Đọc truyện Ám Hương – Chương 29
Dinh thự Tây thành – khu đất riêng Giang gia.
“Cổ phần của Thái thị…có bán hay không?” Giang Triết Hàn tay cầm một cao dao găm sắc nhọn ngồi trước mặt một người đàn ông chừng gần bốn mươi. Mỗi lần nhả ra một câu, hắn lại khắc lên thân thể người đàn ông đó một vết cắt rất sâu.
Máu tanh vương vãi khắp nơi trong căn phòng lạnh lẽo như ngục thất với bốn bề là những bức tường được lát bê tông màu xám đậm, lại rất trống trải trong một không gian rộng gần bảy mươi mét vuông. Ngoài một chiếc ghế bành đặt ở giữa phòng, thì những thứ còn lại chỉ toàn là gông xiềng, xích thép cùng dao, gậy được treo đầy một góc.
Giữa một đám thủ hạ bận cùng một âu phục tông màu đen kịt, Giang Triết Hàn vẫn nổi bật với sự cao quý, ngạo mạn và biểu diện tàn nhẫn của hắn khi ra tay với đối thủ.
Tên đang bị hắn tra tấn là Tổng tài của Thái thị – Thái Vạn Niên. Ông ta cách đây vài ngày, đã dùng một số mưu mẹo nhỏ mà hạ bệ doanh số cùng lượng khách của Giang thị. Không may cho ông ta, tổng tài của Giang thị là Giang Triết Hàn – một kẻ mưu mô, xảo trá và thủ đoạn còn nhiều gấp trăm lần tuổi đời của hắn.
Bây giờ, Thái Vạn Niên bị hành hạ đến muốn chết đi sống lại, toàn thân của ông, bộ tây âu màu xanh coban đã bị cứa rách gần như sắp nát. Cũng đồng nghĩa, cơ thể ông cũng không khá hơn bộ đồ kia là bao.
Giang Triết Hàn nhếch môi cười tàn độc, nhãn khí tăm tối không chút lưu tình một dao ghim thẳng vào đùi trái của Thái Vạn Niên, sau đó còn man rợ hơn khi hắn cố tình xoay mũi dao, xoáy sâu vào vết thương khiến nó sâu dần, rộng dần.
Máu tuôn ra ướt đẫm, dính luôn vào đế giày của Giang Triết Hàn. Hắn khép mắt cảm nhận từng âm thanh gào rống điên dại từ Thái Vạn Niên truyền đến tai. Diện dung hệt như quỷ dữ, ảm đạm kinh sợ vô cùng.
“Bán cổ phần…hoặc là bán cái mạng của ông.” giọng Giang Triết Hàn trầm thấp nhả nhẹ. Thái Vạn Niên mặt mũi trắng bệch, ông nằm thoi thóp dưới nền gạch đầy máu, tay đưa ra níu lấy ống quần của nam nhân trước mặt mà thều thào: “Bán…tôi bán! Làm ơn…tha mạng!”
“Vẫn còn đủ tỉnh táo để biết đâu là đường đi khôn ngoan!” Giang Triết Hàn càn rỡ cười rất dã tâm. Hắn ném con dao xuống nền gạch, đứng dậy phủi tay mà lạnh lùng căn dặn: “Đừng để ông ta chết…tôi còn cần chữ kí của ông ta để hoàn tất giấy tờ chuyển nhượng!”
Cửa phòng mở ra, Giang Triết Hàn chậm rãi vừa đi vừa dùng một cái khăn vải lau đi bàn tay nhuốm đầy máu tanh. Nơi đế giày của hắn, đi đến đâu lại lưu vết máu ở đó, khiến cả một dãy hành lang khắc hoạ lên khung cảnh kinh dị tột cùng.
Giang Triết Hàn một tay cởi lấy chiếc áo vest bị vương mùi máu tanh tưởi, đưa về tay Tôn Nghị lại vừa hỏi: “Anh em họ Liêu theo dõi cô ta đến đâu rồi?”
