Bạn đang đọc Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em – Chương 4: Tâm Cơ
Convert: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Hanny
Beta: Mít
***
“Wait a moment please” Lam Vãn Thanh đứng lên, đuổi theo hai người đang đi qua tấm ngăn phía trước.
Vì tâm trạng thoải mái, giọng nói của Lam Vãn Thanh trong trẻo giống như nhung tơ mềm mại, không làm người nghe cảm thấy chói tai mà ngược lại còn rất thoải mái.
Trong một góc trừ ba người ra thì không còn ai khác.
Hai người nghe thấy tiếng Lam Vãn Thanh liền dừng bước.
Nhưng Lam Vãn Thanh nghĩ nếu không phải do người nước ngoài đi phía trước, chắc chắn người đàn ông này cũng không dừng lại.
Người nước ngoài xoay người, đối diện với Lam Vãn Thanh, cô chỉ cảm thấy hứng thú với người đàn ông kia, người nước ngoài đổi tay cầm cuốn sách sang tay trái rồi nhìn cô mở miệng.
Nếu so sánh biểu cảm của hai người trước mặt, cũng không khác nhau lắm.
Chỉ là như trời với đất.
“Xin chào tiểu thư, tôi là Sean, đây là bạn của tôi Wen, xin hỏi tôi có thể giúp được gì không?” Người nước ngoài mỉm cười, giọng nói mang theo sự ấm áp.
Lam Vãn Thanh tháo kính râm đeo lên đầu, cô đi về phía trước cách người nước ngoài hai bước mới dừng lại, cười nhạt lễ phép: “Xin lỗi đã quấy rầy, hai người có thể gọi tôi là Lan, chỉ là vừa rồi tôi vô tình nghe được hai người thảo luận về lướt sóng, muốn hỏi một chút là có thể thêm một người chơi cùng không?”
Sean ngạc nhiên một lúc, hơi kích động nhìn Lam Vãn Thanh hỏi: “Lan biết lướt sóng?”
Phải biết rằng, có vài bạn nữ thích lướt sóng mạo hiểm nhưng rất ít, chủ yếu là người cao lớn tóc vàng mắt xanh, tình cờ gặp được một cô gái Châu Á nên anh ta khá ngạc nhiên.
Sean cao hứng, đôi mắt lóe sáng, vui sướng mở miệng: “Không biết Lan chơi như thế nào…” Còn chưa nói xong đã bị Lam Vãn Thanh ngắt lời, nói xém cắn đầu lưỡi
“Tôi chưa từng chơi.” Lam Vãn Thanh nhìn Sean, bình tĩnh cười nhạt.
Sean:”……!”
Nhất định cô gái này đang đùa anh ta.
Vì cô chỉ nhìn người nước ngoài, Lam Vãn Thanh không hề chú ý đến người đàn ông tên Wen, trong mắt chợt lóe lên ý cười nhưng kèm theo sự lạnh lẽo.
“Hai người có thể dạy tôi.” Tầm mắt Lam Vãn Thanh đảo qua Wen, rồi dừng trên người Sean, cô mỉm cười chân thành: “Tôi có thể trả phí sinh hoạt và dịch vụ.”
Qua hai phút ngắn ngủi, cũng đủ cho cô có thời gian suy đoán, muốn tiếp xúc với người đàn ông khiến cô cảm thấy hứng thú này thì phải ra tay từ anh bạn nước ngoài.
Đôi mắt màu nâu nhạt của Sean loé sáng, nhương nhướng mi, cười vui vẻ: “Không cần trả phí, tôi rất sẵn lòng…”
Anh ta nói còn chưa dứt lời, một lần nữa lại bị ngắt ngang, nhưng lần này không phải là Lam Vãn Thanh.
Người đàn ông tên Wen từ đầu đến cuối đều im lặng, câu đầu tiên của anh là: “Xin lỗi.” Đôi mắt lạnh băng nhìn Lam Vãn Thanh: “Tôi nghĩ là không tiện.”
Lam Vãn Thanh không bất ngờ trước lời từ chối ấy, nếu anh thuận lợi đáp ứng, chắc chắn cô sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cô chỉ im lặng nhìn anh.
“Nếu cô muốn học lướt sóng, đề nghị cô nên đi tìm huấn luyện viên”.
