Ánh Ban Mai

Chương 13.2


Bạn đang đọc Ánh Ban Mai: Chương 13.2

Ban Mai không để ý Định đang nhìn cô. Rồi an lên tiếng với giọng chậm rãi:- Anh ta ra tận đây với em , vì không yên tâm để em một mìn với anh , em suy nghĩ thế nào , Ban Mai?- Anh ấy có công việc , chứ không phải vì em.- Em tin điều anh ta nói à?- Tại em không có cách giải thích nào khác.- Anh cũng rất muốn anh ta bận công việc chứ không phải quá mức quan tâm tới em. Anh chỉ sợ những gì anh ta làm gây cho em ảo tưởng. Để cuối cùng em không biết phải nhìn về ai.Ban Mai nhíu mày:- Anh muốn nói gì?Định điềm tĩnh nhìn cô:- Đừng phóng tầm mắt theo dõi anh ta nữa , quay trở lại nhìn anh đi. Anh không muốn em khổ vì anh ta. Em không thể gạt Linh Lan ra đâu.Ban Mai cũng nói với vẻ trầm tĩnh:- Chuyện ngày trước với anh , em cho qua rồi. Em có thể quay lại nhìn anh , nhưng nhìn với tư cách bạn bè , hoặc anh em , anh hiểu không?- Như nếu em yêu anh ta , em sẽ chịu khổ lần nữa , tỉnh táo lại đi Ban Mai.- Em đã mù quáng đâu mà phải tỉnh táo. Tụi em chỉ quý nhau như anh em thôi , tại anh đẩy cho sự việc đi xa hơn đó.- An không tin Trường quý em như em gái. Anh là con trai nên anh biết. Không ai cư xử với em gái như vậy cả. Vấn đề là anh ta muốn bắt cá hai tay. Còn em thì cứ thành thật tin anh ta.Ban Mai chợt nhắm mắt lại:- Anh biết không , anh làm em bị rối vì cách can thiệp của anh. Tại sao anh cứ gán ghép tình cảm của tụi em , rồi quay ra thương hại? Em đã nói là em không yêu anh Trường.Định lầm lì:- Anh cũng mong như vậy.- Và anh ấy cũng không hề yêu em.- Anh ta yêu em , đồng thời yêu cả Linh Lan. Anh khẳng định như vậy.- Thì có sao đâu.- Thôi được , em đã một mực tránh né như thế , anh không có lý do gì để nói nữa , nhưng anh chỉ muốn em nhớ điều này , lúc nào anh cũng mong em quay lại. Dù anh biết mình không đủ tư cách nói điều đó.Ban Mai cắn môi , cười gượng:- Em sẽ coi như anh không hề nói gì hết , em không hề nghe gì hết.Định im lặng không nói nữa. Lòng tự trọng bắt anh phải dừng lại. Anh hiểu dù có thuyết phục đến mấy , cô vẫn không còn tin anh nữa , nói nhiều chỉ làm cô muốn tránh né mà thôi. Anh trở lại với thái độ thản nhiên:- Em ra xe nằm một chút đi.- Thôi khỏi. Em ngồi đây cũng được rồi.Định đứng dậy , đi chỗ khác , như để cô được tự do. Cách cư xử đó làm Ban Mai thấy dễ chịu. Chứ nếu mà anh cứ riết róng giữ cho được cô , chắc cô sẽ quay ra coi thường chứ không còn tôn trọng nổi.Cô dựa mình vào gốc cây , nhắm mắt nghỉ ngở một chút. Sau đó lại làm việc đến gần tối mới trở về khách sạn.Buổi tối , cô không có cảnh quay. Trong khi nhóm làm phim làm việc ở thung lũng , thì cô lại ở khách sạn một mình. Đúng là một ngày vô vị và buồn chán. Cô cứ nghĩ chuyến đi này sẽ vui lắm. Hay đúng hơn là Trường đã làm cho cô nghĩ như vậy. Cuối cùng thì anh chỉ gây cho cô sự hụt hẫng. Còn Định thì khắc họa thêm ý nghĩ mình bị lừa dối.Ban Mai đứng bên cửa sổ một mình. Cô chợt thấy chiếc xe màu kem quen thuộc chạy vào sân. Và hơn năm phút sau , có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cô lưỡng lự bước ra.Trường đứng trước mặt cô , nụ cười nhẹ tênh:- Tối nay em có một mình phải không?