Bạn đang đọc Ánh Ban Mai: Chương 2
CHƯƠNG 2 -Cuối cùng thì Ban Mai cũng được chọn diễn ở nhà hát. Cô là người duy nhất trong nhóm học viên mới được chọn diễn chung với các người mẫu thật sư.Hôm nay cô đến nhà hát tham gia tổng dợt. Lần đầu tiên được diễn chung sân khấu với các người mẩu đàn chị. Ban Mai run đến nổi phải để chị Lăng Vân đưa đi.Vào nhà hát , Ban Mai bắt cô chị ngồi dưới hàng ghế khán giả chờ. Rồi đi lên sân khấu. Các cô người mẩu đã tới trước , vài cô đang tụm lại một góc nói chuyện. BM đứng lạc lõng trong cánh gà. Cô chẵng quen ai, và cũng không ai quan tâm đến cô. Nếu ở lĩnh vực điện ảnh , cô thân thuộc với mọi người , thì ở đây người ta chẳng biết cô là ai.Cô đứng im ở góc phòng , không để ý , một cô người mẩu thỉnh thoảng lại nhìn mình đăm đăm. Cái nhìn của một người đã từng biết đối thủ của mình. Nhưng chưa hề chạm mặt. Cái nhìn quan sát , xét nét và ác cảm ngấm ngầm.Ban đầu, BM không để ý điều đó. Nhưng cô nhìn đến nỗi cô cũng phát hiện ra. Cô không cảm nhận được sự ác cảm trong tia mắt cô ta. Nhưng biết mình bị đàn chị chiếu cố , cô đâm ra dè dặt , mất tự nhiên.Một lát sau, thi đạo diễn Minh Kiếm tới. Mọi người đứng dậy bước ra làm việc. Không ai để ý đến BM , cô cũng không tìm cách hòa nhập , mà chỉ đứng yên chờ đến lượt mình.Minh Kiếm thấy cô , bèn vẩy cô đi ra:- Lại đây BM.Anh kéo cô ra giửa sân khấu , rồi nói lớn:- Giới thiệu các cô nhé. Cô này là người mẩu mới , bắt đầu tham gia chung với các cô từ đây về sau. Cô ấy được công ty tuyển ra trong số các cô đang được đào tạo đấy.Các cô người mẫu nhìn Ban Mai một cách thờ ơ. Người mẫu mới cũng không có gì đáng chú ý. Cho dù cô ta có trội hơn các cô nàng đang đào tạo thì cũng không đáng để quan tâm. Nhất là trông cô nàng có vẻ quá khiêm tốn.Minh Kiếm nói thêm:- Cô Ban Mai xuất thân bên điện ảnh , là người yêu của đạo diễn Hoàng Định đấy.Chi tiết này làm các cô người mẫu bắt đầu chú ý đến Ban Mai hơn. Vài cô quay lại nhìn. Một diễn viên bước qua thế giới người mẫu , lại nép dưới bóng một đạo diễn tên tuổi , thì chắc chắn cô nàng không thể tầm thường được. Nó khiến các cô có tâm lý nể phục , chứ không bỏ qua cái nhìn ban đầu.Vài cô quay lại cười với Ban Mai:- Em là diễn viên hả? Đóng phim nào vậy?Ban Mai lắc đầu:- Em chưa đóng phim lần nào, chưa ra trường chị ạ.- Vậy à? Chắc em học ở trường điện ảnh hả?- Da.