Bạn đang đọc Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em – Chương 2: Diễm Ngộ
Convert: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Mây
Beta: Sam
***
Tháng tám tại Đông Thành, chưa đến 9 giờ mà ánh mặt trời chói chang đến mức không mở mắt nổi.
Diệp Phong Hoa kéo theo đoàn người đứng dưới tòa nhà Lam thị, chờ chiếc Maserati màu đen đến gần.
Xe dừng lại, anh ta tiến lên mở cửa xe, nhìn người bên trong xe, hơi cúi người, quy củ gọi một tiếng “Lam tổng.”
Lam Vãn Thanh bước xuống xe, giương mắt lười nhác liếc Diệp Phong Hoa một cái, rồi nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tiện tay đưa túi xách cho trợ lý bên cạnh, sau đó nhận lấy ly cà phê, bước vào tòa nhà Lam thị.
Lam Vãn Thanh lớn hơn Diệp Phong Hoa ba tuổi, nhưng anh ta cảm thấy khí chất mạnh mẽ của cô lớn hơn mình 30 tuổi, cô chỉ mới liếc một cái thôi đủ để anh ta run bần bật ba lần.
Diệp Phong Hoa tặc lưỡi, thầm nghĩ khả năng người nắm quyền trong tay vô cùng to lớn, cô luôn có thói quen đứng trên đỉnh tháp quan sát mọi thứ, cho dù cô không nói lời nào cũng mang khí thế uy nghiêm chỉnh tề.
Theo lý thuyết, một cô gái có ngũ quan tinh xảo như cô nên được nuôi dưỡng trong khuê phòng mới đúng, thoạt nhìn cô khá yếu đuối vậy mà.
Có cố tình cũng bằng không.
Khi Lam Vãn Thanh mím môi không nói lời nào, vẻ mặt lãnh đạm của cô tỏ vẻ xa cách với mọi người, chính là một người sống chết chớ gần.
Nhưng khi cô mở miệng nói chuyện, người ta sẽ phát hiện thương nhân ai ai cũng có tật xấu —— gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Đó là khi đối phương mang lại lợi ích cô ấy, nếu trái ngược, người ta sẽ cảm thấy —— tốt nhất là cô không nên nói lời nào.
Ví dụ như hiện tại ——
“Diệp Phong Hoa, mười phút nữa đến phòng nhân sự làm thủ tục.” Lam Vãn Thanh đi về phía trước hai bước, phát hiện người vốn dĩ nên đi theo bên cạnh báo cáo lịch trình hôm nay không đuổi kịp, vừa quay đầu đã thấy tiểu tử kia đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết đang ngẩn người nghĩ cái gì, cô nheo mắt nhìn anh ta: “Về ông Diệp, tôi sẽ giải thích.”
Thời gian đối với thương nhân, mỗi một phút đều ví như châu báu.
Diệp Phong Hoa: “……”
Nếu thật sự cút đi, còn không phải bị ông nội anh ta đánh chết sao.
Đi theo cô hơn một năm, tuy không thể nói anh ta hiểu con người cô bao nhiêu, nhưng ít nhất cô cho anh ta thời gian mười phút để thực hiện công việc, xem như là cô đang cho mình cơ hội đi.
Diệp Phong Hoa đuổi theo Lam Vãn Thanh, cứng nhắc mở máy tính bảng ra và bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay.
“Bản đánh giá của A&G đã tới.”
“Báo cáo tài chính buổi sáng còn mười phút nữa.” Diệp Phong Hoa dừng một chút, sửa miệng: “Tám phút bắt đầu.” Anh ta lãng phí hết hai phút rồi.
Trên trán Diệp Phong Hoa toát ra mồ hôi lạnh, làm bộ như không thấy được Lam Vãn Thanh “nhàn nhạt” liếc mắt một cái, mở miệng nói tiếp.
“Lý Tư, người phụ trách khoa học kỹ thuật Reese, khăng khăng muốn nói chuyện riêng với ngài về vấn đề chúng ta thu mua cổ phiếu của ông ấy, trong một giờ ông ấy gọi không dưới 20 cuộc.”
“Để ông ấy tiếp tục gọi, đợi cổ phiếu tăng thêm 10% lại nói.”
Diệp Phong Hoa trả lời.
“Thư ký của công ty xây dựng Thiên Nhạc gọi điện báo thay đổi cuộc hẹn vào giữa trưa, hy vọng có thể đổi thành buổi tối.”
“Có thể.” Lam Vãn Thanh bước vào thang máy: “Đổi chuyến bay buổi tối của tôi sang 10 giờ ngày mai.”
