Đọc truyện Ám Hương – Chương 28
Tố Dĩ Dĩ nghe thấy liền sững sốt đến suýt làm rơi luôn que kẹo trong miệng. Cô khẽ thốt lên: “Bây giờ á? Cậu chắc chứ? Từ đây ngồi xe buýt đến đó cũng hơn một tiếng…”
“Chắc chứ! Đi ban đêm thế này sẽ khó bị phát hiện hơn. Tiện thể nếu thấy được thì mình…làm luôn công việc đó trong tối nay! Mau chóng kiếm đủ tiền để rời khỏi Bắc Kinh.” Trạch Lam gật đầu, kiên quyết đến cùng.
Nói xong, cô đã đi thẳng lên gác xép, nơi Phù Dung còn đang ngáy ngủ. Cô khẽ gọi: “Phù Dung, dậy đi…”
“Chị…” Phù Dung còn say ke mắt nhắm mắt mở, con bé ngồi dậy đưa tay dụi mắt. Trạch Lam cười với nó, vuốt gọn lại đầu tóc cho nó. Thay cho con bé một bộ đồ khác ấm hơn. Cầm lấy áo khoác mặc lên người Phù Dung rồi dắt nó xuống nhà.
“Trạch Lam, mình đã gọi cho chị Miu…Chị ấy sẽ giúp hai chị em cậu, đêm nay cậu đến đó ngủ lại ở hộp đêm luôn đi. Chị Miu hứa…cho cậu làm việc tính công theo ngày. Làm ngày nào trả ngày đó!” Tố Dĩ Dĩ đứng ngay gần cửa bếp, tay cầm điện thoại vui vẻ nói. Nhưng trong nhãn khí vẫn nhuộm chút u buồn lẫn lo lắng.
Trạch Lam trong lòng tạm gọi là yên tâm đôi chút, cô cảm động tình bạn mà mình đã có đuoc với Tố Dĩ Dĩ. Cô đi đến ôm lấy cô bạn thân, vỗ về lên tấm lưng của cô ấy mà nói: “Cảm ơn cậu Dĩ Dĩ, đến nơi mình sẽ gọi cho cậu…”
Buông Tố Dĩ Dĩ ra, Trạch Lam nắm lấy tay Phù Dung rồi đi đến cửa. Hai chị em cô mặc áo khoác có nón, đội thêm một cái nón lưỡi trai và che mặt bằng một cái khẩu trang. Hai chị em cô kín bưng từ đầu đến chân, khi vừa tính mở cửa thì Tố Dĩ Dĩ đi đến, nhét ngay vào túi áo của Trạch Lam số tiền hai trăm Nhân dân tệ mà nói: “Cầm đỡ đi, để dành đi xe với xài lặt vặt!”
“Không được đâu…” Trạch Lam muốn từ chối, liền bị Tố Dĩ Dĩ cáu gắt, như thể vừa giận vừa lo mà mắng: “Đừng cứng đầu nữa! Cầm đi…Trong người cậu còn bao nhiêu tiền đâu chứ. Ngộ nhỡ…ngộ nhỡ Phù Dung đói bụng thì lấy đâu tiền mà mua đồ ăn cho nó!”
Nói đến đây, Tố Dĩ Dĩ mới đưa tay quẹt lên khoé mi đang dần ướt đẫm, cô kéo hai chị em Trạch Lam vào trong rồi tiến sát cửa mà nói: “Để mình ra bắt xe, khi nào xe đến thì hai chị em cậu hãy ra!”
Trạch Lam đứng trong góc tường, lén đưa mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn trong bộ đồ ngủ màu nâu nhạt của Tố Dĩ Dĩ mà cô cắn môi ứa nước mắt. Cô thực sự nợ cô bạn này quá nhiều….
Một lát sau độ chừng mười phút, đã có một chuyến xe buýt chạy chờ tới. Chuyến xe buýt này đi một tuyến thẳng từ Tây thành sang Đông thành mà không cần chuyển trạm. Tố Dĩ Dĩ chạy vào, nói với Trạch Lam vài lời: “Xe đến rồi, nhớ…cẩn thận! Đến nơi gọi ngay cho mình!”