- Sao anh biết?- Chỉ cần muốn là có thể biết những gì cần biết.Không đợi Ban Mai mời , anh tự đẩy cửa bước vào phòng và đến thẳng phía cửa sổ , vén rèm nhìn ra ngoài.- Ở đây nhìn ra thấy hay lắm. Nhưng ra ngoài sẽ vui hơn. Có thích đi chơi với anh không?Ban Mai đứng dựa vào tường , im lìm nhìn anh. Cô đang bị ám ảnh những gì Định nói. Nên thái độ thản nhiên của Trường gây cho cô cảm giác không nghiêm chỉnh. Nó làm cô không vui.Thấy vẻ im lìm của cô , Trường cười hờ hững:- Ban Mai không thích ra ngoài , hay thích có anh ở đây?- Hôm nay anh không bận gì sao?- Nếu có , anh cũng thu xếp được. Còn em? Đã lấy lại tâm trạnh bình thường chưa?- Em lúc nào cũng bình thường cả.- Hôm qua , em có chuyện gì vậy? Có thể nói với anh không?- Anh Trường này! Anh ra đây chi vậy?Trường im lặng một lát , rồi khẽ nheo mắt nhìn cô:- Sao không trả lời câu hỏi của anh?- Anh nói trước đi.- Nếu như an bảo ra đây vì Ban Mai?- Tại sao anh phải làm như vậy?- Tại sao anh không thể làm như vậy?- Em biết là anh không rảnh đâu , trở thành ông chủ rồi , anh không còn nhiều thời gian để lông bông nữa.Trường cười thành tiếng:- Đúng là anh rất bận , bận đến mức có lúc không biết mình là ai , nhưng với em lại là chuyện khác.Ban Mai chợt đi nhanh đến đứng đối diện với Trường , nhìn anh chăm chăm:- Anh nói như vậy , em càng thấy sợ anh hơn.- Ban Mai sợ anh cái gì? Vì bỗng nhiên anh thành người khác , trong khi em thì chỉ cần một người lè phè không danh phận để em có thể trút bất cứ chuyện buồn của em , em muốn vậy phải không?- Em thích đơn giản như vậy , và chỉ dừng ở mức đó , không tiến xa hơn.Trường nói giản dị:- Em vẫn có thể xem anh như vậy , trừ phi em thích làm cho sự việc rắc rối đi.Ban Mai cười không vui:- Không thể xem anh như trước được đâu. Có thể anh không cảm nhận được cái mất mát của em đâu.Trường nhìn về cô rất lâu. Mãi một lúc sau , anh mới nói với vẻ thản nhiên:- Anh vẫn như ngày trước và anh muốn Ban Mai cũng vậy. Chỉ nhìn anh thôi , đừng nhìn những gì xung quanh anh.- Không được đâu. Anh gây ra mọi chuyện , làm cho em bị quay cuồng , làm sao bắt em nhìn anh như trước được.- Thật ra vấn đề đâu có gì nghiêm trọng , sao cứ làm cho nó rối tung lên vậy. Mấy lúc sau này , Ban Mai lúc nào cũng ủ rũ buồn bã , anh không muốn như vậy. Anh thích em cườ hơn.- Thật ra , em tới với anh trong thời kỳ buồn đó chứ. Hìn như vì em buồn nên anh mới đến với em.- Đó là chuyện khác , và nó đã qua rồi.Ban Mai cúi đầu ủ rũ:- Chuyện này qua thì chuyện khác tới. Số em là luôn gặp chuyện buồn. Sau anh rồi không biết sẽ đến ai nữa.Trường đưa tay kép mặt cô lên:- Nếu vì anh mà Ban Mai có tâm trạng đó , thì anh ân hận lắm. Thật ra , anh muốn nói hết , muốn kể về anh cho em nghe , cho nên anh theo em ra đây.