Đọc truyện Ám Hương – Chương 30
“Trạch Lam, chị mang vào phòng VIP số 3 một Negroni và hai Pisco Sour giúp em!” tiếng một cô nhân viên gọi to lên vì sức ép của tiếng nhạc xập xình chát tai.
Trạch Lam nhướng mắt gật đầu, cầm lấy quyển sổ tay nhỏ trong túi áo khoác gile mà ghi vào đó những thức uống khách vừa mới order. Cô đi xuống quầy bar, xé lấy mảnh giấy trên sổ cắm vào chốt ghim mà nói: “Một Negroni, hai Pisco Sour!”
“Có ngay!” nam nhân viên quầy bar vui vẻ đáp. Trạch Lam trong lúc đợi ba ly cocktail kia được pha chế, cô tranh thủ đứng nép vào một góc khuất người, dùng bàn tay đấm bóp đôi chân mỏi nhừ và có phần đau nhức.
Cô tháo bỏ đôi giày chết tiệt kia ra khỏi chân, liền thở phào nhẹ nhõm hệt như được giải thoát khỏi một cái khuôn khổ chật chội. Nhìn xuống bàn chân trắng trẻo bây giờ đã bị đỏ tấy và có một số vị trí bị phồng rộp tróc da, đau rát vô cùng.
“Phải ráng lên, tầm ba bốn ngày là đủ tiền để mua vé xe và làm lộ phí trang trải đôi chút!” Trạch Lam nhỏ giọng thì thầm với chính mình. Rãnh môi buồn bã cố gắng gượng cười, biểu diện giữ một nét vui tươi, hiếu khách thật tự nhiên.
“Phòng VIP số 3, nhận hàng!”
“Tới liền!” Trạch Lam vội vã mang lẹ đôi giày vào rồi nhanh chân bước đến quầy bar, cẩn thận đặt ba ly cocktail lên khay rồi trở lại lên tầng hai.
Cửa phòng mở ra, cô chậm rãi đặt ba ly thức uống lên bàn rồi cúi đầu tươi cười một cái, sau đó mới xoay lưng rời khỏi. Khi Trạch Lam vừa bước ra khỏi cửa, lướt ngang hai cô gái đang đứng ở lan can bên ngoài, một cô lên tiếng: “Nè! Là tứ thiếu…nam thần Giang thị!”
Câu nói ấy vô tình lọt đến tai của Trạch Lam, thoáng chút muốn làm đại não cô vỡ tung vì từng dây thần kinh phút chốc bị kéo căng hết mức. Một sự kinh hãi từ tận sâu trong người như bị dội ngược trở lên, khiến cả người cô vô thức run rẫy đến làm rơi cả chiếc khay trên tay xuống sàn.
Vài ba ánh mắt bất ngờ nhìn về phía Trạch Lam, cô vội ngồi xuống nhặt lấy chiếc khay lại liên tục cúi đầu mà nói: “Xin lỗi!”
Lồng ngực của Trạch Lam đập mạnh đến sắp nứt ra, cô thở hỗn hễn, đưa nhãn khí hoảng loạn đảo quanh khắp một không gian rộng lớn bị chìm trong biển người thác loạn cùng những ánh đèn huyền ảo hay tiếng nhạc chát tai được bật ra liên tục.
Ngay khi giây phút trong đầu cô cả kinh đến sắp đứng không vững thì cô gái kia lại lần nữa lên tiếng: “Ảnh chụp chẳng rõ nét gì cả. Cô gái giấu mặt được tứ thiếu để mắt đến là ai kia chứ?”
“Nhưng mà chuyện lần này thực sự kì lạ. Từ đó đến giờ, mình còn có lần nghĩ tứ thiếu này…không cương lên nổi, nên mới xa lánh phụ nữ. Không ngờ…” cô gái đứng cạnh tiếp lời cho cuộc đối thoại càng thêm phần kịch tính.