Trạch Lam gật đầu, cô cùng Phù Dung cúi mặt đi ra khỏi cửa, nhanh chân leo lên xe buýt, lựa dãy ghế sau cùng mà ngồi xuống. Cửa xe đóng lại, Tố Dĩ Dĩ đứng bên trong, lén vén nhẹ rèm cửa sổ lên mà luyến tiếc nhìn theo bóng xe đang dần xa.
Cô không chịu được, đành bật khóc thành tiếng: “Hai chị em cậu…nhất định phải an toàn! Nhất định….”
Trạch Lam ôm Phù Dung ngồi trong lòng, từ lúc bước lên xe hầu như bao nhiêu cặp mắt cứ nhìn về phía hai chị em cô bởi vì dáng vẻ lén lén lút lút, trùm kín mít giữa đêm hôm thế này.
Trên chuyến xe buýt tối nay, ngoài bác tài và cô soát vé thì chỉ có hai chị em Trạch Lam cùng ba người khách khác ngồi phía trên. Trạch Lam cúi mặt khẽ thì thầm vào tai cô bé đang ngồi trong lòng mình: “Phù Dung, em ngủ một chút đi. Đến nơi chị sẽ gọi…Nào, gác đầu lên đùi chị.”
Phù Dung gật gù, con bé liền nằm ngã lưng ra dãy ghế trống bên cạnh, đầu để lên đôi chân êm ái như gối của Trạch Lam Mà khép mắt thoải mái. Trạch Lam ngồi đưa mắt nhìn qua ô cửa kính đã hơi mờ đục, những ánh đèn sặc sỡ bên ngoai của Tây thành hoa lệ đang dần lướt qua cô mỗi lúc mỗi nhanh dần, rồi xa dần…rồi khuất hẳn.
Trong đầu Trạch Lam vô thức ẩn hiện những mảng ký ức tươi đẹp nhất của vài năm về trước. Khi mà cuộc sống của cô và Phù Dung vẫn còn rất yên ổn, cô đi làm, con bé thì học hành rất chăm chỉ. Tuy sau đó, cũng gặp một số trục trặc nhưng tính ra mọi thứ vẫn rất yên bình.
Đùng một cái, chớp mắt hệt như đã bước qua một thế giới khác. Cái thế giới tươi đẹp của chị em cô một lúc bị đổ nát bởi bàn tay của Giang Triết Hàn. Thay vào đó chỉ còn sót lại là những mảng vỡ vụn vặt cùng những nỗi đau không thể nào bôi xoá được.
Lồng ngực Trạch Lam có hơi lên xuống mạnh mẽ, khi cảm giác rùng mình mỗi lần nhớ đến tên cầm thú họ Giang kia. Những việc hắn gây ra cho cô, quả thực còn hơn cả một cơn ác mộng.
Lúc này, bất chợt chiếc xe buýt dừng bánh ngay một trạm ở giao lộ An Liên. Chỉ cần đi qua giao lộ này, thêm một đoạn ngắn nữa là ra khỏi Tây thành. Ngồi xe cũng đã hơn bốn mươi phút, Trạch Lam bắt đầu thấy lưng mình mỏi nhừ. Nhất là hai chân, vì không dám cử động để Phù Dung có thể yên giấc, khiến chúng bị tê cứng không thể nhúc nhích trong đôi lát.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước lên. Trên người mặc một bộ quần áo phông bình thường. Nhưng Trạch Lam không hiểu vì sao cô lại thấy khá lo sợ, cứ như thể bây giờ cô nhìn bất kì người đàn ông nào đột ngột xuất hiện trước mặt cô thì cũng đều nghĩ ngay đến người của Giang Triết Hàn.
“Chắc mình đa nghi thôi…ở đây gần ra khỏi Tây thành, không lí nào…” Trạch Lam nom nớp nghĩ ngợi, dù đã cố trấn an, cô vẫn không tránh khỏi lo sợ.
Cô đưa tay kéo thấp chiếc nón trên đầu mình hơn nữa, mặt cúi xuống lén quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông ngồi phía trước. Đến khi cô thấy hắn ta ngủ gục, cô mới thấy nhẹ người đôi chút.