- Chưa là diễn viên, nhưng lẽ nào đạo diễn Hoàng Định lại không cho em vài vai diễn gây chú ý.Ban Mai cười nói cho qua:- Em cũng không biết nửa.Thật ra thì muốn cô chuẩn bị ” đủ lực ” mới được xuất hiện trên màn ảnh. Và khi xuất hiện , cô phải khẳng định tên tuổi mình ngay từ vai diễn đầu. Không ai biết rằng anh đã từng quay cho cô nhiều vai diễn. Nhưng đó chỉ là những đoạn phim ngắn, và cuộn băng đó chỉ có mình anh và cô biết.Các cô bắt đầu dợt. Không ai để ý một nàng chợt có thái độ lầm lì hẳn đi, như đang vướng vào những ý nghĩ nặng trĩu. Cô ta đi những bước tự tin và hơi cố ý phô trương khi đi nhang qua vị trí của Ban Mai.Ban Mai căng thẳng quá, nên không để ý vẻ khiêu khích ngấm ngầm của cô ta. Cô bước đi theo chỉ đạo của đạo diễn. Trông cô cứng như một người mẩu thật sự. Dù trong bụng rất là băn khoăn về ngoại hình của mình. Đúng hơn là băn khoăn về khuôn mặt.Đến cuối buổi tập , mọi người tan ra về. Ban Mai mới đi đến gần Minh Kiếm. Cô chưa kịp hỏi thì anh đã nhận xét:- Em khá lắm đó cô bé. Trông em vững như đã từng diễn trên sân khấu. Anh đã nói khi cô Thảo chọn em là có thể yên tâm mà.Ban Mai không để ý đến câu khen đó , cô hỏi một cách lo lắng.- Anh thấy… mặt em có khác gì so với mấy chị kia không?- Khác là ở góc độ nào , dĩ nhiên là mỗi người không ai giống ai rồi.- Không phải , ý em muốn nói là em có non quá không? Có cần hóa trang cho già lên không?Minh Kiếm bắt đầu chú ý đến thái độ của cô. Anh nhìn từng nét trên khuôn mặt cô, rồi mỉm cười:- Em có khuôn mặt rất trẻ thơ , so với lứa tuổi. Nhưng không sao , khán giả không chú ý đâu.- Anh Định bảo là em cần hóa trang cho phù hợp có cần vậy không anh?- Theo anh thì không đến nổi đâu. Ờ… Nhưng dù sao khuôn mặt củng cần phải hài với vóc dáng, với bộ dồ em mặc. Thời trang của người lớn nói chung là phức tạp lắm.- Ban Mai bắt đầu thấy nản. Rốt cuộc Minh Kiếm cũng có ý kiến giống như Định. Có điều là nhẹ nhàng hơn.Cô cười gượng khi thấy MK nhìn mình. Chắc là anh đã đoán được ý nghĩ của cô , thế là cô chào anh rồi đi xuống hàng ghế tìm bà chị.Khi đi ngang qua cánh gà, cô thấy cô gái lúc nãy nhìn mình đang đứng đó. Thấy cô đi ra, cô ta bèn xoay người qua chổ khác , như không muốn chạm mặt với cô.Rồi cũng đến ngày diễn. Buổi chiều , trước khi Ban Mai đến nhà hát , mẹ cô nấu một con gà cho riêng cô. Ban Mai ngồi vào bàn với vẻ uể oải:- Con ăn một chút thôi nha mẹ. Ăn nhiều quá bụng lớn lắm.- Lớn một chút cũng không sao. Phải ăn cho có sức chứ , cả tuần nay con tập cực mà không chịu ăn , coi chừng xỉu thì khỏi diễn luôn.- Nhưng ngày nào mẹ cũng cho ăn gà, con ngán lắm.Lăng Vân ngồi một bên xen vào:- Gà ác có chút xíu , ráng ăn đi em bé. Em ốm lắm đó. Người mẩu thì người mẩu , ốm củng vừa vừa thôi chứ.- Để tối về em ăn củng được , em ngán lắm chị ạ , thật đấy!- Không được.Lúc đó ông Công về đến. Nghe tiếng mọi người trong bếp, ông đi thẳng xuống nhà sau. Thấy bà Công và Lăng Vân đang dỗ BM ăn , ông lên tiếng:- Sao vậy? Ăn một chút đi chứ con.Bà Công quay qua nhìn ông:- Nó cứ bỏ ăn liên tục , sức nào chịu nổi chứ. Nghề gì mà phải nhịn ăn , riết chắc nó chết mất.