Tôn Nghị đang tính mở miệng đáp, thì từ dưới cầu thang, Liêu Tống và Liêu Tầm đã đi lên rồi nhanh chân tiến đến trước mặt Giang Triết Hàn. Cúi đầu một cái, Liêu Tống nói: “Tứ thiếu, chị em bọn họ hiện giờ đang ở hộp đêm Nóng bóng của Miu tỷ.”
“Hộp đêm Nóng bỏng?!” giọng Giang Triết Hàn hơi cao một chút, gương mặt lộ chút ngạc nhiên lẫn hứng thú. Hắn nhạt môi cười lạnh: “Cô ta nghĩ gì mà lại chui đầu vào đó?”
Liêu Tầm lúc này vội chen ngang vào, nói với giọng cười đùa: “Chắc là muốn làm “quý cô hoàn hảo” rồi thưa tứ thiếu!”
Sau câu nói đó, Liêu Tống đã nhíu mày đanh mặt mà thúc khuỷu tay vào bụng thằng em của mình. Liêu Tầm hiểu ý vội đứng ngay ngắn, nụ cười trên môi liền bị dập tắt.
Một bên lông mày của Giang Triết Hàn thoáng nhích nhẹ một cái, đôi nhãn khí rộ lên tia thích thú, hắn lại nói: “Xem ra, tôi cũng nên đến Nóng bỏng thử một lần…thế nào gọi là “quý cô hoàn hảo”?”
***
Chiếc xe buýt dừng ở trạm, Tố Dĩ Dĩ bước xuống với một tâm trạng phấn khởi. Nụ cười hào sảng túc trực trên cánh môi nhỏ nhắn của cô, đã một thời gian rồi tâm tình của cô chưa tốt đến vậy.
Tối hôm qua, từ lúc chị em Trạch Lam rời đi thì tâm trạng Tố Dĩ Dĩ cô đây chẳng khác nào ngồi trên đống lửa. Nhưng cuối cùng sự lo lắng của cô cũng bị bằng thừa khi Trạch Lam đã gọi lại cho cô, báo với cô tình hình chị em họ rất ổn.
Bởi thế hôm nay, Tố Dĩ Dĩ luôn trong một trạng thái tràn đầy sức sống. Cô cầm ly cà phê trên tay, vui vẻ đi vào trong thang máy. Đôi môi chúm chím lại ngậm lấy ống hút, hút một hơi thật dài. Từng dòng cà phê sữa lành lạnh trôi vào cổ họng hoà với hương vị đăng đắng và béo nhẹ, cảm giác quả thực không tệ!
Cửa thang máy mở ra, Tố Dĩ Dĩ vừa bước khỏi đó, rẽ lối đi vào văn phòng làm việc của mình thì đã bị một ai đó nắm lấy cánh tay mà lôi vào một góc.
“Cái…cái gì vậy chứ?” giọng Tố Dĩ Dĩ hơi cáu gắt vì ly cà phê trên tay suýt tí thì bị đổ ra ngoài. Cô nhíu mày nhìn lên thì đã thấy Giang Triết Mỹ, cô ngạc nhiên lên tiếng: “Mỹ Mỹ…em làm gì vậy hả? Suýt chút thì áo chị bị dính cà phê rồi…”
Giang Triết Mỹ đưa mắt nhìn quanh, ra vẻ lén lút, cô hỏi: “Chị, dạo gần đây thực sự chị không có thông tin gì của Trạch Lam sao chứ?”
Tố Dĩ Dĩ hơi lãng ánh mắt sang phía khác, cô giả vờ cúi mặt chỉnh lại cái nơ trên cổ áo mà đáp: “Chị quả thực không biết…”
“Chị không biết Trạch Lam ở đâu…Vậy…chị không thấy lo lắng sao? Trạch Lam là bạn thân của chị mà!” Giang Triết Mỹ tiếp tục nói thêm. Tố Dĩ Dĩ bây giờ mới ngẩng mặt, hạ thấp giọng buông một tiếng thở dài, cô nói: “Chỉ cần cô ấy thoát khỏi tay của anh hai em, thì không cần biết cô ấy ở đâu…chị cũng yên tâm rồi. Nếu so với chịu cái cảnh thống khổ hơn cả địa ngục ở trong tay Giang Triết Hàn, thì lang thang đầu đường xó chợ…thực sự vẫn tốt hơn nhiều!”
