Bạn đang đọc Ánh Ban Mai: Chương 4.1
CHƯƠNG 4 -Phù Dung phẩy tay:- Mẹ nói chuyện giống con nít quá. Con sẽ không theo phá nó nữa đâu. Ngược lại , sẽ kết thân với nó , mẹ đừng tìm cách này cách kia phá nữa , con không nghe đâu.Bà Luyến nhíu mày:- Con muốn chơi thân với nó à? Mẹ có nghe lầm không?Vẻ mặt Phù Dung trở nên lầm lì:- Nó đã nhảy vào lãnh vực của con , thì tại sao con không tìm cách nhảy qua lãnh vực của nó.Cô đứng dậy , đến trước gương ngắm mặt mũi mình thật kỹ. Rồi hất mặt lên một cách tự tin:- Con đã châ+ớt chân ráo trở thành người mẫu được thì cũng xoay sở trở thành diễn viên được.Bà Luyến có vẻ chưa hiểu:- Nhưng đâu có ai mời con đóng phim , phải có người mời mới được chứ.- Không ai mời thì con phải tự kiếm. Sự may mắn phải do mình tạo ra chứ không phải trên trời rơi xuống đâu.Bà Luyến nhìn cô chăm chăm:- Con muốn làm thân với nó để nhờ no giới thiệu cho đóng phim à?- Và hơn như vậy nữa. Nhưng con không nói với mẹ đâu.- Con sợ mẹ đem bí mật của con kể với ổng à?Phù Dung bĩu môi , “phì” một cái:- Mẹ dám làm vậy không? Tức cười quá!- Vậy sao con không chịu nói với mẹ? Có gì mẹ bày thêm cho con. Không chu đáo hơn sao?- Bây giờ thì con giữ trong đầu kế hoạch của con. Chừng nào cần đến mẹ thì con sẽ nói để mẹ phụ.Bà Luyến biết tính bướng bỉnh của cô , nên không tìm cách thuyết phục. Nhưng bà rất bực cái cách úp úp mở mở đó. Thế là bà cười nhạt:- Tùy mày , tao sẽ không hơi đâu mà đi theo tra hỏi mày. Lớn rồi , có thân thì tự do đi.Và bà bỏ đi ra. Phù Dung cũng không mảy may nao lòng. Cô sẵn sàng cương lên khi bà có thái độ dằn dỗi như vậy. Đối với mẹ , cô vừa có cảm giác thương yêu , vừa có cảm giác ngấm ngầm. Nó xuất phát từ sự bất mãn , coi thường. Mẹ không làm tấm gương hoàn mỹ trong mắt cô , vì bà mà cô lớn lên trong hoàn cảnh bất thường. Cô ghét bà cũng như ghét cha đã vô tâm với mình.- o O o – Đêm diễn do báo Ánh Sáng tổ chức , được diễn ở câu lạc bộ Hướng Dương. Vẫn ê kíp cũ , và có thêm vài cô người mẫu mới. Nhưng mấy người đó không làm Phù Dung quan tâm , như đã quan tâm đến Ban Mai.Khi cô đến điểm diễn thì chỉ mới lác đác vài người tới. Cô vào hậu trường. Các cô gái đang ngồi tán gẫu với nhau.Phù Dung đến nhập bọn. Cô ngồi xuống cạnh Thanh Thùy , cô nàng nói thì ngừng ngang giữa chừng. Mắt nhìn chằm chằm ra phía cửa , làm mọi người cũng đưa mắt nhìn theo. Và không ai nói với ai , tự nhiên ai cũng mỉm cười.Từ ngoài cửa , Ban Mai đang đi vào , cô nhìn về phía cả nhóm. Như lưỡng lự , rồi đi vào phòng thay đồ. Tự nhiên ai cũng đưa mắt nhìn theo. Thanh Thùy buông câu bình phẩm vu vơ:- Hình như có vẻ hơi kênh.Phù Dung làm bộ không hiểu:- Mày nói ai? À , diễn viên điện ảnh hả? Kênh cũng đúng thôi. Người ta xuất hiện từ màn bạc , lại có đạo diễn lăng xê , tụi mày có bằng được không?Câu nói đó làm Thanh Thùy nóng mũi:- Diễn viên là cái thá gì dữ vậy.Một cô người mẫu khá tên tuổi xen vào:- Không biết bên điện ảnh dạy hóa trang thế nào , sao tao thấy nó trang điểm khác người quá.- Nó muốn chứng tỏ ta đây chứ gì. Dĩ nhiên là muốn chơi trội tụi mình , có điều vụng về quá.