Trạch Lam căng mắt nhìn chằm chằm vào hai cô gái ấy, đến giờ cô đứng tựa lưng vào tường mà đưa tay trấn lên lồng ngực đang kịch liệt nhấp nhô. Hai cô gái kia vừa cầm điện thoại xem một số thông tin gì đó lại vừa bàn luận sôi nổi.
“Vậy mà…làm mình cứ tưởng anh ta đang có mặt ở đây!” Trạch Lam nhíu mày thở dốc. Phút chốc cô lấy lại tinh thần, bình tĩnh mà tiếp tục công việc.
Phía bên lan can đối diện, một người đàn ông đứng tì người ra trước, tay cầm ly rượu óng ánh sắc vàng nhè nhẹ chầm chậm xoay đảo, thứ chất lỏng đẹp đẽ kia khẽ dao động lên gần miệng ly. Anh ta lại nhếch môi cười hứng thú: “Cô ta đẹp hơn trong ảnh rất nhiều nhỉ?”
Tá Đằng đứng bên cạnh, đưa ly rượu trong tay nhấp nhẹ một ngụm rồi đáp: “Tâm tình ngài hôm nay rất tốt, có nên nhân cơ hội đổi khẩu vị hay không ông chủ?”
Giang Cẩn Quỳ đứng thẳng người trở lại, dáng dấp cao ráo, lịch lãm trong bộ âu phục đỏ thẫm thực sự luôn khiến mọi cặp mắt của phái nữ nơi này đổ dồn về phía anh. Ngón tay kia khẽ miết nhẹ thân ly, cánh môi lạnh lẽo khẽ hé mở đón lấy một ít men rượu thượng hạng.
Đôi mắt như ánh lên tia sáng xanh (*) hoàn hảo, môi mỏng nhếch cười, anh thích thú buông giọng: “Gọi cô ta vào phòng cho tôi.”
(Tia sáng xanh ở đây ngụ ý là một ánh mắt hài lòng tuyệt đối. Cụm từ đồng nghĩa tương tự: “Lọt vào mắt xanh…”)
Lúc này, sau khi Giang Cẩn Quỳ trở lại vào phòng, Tá Đằng mới lui đi làm theo mệnh lệnh. Khi vừa đi đến chân cầu thang bên dưới tầng một, hắn vô tình va phải vào vai của ai đó trong số một toán người rất đông đang đi ngược hướng.
Tá Đằng ngẩng mặt, trong nhãn khí thoáng loé lên tia kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng được hắn điềm tĩnh dập tắt. Giang Triết Hàn nhìn hắn, biểu diện lạnh lùng cùng sự uy quyền bất trị thực sự còn hơn cả Giang Cẩn Quỳ. Sự áp đảo trong đôi mắt Giang Triết Hàn như mang tính tuyệt đối không thể chống lại. Sự cao quý này, sự cả kinh hắn gây ra cho người đối diện quả nhiên xứng với cái danh sát thần hắc đạo mà người ta đã từng gán ghép.
Đầu lông mày của Giang Triết Hàn thoáng nhíu lại khi trông thấy kẻ va phải hắn mang một tư thái cùng dáng vẻ không tầm thường chút nào. Mái tóc màu xám lạ mắt cùng bộ yukata trên người Tá Đằng, kèm theo là một diện dung đậm chất sát khí của Tá Đằng làm hắn phải cơ hồ hoài nghi.
Bỗng dưng, Tá Đằng vội cúi đầu, ra chiều rất chân thành mà nói: “Xin lỗi! Tôi vô ý.”
Một bên đuôi mắt sắc lạnh của Giang Triết Hàn thoáng nhếch nhẹ, hắn tạm thời còn chuyện quan trọng và thú vị gấp trăm lần nếu đi đôi co với một tên tiểu tốt. Giang Triết Hàn không đáp một lời, hắn ngẩng cao đầu mà lạnh lùng lướt qua Tá Đằng, theo sau là Tôn Nghị cùng một đám thủ hạ.
