Âm Duyên Kết

Chương 27: Thủ Phạm


Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 27: Thủ Phạm


Editor: Tịnh Quân
Chương 27 – Thủ Phạm
“Tới rồi, Thiếu phu nhân.”
An nhi nhìn cái sân gần ngay trước mắt nhẹ nhàng thở ra, nàng đỡ Diệp Kết Mạn đi vào.

Không bao lâu thì nhìn thấy bóng dáng một người mặc quần áo màu lam đứng ở trong sân, thân ảnh đó như nghe được tiếng bước chân nên đã quay đầu lại nhìn.
“Thư tỷ tỷ!”.

An nhi vui vẻ nói: “Em đã mang Thiếu phu nhân trở lại.”.
Trở về trước để xử lý công việc trong viện, khi Thư nhi nhìn thấy hai người đã bước nhanh đi tới.

Nghe An nhi nói, Thư nhi mỉm cười, dịu dàng nói: “Ừ, An nhi làm rất tốt.

Ta đã chuẩn bị nước nóng ở trong, mau đỡ Thiếu phu nhân đi tắm đi, từ đường lạnh lẽo, chớ để Thiếu phu nhân cảm lạnh.

Ta đi lấy chút thức ăn cho Thiếu phu nhân.”.
An nhi gật đầu, đỡ Diệp Kết Mạn vào phòng.
Lúc đẩy cửa ra, hơi ấm trong phòng phả ra, hơi nước mờ nhạt trong phòng phiêu tán.

Thùng gỗ đầy nước, trà nóng mới pha, quần áo để thay đều đã được chuẩn bị.

An nhi buông tay Diệp Kết Mạn ra, nghĩ nghĩ một lát sau đó thăm dò hỏi:
“Thiếu phu nhân người mệt mỏi rồi, để em hầu hạ được không?”.
Diệp Kết Mạn chưa quen, do dự một lát rồi lắc đầu: “Đừng lo lắng, ta tự làm được.”.
An nhi cũng không bất ngờ, nàng cuối người đáp: “Vậy An nhi chờ ở ngoài, có việc thì Thiếu phu nhân cứ gọi em.”.
“Được.”.
Đợi cho An nhi đóng cửa, Diệp Kết Mạn mới bắt đầu cởi quần áo.

Vừa bỏ đi áo ngoài, bỗng nhiên Diệp Kết Mạn chạm được bề mặt mềm nhẵn, nàng chậm rãi rút ra, đó là cái khăn được phát hiện trước cửa viện từ đường.

Diệp Kết Mạn nhìn những chữ viết thanh tú, mặc dù nội dung ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương nhưng vẫn không khó nhìn ra là bút pháp của nữ tử, góc khăn còn thêu một đôi bướm tinh xảo như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.


Diệp Kết Mạn bình tĩnh nhìn một lúc mới đi đến giá treo quần áo để cái khăn lên đó.

Xong xuôi, Diệp Kết Mạn mới trở lại thùng gỗ, nàng cởi áo ra bước vào đó.

Nước ấm nhẹ nhàng bọc lấy làm toàn thân Diệp Kết Mạn thoải mái, sự căng thẳng cũng dần tan đi, nàng nhắm mắt lại ngửa đầu tựa vào cạnh thùng nước, mi tâm có chút ủ rũ.
Chiếc khăn đó không thể nghi ngờ là người khác cố ý truyền cho Bùi Chi Bình.

Không biết hận nàng bao nhiêu mà có thể làm ra loại chuyện đó…!Thật đáng giận.

Nghĩ đến cảnh hồi chạng vạng, Diệp Kết Mạn lạnh run trong lòng, nghĩ mà sợ: Suýt nữa…!suýt nữa sợ là không thể vãn hồi rồi.

Thế lực ngầm ở Bùi phủ này, một người bình thường như nàng không thể phản kháng sao? Ngay cả muốn an ổn mà sống cũng là điều xa vời.

