Bạn đang đọc Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái: Chương 18
Chương 18:
Sau khi cúp máy, người bên đầu dây bên kia thở dài:
-Xem ra con bé vẫn chưa thể tháo bỏ cái quá khứ đau buồn ấy
Nói rồi,người đó quay sang người ngồi bên cạnh nãy giờ,giọng dịu dàng,hiền từ:
-Minh Khang àk,con hãy giải quyết chuyện của công ty nhanh nhất có thể,bay về việt nam một chuyến.Em con sẽ rất mong con đấy.
***
Cùng lúc đó…trên đường đi học…
Minh Anh đang lái xe băng băng đến trường,đi ngang qua một cửa hang bán hoa.Cô nhìn thấy dáng ai đó cao lớn,tuấn tú đang bước ra ngoài chiếc ô tô đen.Sự hiếu kì trong long cô đột nhiên bộc phát tột độ.cô dừng lại bên lề đường,ngóng nhìn vào cửa hàng hoa.kia rồi…bong dáng đó đi ra khỏi cửa hang hoa,trên tay là một bó hoa Hồng Nhung rất đẹp,có thể xem đó là bó hoa đắt nhất trong cửa hang này,chỉ cần nhìn vào giấy gói hoa đã đủ biết độ sang trọng của nó.
*Hạo Phong sao,anh ta tặng hoa cho ai vậy nhỉ.theo mình biết thì anh ta không có người yêu.hôm nay là ngày đặc biệt gì chăng?*
đột nhiên tim cô cảm thấy quặn thắt,đau đớn,nhói lên ở tim. Ngày 22-7,ngày mà cô trở về Việt Nam,tới nay đã tròn 7 năm rồi. 7 năm sống mà không được ở bên gia đình,cô sống trong sự cô đơn và lạnh lẽo. Cũng may luôn có gì Trần ở cạnh chăm sóc nên cô cũng sớm dần quen được.Nhưng cô cảm giác không chỉ thế mà cô còn có cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng,phải nói là rất quan trọng trong trong cuộc đời của cô,nhưng cô lại không biết đó là thứ gì.Một hồi lâu sau khi cô bừng tỉnh khỏi cơn đau,cô đã thấy bong dáng cao lớn ấy đã ngồi sẵn trong xe ô tô và bắt đầu khởi động.
Bây giờ,trong đầu Minh Anh chỉ nghĩ đến việc đuổi theo bong dáng đó, mà chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy.Chiếc xe ô tô dần lăn bánh men theo con đường ít người lui tới,vì ở đây là nghĩa trang.Không khí vắng vẻ, hoang vu.Cây cối khá nhiều,chủ yếu là cây tầm gai.Bóng dáng cao lớn đó đi qua một dãy mộ,nắng buổi sớm dọi vào khuôn mặt tuấn tú càng làm cho Hạo Phong them phần quyến rũ.Minh Anh đi theo sau Hạo Phong mà long cứ dồn dập không yên,cô chậm rãi len lỏi qua từng bụi tầm gai.Gai đâm vào da thịt cô,chảy máu…Anh bỗng dừng lại trước một khu mộ cũ. Ngôi mộ này hình như có rất ít người chăm sóc nên rêu phong bám đầy trên bia mộ.Cô đứng nấp ở một bụi cây gần đó,nhìn về phía ngôi mộ kia.Đập vào mắt cô,người trên bia mộ tên là Nguyễn Minh Anh.Cô giật mình…
*trời ơi,mình cũng tên là Nguyễn Minh Anh. Đứa bé kia…sao trông quen quá…*Một cô bé con nhìn rất dễ thương,hệt như một thiên thần vậy.Khi cô bé cười để lộ hai má núm đồng đồng tiền rất duyên.Hạo Phong đến bên ngôi mộ,đặt bó hoa hồng nhung xuống.Ánh mắt anh thoáng một chút buồn,lộ chút vẻ đau thương nhưng gương mặt vẫn lạnh không một cảm xúc,người anh tỏa ra khí hàn băng giá khiến ai nhìn vào cũng không khỏi rét run.