- Muốn làm nổi , ai ngờ thành làm hề.Cả bọn cười phá lên , tiếng cười đầy ác ý không cần che dấu. Các cô thật sự không ưa Ban Mai , trong đó có cảm giác ganh tỵ lẫn ác cảm bởi việc làm của cô. Một việc làm vô tình làm cho cô trở thành người lố bịch.Phù Dung thấy hả hê ngầm. Nhưng cô giữ vẻ công bằng vô tư:- Người ta mới vô nghề mà , làm gì lại không có khuyết điểm chứ.- Mới vô nghề sao không biết thân , lại muốn chơi trội đàn chị. Tức cười!Phù Dung nói vu vơ thêm vài câu , rồi đứng dậy đi tìm Ban Mai. Nhưng cô vừa bước vào cửa đã thấy Ban Mai đứng dựa tường , vẻ mặt đầy căng thẳng , thất vọng. Cô nàng đã nghe tất cả câu chuyện ngoài kia.Phù Dung giấu nhanh nụ cười ác ý , vẻ mặt đầy thông cảm , cô bước tới kéo tay Ban Mai:- Vào kia đi Mai , sao đứng đây một mình vậy?Cả hai đi vào phòng thay đồ , Ban Mai đến ngồi trước gương , tư lự nhìn mình trong đó. Bây giờ cô có tâm trạng buồn nản vô cùng. Tự nhiên bị mọi người cô lập , cảm giác này thật xa lạ với một người quen sống trong sự yêu thương như cô. Nó làm cô khổ sở không ít.Phù Dung đến ngồi bên cạnh Ban Mai:- Nãy giờ Mai nghe hết rồi phải không? Thật ra , không phải vì chuyện Mai làm trên sân khấu đâu , cái đó chỉ là cái cớ để tụi nó nói thôi.- Vậy còn nguyên nhân nào khác nữa sao? Mình thật tình không biết.Phù Dung cười hiểu biết:- Môi trường này là vậy đó. Ganh nhau từng chút để trội hơn. Tụi nó không có được những thứ Mai có , gang là phải rồi.- Mình chỉ mới vào nghề , trong khi các bạn thì đã nổi tiếng , mình chẳng có gì để người khác nhìn cả.- Có đấy , được người yêu quen biết rộng rãi nè , được đạo diễn chú ý lăng xê , rồi còn cô Thảo nâng đỡ nữa. Nghề chính của Mai cũng sáng giá hơn tụi nó.Cô thở nhẹ với nụ cười vô tư:- Mình thì không nhìn Mai ở góc độ như tụi nó , mình không thích vẻ hiền lành của Mai , thật đó.Thấy Ban Mai nhìn cô với vẻ ngạc nhiên , cô khoát tay:- Tính mình không thích đố kỵ ai cả , mình nói thật đó , tin mình đi. Còn nữa , chuyện hôm đó , Mai có giận mình không?Ban Mai cười trầm ngâm:- Dung lỡ tay chứ đâu có muốn vậy đâu. Dù mình bị tổn thất mấy đi nữa , thì mình cũng chỉ nghĩ về lòng tốt dành ình thôi.”Con ngốc , ngu hết biết.” Phù Dung bất chợt hé một nụ cười kỳ lạ ngoài ý muốn. Rồi lập tức quay chỗ khác như sợ bị phát hiện.Một lát sau , mọi người đến đầy đủ , chuẩn bị cho buổi diễn. Ban Mai ngồi yên cho chị Hà Mi trang điểm , dù chị không nói gì , cô vẫn cảm nhận được vẻ lãnh đạm ác cảm trong cử chỉ. Và một lần nữa , cảm giác nặng nề lại vây kín cô. Đến lúc bước ra chờ ở phía cánh gà , Phù Dung khều tay Ban Mai , khuyến khích:- Tập trung diễn nghe Mai , đừng để phân tâm nghe.Ban Mai quay lại cười nhẹ:- Cám ơn.Rồi cô bắt đầu bước ra sân khấu. Ánh đèn rọi theo những bước đi của cô. Đèn chiếu sáng khuôn mặt cô như muốn giới thiệu với khán giả khuôn mặt mới. Ban Mai không nhận thức được đó là sự chú ý đặc biệt của chuyên viên ánh sáng , vì cô không có tinh thần để nghĩ. Nhưng Phù Dung thì lại thừa khả năng phán đoán ra những gì diễn ra trên sân khấu. Cô cảm thấy điên tiết cả người chưa khi nào đạo diễn dành cho cô sự ưu ái như với Ban Mai. Mà cô thua cô nàng ở điểm nào chứ?Trên sàn diễn , cô luôn lẫn lộn vào những người khác. Thậm chí những bộ áo cô giới thiệu cũng không có gì nổi trội. Ban Mai có tất cả những ưu ái nghề nghiệp mà một năm làm việc cật lực , cô cũng không tìm được.Vậy , nhưng khi vào phía sau sân khấu , cô vẫn giữ vẻ thân mật dễ thương với Ban Mai. Thậm chí bước đầu tự cô lập mình với nhóm bạn cũ.Sau giờ diễn , Phù Dung nhanh nhẹn tẩy trang rồi đến gần Ban Mai:- Đi ăn với mình nghe , mình đói quá.