Hay, nàng thật sự phải dựa vào Kỷ Tây Vũ? Nếu không, chuyện thế này lại xảy ra…!Đọc thành tiếng, Diệp Kết Mạn cắn chặt môi, mi gian nhíu chặt.
Đang trầm tư thì bờ vai chợt lạnh, Diệp Kết Mạn cả kinh mở mắt ra.

Một đôi đồng tử u hồng tối tăm đập vào tầm mắt, bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Kỷ Tây Vũ không biết xuất hiện từ khi nào ghé vào cạnh thùng gỗ nhìn nàng.

Như không thấy Diệp Kết Mạn kinh hoảng, Kỷ Tây Vũ chọc chọc cánh hoa trên mặt nước, cười nói:
“Nghĩ gì mà nhập tâm như thế?”.
“Ngươi…!tại sao ngươi luôn xuất hiện mà không báo trước vậy.”.

Diệp Kết Mạn thấp giọng oán giận, toàn thân rụt vàotrong nước, thần sắc ảo não.
“Quỷ không phải người, đi đường tự nhiên không có động tĩnh.”.
Kỷ Tây Vũ bĩu môi, búng mặt nước.

Vài giọt nước văng trúng Diệp Kết Mạn, Diệp Kết Mạn run rẩy cả người, nổi giận hất tay Kỷ Tây Vũ ra.
“Này, đừng làm rộn!”.
Kỷ Tây Vũ vô vị nhún vai, thấy hai má Diệp Kết Mạn phiếm hồng, không được tự nhiên thì càng muốn cố ý trêu tức nói: “Đều là nữ tử, ngươi đỏ mặt cái gì? Dễ dàng thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ ngươi không có bạn thân khuê phòng sao?”.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nghi hoặc: “Liên quan gì đến bạn thân khuê phòng?”.
Kỷ Tây Vũ nhíu mày: “Nữ tử có chút thân mật cũng là chuyện thường? Tay trong tay, tắm chung, đi dạo phố tán gẫu, không phải nữ tử đều yêu thích sao?”.
“…!Thật không?”.


Diệp Kết Mạn hơi đỏ mặt, thấy Kỷ Tây Vũ đang nhìn mình thì dừng một chút, mới thấp giọng giải thích, “Cha ta là tiên sinh trường tư thục, bình thường rất nghiêm khắc, câu cửa miệng đều là quân tử chi giao thanh đạm như thủy, mỗi khi ta rảnh ta đều đọc sách viết chữ, thật chưa bao giờ từng…!từng như thế với ai.”.
Nghe Diệp Kết Mạn giải thích, Kỷ Tây Vũ chép miệng thành tiếng.

Diệp Kết Mạn càng quẫn bách hơn, đang muốn mở miệng thì đã thấy Kỷ Tây Vũ bỗng nhiên khom người, khuôn mặt tinh xảo dán lại khiến cho nàng đành phải ngửa ra sau.

Lúc này Kỷ Tây Vũ nhoẻn miệng, đôi mắt đỏ và cái mặt trắng bệch lại mang theo một tia tà mị, Diệp Kết Mạn sửng sốt, liền nghe Kỷ Tây Vũ nhàn nhạt mở miệng:
“Dù sao ta và ngươi cũng từng ngủ chung, vừa rồi ở từ đường cũng ôm qua rồi, nếu ngươi nguyện ý, không chê ta là ma thì hãy xem ta như bạn thân chốn khuê phòng, như thế nào?”.
Diệp Kết Mạn không đoán được Kỷ Tây Vũ sẽ nói vậy, không biết đáp sao, thần sắc vừa ngạc nhiên lại vừa bối rối ngượng ngùng.

Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn bỗng nhiên cười khúc khích ra tiếng, sau đó cúi lưng cười lớn hơn.

“Ngươi…”.

Cuối cùng Diệp Kết Mạn cũng nhìn ra Kỷ Tây Vũ là cố ý trêu cợt mình, nàng giận tái đi nhưng đáy mắt lại ngượng ngùng, cưỡng chế trái tim đập nhanh, Diệp Kết Mạn phát cáu, “Quá đáng! Ngươi không nói thật được sao?”.
Cười một hồi, Kỷ Tây Vũ mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Kết Mạn.