Tá Đằng một lúc sau mới ngoảnh mặt nhìn lại, bóng dáng của Giang Triết Hàn đã hoàn toàn mất dạng. Hắn cười nhạt nhẽo, biểu diện có phần tối tăm đôi chút. Trong lòng vẫn sót lại một ít ngạc nhiên, hắn biết Giang Triết Hàn chỉ qua những hình ảnh mà Giang Cẩn Quỳ đưa ra. Nhưng hắn thật không ngờ, đến khi một lần đối diện đứng trước tên tứ thiếu kia, lại mang cho hắn thứ cảm giác nặng nề chẳng khác gì với khi đứng trước mặt ông chủ của hắn.
Lúc này, khi Trạch Lam còn đang bận tay dọn dẹp bàn tiệc bên trong căn phòng khách vừa rời khỏi thì Avi đã lên tiếng: “Trạch Lam, để đó đi cho đứa khác dọn. Cô vào phục vụ phòng VIP số 1 giúp tôi…”
Trạch Lam còn hơi do dự, bản tính của cô làm việc là đâu phải vào đó. Việc nào trước thì làm cho xong rồi mới tính đến việc khác, đằng này cả bàn tiệc hỗn độn kia còn chưa dọn tới đâu thì đằng kia lại gọi cô làm việc khác.
Trạch Lam còn chưa kịp mở miệng nói gì thì có vẻ Avi mất hết kiên nhẫn, cô ta lớn giọng gắt gỏng: “Còn không mau đi, khách mà khiếu nại thì cô chết chắc đó! Nhanh lên…”
“Tôi biết rồi..Tôi đi ngay! Hai cô dọn giúp tôi…” Trạch Lam gật đầu, quay sang nói với hai nhân viên đang dọn bàn cùng mình rồi nhanh chân rời khỏi. Cô được giao mang một chai Russo – Baltique đắt giá, xa xỉ giá trị lên tới hàng triệu đô la vào căn phòng mình được chỉ định.
Vừa bê cái khay giá trị trước mặt, cô lại vừa thầm nghĩ: “Nếu mà lỡ tay làm rơi nó một cái, đền mưới cái mạng chắc cũng không đủ! Đúng là những kẻ lắm tiền nhiều của mà…một chai rượu thôi lại tiêu tốn đến vậy!”
Cánh cửa phòng được mở ra, lập tức Trạch Lam có phần sững sờ khi bên trong phòng tối mờ mịt vì đa phần các bóng đèn đều bị tắt gần hết. Thứ thắp sáng duy nhất cho căn phòng rộng lớn này chỉ có mỗi hai ngọn đèn vàng ở hai bên vách tường. Nhưng chúng cách xa nhau, nên cũng chẳng thể soi rọi được là bao.
“Cái…cái quái gì thế này?” Trạch Lam thầm lo lắng, thị lực của cô trong điều kiện thiếu sáng lúc nào cũng trở nên khá tệ. Cô thực sự đang rất lo sợ, khi mà nghĩ nếu lỡ không thấy đường mà vấp phải gì đó, đánh rơi chai rượu này xuống sàn vỡ tan tành…thì cô xác định chắc chắn sẽ không được yên ổn mà rời khỏi đây.
“Còn không mau mang rượu vào!” một giọng nói nam giới khàn khàn đột ngột cất lên, khẩu khí chẳng khác gì ra lệnh cho người khác làm Trạch Lam giật mình. Cô bước vào không gian mờ nhạt phía trước, trong lòng tự dưng lại có một mối bất an lạ thường đang dần dần dâng lên.
Cô cẩn thận quan sát thật kĩ dưới chân mình, hai mắt cố sức mở to hết cỡ để soi cho rõ lối đi của mình có bị chướng ngại vật nào cản trở hay không. Đến khi mò được đến bên chiếc bàn kính, Trạch Lam mới thầm thở phào trong lòng.
