Bạn đang đọc Ánh Ban Mai: Chương 12.2
Ban Mai hơi nhích tới nhìn Trường:- Sao anh biết em khóc?- Em đang khóc khi gọi anh phải không? Cho nên anh phải tới.Ban Mai quay nhìn ra chỗ khác. Khi gặp Trường rồi , cô thấy chuyện gia đình mình không còn chi phối như lúc nãy nữa , cô lặng lẽ nhìn anh , rồi nói lạnh lẽo:- Đến lúc dự đám tang , em mới hiểu tại sao anh không hề nói về anh. Và cũng đến tận lúc đó , em mới hiểu là anh coi em như con ngốc.Trong mắt Trường lóe lên một vẻ ngạc nhiên:- Em muốn nói chuyện gì?- Trước đây em không biết anh thuộc thế giới cao xa hơn thế giới của em. Anh có tấy cả nên thích cái gì khác lạ. Và anh thấy chơi với em có thể giải trí được , phải không?- Anh cấm Ban Mai nói như vậy.Ban Mai cười lạnh lẽo:- Anh đã không thành thật với em , có phải vì thấy em không xứng đáng không? Vì em không đáng để anh nghiêm chỉnh. Nếu em không phát hiện ra , thì nah sẽ không bao giờ cho em biết anh là ai , phải không?- Chuyện anh là ai không quan trọng.- Không. Với em thì nó rất quan trọng. Nếu biết về thân thế anh , có lẽ em đã thận trọng hơn.- Tại sao điều đó làm em thận trọng?Ban Mai không trả lời , cô chỉ đăm đăm nói theo ý nghĩ của mình:- Lúc biết anh đã có người yêu , em cảm thấy bị hẫng lắm. Anh chẳng bao giờ kể về người yêu với em , điều đó em hiểu được. Nhưng khi anh không thật lòng với em , thì em cảm thấy bị xúc phạm.- Tại sao , Ban Mai?Ban Mai nhìn đi chỗ khác , giọng xa lạ:- Có một lần em xem một bộ phim , trong đó nhân vật nam là người thành đạt , còn nhân vật nữ chỉ là cô sinh viên mới ra trường. Anh làm cho cô ta ảo tưởng vì những cử chỉ săn sóc. Và cô ta thật lòng tin tưởng người đàn ông đó quý mến mình. Nhưng sau đó thì mới biết không phải.Trường chăm chú nhìn cô , đôi mắt nheo lại một cách khó hiểu. Nhưng vẫn không lên tiếng , có vẻ như anh đang muốn tìm hiểu Ban Mai nói gì. Còn cô không nhận thấy gì khác , cô nói tiếp một cách đau đớn:- Sau đó mới biết , anh ta chỉ hạ cố ban ơn. Và vì thấy cô gái dễ thương , nên anh ta quen cho vui.- Rồi sao nữa?- Đến khi thấy mình đã đi xa , anh ta vội dừng lại , và cho cô gái nghỉ việc , để tránh rắc rối về sau.Nói đến đó , cô ngước lên nhìn anh:- Lúc xem phim , em thấy tội cho ảo tưởng của cô ta. Nhưng khi rơi vào cảnh tương tự thì em lại thấy bị xúc phạm.Trường trầm ngâm:- Không ngờ em nghĩ xa như vậy.- Có lẽ anh không hiểu được tâm trạnh khi gây ra cho em , bởi vì anh luôn ở tư thế ban ơn , anh đâu cần biết người khác vui buồn ra sao.- Anh không ngờ , có một ngày Ban Mai quay lại tránh né anh.- Chỉ có anh là được quyền tránh thôi phải không? Anh tự ình quyền quyết định mối quan hệ , thích thì anh cho tiếp tục , không thích thì chủ động cắt , em chỉ có thể thụ động chịu thôi.Cô ngừng nói và nhìn Trường một cách ấm ức:- Sao anh không nghĩ em cũng có lòng tự trọng của em.Trường điềm tĩnh nhìn cô:- Anh không nghĩ , vì anh không làm gì xúc phạm Ban Mai. Giữa anh và em mà cũng có chuyện xâm phạm tự trọng của nhau sao?- Có người nói với em , cách xử sự như vậy là không thành thật.