Đồng hồ trên xe buýt điểm 9 giờ 30 phút tối. Sau gần một tiếng bốn mươi phút ròng rã ngồi trên xe thì cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
Trạch Lam dắt Phù Dung bước xuống xe, trước mặt cô là một bảng hiệu rất to với dòng chữ hộp đêm Nóng bỏng được thắp sáng bằng những ánh đèn chạy màu bắt mắt.
Lòng có chút hồi hộp, cô nhìn quanh một lần nữa rồi hít một hơi lấy hết can đảm đi vào trong.
Khi vừa đến cửa, thì hai chị em cô bị đám vệ sĩ chặn lại. Một tên lên tiếng hỏi: “Nè cô gái, vào mấy nơi này mà còn dắt theo một đứa nhóc, tính làm gì trong này? Muốn vào giở trò móc túi như mấy bọn kia đúng không?”
Trạch Lam hơi ngẩng mặt, cô lắc đầu mà vội đáp: “Không..không phải. Tôi có hẹn với chị Miu…đến để xin việc.”
“Xin việc…?!” tên vệ sĩ khác lại bật cười, hắn nhìn dọc từ trên xuống dưới thân người trong bộ đồ rộng thùng thình của Trạch Lam mà dè bĩu: “Cô em, Nóng bỏng này là nơi thế nào lẽ nào cô em không biết…Muốn có một chân vào làm thì ít nhất…Không được sắc cũng được dáng chứ!”
Vừa nói, bàn tay của tên đó vừa đưa ra sờ nhẹ vào cánh tay của Trạch Lam một cái. Cô sợ hãi, kéo Phù Dung lui về sau một chút. Lúc này, khi bọn bảo vệ còn đang phá lên cười trêu chọc, thì một giọng nói từ trong cất lên, là thanh âm rất trong trẻo của nữ giới.
“Mấy người làm việc hay trêu gái, hả? Có muốn tôi cắt lương hết không?” người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trên người diện một bộ đầm body ngắn trên đầu gối, ôm sát đường cong cơ thể. Phần ngực được khoét khá sâu, để lộ ra mảng hình xăm hình hoa hồng màu đỏ nổi bật ngay giữa xương ức.
Mái tóc xoăn lọn nhuộm màu nâu Tây thời thượng được buông hờ hững bên vai, đeo một cặp khuyên tai tròn khá to màu bạc. Gương mặt được tô điểm rất kĩ càng tạo nên một hình tượng phụ nữ quyến rũ uỷ mị vô cùng.
Bàn tay cô ta cầm điếu thuốc chỉ vào đám vệ sĩ mà gắt gỏng, bất chợt Trạch Lam hơi ngẩng mặt, cô nhìn dáng vẻ toát nét quyền uy cùng sự cuốn hút kia, cô đoán chắc đây có thể là người cô cần tìm.
Nghĩ vậy, Trạch Lam liền tiến gần hơn mà nhỏ giọng hỏi: “Chị…có phải là chị Miu?”
“Cô là…” người phụ nữ kia nhíu mày hoài nghi, cô ta nghĩ ngợi gì đó rồi thốt lên: “Cô là người mà Dĩ Dĩ đã giới thiệu khi nãy…Cái gì Lam…có đúng không?”
“Phải ạ! Tôi là Lưu Trạch Lam…”
“Được rồi, được rồi. Vào đây, theo tôi lên phòng!”
Trạch Lam nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phù Dung mà theo chân người phụ nữ nóng bỏng trước mặt, tiến sâu vào bên trong nơi ăn chơi của những kẻ lắm tiền nhiều của.
Ánh đèn xanh, đỏ liên tục chớp tắt, lướt qua mắt làm cô có phần không quen nên hơi choáng. Cộng thêm thứ âm thanh chát tai đang phát ra bởi dàn âm thanh cực khủng, còn cả đám người đang cùng nhau uốn éo, bay nhảy điên cuồng theo từng nhịp nhạc dập mạnh liên hồi thực sự khiến Trạch Lam chỉ muốn co chân chạy khỏi đây.
Người phụ nữ kia dẫn hai chị em cô đi vào một khu vực yên ắng hơn nhiều, nhìn cảnh vật bày trí nơi này khá đơn giản phần nào đoán được đây là khu vực làm việc riêng lẻ của bà chủ.
