Bạn đang đọc Ánh Ban Mai: Chương 13.1
CHƯƠNG 13 -Bà Công bỏ mấy thứ túi xách linh kinh xuống giường Ban Mai , rồi ngồi xuống xoa xoa chân. Sáng nay , hai mẹ con đi suốt cả buổi sắm đồ cho Ban Mai. Đầu tuần sau cô phải theo đoàn ra Đà Lạt thực hiện vài cảnh quay. Rồi sau đó nữa , phải xuống miền Tây. Xem ra đóng bộ phim này cô cực hơn rất nhiều.Ngồi một lát , bà đứng dậy đi xuống bếp. Ban Mai loay hoay xếp lại mớ đồ ngổn ngang trên giường. Cô đang treo tất cả lên tủ , thì nghe tiếng bà Công gọi vọng lên; – Mai à! Có khách nè con.- Dạ.Ban Mai đóng cửa tủ , chạy xuống phòng khách. Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trường ngồi đó. Thật là chuyện khó tin. Cô lạ lùng bước đến ngồi đối diện với anh:- Anh Trường đi đâu vậy?Trường hơi nhún vai , không trả lời. Anh không có vẻ gì là giận hay tự ái. Nhưng hìn như không đồng ý với cách hỏi của cô.Ban Mai liếm môi , nói như đính chính:- Em nghĩ anh sẽ kkhông gặp em nữa , nên em thấy lạ , có chuyện gì vậy anh?- Em định đi ngày nào?- Đi đâu? – Ban Mai hỏi ngơ ngác.- Không phải đi theo đoàn làm phim ra Đà Lạt sao?- À , tuần tới. Nhưng sao anh biết?- Còn ba ngày nữa phải không?- Dạ. Ba ngày nữa đoàn làm phim mới đi. Nhưng and Định rủ em và vài người nữa ra trước một ngày đi chơi.Trường cười với vẻ gì đó rất đặt biệt , rồi hỏi thản nhiên:- Ngày mai anh ra ngoài đó giải quyết vài việc , em có đi với anh không?- Hả?- Anh có nhà nghỉ ở đó , anh muốn em ở nhà anh trong mấy ngày đó , ở khách sạn không thoải mái lắm đâu.Ban Mai hết sức bất ngờ , cô ngồi im ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:- Em thấy không tiện đâu.- Không tiện cho ai , anh hay Ban Mai?- Cho anh đấy. Anh không nên phí thời giờ cho em như vậy. À , anh biết chị Lan đóng chúng với em phim này không?- Biết.Thấy Ban Mai ngồi im , anh hỏi tiếp:- Đóng chung thì sao , có gì không?Ban Mai liếm môi:- Chị không có cảnh quay ở Đà Lạt.Trường ngắt lời:- Và cô ấy cũng không muốn đi chơi.- Vậy hả?- Anh muốn Ban Mai đi với anh.- Em cũng không muốn vậy lắm , nhưng anh cũng biết là không nên mà , em nghĩ chị Lan sẽ không thích em đi như vậy. Và em rất lạ vì anh có vẻ… thay đổi như thế.Trường nhìn cô hơi lắm , rồi chợt cười:- Ban Mai thấy anh vô trách nhiệm?- Vâng , nó gần gần như vậy. Làm như vậy không phải là anh.- Đừng quan tâm chuyện đó , vấn đề là Ban Mai có thích đi với anh không?- Hôm nay anh Trường lạ ghê.Trường chợt mỉm cười:- Anh cũng thấy mình có vẻ áp đặt , nhưng bây giờ anh bận quá , nếu nói chuyện , anh phải mất đến vài giờ. Trong khi anh chỉ đủ thời gian tranh thủ ghé em.- Vậy sau đó anh có nói với em những gì em muốn biết không?- Nói nhiều hơn những gì em nghĩ.Ban Mai mím môi:- Em thích đi chơi với anh lắm.Trường nhìn đồng hồ , rồi đứng dậy:- Em hỏi mẹ em đi , nếu có gì thay đổi thì gọi điện cho anh.Ban Mai cũng đứng dậy:- Bộ anh có việc gấp lắm hả?Trường gật đầu chứ trả lời. Cái kiểu ít nói hoặc nói quá vắn tắt của anh làm Ban Mai không dám hỏi lôi thôi. Cô tiễn anh ra cổng và không tránh được cái nhìn tò mò về anh. Trường hình như hiểu ý nghĩ của cô , nhưng chỉ nói ngắn gọn.