- Nó ăn món này không được thì nấu món khác , ăn một thứ con nhỏ ngán là phải rồi.Bà Công có vẻ lo lắng:- Hay là mẹ lấy nước súp này nấu mì cho con ăn. Chịu không con?Nghe nói đến mì, BM hơi hoảng. So với cái đó, chịu khó nuốt món gà vẫn hơn. Thế là cô ngồi ăn một cách cần mẩn cho xong.Trong khi cô ngồi ăn , cả nhà ngồi một bên nhìn. Bà Công như sẳn sàng tọng vào miệng cô cả con gà mới thấy yên tâm. Nhưng BM thì chỉ ăn được một phần , rồi lắc đầu nguầy nguậy:- Con no lắm mẹ ạ..Bà Công đẩy dĩa bánh flan đến trước mặt cô:- Thử ăn thêm cái này nửa đi con.BM ráng múc vài muỗng ca phê cho vào miện , nhưng đến bánh thì cô chịu và dù mọi người cố ép nài, cô vẫn không chịu ăn thêm cái gì nửa.Đến tối, mọi người đến nhà hát xem BM diễn , cả nhà ngồi dưới hàng ghế khán giả, còn cô thì đi lên phòng hóa trang một mình.BM ngồi trước bàn phấn. Cô chuẩn bị trang điểm thì đạo diễn Minh Kiếm đi vào , anh đưa cô chiếc điện thoại cầm tay của mình.- Em nghe điện thoại đi , anh Định gọi em đo.BM vội cầm lấy máy:- Alô.Giọng Hoàng Định vang lên thật âu yếm:- Em đang làm gì đó vậy??- Em chuẩn bị trang điểm.- Vậy à? Thế nào , hồi hộp dữ không?- Em thở không nổi vì sợ đây , sao em run quá.- Bình tĩnh đi nào. Anh đã dặn anh MK rồi , nó sẽ tranh thủ đến với em , đừng lo , không có gì đáng sợ lắm đâu. Quay xong cảnh này , anh sẽ qua với em , đừng sợ gì cả nhé.- Dạ.- Có gì không biết, cứ hỏi anh Kiếm nghe.- Dạ.- Thôi nhé, tối nay gặp.- Dạ.Ban Mai đưa trả máy cho Minh Kiếm. Anh cất vào áo, mỉm cười trấn an:- Sợ lắm hả? Có anh đây mà. Không yên tâm hơn được sao?Lúc đó lại có tín hiệu. Minh Kiếm lấy máy ra:- Alô.Không biết người gọi noí gì, mà anh cười xòa:- Yên chí đi. Tao đã nói là sẽ động viên mà, cứ yên tâm giao cổ cho tao, không có gì đâu.-…- Lo thừa rồi ông. Ban Mai là vững vàng như người mẫu chuyên nghiệp đấy. Mày đã nhìn thấy cổ diễn đâu mà biết, không sao đâu.-…- Rồi, rồi. OK.Anh tắt máy, rồi quay qua Ban Mai:- Anh Định không yên tâm, sợ em mất tinh thần, em bình tĩnh lại chưa?- Dạ,… em không sao đâu anh ạ, phiền anh quá.- Anh phải ra kiểm tra sân khấu, bao giờ rảnh, anh sẽ vào.Minh Kiếm đi rồi, Ban Mai quay lại mớ hộp phấn. Bây giờ cô mới thấy nãy giờ có nhiều người nhìn mình. Cô ngẩng lên cười lại, một cô bèn lên tiếng:- Đạo diễn Hoàng Định lo cho Ban Mai quá nhỉ , có người yêu săn sóc như thế, chẳng có gì phải lo cả.- Dạ.Cô gái bên cạnh xen vào:- Phải tranh thủ làm quen với Ban Mai mới được. Biết đâu mai mốt đạo diễn chiếu cố ột vai diễn, được không Ban Mai?- Dạ , em cũng không biết nữa. Chắc được mà chị.Các cô ngồi gần đó cười rộ lên:- Nhỏ Nga này biết tranh thủ thời cơ quá há.