Âm Duyên Kết

Chương 29: Đồng Tâm Hạ


Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 29: Đồng Tâm Hạ


Editor: Tịnh Quân
Chương 29 – Đồng Tâm (Hạ)
“Mẹ.”.

Diệp Kết Mạn gian nan mở miệng.

Bùi lão gia nhìn Diệp Kết Mạn, nói tiếp: “Nàng tới thỉnh an ta thôi.”.

“Thật sao?”.

Bùi phu nhân nhàn nhạt đáp, híp mắt nhìn Diệp Kết Mạn nói: “Thỉnh an sớm như vậy thật có hiếu.

Có điều, Mạn nhi, thân thể ngươi không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều mới được, kẻo mệt.

Mấy chuyện thỉnh an, hiện tại miễn hết đi.”.

Bùi phu nhân nói xong cũng không để ý tới Diệp Kết Mạn còn quỳ mà ngẩng đầu nhìn Bùi lão gia, ngữ khí như thường.

“Nghe ông dậy, ta cho người chuẩn bị đồ ăn sáng, đến dùng thôi.”.

Thấy thế, Diệp Kết Mạn trầm mặc, không biết ứng đối sao chỉ phải cúi đầu, thần sắc có chút khẩn trương, theo bản năng đưa tay đề Mộc Quỷ Phù giấu dưới ngực.

Chạm được mộc phù, Diệp Kết Mạn cảm thấy bỗng nhiên ngực lạnh, một luồng sương khói lập tức ngưng tụ thành hình, một đôi đôi mắt màu đỏ quen thuộc nhàn nhạt cười xông vào tầm mắt của nàng – một nụ cười làm người ta yên tâm.

Chủ nhân nụ cười ấy khẽ vươn tay ra cầm lấy tay nàng.

Bên này, nghe Bùi phu nhân nói xong Bùi lão gia nhìn Diệp Kết Mạn rồi chậm rãi đứng lên, dường như đáy mắt có ý thở dài.

Bùi lão gia cất bước, Bùi phu nhân trực tiếp xoay người rồi đi ra khỏi phòng.

Hai người vừa động, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng Diệp Kết Mạn bình tĩnh nói: “Xin chờ một chút.”.

Nghe được thanh âm, Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân nghiêng đầu, Diệp Kết Mạn đã không còn quỳ nữa mà đứng thẳng nhìn bọn họ.

Thấy hai người quay đầu lại, Diệp Kết Mạn nói với Bùi phu nhân:
“Thưa mẹ, tối qua, Tam ca có tìm mẹ không?”.

Thần sắc Bùi phu nhân khẽ động, mặt lạnh không có trả lời.

“Không biết Tam ca có nói chuyện phát sinh ở từ đường với mẹ không?”.

Thoáng nhìn thấy ánh mắt Bùi phu nhân dịu đi, Diệp Kết Mạn miễn cưỡng áp chế khẩn trương, lại nói: “Nếu như không có, sẵn cha đang ở đây, vừa lúc, Kết Mạn xin cha mẹ làm chủ giành lại công bằng cho Kết Mạn.


Vô luận như thế nào, trên danh nghĩa thì Kết Mạn cũng là Tứ thiếu phu nhân, là con dâu Bùi gia cưới hỏi đàng hoàng, đúng không ạ?”.

Nói xong Diệp Kết Mạn quay đầu đi, sắc mặt có chút nhẫn nại.

Không ai nhìn thấy một bàn tay trong suốt nhẹ nhàng cầm tay Diệp Kết Mạn, thấp giọng bên tai nàng nói:
“Đừng lo lắng, không có việc gì, cứ làm theo lời ta.

Loại sự tình này đề cập đến thể diện Bùi gia, Bùi phu nhân nhất định sẽ không tùy ý nói ra ngoài.”.

Người bên cạnh dán vào, còn có chút hàn khí trên tay làm người ta rõ ràng cảm giác được đối phương tồn tại, thanh âm kiên định hữu lực, Diệp Kết Mạn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Bùi phu nhân trầm tư.

“Sao lại thế này?”.

Vừa dứt lời, Diệp Kết Mạn đã thấy Bùi lão gia nhíu mày mở miệng hỏi.

Bùi phu nhân nghe vậy nhìn Diệp Kết Mạn thật sâu, ánh mắt thâm trầm khó phân biệt mang theo nghiền ngẫm.