- Để lúc khác được không , hôm nay bạn mình đến đón mình.”Đạo diễn Hoàng Định chăng?” Trong đầu Phù Dung lướt qua ý nghĩ đó. Cô cảm thấy hồi hộp. Nhưng lại nói hết sức vô tư:- Bạn trai hay bạn gái vậy?- Bạn trai. Ảnh là…- Người yêu hả? Có phải đạo diễn Định không?- Ừ.Phù Dung ngồi hẳn xuống cạnh Ban Mai:- Nghe tiếng người yêu của Mai chứ chưa gặp mặt lần nào. Tối nay , coi như mình khao hai người để làm quen , không được từ chối đấy.Ban Mai mỉm cười:- Mình cũng muốn giới thiệu Dung với anh ấy , vậy sẵn tối nay làm quen luôn. Nhưng mình sẽ không để bạn khao đâu.Phù Dung đập nhẹ vai cô:- Khách sáo vậy? Ai khao cũng được thôi. Chờ mình chút nghe.Rồi cô đứng dậy đi vào toilette. Cô hối hả mở gương thoa lại chút phấn. Vẽ thêm một chút chì đen lên mắt , kiểm tra lại khuôn mặt mình thật kỹ rồi mới đi ra.Ban mai không để ý cách trang điểm của Phù Dung. Cũng không để ý là mình có vẻ đơn giản , so với bề ngoài khá thanh lịch của cô bạn mới. Cô có tâm lý muốn Định cũng quý mến Phù Dung như cô. Và muốn dành sự ưu ái nhất. Nên khi ra cổng , cô không cho Phù Dung đến lấy xe.- Dung đi chung xe với tụi mình đi. Lát nữa anh Định sẽ đưa Dung về.Phù Dung chỉ từ chối lấy lệ , rồi chủ động khoác tay Ban Mai đi ra đường. Nhìn hai người như đã từng là bạn thân , vô tư và hồn nhiên. Định mở cửa bước xuống khi thấy Ban Mai đi với cô bạn mới. Anh vừa khép cánh cửa phía sau thì Ban Mai đã kéo Phù Dung đi tới.- Đây là bạn diễn chung với em , tên Phù Dung đó anh. Phù Dung.Định mỉm cười và gật đầu chào. Phù Dung chợt có cử chỉ linh hoạt hẳn lên , giọng vừa xã giao , vừa thân mật.- Em nghe tiếng đạo diễn Hoàng Định lâu rồi , từng xem mấy bộ phim của anh rồi. Lúc nghe người ta nói về anh , em thử hình dung anh là người thế nào , không ngờ người thật thì…Ban Mai cười vui vẻ:- Thì như thế nào?- Không nói đâu. Nhưng nếu anh Định là diễn viên , thì chắc chắn anh sẽ là khuôn mặt được thần tượng nhất.Định bật cười:- Lần đầu tiên có người khen anh đẹp trai. Khái niệm này mới quá , anh sẽ thưởng thức từ từ.Ban Mai đẩy anh về phía xe:- Anh hãy chờ về nhà rồi thưởng thức. Bây giờ thì đưa tụi em đi ăn , tụi em đói ghê lắm đấy.Nói rồi , cô kéo tay Phù Dung đi ra phía sau:- Tụi mình ngồi băng sau đi.Cô nhanh chóng mở cửa cho Phù Dung. Và ngược lại , Phù Dung cũng làm một cử chỉ săn sóc là cầm chiếc bóp giúp cô. Không ai để ý Định đang chăm chú nhìn cả hai trong kiếng. Cũng không để ý vẻ ngạc nhiên về cách thân mật của hai người. Anh chưa nghe Ban Mai kể về Phù Dung , nên sự quấn quýt của hai cô làm anh thấy lạ.Lúc ngồi bên bàn ăn , theo thói quen , anh lấy muỗng đưa cho Ban Mai , ép cô ăn và tự động gọi thêm những món mà cô thích. Anh rất ít nói , để cho hai cô huyên thuyên về buổi diễn lúc nãy. Và cười khì