Âm Duyên Kết

Chương 28: Đồng Tâm Thượng


Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 28: Đồng Tâm Thượng


Editor: Tịnh Quân
Chương 28 – Đồng tâm (Thượng)
Đã nhiều ngày trôi qua, toàn thành Tô Châu được bao phủ trong bầu không khí khẩn trương một cách khó hiểu.

Dưới đất cũng là thủy triều mãnh liệt.

Trà rượu xôn xao, phố nào phố nấy đều có thể nghe được hai chuyện: Đêm trước ngày đại hôn, Bùi tứ thiếu gia đột nhiên qua đời.

Và Kỷ thiên kim chết đuối bất thường cách Bùi gia không xa.

Người ta không ngừng lắc đầu thở dài, bàn luận khí thế những chuyện ẩn giấu sâu xa bên trong không liên quan gì đến mình như là một cách tô điểm thêm cho cuộc sống nhạt nhẽo.

Ai cũng tưởng tượng, rồi bịa đặt, chỉ vì thần bí mà ngược lại càng thêm hứng trí, thành ra đủ loại chuyện bí ẩn trôi nổi trong thành Tô Châu.

Bùi gia mai táng Tứ thiếu gia một cách kín đáo, càng không nói ra chuyện cưới Tứ phu nhân là vì lý do gì? Tất cả mọi người nghe nói Tứ phu nhân đến từ thành Bắc, mà vài năm gần đây Bùi tứ thiếu gia có bệnh nhẹ nên ít đi ra ngoài, chớ nói chi là thành Bắc xa xôi kia, vậy hai người làm sao quen biết nhau? Vì sao? Bùi gia sẽ giải quyết hôn sự không bình thường này ra sao? Về phần Kỷ thiên kim lại càng khó hiểu hơn.

Nàng ở thành Nam, tại sao lại tự dưng chết đuối ở thành Tây? Nghe nói trên người nàng có mùi rượu, bên cạnh cũng không thấy bóng dáng nha hoàn nào đâu, chẳng lẽ bởi vì chuyện hứa hôn mà tự sát? Cũng không ai biết vị hôn phu thần bí đó, tất cả đều suy đoán đối phương có xuất hiện tại lễ tang hay không.

Lời đồn như gió, khó cản, huống chi khi Kỷ Tây Vũ chết thì quan phủ bắt đầu rối rắm, họ cũng không rảnh để bận tâm.

Tuy Bùi gia, Kỷ gia có tâm ngăn cản nhưng hiệu quả không được bao nhiêu đành từ bỏ.

Hai nhà đều là thương gia giàu có, không thể làm căng với dân chúng thành Tô Châu.

Vậy mà buôn bán của họ chỉ có tăng chứ không giảm.

Bởi vì nhiều người hy vọng có thể nghe được chút phong phanh quanh mình, nhất là mấy tiểu thương gia, họ mẫn cảm ngửi được biến hóa trong đó, muốn quan vọng ra manh mối dù là nhỏ nhất.

Sáng hôm đó có mưa, mưa bụi phiêu tán khắp thành Tô Châu, khí hậu coi như lành lạnh thích hợp, chỉ là sắc trời có hơi tối.

Cách ngày đại hôn Bùi tứ thiếu gia, thời gian Kỷ thiên kim qua đời cũng trôi qua được vài ngày.

Bùi phủ.

Sáng sớm, một bóng dáng màu xanh được người dìu đi, mang dù trắng xuyên qua mưa bụi cúi đầu vội vàng bước về trước.

Giờ này đa số người ta chưa thức, chỉ có một số người hầu bắt đầu công việc, bọn hắn ngẫu nhiên nhìn thấy đều kinh ngạc, thân ảnh đó cũng không xa lạ, chưa kịp tiếp đón thì người đã đi ngang qua, biến mất dưới màn mưa.

Khi Bùi lão gia thức giấc còn chưa tới giờ thìn, còn Bùi phu nhân sớm chẳng biết đi đâu, Bùi lão gia cũng đã quen, đứng lên nhìn ra bên ngoài, thì thào “Trời mưa rồi”, sau đó thì lên tiếng gọi nha hoàn ngoài cửa.

*Giờ Thìn: từ 7 giờ sáng đến 9 giờ sáng.

Nghe tiếng, hai thị nữ đã chuẩn bị tốt đồ rửa mặt đẩy cửa vào, một người ngồi xuống đặt chậu nước trước giường, người còn lại vắt khăn xong rồi cúi đầu dâng khăn lên.