- Người đó là ai vậy? Ai đủ thân để hiểu được chuyện của anh với Ban Mai?Ban Mai trả lời thẳng thắn:- Lúc em phát hiện ra anh , thì cũng là lúc anh Định nhận ra rằng , trước đó em không biết anh là ai.Trường gật gật đầu:- Anh nhớ rồi , lúc đó thấy hai người nhìn anh , anh hiểu em rất ngạc nhiên. Cả anh cũng lạ lùng vì em ngạc nhiên như vậy.- Điều làm em buồn nhất là những gì anh ấy phân tích đều đúng như ý nghĩ của em.- Và em muốn tin anh ta hơn là tin anh , phải không Ban Mai?- Em tin vào những gì em cảm nhận , và em đã cảm nhận được ra , lúc trước anh coi em như con ngốc , anh có biết cảm giác đó ra sao không?- Em đã nhạy cảm một cách lệch lạc , còn anh thì chưa bao giờ có chuyện quen biết với em là giải trí. Thật ra , anh không rảnh rang đến mức phung phí thời giờ như vậy.- Vậy tại sao anh không nói anh là ai?- Lúc đầu thì anh không nói được , vì mọi chuyện xảy ra đột ngột quá , anh xoay trở không kịp.- Rốt cuộc anh cũng không chịu nói điều cốt yếu , để người khác biết về thân thế mình , khó khăn đến vậy sao?Nói đến đó , cô lại nhìn anh đầy trách móc:- Lúc em kể với anh những nhận xét của bạn em , anh còn thừa nhận gật đầu. Có phải lúc đó anh cười thầm em không? Và anh nghĩ em là con ngốc.- Tại sao Ban Mai cứ gán ghép anh như vậy? Anh tôn trọng em và chưa bao giờ nghĩ em ngốc.Ban Mai kêu lên:- Thế lúc đó , anh nghĩ gì? Em thì thật thà hết mức với anh , còn anh thì thản nhiên giấu giếm. Bây giờ nhớ lại , em cảm thấy mình lố bịch vô cùng.- Sao em cứ tự gán ình ý nghĩ không nên có , anh không thích nghe như vậy.- Đó là việc của anh.Trường cười khẽ:- Lần đầu tiên em nói ngang với anh , giận anh đến mức không cần sợ anh buồn sao?- Anh không thèm hạ mình buồn vì một người như em đâu. Tại em không ngang hàng với anh , em biết điều đó lắm.- Thôi được , cho là anh và em có địa vì chênh lệc , vậy thì sao? Vậy thì không thể nói chuyện với nhau được , hay là kkhông bình thường về tình cảm? Ban Mai muốn anh phải làm sao?- Điều em muốn là sự thật lòng. Còn ngoài ra , anh là ai , em không quan tâm lắm. Vì anh là con một gia đình giàu có , nên anh tự cho phép đùa cợt với em , em không đồng ý như vậy. Còn anh có cuộc sống thế nào thì không liên quan tới em.Trường gật gật đầu rồi nhận xét với vẻ phật lòng:- Ban Mai cư xử với anh khác trước nhiều.Tự nhiên Ban Mai buồn hẳn đi:- Tại vì anh thay đổi mà , lúc anh tuyên bố chia tay với em , em bị hẫng ghê gớm. Thật tình em nghĩ sẽ không gặp anh nữa , không ngờ tối nay anh đến.- Thời gia này gia đình anh xảy ra nhiều chuyện lắm. Còn em , anh muốn biết em gặp chuyện gì?Ban Mai lắc đầu:- Cũng có , nhưng không quan trọng.- Nếu không buồn thì em đã không gọi điện cho anh , nói đi. Chuyện gì vậy? Đừng làm anh lo.Ban Mai vẫn cương quyết lắc đầu:- Anh sắp cưới chị Lan , còn để ý lo chuyện của em làm gì , lúc một thân một mình thì khác , bây giờ anh chỉ có thể lo chuyện chị ấy thôi , em nghĩ như vậy , nên em không liên lạc với anh đấy.Trường cô đăm đăm:- Em nghĩ anh và em sẽ không còn gì nữa , hoàn toàn chấm dứt tất cả à?- Anh đã nói như vậy mà , và hoàn cảnh như vậy thì còn làm gì khác được , nên em coi như chuyện đã qua. Em thật tình không ngờ tối nay anh đến tìm em. Em ngạc nhiên lắm.