Bạn đang đọc Ánh Ban Mai: Chương 3
CHƯƠNG 3 -Định choàng tay qua vai cô, vỗ nhè nhẹ như dỗ. Nhưng anh không noí gì thêm nữa, anh biết lúc này Ban Mai đang bị cú sốc nghiêng ngửa, có an ủi mấy cô cũng không nguôi ngoai được.Chợt nghe máy rung trong túi áo, anh lấy ra nghe. Trong máy, tiếng Minh Kiếm vang lên rành rọt:- Mày có biết Ban Mai đang ở đâu không?- Đang đứng với tao, có chuyện gì không?- Nói cổ trở vào sân khấu đi, mọi người đang chờ cổ đấy.Định vô tình lắc đầu một mình:- Định noí chuyện lúc nãy phải không?- Ừ.- Cổ đang mất tinh thần lắm, tao sợ nghe phê bình cổ sẽ không chịu nổi đâu.- Đừng lo. Chỉ là góp ý thôi, tao sẽ cản nếu mấy người kia phê phán gay gắt. Cô Thảo đang chờ cổ đó, mày đưa cổ tới đi.Nhưng Định kiên quyết lắc đầu:- Coi như tao xin mọi người, được không? Mọi chuyện tao nhờ mày đó, đừng để cổ chịu nghe trách móc, được không?Giọng Minh Kiếm cười nho nhỏ trong máy:- Cái bóng của mày lớn quá, ai mà dám để Ban Mai chịu nắng. Được rồi, để tao dàn xếp chuyện này cho.- Cám ơn nhiều nghe. Hôm nào tao sẽ trả nợ mày.- Thằng khỉ! Thôi, tao cúp đây. Lo dỗ Ban Mai đi.- OK.Định cất máy. Quay qua thấy Ban Mai đang nhìn mình một cách lo ngại, anh định lên tiếng thì cô hỏi trước:- Anh Kiếm muốn mắng em chuyện lúc nãy phải không? Em nghĩ dì Thảo chắc sẽ giận lắm. Có phải lúc nãy dì Thảo muốn em đến gặp, phải không anh?Định choàng tay ngang lưng cô, kéo đi:- Đừng để ý chuyện đó nữa em. Bây giờ về được rồi đó. Em muốn ăn gì không?Ban Mai không còn tinh thần nào để ăn, cô lắc đầu:- Em muốn về liền, chắc ba mẹ đang buồn ở nhà, về cho ba mẹ đỡ lo.- Sao em nghĩ cả nhà đang buồn? Anh nghĩ mọi người sợ em xuống tinh thần, chứ không phải thất vọng vì em.- Cả hai đó anh ạ.Rồi cô lặng yên, lòng thấy buồn mênh mông. Cô nhớ mình đã mơ ước thành người mẫu nổi tiếng, để ba mẹ hãnh diện về mình, thế mà bây giờ…Sẽ không còn mặt mũi nào để ọi người biết mình, con đường đến thế giới thời trang đã bị đóng cửa rồi. Chưa có ai mới vào nghề mà bị hất ra thê thảm như cô….Mấy ngày rồi, Ban Mai vẫn chưa lấy lại tinh thần. Minh Kiếm đã mấy lần gọi điện bảo cô đến công ty, cô vẫn trốn biệt. Cô nghĩ rằng mình sẽ rút lui khỏi giới thời trang, và gác hết những viễn ảnh mà trước đây cô đã tự vẽ ình.Nhưng hình như cô không thể trốn tránh chuyện đó. Sáng nay, dì Thảo gọi điện đến nhà, và muốn chính Ban Mai phải nghe điện. Vừa nghe tiếng cô, giọng dì trở nên nghiêm khắc.- Tại sao mấy ngày nay, con không đến công ty, đạo diễn Kiếm có nhắn con mà?- Dạ, ảnh bảo con đến, nhưng mà…- Con sợ bị trách phải không? Vậy con muốn trốn đến chừng nào?