- Mai anh đến đón em.- Dạ.Ban Mai trả lời và vẫn đứng yên nhìn Trường mở cửa xe. Phong cách của anh… Cô nhớ lại bề ngoài giản dị trước kia , đến giờ cô mới hiểu tại sao mình có cảm giác Trường xa cách. Vì anh thay đổi rất nhiều , không hiểu là anh thay đổi hay trước kia cố ý làm mình khác đi trong mắt cô.Ban Mai vào nhà , cô đi xuống bếp tìm mẹ. Định kể về chuyện của Trường , nhưng cô chưa kịp nói thì bà đã lên tiếng trước; – Thật ra , mẹ không muốn con tiếp xúc với thằng Định. Nếu có lý do chính đáng thì con nên gọi điện từ chối nó đi.- Dạ.Ban Mai không đi gọi điện ngay , cô ở lại trong bếp phụ với mẹ. Nhưng đầu óc lại cứ quanh quẩn chuyện của Trường. Đến giờ cô vẫn có cảm giác mình nằm mơ , khi lúc nãy Trường đến tìm cô. Thậm chí anh không có vẻ gì là muố cắt đứt. Chẳng lẽ mối hệ này cứ kéo dài mãi.Buổi tối , khi Ban Mai chuẩn bị đồ thì Trường gọi điện đến , giọng anh có vẻ không vui:- Anh bận phải đi gấp , nên không thể đưa em đi vào ngày mai bao giờ về , anh sẽ gọi cho em. Đừng buồn anh nhé Ban Mai.Ban Mai chợt có cảm giác thất vọng kỳ lạ , cô hỏi ỉu xìu:- Anh đi đâu vậy? Và chừng nào đi?- Anh sẽ ra sân bay trong một nữa , em thể ra gặp anh một chút không?Giọng Ban Mai khô khan:- Em không biết. Thôi , chào anh.- Ban Mai…Nhưng cô đã bỏ máy xuống. Chính cô cũng không hiểu được tại sao mình làm vậy. Cô có cảm tưởng mình bị đùa. Hai là Trường không nghiêm chỉnh. Cảm giác đó làm cô phản kháng. Mà cũng không biết mình giận hay là thất vọng.Ban Mai trở lại giường , máy móc xếp đó. Bây giờ cô mới nhớ , lúc nãy không hỏi Trường đi đâu. Cô rất muốn biết về bất cứ chuyện gì liên quan đến anh. Nhưng bây giờ không thể gọi để hỏi. Đúng hơn là không dám. Lúc nãy phản ứng kỳ cục quá thà là im luôn.Hai hôm sau , Ban Mai theo nhóm làm phim lên đường đến Đà Lạt lúc xế chiều. Một nhóm ba người ở cùng phòng sát bên phòng Định.Ban Mai xếp đồ vào tủ , rồi đến mở tivi. Băng Hà và Mỹ Trân kéo cô đi chợ. Nhưng cô một mực từ chối. Thế là hai cô nàng kia kéo đi.Ban Mai xem một lát cũng thấy chán , cô đứng dậy , lấy thêm áo rồi đi ra ngoài. Nhưng cô vừa xuống đến cầu thang , thì xem tiếng Định phía sau:- Ban Mai!Định đi nhanh đến phía cô:- Em đi đâu vậy?- Định ra ngoài một chút.- Anh cũng định rủ em đi đấy. Mấy cô kia đâu rồi?- Tụi nó đi chợ.- Hình như em không hứng lắm , phải không?- Em cũng không biết nữa. Sao anh hỏi vậy?Định không trả lời , anh ra hiệu cho cô đi. Rồi cũng đi song song bên cạnh cô. Cả hai lững thững khỏi khách sạn , đi về phía hồ. Định đứng lại nhìn Ban Mai:- Em có muốn xuống dưới không?Ban Mai nhìn những đôi tình nhân đang ngồi trên thiên nga , ai cũng bơi ra xa như tìm một chỗ vắn riêng. Tự nhiên cô thấy mình với Định sẽ lạc điệu nếu cũng chơi như vậy , thế là cô lắc đầu.Và cô đi bộ thơ thẩn dọc bờ hồ. Định cũng đi theo cô. Anh cười khẽ một mình.