- Em có muốn như vậy không?Ban Mai cười gượng:- Muốn hay không thì cũng đâu làm được gì , anh là người chủ động mà.Gương mặt cô trở nên tư lự , xa vời hẳn đi:- Lúc em vô thăm ba anh ở bệnh viện , em hoàn toàn vô tư , em chỉ muốn chia sẻ với anh. Nhưng đến lúc anh bảo anh đính hôn , anh tỏ vẻ khó chịu khi gặp em… lúc đó em bị hẫng lắm.Cô nhắm kín mắt lại:- Sau này nhớ lại , em lại rùng mình , cảm thấy mình quá lố bịch. Nếu anh nói trước thì em đã không đến thăm ba anh.- Vậy ngoài cảm giác lố bịch , em còn nghĩ gì nữa không?Ban Mai nói khẽ:- Còn chứ , còn cảm giác tỉnh mộng.- Tỉnh mộng?- Vâng. Trước kia em cứ nghĩ anh thật lòng quý mến em , lúc đó em buồn như bị mất một cái gì đó cần thiết. Nhưng đến lúc phát hiện thân thế anh , em thật sự bị tổn thương.Trường không nói gì , chỉ im lặng lấy hộp thuốc trong áo , rút một điếu rồi quăng hộp xuống bàn. Cử chỉ anh có vẻ muốn ở lại lâu hơn. Và câu chuyện sẽ kéo dài.Quả nhiên , anh trở lại chuyện lúc nãy , như nhất quyết không bỏ qua. Anh nói bằng giọng chậm rãi quan tâm thật sự:- Chuyện gì làm em phải lang thang ngoài đường giờ này? Em đâu phải là người hay đi chơi đêm. Có gì xảy ra vậy?”Anh ấy cứ nhất định phải biết chuyện của mình”. Ban Mai nghĩ thầm và cô trả lời đơn giản:- Cũng chẳng có gì , lúc tối Phù Dung đến nhà em , kể với mẹ rằng nó là con riêng của ba. Cả nhà em thật sự bị chấn động.Trường nghiêng người qua , nâng mặt cô lên:- Chuyện như vậy mà bảo không có gì à? Vì là anh bây giờ , nên em không nói , nếu là trước kia thì khác rồi phải không?- Em không biết – Ban Mai nói nhỏ.- Vậy em nghĩ gì về ba em? Về cuộc sống sắp tới.- Em muốn bỏ nhà đi , không muốn gặp ba em nữa. Em có cảm tưởng đó là người nào khác , chứ kkhông phải là người mà em kính trọng , như vậy làm sao sống trong nhà được. Chị Vân cũng bỏ đi rồi.- Còn em , định đi đâu?- Em không biết , lúc nãy căng thẳng quá , nên em bỏ đi , giờ cũng không muốn về. Ba khủng bố đến mức mẹ cứ muốn đập đầu mà chết , làm sao em chấp nhận được.Trường cười nhẹ:- Phù Dung đã muốn chia rẽ gia đình em , chẳng lẽ em muốn giúp cô ta thành công?- Anh nói cái gì? – Ban Mai mở lớn mắt nhìn anh.- Thật ra , nếu mẹ và chị em đồng ý tha thứ thì mọi chuyện sẽ trở lại êm đẹp. Tha thứ không phải là chuyện dễ , nhưng nếu ai cũng muốn trả thú thì chuyện sẽ càng tệ hại hơn.- Ba lừa dối gia đình suốt thời gian dài như vậy , liệu có đáng tha thứ không? Thật không thể tưởng tượng ba lại có một gia đình khác , song song với gia đình em.Nói đến đó , cô lại thấy phẫn nộ lên:- Bây giờ em mới hiểu , tại sao mỗi lần chị Vân muốn quậy Phù Dung , ba đều cản , đều bảo bỏ qua. Thì ra ba che chờ cho nó , vì nó là con của ba.Càng nói , càng thấy tức , nước mắt cô tuôn xuống mặt , giọng hấp tấp:- Ba chỉ có thể có một trong hai đứa con , nếu nó là con ba thì em sẽ là người dưng , em thà chết chứ không chịu làm chị em với nó đâu.Trường gật đầu:- Đã mâu thuẫn đến mức như vậy , thì không thể xem nhau là chị em được. Vấn đề là em cư xử thế nào , để gia đình đừng bị đổ vỡ. Anh nghĩ ba em cũng khổ tâm lắm.