Cửa phòng mở ra, người phụ nữ kia nhẹ nhàng nở một nụ cười, biểu diện hoàn toàn khác hẳn với lúc ban đầu Trạch Lam trông thấy.
“Vào đi…”
Trạch Lam cúi đầu rồi chậm rãi dẫn Phù Dung đi vào bên trong. Căn phòng rất rộng, được trang trí theo phong cách hiện đại rất sang trọng và nhã nhặn vô cùng khi kết hợp hai mảng màu sắc là trắng và xanh ngọc. Nhìn nơi này và khu vực bên ngoài chẳng khác gì là hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau.
Người phụ nữ kia ngồi xuống ghế nơi bàn làm việc, ôn tồn nói: “Cô Lưu, mời ngồi.”
Trạch Lam gật đầu, cô để Phù Dung ngồi ở dãy ghế sofa ngay góc phòng, không quên vuốt má con bé mà cười nói: “Ngoan! Ngồi đây đợi chị một chút!”
Phù Dung vui vẻ gật gù, Trạch Lam sau đó mới tiến đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà chủ của Nóng bỏng. Cô ta để hai tay lên bàn, cánh môi đỏ chót khẽ mỉm cười mà nói: “Tôi là Phùng Ái Ninh, ai ở đây cũng gọi tôi là Miu tỷ!”
“Chào…chào chị Miu. Lí do tôi đến đây…chắc chị cũng biết rồi. Tôi thực sự biết ơn chị vì đồng ý giúp chị em tôi. Thành thật cảm ơn chị!” Trạch Lam nhỏ giọng mà nói, hai bàn tay đan xen nhau, tâm trạng hơi căng thẳng.
Buông ra một tiếng thở dài, Phùng Ái Ninh mới đáp: “Cô có thể tháo nón và khẩu trang ra được không? Thân là bà chủ lí nào đến mặt nhân viên của mình cũng không đuoc biết!”
Trạch Lam hơi lo lắng, cô chần chừ đôi chút nhưng rồi cũng đưa tay kéo chiếc nón trùm xuống, rồi tháo bỏ nón lưỡi trai, chiếc khẩu trang cũng được cô gỡ ra. Mái tóc dài một lúc được bung xoã, cô ngẩng mặt, một dung nhan khuynh diễm mộc mạc nguyên thuỷ nhất phút chốc hiện ra.
Phùng Ái Ninh ánh mắt rộ lên tia hài lòng, cô bật cười mà trêu ghẹo: “Xinh đẹp thế kia mà sao phải che chắn kĩ đến vậy? Còn nữa…con bé kia, thực sụ là em gái của cô sao?”
Trạch Lam nhìn Phù Dung, con bé đang ngồi đong đưa chân rất vô tư. Cô gật đầu mà đáp: “Con bé tên Lưu Phù Dung, là em ruột của tôi.”
Nói đến đây, Trạch Lam cắn môi đắn đo, cô ngồi thẳng người mà nói với giọng ngại ngùng: “Chị Miu…Tôi nghe Dĩ Dĩ nói chỗ chị có nơi cho nhân viên ở lại. Vậy…chị có thể nào…cho cả Phù Dung ở lại hay không?”
“Việc này….” Phùng Ái Ninh chóng cằm suy nghĩ, cô nhìn Phù Dung mà không khỏi tặc lưỡi. Nhưng nhìn sang Trạch Lam, một gương mặt thanh tú trắng như ngọc, đẹp như tranh của cô ấy đang nhìn mình với một sự thành khẩn, Phùng Ái Ninh không khỏi mềm lòng. Cô khép mắt một cái rồi đáp: “Được được! Dù gì…tôi cũng đã hứa với Dĩ Dĩ sẽ giúp chị em cô. Về việc này…tôi sẽ khấu trừ một ít vào tiền lương của cô vì có thêm Phù Dung ở lại. Cô có đồng ý không?”
Trạch Lam mừng rỡ, khoé môi của cô bây giờ mới cười được một cách tự nhiên nhất, cô nói: “Được, được chứ!”
