Ám Hương

Chương 27


Đọc truyện Ám Hương – Chương 27

“Ưm…ngài nhẹ nhàng chút đi…aaa..!”

“Dylan! Aaa..sâu..sâu quá…..!”

Tiếng rên rĩ đầy dâm mị cùng những thanh âm da thịt va vào nhau ngập ngụa khắp một gian phòng rộng lớn, sa hoa. Tiếng động phát ra từ cuộc truy hoan mãnh liệt bên trong vang tận ra khỏi phòng, truyền đến tai Quân Nhu đang đứng gần đó. Khiến cô chỉ muốn một dao đi vào cắt cổ hai con đàn bà dâm tiện bên trong.

Đêm hôm qua, sau khi ở hộp đêm Nóng bỏng uống một màn hả hê. Giang Cẩn Quỳ lại dẫn theo hai “quý cô hoàn hảo” trở về dinh thự, ba người bọn họ cùng nhau đắm chìm trong một mảnh dục vọng cuồng nhiệt.

Đến tận bây giờ, trời đã sáng mà cuộc truy hoan dâm loạn bên trong vẫn còn diễn ra. Cả đêm qua, Quân Nhu gần như không thể nào chợp mắt được giây phút nào. Khi mà ba con người trong phòng không ngừng nổi lên thú tình, cứ làm rồi nghĩ, nghĩ rồi lại làm. Quân Nhu cô mặc dù đêm qua uống rất nhiều, đến nỗi khi rời khỏi Nóng bỏng thì cô còn phải nhờ vào sự nương đỡ của Tá Đằng mới có thể đi được.

Ba người bọn họ thác loạn kéo dài cả một buổi đêm, đến tận sáng hôm sau vẫn chưa chịu chấm dứt. Quân Nhu đứng tì người lên lan can, gục đầu nhắm mắt mà chịu đựng những tiếng rên rĩ đầy ái muội kia truyền đến tai.

“Hai con điếm chết tiệt, có cần rên to như vậy không? Sợ người khác không biết các người đang làm tình à?” bàn tay Quân Nhu siết chặt thanh lan can, nghiến răng mà chửi mắng trong miệng.

Tá Đằng từ xa đi đến, hắn cười nửa vời nhìn cô gái đang húp phải một nổi dấm chua tận não mà châm chọc: “Nếu đổi lại là cô, tôi nghĩ cô còn rên lớn hơn bọn họ!”

Quân Nhu giật mình, cô hệt như một con mèo bị dẵm phải đuôi liền lập tức xù lông phát cáu: “Anh thôi đi có được không? Cái miệng thối của anh chẳng bao giờ nói được lời nào tốt đẹp!”

“Phải! Tôi không bao giờ nói được những lời tốt đẹp!” Tá Đằng tì một tay lên lan can, nghiêng đầu đưa nhãn khí sắc sảo lại lẫn chút gian tà nhìn Quân Nhu mà nói: “Cái miệng này của tôi, chỉ dùng để nói những lời thật lòng thôi…Không như cô! Miệng và lòng của cô…hoàn toàn trái ngược!”

“Anh….!” Quân Nhu tức đến mặt mũi đỏ gay, cô còn đang định đưa tay vung nắm đấm về phía Tá Đằng thì cửa phòng mở ra, cô liền vội thu tay về mà đứng ngay ngắn trở lại.

Hai “quý cô hoàn hảo” bên trong phòng bước ra, trang phục trên người họ còn chưa được chỉnh tề. Cặp mông đẫy đà đong đưa qua lại theo từng bước đi đầy uỷ mị.

Quân Nhu dùng ánh nhìn rộ tia căm giận hướng theo bóng lưng hai cô ả kia đang dần khuất về phía cầu thang. Cô thở mạnh từng cơn cố kiềm lại cơn phẫn nộ đang dâng cao trong lòng.

Lúc này, tiếng Giang Cẩn Quỳ bên trong đột ngột cất lên: “Bảo người làm pha cho tôi tách cà phê!”

Anh không chỉ định là ai pha, cho nên Quân Nhu đã liền chủ động đi thẳng xuống bếp, tự tay pha cho anh một tách Fazenda Santa Ines thượng hạng.