Bà ngừng một lát mới quay đầu nhìn Bùi lão gia tránh nặng tìm nhẹ nói: “Không có gì, là ta sơ sẩy.

Tối qua ta quên phân phó dì Châu mang cơm cho Mạn nhi, không tránh nàng bất bình.”.

Nói xong, cũng không để ý tới Bùi lão gia tin hay không, nói với Diệp Kết Mạn, “Ta đã biết, chuyện này do ta không chú ý, ngươi thích ăn cái gì thì nói với Thư nhi, ta cho người đưa qua.

Chuyện không có ảnh hưởng gì nhiều, qua rồi hãy để cho nó qua.”.

Dừng một chút, Bùi phu nhân uy nghiêm nói: “Ngươi đừng quên mình là người Bùi gia, lấy đại cục làm trọng, xuất môn cũng phải như thế, biết không?”.

Nghe được Bùi phu nhân nói, Diệp Kết Mạn nghe ra đối phương chịu thỏa hiệp, nhu thuận đáp: “Mẹ giáo huấn chí phải”.

“Được rồi, trở về đi.”.

“Vâng.”.

Diệp Kết Mạn hành lễ với hai người rồi rời khỏi phòng.

Thư nhi chờ ở ngoài thấy Diệp Kết Mạn đi ra, bước lên bung dù, thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi ạ?”.

“Ừ, hẳn là phu nhân thỏa hiệp rồi.”.

Diệp Kết Mạn thở phào trong lòng, nàng cúi đầu nhìn vạt áo mình rồi quay đầu nhìn hướng Thư nhi nói: “Đi, về thu dọn hành lý, lần này có thể sẽ đi vài ngày.”.

Khi nói chuyện, thân ảnh hai người dần biến mất dưới màn mưa phùn.

Diệp Kết Mạn trở lại sân của mình thì Thư nhi bắt đầu chuẩn bị hành lý xuất hành.


An nhi nghe nói Diệp Kết Mạn muốn đến Kỷ phủ, vội vàng đeo bám xin nàng mang mình đi theo, An nhi cũng muốn bái tế Kỷ Tây Vũ.

Diệp Kết Mạn không lay chuyển được chỉ phải đồng ý, để Thư nhi ở Bùi phủ xử lý sự vụ.

An nhi thấy thế vui mừng chạy về phòng đi chuẩn bị hành lý đi theo.

Khi chỉ còn một mình trong căn phòng, Diệp Kết Mạn mới ngồi xuống tháo mộc phù ra, nhẹ giọng kêu: “Kỷ Tây Vũ?”.

Lời nói chưa dứt liền gặp mộc phù xuất hiện một luồng hào quang, một làn khói tản ra len lỏi qua kẻ ngón tay Diệp Kết Mạn, nàng cả kinh buông tay.

Tiếp theo đó trong phòng hạ xuống một tiếng cười khẽ.

Diệp Kết Mạn vội quay đầu nhìn lại đã thấy Kỷ Tây Vũ tựa bên cạnh, nhìn nàng mà đi qua, hơi cúi người xuống nói bên tai nàng: “Vất vả rồi.”.

Diệp Kết Mạn thấy thế thì hơi đỏ mặt, lắc đầu, nói nhỏ: “Không có gì.

Nếu không có ngươi, ta cũng không biết như thế nào cho phải.”.

“Nên tạ ơn thì phải tạ ơn.”.

Kỷ Tây Vũ mang theo ý cười đảo mắt qua nhìn Diệp Kết Mạn thẹn thùng, “Huống chi đến Kỷ phủ, còn phải nhờ hỗ trợ.”.

Diệp Kết Mạn mím môi, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, hơi do dự hỏi han: “Ngươi…!Lần này trở về, ngoại trừ tìm ra hung thủ thì có tính toán gì không?”.

Nghe vậy, Kỷ Tây Vũ thu bớt ý cười, nhìn Diệp Kết Mạn lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”.

“Ta biết ngươi sẽ không để cho hung thủ nhởn nhơ vì ngươi có cách giải quyết.

Nhưng sau đó thì sao?”.

Diệp Kết Mạn do dự.

“Ta không nghĩ nhiều như vậy.

Hơn nữa sự tình không đơn giản như thế.”.