- Mày chỉ Ban Mai bí quyết của người mẫu đi. Rồi sẽ học lại cách làm diễn viên. Biết đâu mai mốt sẽ thành một ngôi sao điện ảnh.- Chừng đó nhớ xin giùm tao một vai phụ nghe Nga. Vai cô hầu cũng được.Các cô lại phá lên cười. Ban Mai cũng cười theo. Cô cười vì thấy câu chuyện vui vui, chứ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó là thật hay đùa. Thậm chí các cô gái xung quanh nhìn mình thế nào cô cũng không biết.Ban Mai bắt đầu ngồi im chờ trang điểm, các cô gái khác cũng quay ra lo việc của mình. Mọi người có vẻ bận rộn chứ không thư thả như mới đây.Ban Mai thay đồ xong, cô did.nh đi ra ngoài thì một cô gái đến giữ cô lại.Đó là cô nàng hay nhìn cô trong lần tổng dợt. Ban Mai chưa kịp nói gì thì cô ta đã kéo cô vào góc phòng, chỗ bị khuất bởi các giá áo. Cô ta nhìn cô chăm chú, rồi lắc đầu:- Mặt Mai nhìn con nít quá. Trang điểm đậm hơn mới đúng. Để tôi sửa lại cho.Và cô ta nhanh nhẹn lấy phấn mắt và phấn hồng, tự nhiên vẽ cho Mai như đã quen biết nhau rất lâu. Ban Mai không chút thắc mắc về cử chỉ có vẻ áp đảo của cô ta. Cô nghĩ đó là lòng tốt, và cô nói một cách cảm động:- Cám ơn bạn nghe.- Có gì đâu mà cám ơn. Mai là người mới, cái gì không biết thì mình giúp chứ. Chị hóa trang này tay nghề còn yếu lắm, không biết sửa khuyết điểm của khuôn mặt gì cả.”Có lẽ vậy, ai cũng thấy mặt mình trẻ con. Thế mà chị ấy không che lấp nó đi”. Ban Mai nghĩ thầm, và cô thầm khâm phục sự nhận xét tinh tế của cô bạn mới này.Cô ta vừa vẽ mắt cho cô, vừa nói như tự giới thiệu:- Mình tên PD. Mới vào nghề khoảng hai năm thôi. Nhưng chuyện gì mình cũng biết hết. Nghề này coi vậy chứ cạnh tranh dữ lắm. Đừng tưởng tụi nó nói chuyện với Ban Mai là thích Mai, giả dối lắm.- Vậy sao? – Ban Mai hỏi với chút băn khoăn.- Dĩ nhiên rồi. Chắc bên điện ảnh cũng vậy thôi.Cô ta chợt dừng lại, nói như dặn:- Đừng noí với ai là mình sửa mặt cho Mai nghe. Làm vậy chị Hà Mi tự ái đó. Chị ấy mà ghét mình là hóa trang xấu ình, giúp Mai chứ mình cũng lo lắm.- Mình sẽ không nói đâu, mình hiểu mà.- Mà cũng đừng noí với tụi nó, mấy con nhỏ đó hay đâm thọc lắm. Mai nói Mai tự sửa nghe.Ban Mai gật đầu như hiểu. Trong lúc này, cô không còn đầu óc để nghĩ về chuyện phía hậu trường. Cô lo phát run vì khuyết điểm trên khuôn mặt mình. Nhất là lúc này, PD lại nhấn mạnh sự quan trọng của nó.Vẽ mặt cho cô xong, Ban Mai lập tức kéo cô đi ra ngoài. Ban Mai định lấy gương ra xem, nhưng cô ta đã hối hả khoát tay:- Được rồi, không kịp nữa đâu. Ra trễ quá là anh Kiếm la đó.Noí thế, nhưng cô ta lại giữ Ban Mai lại khá lâu. Xem xét những chi tiết trên bộ áo, sửa sửa cái gì đó phía sau mà Ban Mai không thấy được.Khi hai cô ra ngoài thì buổi diễn sắp