Câu nói của Tố Dĩ Dĩ như kiểu tát vào mặt Giang Triết Mỹ một cái thật mạnh. Bản thân là em gái của Giang Triết Hàn, thì việc anh hai mình đi làm một việc tồi bại như vậy…đứa em gái như cô cũng phải tự thấy xấu hổ thay.
Bàn tay đang nắm lấy Tố Dĩ Dĩ chợt buông ra, Giang Triết Mỹ cố gượng cười, ánh mắt không nhìn thẳng người đối diện mà nói: “Em hiểu mà…Xin lỗi, đã làm phiền chị mấy ngày qua!”
Bóng lưng của Giang Triết Mỹ chầm chậm xa dần, Tố Dĩ Dĩ lúc này mới dựa lưng vào tường mà vuốt ngực thở hỗn hễn. Cô lắc đầu than vãn: “Cuối cùng…cũng qua được ải của cô em gái này rồi. Căng thẳng chết được…Nhưng mà, có vẻ câu nói vừa rồi mình có phần quá đáng! Dù gì Mỹ Mỹ cũng là em của Giang Triết Hàn, mình nói về anh của cô ấy như vậy ngay trước mặt…thực sự là hơi không đúng!”
Giang Triết Mỹ buồn bã, thất thểu đi về chỗ ngồi. Đặt mạnh túi xách xuống bàn, khiến nam đồng nghiệp cạnh bên giật mình mà quay qua trêu ghẹo: “Mỹ Mỹ, em làm sao thế kia? Sáng sớm ra đã mặt mũi ủ dột rồi. Sao…tan ca đi uống vài chai không?”
Giang Triết Mỹ khí sắc như mang cả một bầu ảm đạm, u ám. Cô quay sang mà liếc lấy tên nam đồng nghiệp kia: “Nếu anh đưa cái đầu anh cho tôi đập vài chai lên đó…thì may ra tâm trạng tôi sẽ tốt hơn nhiều! Anh muốn không?”
Nam đồng nghiệp ấy lần đầu tiên mới trông thấy biểu diện đó của Giang Triết Mỹ, trông như chẳng có chút nào là nói đùa bèn vội yên vị ngay ngắn, nửa lời cũng không dám hó hé.
Giang Triết Mỹ ngồi xuống ghế, bàn tay để trên bàn nhịp nhịp vô thức. Trong đầu cô ngoài việc của chị em Trạch Lam ra thì vẫn còn một số khúc mắc không thể hiểu rõ.
“Tại sao anh hai lại làm chuyện đó chứ? Rốt cuộc…Trạch Lam đắt tội gì với anh ấy? Hỏi mãi mà cũng không ai nói cho mình biết là sao?” Giang Triết Mỹ thầm nghĩ rồi tự nổi điên mà hét lên một cái. Khiến toàn bộ văn phòng bị một phen thất kinh mà dồn mọi ánh mắt về phía cô nhân viên đang nằm dài lên bàn làm việc, bộ dạng chán chường, thảm hại vô cùng.
***
Đồi Thang Sơn, phía Bắc thành phố.
“Việc làm ăn bên đó thế nào?”
“Gửi bảng doanh thu qua cho tôi. Ok! Vậy đi.”
Giang Cẩn Quỳ cúp máy, anh ngồi ở khuôn viên phía sau dinh thự mà nói chuyện với một tên thủ hạ được anh giao phó trông coi hộp đêm bên California. Nhìn biểu diện thoải mái của anh, cũng đủ biết được mọi việc vẫn đâu vào đó.
Lúc này, Tá Đằng từ phía sau đi đến lên tiếng: “Ông chủ, tôi có tin này cho ngài biết. Chắc hẳn ngài sẽ rất hứng thú…”
Giang Cẩn Quỳ hít một hơi xì gà, nghiêng đầu nhướng mắt tỏ vẻ tò mò, Tá Đằng tiếp lời: “Chị em Lưu Trạch Lam hiện giờ đang ở hộp đêm Nóng bỏng.”