- Dạ, không phải con trốn trách nhiệm, nhưng mà, con nghĩ… con sẽ không làm người mẫu nữa, cho nên…Dì Thảo cắt ngang:- Chỉ một chuyện như vậy mà con bỏ hết à? Dì thật thất vọng, nghe mẹ con kể về con, dì nghĩ con có bản lĩnh lắm đâ”y.Ban Mai mở to mắt, hoang mang suy nghĩ. Dì Thảo đang trách cô cái gì đây? Cách noí đó có nghĩa là dì ấy muốn cô tiếp tục sao? Trong khi cô nghĩ mình đã bị loại. Và cô cũng tự đào thải chính mình.Giọng dì Thảo lại vang lên:- Dì không cần biết con có lý do gì, nhưng chiều nay con phải đến gặp dì noí cho rõ. Dì không đồng ý thái độ của con. Con phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình chứ.Ban Mai không biết nói gì nữa, cô dạ nhỏ một tiến g. Không biết dì THảo nghĩ thái độ đó là gì, dì nhắc lại lần nữa.- Chiều nay, hai giờ đến gặp dì, dì chờ con đó.Ban Mai rầu rĩ bỏ máy xuống. Bà Công nãy giờ ngồi bên cạnh nghe, bây giờ mới lên tiếng:- Con cứ nghĩ không làm nữa là xong, nhưng dì Thảo đã lên tiếng rồi, dù muốn dù không, con cũng phải tới xem sao. Đừng để phiền người lớn con à.- Dạ.- Nếu c on sợ thì để mẹ đi với con.- Không phải con sợ bị la đâu mẹ ạ. Nhưng chiều nay con sẽ đến đó. Mẹ đừng lo.Rồi cô thất thểu đi lên phòng nằm trùm kín mềm lên đầu như trốn. Cô không sợ nghe phê bình, nhưng nghĩ đến chuyện vào công ty gặp mọi người là cô nổi gai khắp người.Buổi chiều, khi Ban Mai đến thì dì Thảo đang ở phòng treo mẫu áo, các cô người mẫu xúm xít thử đồ. Trong đó có cả Phù Dung.Thấy Ban Mai ngoài cửa, Phù Dung bèn tảng lờ quay lưng lại, thản nhiên thử đồ như không thấy cô.Ban Mai quá hồi hộp nên không thấy cử chỉ đó. Mà cũng không thể nhìn đến ai, cô chỉ biết dì Thảo đứng ở phía đó, và cô nhắm mắt nhắm mũi đi tới.Thấy cô , dì Thảo treo chiếc áo lên, bước về phía bàn.- Cô ngồi xuống đó đi.Ban Mai chậm chạp ngồi xuống chiếc ghế phía cạnh bàn, dì Thảo vào chuyện ngay:- Nghe noí con tự ý trang điểm lại phải không.Ban Mai chợt ngước lên. Ngay lúc đó Phù Dung cũng vô tình quay lại, cô thản nhiên như không nghe câu hỏi đó, còn Ban Mai thì “dạ” nhỏ một cách khổ sở.Dì Thảo hơi cau mặt:- Sao vậy?- Dạ, tại con nghĩ mặt con không được chuẩn, nên con muốn làm cho đậm thêm.- Không được chuẩn là thế nào?Ban Mai khổ sở cúi nhìn xuống bàn:- Con nghĩ… mặt con hơn con nít, so với bạn bè.- À…Dì Thảo như bật ngửa ra, và ngồi im. Một láu sau dì mới lên tiếng:- Đúng là hết chỗ noí. Thật là dại dột. Làm vậy là con coi thường người trang điểm quá. Trong khi con chưa có kinh nghiệm gì cả.- Con xin lỗi, không phải con cố ý coi thường cô ấy dì ạ.- Không ai biết con có coi thường hay không, nhưng nhìn việc con làm ai cũng phải nghĩ như vậy.- Dạ, con xin lỗi.- Cái gì làm con tự ti về mặt mũi như vậy?- Con tự thấy dì ạ.