.
Lam Vãn Thanh hiểu rất rõ, ngày thường cô không đối đãi nhiệt tình với người khác.
Từ trong xương cốt, niềm khát khao mãnh liệt về tình yêu cùng với sự nhiệt tình chỉ có cô biết, đặc biệt xưa nay cô biết mình muốn gì.
Chỉ là người đàn ông trước mặt tương tự Lam Vãn Thanh và cô rất tò mò, nội tâm của anh có phải cũng giống như cô không.
Sống 27 năm, thật vất vả mới có người làm cô rung động, không có lý do gì để cô né tránh.
Lam Vãn Thanh đặt ly nước, chuẩn bị mở miệng chào hỏi, âm thanh còn chưa phát ra, đã bị một người ngoại quốc cao lớn dập tắt ý định.
Phải nhịn xuống, Lam Vãn Thanh thấp giọng nói một tiếng.
Ngón tay cầm lấy phần mũi kính râm thoáng kéo xuống một chút, nhìn đến người đàn ông sớm đã thu hồi tầm mắt, khóe miệng cười một cái, anh ta đứng lên ôm chầm người nước ngoài, sau đó mở miệng nói một câu “Đã lâu không gặp”.
Lam Vãn Thanh cảm thấy một dòng điện theo âm thanh trầm thấp kia chui vào lỗ tai rồi đánh thẳng vào tim cô, thật tê, chân nhũn mất rồi!
Lam Vãn Thanh: “……”
Người đàn ông này không chỉ có bàn tay cực phẩm, ngay cả âm thanh cũng cực kỳ dễ nghe!
Chất giọng thuần túy của người Luân Đôn đây mà.
Là âm thanh mà Lam Vãn Thanh thích nhất.
Hai người nói chuyện không tính là lớn, nhưng là bởi vì phòng nhỏ nên cô vẫn nghe rõ nội dung trò chuyện.
Là về “lướt sóng”.
Cô biết, Maldives có một dãy đá ngầm, được gọi là nơi lướt sóng trứ danh.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Lam Vãn Thanh: “……”
Cô đứng lên, đuổi theo hai người đang đi qua tấm ngăn phía trước, mở miệng:
“Wait a moment, please!”
***
Tác giả có lời muốn nói: Chủ động xuất kích!
Truyện này là nữ truy nam nha →_→.