Kỷ Tây Vũ không trả lời vấn đề của Diệp Kết Mạn, nhìn ngoài cửa sổ, khóe mắt dẫn theo một tia ác độc, “Những ai có liên quan, ta sẽ cho cả đám phải hối hận.”.

Diệp Kết Mạn kinh hãi, đột nhiên hiểu được ý Kỷ Tây Vũ.

Đúng vậy, Kỷ Tây Vũ lợi hại như vậy, hại chết nàng dễ dàng như thế có lẽ có rất nhiều người liên quan.


Nàng muốn từng người một lộ diện, không buông tha bất kì ai.

Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn chợt rùng mình, nhìn Kỷ Tây Vũ lạnh như băng bên cạnh, nói không nên lời khuyên bảo gì.

Kỷ Tây Vũ hiểu ý nhìn Diệp Kết Mạn, đứng dậy, không tiếp tục đề tài này, rót trà uống với tư thái thản nhiên.

Kỷ Tây Vũ rót trà cho Diệp Kết Mạn, Diệp Kết Mạn hơi không quen Kỷ Tây Vũ như vậy, nàng nói tạ ơn, sau đó dùng hai tay tiếp nhận chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm liền nghe Kỷ Tây Vũ nói tiếp:
“Chuyện đó, ngay từ đầu ta chỉ biết sẽ không có khả năng giấu được Bùi phu nhân, mặc dù không biết Bùi Nghiêu Húc đã nói gì, nhưng cũng có thể đoán được.

Chỉ là sự tình đã phát sinh rồi, ta không ngại lợi dụng chúng biến thành lợi thế, như vậy cũng có thể làm cho Bùi phu nhân yên tâm.

Nếu ngươi trầm mặc chịu đựng, ngược lại bà ta sẽ nghi ngờ.

Đối với thương nhân mà nói, đây mới là phương pháp thích hợp nhất.

Hôm nay ngươi dùng lợi thế này đổi lấy cơ hội đi Kỷ phủ, mặc dù sẽ tạo thành phiền toái nhưng Bùi phu nhân sẽ nghĩ ra biện pháp xử lý, đến lúc đó ngươi cứ việc yên tâm là được.

Huống chi có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may.”.

“Ừ.”.

Diệp Kết Mạn ôm chén trà gật đầu, nhẹ giọng đáp.

Nàng biết Kỷ Tây Vũ có cách của nàng ta, mặc kệ ra sao đều có lợi cả.

Mặc dù Diệp Kết Mạn cảm thấy thẹn về việc này không muốn bất kì ai biết được, nhưng đối với việc Bùi phu nhân biết chuyện đích xác thì cũng không có gì ảnh hưởng tới nàng, ít nhiều còn có thể khống chế Bùi Chi Bình làm càn, bởi vậy nàng cũng không trách Kỷ Tây Vũ lợi dụng mình.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa đột nhiên xôn xao.

Diệp Kết Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bị đẩy ra phát ra tiếng vang thật lớn.

Diệp Kết Mạn thấy ngay một nữ tử trẻ sắc mặt đông lạnh đứng đó, ánh mắt như dao, bình tĩnh nói:
“Ngươi chính là Diệp Kết Mạn?”.

Người tới là Hứa Nhu Sương.

Phía sau là An nhi đuổi theo vì không ngăn được Hứa Nhu Sương, nghe được đối phương nói chuyện, tức giận mở miệng nói: “Tam thiếu phu nhân, mong người lễ phép với Thiếu phu nhân chúng ta một chút.”.

Hứa Nhu Sương khinh thường liếc An nhi, căn bản không để ý tới, nhìn Diệp Kết Mạn cười lạnh nói: “Tối hôm qua chính ngươi là người gọi Nghiêu Viễn đi?”.

Nghe được lời An nhi, Diệp Kết Mạn mới kịp phản ứng đối phương là phu nhân của Bùi Nghiêu Viễn, lúc này lại nghe Hứa Nhu Sương nói chuyện như vậy nàng biết là có gì hiểu lầm, vội vàng đứng lên giải thích:
“Hóa ra là Tam thiếu phu nhân, tối qua ta chỉ…”.

Không đợi Diệp Kết Mạn nói, Hứa Nhu Sương đã cất bước tiến vào, nàng ngắt lời Diệp Kết Mạn.