- Hết chỗ noí. Nếu con không đủ tiêu chuẩn thì dì đã không tuyển con. Bộ con tưởng tuyển người mẫu dễ lắm sao? Ai làm cũng được sao?Ban Mai không thể noí gì được, ngoài sự im lặng hứng chịu. Dì Thảo vẫn noí một cách nóng giận:- Bao nhiêu người xin vào đây, nhưng phải tuyển chọn rất khó khăn, chứ không phải được dễ dàng như con. Dì không muốn con có tánh chủ quan đâu.Ban Mai noí quýnh quáng:- Dạ, con không có. Con thật sự không dám nghĩ vậy mà.- Chuyên viên trang điểm là người ta kinh nghiệm rất nhiều. Một khi người ta đã không sửa mặt cho con, thì có nghĩa là đã hoàn chỉnh, sao con không tin người ta?Ban Mai muốn phát khóc lên, cô không biện luận gì được ngoài việc xin lỗi. Dì Thảo thì bực mình một lát rồi cũng nguôi, giọng đã dịu hơn.- Mấy ngày nay, sao con không đến phòng tập?Ban Mai ngước lên:- Con nghĩ… có lẽ con sẽ không làm người mẫu nữa. Con sẽ trở lại chuyện môn của con.Dì Thảo cau mày:- Bỏ dễ dàng như vậy à?- Dạ, con nghĩ…- Con thật không chững chạc chút nào, sai lầm này dẫn theo sai lầm khác. Nếu mới vấp ngã một lần đã bỏ thì cả đời con làm được cái gì nên chuyện chứ?- Con…- Không ai có ý nghĩ đào thải con cả. Đào tạo một người mẫu tốn bao nhiêu công sức, không thể vì một khuyết điểm mà bỏ.Ban Mai lắc đầu nguầy nguậy:- Nhưng con sợ lắm dì ạ, con xấu hổ lắm.- Sau này con sẽ thấy chuyện đó không lớn. Con mới vào nghề, có tâm lý đó cũng đúng thôi. Nhưng phải biết vượt lên chứ. Quên chuyện đó đi. Tuần sau trở lại tập chuẩn bị cho lần diễn tới. Một tháng nữa có cuộc trình diễn do báo Ánh Sáng tổ chức, dì sẽ chọn con đấy.Ban Mai mở lớn mắt một cách kinh hãi:- Không thể được dì ạ.- Tại sao? Sợ xấu hổ chứ gì? Con chưa nổi tiếng, người ta cũng không biết con là ai đâu, viêc. cần làm là cố gắng thể hiện mình thôi.Ban Mai vẫn không kiềm được nỗi sợ. Cô định từ chối thì dì Thảo đã nói lướt đi.- Nếu con không có tài năng, thì khuyết điểm đó dì sẽ không bỏ qua đâu. Bà giám đốc không hề có ý định đào thải con. Trở lại sàn tập đi.Ban Mai tìm cớ thoái thác:- Dạ, con sẽ trở lại tập. Nhưng xin dì đừng cho con diễn trong chương trình tới, vì con bận học thi.- Đó là cách để con tránh né. Con định chạy trốn đến chừng nào đây? Phải bản lĩnh lên chứ. Mẹ con hy vọng vào con lắm đó.Không để cô được noí thêm, dì Thảo khoát tay chấm dứt câu chuyện.- Bây giờ về đi, nhớ là tuần sau trở lại tập.Ban Mai dạ nhỏ, rồi đứng lên ra về. Cô có tâm trạng rất lạ kỳ, không buồn cũng không vui. Sau một cú sốc như vậy, được khuyến khích bao nhiêu cũng không đủ để xóa tất cả.Cô xuống đến thang lầu thì nghe tiếng Phù Dung gọi lại:- Chờ mình với Mai.Ban Mai đứng lại, cô ngước nhìn lên hành lang. Phù Dung đi nhanh tới, nụ cười thân thiện:- Lúc nãy cô Thảo la Mai lắm phải không? Tại mình mà Mai bị la, giận mình không?