Người đàn ông híp mắt: “Tôi với bạn tôi chỉ là dân nghiệp dư.”
“Wen, cậu đừng như vậy”.
Sean ngắt lời anh, không phục: “Cậu cũng biết, lúc trước tôi đã dạy Lisa, cô ấy học được.”
“Đúng vậy, chẳng qua là sau ba tháng đã xảy ra chuyện”.
Khóe môi người đàn ông hơi cong, mang theo chút giễu cợt.
Bọn họ chỉ ở đây vài ngày, không cần rước thêm phiền toái.
Sean: “……”
Bạn bè thật vô tình.
“Cho nên.” Lam Vãn Thanh nhấp môi mỉm cười: “Anh Wen cũng là nghiệp dư sao?”
Cô cảm thấy không có chuyện gì phải ngại cả, cười cười: “Nghiệp dư cũng không quan trọng, tôi chỉ tùy tiện chơi một chút, không cần quá nghiêm túc đâu.”
Người đàn ông không mở miệng, Sean hoàn toàn tỉnh ngộ búng tay một cái: “Wen, không phải cậu là huấn luyện viên lướt sóng quốc tế sao? Cậu còn có giấy chứng nhận nhân viên cứu hộ”.
Anh ta vui mừng nhìn Wen mở miệng: “Cậu rất chuyên nghiệp đó, cậu có thể dạy Lan.”
Lam Vãn Thanh ho nhẹ một cái, che lại ý cười trên khóe môi, giương mắt nhìn Wen giả vờ kinh ngạc nói: “Phải không?” Đuôi mắt cong cong: “Thật tuyệt vời!”
Động tác nhỏ của Lam Vãn Thanh bị người đàn ông để ý, anh không vì bạn tốt bán đứng mà xấu hổ hay ngượng ngùng, ngược lại, anh nhàn nhạt mở miệng: “Xin lỗi, tôi có giấy chứng nhận cũng không phải vì dạy người khác.”
Người đàn ông nhìn cô, mắt đen như mực, nghiêm trang và lạnh lẽo, anh đưa lưng về phía ngoài cửa sổ, nhờ ánh đèn nhỏ ấm áp trong phòng, có thể thấy rõ mọi thứ từ những tia sáng.
Lúc nói của anh không mấy cảm xúc, việc nào ra việc đó.
Rõ ràng anh đang từ chối cô.
Tuy rằng Lam Vãn Thanh vô cùng tò mò về Wen, muốn tiến thêm một bước để tìm hiểu, nhưng cũng không hành động, làm như vậy sẽ khiến đối phương thêm chán ghét.
“Là một thương nhân thành công, không chỉ phải đầu tư trí tuệ, chắc chắn phải có sự kiên nhẫn để chống lại dụ dỗ của tiền tài và quyền lực, trong mắt luôn có sự phòng bị, không bị kẻ khác hãm hại.”
“Con cần biết rõ sẽ có hậu quả như thể nào trong mỗi sự lựa chọn của con, không vì theo đuổi danh lợi mà hi sinh mọi thứ.
Nên xem thời điểm quyết định, nên buông bỏ, làm việc quan trọng, có lúc phải vứt bỏ đi thứ yêu thích.”
“Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện vượt ngoài khả năng của con, mục đích càng cao thì càng khó để đạt được nó.”
“Làm việc không thể quá trắng trợn rõ ràng, giống như khi thu cá vào lưới, cá vẫn một mực bơi theo dòng nước, đụng tới lưới cá cũng không lui về phía sau, tiếp tục bơi, cứ như vậy, lưới thu càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng vẫn rơi vào trong lưới mà không thể thoát thân.
Đúng lúc mà lui, lấy lùi làm tiến, đôi khi phải đi ngược lại, sẽ có được thứ mình mong muốn.”
Những lời do Lam Hồng Đào dạy bảo Lam Vãn Thanh vào năm đầu tiên cô tiếp nhận Lam thị, ông ân cần chỉ dạy cho cô, cô luôn nhớ kỹ ở trong lòng, không bao giờ dám quên.
Bởi cô hiểu rõ mấy câu này không chỉ áp dụng trên thương trường.
Lam Vãn Thanh tiếc nuối liếc hai người trước mặt, nhìn Sean cười miễn cưỡng, anh ta nhún vai mở miệng: “Tiếc thật đấy!”.