bắt đầu. Minh Kiếm đã sắp cho Ban Mai ra trước, nên cô phải đứng ở vị trí đầu. Các cô đứng phía sau cánh gà chờ. Không ai để ý đến ai, chợt một cô nhìn Ban Mai , rồi kêu lên:- Trời ơi! Sao đậm dữ vậy?Ban Mai hoang mang đưa tay lên mặt. Muốn nhìn lại mình, nhưng ở đây không có gương để soi. Và cũng không còn kịp giờ để chỉnh lại hóa trang. Vì cô phải đi ra ngay.Minh Kiếm cũng vừa kịp nhận ra sự khác lạ Ở cô, đôi mắt anh lóe lên kinh ngạc. Nhưng cả anh cũng không có thời gian bắt cô quay vào nữa. Chỉ còn biết lắc đầu và đứng nhìn cô đi ra.Khi Ban Mai xuất hiện, phía khán giả chợt cười rộ lên, mặt cô thoạt nhìn quả giống như hề. Đôi mắt xanh đậm vẽ xếch lên đến tận đuôi mày. Phía mi mắt dưới lại viền đen làm ra một khoảng. Hai bên má hồng bị quệt vừa ẩu vừa quá đậm, vừa nham nhở. Đã vậy còn phủ một lớp kim tuyến lấp lánh. Nhìn chẳng ra làm sao.Cho nên sự cố ý lăng xe của Minh Kiếm lại trở nên có tác dụng ngược. Cô người mẫu đi ra đầu tiên trở thành người mở màn với hình ảnh quái dị, kỳ cục. Nó làm khán giả tưởng cô chơi phong cách ấn tượng.Phía trong cánh gà, từ đạo diễn, phụ trách hóa trang, phụ trách âm thanh… tất cả đều kinh dị trước sự cố bất ngờ này. Thật ngoài sức tưởng tượng và là sự cố có một không hai trên sàn diễn thời trang.Phía dưới hàng khán giả, ông bà Công và Lãng Vân kinh ngạc một cách khổ sở. Nhưng chỉ biết ngồi im thất vọng.Ban Mai không nh`n thấy được hết không khí bao quanh sân khấu. Nhưng tiếng cười vọng lên làm cho cô sợ điếng tim. Hoang mang cực độ vì ngoại hình của mình, cô chỉ muốn chạy trốn vào hậu trường. Nhưng vốn đã được đào tạo ở trường điện ảnh, cô giữ được bản lĩnh và vững vàng trình diễn hết màn của mình.Khi cô vào hậu trường, bạn bè xúm quanh nhìn, mỗi người bình phẩm một câu hối hả. Rồi tản vào phòng thay đồ. Chị phụ trách hầm hầm kéo cô đến trước gương:- Ai sửa mặt cho em vậy?Ban Mai sợ phát khóc, nhưng cũng noí một cách dũng cảm.- Dạ em tự sửa.- Vậy chắc chị chưa đủ tư cách hóa trang cho em chứ gì. Em mới vào nghề mà đã tự tung đến vậy sao?Ban Mai chưa kịp trả lời thì Minh Kiếm bước vào, anh hối hả khoát tay:- Bôi mặt đi, hóa trang lại cho cổ. Thật nhanh lên cho kịp màn kế. Nhanh lên.Ban Mai ngồi xuống ghế, cô mất tinh thần đến nỗi mu^ n bỏ luôn buổi diễn. Nhưng vẫn phải cố gắng ngồi xuống chờ hóa trang. Trước thái độ bực mình khó chịu của chị phụ trách.Chị là một chuyên viên hóa trang có tiếng, nên rất tự ái khi một cô người mẫu chân ướt chân ráo dám coi thường mình. Và vốn tính nóng nảy, chị nói một cách dấm dẳng khó chịu:- Mai mốt chắc chị không dám trang điểm cho em quá. Làm xong cũng bị em sửa, người ta đâu có biết chuyện đó đâu, chắc chị mất tiếng hết làm ăn luôn quá.Môi