“Chỉ là cái gì? Gặp khó khăn, muốn cầu phu quân ta hỗ trợ sao? Thật nực cười.”.

Khi nói chuyện, Hứa Nhu Sương chạy tới trước người Diệp Kết Mạn, nhìn chằm chằm nàng rồi nói: “Phu quân của người khác là để ngươi tùy ý sai bảo sao? Hai chữ da mặt viết như thế nào có cần ta dạy cho ngươi không?”.

Diệp Kết Mạn bị Hứa Nhu Sương làm khó, cắn cắn môi.


An nhi nghe không vô, nổi giận đùng đùng nói:
“Tam Thiếu phu nhân! Người đừng quá đáng…”.

“Câm miệng, nha hoàn thấp hèn nhà ngươi, thân phận ngươi là gì, dám nói chuyện với ta?”.

Hứa Nhu Sương quay đầu quát An nhi.

An nhi tức đến đỏ mặt.

Diệp Kết Mạn thấy thế vội vàng lắc đầu nói:
“An nhi, ta không sao.

Em đi xuống trươc đi.”.

“Nhưng Thiếu phu nhân…”.

An nhi lo lắng Diệp Kết Mạn bị khi dễ, không muốn đi.

“Tốt nhất ngươi nên nghe Thiếu phu nhân ngươi nói mà cút đi, nếu không đừng trách ta.”.

Nói xong, Hứa Nhu Sương liếc xéo An nhi.

Diệp Kết Mạn thấy đối phương không dễ chọc, không muốn An nhi vô tội liên lụy vào, nàng lại thúc giục lần nữa An nhi mới không tình nguyện lui xuống.

Trong phòng chỉ còn hai người, Diệp Kết Mạn lặng lẽ nhìn Kỷ Tây Vũ đang uống trà không lên tiếng, lúc này mới điều chỉnh thần sắc gật đầu chào người trước mắt, ôn hòa nói:
“Thật sự thật có lỗi, Tam thiếu phu nhân.

Chuyện đó ta cũng không còn cách nào mới phiền toái Tam ca, ngoài ra ta không có ý gì cả.”
Hứa Nhu Sương không phải là người hiền lành, tối hôm qua nàng đợi đến đêm khuya mới thấy Bùi Nghiêu Viễn trở về.

Vốn muốn chất vấn vài câu, nói vài câu cay nghiệt Diệp Kết Mạn, không ngờ Bùi Nghiêu Viễn lại phá lệ tranh cãi với nàng, lạnh lùng nghiêm mặt đóng cửa đi ra ngoài ngủ.

Sáng hôm nay Hứa Nhu Sương nghe được chuyện xảy ra tối qua thì biết Bùi Nghiêu Viễn giúp Diệp Kết Mạn đi cầu xin Bùi phu nhân, trong lòng nàng liền nổi lên lòng ghen ghét.

Bùi Nghiêu Viễn chưa bao giờ nói nặng nàng câu nào – vậy mà bây giờ lại vì một nữ nhân khác đối đãi nàng như vậy, Hứa Nhu Sương không thể không tức giận.

Bởi vậy sáng sớm nay Hứa Nhu Sương liền chạy đến khởi binh vấn tội.

Hiện giờ nhìn thấy Diệp Kết Mạn có nhan sắc trẻ đẹp, cơn tức lại nổi lên, châm chọc nói:
“Không có ý gì khác? Ngươi còn muốn có ý gì?”.

“Ta không phải…”.

Diệp Kết Mạn không giỏi đôi co, lại thêm Hứa Nhu Sương bức bách làm nàng gấp đến độ đổ mồ hôi, lo lắng đối phương hiểu lầm rồi lại không biết nên giải thích như thế nào.

Nói toàn bộ Bùi phủ chỉ có một mình Bùi Nghiêu Viễn mới cầu cứu được? Hay là nói hết thảy đều là chủ ý của Kỷ Tây Vũ? Cho dù là người nào thì cũng sẽ không trấn an được cơn giận của Hứa Nhu Sương.

Hứa Nhu Sương thấy vẻ mặt Diệp Kết Mạn nhu nhược, nhớ tới tối hôm qua Bùi Nghiêu Viễn lạnh nhạt với mình thì sắc mặt càng lạnh hơn, đột nhiên đưa tay lên tát thẳng Diệp Kết Mạn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.