khi Phù Dung bảo Ban Mai sẽ là người mẫu nổi tiếng.Phù Dung có thái độ rất thật tình và cởi mở. Cô hầu như không nói gì về mình , chỉ đề cao đến mức làm Ban Mai phát ngượng. Cô gây cho Định lẫn Ban Mai ấn tượng về một người tính tình dung hòa , dễ thương , và thích bênh vực người cô thế. Và bằng giọng hết sức tự nhiên , cô nói với Định một cách thân mật:- Anh Định đừng để Ban Mai chán mà bỏ nghề này , uổng lắm nha. Mấy nhỏ bạn em không ưa Ban Mai , em sợ tụi nói tìm cách chơi xấu , lúc mới vô em cũng bị bầm dập lắm , khóc hoài à , nên em thông cảm với Ban Mai lắm.Định vốn không xa lạ chuyện ganh đua giữa các cô gái để tự khẳng định mình. Đâu riêng gì con gái , đến con trai cũng vậy. Và cái gì càng hào nhoáng thì người ta càng ganh đua gay gắt. Trong lĩnh vực điện ảnh , anh không sợ Ban Mai rơi vào vòng xoáy đó. Nhưng ở thế giới của người mẫu , thì anh không tin mình hoàn toàn bảo vệ được cô.Cho nên khi nghe Phù Dung nói , anh lập tức chú ý ngay:- Em mới tham gia diễn lần đầu , có chuyện để va chạm rồi sao? Sao em không nói với anh?Ban Mai lắc đầu:- Em mới biết đây thôi , nhưng em nghĩ chắc không có gì đâu anh.Phù Dung cười với vẻ hiểu biết:- Tại Mai mới vô nên chưa hiểu đó , tụi nó ghê gớm lắm. Gặp chuyện là chơi nhau thẳng tay , không hiểu tụi nói là không đối đầu nổi đâu , từ từ mình nói cho.Định nhìn cô một cách cảm tình:- Dù sao Phù Dung cũng đã từng lăn lóc trong nghề , anh gởi Ban Mai cho Dung được không?Ban Mai phải đối:- Anh nói gì kỳ vậy? Làm như em là con nít vậy. Từ từ rồi em cũng sẽ biết mà.- Đợi đến khi em biết thì em cũng đã trả giá , tránh trước những cái đó không hơn sao?Phù Dung nói nhiệt tình:- Anh Định nói đúng đó , có người đỡ ình thì vẫn hơn , Mai chưa va chạm nên không hiểu hết cái khốc liệt của nó đâu. Mình đã từng khóc vì bị chơi sau lưng , không nhẹ nhàng gì đâu.Cô ngừng lại một chút , rồi nhấn giọng:- Nhưng mà đừng lo. Mình hiểu tụi nó quá mà , không ai làm gì được Mai đâu.Cô chợt nhìn đồng hồ , rồi làm ra vẻ ái ngại:- Khuya quá rồi , hay là mình về hả Mai? Để Mai còn ngủ nữa , thức khuya quá chịu không nổi đâu. Mình thì quen rồi , nhưng Mai chắc không quen.Ban Mai lắc đầu:- Không sao đâu mà , mình cũng hay thức khuya lắm.- Nhìn Mai có vẻ yếu đuối ghê.- Sau này phải ăn uống theo chế độ mới , nên em ốm đi đấy , đừng có tự tin.Ban Mai phải đối:- Sao ai cũng nhìn tôi như người bệnh vậy , kỳ quá.- Không phải người bệnh , mà là tiểu thư , Mai là loại phong lan phải giữ trong nhà kính.Nói xong , cô che miệng cười khúc khích. Rồi kéo tay Ban Mai đứng dậy , bỏ đi ra trước , để Định ở lại thanh toán tiền.Đưa Phù Dung về rồi , Ban Mai lên băng trước ngồi với Định. Cô nói một cách vui vẻ:- Phù Dung nó dễ thương chứ hả anh?Định gật gù:- Anh thấy cô ta dễ mến , nhưng dù sao cũng đừng khẳng định lập tức, rằng đó là người em sẽ có thể thân chứ không phải tuyệt đối.- Anh nói kiểu đó , làm như anh không thích bạn em vậy.- Anh thấy cô ấy dễ mến , nhưng em phải tập thói quen là khoan tin tưởng vào người khác , trước khi hiểu hết người đó.Ban Mai hơi phật lòng:- Còn hoài nghi có nghĩa là chưa thích phải không? Bạn em dễ thương như vậy mà anh không thích , anh làm em tự ái.