Tá Đằng chỉ biết lắc đầu chịu thua, hắn buộc miệng than thở: “Đúng là phụ nữ! Thật phiền phức…”


“Cộc cộc” hai tiếng gõ cửa vang lên. Trong phòng đã truyền đến hai từ: “Vào đi!”

Quân Nhu mở cửa bước vào, trên tay cô là một tách cà phê nóng sóng sánh còn toả hương nức mũi. Cô nhỏ giọng nói: “Ông chủ, cà phê của ngài!”

Lúc này, Giang Cẩn Quỳ vừa mới tắm xong, việc tẩy rửa cơ thể sau mối cuộc hoan ái kia là điều cần thiết đối với anh. Trên người khoác mỗi chiếc áo choàng tắm màu đen bằng satin láng mịn dài đến đầu gối. Mái tóc đỏ rượu vẫn còn bị thấm ướt chưa khô, rơi xoã không theo quy tắc nào. Ẩn trong dáng vẻ cao quý của Giang Cẩn Quỳ là một sự ngông cuồng, hoang dã khó có thể lột tả.

Khoảng ngực rắn tựa như đồng thoáng lộ ra nơi vạt chéo của cổ áo. Anh bước đến ngồi xuống ghế bành, thoải mái bắt chéo một chân, nhóm một thanh xì gà trên tay mà nói: “Hôm nay cô đích thân pha cà phê cho tôi sao?”

Quân Nhu không đáp, chỉ gật đầu một cái. Cô chậm rãi mang tách cà phê đặt xuống chiếc bàn cạnh bên Giang Cẩn Quỳ. Hai gò má hơi đỏ ửng khi thấy bốn cô người làm đang cùng nhau dọn dẹp bãi chiến tích truỵ lạc vừa mới kết thúc.

Thấy cô thủ hạ đứng cạnh im lặng như tượng, Giang Cẩn Quỳ mới nhíu mày lên giọng: “Còn có việc gì sao?”

“À…thưa…không, không có!” Quân Nhu hơi bối rối. Cô thực sự không hiểu được bản thân mình đang nghĩ gì trong đầu. Cảnh tượng trần trụi về ba con người kia cùng nhau thác loạn trên giường cứ mặc nhiên hiện lên trong tâm trí cô, khiến tâm tình của cô hỗn loạn vô cùng.

Cô nhìn sang Giang Cẩn Quỳ, anh bây giờ hiện đang rất thản nhiên thưởng thức tách cà phê mà cô đã pha, lại còn nhấp nháp vị ngon từ thanh xì gà đắt tiền. Trong phút chốc, Quân Nhu như bị mê hoặc bởi dáng vẻ lạnh lùng đó của anh, cô vô thức hỏi: “Ngài có vẻ rất hài lòng với hai cô gái đó!”

Giang Cẩn Quỳ hơi nhích nhẹ hàng lông mày, rít một hơi xì gà rồi thở nhẹ một cái. Làn khói trắng mờ nhạt che phủ phần nào từng góc cạnh cương nghị đầy nam tính trên gương mặt anh, anh cười khẩy mà đáp: “Quả thực, khá hài lòng. Hai cô gái đó phục vụ rất tốt…”

Nghe đến đây, hai bàn tay của Quân Nhu siết lại đến run rẫy. Yết hầu cô trượt xuống, tâm mi khẽ lay động không ngừng, cô bạo gan mà tiếp lời: “Ngài…đối với phụ nữ luôn có một nhu cầu rất cao, có đúng không?”

Lời nói kì lạ của Quân Nhu hôm nay thoáng làm Giang Cẩn Quỳ mơ hồ khó hiểu. Anh ngẩng mặt đưa đôi mắt thâm sâu, đầy khí lạnh mà nhìn cô, rãnh môi hé mở cất giọng trầm thấp: “Có vấn đề gì sao Quân Nhu? Cô toàn nói những lời úp mở với tôi, rốt cuộc là có ý gì?”

Biểu diện cùng ngữ khí có phần không vui của Giang Cẩn Quỳ thoáng khiến Quân Nhu rợn người. Cô nhìn sang nơi khác, hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm mà bộc phát: “Vậy trong mắt ngài, Ngô Quân Nhu tôi có bao giờ là một người phụ nữ hay không?”