“Vâng.” Đoàn người đi theo phía sau cũng chen chúc trong thang máy, Diệp Phong Hoa tiếp tục nói: ” Bộ phận xã giao nói Chủ biên Lâm Mộc Hủy của tuần san Thế kỷ muốn mời ngài phỏng vấn, bên đối phương đã gửi bản thảo phỏng vấn, ngài muốn nhận lời không?”
“Từ chối đi.”
Tuy rằng là đã đoán trước được đáp án, tay Diệp Phong Hoa vẫn trượt trên máy tính bảng, nhịn không được lại ngước mắt lên nhìn cô xác nhận, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Quên đi, anh ta làm thư ký cho Lam Vãn Thanh, ngoại trừ học được kiến thức kinh doanh và thủ đoạn xã giao, còn học được phương pháp sinh tồn quan trọng nhất trong xã hội —— trân trọng mạng sống, không có gì thì đừng tự mình kiếm chuyện.
Diệp Phong Hoa tiếp tục báo cáo lịch trình, ánh mắt Lam Vãn Thanh không rời khỏi màn hình tinh thể lỏng giây phút nào, nhưng Diệp Phong Hoa biết, mỗi lời mỗi câu anh ta nói, thậm chí là mỗi một chữ đều được cô nhớ rõ.
Đến nơi, anh ta đi theo phía sau Lam Vãn Thanh ra khỏi thang máy, miệng vẫn tiếp tục thông báo kế hoạch.
Khi trợ lý thư ký thấy bọn họ, trước tiên mở cửa phòng ra, Lam Vãn Thanh đứng trước cửa phòng họp thì Diệp Phong Hoa đã báo cáo xong xuôi.
Anh ta thở dài trong lòng một tiếng, nhưng trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp như cũ.
“Kiểm điểm 3000 chữ.” Lam Vãn Thanh liếc anh ta: “Ngày mai trước khi đi làm, gửi vào hòm thư của tôi.”
“…!Vâng.”
Bỏ qua ánh mắt thương cảm của trợ lý thư ký, Diệp Phong Hoa đi theo đoàn người phía sau Lam Vãn Thanh mở cuộc họp.
– —
Lâm Mộc Hủy nhận được điện thoại, Lam Vãn Thanh đang ngồi chờ trong phòng VIP của sân bay, lật trang đầu tiên của tạp chí thời trang số mới nhất.
Cô liếc nhìn màn hình nhấp nháy, lật thêm hai trang mới cầm điện thoại.
“Lam Vãn Thanh! Cậu lại từ chối cuộc phỏng vấn của tớ!” Lâm Mộc Hủy ở đầu bên kia điện thoại rống lên với Lam Thanh Vãn như một con sư tử Hà Đông.
“Cậu biết mà, Mộc Mộc.” Lam Vãn Thanh chậm chạp lật thêm một tờ: “Dù cho cậu mắng đến hỏng cổ, tớ cũng sẽ không nhận phỏng vấn đâu.”
“Này!” Lâm Mộc Hủy vỗ bàn: “Cậu có không ít cổ phần trong Tuần san Thế kỷ, tạp chí của tớ bán chạy, cậu còn có thể lỗ sao?”
Lam Vãn Thanh khẽ cười: “Mộc Mộc, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu cảm thấy tớ là người bán mình vì chút tiền ấy sao?”
Lâm Mộc Hủy nghẹn họng.
Biết cô ấy không nghĩ như thế mà.
Từ khi Lam Vãn Thanh ra đời, cô đã được định trước là thiên chi kiêu nữ*, độc lập, tự chủ, có chiến lược, có quyết đoán và mấu chốt là có đầu óc kinh doanh, bắt đầu từ kỳ nghỉ năm hai đại học đã đến Lam thị thực tập, làm từ cấp thấp nhất tiến lên.
Vào kỳ nghỉ đông năm ba đại học, bởi vì thu mua được một dự án cực kỳ hoàn hảo, mang lại lợi nhuận gần ngàn vạn cho tập đoàn, được bổ nhiệm làm trưởng phòng đầu tư của tập đoàn.
(*Thiên chi kiêu nữ: Đứa con cưng của trời.)
Học kỳ 2 năm ba đại học, cô hoàn thành tất cả các tín chỉ* cho nửa học kỳ sau và được trường học cấp bằng tốt nghiệp trước thời hạn.
(*Tín chỉ là đơn vị dùng để đo lường khối lượng học tập của hệ thống ECTS.
Một tín chỉ được quy định bằng 15 tiết học lý thuyết; 30 – 45 tiết thực hành, thí nghiệm hoặc thảo luận; 45 – 90 giờ thực tập tại cơ sở; 45 – 60 giờ làm tiểu luận, bài tập lớn hoặc đồ án, khoá luận tốt nghiệp.
Cre: Kênh sinh viên)
Cùng năm đó đến Harvard, học hành thuận lợi trở về sau hai năm ra sức học MBA.