Nghe đến đây, hai đầu lông mày của Giang Cẩn Quỳ thoáng cau lại đôi chút. Điếu xì gà cháy rực được kẹp giữa hai ngón tay của anh toả ra làn khói mờ nhạt tản qua diện dung ngạo mạn, anh nhếch môi cười một cái, ngữ khí có chút thích thú: “Hộp đêm Nóng bỏng! Lần này…mới đúng thực sự là nóng bỏng.”
Nghĩ ngợi một lúc, anh lại lên tiếng: “Tá Đằng…”
“Ông chủ cứ căn dặn..”
“Sắp xếp mọi việc cho tôi, đêm nay…tôi sẽ đến Nóng bỏng để chơi một màn thú vị!” Giang Cần Quỳ vừa nói, đuôi mắt sắc lãnh lại khẽ nhướng nhẹ đầy ẩn ý.
“Tôi sẽ làm theo ý ngài!”
Tâm tình của Giang Cẩn Quỳ tốt đến lạ thường, nhãn khí rộ lên một chút cao hứng bất chợt được sinh sôi. Nhưng anh lại nghĩ đến một người, đôi chân bắt chéo đong đưa một cái, anh hỏi: “Quân Nhu…cô ta đâu rồi?”
Tá Đằng cúi đầu, trầm ổn đáp: “Tôi cũng không rõ thưa ông chủ.”
Trong đầu Giang Cẩn Quỳ thoáng qua một chút suy tư, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị cái đầu lạnh đó của anh làm cho tan rã. Kể từ ngày hôm qua, sau khi Quân Nhu hành động một cách đường đột với anh về cái hôn vụng về đó. Thì cô ấy trốn biệt mất tăm không thấy mặt mũi, đến cả khi anh có việc muốn giao phó, cô ấy cũng nhất quyết không ló mặt mà chỉ nhờ Tá Đằng chuyển lời.
Giang Cẩn Quỳ đứng dậy, một tay cầm xì gà một tay lại cho vào túi quần, thong thả sải bước trở vào trong dinh thự. Theo sau vẫn là Tá Đằng, khi hai người bọn họ vừa đi đến lối cầu thang lầu một, thì bất chợt chạm mặt Quân Nhu đi ngược trở xuống.
Vừa thấy anh, Quân Nhu đã xấu hổ mà cúi gầm mặt không dám ngẩng lên. Cô chỉ khẽ gật đầu mà nói: “Ông chủ!” rồi vội vàng nhanh chân lướt qua người đàn ông cao quý kia.
Ngay khi bóng dáng thướt tha của Quân Nhu nhẹ lướt qua mình, Giang Cẩn Quỳ mới lạnh nhạt nói: “Chuyện hôm đó cô đừng để trong lòng làm gì. Tôi không để trong lòng thì cô cũng nên như vậy!”
Bước chân Quân Nhu bất chợt khựng lại, hai bàn tay siết chặt đến sắp run rẫy. Cô khép mắt cố hít thở thật đều, cố giữ mình thật tỉnh táo để đối mặt. Cô nói: “Cảm ơn ông chủ đã quan tâm! Tôi không hề để trong lòng!”
“Được vậy thì tốt! Tôi chẳng qua xem như cô vô tình vấp ngã va phải tôi…còn cô thì cứ xem như va vào một pho tượng. Cứ thế cho qua!” Giang Cẩn Quỳ vô tư nói tới, nhưng lẫn trong cái vô tư đó của anh lại là sự tàn nhẫn, phũ phàng đến đau lòng.
Quân Nhu thực sự ứa nước mắt, cô ấm ức, cô uất giận mà quay phắt lại, hùng hổ tiến đến phía Giang Cẩn Quỳ, vung tay đấm vào vai anh một cái lại gào lên: “Ngài đúng là quá đáng!”
Giang Cẩn Quỳ căng mắt nhìn theo bóng dáng vừa xoay lưng chạy khỏi trước tầm mắt anh. Anh nhíu mày, đưa điếu xì gà lên rít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Tôi quá đáng lắm sao?”