“Có!” Giang Cẩn Quỳ dứt khoát đáp, lập tức hai mắt Quân Nhu căng ra, cõi lòng bị đâp mạnh như sóng đánh. Cô căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, anh đáp lại cô bằng một ánh mắt vẫn lạnh lẽo như u cốc mà nói: “Nhưng cô khác với những loại phụ nữ kia…Cô là thủ hạ tôi, còn họ chỉ là công cụ để tôi giải toả! Cô…hiểu chứ?”

Giọng nói của Giang Cẩn Quỳ trầm mặc vô cùng, đuôi lông mày một bên của anh cũng cùng lúc nhếch lên một cái đầy ám chỉ. Anh là một cánh đàn ông từng trải, chuyện phụ nữ đàn bà anh đã bước qua quá nhiều. Nhìn cử điệu của Quân Nhu lúc này, anh phần lớn đoán ra đuoc ý của cô là gì.

Nhưng quả thực, anh chưa từng một lần để tâm đến Quân Nhu. Mặc dù cô cũng đẹp, cũng gợi cảm muôn phần. Nhưng đối với Giang Cẩn Quỳ, thủ hạ là thủ hạ, tình nhân là tình nhân. Hai thứ đó, trong từ điển của anh không được phép đứng chung.

Nói xong, Giang Cẩn Quỳ đã đứng dậy khỏi ghế mà chậm rãi đi về phía trước. Đột nhiên, một vòng tay mảnh khảnh siết lấy thân người anh, ra sức ghì trở lại.


Quân Nhu lúc này thực sự điên rồi, tâm trí cô bị ngỗn ngang những suy nghĩ không thể nào tự chủ được. Tình cảm trong tim cô đã dồn nén suốt mấy năm qua, con tim nhỏ này của cô cũng phải đến lúc chật chội mà bị vỡ tung. Cái ôm này Quân Nhu cô đã thèm muốn từ lâu…dù đây là do cô chủ động.

Biểu diện Giang Cẩn Quỳ vẫn một vẻ lãnh đạm không hề thay đổi, anh bình thản nói: “Có phải cô còn chưa tỉnh rượu hẳn đúng không?”

Sau câu nói đó, vòng tay dán trên eo của Giang Cẩn Quỳ càng thêm thu hẹp. Quân Nhu ứa nước mắt, cô cắn môi run giọng lên tiếng: “Cẩn Quỳ…em đã bên cạnh suốt hơn bốn năm. Lẽ nào một lần động lòng với em, anh cũng không có hay sao?”

“Không!” Giang Cẩn Quỳ phũ phàng đáp trả, đôi nhãn khí mập mờ tối tăm không điểm dừng ánh lên một tia khó chịu. Quân Nhu hệt như bị một đấm làm tim cô nứt toạt, vỡ nát. Thứ lắng đọng trên khoé mi cô nặng dần rồi mặc nhiên rơi xuống.

Vòng tay cô nới lỏng, lập tức Giang Cẩn Quỳ lạnh lùng tàn nhẫn mà muốn bước đi. Nhưng Quân Nhu lại ngoan cố, cô chạy theo bước chân của người đàn ông trước mặt, nhanh chóng vòng ra phía trước, liều mình dùng hai cánh tay câu cứng cổ của Giang Cẩn Quỳ rồi áp đôi môi mỏng của mình lên môi anh.

Phút chôc, bốn cô người làm e ngại nhưng tuyệt nhiên lại không dám nhìn ngó. Bèn mau chóng cùng nhau thu dọn rồi rời khỏi phòng.

Cánh môi mềm như hoa đào của Quân Nhu vụng về hôn lấy bờ môi bạc tình, lạnh lẽo. Nhưng cô chợt thấy tâm can mình đau đến rã rời, khi người đàn ông kia không hề có một động thái nào phản ứng lại với hành động của cô.

Cô mở mắt, cánh môi vẫn tham luyến đặt trên môi anh. Ở cự li gần thế này, mà cô lại thấy xa đến vạn dặm. Giang Cẩn Quỳ cả diện dung vẫn lạnh lùng, không hề biểu lộ một chút xúc cảm.