Lam Vãn Thanh lui về phía sau một bước, như cũ nhìn hai người lễ phép cười nhạt: “Chúc hai người chơi vui vẻ.”
Sean tiếc nuối, vẻ mặt anh ta “Người anh em, cậu đang làm gì vậy? nhìn Wen nói: “Wen, cùng nhau chơi một chút thôi mà, cậu từ chối như vậy không hay lắm đâu!”
Wen liếc mắt một cái về phía Lam Vãn Thanh, sau đó nhíu mày đáp lại Sean: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ dạy cho vợ của tôi, người khác không cơ hội.”
Lam Vãn Thanh nhăn mi: “Anh kết hôn rồi?”
Nếu nói như vậy, cô quá hấp tấp rồi, cũng xui xẻo nữa, người tính không bằng trời tính, càng không nghĩ đến anh đã kết hôn.
Ông trời thật biết trêu đùa, sống 27 năm vất vả mới xuất hiện người làm cô hứng thú, vậy mà đã kết hôn?!
Sean nhìn Lam Vãn Thanh, cô khó nén được sự mất mát, đôi mắt cô giống radar quét tới quét lui trên hai người, hình như có hiểu lầm.
Wen nhìn Sean, anh không mở miệng đi về phía trước nói: “Chúng ta đi thôi…”
“Không không không, hiện tại Wen chưa kết hôn, cậu ấy còn độc thân.” Vẻ mặt Sean nghiêm túc nhìn Lam Vãn Thanh.
Wen: “……”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lướt qua anh ta, đi ra ngoài.
Sean nhìn bóng dáng của Wen “Hey” một tiếng, tiếp theo cúi đầu nhìn Lam Vãn Thanh nói: “Chúng tôi chơi hơn hai tuần ở bãi đá ngầm phía bắc, cô có thời gian hãy tới, đừng nghe Wen, kỹ thuật cuả tôi cũng rất tốt, tôi có thể dạy cô!”
Lam Vãn Thanh cười, gật đầu cảm ơn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông cao lớn ngoại quốc này vô tâm vô phổi nhưng rất nhiệt tình.
Nhìn Sean đuổi theo Wen, Lam Vãn Thanh đeo kính râm một lần nữa, khôi phục bộ dáng thường ngày, ngồi lên sô pha.
Cô lấy quyển tạp chí trên kệ sách bên cạnh, tùy ý lật xem, đọc một lát lại nhớ đến hai người vừa rồi, Lam Vãn Thanh nhịn không được cong khóe miệng.
Chưa đến vài phút, phi công máy bay đi tới, nhắc nhở cô máy bay đến rồi, Lam Vãn Thanh đội mũ, đi theo cậu ta.
Phi công đi phía trước, cô dịu dàng nói lời cảm ơn, cũng đưa tiền boa cho người ta, Lam Vãn Thanh muốn nói phi công mình thích nơi nào, mỗi lần đưa thêm tiền boa, khả năng cậu ta sẽ tiếp đãi nhiệt tình hơn.
Lam Vãn Thanh vào khoang máy bay, ánh mắt đảo qua hơn 20 dãy ghế ngồi, nhìn thấy Wen đang cúi đầu đọc sách, Sean nghiêng đầu không biết nói với anh cái gì, hiển nhiên bọn họ không chú ý tới cô.
Ở chỗ ngồi phía trước Wen đã có người ngồi, tầm mắt Lam Vãn Thanh dừng ở chỗ phía trước Sean, cô không do dự cất bước đi qua.
Lam Vãn Thanh vừa đi đến chỗ ngồi bên cạnh, Sean ngẩng đầu thấy cô, anh ta ngạc nhiên nhìn cô mở miệng: “Lan, cô cũng ngồi máy bay này đến đảo à?”
Lam Vãn Thanh cười mở miệng nói: “Đúng vậy, tôi không nghĩ lại gặp mặt nhau rồi.”
Cô đã tới nơi này vài lần, đã hiểu rõ thời gian của chuyến bay, chỉ có một chuyến từ sơn trang đến đảo, cho nên, gặp lại anh rồi…!
Không kỳ lạ chút nào cả.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cho nên, tiểu tỷ tỷ rất có tâm cơ.
Lam Vãn Thanh: Hiện tại em là vợ của anh, anh có thể tới dạy.
Ôn Tư Sâm: Không dạy..