Tá Đằng đứng cạnh, nửa buồn cười lại nửa kinh sợ khi lần đầu tiên hắn thấy có người dám cả gan đánh ông chủ, lại còn mắng thẳng vào mặt. Hắn cúi đầu đáp: “Tôi không dám phán xét thưa ông chủ!”
Giang Cẩn Quỳ nhướng mày một cái đầy kiêu căng, anh lắc đầu: “Đúng là phụ nữ! Vướng vào chỉ càng thêm rắc rối…Bảo sao tôi chỉ thích tình một đêm!”
***
9 giờ tối – hộp đêm Nóng bỏng, khu vực Đông thành.
Trạch Lam trong bộ đồng phục áo sơmi trắng bên trong, khoác ngoài là áo gile ngắn màu đỏ thẫm cùng chân váy ôm dài đến đầu gối màu đen, chân mang giày cao gót 7 cm mũi nhọn.
Bàn tay bê lấy khay gỗ tròn, bên trên là những ly cocktail mát lạnh được pha chế theo những công thức rất riêng mang nhiều hương vị khác nhau, lại đuoc bày trí rất bắt mắt. Trạch Lam bước vào một phòng VIP, nhẹ nhàng đặt từng ly thức uống xuống mặt bàn kính sang trọng.
Đêm hôm qua sau khi đến tìm Phùng Ái Ninh, cô không những được lo cho một chỗ ngủ chu đáo với một chiếc giường hai tầng, chung phòng với bốn cô nhân viên khác. Còn được cho nghỉ ngơi, hôm nay mới chính thức làm việc.
Phùng Ái Ninh rất tốt, cô ấy còn mua cho chị em cô vài ba bộ đồ mới dùng để thay mặc hàng ngày, hơn nữa lại còn mua cho Phù Dung vài quyển truyện tranh mà con bé thích nhằm cho nó có thứ để giết thời gian trong lúc Trạch Lam đi làm.
Trạch Lam rất biết điều, ban ngày cô rãnh rỗi thì lại đi dọn dẹp phòng ở cho mấy chị em làm ở hộp đêm. Phùng Ái Ninh đối xử rất tử tế với chị em cô, cô laii không muốn thấy khó xử nên giúp được cô ấy việc gì thì giúp.
Công việc ở đây tuy Trạch Lam cô chỉ mới làm quen được vài tiếng, nhưng xem ra cũng không có gì trở ngại khó khăn ngoại trừ…việc bắt mình phải mang đôi giày kia để đi đứng liên tục, khiến bàn chân cô bị sưng đỏ và mỏi nhừ.
Trạch Lam từ xưa đến giờ rất không thích giày cao gót, nhưng cô vẫn không vì một chút việc nhỏ như vậy mà vội chán nản. Cô làm việc rất chăm, lại quan sát tỉ mỉ không để khách phiền hà hay khiếu nại điều gì. Đôi lúc Trạch Lam đứng ở một góc, từ trên lầu hai này nhìn xuống phía sàn nhảy bên dưới, cô lại buồn cười khi nghĩ: “Lẽ nào bản thân lại hợp với công việc ở đây đến vậy!” Hợp đến nỗi, chỉ mới nhận việc được một vài tiếng, mà xem chừng cô làm còn đâu vào đó hơn cả những nhân viên cũ.
Lúc này, phía bên đối diện của lầu hai, Phùng Ái Ninh đứng tì người lên lan can, tay cầm điếu thuốc mà rít nhẹ. Thứ khói mờ phủ qua dung nhan được tô điểm kĩ lưỡng, khắc hoạ lên đường nét của một người phụ nữ quyền thế, lại có phần sa đoạ vào những thói ăn chơi xa xỉ của bọn lắm tiền nhiều của.
Cô nhìn Trạch Lam đang bê khay nước đi tới đi lui bên hướng đối diện, miệng mỉm cười rất hài lòng. Cô gái đứng cạnh bên Phùng Ái Ninh, là Avi – một trong những “quý cô hoàn hảo” đắt giá ở Nóng bỏng.
