Bạn đang đọc Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái: Chương 19
Chương 19:
-Đã rất lâu rồi anh không đến thăm em,cũng vì anh không thể chấp nhận được sự thật này. Cũng 8 năm rồi nhỉ?Dạo này em có khỏe không?
Một cơn gió nhẹ thoảng qua anh,mang theo mùi hương cỏ nơi nghĩa trang,chỉ có tiếng hoa cỏ lá,tiếng chim hót,nhưng không một tiếng trả lời.
-Anh biết anh rất có lỗi khi không đến. Anh cũng không giữ đúng lời hứa của mình phải không em?Minh Anh- anh nói bằng giọng tha thiết,tiếc nuối,không giống như anh thường ngày,lạnh lung,tàn nhẫn.
Anh đi đến gần ngôi mộ, ngày một gần,gần hơn,gần hơn nữa,quỳ xuống và…hôn lên ngôi mộ như đang hôn lên trán một người con gái mình yêu thương.
-Anh nhất định sẽ trả thù giúp em,Minh Anh,hãy chờ anh!
Nói rồi cậu đứng lên và bước đi,để lại một người đang ngồi trong bụi cây…Minh Anh nhủ thầm:
-Vừa rồi anh ta nói gì với bia mộ kia nhỉ,nghe như trả thù rồi chờ ai gì đó…còn cả người tên Minh Anh,người tên giống mình kia nữa.
Vừa nói Minh Anh vừa nhìn đồng hồ và hét lên:
-Ôi trời đất ơi…trễ học mất thôi…7h15’mất rồi.-nói rồi Minh Anh lao đến trường với tốc độ bàn thờ,không thể kiểm soát.
Đứng trước cánh cổng trường đã khóa kia,Lòng cô nặng trĩu”Học sinh gương mẫu Minh Anh,suốt 8 năm xuất sắc lại đi học trễ,lí do đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn là đi học trễ do ngủ dậy muộn.”. Cô càng nghĩ lại càng thấy tức.Suy cho cùng cũng tại tên Hạo Phong chết tiệt kia.
Cô dựng xe trước cổng trường được một lúc, không biết làm cách nào để vào được,tính trèo tường vượt rào thì nhận thấy có một chiếc ô tô đen đang đi về phía mình.Không sai,đó chính là ô tô mà Hạo Phong thường đi, đó chính là một chiếc ô tô khá đặc biệt.Màu đen của ô tô thì khôg có gì nổi bật rồi,nổi bật của nó là hoa văn trên chiếc ô tô rất tinh xảo,rõ nét,thể hiện đến từng chi tiết nhỏ trên các động cơ.Minh Anh nhìn thấy chiếc ô tô đó đến gần,đến gần và dừng lại trước cổng trường.Bóng dáng cao lớn của Hạo Phong Bước đi chễm trệ,toát ra khí khái cao sang,khuôn mặt lạnh như tảng băng trôi.hầu cận của anh đi đến cổng trường,nói nhỏ vào tai ông bảo vệ,chưa đến một giây,cánh cổng trường lập tức mở to ra.Bóng dáng cao lớn của anh nhìn cô lướt qua một lượt rồi bước đi chễm trệ bước đi,vẫn hờ hững như vậy.Khi anh đã vào đến sân trường,cô cũng bước theo sau,chưa bước nổi một bước thì cô bị chặn lại bởi ông bảo vệ.
-Bác ơi,bác đứng chắn đây sao con vào trường được.Bác đứng xích qua bên kia một xíu đi.-Minh Anh nói ra vẻ vội lắm.
Ông bảo vệ nhìn cô rồi phán một câu xanh rờn:
-Cô khôg được vào.
Minh Anh ngạc nhiên thốt lên:
-Sao khi nãy có người vẫn vào đó bác?
-Khi nãy là khi nãy,bây giờ là bây giờ,cậu ta là con của chủ trường này,tôi thà phá lệ còn hơn là bị mất việc.
Minh Anh nhìn với theo bong dáng cao lớn đó,hét lên:
-Này,tên kia,có giúp tôi không thì bảo!