Anh không thích thú, không cảm thụ cũng không rung động. Nụ hôn của Quân Nhu chẳng khác nào vừa hôn lấy một bức tượng không hơn không kém.

Cả khoảng trời xanh biếc trong lòng Quân Nhu thoáng chốc sụp đổ. Cô tuyệt vọng rời bỏ cánh môi mà mình từ lâu tham luyến. Cô khép mắt, dồn lấy hàng lệ đắng rơi lả chả lên gương mặt diễm kiều. Thứ cô tham luyến nhất, cũng lại là thứ làm cô tan lòng nát dạ nhất.

Giang Cẩn Quỳ thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn Quân Nhu một lần. Anh vẫn ung dung bước đến bên giường, ngã lưng ra chiếc gối phía sau mà cầm một quyển sách lên, thản nhiên như không có chuyện gì.

“Lần sau có uống thì cũng nên có chừng mực, tửu lượng kém cỏi sẽ dễ làm đầu óc cô không được tỉnh táo. Đi tìm chút gì giải rượu đi.” Giang Cẩn Quỳ nhạt môi nói bâng quơ.

Quân Nhu vừa xấu hổ, lại vừa thất vọng. Cô không đáp, hàm răng cố cắn chặt không để bật ra tiếng khóc. Cô xoay lưng, ôm lấy một cõi lòng vụn vỡ mà bước ra khỏi phòng.

Quân Nhu đi như kẻ thất thần lang thang trên dọc hành lang. Đến một lúc nào đó, khi cả thần trí cùng đôi chân này đã quá mệt mỏi, cô ngồi gục xuống mà ôm mặt bật khóc nức nở.

“Kết quả tồi tệ thế này…ngay từ đầu mình nên tự nhận biết. Từ này về sau…mình phải đối mặt với Cẩn Quỳ ra sao đây?”


Hơn bốn năm qua, cô hầu như thắng được tất cả. Cô là một trợ thủ đắc lực, là một kẻ mở được mọi ổ khoá trên cõi đời này. Nhưng suy cho cùng, cô vẫn thua bản thân mình. Trái tim của người đàn ông cô yêu, là ổ khoá duy nhất…cô không thể nào mở được!

***

“Nè, hôm nay trông cậu khoẻ rồi nhỉ?” Tố Dĩ Dĩ vui vẻ nhìn Trạch Lam, vừa làm đồ ăn lại vừa cười nói.

Trải qua thêm một ngày, bệnh tình của Trạch Lam đã khỏi.Tuy nhiên

vết thương bên dưới vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Mọi sinh hoạt vẫn khá bất tiện.

Bê trên tay một cái khay có ba tô mì nóng hổi, Tố Dĩ Dĩ đặt xuống bàn. Cô ngồi xuống đối diện với Trạch Lam, cạnh bên cô ấy là Phù Dung.

“Mình đỡ nhiều lắm rồi, cảm ơn cậu đã cho chị em mình ăn bám!” Trạch Lam nhỏ nhẹ nói.

Tố Dĩ Dĩ bật cười, cô vừa gắp một đũa mì cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Thực sự…nếu được mình muốn hai chị em cậu ăn bám mình dài dài. Nhà đông người vui hơn hẳn!”

Trạch Lam cười nhẹ, cô nghiêng đầu nhìn cô bạn của mình mà nét mặt hơi lo lắng: “Dạo gần đây, Mỹ Mỹ còn hỏi về chuyện của mình không?”

Nghe nhắc đến cái tên Mỹ Mỹ, một lần nữa Tố Dĩ Dĩ phải gác đũa mà ngán ngẩm: “Mỹ Mỹ cứ bám theo mình như âm hồn bất tán chẳng bằng. Mình khó khăn, khổ sở cỡ nào để đánh lạc hướng em ấy thôi không đến nhà mình…Mệt chết được!”

“Xin lỗi, là tại chị em mình!” Trạch Lam thấp giọng nói. Tố Dĩ Dĩ lại phì cười, tay cầm đũa trở lại mà bĩu môi: “Cậu còn nói xin lỗi nữa, mình sẽ giận, thực sự giận đấy!”