Ban Mai run run, rồi nước mắt như vỡ oà ra. Chị ta cau mặt:- Khóc kiểu này trôi phấn còn gì.Ban Mai ráng nín khóc. Cô ngồi im chờ sửa lại mặt, rồi hối hả thay đồ. Phải vất vả lắm cô mới giữ ình đừng khóc.Khi cô xuống cửa hông thì thấy bạn bè ở trường đứng chờ cô trên hành lang. Cả bọn chúng lại tíu tít mỗi người một câu:- Lúc nãy là sao vậy Ban Mai? Tại đạo diễn muốn vậy à?Ban Mai cười gượng:- Không có.- Chứ sao Mai vẽ mặt kỳ cục vậy?- Có người hóa trang hay tự Mai làm?- Mình cũng tự làm chút ít.- Trời ơi là trời! Mai cũng có học trang điểm, sao vẽ mặt gì kỳ vậy? Tụi mình thấy là hết hồn luôn.- Khán giả cười quá trời, nhưng họ tưởng chương trình là vậy, chứ không nghĩ Mai tự làm.- NhƯng lần đầu tiên diễn mà như vậy, sợ sẽ mất tiếng, người ta không thích mình.Ban Mai khổ sở muốn chết được. Nhưng cô không hề có ý nói thậ t. Cô nghĩ đơn thuần là Phù Dung quýnh quáng nên vụng về. Khi người ta đã tốt với mình, thì dù sự giúp đỡ có tác dụng ngược, mình vẫn phải nhìn đến lòng của người ta. Nói ra thì chẳng khác nào phủi ơn. Và cô sẽ không thanh minh với bất cứ ai.Ban Mai còn đang đứng với nhóm bạn thì Hoàng Định đi tới, tay cầm bó hoa. Thấy anh, các cô gái bèn rút lui. Không biết Định nghĩ thế nào. Vẻ mặt anh rất thản nhiên. Anh đăt. bó hoa vào tay cô, cười âu yếm.- Chúc mừng em.Không hiểu sao việc làm của anh làm Ban Mai òa lên khóc. Cô vội đi đến chỗ khuất ánh sáng, khóc ngon lành. Định đi theo cô, dáng điệu vẫn bình thản.- Chuyện không có gì lớn như em tưởng đâu, đừng sợ nữa em.- Nhưng anh có thấy em đã thất bại không, vậy là mai mốt không ai dám cho em diễn nữa.- Không đến nỗi vậy đâu, một khi em có khả năng thì người ta sẽ dễ bỏqua, lần đầu mà, ai không có thiếu sót.Anh đứng lại gần cô hơn và hỏi nhỏ:- Nhưng sao em lại để như vậy? Em phải có ý kiến với người hóa trang chứ?Ban Mai lắc đầu:- Chị ấy hóa trang đẹp lắm, nhưng em nghĩ cần phải làm cho già hơn, nên em nhờ người bạn vẽ mắt thêm.- Ồ! Có lẽ cô ấy hơi vụng về.- Với lại lúc đó gấp quá, phải làm nhanh cho kịp giờ.- Nhưng dù sao… mai mốt em cũng đừng nên nhờ nữa. Người hóa trang biết cách xóa khuyết điểm trên gương mặt người mẫu, phải tin tưởng chứ em.Ban Mai chùi nước mắt, hỏi một cách băn khoăn:- Anh thấy em như vậy hay là nghe ai nói?- Anh đến từ lúc mở màn, định lên với em, nhưng sợ làm phiền em nên anh đứng ở dưới.- Có gần sân khấu không?- Ngay chỗ quay phim.- Vậy là anh nhìn thấy rất rõ rồi. – Ban Mai nói lên như rên rỉ, cô xấu hổ đến nỗi không dám nhìn lên Định.Anh bèn choàng tay qua vai cô, vỗ nhẹ:- Em xấu hổ với cả anh nữa sao? Anh không hề có ý nghĩ cười em, thấy em như vậy, anh đau lòng lắm. Lần đầu tiên lên sân khấu mà gặp chuyện vậy là không thể bình tĩnh, nhưng nó không là gì cả đâu.