- Em có vẻ muốn tránh anh?Ban Mai thờ ơ hỏi lại:- Sao anh nghĩ như vậy?- Anh biết , em làm gì và nghĩ gì , chẳng lẽ anh không biết sao?Ban Mai vẫn hỏi thờ ơ:- Vậy anh biết lúc này em nghĩ gì không?- Nghĩ về Trường.- Sao anh lại cho làm em nghĩ về anh ấy?- Anh tự biết. Và em đang thất vọng vì anh ta không có mặt bên em.- Em không đòi hỏi vậy đâu. Từ đây về sau , tụi em không còn là anh em như trước nữa. Không là gì với nhau nữa. Anh có biết không , chị Lan là vị hôn thê của anh ấy đó.Định mỉm cười:- Điều đó làm em buồn ghê gớm. Đúng không?Ban Mai thoáng cau trán , như phủ nhận:- Em buồn , nhưng không phải như anh nghĩ đâu. Giống như người bạn thân , tự nhiên một người có gia đình người đó sẽ dành toàn bộ tình cảm và sự chăm sóc cho gia đình riêng. Dĩ nhiên là người còn lại sẽ buồn chứ.Định cười thành tiếng:- Không phải , em đang tự dối lòng. Chính xác hơn là em không nhận ra , cái buồn đó kkhông phải chỉ dừng lại ở chỗ mất người bạn , nó sâu hơn em tưởng nhiều.Ban Mai hơi đứng lại:- Anh nói cái gì vậy?Định cũng đứng lại theo cô , anh cố ý nhìn vào mặt cô mỉm cười , nhưng là nụ cười kkhông vui.- Em đang ở ranh giới lấp lửng , nửa mến , nửa yêu. Nếu bảo quý mến thì quá nhẹ. Vì những gì anh ta làm cho em đều vượt quá tình bạn. Còn như bảo yêu , thì chưa có gì khẳng định.Ban Mai nguẩy đầu một cái , tiếp tục đi; – Anh suy luận xa vời quá , em không nghĩ như vậy đâu. Từ đó giờ cả em lẫn anh ấy đều không tình cảm xa xôi đó. Em biết anh ấy không phải là người lăng nhăng.- Thế nào là lăng nhăng?- Anh ấy có chị Linh Lan rồi.Định cười khẽ , hình như anh cảm thấy bị tổn thương. Anh hỏi bằng giọng đặc biệt:- Anh ta có Linh Lan , có giống như anh có em không?- Không đâu , không đâu. Anh Trường không phải là người như thế. Và em cũng không có ý giành giật. Cả em và anh ấy đều tự thấy mình trong sáng. Thậm chí…- Thậm chí như thế nào?- Thậm chí khi anh ấy kể là đã có người yêu , em lập tức không muốn liên lạc , sợ chị ấy không vui. Còn anh Trường thì cũng chủ động chia tay với em.Định nheo mắt như suy nghĩ:- Nếu thật sự muốn chia tay , thì anh ta tiếp tục quan tâm em làm gì? Có thật sự anh ta vô tư không? Theo anh biết , thì anh ta quen với Linh Lan trước em.Thấy vẻ tư lự của cô , anh nói tiếp:- Vấn đề là tại sao đã có người yêu , mà anh ta còn tấn công em?Ban Mai khẽ lắc đầu:- Đừng dùng từ đó , nặng quá anh Định ạ.- Cho là anh nói hơi quá , nhưng một người con trai đã có người yêu , còn đi chăm sóc một cô gái khác , thì phải xem lại ý đồ của anh ta.Anh nhún vai , nói thêm.- Anh ta là con một ông chủ lớn , lại đóng vai một người không nghề nghiệp ổn định để tiếp cận em. Viết kịch bản cho riêng em , đưa em từ một diễn viên vô danh lên thành ngôi sao. Và bất cứ lúc nào em gọi anh ta đều có mặt. Chưa kể đến việc anh ta âm thầm bảo vệ em. Nói thật nhé , Ban Mai , trừ phi là người yêu hoặc anh em ruột , không ai làm chuyện dư thừa vậy đâu.Ban Mai hơi bậm môi , im lặng suy nghĩ. Cách nói của Định làm cô hoang mang , đến nỗi không tự chủ được. Cô nhìn anh đăm đăm:- Em không tin anh ấy thích đùa với tình cảm.