“Tôi đùa thôi…” Phùng Ái Ninh che miệng cười sảng khoái. Trạch Lam trong nhất thời hơi mơ hồ nên tròn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Lúc này, Phùng Ái Ninh mở ngăn kéo, đưa tay tìm kiếm gì đó, lại vừa nói: “Nếu Dĩ Dĩ đã mở lời gửi gắm hai chị em cô, thì lí nào tôi lại làm vậy! Cô là bạn thân của Dĩ Dĩ, tôi cũng là bạn của cô ấy. Cứ coi như hai chúng ta cũng có duyên rồi chứ! Đã là có duyên thì tại sao phải còn toan tính làm gì…”
Nói xong, trên tay Phùng Ái Ninh đã cầm một tờ giấy đưa về phía Trạch Lam mà tiếp: “Tuy là vậy, nhưng cô vẫn phải theo đúng quy trình mà điền thông tin vào giấy này giúp tôi. Cô là người được ưu tiên làm tính lương theo ngày duy nhất ở đây…đừng cho người khác biết…Không thì tôi lại khó xử lắm!”
Vừa nói, Phùng Ái Ninh vừa đưa ngón tay lên môi ra vẻ mờ ám. Trạch Lam trong lòng khua trống mừng rỡ đến sắp khóc. Cô không nghĩ đến lúc cứ tưởng là bị dồn đến đường cùng, cô vẫn còn gặp đuoc người tốt thế này.
Nghĩ đến đây, Trạch Lam nở nụ cười rất ôn nhu mà nói: “Cảm ơn chị, chị Miu…Tôi sẽ cố gắng làm việc!”
“Gọi tôi là Miu tỷ…tôi thích hơn!” Phùng Ái Ninh ngã lưng ra ghế, biểu diện cũng tươi không kém. Trạch Lam vừa xinh đẹp, lại vừa hiền lại rất biết điều…thực sự làm Phùng Ái Ninh cô rất hài lòng.
Lúc này, chiếc xe buýt vừa rồi dừng chân tại một trạm cách hộp đêm Nóng bỏng không xa. Người đàn ông trong bộ áo phông quần kaki bước xuống rồi đưa mắt nhìn quanh, hắn băng qua bên kia đường, nơi có một chiếc Audi đang đỗ ngay đó.
Ngồi vào trong xe, hắn thư thái nói: “Anh có nghĩ tôi hợp với mấy bộ đồ này không hả Liêu Tống?”
Liêu Tống ngồi nơi vô lăng, trên lỗ tai bên phải vẫn còn phải băng một miếng gạc trắng khá to khi cách đây vài ngày, anh ta bị Giang Triết Hàn dùng súng bắn rách toạt nó ra làm hai mảng vì tội không trông chừng chị em họ Lưu cẩn thận.
Nhìn thằng em trai của mình lạ mắt với bộ đồ bình dị, anh ta nhếch môi cười đáp: “Thế…mày có muốn thôi không mặc âu phục nữa không? Để tao nói với tứ thiếu một tiếng.”
Liêu Tầm liếc mắt, hắn buộc miệng than thở: “Lại nữa! Anh thực sự không có khiếu hài hước gì cả anh trai à. Tôi chán anh thật!”
“Đừng nói nhảm nữa! Cô ta đi đến đâu rồi?” Liêu Tống bắt đầu ấn ga cho xe lăn bánh. Trong ngữ khí khi nhắc đến Trạch Lam của anh ta có phần bực dọc, khó chịu.
Liêu Tầm ngã lưng ra ghế, thoải mái nói: “Cô ta vào hộp đêm Nóng bóng của Miu tỷ…chắc chuẩn bị chuyển sang làm “quý cô hoàn hảo” rồi!”
Vừa nói, Liêu Tống vừa há to miệng mà cười hả hê. Trái lại với bản tính có phần hóm hỉnh và điên khùng không đâu của hắn, thì Liêu Tầm hoàn toàn đối nghịch. Anh ta trầm mặc, không thích vòng vo hay khua môi múa mép quá nhiều lời. Hơn nữa là, Liêu Tầm là người không thích bị chịu thiệt. Anh ta bị rách một tai vì Trạch Lam, thực sự điều này làm anh ta vừa mất mặt vừa tức giận vô cùng.
Lần phụ trách theo dõi chị em cô, Liêu Tống anh nhất định không cho phép bản thân để xảy ra sơ suất thêm lần nào nữa. Nếu không, e rằng đến cái mạng cũng không còn dưới tay Giang Triết Hàn.