- Theo em ra đây xong rồi bỏ mặc em để giải quyết công việc của anh.Trường khẽ nhún vai:- Không có công chuyện nào cả , nhưng muốn thử xem Ban Mai có cần anh nữa không. Hình như là không , hôm qua anh chờ em gọi điện , kết quả là sự im lặng đáng buồn.Ban Mai mở lớn mắt , ngạc nhiên:- Anh không đến rồi lại muốn em gọi điện , anh có nói dối không?Trường hỏi một câu như không dính gì đến chuyện đang nói:- Chuyện của em với anh ta , đã giải quyết xong chưa?- Anh muốn nói gì?- Anh muốn Ban Mai trả lời thật , em nghĩ gì về anh?Ban Mai thẳng thắn:- Anh không phải là người thành thật , em muốn hiểu về anh , nhưng không tài nào nắm bắt được. Đúng như anh ấy nói , anh không thật lòng với em.Trường khẽ nhíu mày , rồi cười thản nhiên:- “Anh ấy” là ai vậy? Người đó có đủ sức chi phối mọi suy nghĩ của em sao?Ban Mai định nói thì anh chận lại:- Người đó có thể điều khiển để em nghĩ rằng anh còn tệ hơn anh ta , phải không? Anh cảm thấy bị xúc phạm quá.- Em không muốn tin anh ấy đâu. Nhưng anh thì như chứng minh cho em thấy anh ấy nói đúng. Em hoang mang lắm.Trường nhìn cô một cách rất kỳ lạ. Rồi chợt bước ra đóng cửa lại. Ban Mai nhìn theo không hiểu. Cô đứng im như chờ biết anh sẽ làm gì.Và Trường đã hành động y như lần đưa cô về lúc đêm khuya ở trước cổng nhà cô. Nhưng lần này sự thể hiện không hề ngập ngừng. Cán hôn môi trầm ngâm không vội vã. Rồi anh hơi ngẩn lên , nhìn Ban Mai dò xét.Kỳ lạ , lúc này cô không hề có cảm xúc nào , vì bị mối nghi ngờ dày vò trong lòng , và cũng không xác định được mình đang nghĩ cái gì. Thế là cô lùi ra phía sau , lắc đầu cự tuyệt:- Xin lỗi anh , nhưng lúc này em không cảm nhận được gì hết. Em muốn một mình mà không có anh lẫn anh Định. Em không bị lầm lẫn vấp ngã nữa.Khuôn mặt Trường chợt cau lại , lầm lì:- Em đặt anh và anh ta ngang nhau để chọn lựa à? Anh thật thất vọng. Anh nghĩ Ban Mai sáng suốt hơn.- Không phải vậy. Nhưng thật tình là em…Nhưng Trường không để cô nói hết câu đã bỏ đi ra ngoài cửa. Ban Mai vội đi theo:- Anh làm gì vậy?Trường cười lạnh:- Em không cần chọn lựa , mệt lắm. Anh không cho em điều kiện đó đâu. Anh tưởng em rất bản lĩnh , nhưng có lẽ anh đã lầm.Ban Mai ngắc ngứ không nói được. Cô đứng im ở cửa nhìn theo Trường. Anh băng qua dãy hành lang , rồi đi thẳng xuống cầu thang , không hề ngoái lại , dù biết Ban Mai còn đứng nhìn.Ban Mai thẫn thờ quay vào phòng. Muốn chết được vì cách phải ứng của Trường. Khi giận lên , anh cũng không kiềm chế như ai. Càng ngày , cô càng thấy nhiều khía cạnh khác trong tính cách của anh. Cũng gai góc , cũng biết coi thường và cũng phản ứng thẳng thừng. Anh không phải là mẫu người chỉ thụ động trong cách cư xử với người yêu. Thật không giống hình ảnh Trường lúc cô mới quen. Nhưng khổ nỗi cô không sao gạt anh ra khỏi tâm trí được.Ban Mai ở lại hai ngày nữa , rồi cùng đoàn làm phim trở về nhà. Mấy ngày đó , và cả mấy ngày tiếp theo , Trường không đến tìm cô , cũng không gọi điện. Thái độ của anh làm cô khổ sở vô cùng.