Cô đặt chai rượu cùng vài chiếc ly ra mặt bàn, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Quý khách có muốn rót rượu luôn không ạ?”
Trước tầm mắt của Trạch Lam hiện giờ, là một bóng hình người đàn ông cao lớn đang ngồi chễm chệ, chéo chân nơi ghế sofa. Ở Nóng bỏng có mọt quy định rất lạ – đó là nhân viên phục vụ trong phòng không được phép nhìn thẳng trực diện vào mặt của khách, trừ khi người khách đó yêu cầu.
Bởi thế Trạch Lam ngay từ lúc bước vào phòng, cô vẫn luôn cúi mặt nhìn xuống. Cô một chân quỳ xuống sàn, một chân lại không chạm gối hẳn xuống mà nâng đỡ chịu lực. Lúc này, người đàn ông ngồi ngay trước mặt cô mới cất giọng, thanh âm thâm trầm lại ngắn gọn vô cùng: “Rót rượu!”
“Dạ vâng!” Trạch Lam khẽ đáp, rồi cầm lấy chai rượu triệu đô đã được ướp lạnh sẵn, một cách cẩn thận nhất, chậm rãi đổ lấy thứ chất lỏng xa xỉ kia chảy vào trong từng chiếc ly được đặt trên bàn.
Do ánh sáng hạn hẹp, Trạch Lam vô tình làm tràn một ít rượu ra ngoài khi rót đến ly thứ năm. Cô lật đật bỏ chai rượu xuống, rút lấy mảnh khăn đang vắt ngay lưng áo vội vàng lau lấy.
“Xin lỗi! Tôi sơ ý quá! Thành thật xin lỗi quý khách!” Trạch Lam thấp giọng mà nói. Bấy giờ, khi cô vừa lau khô thứ mình đã làm đổ, cô cúi đầu lần nữa rồi tính đứng dậy để trở ra ngoài. Thì bất chợt, người đàn ông ẩn mặt trong bóng tối kia lại lên tiếng, lần này âm sắc có phần uỷ mị lại lẫn chút ý niệm khó đoán: “Đưa rượu cho tôi!”
Hai mắt Trạch Lam hơi tròn ra đôt chút, cô nhìn lên trên bàn kính mà lấy làm ngạc nhiên, rượu đã rót sẵn ra ly thế kia, cớ gì bọn người kia lại không một ai động đến, như thể đang đợi một kẻ nào đó nâng ly trước thì họ mới dám làm theo.
Tất cả những con người hiện diện trong căn phòng này, Trạch Lam không thể nhìn rõ bất kì gương mặt của ai cả. Ánh sáng leo lét nhàn nhạt chẳng thể giúp ích gì cho tầm nhìn của cô lúc này. Chỉ biết rằng, một điều Trạch Lam cô đang chắc mẩm trong đầu – đó chính là kẻ đang ra lệnh cho cô hiện giờ thân phận ắt hẳn cao quý hơn rất nhiều người.
Dù không thể ngẩng mặt để nhìn trực diện, thứ Trạch Lam trông thấy trước mắt chỉ là một dáng hình của đôi chân thẳng tấp gọn gàng trong chiếc quần tây âu màu đỏ thẫm đang bắt chéo đầy ngạo nghễ. Cô vẫn cảm nhận được một bầu không khí ngột ngạt đang dần lắp đầy trong gian phòng rộng lớn.
Thứ cảm giác bất an không yên này, thực sự làm Trạch Lam cô gợi nhớ đến những lần sống trong bóng tối nơi dinh thự của Giang Triết Hàn. Tuy ngắn ngủi, nhưng lại khắc vào trong tâm trí cô một nỗi ám ảnh bất diệt không thể nào rũ bỏ.
Hai mắt cô chớp nhẹ vài cái, cổ họng một lúc như bị khô rang khó chịu. Cô cố ngăn mình không được sợ hãi, bình tĩnh cầm lấy ly rượu mà đưa về phía trước, khẽ nhỏ giọng: “Mời quý khách!”