- Em không tin , nếu khổ thì ba đã không có vợ khác.Trường mỉm cười:- Nhiều khi lỡ gây ra nên người ta đau khổ vì không dàn xếp được. Từ trước giờ , gia đình em sống hạnh phúc , điều đó chứng tỏ là ba em luôn có trách nhiệm. Ông ấy không muốn làm đổ vỡ , em đừng quậy lên cho nó tan nát.- Em có nói là quậy đâu.- Bỏ nhà đi cũng là hình thức đập đổ đó. Nghe lời anh đi , về nhà như bình thường. Và khuyên mẹ em cố tha thứ. Từ từ cơn giận cũng lắng xuống thôi.Ban Mai ngồi im nhìn Trường. Anh nói chuyện nghe nhẹ tênh. Thậm chí nãy giờ còn cười hai lần. Lạ thật , anh luôn làm cho những chuyện khinh khủhng trở nên nhẹ nhàng. Trả sự việc về đúng với bản chất của nó. Trong khi cô thì muốn quẫn trí lên. Chợt nhiên , cô cũng thấy vấn đề kém trầm trọng đi. Thậm chí không hiểu nổi tại sao mới đây , mình còn thấy bầu trời như sụp đổ , nghĩ tới chuyện nào cũng thấy bi đát. Bây giờ không biết chị Vân đang ở đâu.Thốt nhiên , cô sợ điếng lên:- Em phải về ngay , sợ mẹ em chết mất.- Có ba em ở nhà , ông ấy không để chuyện đó xảy ra đâu.Ban Mai thở nhẹ rồi lo lắng:- Không biết chị Vân có chịu về nhà không. Chị ấy phản ứng dữ dội lắm.- Nếu mẹ em và Lãng Vân quá khích , thì em bình tĩnh khuyên hai người. Nếu ai cũng khích như nhau thì chuyện sẽ tệ hại thêm thôi.- Có lẽ em phải làm như vậy thôi.- Em về ngay đi , dù sao cũng quá khuya rồi. Em nhìn đi , người ta sắp dọn quán đó.Anh gọi tính tiền , rồi kéo ghế cho Ban Mai bước ra. Cả hai đi ra sân. Quả thật , trong sân chỉ còn duy nhất xe của Trường. Lần đầu tiên Ban Mai đến quán mà ra về sau cùng như vậy.Trường đưa Ban Mai về. Ngồi phía sau anh , tự nhiên cô thấy buồn. Có lẽ đây là lần cuối cùng. Mai mốt anh đám cưới rồi , chẳng có lý do gì để gặp nhau nữa. Người đâu gặp gỡ làm chi…Con đường trước nhà cô đèn sáng hiu hắt. Nhà nào cũng tắt đèn , cả nhà cô cũng vậy. Không biết chị Vân đã về chưa.Bất ngờ , anh kéo cô vào lòng , im lặng ôm cô trong tay , rồi nhẹ nhàng cúi xuống áp môi lên trán cô. Cái hôn cũng nhẹ nhàng , như mọi cử chỉ của anh nãy giờ. Và khi làm tất cả những điều đó , anh lặng lẽ khác thường , như không thể nói được ý nghĩ của mình.Ban Mai ngẩn người vì đột ngột. Cô ngước lên cố nhìn mặt Trường nhưng tối quá nên cô không thấy nét mặt anh đang thế nào. Mà chính cô cũng không nói được gì.Rồi cô cảm thấy mình được buông ra , giọng Trường xa vắng khác lạ.- Em vô nhà đi.- Vâng.Ban Mai chỉ biết làm theo lời anh. Khi cô khóa cửa , anh vẫn đứng lặng yên không vội đi. Đến lúc cô vào nhà rồi , anh vẫn cứ còn đứng đó.Ban Mai đi lên phòng mà cảm thấy xao xuyến kỳ lạ. Cử chỉ lạ lùng của Trường làm cô không phân biệt nổi đó là tình cảm gì. Cô chỉ hiểu được rằng , hôm nay anh rất lạ.Chẳng lẽ Trường còn một điều gì đó riêng tư , một điều gì đó trong cuộc sống riêng của mình , mà cô không hiểu được. Cô chợt nhận ra cô và anh không hề bình đẳng. Anh biết tất cả về cô. Còn đời tư của anh thì cô chẳng biết được gì. Ngay cả ý nghĩ của anh , cũng không biết được. Toàn là thụ động.Nghĩ về cuộc nói chuyện lúc nãy , cô vẫn còn thấy ấm ức. Rốt cuộc Trường cũng không chịu giải thích thái độ của anh. Đã muốn dứt khoát thì cô ra sao mặc cô , tại sao quan tâm làm gì. Cứ như muốn đùa cợt vậy.