Trên mặt vẫn còn ý cười, nhưng đáy mắt đã lạnh như băng, nửa thật nửa giả nói: “Nói thật, sẽ bị ăn đến không còn xương cốt.

Nếu ngươi muốn sống sót ở Bùi phủ thì nghe ta một câu, trừ bản thân ra, ai cũng đừng tin.”.

Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ tiến gần mắt Diệp Kết Mạn, gằn từng tiếng bổ sung nói, “Kể cả ta.”.
Diệp Kết Mạn chấn động, không kịp phản ứng, Kỷ Tây Vũ đã khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng lau nước trên mặt Diệp Kết Mạn rồi cười cười, thúc giục nói:
“Ngươi mau đứng lên đi, nước lạnh rồi, muốn sinh bệnh à, chậm trễ chuyện Kỷ phủ.”.
Nói xong, Kỷ Tây Vũ xoay người đi đến bàn châm chén trà, mặt nghiêng trắng toát lãnh đạm dưới nến trông có vẻ ấm áp.
Khi Thư nhi bưng cơm tới thì Diệp Kết Mạn đã chỉn chu, ngồi uống trà.

Mặc dù không hiểu trà đạo nhưng nước trà vào miệng mang theo mùi thơm không tiêu tan, ngọt tận đầu lưỡi, hương vị không tệ.
“Thiếu phu nhân chịu khổ rồi.”.

Thư nhi bày đồ ăn, sau đó dò hỏi, “Nếu người cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết.”.

“Cám ơn Thư nhi.”.

Diệp Kết Mạn chỉ cười, “Ta sẽ.”.
Thư nhi gật đầu, bỗng nhiên có chút do dự.

Diệp Kết Mạn cũng nhìn thấu, lên tiếng nói: “Sao vậy? Em có chuyện muốn nói sao?”.
Nghe vậy, Thư nhi nhìn Diệp Kết Mạn, do dự một mát, sau đó thì mở miệng: “Em vừa nghe người hầu nói, ngày mai Kỷ thiếu gia sẽ khởi hành quay về Kỷ phủ trước.”.
“Nhanh như vậy?”.

Diệp Kết Mạn không dự đoán được sự tình đột nhiên thay đổi, nhịn không được nhìn về phía Kỷ Tây Vũ.

Thấy đối phương trầm ngâm, bỗng nhiên hiểu ra: Chuyện khởi hành trước ít nhiều gì cũng liên quan đến Bùi phu nhân, rõ ràng là thừa dịp nàng suy yếu ngăn cản nàng đây mà.

Nhưng trước đó Thư nhi không đồng ý nàng đến Kỷ phủ mà bây giờ lại nói việc này cho nàng biết, thật kinh ngạc.
Quả nhiên Thư nhi trầm mặc, sau đó mới nói: “Em nghĩ Phu nhân không muốn Thiếu phu nhân đi theo.

Sau khi Phu nhân phạt Thiếu phu nhân đến từ đường hối lỗi thì đã nghĩ biện pháp làm cho Kỷ thiếu gia đổi ý.

An nhi nói là Tam thiếu gia đến từ đường đáp ứng giúp Thiếu phu nhân biện hộ trước Phu nhân?”
“Ừ.”.
Thư nhi nhíu mày: “Thiếu phu nhân đã hối lỗi trong từ đường, Phu nhân hẳn là sẽ không truy cứu.

Mấu chốt là chuyện đến Kỷ phủ, sợ sẽ khó.

Thiếu phu nhân…!không đi không được sao?”.
Khóe mắt Diệp Kết Mạn xoẹt qua thần sắc kiên định của Kỷ Tây Vũ, nhớ lại trước đó đối phương đã cứu mình trong tay Bùi Chi Bình ở từ đường thì lưỡng lự, Diệp Kết Mạn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không đi không được.”.
Đáy mắt Thư nhi thoáng dao động, nàng thở dài, không khuyên nữa, chỉ nói: “Thiếu phu nhân dùng bữa trước đi, nguội rồi.