Để thay đổi một mối quan hệ , giai đoạn chuyển biến từ tình cảm này sang tình cảm khác cao hơn , thật không đơn giản chút nào. Nó cứ làm người trong cuộc bị khắc khoải mù mờ , không hiểu nổi mình cần phải làm sao. Ban Mai đã luôn sống trong tình trạng như thế. Nhưng cô chỉ biết thụ động chờ.Trở về thành phố , cô bắt đầu diễn chung với Linh Lan. Trong phim này , Linh Lan cũng là diễn viên chính. Nhưng nhân vật mờ nhạt hơn nhân vật của Ban Mai. Ban Mai rất ngạc nhiên khi thấy Linh Lan coi điều đó thật bình thường. Nếu là Phù Dung , chắc sẽ lẳng nhẳng không dễ dàng gì.Mặc dù có tâm lý e dè Linh Lan , Ban Mai cũng rất mến và dễ chịu khi làm việc chung với diễn viên đàn chị này. Cô không kiêu kỳ vì hào quang và thân thế của mình. Trong khi các cô khác hết sức nể trọng cô với tính cách con dâu tương lai của bà chủ hãng phim.Hôm nay diễn xong một cảnh , trong thời gian ngồi chờ mọi người chuẩn bị cho cảnh khác , Ban Mai có dịp ngồi riêng với Linh Lan ở góc sân. Đoàn làm phim đang quay cảnh trong ngôi biệt thự. Nên hai cô ngồi ở đó mà vẫn có thể nhìn được mọi người phía ngoài.Linh Lan tỏ ra thân mật và dễ thương. Cô bắt chuyện với Ban Mai một cách bất ngờ.- Anh Trường rất dễ thông cảm , bao dung nhưng không sa đà , chị thích tính cách đó của ảnh , tuy có buồn , nhưng rồi mình sẽ quên.- Dạ.Ban Mai nhìn Linh Lan ngỡ ngàng. Cái nhìn khiến cô phải cười và nói tiếp; – Ban Mai không phải ngại với chị. Thật tình là lúc ở bệnh viện , chị ngạc nhiên lắm. Trước đây chị có nghe ảnh nói về một cô bạn mà ảnh quen khi mới về nước , chị không ngờ người đó là Ban Mai , chị thấy em xứng đáng lắm.Ban Mai dè dặt:- Chị nói về chuyện em đó hả? Thật ra không có gì cả , thật tình xin lỗi , trước đó em không biết anh Trường đã có người yêu.Linh Lan lắc đầu chỉnh lại:- Không phải là người yêu , bắt buộc phải hứa hôn thì phải làm thế. Tình yêu cũng có đó , nhưng chỉ một chiều thôi.- Một chiều thôi sao? – Ban Mai thốt lên.- Nhưng cuối cùng chị cũng vượt qua được , dù không dễ dàng gì.Cô khoanh tay trước ngực , tựa lưng vào ghế tư lự:- Lúc bác Ninh đem chị về nuôi , chị hãy còn nhỏ lắm. Bảo xem là anh em , chị thấy rất dễ dàng. Nhưng lớn lên rồi thì khác. Sống bên cạnh người con trai có tính cách hay , lại không phải là anh ruộc mình , làm sao có thể không yêu.”Ôi trời! Chuyện anh ấy thật lạ lùng”. Ban Mai nghĩ thầm. Và cô nhìn Linh Lan chăm băm. Cử chỉ rõ là náo nức muốn nghe.Linh Lan nhìn cô , không thể không cười vì cử chỉ đó. Cô hỏi một cách lạ lùng.- Em không biết những chuyện đó hay sao?