- Anh đừng an ủi em. Em biết tầm quan trọng của nó lắm. Người ta sẽ nhớ rất lâu, sẽ không ai muốn mời em diễn nữa. Coi như em không còn đường nữa rồi.Định mỉm cười:- Không đến nỗi vậy đâu. Em chưa nổi tiếng, người ta không biết em là ai đâu. Trên sân khấu đèn cũng không đủ sáng để nhìn rõ mặt em. Anh dám chắc họ có gặp ngoài đời, cũng không nhận ra em đâu.Ban Mai lại quẹt nước mắt. Định noí như vậy thì cô tin. Cô nhớ lúc đó sân khấu đèn mờ mờ. Và hy vọng khoảng cách như vậy khán giả sẽ khó nhìn được kỹ mặt cô. Ý nghĩ đó làm cô đỡ xấu hổ một chút.Định đưa cô xấp khăn giấy:- Em lau mặt đi. Khóc nhiều quá, ra ngoài kia sẽ bị để ý đó.Ban Mai cầm khăn hỉ mũi, giọng cô có vẻ bình tĩnh hơn.- Sao anh bảo là quay đến khuya?- Anh bồn chồn cho em quá, nên bỏ luôn cảnh cuối. Cho diễn viên nghĩ sớm luôn.Ban Mai đến cửa nhìn ra ngoài. Rồi quay trở vào. Định như hiểu ý, anh kéo cô lại gần:- Chờ người ta về hết rồi em hẵng về.- Sợ ba mẹ chờ em quá.- Để anh noí Lãng Vân đưa hai bác về trước, lát nữa anh đưa em về, em chịu không?- Dạ.Định lấy máy ra gọi cho Lãng Vân. Ban Mai đứng một bên, chăm chú theo dõi câu chuyện. Một lúc sau, anh tắt máy, quay lại cười với cô:- Lãng Vân bảo cả nhà lo lắm. Sợ em xuống tinh thần.Nét mặt Ban Mai buồn hẳn đi.- Em biết ba mẹ sẽ thất vọng lắm, em làm ọi người xấu hổ. Thật không ngờ em lại như vậy.Định cười thành tiếng:- Cái đó hơi quê chút thôi, chứ không đáng để xấu hổ, em đâu có làm gì bậy. Mà người lớn họ không chấp nhặt những chuyện này, họ hiểu mà.- Dù sao thì cũng chỉ một lần này thôi, em sẽ không làm người mẫu nữa.- Tầm bậy! Tuyệt đối không nên có ý nghĩ đó.- Chuyện mất mặt thế này rồi, còn ai dám mời em nữa?- Anh nghĩ không đến nỗi thế đâu. Cũng như anh vậy, nếu diễn viên nào lỡ kém cỏi trong một vai diễn, anh cũng không khẳng định đó là năng lực kém. Và sẽ cho cô ta những vai khác. Trừ phi cô ta kém thật sự.Thấy Ban Mai ngước lên nhìn mình, anh mỉm cười khẳng định thêm.- Hiện tượng không noí lên bản chất. Trừ phi nó lặp lại nhiều lần.Ban Mai ngước mắt nhìn lên trần, nói một cách tư lự:- Không phải ai cũng nghĩ thoáng như anh đâu. Có lẽ em phải rút lui sớm thôi, trước khi em phạm những sai lầm ngu ngốc khác.- Thường Minh Kiếm hay dàn dựng những chương trình thời trang, có thể em sẽ gặp anh ấy thường xuyên, anh ấy sẽ không để em vấp váp lần nữa đâu.Ban Mai nhớ lại cái nhìn kinh ngạc của Minh Kiếm lúc nãy. Cô lại nhắm kín mắt, trân mình lại khi nhớ cảm giác lúc đó, một cảm giác chết điếng mà có lẽ đến mười năm sau vẫn không quên được.Bất giác cô tì tay lên thành cửa, đầu cúi xuống như muốn giấu mình, muốn trốn khỏi mọi cặp mắt có thể nhìn thấy mình.