“Ngẩng mặt lên!” giọng nói kia lại lần nữa truyền đến tai Trạch Lam. Bây giờ, cô mới biết tình cảnh này càng lúc càng bất lợi hơn cho bản thân là như thế nào. Cô có thể cảm nhận được, dường như người đàn ông kia hoàn toàn đang nhắm vào cô. Hết rót rượu, lại tới đưa rượu, giờ thì còn bắt cô ngẩng mặt.
Nhưng Trạch Lam không thể làm gì khác, cô là nhân viên chạy bàn, họ là những người khách bước vào Nóng bỏng thì chẳng khác gì là thượng đế. Thứ duy nhất cô làm được đó chỉ là phải làm đúng ý của các vị thượng đế này nếu không muốn bị khiển trách.
Nghĩ đến đây, Trạch Lam hít một hơi thật sâu, cô từ từ nâng cao khuôn cằm nhỏ nhắn, rãnh môi hồng nhuận như hoa đào thoáng cong nhẹ tạo nụ cười nhã nhặn mà nói: “Quý khách cần gì nữa ạ?”
Trong nhãn khí lãnh khốc của Giang Cẩn Quỳ lại điểm xuyến lên một chút hứng thú, giữa một không gian u tối mờ nhạt, vậy mà dung mạo tú lệ kia của Trạch Lam lại chẳng khác gì một viên ngọc quý đang phát quang rực rỡ.
Không son phấn đậm nét, không tô điểm kĩ càng. Chỉ là một gương mặt thanh tú với từng đường nét sắc sảo tuyệt mỹ. Trong bóng tối, ánh mắt Giang Cẩn Quỳ rộ lên vệt sáng hài lòng, rãnh môi anh cười gian trá mà nói: “Đây mới đúng thực sự là quý cô hoàn hảo!”
Ngay giây phút Trạch Lam nghe thấy câu nói mơ hồ khó hiểu đó, cô liền nhíu mày tỏ vẻ không vui khi bị gán vào cụm từ chẳng mấy đàng hoàng, đẹp đẽ kia. Cô thở mạnh một hơi, chỉ muốn đặt ly rượu trên tay xuống bàn thật mạnh mà đứng phăng dậy đi khỏi đây.
Nhưng cô lại tự nể phục chính mình khi hiện tại, Trạch Lam cô đây không biết lấy từ đâu ra một sự nhẫn nhịn, chịu đựng đến khó tin. Với bản tính có phần nóng nảy của mình, quả thực cô không nghĩ bản thân lại làm được điều…bất đắc dĩ này!
Mép môi Trạch Lam hơi giật nhẹ vì từng đợt kiềm nén cơn giận đang dồn lên tận cổ họng, gây ứ nghẹn đến sắp không thể nổi. Cô gượng ép cánh môi mình phải nở ra một nụ cười như đoá hoa rạng rỡ khoe sắc trước mặt nguòi khác, cô lần nữa hạ thấp giọng mà nói: “Rượu của quý khách đây ạ!”
Đột nhiên, nơi bàn tay đang cầm ly rượu của Trạch Lam truyền đến một cảm giác ấm nóng lạ thường. Hơn nữa động tác lại chẳng khác gì đang mơn trớn trượt trên làn da nhẵn mịn, mềm mại của cô. Như thể đang cảm thụ, lại như đang muốn được khám phá một điều gì thú vị.
Trạch Lam cả kinh, liền giật mình muốn rụt tay về thì bât chợt toàn thân người nhẹ bẫng của cô bị một lực nắm lấy rồi kéo cô ngã nhào về trước, kèm theo đó là một thanh âm khiêu khích càn rỡ rót vào bên tai đầy gian ý, lại đượm mùi dục niệm thấp hèn: “Cô nghĩ thế nào nếu như tôi muốn bao cô làm quý cô hoàn hảo…độc nhất của riêng một mình tôi? Hửm!”