Ba con người ngồi quây quần bên nhau trong buổi đêm vẫn còn đượm hơi nước lạnh lẽo sau một trận mưa rào vào chiều nay. Sau khi dùng bữa tối, Phù Dung lên gác xép tranh thủ đánh một giấc.

Bên dưới, Trạch Lam ngồi trên ghế sofa với Tố Dĩ Dĩ trò chuyện một chút. Trạch Lam vừa nhìn thẫn thờ vào góc nhà vừa khẽ nói: “Có lẽ…nay mai mình phải rời khỏi đây. Cứ tiếp tục nán lại, trốn ở nhà cậu…sớm muộn tên Giang Triết Hàn cũng tìm ra được.”

Tố Dĩ Dĩ miệng đang ngậm thanh kẹo mút vị bạc hà the the mát lạnh, cô ngồi xếp bằng trên ghế mà đáp: “Với tình hình của cậu hiện giờ, đi lại một chút thôi cũng đã khó. Cậu làm sao đi xa mà muốn rời khỏi đây?”

Trạch Lam lúc này mới hơi buồn lòng, cô mệt mỏi thấp giọng nói: “Không được cũng phải làm cho được. Mình có linh cảm…lúc nào cũng bị cặp mắt của bọn người Giang gia theo dõi.”

“Thôi mà…” Tố Dĩ Dĩ vỗ vai an ủi, bất chợt cô nhớ ra điều gì đó, liền đứng lên một cái làm Trạch Lam cũng giật mình.

“Cậu sao vậy? Kiến cắn mông cậu sao chứ?” Trạch Lam buồn cười trêu ghẹo. Tố Dĩ Dĩ miệng ngậm chặt que kẹo, cái mỏ nhọn hoắc nói trong họng: “Mình…có việc này…có thể vừa giúp cậu có tiền để làm lộ phí rời khỏi Bắc Kinh lại vừa có nơi trú ẩn cách xa nơi này.”

“Thật sao?” Trạch Lam mừng vui ra mặt, cô ném luôn tờ báo xuống đất. Tố Dĩ Dĩ lại đáp: “Chờ…chờ một chút!”


Nói xong, Tố Dĩ Dĩ đã chạy đi vào nhà tắm, lục trong chiếc áo khoác lúc chiều cô vừa mới ném vào sọt, chuẩn bị đem đi giặt. Một lát sau, cô trở ra, trên tay cầm một tấm danh thiếp màu đen đưa về phía Trạch Lam mà nói: “Cậu thử liên lạc với chị Miu xem sao…”

“Chị Miu?” hai đầu lông mày Trạch Lam nhíu lại khó hiểu. Cô cầm cái danh thiếp nhìn thật kĩ, trên nền đen có in nổi bật dòng chữ hộp đêm Nóng bỏng.

Lập tức, khí sắc của Trạch Lam hơi hoá đen đôi chút. Cô lườm Tố Dĩ Dĩ với ánh mắt sắc lẹm mà lạnh giọng nói: “Tố Dĩ Dĩ, tốt hơn hết cậu nên giải thích cho rõ xem ý của cậu là gì mà cậu lại đưa cái tấm danh thiếp này rồi bảo mình liên lạc?”

Tố Dĩ Dĩ cười hà hà, thái độ đùa cợt, ngồi xuống cạnh bên Trạch Lam, cô vả vào vai bạn mình một cái “bốp” mà hất cằm bảo: “Có tin mình đánh cậu thông não luôn không? Cậu mới là đang nghĩ gì trong đầu đó…Mình xấu xa, tệ hại đến vậy sao?”

Trạch Lam cong môi, cô nheo nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm mà hăm doạ: “Vậy…nói đi. Công việc mà cậu bảo mình liên lạc với chị Miu gì đó là gì?”

“Là nhân viên chạy bàn!” Tố Dĩ Dĩ mệt mỏi thở dài. Trạch Lam hai mắt tròn xoe, cô lấp bấp: “Nhân viên…chạy bàn? Ở cái nơi ăn chơi này á…cũng không ổn! Không được đâu!”