- Thật tình em không biết , em thấy nó lạ quá , giống như trong phim vậy. Ngoài đời cũng có chuyện đó thật hả chị?Linh Lan mỉm cười , cô chú ý đến khía cạnh khác hơn là để tâm sự tò mò của Ban Mai:- Chẳng lẽ anh Trường không kể về đời tư của mình , thật lạ.”Vì anh ấy không thật lòng”. Ban Mai nghĩ như thế và nét mặt cô buồn hẳn đi.Linh Lan không để ý sự thay đổi đó , cô cười tư lự:- Lúc nhỏ tụi chị sống chung như hai anh em. Chị rất tôn thờ ông anh lý tưởng của mình. Tình cảm đó từ từ chuyển qua tình yêu. Ba ảnh hài lòng lắm , nhưng mẹ thì không.- Sao vậy chị?- Mẹ không ưa chị từ nhỏ , vì có thành kiến , sau này lớn lên chị mới hiểu.- Thành kiến gì chứ? Chắc bà ấy khó lắm.Linh Lan cười một cách ý nghĩa:- Rồi sau này em sẽ biết. Còn chị thì có thể thông cảm. Vì mẹ chị trước đây là người yêu của ba anh Trường. Tự nhiên phải nuôn con của người mình không thích , mẹ ghét là đúng thôi.- Vậy sao?- Nhưng vấn đền không phải ở mẹ. Chủ yếu là ở anh Trường , anh ấy không yêu chị , anh ấy bảo không thể quay ra yêu em gái mình , ảnh chịu không nổi chuyện đó. Thế là ảnh đi.- Đi đâu? – Ban Mai buột miệng.Linh Lan ngạc nhiên:- Chẳng lẽ em không biết. Suốt mấy năm đại học , anh ấy sống với người dì bên Pháp.Ban Mai làm thinh. Trường đã không kể cho cô biết tí gì về anh , không hề cho cô biết anh có sống tình cảm phức tạp để chính Linh Lan nói ra. Cô cảm thấy bị xúc phạm. Thấy cô cứ làm thinh , Linh Lan nói tiếp:- Lúc ra trường rồi ảnh cũng không chịu về. Ảnh làm bên đó mấy năm , đến lúc ba nghỉ hưu ảnh mới chịu về. Đến tận lúc đó chị cũng còn hy vọng , chỉ đã chờ suốt mấy năm…Giọng cô trở nên rời rạc:- Sự chờ đợi mới thật làm người ta mòn mỏi , cuộc sống không có ý nghĩa gì cả.Ban Mai nhìn Linh Lan đăm đăm. Cô không hiểu được tại sao Trường không bị quyến rũ , Linh Lan quá đẹp , tài năng , tính tình dịu dàng , khiêm tốn , kiên nhẫn. Mẫu người như vậy , chẳng lẽ chưa đủ yêu?Khi cô nói ý nghĩ đó , Linh Lan trả lời một cách triết lý:- Tình yêu không có tiêu chuẩn cụ thể đâu. Có thể chị hay trong mắt người khác. Hay trong cái nhìn của anh Trường nữa. Nhưng nó không làm trái tim rung động. Không phải ai hay cũng yêu được đâu.”Có lẽ vậy”. Ban Mai lẩn thẩn nghĩ trong đầu. Nhưng rồi cô lại nghĩ ngược lại. Sự quyến rũ có thể lôi kéo để người khác sa ngã đấy chứ. Điển hình là Định.Linh Lan chợt nói khẽ:- Có lẽ chị với Ban Mai giống nhau đó. Tình yêu đầu đời rất buồn , nên quên nó đi. Nếu có người nào đó yêu mình thì phải biết nắm lấy , đừng để mất.- Chị nói như vậy chẳng lẽ có một người nào đó đã đến với chị?- Người tán tỉnh thì nhiều , nhưng không phải ai cũng có thể yêu được.Cô ngừng lại , cười mỉm:- Ban Mai biết anh Trần mà.- Anh Trần đóng chung với chị hả?Nụ cười thừa nhận của Linh Lan làm Ban Mai ngớ người. Lạy chúa! Thế mà cô không biết gì hết. Lẽ ra vai của cô phải để Linh Lan đóng mới đúng. Anh Trần là diễn viên sáng giá nhất trong giới điện ảnh. Nổi tiếng nhưng có cuộc sống rất nghiêm túc. Tính lại trầm tĩnh. Ban Mai chỉ mới đóng chung với anh lần đầu , nhưng cô có cảm tình rất nhiều. Bây giờ nghe Linh Lan nói , cô mới nhận ra hai người có tính cách giống nhau.Cô buột miệng:- Chị với anh ấy tương xứng lắm , nhưng có lâu chưa chị?