Định cười xòa , rồi luồn tay qua kéo cô ngồi vào gần anh , giọng nhượng bộ:- Thì thôi , bạn em là tốt nhất , coi như nãy giờ anh không có ý kiến gì hết. Chịu chưa?- Và mai mốt gặp nó , anh không được nghi ngờ này nọ.- Anh hứa.Ban Mai cười hài lòng. Bây giờ cô thấy thích Phù Dung và cô muốn Định cũng vậy. Anh phải thấy Phù Dung dễ mến , giống như cô thấy. Một chút hoài nghi cô cũng không chịu. Tính cô là vậy , chưa từng và cũng không hề thấy được mặt trái của vấn đề.Cô chỉ thấy thế giới người mẫu đầy hiềm tị , và họ không chấp nhận cô. Chỉ có Phù Dung là dễ chịu hơn cả.Phù Dung đi dạo một mình bên bờ biển. Giờ này , Ban Mai còn ở khách sạn đọc kịch bản. Sau chuyến lưu diễn này , cô nàng sẽ ngưng diễi thời trang để nhận vai đầu tiên của mình mà đạo diễn không ai khác hơn là Hoàng Định.Phù Dung ngồi xuống một phiến đá , đưa mắt nhìn ra biển. Trong cô , sự căm ghét lẫn ghen tị đốt cháy cả tim. Cô muốn giàng vai diễn của Ban Mai , muốn được đóng phim , được làm ngôi sao màn bạc. Hào quang của một người mẫu không còn là mục kích của cô nữa. Chưa chán , nhưng không bằng lòng chỉ là như vậy.Phải làm một cái gì đó ngăn chặn. Nếu không , cô đến điên lên mất.Cô muốn nhận ngay vai diễn này. Ban Mai đã từng nói với cô , Định đã chuẩn bị cho bộ phim này từ lâu. Và khi xuất hiện , Ban Mai phải thành công ngay , anh muốn như thế. Cho nên cô nàng đã đầu tư cật lực để thâm nhập vào nhân vật. Một sự chuẩn bị chu đáo như thế sẽ thành công sáng chói , cô tin chắc như vậy.Những kế hoạch lước qua trong đầu Phù Dung. Nhưng rồi cô bực bội gạt nó qua vì những cái đó mong manh quá , dễ phát hiện quá.Cô thở hắt ra một cách bực bội , bứt rứt. Đến nỗi cô phải đứng phắt dậy đi chỗ khác.Bất chợt , cô ngước mắt nhìn lên những tảng đá phía trên , rồi ngó chăm chăm vị trí của nó. Cặp mắt cô bị hút vào một phiến đá khá lớn nằm chồng giữa lối đi nhỏ , chỗ đó khá cao so với bờ cát phía dưới.Cô cúi xuống tháo giày , cố sức đẩy phiến đá nằm lăn ra ngoài. Rồi lại đứng ra xa ngắm nghía , như đứa bé một mình với trò chơi ngộ nghĩnh của nó.Lát sau , cô cầm giày trên tay , thong thả đi dọc theo con đường nhỏ trở về khách sạn.Ban Mai đang quỳ dưới sân , lẩm nhẩm những câu thoại trong kịchh bản. Thấy Phù Dung , cô vẫn không thay đổi tư thế , chỉ hỏi một cách quan tâm:- Nãy giờ Dung đi đâu vậy?- Buồn quá , nên đi dạo trong chợ.- Xa vậy hả?- Chứ Mai bỏ người ta một mình , không đi chơi thì biết làm gì. Đi với mấy đứa con nhỏ kia thì chán , một mình sướng hơn. Này , học xong kịch bản chưa vậy?- Xong rồi , nhưng mình vẫn phải đầu tư thêm trong quá trình quay.Cô bỏ xấp giấy xuống , đứng dậy:- Này! Nhìn mình diễn đoạn này xem có được không nha.Cô chạy đến đóng cửa , rồi đến đứng trước mặt Phù Dung:- Đoạn này diễn tả nhận vật đang thất tình. Nghĩa là nhớ lại cảnh thấy người yêu mình đi chơi với cô kia. Xem thử nha.Cô đừng suy nghĩ một chút. Rồi bắt đầu diễn. Khuôn mặt bình thường bỗng chốc chuyển sang nét buồn suy sụp. Cô từ từ khụy xuống gạch , tay bấu chặt lấy mép giường. Từ từ nhắm nghiền mắt , nước mắt ứa ra mi , rồi chuyển sang khóc nức nở , khóc rất thật.