“Nè! Cậu lam ơn nghe mình nói hết đã được không?” Tố Dĩ Dĩ nắm lấy tay của Trạch Lam kéo nguoc trở lại khi cô ấy muốn bỏ chạy.

Tố Dĩ Dĩ lấy que kẹo trong miệng ra, nghiêm túc nói: “Chị Miu là bạn khá thân với mình. Con người chị ta rất tốt không như những bà chủ hay ông chủ lớn nào mà ngược đãi, hay bắt ép người khác đâu. Hộp đêm của chị ta tuy đúng..,đúng là một nơi ăn chơi bậc nhất ở phía Đông thành. Nhưng mà cũng chia ra hai mảng riêng biệt.”

“Hai mảng riêng biệt?” Trạch Lam tò mò, bắt đầu có vẻ hiếu kì với những gì mình đang và sắp nghe.

Tố  Dĩ Dĩ gật đầu, vừa nhịp chân vừa nói: “Hộp đêm của chị Miu đang thiếu nhân viên chạy bàn. Công việc này hoàn toàn là đàng hoàng, mình đã từng cùng vài người bạn lui tới hộp đêm của chị ta rồi. Ở đó nhân viên chạy bàn chỉ là bưng rượu, bưng thức uống cho khách. Nếu được yêu cầu thì rót rượu thôi, ngoài ra không có gì khác nữa cả! Công việc chèo kéo khách, câu dẫn khách…đã có dàn “quý cô hoàn hảo” lo rồi không đến lượt nhân viên chạy bàn như cậu rớ đến đâu!”

Trạch Lam nhướng mắt, vô thức lầm bầm lặp lại: “Quý cô hoàn hảo…Nghe sao mà…cường điệu quá vậy!”

“Còn nữa! Chỗ của chị Miu có lo nơi ăn ở cho nhân viên. Hộp đêm của chị ấy cách khá xa khu vực Tây thành này. Cậu yên tâm đi, mình đảm bảo chị ấy rất đàng hoàng! Nếu không tin, cậu có thể tự gặp mặt để xác nhận rồi xem có làm hay không cũng đâu có mất mát gì!” Tố Dĩ Dĩ huyên thuyên một tràng dài.

Trạch Lam ngồi cắn cắn cánh môi của mình, trong đời cô, cô chưa từng nghĩ có một ngày nào đó cô sẽ lui tới làm việc ở những nơi ăn chơi thác loạn, phức tạp đó.

Nhưng nhìn lại bản thân cô hiện giờ, cô đã trải qua những gì rồi chứ. Cái thân hèn mọn này của cô có còn gì để mất nữa đâu mà sợ. Hơn nữa, việc quan trọng là phải kiếm được tiền để đưa Phù Dung mau chóng rời khỏi. Công việc này, tuy cô không thích, không muốn làm nhưng cô cũng phải thử.

“Thà như vậy còn hơn ngồi đây chờ chết…” bàn tay Trạch Lam nắm lại, ánh mắt lộ lên tia quật cường. Cô nhìn Tố Dĩ Dĩ, mạnh dạn nói: “Được! Ngày mai mình sẽ đi gặp chị Miu…Mình sẽ dẫn Phù Dung theo, mình không thể để con bé ở đây một mình được.”

Tố Dĩ Dĩ hơi nhíu mày, cô lo lắng hỏi: “Trạch Lam, cậu thực sự không còn người thân hay họ hàng gì nữa sao chứ? Nếu có thì cậu gửi con bé…”

“Không!” Trạch Lam hơi chua xót đáp, cô thở dài một tiếng rồi tiếp: “Họ hàng thì có chứ…nhưng có cũng như không thôi. Kể từ lúc gia đình mình tán nghiệp đến giờ, thì chị em mình còn thua một người dưng!”

“Trạch Lam!” Tố Dĩ Dĩ nghẹn ngào, thấy vậy Trạch Lam gượng cười mà nói: “Nhưng mà suy nghĩ kĩ…tốt hơn hết mình nên làm liền việc đó ngay trong đêm nay, càng sớm càng tốt! Càng kéo dài bao lâu thì khả năng Giang Triết Hàn tìm đến càng cao. Chị em mình trước mắt… phải rời khỏi Tây thành!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.