- Mới đây thôi , cả ảnh cũng không biết chị đã đính hôn.Nhắc lại chuyện đó , Ban Mai vô tình tiu nghỉu:- Vậy sao? Dù sao chị cũng nên nói cho người ta biết. Một người bị người khác không thành thật với mình , buồn lắm chị ạ.Linh Lan không hiểu ý nghĩ riêng của Ban Mai , cô nói chậm rãi:- Anh ấy tỏ tình , còn chị thì chưa dứt khoát hẳn với anh Trường. Tụi chị định hủy hôn ước , nhưng chưa phải lúc.- Sao vậy chị?- Em thử nghĩ xem , đính hôn trước lúc ba mất. Thế mà mồ chưa xanh đã hủy bỏ , cả chị lẫn anh Trường đều không thể làm được. Đành phải chờ thời gian vậy.Ban Mai nói như suy luận:- Đính hôn nhanh như vậy , có phải do ý muốn của bác không chị?Linh Lan gật đầu:- Lúc đó mọi người rối lắm , ba bệnh như vậy , không ai dám làm ba buồn. Anh Trường không còn cách nào khác , còn chị thì cứ nhắm mắt đưa chân.Cô quay lại nhìn Ban Mai một cái:- Em có biết lúc đó tâm trạng chị như thế nào không? Vừa biết mặt người yêu của anh Trường dở sống dở chết , vậy mà vẫn nhắm mắt đính hôn. Biết rằng sau đó có tan vỡ mà vẫn làm.Ban Mai lặng thinh. Cô bỗng thấy thông cảm đến mức thương được Linh Lan. Tâm trạng đó khổ hơn cô nhiều. Tự nhiên cô nói như thanh minh:- Nhưng em với anh Trường đâu có ràng buộc với nhau , thậm chí chưa gọi là tình yêu.- Cho là như vậy cũng không cứu vãn được cuộc hôn nhân mù mờ này. Chị quyết định rồi , chọn người yêu mình dù saoa cũng hạnh phúc hơn. Có thất vọng rồi mới biết sợ.Cô vỗ nhẹ lên tay Ban Mai:- Cả em cũng vậy. Hãy nắm giữ cái đang có trong tay. Đừng tiếc cái đã mất. Đạo diễn Hoàng Định không phải là người để em yên tâm , nhưng anh Trường thì có thể đó.- Em cũng không biết nữa , với mọi chuyện đều có phía trước , em cũng không biết chừng nào đi đến kết thúc nữa.Linh Lan hỏi đột ngột:- Thật ra bây giờ em yêu ai?Ban Mai nói nhỏ:- Em quên anh Định rồi.- Và bắt đầu xem anh Trường là quan trọng?- Em không biết , đúng hơn là không dám. Em có cảm tưởng anh ấy không thành thật.- Nếu anh ấy không nói ra , có thể là vì lý do nào đó , chứ không phải không thật lòng. Em phải chủ động tìm hiểu chứ.Rồi cô chủ động nói thêm:- Chuyện anh ấy đính hôn , không có ý nghĩa gì cả. Cả chị và anh ấy đều không thể hy sinh cuộc đời khi người muốn có cuộc đính hôn đó đã chết.Cô giơ tay lên , ngắm chiếc nhẫn rồi cười buồn:- Một ngày nào đó , chiếc nhẫn này là của em đó Ban Mai. Anh ấy sẽ đeo nó vào tay em mà.Ban Mai ngẩn người nhìn Linh Lan. Quả thật là không nói được gì , không biết phải nói cái gì trước tình huống này. Nó giống như một sự trao duyên vậy.Mọi chuyện cứ như muốn cuốn phăng cô đi. Trogn mắt người khác , cô sẽ là của Trường. Nó diễn biến nhanh quá , đến nỗi cô không có thời gian nhận ra tình cảm của mình là cái gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.