- Dung giúp mình mà, dù có lỡ tay thì cũng là chuyện không muốn, sao lại giận?- Hình như cô Thảo gọi Mai trở lại tập phải không?- Ừ!- Mai nghĩ thế nào?- Mình cũng chưa biết nữa. Mình quê lắm.Phù Dung liếc nhìn vẻ tư lự của cô bằng đôi mắt long lanh vẻ thắc thỏm. Nhưng giọng vẫn tự nhiên:- Tại mình mà Mai bị khán giả tẩy chay. Khán giả họ có tâm lý khó khăn lắm. Đã có ấn tượng với ai thì mãi là như vậy. Dù mình có tài họ vẫn nhớ khuyết điểm của mình. Thấy mình trên sân khấu là họ không ưa.Thấy cặp môi mím lại của Ban Mai , cô làm ra vẻ thân thiện:- Nhưng mà ráng lên nghe Mai.- Mình cũng không biết nữa. Ngay bây giờ, mình chưa quyết định được.Phù Dung đứng lại:- Thôi, Mai về đi. Mình trở lên đó nghe.Ban Mai khẽ gật đầu, rồi tiếp tục đi xuống cầu thang. Tâm trạng cô càng trở nên bấn loạn. Phù Dung nói đúng, khán giả rất khó tính. Người ta đã không ưa mình rồi thì mình diễn để làm gì?- o O o – Phù Dung đứng khoanh tay, tựa lưng vào tủ chén. Vẻ mặt đăm đăm khó khăn. Cô nhìn chằm chằm chảo cá đang chiên trên bếp mà như không thấy gì. Vẻ mặt cô phản ánh những ý nghĩ bực bội, khúc mắc. Nó triền miên trong lòng, chứ không phải là ý nghĩ nhất thời.Bà Luyến trở con cá trên chảo, rồi bỏ đó, đến ngồi xuống cạnh bàn ăn:- Rốt cuộc rồi nó cùng trở lại tập à?- Chẳng những tập mà nó còn được chọn diễn trong chương trình tới. Đang học mà đã được cho diễn với tui. con, nó làm gì cũng gặp may cả.- Chuyện lần trước không làm nó mất tinh thần sao?Phù Dung dấm dẳng:- Thì có, nó định bỏ nghề luôn, nhưng mấy người đó lại gọi nó, cả bà giám đốc cũng không có ý kiến.Cô ngồi phịch xuống ghế, cười chua chát:- Số nó may mắn thật. Bên điện ảnh thì có người yêu lo. Nhảy qua thời trang thì được đạo diễn lăng xê. Còn con lúc mới vào nghề, bầm dập khóc lên khóc xuống. Chó thật!Bà Luyến bực bội:- Lần này mày làm cho nó té đi, làm như vậy người ta sẽ thấy nó không được việc mà nó cũng trở thành trò cười cho thiênhạ. Cho nó hết tinh thần luôn.- Làm cách nào bây giờ? Xô nó chắc? Thôi đi, mẹ xúi dại không hà. Người ta thấy con xô nó chắc họ để con yên à?- Ai bảo mày làm lộ liễu, phải kín đáo một chút chứ.Phù Dung lầm bầm giữa hai kẻ răng:- Cách này không được đâu. Làm sao cho nó đừng có nhảy vào nghề này mới được. Chứ đụng mặt nó hoài con điên lên mất. Không thể có hai ngôi sao trên cùng một bầu trời được. Một là con mất, hai là nó mất. Tìm cú nào nặng hơn đi.- Lần trước nó có nghi ngờ mày không?- Không!