Avi sở hữu nước da trắng như tuyết, thân hình lại vô cùng bốc lửa với số đo ba vòng gần như là tuyệt đối hoàn hảo theo đúng cái danh mà mình được gán mác. Xét về dung mạo, thì ngũ quan chỉ ở độ tương đối chứ không hề sắc sảo hay đào hoa ngọc diện. Nhờ có son phấn, phần nào giúp đường nét tầm thường đó của Avi được nổi bật.
Cùng nhìn theo hướng mắt của bà chủ mình, Avi chợt nói: “Miu tỷ, chẳng phải chị đã nói tạm thời không cần tuyển thêm nhân viên chạy bàn kia mà..Sao tự dưng chị lại cho cô ta vào làm ngay như vậy, sắp xếp cho cô ta phục vụ riêng ở khu vực VIP, hơn nữa, còn cho cả cô em gái của cô ta ở lại.”
Phùng Ái Ninh cười nhẹ, bình thản mà đáp, tiếng nói phần nào bị át đi bởi những âm thanh dập đến liên tục từ sàn nhảy bên dưới.
“Tố Dĩ Dĩ đã một lần giúp tôi trong lúc tôi gặp khó khăn. Con người Miu tỷ tôi như thế nào…nhân viên lâu năm như cô chắc cũng không khó để biết mà đúng không Avi!”
Avi nhìn Phùng Ái Ninh, buông ra một tiếng cười thật nhỏ mà nói: “Tôi biết chứ, Miu tỷ chị đây luôn là người có nghĩa khí trong giới làm ăn lẫn giang hồ kia mà. Thứ chị ghét nhất và đại kỵ nhất…đó chính là mắc nợ người khác!”
“Không sai! Tôi thực sự ghét phải mang cái cụm từ mắc nợ đó trên người!” Phùng Ái Ninh cười nhạt. Cô quay sang nhìn Avi mà tiếp: “Bởi thế khi Tố Dĩ Dĩ mở lời muốn tôi giúp chị em Trạch Lam, tôi càng không thể chối từ!”
Avi khoác một tay lên eo Phùng Ái Ninh, mái đầu với làn tóc xoăn dài màu vàng nhạt cơ hồ tựa vào hõm vai của người bên cạnh. Ngón tay thon thon của cô khẽ đưa lên động chạm vào khuôn cằm gọn gàng kia một cái mà nũng nịu: “Đúng là…Miu tỷ cứ như vậy, bảo sao Avi không yêu cho được. Có đúng không?”
“Miệng lưỡi!” Phùng Ái Ninh bật cười, cánh môi đỏ rượu buông bỏ điếu thuốc, quay sang hôn lấy cánh môi mềm mại bên cạnh. Avi bất chợt đẩy nhẹ vào vai cô một cái, lại giở giọng hăm doạ: “Nè, em nói cho chị biết. Sau khi Trạch Lam kiếm đủ tiền để rời khỏi Bắc Kinh, chị phải lập tức đuổi cô ta ngay…”
Phùng Ái Ninh nhíu mày, rãnh môi cong nhẹ tạo nụ cười gian ý mà trêu ghẹo: “Sao chứ? Sợ tôi sẽ ham của lạ kia à? Lại nổi máu ghen rồi nhỉ?”
“Chứ gì nữa!” Avi cao giọng, mặt hơi nhìn sang nơi khác tỏ vẻ giận dỗi mà nói: “Cô ta xinh đẹp thế kia, chỉ trong một bộ đồng phục đơn giản như vậy cũng không che đậy được cái vẻ đẹp đáng ganh tị trên con người cô ta. Em không lo xa mới lạ đấy!”
Phùng Ái Ninh lại cười, bàn tay xoa xoa tấm lưng cong nuột nà, da thịt mát lạnh nhẵn mịn của Avi thoáng làm cô hứng thú, cô càn rỡ nói nhẹ bên tai Avi vài lời đầy dụ hoặc: “Vậy phải xem…kinh nghiệm của em đến đâu rồi mới được!”