Sau khi về nước, Lam Vãn Thanh tiếp nhận doanh nghiệp khổng lồ Lam thị từ ông nội cô – Lam Hồng Đào, mà trong bốn năm tiếp nhận doanh nghiệp, Lam thị lên như diều gặp gió.
Việc Lam Hồng Đào lớn mật giao Lam thị khổng lồ cho một cô nhóc quản lý làm những kẻ đợi xem trò vui được mở rộng tầm mắt.
Ngờ đâu, trong giới kinh doanh Đông Thành, Lam Vãn Thanh lại được ca tụng là một con hắc mã.
Không ai dám xem thường cô, các xí nghiệp có cơ hội hợp tác cùng Lam thị đã từng gặp Lam Vãn Thanh, bọn họ không tin nổi, người đứng đầu Lam thị không chỉ trẻ tuổi mà còn rất xinh đẹp.
Bởi vậy, muốn liên hôn với nhà họ Lam không phải chuyện dễ dàng, sợ là mấy năm nay đã phá nát cửa nhà người ta rồi.
Cô không thích đắc tội với ai đồng thời từ chối khôn khéo hôn sự, thế nên Lâm Mộc Hủy vô cùng mộ Lam Vãn Thanh, trừ cô ra thì không có người thứ hai.
Lúc đó, cô đã nói gì nhỉ?
Ồ, vâng.
Cô nói nhất định muốn ở trong vòng hỗn loạn này, cô không sợ đắc tội ai, nhưng biết rằng bớt đi một đối thủ thì sẽ giảm một ít phiền toái không đáng có.
……!
Tay cầm điện thoại của Lam Vãn Thanh hơi mỏi, cô không nghe thấy Lâm Mộc Hủy mở miệng.
Cô thở dài: “Mộc Mộc, tớ tắt điện thoại đây.”
Lâm Mộc Hủy từ từ lấy lại tinh thần, cao giọng ơ một tiếng, nghe thấy tiếng thông báo của sân bay, cô ấy hỏi: “Bây giờ cậu đang ở sân bay hả?”
“Ừ.”
“Đi công tác à?”
“Ừ.”
“Đại tiểu thư, con người cậu đúng là có sự kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi.” Lâm Mộc Hủy thở dài.
Lúc làm việc, cô nghiêm túc đến mức không thèm nhớ đến người thân, lúc nghỉ ngơi, cô cũng có thể bác bỏ mọi ý kiến, tự mình kiên trì, người khác không thể không phục bản lĩnh của cô.
“Cơ thể là tiền đề cách mạng, đây là niềm tin không thể thay đổi của tớ.” Lam Vãn Thanh nửa thật nửa đùa.
“Tạp chí của tớ làm sao bây giờ?” Lâm Mộc Hủy kêu rên: “Tớ chờ đánh cậu một trận!”
Lam Vãn Thanh nhịn không được cười: “Như vậy đi, để tên điên kia nhận phỏng vấn, sớm muộn gì Diệp Phong Hoa cũng trở về Diệp thị tiếp nhận công việc, nhân cơ hội này cho anh ta lộ ra ngoài ánh sáng một chút, hơn nữa anh ta lại là thư ký của tớ, coi như người có quan hệ rất gần với cậu, hai mối này hẳn là đủ cho cậu dùng chứ?”
Lâm Mộc Hủy nghe vậy, ở đầu bên kia điện thoại hét vào loa ầm ĩ, “Thanh Nhi, tớ biết cậu là người coi trọng tình nghĩa nhất!”.
Cô ấy lo lắng hỏi: “Tên điên kia đồng ý nhận phỏng vấn sao?”
“Cậu ta dám từ chối?”
Lâm Mộc Hủy: “……”
Cũng đúng, Diệp Phong Hoa sợ hai người nhất trên đời, một là ông nội anh ta, hai là Lam Vãn Thanh.
Thông báo nhắc nhở đã đến giờ, Lam Vãn Thanh tạm biệt Lâm Mộc Hủy, cúp điện thoại.
Lam Vãn Thanh đứng dậy, nghĩ đến lời nói cuối cùng Lâm Mộc Hủy chúc cô ra nước ngoài tìm được tình yêu, khóe miệng cô nhếch lên.
Nếu tìm được tình yêu của đời mình thì tốt rồi.
Chuyện tình cảm từ trước đến nay, cô không hề bắt buộc, không phải không muốn yêu đương, chỉ là chưa tìm được người gợi lên hứng thú.
Chuyện cả đời, cô không muốn sống chắp vá nữa.
Khó quá nhỉ, bằng không, cô cũng không cần chờ tận 27 năm.
***
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tỷ tỷ đừng lo lắng, tình yêu sẽ đến thôi..