Bùi lão gia lấy khăn ngửa đầu đắp lên mặt, một cỗ nhiệt khí tản ra, ông ta thoải mái thở hắt ra.

“Lão gia”.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng dịu dàng của thị nữ, “Tứ thiếu phu nhân đã tới.”.

Động tác Bùi lão gia rõ ràng dừng lại, ông không nói gì.

Lát sau gỡ khăn xuống, thuận tiện nói: “Nó tới làm gì?”.

“Dạ, nói là tìm lão gia có việc, giờ mẹo đã đến chờ ngoài cửa.

Nhưng lúc ấy lão gia đang ngủ, Tứ thiếu phu nhân nói không tiện quấy rầy nên vẫn chờ ở sảnh ạ.”.

*Giờ Mẹo: từ 5h đến 7 giờ sáng.

Nghe vậy, Bùi lão gia cúi đầu, ném khăn vào chậu rồi đứng dậy.

Người thị nữ nói chuyện thuần thục lấy cẩm bào màu xanh lục thêu mãng xà hầu hạ ông ấy mặc vào, sau đó cúi đầu sửa sang lại vạt áo.

Bùi lão gia không mở miệng cho đến khi quần áo chỉnh tề mới nhàn nhạt hỏi:
“Vì sao mang tới sảnh chờ?”.

Thị nữ như sớm biết Bùi lão gia sẽ hỏi, cũng không kinh ngạc, nhẹ giọng giải thích: “Bẩm lão gia, Tứ thiếu phu nhân nói biết Phu nhân không thích, sợ lại không duyên cớ làm Phu nhân không vui.”.

Bùi lão gia: “Nói ta có việc bận, lần tới nói sau.”.

Nói xong, chắp tay sau lung đi về phía cửa sổ, nheo mắt ngắm nhìn mưa xuân ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ.

Thị nữ nhìn bóng dáng Bùi lão gia thì do dự, dừng một lát đột nhiên nói: “Thưa, lão gia không đi xem Hắc Hổ sao.”.

Nghe được lời thị nữ nói, Bùi lão gia hơi kinh ngạc quay đầu.

Thấy thế, thị nữ đi tới, đè giọng nói: “Có chuyện…!Lão gia chưa biết.”.

Bùi lão gia trầm giọng nói: “Nói.”.

Thị nữ gật đầu, lúc này mới kể chuyện Hắc Hổ vồ Diệp Kết Mạn rơi xuống nước, xong, lại cúi đầu nói: “Nếu Tứ thiếu phu nhân đã tự mình tới, không bằng lão gia gặp một chút đi ạ.”.

Lúc này, Bùi lão gia trầm mặc.

Một lát sau thở dài, phất tay.

Sảnh chờ.


Diệp Kết Mạn đứng ngồi không yên mà chờ, lần thứ tư đưa tay đè ngực, đồng thời mặt không thể không đỏ.

Dưới lớp y phục, giữa xương quai xanh là một miếng mộc phù mát lạnh.

Hình ảnh nửa canh giờ trước lại xuất hiện trong đầu khiến Diệp Kết Mạn không khỏi cảm thấy nóng mặt nóng tai.

“Mang theo Mộc Quỷ Phù này theo.”.

Diệp Kết Mạn đang mặc đồ, Kỷ Tây Vũ đã đưa Mộc Quỷ Phù qua.

Diệp Kết Mạn thuận tay tiếp nhận, vốn muốn đeo bên hông nhưng thấy có sợi dây không biết xuất hiện khi nào thì nâng mắt lên nhìn, chống lại là đôi mắt đỏ của Kỷ Tây Vũ, Diệp Kết Mạn chợt hiểu.

Quả nhiên, Kỷ Tây Vũ nói:
“Đeo ở trên, cố gắng đừng để ai nhìn thấy.”.

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn cúi đầu sờ sờ Mộc Quỷ Phù.

Chỉ thấy bề mặt điêu khắc chìm, ẩn ẩn lộ ra một cỗ biến hoá kỳ lạ đích xác là không thích hợp lộ ra ngoài.

Nhưng nếu đeo trên cổ, mà Kỷ Tây Vũ lại ở trên mộc phù…!
Kỷ Tây Vũ không để ý tới Diệp Kết Mạn do dự, tiến lên đoạt lại Mộc Quỷ Phù trong tay Diệp Kết Mạn, vòng qua sau cổ Diệp Kết Mạn buộc lại.