Đôi mắt cô loé lên ánh giễu cợt:- Con đó ngu như heo. Bảo nó đừng nói với ai là nó cũng không nói. Kiểu quân tử Tàu đó mà, đồ ngốc.Bà Luyến cười phì:- Nó ngốc vậy, mày mới được việc đó. Biết điểm yếu của nó thì lợi dụng nhiều vào. Chuyện đó làm không được thì mày tức ráng chịu. Đừng có về nói với tao.Phù Dung lười mẹ một cái:- Bộ có mình con ghét nó chắc. Chắc mẹ thích nó lắm?Bà Luyến cười nhạt không đáp. Nếu bảo ghét thì lòng tị hiềm của bà không chỉ nhắm vào Ban Mai , mà là tất cả những người phụ nữ trong gia đình đó. Tại sao Ban Mai lại không chịu yên trong lĩnh vực của nó. Bà còn không chịu nổi khi biết nó nhơn nhơn trước mặt con gái bà, huống gì là Phù Dung.Phù Dung noí một cách chua chát:- Con người ta có phước phần nên được cả cha lẫn mẹ. Còn mình vô phước nên làm con hờ. Cha mình cũng không thèm nhận mình. Mỗi tháng quăng cho vài trăm là đủ bổn phận. Đời nó bất công vậy đó.Nói đến đó, sự Oán giận như bốc lên đầu, cô quay sang chì chiết bà Luyến:- Sao hồi đó mẹ không ráng kiếm chồng tử tế một chút? Bộ trên đời hết đàn ông sao mà mẹ đi lấy người có vợ? Mà đã biết vậy thì đừng sinh ra con. Sinh con ra làm chi cho con làm con hoang.- Rồi bây giờ mày đem chuyện đó ra hành tao nữa phải không? Từ đó giờ, mày nói mấy chục lần rồi, nói rồi co thay đổi được không? Đừng có hỗn với tao.- Không thay đổi, nhưng nói cho bỏ ghét.- Bỏ ghét ai. Con mất dạy! Mày nói năng với mẹ mày vậy đó hả?Bà đứng bật dậy, đi ra khỏi bếp. Gương mặt hầm hầm tức giận, lẫn nỗi cay đắng không nói nên lời.Kết thúc buổi noí chuyện của hai mẹ con là không khí nặng nề bao trùm trong nhà. Bắt đầu từ lúc Ban Mai xuất hiện thì Phù Dung trở nên bồn chồn cáu gắt. Những bất mãn âm ỉ về thân phận, bây giờ bùng nổ dữ dội khi nó so sánh với Ban Mai.Điều đó làm bà điên tiết lên. Nhưng không thể trút vào ai ngoài sự căm ghét đó với người đàn bà đối nghịch.Bà ngồi lặng yên với cái đầu phừng phừng. Trong nhà, Phù Dung cũng hầm hầm đi lên phòng thay đồ. Rồi dắt xe ra khỏi nhà. Ngang qua mặt bà, cô cũng không nói một tiếng. Thật ra, cô không cố ý gây chuyện với mẹ. Nhưng lúc này cứ tức triền miên về Ban Mai , cô không biết trút vào ai, nên quay ra cay đắng cho thân phận mình. Mà mẹ là người phải chịu trách nhiệm.Cô phóng xe đến công ty, giờ này bọn người mẫu mới đang tập với cô Thảo. Cô muốn đến xem Ban Mai tập thế nào. Và cái cô nàng khờ khạo đó tài năng đến đâu, khiến cô Thảo phải ưu áinhư vậy.Phù Dung khóa xe. Cô vừa đi vài bước thì Minh Kiếm cũng vừa vào tới. Cô bèn đứng lại chờ Minh Kiếm đi song song với cô vào trong, anh hỏi cho có chuyện.- Đi đâu giờ này vậy Phù Dung? Hôm nay rãnh hả?- Em đến xem Ban Mai tập.- Ủa, em quen với cô ấy à?- Tụi em là bạn, cũng mới biết nhau thôi.Cô liếc nhìn Minh Kiếm như dò xét, rồi hỏi lấp lửng:- Anh thấy chuyện đó thế nào? Chuyện hôm diễn ấy.Minh Kiếm nhận xét vô tư:- Ban Mai khờ quá, ai đời lại tự ý sửa đổi như vậy.- Em thấy chị Hà Mi có vẻ tự ái.