- Vậy chuyện anh ta tới với em là cái gì?- Em không biết. Nhưng linh tính mách bảo em , là anh ấy rất thật lòng , hoàn toàn không lợi dụng.Cả hai đã đi hơi xa , và Định vô tình ngừng lại dưới gốc cây thông. Ban Mai cũng đứng lại theo. Cô hơi dựa người vào thân cây. Định đứng bên cạnh cô , một tay chống trên cây , anh nhìn xoáy vào mặt cô , nhấn giọng:- Vậy còn với Linh Lan , anh ta cư xử thế nào?Ban Mai không trả lời được. Cử chỉ của cô làm Định cười khẽ:- Anh ta đeo đuổi em , sau đó tránh né em vì đính hôn với cô ta. Rồi sau đó lại tiếp tục theo đuổi. Vấn đề đặt ra là giữa em với Linh Lan , anh ta thật lòng với ai.Ban Mai im lặng ngẫm nghĩ. Chợt cô ngẩng đầu lên , lắc mạnh đầu:- Đừng nói chuyện này nữa , em không muốn nghe.Cô định bỏ đi , nhưng Định đã giữ tay cô lại:- Tại sao em phải trốn tránh , không dám nhìn vào thực tế , hay là sợ đau lòng?Ban Mai gỡ tay anh ra:- Anh đừng xen vào chuyện của em mà.- Anh quan tâm đến em , nên không muốn bỏ mặc em cứ lẩn quẩn vì anh ta. Em khổ một lần là đủ rồi.- Em không có lẩn quẩn , em đang tìm cách quên mà.- Tìm cách quên à? Như vậy chứng tỏ em buồn vì anh ta , nếu không thì tại sao muốn quên. Rõ ràng em bị dẫn vào một quan hệ nhập nhằng , mà người thiệt thòi sẽ là em.Ban Mai chợt khóc lên , cô nói như hét:- Để cho em yên , em đang muốn điên lên đây , anh biết không?Cô hất tay Định ra , bỏ đi. Nhưng anh cản lại như muốn bảo cô bình tĩnh. Hai người đang giằng cô thì nghe tiếng gọi phía sau:- Ban Mai!Cả hai quay phắt lại nhìn. Trường đang đứng một khoảng rất gần hai người. Khuôn mặt nghiêm nghị và cặp kính màu tối làm cho gương mặt càng nghiêm nghị và bí ẩn hơn. Anh chỉ gọi Ban Mai một tiếng , rồi đứng yên như chờ đợi.Định buông tay Ban Mai , anh chào Trường một cách lạnh nhạt. Trường cũng gật đầu đáp lại. Và không nói gì thêm , rõ rang anh muốn Ban Mai đến với anh.Thái độ đó đối với Định là bất lịch sự , làm anh cảm thấy bị coi thường. Cho nên dù tính tình luôn nhã nhặn , anh vẫn không vượt qua sự ác cảm , và lầm lì bảo Ban Mai:- Đừng làm gì mù quáng nữa , Ban Mai.Ban Mai đứng phân vân. Ngay cả cô cũng thấy Trường có thái độ kiêu ngạo , xấc xược. Hoàn toàn không đúng tính cách của anh. Lẽ ra cô đã chạy đến anh rồi , nhưng vì câu chuyện đang nói với Định làm cô choáng váng , nên cô cảm thấy muốn đề phòng anh.Thế là cô bỏ đi thẳng , mặc cho anh gọi thêm lần nữa.Ban Mai trở về khách sạn. Trường đi theo kịp cô trong sân , anh đứng chặn trước mặt cô:- Sao vậy Ban Mai?Ban Mai ngó đi chỗ khác , giọng hơi xúc động:- Em đang không vui , em muốn ngồi đâu đó một mình , xin lỗi anh.- Ngay cả nói chuyện với anh cũng không muốn sao?- Thật tình là vậy , bây giờ em chỉ muốn một mình thôi.- Hình như em và anh ta có chuyện gì không vui , phải không? Thôi được , em cứ suy nghĩ một mình đi , bao giờ bình tĩnh lại thì gặp anh.Ban Mai không trả lời , cô lách qua Trường , đi vào gian tiền sảnh. Anh đứng yên một lát suy nghĩ , rồi đi theo cô.