Thấy thế, Diệp Kết Mạn cũng ngại mở miệng nói lên băn khoăn của mình, huống chi nàng còn thấy Kỷ Tây Vũ không để ý gì, nàng chỉ có thể trầm mặc sờ Mộc Quỷ Phù trước mặt, dấu sự ngượng ngùng dưới đáy mắt.

“Ta đi với ngươi qua chỗ Bùi lão gia, cứ y theo kế hoạch tối qua ta đã nói mà làm.

Nếu có gì xảy ra, ta sẽ hiện thân giúp ngươi giải nạn.”.

Kỷ Tây Vũ trầm ngâm một lát, lại nói: “Lần này gọi Thư nhi đi theo, nàng ở Bùi phủ đã lâu, có thể bảo đảm sự việc càng thêm thuận lợi.”.

Sự thật chính như Kỷ Tây Vũ dự đoán.

Diệp Kết Mạn gọi Thư nhi đi cùng nàng đến chỗ Bùi lão gia trước khi đối phương chưa cự tuyệt, khi Thư nhi đề cập đến con chó cho thị nữ nghe thì ánh mắt thị nữ phức tạp, cuối cùng dù có do dự, thị nữ vẫn chịu nói giúp.

Thị nữ đó hình như tương đối tôn trọng Thư nhi, đáp ứng nhắn dùm, chờ Bùi lão gia tỉnh giấc sẽ tận lực báo cho ông ấy biết sự tình.

Sau nửa canh giờ.

Diệp Kết Mạn đổ mồ hôi tay, đeo Mộc Quỷ Phù treo trên ngực, tận lực không để mình suy nghĩ có một ma nữ đang đeo bám.

Loại tình huống này dù gì cũng phải được một thời gian mới quen, nếu không ngược lại không duyên không cớ làm Kỷ Tây Vũ chê cười.


Kỷ Tây Vũ mà biết thật thì chắc chắn sẽ vừa cười vừa nhạo nàng một phen.

Diệp Kết Mạn yên lặng an ủi mình, xoa xoa miệng chén trà đã lạnh, bình phục tâm tình bất an.

“Thiếu phu nhân chớ lo lắng.”.

Thư nhi đứng ở một bên giống như nhìn thấu Diệp Kết Mạn đứng ngồi không yên, nghĩ là do gặp Bùi lão gia nên lên tiếng trấn an nói, “Bùi lão gia tốt lắm, sẽ không làm khó thiếu phu nhân đâu.”.

Diệp Kết Mạn cứng ngắc gật đầu, mím môi không nói gì.

Thư nhi nhìn Diệp Kết Mạn căng thẳng, đột nhiên nói: “Thiếu phu nhân, thực xin lỗi.

Chuyện người rơi xuống nước, kỳ thật…!lúc ấy em biết đó là Hắc Hổ của Bùi lão gia, nhưng em đã giấu diếm….”.

Nghe Thư nhi giải thích, Diệp Kết Mạn chỉ ngẩng đầu cười.

Biết Thư nhi cũng không có ác ý, nàng lơ đểnh nói: “Không sao, ta biết em muốn tốt cho ta.

Đó là ngoài ý muốn thôi.”.

Thư nhi cúi mắt, không đáp.

Có phải ngoài ý muốn hay không, ai mà biết? Dù sao đây là Bùi phủ, người rơi xuống nước lại là Thiếu phu nhân – thân phận đặc thù.

Thiếu phu nhân không muốn vạch trần, mình cũng không rõ nguyên do, Thư nhi cũng không biết nên nói gì.

Ngoài cửa rốt cục vang lên tiếng bước chân, Diệp Kết Mạn vội đứng dậy.

Cùng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, Bùi lão gia chắp tay sau lưng bước vào, không chớp mắt đi tới vài bước, đảo mắt nhìn Diệp Kết Mạn đang có vài phần lo lắng, Bùi lão gia xua tay.

Người còn lại thấy thế thức thời rời khỏi phòng.

Thư nhi do dự, lo lắng nhìn Diệp Kết Mạn, rồi cũng tuân mệnh lui xuống.

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Bùi lão gia và Diệp Kết Mạn.

Và một ma nữ đang trốn trong Mộc Quỷ Phù.

“Cha.”.

Tiếng Diệp Kết Mạn gọi rất nhẹ, như là có chút không xác định mình xưng hô cái gì, nàng hành lễ, vẫn không có mở miệng nói ngay mà cố lắng nghe phản ứng của Bùi lão gia.

Tiếng Diệp Kết Mạn vang đi, phòng lại lâm vào trầm mặc.

Bùi lão gia đi đến giữa trên chính đường ngồi xuống, sau một lúc lâu, nhìn Diệp Kết Mạn đứng ở dưới, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay đến tìm ta có chuyện gì?”.