- Tất nhiên rồi, cổ là người mới mà dám thay đổi, ai lại không tự ái.- Chắc Ban Mai quen biết nhiều, nên được châm chước, chứ em nghĩ, lơ mơ như tụi em mà phạm lỗi như vậy, chắc hết ai dám mời.Vừa nói cô vừa nhìn Minh Kiếm chăm chăm, nhưng anh vô tình lắc đầu:- Không hẳn chỉ quen biết, Ban Mai có tài thật sự đấy. Cho nên người ta sẵn sàng bỏ qua sơ suất đầu tiên.- Cả anh nữa chứ gì?- Anh cũng có tâm lý đó.- Hình như anh với người yêu của Ban Mai là bạn?- Ừ.- Em nghe nói ảnh cưng Ban Mai lắm phải không?Minh Kiếm cười xòa:- Ai yêu mà không lo cho nhau chứ, em có người yêu đi rồi sẽ biết.Phù Dung hỏi thờ ơ:- Đạo diễn Hoàng Định là người thế nào vậy anh? Em chỉ nghe tiếng chứ chưa tiếp xúc, ảnh có dễ chịu như anh không?- Bộ anh dễ chịu lắm hả?- Chứ gì nữa. Thấy anh lăng xê cho Ban Mai là em biết rồi. Mà thật ra, tính nó dễ thương đấy chứ.- Ừ.Vậy là tất cả những gì cô muốn Minh Kiếm nói ra đều đi ngược lại ý cô. Tại sao nó may mắn đến vậy chứ. Mới vào nghề đã được đạo diễn chú ý. Nó chỉ cần đó nhận sự ưu ái của người ta mà chẳng cần cố gắng. Trong khi trước đây, cô phải giành giật từng chút để được ban tổ chức để mắt đến mình.Phù Dung chia tay với Minh Kiếm ở đầu cầu thang , cô đi lên tầng trên với tâm trạng bực bội khó tả. Sự ganh ghét khiến cô phải đến gần dò xét Ban Mai. Mà càng đến gần thì càng làm cô dị ứng.Cô đẩy cửa bước vào phòng. Mỉm cười chào cô Thảo, rồi lặng lẽ đứng dựa vào tường xem các cô học viên tập đi.Dù muốn dù không, cô cũng phải thừa nhận Ban Mai có năng khiếu vượt xa, từ dáng đứng thẳng đến những bước đi vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, đều thể hiện sự duyên dáng rất riêng.Cô bỗng hiểu rằng sẽ không thể nào ngăn cản được Ban Mai. Người ta sẽ không bỏ qua một năng khiếu bẩm sinh như vậy. Dù cô có trăm nghìn mưu mô phá hoại, thì rồi nó cũng là thử thách đối với Ban Mai.Tốt hơn hết là phải chấp nhận sự thật. Rằng Ban Mai rồi sẽ hoạt động cùng giới với cô, cùng làm việc trên sàn diễn, cùng có chung môi trường giao tiếp. Nếu muốn tránh đi sự bực tức, thì cô phải tự thu xếp mình, chứ không phải đẩy Ban Mai ra.Ban Mai mải tập nên có vẻ không chú ý đến cô. Cho nên cô có thể quan sát cô nàng thoải mái, mà không sợ bị đề phòng hay nghi hoặc.Đứng một lát, Phù Dung lẳng lặng ra về. Cô có vẻ bình thản hơn lúc ra khỏi nhà. Cô đi thẳng lên phòng mình ngồi thừ với những ý nghĩ lộn xộn.Bà Luyến đẩy cửa đi vào. Cả bà cũng có vẻ đã dịu lại. Bà ngồi xuống đối diện với cô, giọng ôn tồn:- Dung à! Mẹ mới nghĩ ra cách này, hay là con lén làm hư cái áo nó sẽ mặc diễn. Lúc đó mọi người sẽ nghĩ nó cố tình sửa, làm vậy từ người trang điểm đến người thiết kế đều ghét nói , rồi nó sẽ chán không làm người mẫu nữa.