- Tối nay , anh sẽ đến tìm Ban Mai , em lên đi.Ban Mai hơi đứng lại , ngần ngừ. Nhưng Trường đã quay người đi ra phía cổng. Thế là cô lặng lẽ đi lên phòng.Cô đứng bên cửa sổ nhìn về phía những ngọn đồi xa xa. Sương chiều phủ lên cảnh vật , tạo một vẻ buồn trầm mặc rất đặc trưng của sứ sở sương mù. Đứng nhìn cảnh chiều , tự nhiên bao nhiêu khúc mắc trong lòng dịu lại , cô nghĩ về câu chuyện lúc nãy , cảm giác bị lừa gạt , không còn làm cô day dứt nữa , mà có màu sắc lãng đãng như đám mây ở xa kia.Rồi cô lại nghĩ về Trường. Trong khung cảnh buồn thế này , cô rất muốn có anh bên cạnh. Nhưng rồi nhớ những gì Định phân tích , cô lại quay ra buồn.Buổi tối , Định không đến tìm cô. Hai cô nàng cùng phòng rủ cô đi chơi không được , lại tiếp tục đi đâu đó. Một mình cô ăn tối dưới nhà hàng. Rồi lên phòng ngồi một mình.Đến khá khuya , Trường mới gọi điện thoại cho Ban Mai. Nhưng không phải hẹn gặp mà là xin lỗi vì đã không đến được.”Giống như trò chơi cút bắt để nhử mình vậy. Cứ muốn mình quan quẩn người ta. Nhưng không ình ở gần để hiểu người ta nghĩ gì về mình”. Ban Mai chán nản nghĩ thầm. Và dù giận Định , cô vẫn thấy điều anh nói là đúng. Trường không thành thật với cô.Hôm sau là ngày đầu tiên. Buổi sáng quay cảnh của Ban Mai. Diễn chung với một diễn viên nam. Và điều Định lo sợ là thừa. Bởi vì dù đang có tâm lý bất ổn , Ban Mai vẫn diễn xuất rất tốt. Đến nỗi Định phải ngạc nhiên về bản lĩnh của cô.Buổi trưa , đoàn vẫn ở lại nơi quay phim , vì từ đó trở về khách sạn khá xa. Lúc nghỉ , Ban Mai ngồi vào một góc cây tẩy trang. Xong , cô định đi ăn với Băng Hà , thì Định đã bước vào chỗ cô:- Em xong chưa?- Dạ rồi.Anh chìa cho cô hộp cơm. Ban Mai ngạc nhiên:- Ở đâu mà anh mua nhanh vậy?- Anh nhờ người đi mua giùm. Mình ra ngoài kia ăn đi.Ban Mai lững thững đi theo Định ra phía gốc cây có bóng mát. Cả hai ngồi xuống thảm cỏ. Định khui lon nước đặt trước mặt cô , hỏi một cách săn sóc:- Ăn thế này , em có chịu nổi không?- Em sao cũng được.Định cười mỉm:- Nếu mẹ em biết anh chăm sóc em thế này , mẹ em sẽ trách anh đấy. Anh nhớ lúc trước , mỗi lần em đi diễn , cả nhà phải xúm lại dỗ em ăn.Ban Mai cười gượng:- Anh nhắc mấy chuyện đó làm gì? Lúc đó em con nít quá.- Bây giờ mẹ em còn ép em ăn không?- Cũng còn – Ban Mai nói lơ đãng.- Sao , ăn không nổi hả? Hay là bỏ đi , anh đưa em đi nhà hàng.- Thôi thôi , em lười lắm. Ăn thế này được rồi.Định đưa mắt nhìn cô , như quan sát. Rồi nhận xét:- Em lúc nào cũng kén ăn.Ban Mai nói lảng đi:- Liệu quay kịp ngày không anh? Em sợ mưa bất tử.- Em trông về lắm hả?- Đâu có , em chỉ hỏi vậy thôi.Định không trả lời cô , cả hai im lặng ăn. Ban Mai mệt quá , nên ăn không nổi. Chưa hết hộp cơm , cô đã uống cạn lon nước. Nhưng cô vẫn ráng ăn , vì không muốn Định phải chăm băn săn sóc mình.Bất chợt cô nhớ đến Trường , không biết anh đã về Sài Gòn chưa , và không biết tối nay , có gọi điện cho cô nữa không?