Thấy đối phương phá vỡ trầm mặc, Diệp Kết Mạn cúi đầu, vẫn không đề cập đến thỉnh cầu của mình mà y theo lời Kỷ Tây Vũ, hòa nhã nói: “Kết Mạn vừa mới nhìn thấy cha nuôi một con chó hết sức uy mãnh, nghe hạ nhân nói tên là Hắc Hổ, rất được sủng ái.”.

Bùi lão gia gật đầu, xem như thừa nhận.


“Mà dường như nó không thích Kết Mạn.”.

Diệp Kết Mạn cười cười, “Thấy Kết Mạn thì sủa, thiếu chút nữa là nhào lên người.”.

“Hắc Hổ hơi dữ, nhưng không có ác ý, hy vọng sẽ không làm ngươi sợ.”.

Bùi lão gia đảo mắt qua, thần sắc bất động dừng ở trên người Diệp Kết Mạn như có nghi hoặc.

Diệp Kết Mạn lắc đầu: “Sẽ không đâu, cha quá lo lắng rồi.

Kết Mạn biết Hắc Hổ đơn thuần, không giống con người, tâm tư phức tạp.”.

Nghe được đối phương ám chỉ, Bùi lão gia tự nhiên cũng hiểu được vài phần.

Mặc dù ông biết việc này có điều nghi ngờ nhưng cũng sẽ không muốn làm liên lụy đến Hắc Hổ ông yêu thương.

Bùi lão gia đại khái hiểu được Diệp Kết Mạn nói vậy là không phải muốn truy cứu, mà là có chuyện cầu mình.

Bùi lão gia vòng vo đề tài nói:
“Ngươi còn chưa nói vì sao đến sớm? Có phải gặp phiền toái gì hay không? Hiện giờ ngươi đã là con dâu Bùi gia, cứ nói đừng ngại.”.

Thấy Bùi lão gia đã hỏi mục đích của mình, Diệp Kết Mạn nhu thuận nói: “Nghe nói lát nữa Kỷ thiếu gia cùng vài vị ca ca khởi hành đi Kỷ phủ, Kết Mạn một lòng muốn bái tế Kỷ tiểu thư, mong cha có thể cho phép.”.

Bùi lão gia cũng không lạ gì yêu cầu của Diệp Kết Mạn, hoặc là nói đã sớm đoán được, nhưng ông vẫn đang băn khoăn đến một ít vấn đề, trầm mặc một lát, sau đó khuyên nhủ: “Ngươi còn yếu, cần phải điều trị mới phải.

Ngươi cũng biết việc này phu nhân sẽ quả quyết không đáp ứng, phần tâm ý này của ngươi giao cho vài vị ca ca đi thay là được.”.

“Kết Mạn biết mẹ không đồng ý mới đến khẩn cầu cha.”.

Nói xong, Diệp Kết Mạn khụy gối quỳ xuống, hết sức kiên định nói, “Nếu cha đồng ý, tin tưởng mẹ sẽ không làm khó.

Kết Mạn biết được thân phận của mình đặc biệt, tất nhiên sẽ không nói lung tung nói làm mất mặt Bùi phủ.

Huống chi có vài vị ca ca ở đó, cũng sẽ không có chuyện gì.

Xin cha…!hãy đồng ý.”.

Bùi lão gia nhìn Diệp Kết Mạn quật cường, nhất thời không nói tiếp.

Chuyện Hắc Hổ tuy ông không rõ, nhưng cũng hiểu nó không phải là giả.

Hiển nhiên là Diệp Kết Mạn ở Bùi phủ không được phép tiếp xúc mà đưa tới mầm tai vạ, Bùi lão gia vẫn có vài phần áy náy, có chút do dự có nên đồng ý hay không.

Khóe mắt Diệp Kết Mạn đánh giá Bùi lão gia có chút dao động ngồi ở ghế trên, trong lòng thoáng yên tâm.

Đang lúc muốn thở phào nhẹ nhõm thì ở cửa đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, Diệp Kết Mạn cả kinh, chấn động, quay đầu nhìn lại.

Khi nhìn thấy thân ảnh người đến thì sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

Chỉ thấy Bùi phu nhân đoan trang đi vào, phía sau là dì Châu mặt không đổi sắc, Bùi phu nhân hờ hững nhìn Diệp Kết Mạn quỳ dưới đất, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi không nghỉ ngơi ở trong phòng đi, lén lút chạy tới đây làm gì?”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.