Việc này hãy nghĩ biện pháp sau.

Thư nhi lui xuống trước.”.
Diệp Kết Mạn đang định đáp lại thì nghe Kỷ Tây Vũ đột nhiên nói: “Từ từ, bảo nàng gọi An nhi đến.”.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nao nao, liền theo lời Kỷ Tây Vũ nói phân phó Thư nhi.

Thư nhi tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.
Đợi Thư nhi rời đi, Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, dò hỏi: “Ngươi tìm An nhi là vì Mộc Quỷ Phù?”.
Kỷ Tây Vũ gật đầu: “Ừ, thời gian cấp bách, phải nhanh hoàn thành.”

“Bùi phu nhân cản trở ta đến Kỷ phủ, ngươi có ý kiến gì?” Diệp Kết Mạn hỏi.

Không biết sao, nàng cũng không lo lắng lắm mình không đến được Kỷ gia, nàng luôn cảm thấy Kỷ Tây Vũ nhất định sẽ có biện pháp, giống như hết thảy sự tình đều trong khống chế của đối phương.
Nghe được Diệp Kết Mạn nói, Kỷ Tây Vũ ngẩng đầu, trầm ngâm nói: “Chuyện cho tới bây giờ, xem ra phải lợi dụng sự kiện kia.”.
Thấy Diệp Kết Mạn nghi hoặc, Kỷ Tây Vũ nhìn sang giải thích: “Không phải ngươi luôn nghi hoặc việc mình rơi xuống nước sao? Kỳ thật ngươi đoán không sai, có người cố ý hại ngươi.

Tối hôm đó ta đang thám thính công việc ở chỗ Kỷ Xuyên, khi trở về trùng hợp gặp ngươi.

Vốn không tính để ngươi thấy nhưng không ngờ thấy được vật kia.”.

Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn thật sâu, nhẹ giọng nói, “Lúc ấy ngươi cảm thấy phía sau có người đẩy?”.
Diệp Kết Mạn gật đầu.
Kỷ Tây Vũ tiếp tục nói: “Có một con chó vồ ngươi xuống.

Ẩn nấp cách đó không xa còn có một người nữa, ta nghĩ đó là thủ phạm sai con chó đó công kích ngươi, nhưng sau lại vì cứu ngươi ta phải nhảy xuống nên chưa kịp thấy rõ là ai.

Cho đến khi bảo đảm ngươi không nguy hiểm ta mới đi thăm dò.”.

Kỷ Tây Vũ dừng một chút, “Sở dĩ nha hoàn kia giấu ngươi là bởi vì chủ con chó đó là Bùi lão gia.”.
“Bùi lão gia?”.

Diệp Kết Mạn giật mình.
Kỷ Tây Vũ gật đầu: “Nghe nói nó từng cứu mạng Bùi lão gia nên ông ta rất yêu thương nó.

Bởi vậy con chó đó vồ ngươi xuống nước, mặc dù biết mà báo cho ngươi thì ngoài nhục nhã ra cũng chẳng có gì cả.

Khó nghe mà nói, trong mắt những người đó ngươi còn kém một con chó.”.

Kỷ Tây Vũ trào phúng nói, thấy sắc mặt Diệp Kết Mạn nhợt nhạt đi, một lát sau mới thoáng dịu chút, “Chỉ là việc này dĩ nhiên không quan hệ gì với Bùi lão gia.

Không đáng để ông ta làm vậy.

Phía sau màn có người khác, dù sao bình thường có thể tiếp xúc con chó này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.

Bất quá hiện giờ có thể lợi dụng được việc này một phen, trở thành lợi thế trong tay chúng ta.”
Nói xong, Kỷ Tây Vũ thấp giọng nói bên tai Diệp Kết Mạn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.